sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hương vị đồng xanh - Chương 03 - Phần 2

- Đợi tí. - Thiên Phong hớn hở nói vọng xuống rồi nhanh chóng thụt đầu vào chạy vội xuống mở cửa.

Đóng cửa lại cẩn thận theo lời dặn của chị Nga, sau đó cậu nhóc theo bọn nhỏ rời đi.

Đến bây giờ Thiên Phong mới biết thì ra ở dưới quê không chỉ có khung cảnh đẹp, yên bình thơ mộng. Mà những trò chơi nhân gian cũng đầy vui nhộn. So với những món đồ chơi mắc tiền vô bổ lại làm hư hại đầu óc thì những trò chơi như bắn bi, thảy bông vụ, trốn tìm, tạt lon... đầy thú vị và là trò chơi vận động, rất có lợi cho sức khỏe. Bây giờ Thiên Phong đã biết, vì sao đám trẻ dưới quê lại khỏe đến thế. Nhìn bộ dạng của chúng tuy ốm nhom, lại đen đúa nhưng nhanh nhẹn khỏe mạnh vô cùng. Theo chúng có mấy ngày thôi mà Thiên Phong bắt đầu đen đi, nhưng lại có nhiều cảm giác đầy thú vị. Chúng còn bắt châu chấu voi chơi trò kéo xe, bắt chuồn chuồn cắn rốn để biết bơi, bắt cào cào cho giã gạo và bắt dế chọi để chơi trò chọi dế.

Thiên Phong theo chúng đi bắt dế. Bắt dế ở những đường bờ ngoài ruộng, mò mẫm theo tiếng gáy rồi lùng hang.

Thằng Hải tỏ vẻ hiểu biết, vừa mò bắt dế vừa nói cho Thiên Phong biết:

- Dế chọi không to bằng dế mèn, dế mèn lúc trưởng thành to bằng ngón tay cái người lớn. Dế chọi nhỏ hơn, thân đen bóng hoặc nâu sẫm, đầu cánh có một chấm vàng. Thường chỉ có dế đực mới thích chọi và chỉ chọi lúc đã trưởng thành. Con dế chọi tốt là con dế đực nhanh nhẹn đầu to, vai rộng, bụng nhỏ, chân cao, càng mập, râu dài mướt, cánh nổi rõ từng đường vân.

Thiên Phong gật đầu, nuốt từng lời của thằng Hải vào bụng, cậu nhóc ghi nhớ rồi tìm cho mình một con dế màu nâu sẫm. Xong bắt chước thằng Nam, xin nhỏ Thắm một sợi tóc rồi cuốn vào mấy cái chân nhỏ của con dế lửa sau đó quay vòng vòng cho con dế sung lên để có thể ứng chiến kịp thời.

Bọn trẻ thích trò chọi dế thường họp nhau thành từng nhóm dăm ba đứa, chúng bắt dế đấu với nhau rồi chọn ra những con dế thật hay để đem chọi thi với những nhóm khác. Thường là dế lớp này chọi với dế lớp kia, dế phố này chọi với dế phố khác. Con dế nào thắng thì cả nhóm cùng sướng, cùng hãnh diện.

Tiếng la hét hò reo khi hai con dế chọi nhau vang một góc trời, Thiên Phong cũng hào hứng hò hét. Chưa bao giờ cậu lại cảm thấy vui sướng như thế.

Chán chơi chọi dế, cả bọn lại ra đồng bắt những chú nhái con để câu cá. Cần câu của bọn nhóc rất đơn giản, chỉ là một nhánh cây tầm vông hay cây trúc nhỏ; buộc một sợi dây và cột con nhái con vào làm mồi. Câu cá đòi hỏi sự kiên nhẫn lớn. Thằng Hải và thằng Nam chẳng có tí kiên nhẫn nào, bọn chúng câu được tí thì bực mình quăng cây cần câu đi, nó lội thẳng xuống ruộng rồi ngồi bắt cá một cách thoải mái. Hai thằng tìm những lùm nước còn xót lại trong đám ruộng, thể nào cũng có đầy cá mà bắt. Thiên Phong cũng thích chí quăng cần, theo hai thằng nhảy xuống ruộng bắt.

- Bà Năm ơi, có đứa phá ruộng bà nè! - Thằng Hiển trên bờ câu, nhìn ba thằng chụm đầu bắt cá cho vào rọ thì hét toáng lên.

Ba thằng nghe hét thì xanh cả mặt, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trừng mắt nhìn thằng Hiển, sau đó nghiến răng nghiến lợi lên bờ đuổi theo thằng Hiển. Thằng Hiển thấy nguy liền bỏ chạy, chẳng dè, cái quần nó hơi rộng dây thun, chạy được một tí, cái quần bắt đầu tuột xuống dưới mông; nó hoảng quá, vừa chạy vừa nắm quần. Bọn con gái nhìn theo ôm bụng cười đau cả ruột.

- Nè, mớ cá này tụi mày định thế nào? - Sau khi lăn lộn dưới ruộng mình mẩy đầy bùn sình bắt được cả một xô cá rô to tròn đã mắt, tụi nhỏ ngồi nghỉ dưới gốc tre già nhìn mớ cá, thằng Hải bèn hỏi.

Tuy là bắt được nhiều cá thật nhưng bắt thì thấy thích, chứ ăn thì lại không. Tụi nó ăn cá nhiều đến phát ngán luôn, muốn ăn cứ ra ao hồ nhà mình mà bắt, huống hồ mấy con cá rô này mình toàn xương, ăn không khéo lại hóc xương thì khổ; chẳng đứa nào hào hứng đem về nhà cho ba mẹ hết.

- Hỏi bằng thừa à? Tất nhiên là đem mớ cá đó cho thằng Bảo rồi. - Thằng Hiển quẹt mũi đáp.

- Giờ thằng Bảo làm gì ta? Chắc nó lại đi phụ khuân đồ cho người ta rồi. - Con Thắm chặc lưỡi nói với giọng thương xót thằng bạn cùng tuổi nhưng chẳng được sống sung sướng như tụi nó.

- Giờ này chắc là nó sắp về nhà rồi. Chiều nó còn đi học nữa mà. - Việt Phương phủi tay đứng dậy đáp. - Đem tới nhà cho nó luôn đi!

- Nhiều như vậy làm sao nó với bà nội nó ăn hết được? - Nhỏ Thảo nhìn tụi nó e ngại.

- Mày khùng quá, tất nhiên là để nó đem bán kiếm ít tiền rồi. - Thằng Nam gõ đầu con Thảo mắng. - Cá ngoài ruộng không thiếu gì nhưng thiếu người bắt, đem bán kiếm ít tiền coi vậy mà hay nha.

- Cứ đưa cho thằng Bảo, nó tự khắc biết đem đi đâu để bán. - Việt Phương đáp luôn rồi bước đi thẳng đến nhà thằng Bảo. Đám trẻ lục tục theo, Thiên Phong cũng vội vàng bước theo sau. Cậu nhóc nghe mấy đứa bé nhắc đến tên thằng Bảo hoài, nhưng vẫn chưa biết rõ về thằng nhóc này là bao. Tụi thằng mập có vẻ e sợ với nhóc Bảo, điều này làm Thiên Phong khá tò mò.

Chẳng mấy chốc, cả đám tới được nhà thằng Bảo rồi. Thằng Hiển miệng oang oang réo gọi:

- Bảo ơi, mau ra đây, xem tụi tao đem gì cho mày nè!

Căn nhà thằng Bảo chỉ đơn thuần là một căn nhà rách nát lợp lá mà thôi, đã vậy cây cột bằng tầm vông còn xiên xẹo như muốn sập đến nơi, thậm chí nhà nó còn không có lấy cả một cánh cửa. Lần đầu tiên Thiên Phong mới thấy một căn nhà như thế. Trong suy nghĩ của cậu nhóc, con người làm sao có thể sống trong một căn nhà như thế.

Chỉ vài giây sau, thằng Bảo đã ló đầu ra khỏi nhà, nó đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, đám trẻ lập tức câm như hến ngay. Thiên Phong thấy thằng Bảo có vóc dáng to khỏe, tuy nó không cao bằng mình, cũng không mập hơn Thiên Phong nhưng mà từ mặt mũi, tay chân cho người khác cảm giác rắn chắc khỏe mạnh vô cùng.

- Bà nội tao vừa mới ngủ thôi. - Thằng Bảo chỉ mấy bước là đã đứng trước mặt tụi nhóc rồi.

- Mày xem, tụi tao bắt cả buổi đó, ngồi một chỗ mà lụm được từng này cá nè. Tụi tao đem đến cho mày, mày đem bán đi, kiếm chút tiền mua thịt nấu cháo cho bà mày ăn! - Thằng Hiển tuy không dám nói lớn nữa nhưng vẫn không ngừng hí hửng khoe chiến lợi phẩm của mình trong cả buổi chiều.

- Ừ, cám ơn tụi bây nha, chờ chút để tao đem đi bán! - Thằng Bảo nhìn đám nhóc xúc động rồi nhanh chóng nhận lấy, nó đã quen với việc bọn nhóc kiếm được gì ngon đều đem đến cho nó rồi. Từ chối thì sẽ bị bọn nhóc giận hờn ngay.

Thằng Bảo chạy đi một lát thì chạy về. Xô cá ấy vậy mà bán gần được 200 ngàn, thằng Bảo mừng ra mặt, nó cầm tiền khoe với đám nhóc.

- Bằng này tiền, bà cháu tao có thể sống được cả tuần. Ngày mai tao đi ra chợ mua ít thịt nấu cháo cho bà nội tao ăn. Mấy hôm nay bà nội tao ho nhiều, cổ họng đau, chẳng ăn uống được là mấy.

- Mày mua thuốc cho bà nội mày uống chưa? - Việt Phương nhìn thằng Bảo hỏi.

- Cần gì. Tao ngày nào cũng hái bông khế chưng với tắc xanh và đường phèn cho bà nội tao uống rồi. Ông Tư nói uống ba cái thuốc tây đó nóng người lắm, lại lâu hết. - Thằng Bảo phẩy tay đáp.

- Đúng đó, lần nào tao ho má tao cũng chưng cho tao uống, tuy chua nhưng còn dễ uống hơn thuốc tây, đắng muốn chết. - Thằng Nam gật gật đầu tán thành.

- Để cảm ơn tụi bây, tao mời tụi bây ăn khoai nướng nha! Hôm qua tao đi khuân khoai phụ, được bà chủ cho mấy ký luôn. Hihi! - Thằng Bảo nở nụ cười chân chất của nó bảo đám nhóc.

- Thật hả? Hoan hô! - Cả đám reo lên vui mừng.

- Vậy tối nay mình ra ruộng nướng khoai nhé tụi bây! - Thằng Bảo liền đề nghị.

- Tối nay mày không đi học bổ túc hay sao? - Việt Phương tròn mắt nhìn thằng Bảo ngạc nhiên hỏi.

Thằng Bảo nghe hỏi đến việc học thì cúi mặt, bặm môi, nét mặt trở nên lầm lì.

- Mày đừng nói với tao là mày nghỉ học rồi nha Bảo? - Việt Phương bực tức hỏi lẫy thằng Bảo.

- Tao... - Thằng Bảo trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ.

- Sao mày ngu vậy, chẳng phải chú Nhân đã bảo mày cố gắng học để sau này còn có tương lai. Mày nghỉ học rồi sau này trở thành thằng ngu dốt, suốt đời chỉ làm phu khuân vác cho người ta thôi. - Việt Phương tức giận giậm chân mắng.

- Thôi mày, thằng Bảo cũng khó xử mà, đâu đâu phải nó không muốn học đâu. - Thằng Hải nói giọng thông cảm với hoàn cảnh thằng Bảo.

- Nó còn đi làm nuôi bà nội nó nữa mà, sáng đi làm về mệt gần chết, sức đâu mà học chứ. - Con Thắm cũng khuyên giải.

Việt Phương cũng biết điều đó, cô bé thương cho số phận thằng Bảo lắm, không cha không mẹ, không ai nuôi. Bà nội thì già yếu hay bệnh, ngày ngày đi lột củ hành củ tỏi cho người ta kiếm mấy đồng tiền lót dạ, hai bà cháu sống qua ngày. Đến khi bệnh tật nào có tiền chữa bệnh, bệnh càng kéo dài thành nặng thêm. Thằng Bảo thương bà nội nó, từ khi nó hiểu chuyện, ngoài đi học buổi tối, buổi sáng nó đều theo người ta đi làm kiếm tiền phụ nội. Nhưng nó là thằng có chí, cũng sáng dạ, học rất tốt cho nên Việt Phương chẳng muốn nó nghỉ học chút nào.

- Mày nghỉ học bao lâu rồi? - Việt Phương thở dài nhìn thằng Bảo hỏi.

- Tao nghỉ học đã hai tuần rồi. Dạo trước bà nội tao sốt, tao không nỡ để bà ở nhà một mình. - Thằng Bảo rơm rớm nước mắt đáp, nó cũng chẳng muốn nghỉ học chút nào hết, nếu không phải bất đắc dĩ thì... - Tuần sau là thi rồi, chắc tao không theo kịp bài học đâu, thôi thì nghỉ quách ở nhà luôn cho rồi.

- Sao mày không gọi tụi tao qua chăm bà giúp cho? - Con Thảo khẽ trách.

- Thôi, chuyện nhà tao, tao chẳng muốn phiền đến tụi mày đâu. Bất quá sau này tao đi học trễ một năm vậy. - Thằng Bảo khẽ khàng nói trong luyến tiếc.

- Hay tao bảo chú Nhân dạy cho mày học nhé? - Việt Phương bỗng nghĩ ra cách. - Đi xin cô giáo cho mày học tiếp được mà.

- Thôi đi, chú ấy đi làm về mệt rồi, tao không muốn phiền chú ấy đâu. - Thằng Bảo khoát tay từ chối.

Cả đám trẻ thở dài. Trong đám, Việt Phương và thằng Bảo là hai đứa sáng dạ, sức học ngang nhau. Nhưng chỉ e Việt Phương còn nhỏ không biết cách dạy thằng Bảo học.

- Hay để anh dạy cho! - Thiên Phong nãy giờ im lặng, cũng đột nhiên lên tiếng.

Cả đám ngỡ ngàng quay đầu nhìn Thiên Phong, cậu nhóc có chút bối rối gãi gãi đầu nói:

- Anh chỉ muốn giúp thôi.

Bọn trẻ còn chưa nói gì. Thằng Bảo giờ mới để ý đến cái kẻ lạ mặt đứng khuất sau lưng bọn trẻ nãy giờ, nó nghiêng đầu nhìn thằng Nam đang đứng bên cạnh hỏi:

- Thằng này là thằng nào vậy?

- Thằng cái đầu mày chứ thằng! - Việt Phương đang đứng trước mặt thằng Bảo giơ tay bộp đầu nó một cái, nhanh chóng quyết định. - Không gọi là thầy thì cũng nên gọi là anh. Sau này mày học với anh ấy đi, ráng theo kịp để thi lên lớp nghen! Mày mà ở lại lớp, tụi tao buồn lắm đó.

Thằng Bảo đưa mắt nhìn lom lom Thiên Phong, Việt Phương lại bộp đầu nó một cái nữa mắng:

- Mau chào anh Phong đi!

Thằng Bảo bị Việt Phương đánh hai lần, chỉ biết nhăn mặt xoa đầu, ngượng ngùng nhìn Thiên Phong đáp:

- Em chào anh Phong!

Thiên Phong cười cười nhìn thằng bé có gương mặt lầm lì trông cục cằn, vậy mà để cho Việt Phương đánh mấy cái chẳng hé răng oán trách một lời nào.

- Anh cũng không biết mình có dạy tốt được hay không, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình. Anh nghĩ bé Phương nói đúng, học hành là rất quan trọng, không nên bỏ dở nửa chừng. Anh hy vọng có thể giúp em hiểu hết những phần bài em bỏ dở để thi tốt.

- Cám ơn anh! - Thằng Bảo có chút xấu hổ lẫn cảm động lí nhí đáp.

- Người thành phố nói chuyện có khác ha, hay ghê! - Con Thảo huých tay con Thắm bảo.

- Được rồi, vậy thì tối nay tụi mình vui chơi một bữa đi để để sau này còn giúp thằng Bảo ôn thi! - Thằng Hiển hoan hô kêu lên.

- Không được, tối nay tao phải chăm bà nội tao, ngày mai đi. Ngày mai tao phụ gặt lúc ở ruộng ông Tám, sau đó tụi mình chơi ở ruộng ông Tám luôn, nướng khoai ăn, tụi bây thấy được không? - Thẳng Bảo liền lên tiếng từ chối ngay. Nhưng nó không muốn bọn trẻ thất vọng nên đề nghị thêm.

- Ngày mai cũng được, quyết định ngày mai hen! - Thằng Hải gật đầu ngay.

- Được rồi, vậy thì giải tán, về nhà tắm rửa ăn cơm, kẻo lại bị đòn. - Việt Phương vui vẻ bảo bọn nhóc bạn mình.

Bọn trẻ lục tục ra về. Thiên Phong cũng bước theo về nhà mình, cậu nhóc quay đầu nhìn lại thằng Bảo đang thất thểu bước vào nhà, ngôi nhà vách lá không cửa ánh lên ánh đèn mờ nhạt. Lòng cậu bỗng chộn rộn lên, ánh mắt xa xăm nhìn ánh sáng le lói của căn nhà, cuối cùng thở dài quay đầu bước tiếp.

Đi được một lúc, thằng Hiên em thằng Hiển chạy hổn hển gọi:

- Anh Phong, chị Nga bảo em đưa chìa khóa cho anh. Chị ấy nói là bà chị ấy bị ngất, chị đưa bà vào bệnh viện, không có nấu cơm. Chị ấy để tiền dưới đống ly, bảo anh tự lấy tiền ra đầu ngõ ăn hủ tiếu đỡ đi. Tối nhớ khóa cửa nhà cẩn thận. Ngày mai chị ấy về!

Thiên Phong khựng lại, chưa bao giờ cậu nhóc tự đi ăn bên ngoài hết cho nên cũng không rõ làm sao. Việt Phương thấy vậy bèn nói:

- Để cảm ơn anh giúp thằng Bảo, em mời anh đến nhà em ăn cơm đi!

- Tao cũng đi, tao nghe nói hôm nay bà nội mày chưng mắm, bà nội mày chưng mắm là số một. - Thằng Nam nghe vậy cũng hớn hở đòi đi theo, nhưng thật ra nó cũng là muốn tránh cho Thiên Phong việc ái ngại.

- Tao tao cũng đi, lâu rồi tao không ăn cơm bà nội mày nấu. - Thằng Hiển cũng xin ké một bữa cơm.

Kết quả là, sau khi cả bọn về nhà tắm rửa xong, xin phép ba mẹ qua ăn cơm chực nhà Việt Phương. Thằng Hiển ở gần nhà Thiên Phong nhất, nó đợi Thiên Phong cùng đi, vừa đi vừa kể mấy món ăn ngon mà bà nội Việt Phương hay làm cho tụi nó ăn:

- Hồi đó nước lớn, cá chạy về ruộng nhiều, tụi em bắt được rất nhiều con cá lóc to bằng bắp tay thế này nè. - Thằng Hiển vừa kể vừa vỗ vào bắp tay khoe. - Bà bà nội con Phương liền chế biến rất nhiều món nha. Ăn cá lóc nướng ống tre với nước cốt dừa, ăn rất ngon, nhất là ăn với bánh tráng, món nêm bà bà nội con Phương làm ngon số một. Cháo cá rau đắng nè, gỏi khô cá lóc nè. Ngon ơi là ngon...

Thiên Phong cười cười, những món đó cậu cũng ăn khá nhiều rồi, chẳng thấy hứng thú nữa. Im lặng theo thằng Hiển đi vào nhà Việt Phương.

Bà nội Việt Phương thấy bọn trẻ sau cả ngày rong ruổi bắt cá mặt mày đứa nào đứa nấy vẫn còn đỏ ửng, hào hển lùa cơm vào miệng thì vừa lụm thóc trong nồi vừa mắng:

- Tổ cha tụi bây, dang nắng cho lắm, phá cho lắm bây giờ thì đói meo móc. Cũng may bà nấu cơm nhiều, định cho mấy con chó ăn, nếu không lấy đâu cho đủ hả? Ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn. Để bà nấu thêm cơm cho mà ăn.

- Bà Hai, cơm bà Hai nấu ngon quá hà! - Thằng Hải dừng đũa cười hì hì nói khi nghe bà nội Việt Phương mắng.

- Tổ cha mày, bữa nào qua ăn chực cũng khen cho lắm. - Bà cười cười mắng nhưng lòng thì vui vẻ vô cùng. Lâu lâu có xấp nhỏ qua ăn cơm ké cũng thấy vui; người dân nông thôn tốt bụng thật thà lại nhân hậu, san sẻ với nhau trái cà trái ớt, huống hồ chỉ là bữa cơm cho bọn trẻ con, chẳng ai ích kỷ nắm gạo bao giờ.

Trẻ con ở thôn quê bây giờ đỡ hơn ngày xưa nhiều, nông thôn bây giờ đã phát triển hơn trước, ngày trước chỉ được ăn rau luộc chấm nước mắm đã hạnh phúc lắm rồi. Cũng chẳng gạo trắng nước trong như bây giờ. Nhìn bọn trẻ ăn cơm ngon miệng, bà Hai cũng thấy vui.

- Cứ ăn tự nhiên nha con, không có gì phải ngại, chỉ là món ăn đạm bạc của người miền quê, bà chỉ sợ con ăn không quen. - Bà nhìn Thiên Phong đang ăn từ tốn không như bọn trẻ miệng mồm dính đầy cơm kia cười nói.

- Dạ không đâu bà. Cơm bà nấu ngon lắm ạ, con ăn rất ngon, ngon hơn cả chị Nga nấu. - Thiên Phong ăn món thịt kho tộ vừa miệng lại lạ kia, phải công nhận là rất ngon.

- Anh có ăn được khổ qua không? - Việt Phương quay đầu nhìn Thiên Phong đang ngồi cạnh mình hỏi nhỏ.

Thiên Phong nhìn món canh khổ qua dồi thịt nãy giờ mình chưa ăn nhưng gật đầu.

- Anh ăn cái này đi! - Việt Phương xắn một nửa trái khổ qua dồi, lấy phần thịt trong ruột bỏ vào chén mình, còn phần vỏ bỏ vào chén Thiên Phong. - Người thành phố ăn thịt nhiều nên hay ngán, anh ăn vỏ khổ qua đi, vừa ngon vừa tốt cho sức khỏe.

Nhìn vào ai cũng nghĩ Việt Phương tốt bụng, lo nghĩ cho Thiên Phong. Nhưng bà nội Việt Phương nghe xong thì gõ đầu cô bé mắng:

- Cha mày, thấy anh khờ thì lừa đảo à? Tốt như vậy thì con ăn nhiều đi, ăn ruột không làm gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx