sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Chiếc giày chân trái thì lại ở bên chân phải của tôi.

Còn giày bên phải thì… à, tôi nghĩ bạn sẽ đoán nốt được phần còn lại.

— Hèn gì chúng là lạ. – Tôi lẩm bẩm. Tôi không thể ngờ mình lại đi nhầm giày. Chỉ tại mình rất mệt, tôi nghĩ.

Cảm thấy hơi ngốc, tôi cúi xuống tháo giày đổi chân.

— Thế em tự mình biết mặc đồ vào khi nào? – Chị Michelle giễu.

— Này, Michelle, – ba nói, – em con biết tự mặc đồ từ…

— Khi lên mười. – Michelle vẫn chưa chịu thôi.

— Lúc lên hai tuổi. – Ba nói.

— Có lẽ tốt hơn cả là để Al đi dự lớp học hè: Bước đầu tập ăn mặc – Michelle gợi ý với hàm ý châm chọc.

— Chester đã biết thêm cái gì mới chưa? – Ba hỏi, để lái Michelle ra khỏi đề tài về tôi. Michelle có thể huyên thuyên suốt ngày về sự tài ba của con mèo ấy.

Mèo Chester đang đứng cạnh lò sưởi.

— Lại đây, Chester. – Michelle gọi. – Hãy chứng tỏ cho ba thấy mày biết làm phép cộng. Một cộng một bằng mấy?

Chester nhảy vào lòng Michelle và nằm xuống.

— Nào, Chester! – Michelle có vẻ sốt ruột. – Một cộng một bằng mấy nào?

Chester không nhúc nhích.

— Ba sẽ cho nó một hộp thức ăn mèo. – Ba gợi ý. – Cái ấy sẽ khiến nó chịu suy nghĩ.

Ba đẩy cái hộp đã mở nắp về phía Chester.

— Nào, Chester, – ba nói, – hãy cho biết đáp số đi!

Chester vẫn nằm yên.

— Con không hiểu nó có chuyện gì. – Michelle lo lắng nói.

— Chắc nó không đói. – Ba an ủi chị.

Có thể Chester không đói nhưng tôi đói lắm. Đói và đã muộn học đến nơi rồi.

Tôi xúc vội mấy thìa thịt bằm và ăn nhanh một mẩu bánh mì rồi chộp lấy cặp lao ra cửa.

— Con chào ba mẹ ạ! – Tôi hét khi đang chạy. Chúng tôi sống cách trường Trung Học Shadyside chỉ hai dãy nhà. Tôi cứ cắm đầu chạy để đến trường trước lúc chuông reo.

Một cô gái có mái tóc đỏ, xoăn tít đang hối hả chạy lên bậc tam cấp phía trước mặt tôi.

— Chào, Al! – Tôi hét.

Bạn ấy nhìn liếc qua vai rồi hét chào tôi.

— Chào, Al!

Tên tôi là Albert, dĩ nhiên, còn tên của bạn ấy là Alix. Nhưng bọn nhóc chúng tôi cứ vờ như bọn tôi trùng tên. Năm nay, chúng tôi sẽ cùng tham gia đội tuyển đi thi Đố vui khoa học.

— Cậu biết Louis Pasteur sinh năm nào không? – Tôi hỏi.

— 1822. – Bạn ấy đáp nhanh. – Thế cậu biết thành phần hóa học của nước là gì?

Tôi buột miệng nói ngay ý tưởng xuất hiện trong đầu mình.

— Bơ thực vật và nước quả đông.

Bạn ấy cười ngặt nghẽo.

— Thế cậu nghĩ bọn mình sẽ giành thắng lợi không? – Tôi hỏi.

— Cậu đang đùa chơi đấy chứ? – Alix lại cười.

— Chúng ta là đội chiến thắng! Không thể nào thua!

Chúng tôi cùng chạy dọc hành lang và lao vụt vào lớp ngay đúng lúc chuông reo.

— Ôiii! Alvinnn. Cậu suýt trễ vì sự chậm chạp của mình rồi đấy. – Eric Rice thì thào.

Eric thích gọi tôi là Alvin bởi hắn nghĩ nếu bị gọi như thế, tôi sẽ nổi đóa. Eric cứ trêu tôi mãi.

Nhưng nó cũng là một cậu hay châm chọc nhất khối sáu. Nó ngồi ngay đằng sau tôi. Tôi thường cố gắng tránh trêu chòng nó.

— Em nào đã học thuộc bài rồi nhỉ? – Cô Scott, giáo viên của chúng tôi, hỏi.

Tất cả lớp đều đưa tay. Kể cả Eric, dẫu cho nhiều hôm nó không học thuộc bài.

Tôi cũng đưa tay lên. Ngay cả những khi tôi biết mình chưa kịp nhớ hết những gì lẽ ra là phải học thuộc.

— Em nào có thể nói cho cô biết thủ đô của Peru là gì? – Cô Scott nhìn quanh lớp hỏi.

Như thường lệ, Cóc nhanh nhảu đưa tay lên. Chúng tôi đều gọi nó là Cóc – cả các thầy giáo cũng thế. Đến nỗi chẳng còn ai nhớ đến cái tên cha sinh mẹ đẻ của nó nữa. Nó là một thành viên của đội tuyển Đố vui khoa học mà tôi và Alix đang phải đấu lại.

Một con ruồi đáp xuống bàn tôi. Tôi nhìn thấy nó đưa mấy cái chân trước lên gãi gãi đầu.

— Cô mời em Melanie trả lời! – Cô Scott gọi.

— Thưa cô đó là Lima, có phải không ạ? – Melanie đáp.

— Em đang trả lời cô hay hỏi cô đây? – Cô Scott hỏi.

— Thưa cô, à à… – Melanie lúng túng.

Tôi thì nghĩ đền chú ruồi vừa đậu xuống bàn. Đối với nó, tôi nghĩ cái bàn học của tôi như thể một hoang mạc khổng lồ, tôi ước giá mà mình có mẩu bánh để cho nó.

— Melanie ạ, em nói đúng. – Cô Scott nói. – Thủ đô của Peru là Lima.

— Chà, con bé ấy mới hên làm sao. – Eric thì thầm.

Cái gì vậy? Tôi nghe Eric nói mà chẳng hiểu gì cả.

— Eric, – cô Scott gọi. – em có định bổ sung thêm cho bạn gì không?

— Thưa cô không ạ. – Eric đáp.

— Được, bây giờ em cho cả lớp biết tên thủ đô nước Brazil? – Cô Scott mời Eric.

Cả lớp im phăng phắc đợi câu trả lời của cậu ta.

Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy mấy chú nhóc đang chơi bóng bên ngoài. Tôi rất thích chơi bóng.

— Thủ đô của Brazil là gì, em Eric? – Cô Scott nhắc lại câu hỏi.

— Thưa cô, trả lời luôn ạ? – Eric hỏi lại vẻ mặt lơ ngơ.

— Tất nhiên rồi, em trả lời ngay đi. – Cô Scott giục. – Năm học sắp kết thúc vào tháng sáu rồi. Cô không thể chờ em lâu nữa…

Mọi người trong lớp cười vang.

Dĩ nhiên là trừ Eric.

Tôi lại nhìn ra cửa sổ. Thằng nhóc mặc may ô vàng sẽ chuẩn bị hét lên đây, tôi nghĩ. Nó hơi chậm với môn bóng bầu dục này.

— Eric, mời em cho biết, tên thủ đô nước Brazil.

— Vâng, thưa cô em đang nhớ lại… – Eric nói chậm rãi.

— Em đã học tên thủ đô của các nước ấy vào ngày nghỉ cuối tuần, có phải không?

— Vâng. – Eric đáp. – Xin cô nhắc lại tên của quốc gia ấy.

Cả lớp lại cười ồ lên.

— Eric, nếu em không học vào cuối tuần thì sau buổi học này cô đề nghị em ở lại đây học. – Cô Scott nói.

— Chiều nay em tham gia đấu bóng chày. – Eric nói. – Cô đừng bắt em ở lại sau giờ học muộn quá ạ.

Bóng chày cũng là một môn thể thao hấp dẫn, tôi nghĩ. Mình khoái loại nào hơn, bóng bầu dục hay bóng chày?

— Học tập là trên hết. – Cô Scott nói. – Em hiểu nội quy chứ, Eric?

Có tiếng gõ cửa, rồi thầy hiệu trưởng Emerson xuất hiện.

— Xin lỗi các em. – Cô Scott nói. – Tôi sẽ quay lại ngay.

Ngay khi cô Scott bước ra hành lang, Eric quay sang tôi.

— Này Al, câu trả lời là gì mày? – Nó hỏi.

— Hả? Trả lời cái gì?

— Thủ đô của Brazil ấy, đồ ngốc. – Eric nói. – Cậu không lắng nghe sao?

— Cậu nghĩ là sắp có một trận đấu bóng chày phải không? – Tôi hỏi.

— Nói đi, Sterner! Eric giục. – Thủ đô của Brazil là gì?

— Xúc xích nóng. – Tôi nói.

— Cậu đang nói gì vậy? – Tôi hỏi.

— Tớ chỉ đang nghĩ về món xúc xích nóng ở cạnh sân bóng chày thì ngon hơn ở bất kì một nơi nào khác. Cậu có biết tại sao không? – Tôi hỏi.

— Hãy nói cho tớ tên thủ đô Brazil đi! Nói đi! – Eric nói.

Tôi nhìn thấy mấy mạch máu nhỏ đang giật giật trên thái dương của nó.

— Ồ, đấy là Cleveland. – Tôi thì thào ngay khi cô Scott đặt chân vào phòng.

— Thế nào Eric? – Cô Scott hỏi. – Thủ đô của Brazil là gì?

— Thưa cô là Cleveland. – Eric đáp.

Cả lớp phá lên cười. Thậm chí ngay cả cô Scott cũng phải cố hết sức để giữ nghiêm nét mặt.

Cleveland, tôi nghĩ. Tại sao mình lại đi nói Cleveland nhỉ?

— Eric, em nên thu xếp để ở lại sau buổi học. Cô thấy làm em đã làm mất nhiều thì giờ của lớp rồi đó. – Cô Scott nói.

— Cleveland không phải là thủ đô của Brazil sao? – Eric từ từ hỏi.

— Cleveland ở Ohio, – cô Scott nói. – và nó cũng chẳng phải là thủ phủ của chỗ đó đâu.

Tôi cảm thấy hơi thở nóng hổi của Eric phả vào tai tôi.

— Tao sẽ cho mày biết tay về chuyện này, Sterner. – Eric thì thầm. – Tao sẽ cho mày biết tay!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx