sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hương vị đồng xanh - Chương 04 - Phần 1

Chương 4

Rời đi

- Sao băng kìa! - Tiếng thằng Nam kêu lên.

Cả bọn vội vàng nhìn lên bầu trời, một ngôi sao xẹt ngang qua bầu trời đêm, chẳng ai bảo ai bọn trẻ vội vàng chắp tay cầu nguyện. Thiên Phong từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy bầu trời đầy sao như ở đây, càng không biết chuyện cầu nguyện khi nhìn thấy sao băng, chỉ trố mắt ngạc nhiên nhìn bọn trẻ.

Việt Phương cầu xong nhìn Thiên Phong hỏi:

- Anh không cầu nguyện à?

- Cầu nguyện? Vì sao? - Thiên Phong ngơ ngác hỏi lại.

- Vừa rồi sao băng anh có thấy không? - Việt Phương nhún vai thở dài.

Thiên Phong gật đầu, Việt Phương bèn nói như giảng giải, đối với sự ngờ nghệch của Thiên Phong, Việt Phương đã chấp nhận thành thói quen rồi. Cô bé chậm rãi giải thích:

- Theo người xưa bảo, người ta khi chết sẽ biến thành sao băng, ngôi sao sẽ dẫn lối chỉ đường cho người thân của mình, thu gom ước nguyện của người thân mình lại, đợi đến lúc hết thời gian sao sẽ sà xuống, cũng là lúc người chết bay lên thiên đàng, đem những điều ước của người thân mình đến cầu xin ngọc đế ban ước nguyện cho người thân mình. Ai nhìn thấy sao băng cũng đều vội vàng ước hết, mong là người kia sẽ giúp mình mang điều ước đến cho thượng đế.

- Vậy vừa rồi em ước gì? - Thiên Phong nhìn Việt Phương dịu dàng hỏi.

- Em ước cho ngày hôm nay là mãi mãi. - Việt Phương nhìn lên bầu trời sao đáp.

- Tao cũng ước ngày nào cũng có thịt ăn. - Thằng Nam quẹt quẹt mũi kéo cái quần ngay ngắn lại đáp.

- Mày đúng là thằng tâm hồn ăn uống. - Thằng Hải chun mũi nhìn thằng Nam mắng.

- Kệ tao, được ăn được ngủ là tiên mà mày. - Thằng Nam nhăn răng cười đáp. - Còn mày thì ước gì hả Bảo?

- Tao ước cho bà nội tao khỏe lại. - Thằng Bảo trầm giọng nói ra điều mong ước chín chắn trong lòng.

- Được mà, bà nội mày nhất định khỏe lại mà. - Thằng Nam an ủi. - Còn bà ước gì hả Thắm?

- Tao ước năm nay lúa nhà tao được mùa. - Con Thắm nở nụ cười duyên đáp rồi hỏi con Thảo. - Mày ước gì?

- Tao ước sau này mình sẽ tỏa sáng như những vì sao kia. - Con Thảo chớp chớp mắt nói lên điều ước trẻ con của mình.

- Còn mày thì sao Hiển? - Thằng Bảo hỏi thằng Hiển đang đứng gần mình.

- Tao... tao có kịp ước gì đâu. - Thằng Hiển buồn xo trả lời.

- Sao vậy? - Thiên Phong ngạc nhiên hỏi trong khi đám trẻ cười phá lên.

- Nó ngọng mà nên ước hổng có kịp. - Thằng Nam cười sặc sụa nói ra.

- Mày đừng buồn, mai mốt tao ước hai điều ước, cho mày một điều. - Con Thắm vỗ vai an ủi thằng Hiển, ai bảo trong đám, nó hay nói ngọng, thành ra nhiều lúc cứ lắp ba lắp bắp nói mãi một câu không xong.

- Thật ra nói ngọng cũng không khó chữa lắm. Em tập một thời gian là chữa được ngay. - Thiên Phong nhìn thằng Hiển bảo. - Mai mốt khi nói, em cứ nói chậm lại rõ ràng từng từ, đừng vội nói nhanh, ở nhà luyện tập nói từ chậm đến nhanh, phát âm rõ ràng lại. Anh thấy người ta còn ngậm viên sỏi tròn trong miệng để tập nói, đè cái lưỡi xuống để dễ phát âm hơn. Nào làm theo anh... R.. O.. I... RỒI...

Thằng Hiển cố gắng dưới sự khích lệ của bọn trẻ tập nói cả đêm.

Tới khi đứa nào đứa nấy ngáp ngắn ngáp dài muỗi chích đầy người mới lục tục kéo nhau vác nồi về nhà. Khi chúng đi qua hàng rào gần nhà Việt Phương thì thấy chú Nhân với chị Nga đang đứng nói chuyện với nhau. Cả đám đứa nào đứa nấy không nói gì núp ngay vào lùm nghe trộm.

Thiên Phong từ xưa đến nay, chưa bao giờ lại làm mấy chuyện thế này, cũng biết làm thế này là vô văn hóa. Cậu nhóc nói khẽ bên tai Việt Phương:

- Nghe trộm không tốt đâu.

Sau đó Thiên Phong định đứng dậy đi ra nhưng Việt Phương đã nắm tay cậu kéo ngồi xuống:

- Không sao đâu, ra bây giờ mới không tốt đó.

Thiên Phong nhìn tay mình bị một cánh tay bé hơn nắm giữ; nãy giờ ngồi ngoài trời gió lạnh, cậu nhóc cũng thấy hơi lạnh, nhưng bàn tay được Việt Phương nắm lại ấm áp vô cùng.

- Bà nội khỏe rồi vậy cũng mừng, mấy hôm nay chắc em mệt lắm! - Giọng chú Nhân nhẹ nhàng đầy sự quan tâm đến chị Nga khiến Việt Phương cũng thấy ngạc nhiên.

Vẫn biết chị Nga thích chú Nhân nên đối xử với Việt Phương cực kì tốt, nhưng cô bé lại không biết ý chú Nhân như thế nào. Lắm lúc Việt Phương cũng lém lỉnh hỏi chú Nhân thấy chị Nga ra sao, chú chỉ cười xoa đầu cô bé rồi bỏ đi mà thôi. Không ngờ, lần này bà nội chị Nga ngã bệnh, lại khiến hai người họ gần nhau hơn.

Bọn trẻ thúc tay nhau khi mà chú Nhân nắm lấy tay chị Nga, dù trong đêm tối chỉ ánh trăng và sao nhưng bọn trẻ vẫn thấy được sự ngượng ngùng e thẹn của chị Nga.

- Mai mốt cứ đến tối anh sẽ đến rước em về, dù sao ban đêm, con gái ra đường cũng không tốt. - Chú Nhân nói tiếp.

Chị Nga khẽ gật đầu, hai người nắm tay nhau cùng đi dưới con đường mòn. Một cơn gió vô tình thổi qua, một hạt bụi bay vào mắt chị Nga khiến chị rên nhẹ một tiếng.

Chú Nhân thấy vậy đứng lại giúp chị thổi bụi, hai gương mặt sát vào nhau gây cảnh hiểu lầm đối với bọn trẻ.

- Hôn đi! - Thằng Nam tinh nghịch đứng bật dậy hét lên.

- Hôn đi hôn đi... - Đám trẻ cũng đồng loạt đứng bật dậy hét lên.

Hai người họ giật mình vội buông nhau ra nhìn bọn trẻ. Chẳng để hai người nói gì, bọn trẻ đã hát vang:

Cô dâu chú rể làm bể bình bông

Đổ thừa con nít

Bi đòn tét đít

Cô dâu ngồi khóc

Chú rể ngồi cười

Cô dâu năm mười

Chú rể chạy trốn.

- Mấy cái đứa này! - Chị Nga xấu hổ kêu nhỏ, nửa cười nửa xấu hổ nhìn chú Nhân nhõng nhẽo nói. - Em không biết đâu.

- Chú, con về kể ông bà nội nghe. - Việt Phương cười hi hi nhìn hai người họ trêu chọc.

- Đừng nói mà! - Chị Nga kêu lên đầy cầu xin Việt Phương.

- Kệ tụi nó đi em, trước sau gì cũng biết mà. - Chú Nhân chỉ cười an ủi chị Nga, dù sao hai người cũng thích nhau, không cần phải giấu giếm nhiều như thế. - Dù sao cũng quyết định tháng sau cưới mà.

- Anh ở hết hè mới về thành phố đúng không? - Việt Phương nghe nói thế liền quay đầu hỏi Thiên Phong.

Thiên Phong gật đầu.

- Hay quá, vậy là có thể ăn đám cưới được rồi! - Việt Phương reo lên vui vẻ.

Thiên Phong khẽ cười, cậu chưa từng dự đám cưới quê, có lẽ sẽ nhộn nhịp lắm.

Trước sân nhà thằng Bảo, bên dưới một gốc cây dầu cổ thụ, cái bàn gỗ ọp ẹp xiêu vẹo bị mục rất nhiều chỗ, thằng Bảo ngồi nghiêm túc học theo lời giảng của Thiên Phong. Ánh mặt trời đang dần khuất dạng nhường lại một bầu trời mát rượi với từng cơn gió thổi; hương lúc chín từ đồng theo gió bay vào, thơm ngát.

Việt Phương tay bưng một tô chè to đi thật nhanh đến chỗ hai người đang chăm chỉ học.

- Tèng teng tèng... xem đây! Mỹ vị nhân gian đã đến. - Việt Phương tinh nghịch kêu lên.

- Woa... chè ba ba! - Thằng Bảo nhìn tô chè thì không nén nổi mà kêu lên.

Thiên Phong cũng ngó vào tô chè, tuy là cậu nhóc không thích ăn chè cho lắm nhưng cũng biết đây là chè thưng, người giúp việc cũng hay nấu.

- Chè này nấu từ khoai của ông hôm qua còn dư đó nha. - Việt Phương khoe ngay. - Mau ăn đi bảo đảm vừa bùi vừa ngọt, đem đến cho hai người ăn có sức mà học bài.

Thằng Bảo nhanh nhảu chạy vào nhà lấy chén múc cho nó và Thiên Phong mỗi đứa một bát chè. Chè thưng ngọt lịm nhưng không ngấy, lại có đá ăn rất mát miệng; đậu phộng hột to tròn, khoai lang vừa lớn tới không bị sượng, ăn rất ngon. Nhìn đi nhìn lại, chè này cũng toàn những thứ người nông dân trồng và dự trữ trong nhà, ấy vậy mà lại ngon như thế. Bảo và Thiên Phong ăn xong cũng có hứng thú học bài hơn.

Khi trời đã tối hẳn, nhà chỉ có ngọn đèn dầu leo lét mà thôi. Bà nội thằng Bảo ăn ít cơm, cũng đi ra đi vào vui mừng đến rơi nước mắt vì thấy thằng cháu mình đang cố học hành, cứ giục hai đứa vào nhà có đèn mà học. Nhưng thằng Bảo cứ kiên quyết học bên ngoài mặc dù cây đèn dầu của nó thỉnh thoảng bị gió thổi tắt, nó không muốn làm ồn bà nội nó nghỉ ngơi.

Học dưới trời tối xem chừng rất chậm nhưng cảm thông cho số phận của thằng Bảo, Thiên Phong cũng ráng ngồi dạy dù rằng chẳng được bao nhiêu và trời bắt đầu lạnh, người chưa quen nắng gió như cậu ít nhiều không khỏi run lên.

- Chào... - Đám trẻ lục tục kéo đến, trên tay chúng là đống trứng vịt. Nói chính xác hơn là những vỏ trứng vịt phát sáng.

- Tụi này bắt cả buổi mới được đó. - Thằng Hiển vội vàng kể công. - Tuy không sáng bằng đèn điện nhưng mày xem, tụi tao đập biết bao nhiêu cái trứng, bắt bao nhiêu con đom đóm; cũng đủ cho mày học đến sáng mai ý, đèn nhân tạo mà.

Cả bọn cũng cười vui vẻ, Thiên Phong nhìn cái trứng được khoét lỗ bắt đom đóm bỏ vào sau đó bịt miệng trứng lại thì khẽ cười, sự tích ngày xưa lần nữa được lập lại.

Học xong, bọn trẻ nhìn Thiên Phong khẽ bảo:

- Anh đừng chớp mắt nhé!

Ngay sau đó, bọn trẻ mở miệng trứng ra, một loạt những con đom đóm từ trong trứng bay ra khắp nơi.

- Đẹp quá! - Thiên Phong thảng thốt kêu lên.

Trong đêm tối, những con đom đóm vụt bay ra khỏi vỏ trứng thành một hàng dài sáng rực rỡ khiến bọn trẻ ngẩng đầu lên nhìn quên cả cúi xuống.

- Tụi bây có thấy giống cảnh tuyết rơi không? - Thằng Nam chép miệng khen ngợi.

- Anh thấy nó còn đẹp hơn cảnh tuyết rơi ý. - Thiên Phong lắc đầu, mắt vẫn nhìn mấy con đom đóm bắt đầu tản ra bay tứ hướng lấp lánh vô cùng.

- Uhm, em cũng thấy vậy, không ở đâu đẹp bằng nơi mình sống cả. - Việt Phương hài lòng với câu nói của Thiên Phong, cô bé gật đầu tán thưởng rồi quay đầu nhìn Thiên Phong mỉm cười.

Thiên Phong khi trở về nhà thì nhận được điện thoại của ba mình.

“Con đi đâu từ nãy đến giờ? Ba gọi điện thoại rất nhiều lần mà không gặp được con. Con có biết ba lo lắng cho con thế nào không hả?” - Giọng ba cậu nhóc đầy sự tức giận.

“Con đi chơi với đám trẻ cùng xóm.” - Thiên Phong uể oải đáp, chán ngán mấy kiểu quan tâm như thế của ba mình.

“Con đừng có suốt ngày tụm ba tụm bảy với đám trẻ đó rồi học theo mấy cái trò nghịch phá, nói bậy đầy hư hỏng. Con có biết, nếu con có gì thì ba lo lắng lắm không?”

Thiên Phong bị ba mắng, cậu nhóc không thấy buồn, nhưng khi nghe ba chì chiết nói xấu đám nhóc thì rất tức giận bén quát lên trong điện thoại:

“Nếu ba thật sự lo lắng cho con thì ba đã trở về từ lâu rồi. Là ba lo lắng con có chuyện gì xảy ra, hay là ba sợ con sau này sẽ làm mất mặt ba chứ hả? Ba thích thì ba cứ việc ở bên đó luôn đi, con sẽ sống một mình ở đây.”

“Con từ bao giờ mà dám cãi lời ba như thế hả? Chắc chắn là do bọn trẻ đó dạy hư con đây mà. Ba ngày nữa ba sẽ trở về, con cứ chuẩn bị hành lý đi, ba về sẽ đưa con về nhà ngay!”

“Cái nhà đó còn chỗ đứng nào cho con hay sao? Ba chẳng phải có vợ mới rồi à, cần gì thằng con này chứ? Cứ bảo vợ mới của ba sinh cho ba một thằng con trai là được mà!” - Giọng nói lẫy đầy sự hờn trách trẻ con của Thiên Phong đối với ba mình.

Nói xong, Thiên Phong cúp máy rồi rút cả dây điện thoại ra, quả thật cậu rất buồn.

Ba đi cùng với người đàn bà đó, thỉnh thoảng mới gọi cho cậu một lần khiến Thiên Phong vô cùng buồn rầu, quyết định về quê sống. Lần này cả hai đều ở nước ngoài vui vẻ bỏ mặc đứa con của mình, vì sao còn muốn rước cậu về chứ, cứ bỏ mặc có phải hay không?

Nhưng dù có thể nào Thiên Phong cũng hiểu, ba cậu nhóc đã quyết định rồi thì khó lòng thay đổi.

Tâm trạng buồn bực, Thiên Phong nằm hoài không thể ngủ, trong lòng cảm thấy luyến tiếc những ngày tháng tuy ngắn ngủi nhưng rất vui vẻ này.

Mãi đến khi trời sáng, Thiên Phong chỉ ngủ được một chút thì đã tỉnh. Trời vẫn còn rất sớm, ánh mặt trời vừa mới ló dạng. Thiên Phong quyết định cầm bút đi vẽ tranh, mỗi lần có chuyện buồn, cậu nhóc đều trút hết vào trong từng nét vẽ.

Thiên Phong ngồi vẽ không biết là bao lâu, mãi cho đến khi gần hoàn thành bức vẽ thì sau lưng vang lên tiếng khen ngợi:

- Đẹp quá!

Giọng nói có phần quen thuộc, Thiên Phong quay người cười nói với Việt Phương:

- Sao lại biết anh ở đây?

- Thì đi tìm khắp nới chứ sao, dù sao em cũng rảnh rỗi mà. - Việt Phương ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh Thiên Phong nhìn bức tranh, từ màu sắc đến nét vẽ cô bé đều thấy thích. Trầm ngâm một lúc Việt Phương bỗng nhiên nói. - Trước đây em cũng rất thích vẽ tranh, ba em cũng từng hứa sẽ dẫn em đi mua hộp màu. Chỉ tiếc là...

Thiên Phong hiểu lầm ba Việt Phương thất hứa bèn nói:

- Đừng buồn, anh sẽ tặng em một hộp màu chịu không?

Giọng nói đồng cảm lẫn dỗ dành khiến Việt Phương bật cười:

- Thà anh bảo dạy vẽ cho em còn hay hơn. Hộp màu thì em thiếu gì, ba em gửi về cho em cả chục hộp ý.

- Vậy sao em còn buồn? - Thiên Phong ngơ ngác chớp mắt nhìn Việt Phương tỏ vẻ đầy khó hiểu.

- Vì cảm giác không giống. - Việt Phương không cười mà đáp. - Được đi cùng ba mẹ mua vẫn ý nghĩa hơn mà.

Thiên Phong nghe Việt Phương nói thế thì khựng lại, cậu nhóc nghiêng người nhìn Việt Phương, cô bé chỉ mới 9 tuổi thôi nhưng trong suy nghĩ lại đầy chín chắn như thế. Tiếp xúc với sự hồn nhiên của lũ trẻ quê, Thiên Phong thấy tuy tụi nhóc cũng nhiều khi có những suy nghĩ rất hay nhưng vẫn theo kiểu trẻ con. Không giống như Việt Phương, có lẽ suy nghĩ cô bé chín chắn hơn nên lũ trẻ mới nghe theo lời cô bé như thế. Nhưng để có được những suy nghĩ trưởng thành đó, Việt Phương chắc chắn trải qua không ít nỗi buồn.

Nét buồn hiển hiện trên gương mặt Việt Phương lây sang cả Thiên Phong, cậu nhóc cũng thở dài nói:

- Có lẽ anh cũng không thể ở đây dự đám cưới của chú Nhân và chị Nga được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx