sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt! - Chương 43 - 44

Hai người lúc này trầm mặc, Thường Hoằng dùng quãng thời gian im lặng này để chôn vùi chuyện cái dấu ngón chân trên mặt kia mà Chu Tráng Tráng vừa hỏi.

“Tôi chỉ là, cái tên bị tôi đánh ngã kia, em cùng hắn rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Thường Hoằng yêu cầu: “Em tốt nhất nên chủ động khai báo đi.”

Tự thú sẽ được khoan dung, chống đối sẽ bị trừng trị nghiêm khắc? Coi nàng là tội phạm sao? Chu Tráng Tráng buồn bực.

“Em nói lần này là lần cuối, người kia không có một chút quan hệ nào với em! Hắn không phải là bạn trai gì của em hết!” Chu Tráng Tráng giơ ba ngón tay, bắt đầu thề: “Nếu em dám nói dối, kiếp sau sẽ không được ăn no!”

Đối với Chu Tráng Tráng mà nói, lời thề này có thể nói còn tàn nhẫn hơn sét đánh, ngủ mã phanh thây gì gì đó, cho nên nàng cho rằng hắn chắc hẳn sẽ tin tưởng.

Đáng tiếc –

Thường Hoằng nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, bình tĩnh thốt ra: “Lúc trước em cũng nói tôi không phải bạn trai em.”

“Lúc đầu đúng là khôg phải mà!” Chu Tráng Tráng cảm giác ủy khuất sâu sắc.

“Không phải là bạn trai, em còn theo tôi đi hẹn hò?”

“Đó là anh ép em!”

“Không phải bạn trai, em mà còn dùng thẻ tín dụng của tôi.”

“Đó là anh kiên quyết đưa em xài!”

“Không phải bạn trai, em còn để cho tôi hôn em.”

“Đó là anh cưỡng ép!”

“Xem, em tới bây giờ còn đang nói dối.”

“. . . . . .”

Chu Tráng Tráng che ngực, cố gắng đem ngụm máu nuốt vào bụng. Con bà nó, lâu ngày không gặp mặt, đều quên sức chiến đấu mạnh mẽ của Thường Hoằng.

“Mặc kệ em trước kia với hắn như thế nào, hiện tại lập tức chấm dứt.” Thường Hoằng ngữ khí lạnh lẽo không có nửa điểm đùa giỡn: “Chu Tráng Tráng, đừng trách tôi không có việc gì cảnh cáo em, em hoặc là chặt đứt quan hệ với hắn, hoặc là tự chặt đứt hai chân mình đi.”

Chu Tráng Tráng dùng ánh mắt hỏi: “Sir ah (thưa ngài), pháp luật xã hội, không được bạo lực như vậy đâu a?”

Thường Hoằng dùng ánh mắt trả lời: “Không làm theo lời tôi, em có thể thử xem sao.”

Chu Tráng Tráng không dám tiến hành trao đổi ánh mắt với hắn nữa, chỉ đành cúi đầu cắn bánh quẩy.

“Chiều nay anh phải lên máy bay đi rồi, em đừng cho là tôi không ở đây thì có thể muốn làm gì thì làm, tôi tuy rằng người không ở đây, nhưng tai mắt đều ở khắp mọi nơi.” Thường Hoằng tuy là nói như vậy, nhưng vẫn nhịn không được gắp bánh bao thịt nhét vào miệng Chu Tráng Tráng.

“Nhanh như vậy?” Chu Tráng Tráng buột miệng, trong lòng có chút chua xót.

“Em nói gì?” Chu Tráng Tráng ngậm bánh bao nói chuyện, Thường Hoằng đương nhiên nghe không rõ.

Chu Tráng Tráng lắc đầu, không nói lại lần thứ hai.

Có Chu Tráng Tráng, một bàn lớn điểm tâm rất nhanh đã ăn xong, đó là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.

Buông đũa, Thường Hoằng đứng dậy kéo lưng áo Chu Tráng Tráng kéo đi, đem nàng đẩy vào xe taxi, đi thẳng đến khách sạn cạnh sân bay.

Tới cửa khách sạn, Chu Tráng Tráng lui vào trong góc xe, làm sao cũng chẳng dám xuống xe, giọng run run nói: “Anh . . . . . . lại muốn làm gì?”

Không có biện pháp, trải qua sự kiện khách sạn lần trước, Chu Tráng Tráng thấy hai chữ “Khách Sạn” là chân mềm nhũn.

“Mặt em chưa rửa cũng chưa đánh răng, tôi có thể làm gì em? Tôi Thường Hoằng không phải là người khẩu vị nặng như vậy!” Thường Hoằng nói xong liền kéo Chu Tráng Tráng ra khỏi xe, lôi thẳng vào khách sạn: “Quần áo tôi đều ở trong này, giúp tôi thu thập mọi thứ, buổi chiều tôi rời đi.”

Chỉ có vài thứ đồ đạc, không thể tự mình thu thập sao? Chu Tráng Tráng lại buồn bực .

Quả nhiên, đi vào phòng thu dọn không đến ba phút, hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi. Chu Tráng Tráng kéo căng cánh tay, nói với Thường Hoằng đang ngồi trên giường xem TV: “Đều thu xếp xong rồi.”

“Vậy lại đây ngồi đi.” Thường Hoằng vỗ vỗ chỗ bên người.

Chu Tráng Tráng lắc đầu, lui vào góc tường.

“Tôi đã nói tôi không có khẩu vị nặng như vậy.” Thường Hoằng cười nhạo: “Chu Tráng Tráng, em thật sự tưởng rằng bản thân không có lúc nào là không toả ra hormone nữ tính sao?”

Tuy rằng là phép khích tướng, nhưng Chu Tráng Tráng vẫn bất hạnh trúng kế, đi qua, ngồi xuống giường.

Dĩ nhiên là xem TV chẳng thể vào, Chu Tráng Tráng đầu óc chưa từng suy nghĩ nhiều lại bắt đầu rối loạn, loạn đến chịu không nổi, rốt cục hỏi: “Thường Hoằng, chúng ta bây giờ coi như là cái gì đâu?”

Thường Hoằng không trực tiếp trả lời: “Em cảm thấy chúng ta giống cái gì?”

“Em cũng không biết.” Chu Tráng Tráng gục đầu xuống: “Anh không phải còn đang hận em sao?”

“Em thật cảm thấy điều này quan trọng sao?” Thường Hoằng hỏi lại.

Chu Tráng Tráng đầu cúi càng thấp: “Em cùng Hải Nhĩ, thật sự không có khả năng.”

“Em nói cho tôi biết điều này là có ý gì?” Thường Hoằng cười lạnh: “Em cùng nó không có khả năng, sẽ trở lại tìm tôi sao?”

Trái tim Chu Tráng Tráng vừa bị thu lại, nuốt nước miếng, gian nan nói: “Anh rốt cuộc muốn em như thế nào?”

Thường Hoằng trầm mặc hồi lâu, lâu đến Chu Tráng Tráng nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời thì mới nói: “Tôi muốn, còn có ích gì sao?”

Trái tim Chu Tráng Tráng lại bị tóm càng chặt, Thường Hoằng cũng không quên những thương tổn nàng gây ra, đúng vậy, sao có thể quên hết đây?

Ngay thời khắc nàng cô đơn, một con bàn tay to bỗng nhiên quấn lấy lên thắt lưng nàng, tiếp theo một lực mạnh mẽ đem Chu Tráng Tráng đẩy nằm ngã xuống giường.

Thường Hoằng thuận thế lật người, đem nàng đè bên dưới. (chết TT, vào hang cọp rùi)

Tuy là ban ngày, nhưng rèm cửa trong phòng đã kéo xuống, ánh sáng mỏng manh, Chu Tráng Tráng nhìn không rõ khuôn mặt Thường Hoằng, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn kia, đen đến đau thương: “Em muốn bên cạnh Hải Nhĩ, tôi sẽ tác thành cho em, tôi rất thích em, rất yêu em, cũng sẽ tác thành cho em. Nhưng bây giờ em lại nói cho tôi biết, không cảm giác, em bên cạnh nó không có cảm giác, Chu Tráng Tráng, em quá khi dễ người.”

Chu Tráng Tráng cảm thấy trái tim mình đã bị vắt kiệt, nặn ra máu loãng, nước mắt nàng theo bên tai chảy xuống, nhỏ giọt rơi xuống gối, loang một mảng lớn, thanh âm trầm trọng.

Nàng không có quyền mở miệng, không có tư cách nói năng gì.

Nguyên lai, nàng mới là hỗn đản trong hỗn đản.

Chu Tráng Tráng cứ nhìn Thường Hoằng như vậy, nhìn hắn duỗi tay lau đi nước nơi khoé mắt nàng, khoảnh khắc nhìn tay hắn khẽ chạm vào nước mắt dường như bị bỏng bàn tay run rẩy, nhìn thấy hắn nặng nề thở dài: “Nhưng anh chính là nguyện ý bị em khi dễ.” (tội anh Hoằng quá ah, nhưng thấy ngu ngu sao ấy, “nguyện ý bị khi dễ”. TH lườm. Q: ta nói ta mà)

Chu Tráng Tráng rốt cục nhịn không được, lớn tiếng khóc rống lên, khóc đến tim gan gần như vỡ vụn.

“Được rồi, được rồi.” Thường Hoằng đem nàng ôm lấy, khẽ vỗ về lưng nàng: “Chu Tráng Tráng, em xem em đáng ghét biết bao, rõ ràng khi dễ người khác là em, nhưng lại khóc giống như bị uỷ khuất nhiều lắm đó.”

Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu kia lại rất mềm mại.

Chu Tráng Tráng biết mình không có tư cách khóc, nhưng nàng chính là muốn khóc, nàng là khóc tủi thân cho hắn, nàng là khóc vì bản thân đáng giận, là khóc vì khoảng trống nửa năm này, là đang khóc vì mém chút nữa bọn họ đã bỏ lỡ nhau, là khóc vì bọn họ còn có thể ở bên cạnh nhau lần nữa.

Chu Tráng Tráng đã khóc liền khóc mấy tiếng, cho đến khi khuôn mặt, đôi mắt đều sưng hết lên mới chịu dừng lại.

“Chu Tráng Tráng, chúng ta vẫn bên nhau, biết không?” Thường Hoằng vừa lấy khăn ấm lau nước mắt nàng, vừa hỏi.

“Anh thật sự không giận em nữa?” Chu Tráng Tráng giờ phút này chỉ có thể phát ra giọng mũi nằng nặng.

“Giận, sao lại không giận.” Thường Hoằng hung hăng dùng khăn ấm nhéo cái mũi nàng, cho đến khi Chu Tráng Tráng lại sắp chảy nước mắt, mới thở dài, nói: “Dù giận, nhưng không có lúc nào là không nhớ em.”

“Em cũng vậy.” Chu Tráng Tráng hít hít cái mũi: “Nửa năm qua em không giây phút nào không nhớ anh.”

“Phải không? Nhớ anh cái gì?” Thường Hoằng có chút ngoài ý muốn.

“Nhớ anh mua toàn thức ăn ngon cho em, nào là vịt quay, súp, bò bít tết, đồ nướng, lẩu. . . . . .”

“. . . . . .” Thường Hoằng thật quá ngoài ý muốn.

Quạ: Thế là hoà rùi, hết những tháng ngày ngược mưa dầm dề, nắng lên rực rỡ đây

Giây phút biệt ly lúc nào cũng đến rất nhanh, hai người ôm ấp một lúc rồi cùng nhau ra sân bay, Chu Tráng Tráng đang chuẩn bị tiến hành đủ loại hành động ngôn ngữ lưu luyến không rời thì Thường Hoằng đoạt đi di động nàng, lưu số mới của mình vào, hàm răng trắng lại nhe ra chói loá: “Nếu lần sau còn dám xoá bỏ, anh bóp một cái giết chết em.”

Chu Tráng Tráng cảm giác uỷ khuất sâu sắc: “Lúc trước rõ ràng là anh thay số mới không cho em liên lạc mà.”

“Còn dám cãi nữa sao?”

Chu Tráng Tráng cảm giác vô cùng uất nghẹn.

Loa thông báo lại bắt đầu gọi, cần phải đi rồi, Thường Hoằng sờ sờ đầu Chu Tráng Tráng, nói: “Một mình em ở đây, phải ngoan một chút, biết không?.”

Chu Tráng Tráng chịu được Thường Hoằng hung dữ, nhưng lại không chịu nổi Thường Hoằng ôn nhu với mình, vội vàng xoay người, hốc mắt nhiễm đỏ. (Tội nghiệp, bị ngược riết thành nghiện rùi)

Luyến tiếc thế nào cũng phải chia ly, Chu Tráng Tráng đợi mãi đến khi máy bay chở Thường Hoằng cất cánh mới rời đi.

Trên xe bus từ sân bay quay về trường học, Chu Tráng Tráng tựa vào cửa sổ ngủ lại bắt đầu nằm mơ, đang mơ thấy vịt quay quét phủ dầu mè đang dựa vào que cây nhảy thoát y, đột nhiên chuông di động vang lên.

Người đầu tiên Chu Tráng Tráng nghĩ đến là Thường Hoằng, nhưng suy nghĩ lại đứa nhỏ này tư tưởng giác ngộ rất cao, trong khi máy bay đang lơ lửng trong mây nhất định sẽ không gọi điện thoại.

Cúi đầu nhìn, lại phát hiện dãy số trên di động là — số của Tả Nhất.

Chu Tráng Tráng lập tức kết thúc cuộc gọi, nhưng Tả Nhất hoàn toàn phát huy  tinh thần bất khuất, bám riết không tha, mỗi lần bị từ chối là một lần gọi lại, mọi người trên xe đều tập trung nhìn mình khiến Chu Tráng Tráng chỉ có thể tiếp nhận cuộc gọi.

Chẳng qua vừa mở miệng là liền nói cho hắn hiểu: “Ngày hôm qua người cùng anh đánh nhau chính là bạn trai tôi, tôi yêu anh ấy sông cạn đá mòn đến chết không thay đổi, anh đã không còn cơ hội vậy thì non xanh nước biếc, chúng ta sau này không cần gặp lại.”

Đang định cúp máy lại nghe thấy người bên kia bình tĩnh nói: “Người bạn trai kia của em là quân nhân phải không? Nếu lãnh đạo cấp trên biết hắn xin phép ra ngoài nhưng lại cùng người khác đánh nhau ngay nơi đông người, không biết sẽ có trừng phạt gì.”

Chu Tráng Tráng lập tức dựng thẳng lưng: “Anh nói bậy bạ gì đó?”

“Hiện trường hôn lễ hôm đó có không ít camera, trong đó có một cái vừa hay đã quay được toàn bộ quá trình hắn đánh anh, mà còn quay cận cảnh rất rõ nét nữa. Anh dùng giá cao mua lại đoạn-video này, đó chính là chứng cớ hoàn mỹ.” Tả Nhất hoà hoãn nói.

Từng lời hắn nói như một con rắn, chậm rãi bò lên sống lưng Chu Tráng Tráng, cảm giác lạnh như băng khiến cả người nàng nhịn không được phải rùng mình: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” (Quạ: Lúc này TT đang cực kỳ nổi điên, ta đổi cách xưng hô cho hợp nhé)

“Anh muốn em đi với anh.” Tả Nhất đưa ra yêu cầu.

“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Chu Tráng Tráng không kiềm chế được tức giận tràn qua giọng nói.

“Em có quyền lựa chọn đường sống sao” Tả Nhất rất khôn ngoan.

Chu Tráng Tráng tạm dừng lại, hỏi tiếp: “Có phải chỉ cần ta đi cùng ngươi, ngươi sẽ đưa đoạn video kia lại cho ta?”

“Còn phải chờ xem biểu hiện của em có làm anh hài lòng hay không đã.” Tả Nhất cúi đầu cười, thanh âm kia mơ hồ thổi mạnh vào màng tai, rất đau.

Đúng như lời Tả Nhất nói, Chu Tráng Tráng không còn lựa chọn nào khác. Đoạn video kia nếu như bị cấp trên Thường Hoằng xem được, Thường Hoằng nhẹ thì bị cấm túc (Quạ: ta thấy từ biệt giam nghe nặng nề quá, chẳng nhẹ chút nào nên lấy từ cấm túc vậy), nặng sẽ bị ghi chép vào trong hồ sơ, trở thành điểm nhơ cả đời.

Vì tương lai tiền đồ của Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng chỉ có thể đáp ứng.

Bất quá trước khi đến nơi hẹn, Chu Tráng Tráng vội quay về phòng ngủ trước tiên, mặc lên mình cái áo T-shirt màu đỏ tươi của hoa huệ tây, thêm một cái váy xanh biếc, còn lén lấy cái lọ phấn nền màu tối gì đó của Đại Kiều thoa lên mặt, tức khắc liền xuất hiện con gái lớn trưởng thôn lão Ngưu (*).

(*) Quạ: cái này cũng không rõ lắm, chỉ biết có bộ phim dài tập liên quan tên: chuyện của gia đình lão Ngưu. Không biết ý tác giả là gì …

Cuối cùng, Chu Tráng Tráng còn sợ lực sát thương chưa đủ lớn, chạy ra tiệm bánh bao ngoài trường học mua 5 cái bánh bao nấm thịt, cắn mấy cái nuốt hết vào trong bụng, sau khi bảo đảm khẩu khí kia vô hình có thể giết chết kẻ địch, mới mang theo tâm tình khuất nhục chạy tới điểm hẹn.

Đương nhiên, dọc đường đi lọt vào sự chú ý của không ít người.

Sau khi Tả Nhất thấy cách ăn mặc của Chu Tráng Tráng, con người cũng sắp rớt ra: “Tuy rằng trước kia em thư vị cũng không nhiều, nhưng hiện tại mức độ càng ngày càng thấp.”

Chu Tráng Tráng không để ý tới hắn, xoay xoay cái cổ, nắm cổ áo, dùng ngữ khí khẳng khái phó nghĩa nói: “Nói đi, muốn ta cùng ngươi thế nào mới đem đoạn băng đưa cho ta?”

“Đi theo anh ăn cơm, theo anh đi hát karaoke, cùng gặp bạn bè anh, cứ như vậy.” Tả Nhất giơ xoè cánh tay.

“Cứ như vậy?” Chu Tráng Tráng trợn to mắt.

“Nếu không, em cho rằng anh muốn em ngủ với anh chắc?” Tả Nhất hỏi.

Chu Tráng Tráng gật gật đầu.

Tả Nhất nhìn Chu Tráng Tráng toàn bộ từ trước sau trái phải, từ trên xuống dưới, từ sợi tóc đến ngón chân đánh giá một lần, tiếp theo xoay xoay cổ, nắm cổ áo, dùng ngữ khí hung hồn thà chết chứ không chịu khuất phục nói: “Em nghĩ tới Mĩ!”

Chu Tráng Tráng: “. . . . . .”

Tả Nhất lôi Chu Tráng Tráng kéo vào trong một KTV, bên trong là một đám trai gái trẻ tuổi, uống rượu, hút thuốc, không khí ngột ngạt, vô cùng ồn ào.

Một đám người đang giành nhau microphone hát 《 Chết cũng phải yêu 》, kết quả vừa thấy Chu Tráng Tráng đi vào, tất cả đều ngây người, tiếng “lạch cạch” của microphone rơi trên mặt đất, lăn đến bên chân Chu Tráng Tráng.

Chu Tráng Tráng cũng không khách khí, liền nhặt lên, vừa lúc âm nhạc tới, lập tức cất giọng, lớn tiếng gào thét:“Chết ! Cũng! Vẫn! Muốn! Yêu! Không! Sâu! Đậm! Sẽ! Không! Biết! Hạnh! Phúc! Cảm! Tình ! Sâu! Bao! Nhiêu! Chỉ! Có! Cách! Này! Mới! Đủ! Biểu! Lộ. . . . . .”

Gầm rú bài này xong, toàn thể đồng bào kinh ngạc đến ngây người, cái cằm đẹp đẽ con ngươi mắt kính gì đều rớt hết.

Chu Tráng Tráng không để ý tới gì đó, trực tiếp ngồi vào ghế sofa bắt đầu ăn đồ ăn vặt, hoa quả.

Tả Nhất ngồi xuống bên cạnh nàng, cười đến đặc biệt sung sướng: “Chu Tráng Tráng, em ngũ âm là từ nhỏ đã bị khiếm khuyết, hèn chi không được đầy đủ.”

五音 <<Lạc Việt>>

✚[wǔyīn]

1. ngũ âm (năm bậc âm giai cổ: cung, thương, giốc, chuỷ, vũ, cũng gọi là hợp, tứ, ất. xích, công)

2. năm âm (theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm): âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi)

Chu Tráng Tráng không để ý tới hắn, ở trong ý thức của nàng, thời điểm miệng đang ăn không dùng để nói chuyện, đó là một cách vũ nhục rất lớn đối với cái miệng mình.

Lúc này, một bạn nam cao gấy đang ôm bạn gái xinh đẹp đi tới, chỉ vào Chu Tráng Tráng đối với Tả Nhất nói: “Người anh em, cậu gần đây đổi khẩu vị, sao lại đặc biệt như vậy?”

“Đúng vậy, dường như gần đây mình có khẩu vị rất nặng.” Tả Nhất thẳng thắn thành khẩn.

Tuy rằng lời này phần nào cơ hồ như khinh miệt, nhưng Chu Tráng Tráng mặc kệ, kêu phục vụ đến gọi n đồ ăn vặt cùng hoa quả, một phen tống hết vào miệng.

Bạn nam cao gầy nhìn thấy, bỗng nhiên nở nụ cười, không nghĩ ngợi nói: “Mình thấy bộ dáng cô ấy ăn, sao lại giống Đa Đa như vậy nha?” (哆哆: tên nhân này ta không biết nên dịch sao mới đúng nữa, convert dịch là Sĩ Sĩ, nhưng ta thấy Đa Đa thích hợp hơn, góp ý giúp ta với nhé)

Lời này vừa thốt ra, Tả Nhất khuôn mặt vốn đang sáng sủa nháy mắt bỗng chuyển thành trời mây u ám.

Bạn nam cao gầy như ý thức được cái gì, lập tức làm bộ tát nhẹ hai má mình: “Coi nè, mình nói bậy bạ cái gì a, xin lỗi người anh em, uống nhiều một chút, lại đây lại đây, mình tự phạt một ly.”

Nói xong vội vàng rót rượu, một hơi cạn sạch.

“Đa Đa là ai?” Chu Tráng Tráng nhiều chuyện, miệng nhét đầy thức ăn vẫn hỏi Tả Nhất. (Q: vấn đề trọng điểm của Tả Nhất xuất hiện rùi)

Mặt mày Tả Nhất vừa mới chuyển trời quang lại phát sinh trời đầy mây.

Cao gầy nam lại vội rót thêm hai ly nữa, đưa một ly cho Chu Tráng Tráng, nói: “Người đẹp, à không, em gái, lần đầu gặp mặt, anh tên là Trần Hoan Lạc (Q: anh này tên hay nhỉ, vui vẻ, nhưng ta thường thấy tên trái với sự thật đấy), là bạn học Tả Nhất, anh mời em một ly.”

Nói xong ngửa cổ uống cạn, nhưng Chu Tráng Tráng bưng rượu lại không uống, tiếp tục hỏi: “Đa Đa kia tham ăn rất giống tôi sao?”

Nhìn sắc mặt Tả Nhất ngày càng kém, Trần Hoan Lạc không hề hoan lạc (Q: Ta nói mà), chỉ có thể rưng rưng tiếp nhận rượu Chu Tráng Tráng, lại ngửa cổ uống cạn, nói: “Em gái, anh có mắt không thấy thái sơn, đắc tội em rồi, ly này anh thay em uống.”

Chu Tráng Tráng vẫn cứ tiếp tục hỏi: “Đa Đa hiện tại ở đâu?”

Trần Hoan Lac hít sâu, trực tiếp cầm lấy một chai rượu ngoại, ừng ực ừng ực nốc cạn, tiếp đó ngã nhào lên ghế sofa, bắt đầu một ngày bất tỉnh nhân sự.

Trước khi lâm vào hôn mê hắn nhìn Chu Tráng Tráng, đôi mắt biểu đạt ghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cái đồ tham ăn, trái tim quá độc ác a!”

Chu Tráng Tráng quay về nhìn hắn, đôi mắt ý nói thắng lợi: “Ai bảo ngươi nói ta là nặng khẩu vị làm chi?”

Đoạn đối thoại này trực tiếp làm cho Trần Hoan Lạc không thể nói nữa, ngoài ra cũng gián tiếp làm cho Tả Nhất trầm mặc.

Bất luận người nào đến nói chuyện với hắn, tên này vẫn bày ra một khuôn mặt không thèm mở miệng, Chu Tráng Tráng cũng không đi để ý tới, chuyên tâm ăn, ngay lúc đã ăn uống hả hê, Tả Nhất bỗng nhiên kéo nàng chạy ra khỏi KTV.

“Làm gì đó? Không phải nói lát nữa còn phải dung bữa cùng bọn họ sao? Hiện tại đi đâu?” Chu Tráng Tráng cảm thấy bỏ lở bữa cơm là chuyện bất luận như thế nào cũng không thể tha thức được.

“Bỗng nhiên cảm thấy bọn họ chẳng có ai để tán gẫu được, mẹ nó thật vô nghĩa.” Tả Nhất lạnh lùng hừ một tiếng.

“Không có ý nghĩa ngươi còn cả ngày đi chơi cùng bọn họ?” Chu Tráng Tráng cũng học hừ lạnh một tiếng.

“Không chơi cùng bọn họ thì chỉ có một mình mình thôi.” Tả Nhất bỗng nhiên lộ vẻ cô đơn trong tít tắc.

Chu Tráng Tráng ứng phó không nổi, chỉ có thể chuyển hướng đề tài: “Nè, ngày hôm qua ngươi làm chi lại đến tìm ta, chẳng lẽ đám người bọn họ không rảnh?”

“Ngày hôm qua là sinh nhật anh.” Tả Nhất trừng liếc nàng một cái, ánh mắt biểu lộ hai chữ — nhìn gì!

“Àh.” Chu Tráng Tráng bừng tỉnh đại ngộ.

“Định bù quà sinh nhật gì cho anh đây?” Tả Nhất hỏi.

Chu Tráng Tráng suy nghĩ, nói: “Như vậy đi, anh đem băng ghi hình của Thường Hoằng cho tôi, sau đó tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Tả Nhất lạnh lung nhìn nàng: “Em tới chỉ vì đoạn băng video của bạn trai em đúng không?”

Chu Tráng Tráng không muốn nói dối, liền gật đầu .

“Chu Tráng Tráng, em càng như vậy, anh càng không cho em.” Tả Nhất bỗng nhiên nổi nóng.

Chu Tráng Tráng cũng chịu không nổi, tính tình Thường Hoằng nhà mình thối như vậy, nhưng ở trước mặt nàng cũng thường xuyên cười hì hì, một tên nhóc Tả Nhất không biết từ đâu chui ra, tính tình suốt ngày còn âm tình bất định, thật khó ưa mà!

Lúc này, Chu Tráng Tráng dùng âm lượng đe-xi-ben mới vừa hát 《 Chết cũng phải yêu 》mà quát hắn: “Tả Nhất, ngươi tự kiểm điểm lại tính tình bản thân mình đi, trên đời này còn có cả khối người không may hơn ngươi, đừng có cả ngày nhìn ai cũng bày ra bộ dáng như người ta thiếu nợ ngươi một trăm vạn không bằng. Ngươi cho là khắp nơi trong thiên hạ này đều là mẹ ngươi chắc, đều phải nuông chiều ngươi! Ngươi cho ngươi là ai hả? !”

Rống giận xong, Chu Tráng Tráng bắt đầu hối hận. Tính tình tên Tả Nhất này tàn bạo có tiếng, đợi lát nữa hắn thẹn quá hoá giận, một cái tát có thể đem hình dáng nàng vốn không rõ ràng cho lắm nay biến thành bằng phẳng như đít nồi.

Đang nghĩ ngợi lui về sau một bước, Tả Nhất lại bỗng nhiên dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Bà ấy không quan tâm đến anh, sau khi ly hôn xong bà liền sang Mĩ, bảo nhìn thấy anh là nhớ tới ba anh, bà không muốn mãi mãi phải nhớ tới người đàn ông phản bội mình, bà không muốn nuôi con cho ông ta.”

Giọng nói kia cứ như rất lãnh đạm rất nhẹ nhàng, nhưng một khi nếm thử lại đậm đặc vị chanh, chua xót.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx