sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hủ nữ Gaga – Chương 60 - 61

Chương 60

Việc chúng tôi sống chung mà chưa có bầu ắt sẽ nảy sinh nhiều nghi ngờ. Người ta sẽ đặt ra nhiều dấu chẩm hỏi cho sự tò mò của bản thân. Vì vậy trong trường hợp này tôi phải nhanh chóng khai thông những thắc mắc của Nhậm Hàn. Tôi la thành tiếng:

- Nhậm Hàn, anh thật vô lý, ai nói là anh không có năng lực? Ai nói là anh có bệnh? Chúng mình vốn là áp dụng biện pháp phòng tránh, nên chưa có baby là bình thường mà.

Một bên mép giường, Nhậm Hàn vẻ mặt đầy âm mưu, yết hầu nổi lên rõ rệt:

- Nhưng nếu tin tức em mang thai đã được công bố khắp thiên hạ thì sao?

Đấy là do anh cố ý tung ra, sai lầm của anh, cớ sao em phải có trách nhiệm chứ?

Tôi nghiến răng, muốn về nhà để còn giải thích cho bố mẹ, nên cứng giọng:

- Tại anh chứ, ai bảo anh không hỏi em trước đã đi nói với người ngoài.

Nhậm ma vương vỗ trán, thở dài:

- Ngưng Ngưng, không phải anh, mà là Bác Hy.

Tôi cúi gằm mặt, giờ mới biết hóa ra từ khi Nhậm ma vương tìm đến Bác Hy, Bác Hy biết chúng tôi tái hợp, nên tuy nghiến răng cắt dây tình, nhưng cũng để lại di chứng - bệnh của thím Tường Lâm í mà. Tức là gặp người là nói, thấy người là oán, đến con chó con mèo nhà hàng xóm cũng không tha:

- Người tôi thực lòng yêu là Ngưng Ngưng, nhưng cô ấy đã mang trong bụng đứa con của Nhậm tiểu tử rồi, cho nên tôi chúc phúc cho bọn họ.

Thế là, chưa tới nửa tháng, tội danh gian phu dâm phụ của tôi với Nhậm Hàn bị đóng đinh, đấy là còn chưa tính cái tin đồn đứa nhỏ trong bụng cũng đã được truyền miệng. Vì thế cho nên Nhậm ma vương mới hối thúc tôi bỏ việc.

Trong lòng nguyền rủa Bác Hy không biết bao nhiêu lần, nhưng bề ngoài tôi vẫn trượng nghĩa khí khái vỗ vai an ủi Nhậm Hàn:

- Ông xã chuẩn không cần chỉnh ơi, đừng khó chịu làm gì, chúng mình sẽ nói với người ngoài là bị sảy thai là được mà.

Nhậm Hàn cười khẩy lạnh lùng hai tiếng, nhướn mày:

- Nói cho khắp thiên hạ biết, em vừa bước vào nhà thì sảy thai, tức là nhà anh có bạo lực gia đình hả?

Nước mắt đầy mặt, tôi oán Nhậm ma vương cớ sao lại xiên xỏ câu nói của tôi đi như thế.

- Anh đúng là đến chết vẫn còn giữ thể diện! Sảy thai thì cũng có vô số nguyên nhân, ví dụ như bị đánh, như bị ngã từ trên giường xuống, như…. Dù sao thì bà bầu rất mong manh, yếu ớt vô cùng.

- Không được, kiên quyết không được! - Nhậm ma vương tự quyết - Dù thế nào, người ngoài cũng nghĩ là anh đối với em không tốt, phương án này hoàn toàn bị bác bỏ.

- Vậy anh nói phải làm sao?

Nghe câu này, dường như Nhậm ma vương có chút đỡ đi bầu tâm sự nặng lòng, mặt mày giãn ra, thì thầm mấp máy môi:

- Phải mau chóng có bầu bổ sung vào.

Tôi vừa nghe câu đó đã ngầm kêu lên không hay rồi, hơi lùi lại một chút, còn chưa kịp nhảy khỏi giường thì đã bị bế thốc lên.

- Ái… bỏ em ra! Em không muốn bổ sung đâu!

Bị bó chặt vai như ở trong cái túi, lúc đầu còn làm bộ tượng gỗ bất mãn đầy oán trách:

- Sao lại nặng thế, anh như con heo ấy!

- Thôi thôi, mau bỏ em ra! Nhậm Hàn, anh là đồ chẳng ra gì! Đồ háo sắc!

- Chú Nhậm ơi, ông Nhậm ơi, cứu em với!

Dần dần tiếng kêu van xin im ắng hẳn đi.

Mười phút sau

Dù đã bị lột sạch chỉ còn nửa kín nửa hở nhưng tôi vẫn cố với lấy cái chăn, choàng lên người làm ra vẻ tiếc nuối than thở:

- Trời ơi, đã bảo trước là không được rồi mà!

Bên cạnh, Nhậm ma vương mặt đen như đít nồi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi:

- Bạch-Ngưng-em cố ý hả!

Tôi chớp mắt ra vẻ oan uổng:

- Sao lại là em cố ý? Em đã nói từ trước là tối nay cấm mà. Anh không chịu nghe, sao trách em được!

Nhìn Nhậm ma vương thèm thuồng không được đến nỗi nghiến răng, trong lòng tôi thấy hào hứng thế chứ. Ít nhất so với bọn đàn ông, chúng tôi cũng mạnh hơn, được sự che chở của bà mẹ giới tính, tháng nào cũng có mấy ngày được nghỉ.

- Chú Nhậm, thế nào? Tự vào toilet giải quyết hay để em giúp đây?

Tôi cố tình xoa xuýt trên cơ thể Nhậm ma vương, kỳ thực trong lòng đã như chì đổ lỗ rồi, đừng nói là tôi giúp nhé, đến cả cứu mình còn không chịu nữa là. Đêm nay, chắc chắn là khó chịu lắm đây. Ha ha ha!

Tôi vui đến nỗi nhắm tịt cả mắt, thì nghe thấy Nhậm ma vương đột nhiên lạnh tanh một tiếng, đôi tay như gọng kìm đã ôm cứng lấy tôi.

Một phen tóc tai rối loạn, rồi kẻ đó mới thì thầm bên đôi tai đỏ hồng vì bị cắn của tôi:

- Ngưng Ngưng, anh không thoải mái thì em cũng không thoải mái đâu.

…(Đây lại là dấu kiểm duyệt đáng ghét, tự mình tưởng tượng đi!)

Nửa giờ sau

Nhậm ma vương hoàn toàn thỏa mãn đã ngủ say, còn lại có bà xã bị khiêu khích chỉ biết quay mặt vào tường nghĩ vẩn vơ.

Bực quá, tuần sau, tôi sẽ báo thù. Đến khi đó, Nhậm Hàn sẽ biết tay tôi.

Ba ngày sau, một sự việc tồi tệ đã xảy ra - Trùng Tử trong kỳ nghỉ ở nhà mẹ, đi shopping cùng mẹ, bất cẩn trượt chân. Tuy là mẹ con đều không sao, nhưng đã phải sinh non, kinh ngạc là ông xã của Trùng Tử bỏ hết công việc bay sang chăm sóc gia đình. Từ Anh quốc biết được tin ấy, bà ngoại của Nhậm Hàn một công ba việc: vừa được bế cháu ngoan vừa được du lịch vừa khảo sát thị trường tất nhiên một công ba việc bay sang ngay.

Thời gian ấy, thân bằng quyến thuộc trong họ đều ra nghênh đón bà, tôi là cháu dâu tương lai của bà cũng không thể không đến vấn an bà.

Một ngày trời đẹp lòng vui, tôi xách một giỏ hoa quả, ngẩng cao đầu sánh vai Nhậm Hàn đi thăm Trùng Tử. Ông xã của Trùng Tử tuy về danh phận là hơn tôi và Nhậm Hàn rất nhiều, nhưng tuổi chưa quá ba mươi. Bốn người chúng tôi quây lại một chỗ, mở ngay một hội nghị trà chiều về tên gọi của baby.

Ông bố trẻ mừng ra mặt, sử dụng vốn ngôn ngữ quê vợ bắn như máy, thích hình ảnh chim thước bay báo tin vui, quây quần tụ hội, nên muốn đặt tên thân mật là Tiểu Ô hoặc là mô phỏng âm thanh chim thước báo điềm lành Khải Khải. Kết quả, anh ấy vừa nói ra lời, ba người bọn tôi thấy trầm mặc hẳn.

Mấy năm nay, ông bố trẻ được Trùng Tử hết lòng hướng dẫn, vốn ngôn ngữ quê vợ tiến bộ chóng mặt, đối thoại với chúng tôi không vấp váp gì nữa. Nhưng cũng vì thế, anh chàng ngoại quốc này vẫn không thể hoàn toàn hòa nhập vào ngôn ngữ bản địa. Để phát âm ra mấy từTiểu Ô, Khải Khải, ba người chúng tôi tự nhiên liên tưởng đến mấy cái gì rất tà ác.

Sau một lúc bối rối, cái khó ló cái khôn, Trùng Tử lấy cớ không muốn con trai là quạ nhỏ để rồi ăn mẹ chính là Trùng Tử, để nhân đó nghiêm túc phủ quyết đề nghị của ông xã. Tôi nhìn chăm chăm vào chú bé nhỏ xíu, khuôn mặt còn nhăn nhúm, má ửng hồng, hoàn toàn chẳng giống chút gì những đứa trẻ bụ bẫm quảng cáo trên ti vi, cũng chẳng có một nét gì thừa hưởng từ người mẹ xinh gái hay từ ông bố cao ráo.

Tôi đang ngẫm nghĩ nếu đề nghị cái tên Tiểu Mao tử thì phản ứng của Trùng Tử thế nào thì bà ngoại tới.

Bà ngoại tiến vào ngồi lên sô-pha trong phòng bệnh. Tôi nhìn thái độ Nhậm ma vương thì đoán được rằng bà chính là chủ mẫu của cả gia tộc, là CEO bự của doanh nghiệp họ Nhậm, nên biết thân biết phận lẳng lặng lùi vào góc phòng cho rộng chỗ.

Ai ngờ bà ngoại nhìn qua Trùng Tử và cháu nhỏ xong thì ánh mắt tinh anh dừng lại chỗ tôi, nhìn thẳng vào tôi khiến tôi hồi hộp, lo lắng không ít.

Nhậm ma vương thấy vậy thì liên tục thì thầm với bà, vừa nói vừa dùng ánh mắt lườm tôi. Thương thay cho tôi, tôi thấy hận mình hồi học đại học, học tiếng Anh không ra gì, ngay cái bằng cấp bốn là do dùng thủ đoạn mà có được, bây giờ thì dù Nhậm Hàn nói nhanh hay chậm, tôi chả nghe hiểu được câu nào. Đằng kia, Nhậm ma vương nói xong, bà ngoại ngẩng đầu nhìn tôi, gật đầu liên tục, cười mủm mỉm mãi không thôi.

Nhậm Hàn vẫy vẫy tay gọi tôi, nói:

- Ngưng Ngưng.

Tôi và Trùng Tử nhìn nhau một cái, thở dài. Được rồi, lại như là gọi chó đây. Chẳng biết làm sao, tôi đành cứ ba bước tiến hai bước lùi đến trước mặt Nhậm Hàn và bà ngoại, nở nụ cười nịnh nọt:

- Grandma, nice to meet you!

Nói xong câu đó, tôi chỉ còn cách ngớ ngẩn nhe răng.

Bà ngoại chuẩn không cần chỉnh ơi, bà đừng trách cháu nhé, cháu hồi trước đâu có biết là phải tìm một ông chồng lai đâu, cho nên cái câu tiếng Anh thường dùng này mà cũng phải nghĩ nát óc mới ra đấy ạ. Kỳ thực cháu cũng muốn hỏi han nhiều câu nữa, xem bà thích ăn gì, thích chơi gì, thích nuôi chó không hay là ưa cá cảnh… Chỉ vì mọi người ở đây đều nói tiếng Anh như gió, mà cháu thì lại không có mặt mũi nào nhờ họ làm phiên dịch cho mình.

- Good girl! - Bà ngoại đàng hoàng đáp lại thịnh tình của tôi, nhưng những câu sau tôi nghe chẳng hiểu.

Mơ hồ một phen, cuối cùng bà ngoại cũng nói xong cái ngôn ngữ từ sao Hỏa. Tôi làm bộ buồn cười hai tiếng, rồi nhìn như dán vào Nhậm Hàn đứng sau bà, trông chờ anh dịch giúp tôi. Ai ngờ đâu Nhậm tinh ranh mặt xanh như rau, có vẻ không nói ra lời được.

Len lén nhìn Trùng Tử một cái, đối phương cũng tròn mắt chau mày vẻ như phấp phỏng lắm. Tôi nhìn trời, tự hỏi rốt cuộc bà ngoại nói gì vậy, sao mọi người đều phản ứng lạ thế? Cùng lúc đó, bà ngoại không thấy tôi trả lời nên cũng có vẻ là nóng ruột, chau mày hỏi lại:

- Do you?

Lông mày giãn ra, ánh mắt sáng rực, câu này tôi nghe hiểu ngay! Tức là hỏi tôi Cháu thấy thế nào? Trí óc hơi hơi vận động, bà ngoại vừa nói điều gì thì cũng là bà ngoại đã mở miệng rồi. Để ghi điểm ấn tượng trước mặt bà ngoại tương lai, tôi không chút do dự nhe răng, lanh lảnh đáp:

- Yes! No problem!

Tôi vừa phát âm xong, Trùng Tử lập tức chau mày vỗ trán nuối tiếc. Bên kia, Nhậm Hàn mặt cũng trắng bệch, da môi xanh mét. Nhưng bà ngoại thì lại vô cùng thỏa mãn với đáp án của tôi, sau khi sảng khoái cười thì lại nói bô lô một hồi đại khái là tán đồng, vỗ vỗ vào vai tôi rồi cùng với trợ lý đĩnh đạc đi mất.

Phòng bệnh chỉ còn lại bốn chúng tôi, tôi thở nhè nhẹ, hớn hở quay về phía Nhậm Hàn, dẩu mỏ:

- Vừa rồi bà ngoại nói gì vậy?

- Chẳng ai giúp em gì cả, chơi chẳng đẹp gì cả!

……

Không một phản ứng gì.

Tiếp tục hớn hở:

- Vừa rồi sao anh không dịch giúp em?

…..

Vẫn không phản ứng gì.

Tôi bò lên giường đến chỗ Trùng Tử:

- Trùng Tử, vừa rồi bà ngoại nói gì vậy?

Trùng Tử vô cùng bối rối nhìn tôi chăm chăm, thở hắt ra lạnh ngắt:

- Không có văn hóa, thật đáng sợ!

Tôi phát điên lên được, kiên quyết kéo tay ông bố trẻ ngoại quốc, gào to:

- Vừa rồi bà ngoại nói gì?

Ông bố trẻ nửa hiểu nửa không, lắc lắc đầu:

- Vừa nãy, bà dì tôi nói, gần đây khảo sát một hạng mục ở nước này, muốn ở lại đây một thời gian, tiện thể để gặp em bé mà cô sinh ra, hỏi thăm cô thấy thế nào.

Lặng đi một lúc, Trùng Tử mới hồi tâm, tiếp lời ông xã:

- Câu nói đó chứng tỏ lời đồn cậu có bầu đã lan tới tai bà dì chồng tớ. Cậu Nhậm đang muốn tìm lời giải thích với bà thì cậu lại….

Không cần nói thêm nữa. Tôi đứng đực ra, bốn phương mờ mịt.

Đến tối, Nhậm ma vương lại giảng giải cho tôi, bà ngoại của anh là người rất tốt, chỉ có tính cố chấp, đặc biệt là ghét lừa dối, việc tôi làm khi rồi có bị coi là lừa dối không chứ?

Tôi ngước nhìn Nhậm ma vương, anh có vẻ hiểu ánh mắt tôi, cau mày nói:

- Bạch Ngưng, có một việc anh chưa nói với em, mẹ anh là con gái duy nhất.

Đất bằng đột nhiên nổi sóng, tôi mắt chữ O mồm chữ A, trong óc nảy ra vô số câu đồng nghĩa.

Mẹ của Nhậm Hàn là con gái độc nhất.

Nhậm Hàn là con trưởng và con độc nhất trong họ.

Cục cưng tương lai của chúng tôi là người thừa kế chủ yếu nhất của gia tộc bà ngoại.

Cho nên, bà ngoại vô cùng coi trọng đứa bé này.

Cho nên, chuyện khảo sát hạng mục gì đó là giả thôi, đến đây để đợi đón đứa cháu chào đời mới là thực.

Cho nên, tôi vừa mới phạm một tội nói dối to bằng trời rồi.

Bây giờ mà nói là không lấy chồng có kịp nữa không?

Chương 61

Vì tôi vô ý đã nói dối bà ngoại tây dương về chuyện mang bầu, thành ra suốt cả ngày cứ phấp phỏng hốt hoảng, càng hoài nghi về cái thân phận Nhậm phu nhân của mình. Cha mẹ Nhậm Hàn chấp nhận tôi liệu có phải chỉ vì tôi có bầu? Nhậm Hàn vẫn luôn luôn hy vọng cưới nhau xong là tôi sẽ bỏ việc hoặc đổi công việc khác? Liệu Kiều Kiều ngang ngạnh kia có xông vào hôn lễ gây chuyện hay không…. Rồi mẹ tôi tính đã hay nói, giữa hội hôn rồi liệu có bỗng dưng nhất quyết không chịu gả con gái?

Vậy là, bị trùng trùng áp lực, tôi bắt đầu dần dần quan tâm tới mấy vở kịch về luân lý gia đình, như là Đối mặt, Mẹ chồng con dâu bảy mươi hai lần giao đấu, Tôi với vợ cũ tỏ tình…

Thứ bảy này, Nhậm ma vương đưa tôi đi xem kịch Mẹ chồng nâng cao giá nhà, rồi bàn xem dịp Tết Đoan ngọ tới sẽ về nhà tôi hay về nhà anh. Điện thoại đổ chuông. Nghe tiếng chuông êm tai, tôi vẫn cứ ngồi nguyên trên sô-pha ăn snack khoai tây. Chúng tôi đã hẹn từ trước rồi, sau khi lấy nhau, những việc lớn như nghe điện thoại trong nhà, nấu cơm, quét dọn là do một mình chú chàng Nhậm gánh vác.

Tuy là hiện tại, hai đứa chưa chính thức giấy tờ, nhưng nghĩa vụ gánh vác thì Nhậm Hàn hiển nhiên vô cùng tự nguyện. Thế nhưng, một lát sau, chú chàng Nhậm nghe điện thoại xong trở vào, vẻ mặt tối sầm như mưa sắp sập. Thấy tình cảnh đó, tôi nín thở chau mày, chả lẽ mới có mấy ngày, chú này đã định bãi công không muốn gánh vác việc nhà nữa?

Tôi đảo mắt, tình huống này thì trong kịch cũng đã diễn ra, phần chắc là mẹ chồng gọi tới, thấy người nghe là con trai mình đang hổn hển thì lại bô lô ba la mắng con dâu một trận ngay trên ống nghe. Kết quả thành công đến mức, con trai đã được khêu gợi sĩ diện đàn ông, nên trở vào thì muốn diễn tiếp màn vợ chồng cãi lộn đấy mà.

Tôi thận trọng thở nhè nhẹ, ôm lấy túi bim bim khoai tây, hỏi:

- Mẹ anh gọi tới à?

Nhậm ma vương không buồn ngẩng đầu, âm thầm ừ hữ một tiếng coi như mọi sự đã rồi. Tôi lại nghĩ, không đúng không đúng, chúng tôi sắp kết hôn, chính xác thì không nên gọi mẹ anh mẹ anh, như hôm qua Nhậm ma vương cùng tôi về nhà, đều gọi là bố mẹ khiến Bạch lão gia, Bạch phu nhân đẹp lòng hả dạ.

Tôi định thần, quyết định nhỏ nhẹ phỉnh nịnh:

- Gọi có việc gì ạ?

Lần này, Nhậm ma vương chẳng thèm đoái hoài luôn.

Tôi hậm hự, hận không tự bạt tai được cho mình một cái. Cấm tiệt nhé cấm tiệt nhé, làm sao có thể hỏi chuyện giữa hai mẹ con họ được? Cái này gọi là xâm phạm đời tư của ông xã đấy! Định dọa Nhậm ma vương một lần nhưng thôi, tôi đành vào vai cô vợ đảm đang vậy:

- Nếu không thoải mái, thì tối nay em nấu cơm?

Nhậm tinh ranh vẫn cứ bặm môi không một lời gì, lâu sau mới lấy thuốc lá từ trong túi ra, bật lửa đánh tách một cái. Trước tình cảnh ấy, tôi thấy hãi quá.

Nhậm Hàn trừ khi viết bài, lập kế hoạch ra, bình thường rất hiếm khi hút thuốc.

Càng không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi. Để tránh cho tôi bị nhiễm độc nicotine, anh luôn ra ban-công giải quyết.

Thế mà giờ lại…

Tôi đang do dự có nên nổi giận, học theo thói các bà dì trong kịch rền rĩ anh dám ngang nhiên hút thuốc lá ở phòng khách, nhưng rồi lại tiếp tục nhu mỳ, thì nghe thấy giọng Nhậm ma vương trầm trầm:

- Tiêu Phù chuẩn bị có con rồi.

Tôi sững người, hai giây sau thì hét lên kinh hoàng:

- Chị ấy chuẩn bị có con can hệ gì tới anh?

Nhìn cái mặt Nhậm tinh ranh ủ rũ, ảo não, sầu muộn, tôi muốn không ghen cũng không được. Là cái sự gì đây chứ? Chị Tiêu Phù đã có chồng là điều chúng tôi biết từ lâu, nhưng nay chị ấy sắp có con, lại có người biệt phái gọi đến thông báo cho Nhậm Hàn, thì rõ là có gì đó không thể biện luận được rồi.

Tôi xòe móng vuốt, xù lông:

- Nói mau! Hai người có phải có gì với nhau không?

Nhậm Hàn vuốt ve má tôi, tiện tay cốc vào đầu tôi:

- Trong đầu em lại xuất hiện cái chuyện kỳ quái gì thế?

Tôi ôm đầu, âm thầm rơi lệ, vậy là có chuyện như thế hả? Rõ ràng thái độ ai oán của Nhậm ma vương khiến tôi nghĩ thế mà… Tôi đang uất ức một bầu thì lại nghe tiếng Nhậm Hàn thở dài:

- Vừa rồi sếp Lưu gọi tới, nói anh nên khuyến khích Tiêu Phù từ chức.

Tôi giật mình, cứng lưỡi.

Nhậm Hàn ở công ty ngoài việc quản lý Phòng Phóng viên, còn kiêm cả chức Phó Tổng, để anh thay mặt sếp lớn và Hội đồng quản trị khuyến khích nhân viên từ chức, một là chứng tỏ anh rất được tôn trọng, hai là cũng phù hợp với chức trách. Nhưng mà, nhân lúc người ta có bầu mà làm thế…

Sếp Lưu, ông thật quá là…. là vô xỉ!

Bình tình lại, cuối cùng tôi cũng rõ vì sao vẻ mặt Nhậm Hàn lại ai oán như vậy.

Chị Tiêu Phù chuẩn bị có baby, sếp nhớn nghe phong thanh lập tức kêu Nhậm Hàn ra mặt khuyến nghị, rõ ràng là sợ phải nuôi bà bầu không công một năm đây mà. Thế này gọi là gắp lửa bỏ tay người, sếp Lưu đương nhiên không đích thân mà làm, lại giao cho Nhậm ma vương, đúng là chỉ có trong tưởng tượng.

Tôi tặc lưỡi:

- Nhưng mà chị Tiêu Phù là nhân viên lâu năm, lại làm rất được việc, sao sếp Lưu nỡ làm vậy?

Nhậm ma vương cười nhạt:

- Sếp lớn thì cũng là người, cũng cần phải ăn, nuôi người ăn không ngồi rồi một năm thì có năng lực mà để làm gì? Người ta cần phải định sẵn kế hoạch phát triển nhân lực chứ, vả lại nếu Tiêu Phù sinh con xong không muốn trở lại công việc thì sao. Sếp Lưu thực đúng là biết nhìn xa tính kỹ đó.

Tôi dẩu mỏ, tổng kết bằng hai chữ:

- Gian thương!

Nhậm Hàn vỗ vỗ vào tôi, nói:

- Thôi được rồi, việc này anh sẽ xử lý, em đừng có nói ra ngoài đấy.

- Rồi!

Nghe vậy, Nhậm Hàn nhổm dậy, tôi đang định reo mừng đói chết rồi, mau đi nấu ăn đi thì thấy Nhậm tinh ranh thoắt cái quay lại, cười rất gian:

- Mới rồi hình như có người nói muốn nấu ăn hả?

Đúng là trăm bí mật cũng có điều sơ xảy, hóa ra lúc nãy anh có nghe thấy….

Thứ hai, tôi tuy rất cố gắng ra vẻ bình thường ngoài mặt, nhưng khi đi làm, vẫn không nhịn nổi cứ len lén nhìn Tiêu Phù. Cũng là đàn bà, cũng là người có gia đình, tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của chị. Hiện tại có rất nhiều doanh nghiệp mà phụ nữ không có cách nào đạt đến được vị trí cao, hoặc có thể nói, không có cách nào để họ ngồi được vào cái ghế tương xứng với năng lực của họ.

Bởi vì trong tâm lý ông chủ, phụ nữ mãi mãi là không ổn định, đến khi họ lấy chồng, trọng tâm sống của họ sẽ hướng vào gia đình, như vậy ắt sẽ ảnh hưởng tới tiến độ công việc, có những khi bực mình, chị em còn mang cả tâm sự vừa cãi nhau với chồng tới công sở nữa.

Sau đấy, khi mang thai phụ nữ sợ tia bức xạ từ máy tính làm ảnh hưởng tới thai nhi mà giảm nhiệt tình, hứng thú với công việc rồi sinh con, rồi nghỉ đẻ, bao nhiêu mà phiền phức. Vì vậy, chị Tiêu Phù và sếp Lý Tử Nho vào công ty cùng lúc, chưa đầy vài năm, sếp Tử Nho nhờ có năng lực phán đoán xuất sắc và lối viết sắc sảo, được cất nhắc vào vị trí Trưởng phòng Biên tập. Còn chị Tiêu Phù, cũng chỉ là cái chân biên tập viên cao cấp.

Phụ nữ thường rất thiệt thòi, các ông chủ luôn luôn chỉ nhìn thấy nỗ lực của nhân viên nam mà không hề nhận ra kỳ thực, nhân viên nam cũng có nhiều phiền toái. Ví như cờ bạc, bia rượu… Những điều ấy đều cần phụ nữ bổ sung mà. Nhưng dù chị Tiêu Phù có cố gắng hơn nữa thì rồi kết cục vẫn vậy thôi.

Nghĩ đến đấy, trong lòng tôi cảm thấy hơi chua xót.

Có thể, Nhậm ma vương luôn muốn tôi từ chức, cũng vì sợ sẽ có ngày tôi phải đối mặt với cảnh này chăng?

Tay để trên bàn phím mà hồn vơ vẩn nghĩ lung tung, lại còn cảm thấy cánh tay hơi đau nhói nữa. Nghiêng đầu nhìn, hóa ra Xán Xán đang cầm cái thước ba góc cười mỉm nhìn tôi:

- Cậu yêu chị Tiêu Phù hả? Nhìn người ta mà nhìn đến nỗi xuất thần vậy?

Tôi hoảng quá, đâu ngờ đã nhất thời xuất thần đến thế… Làm sao đây? Làm sao đây? Phải giải thích với mọi người sao đây? Tôi cuống quýt, đang nghĩ đến đoạn là Tiêu Phù sáng láng như thế, nhất định sẽ đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, tôi phải tìm một lý do gì thật hay ho thì Tiêu Phù vốn đang chăm chú đọc bản thảo đột nhiên ngẩng đầu, cười mỉm:

- Tiểu Ngưng Tử à? Chẳng phải lần trước đã bảo mời cô đi uống trà xong đến chỗ tôi có việc. Cô không đi bây giờ lại nhìn tôi trách cứ hay sao chứ?

Tôi im bặt, tròn mắt nhìn Tiêu Phù, chẳng nói được gì.

Chị Tiêu Phù trước nay có mời tôi uống trà bao giờ đâu, càng chẳng có cái hẹn nào, bỗng dưng trước mặt mọi người lại bịa ra chuyện ấy, chẳng lẽ chị đã biết nội tình sao?

Tiểu Duy nghe vậy, tặc lưỡi nói:

- Chả… chả trách được, nhưng… nhưng chị Tiêu Phù… chị có việc gì mà phải mời uống trà?

Tiêu Phù nhè nhẹ mím môi, chống cằm trầm tư:

- Việc này…. Đến chiều quay lại tôi sẽ thông báo với mọi người. Tiểu Ngưng Tử, mau nghỉ trưa đi, đi nào, chúng ta đi uống chén trà đã hẹn đi nào.

Trong quán trà, chị Tiêu Phù mở bài:

- Bạch Ngưng, Nhậm Hàn có nói gì với em không?

Quả nhiên là do thám tin tức. Tôi im lặng, cúi xuống khuấy cà-phê.

Chị Tiêu Phù thấy vậy, dường như đã nhìn thấu tim đen tôi, cười lớn:

- Không sao đâu, không phải chị thăm dò tin tức từ em đâu. Thông tin em với Nhậm Hàn sắp kết hôn đã lan truyền khắp nơi, chị cũng không ngốc đến nỗi nghĩ rằng em sẽ giúp chị.

Tôi nghiến răng, mở mồm toan nói gì đó nhưng rốt cuộc nói không ra lời, chỉ cảm thấy Tiêu Phù hôm nay khác hẳn bình thường, có vẻ rất kích động, lời nói rất bức ép người ta.

Chị Tiêu Phù nhướn mày:

- Bạch Ngưng, đừng căng thẳng, chị sẽ không làm khó em đâu. Chị gọi em ra đây chỉ là nhờ em chuyển lời tới sếp Lưu và Nhậm Hàn, không cần khuyến nghị chị đâu.

Tôi trợn mắt cứng lưỡi:

- Chị Tiêu Phù định tự mình từ chức hả?

Tiêu Phù mím môi, cười vẻ tự tin thanh thản:

- Không, chị đã có thai rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx