- Bây giờ anh phải về nhà luôn sao? - Việt Phương chán nản nhìn Thiên Phong hỏi.
- Uhm. - Thiên Phong gật đầu.
- Xin lỗi, chúng tôi đã có hẹn cùng đi ăn cơm trưa với nhau rồi. - Bảo nắm lấy cánh tay của Việt Phương, nhìn Thiên Phong với ánh mắt vừa khiêu khích vừa de dọa. Anh thật sự muốn Thiên Phong rời đi càng sớm càng tốt, anh không muốn Việt Phương biết rõ mối quan hệ giữa mình với Thiên Phong.
Việt Phương hơi bất ngờ khi nghe Bảo nói như thế, hai người chẳng qua là về nhà cô ăn cơm mà thôi, nhưng nghe cách nói của Bảo cứ như thể hai người họ hẹn hò với nhau. Việt Phương nghĩ Bảo chẳng qua là bất bình cho việc cô phải làm osin không công cho Thiên Phong mà thôi.
Thiên Phong thấy ánh mắt của Bảo, trong lòng có chút khó chịu, tuy trước giờ Bảo có khó chịu với anh nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn anh như thế. Trong lòng bỗng nhiên muốn đáp lại ánh mắt khiêu khích đó. Anh liền lên tiếng nói:
- Dù sao cũng là ăn cơm, sao chúng ta không cùng ăn! Dù sao hai anh em mình cũng chưa ăn chung với nhau bữa cơm nào từ lúc về Việt Nam. Sẵn đây ta làm một bữa cơm luôn đi!
Bảo cứng cả người, anh biết trước mọi việc thế nào cũng bị Thiên Phong nói ra, càng muốn tránh thì càng bị nó bám theo. Vây giờ đã giáp mặt rồi thì chuyện này là điều không thể tránh khỏi.
- Anh em... - Việt Phương tròn mắt hết nhìn Thiên Phong rồi nhìn Bảo.
- Theo ý anh đi, chúng ta về nhà anh ăn cơm. - Bảo lập tức nhận lời mời của Thiên Phong. - Anh về trước đi, tôi chở Việt Phương đi chợ một chút, dù sao anh đã nói là làm một bữa cơm gặp mặt mà, không thể làm qua loa được.
Nói xong, Bảo lôi Việt Phương còn đang trong tình trạng ngơ ngác lên xe của mình rồi chạy đi.
Thiên Phong nhìn theo chiếc xe gắn máy, cảm giác chơi vơi đầy khó chịu. Anh không biết vì sao, nhưng nhìn cảnh Bảo nắm tay Việt Phương đi một cách tự nhiên như thế thì trong lòng cảm thấy có chút bực bội.
Anh quay người lên xe lái về nhà.
Việt Phương ngồi ở sau xe của Bảo một lúc mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi:
- Sao Bảo với anh ta lại là anh em chứ?
- Chuyện này dài lắm. Mẹ mình kết hôn với ba anh ấy, nhưng mà... - Bảo lưỡng lự không biết nên nói thế nào với Việt Phương, giải thích hay chỉ là nói sơ qua để cô hiểu, nhưng quyết không để lộ ra người đó là Thiên Phong. - Thật ra, anh ta từng gặp tai nạn và mất trí nhớ. Khi ba anh ta cưới mẹ mình, anh ta cứ tưởng mẹ mình là mẹ ruột của anh ấy. Và cho rằng mình là em ruột của anh ta. Ba dượng và mẹ đều không cho mình nói ra sự thật cho nên sự việc cứ chìm trong im lặng như thế.
- Có chuyện như vậy sao? Mà mình thấy như thế cũng hay. Dù sao để anh ý nghĩ mọi người là ruột thịt còn hơn là dì ghẻ với con mẹ ghẻ, như thế khoảng cách sẽ xa lắm. Thế bao nhiêu năm qua, anh ấy đối xử với Bảo có tốt không?
Bảo im lặng không đáp khiến Việt Phương cũng cảm nhận được sự buồn bã và cô đơn trong những năm tháng sống dưới mái nhà kia. Cô biết Bảo căm giận mẹ mình và căm giận cả cái gia đình đã cướp mất mẹ của mình khiến gia đình trở nên ly tán như thế.
- Được rồi. Bây giờ có công ăn việc làm rồi. Chỉ cần Bảo cố gắng, sau này Bảo sẽ có một gia đình hạnh phúc thuộc riêng về Bảo. - Việt Phương bèn vỗ vai Bảo an ủi, động viên. - Đừng nhìn quá khứ nữa, hãy nghĩ đến tương lai!
Bảo khẽ cười, trong lòng anh khẽ nói: ”Tương lại đó, mình mong có Phương bên cạnh.”
Việt Phương đứng giữa nhà bếp chau mày hết nhìn Bảo rồi nhìn Thiên Phong, hai người này nãy giờ giằng co với nhau trông khá là buồn cười, cứ như là hai đứa trẻ đang giành đồ chơi với nhau vậy.
Lúc cô và Bảo đi chợ về, vừa định mở cửa bước vào nhà Thiên Phong đã ra đón, anh mở cửa nhà và giúp cô xách mấy túi hàng vừa đi chợ về trong sự ngơ ngác của Việt Phương. Việt Phương tròn mắt gần như không tin được vào mắt mình, bởi vì hôm nay Thiên Phong đột nhiên tốt đột xuất, đích thân anh mở cửa mà còn không sợ bị bẩn mà giúp cô đem đồ vào bếp như thế.
Nhớ mấy hôm trước đây, vì dù sao tiền đó cũng chẳng phải của mình, Việt Phương tha hồ đi chợ mua đồ mà chẳng buồn mặc cả, cô mua nhiều đồ để dành nấu cho cái tên khốn ăn. Về nhà thấy Thiên Phong đang đứng tập thể dục, cô nhờ anh giúp cô xách vào trong. Thiên Phong nhìn mấy bịch thịt vẫn còn dính đầy máu với ánh mắt ghê tởm, lắc đầu từ chối.
Thật sự lúc đó, Việt Phương bị anh chọc tức gần chết, xém chút nữa thôi là hộc cả máu, sống ở nông thôn quen rồi nên cô không thể ngờ mình có thể gặp một kẻ kỹ tính và mắc căn bệnh sợ vi khuẩn đến như thế. Cô thật sự khinh bỉ anh.
Bây giờ nhìn lại, thịt vẫn dính máu, vậy mà anh vẫn khăng khăng giữ lấy túi để xách vào bếp.
Việt Phương thật muốn lên tiếng hỏi: ”Có phải anh đổi tính rồi không?” Nhưng cô thấy có vẻ không ổn lắm nên cuối cùng đành thôi.
Và bây giờ cô thấy Thiên Phong thật sự là đổi tính rồi, bởi vì anh đang giành việc nhặt rau với Bảo, công việc mà từ trước đến giờ anh không hề nhúng tay vào.
- Anh từ trước đến giờ, có bao giờ lặt rau đâu. Cứ lên nhà ngồi đi, em và Việt Phương làm là được rồi! - Bảo ngăn Thiên Phong lại thẳng thắn bảo.
Việt Phương gật gật đầu thấy Bảo nói có lý.
- Không biết có thể học mà, để hai người làm mà anh ngồi chơi, vậy thì anh chẳng khác nào người tàn phế. - Thiên Phong liền dùng lý lẽ biện minh.
Việt Phương thấy Thiên Phong nói cũng có lý.
Có điều, cô thấy lặt rau cũng không có gì đáng để học cả vì thật chất nó không có khó. Và lặt rau có thể hai người cùng làm mà, vì sao Bảo lại lại nhất quyết không cho Thiên Phong đụng tay vào.
Cô hết nghiêng đầu qua trái rồi nghiêng đầu qua phải, nhìn hai người họ giành qua giành lại cái rổ rau mà thấy phiền não chết đi được, cứ giằng co thế này đến bao giờ mới có thể lặt rau xong cơ chứ. Mà hai người này, ai cũng cao lớn cả, đứng vào trong căn bếp này thì càng khiến cho căn bếp thêm chật chội.
Việt Phương nấu cơm cũng cảm thấy khó chịu.
Cô bực bội, tay cầm cái muôi múc canh vẫn chưa kịp đảo, tay cầm lấy rổ rau mà hai người kia đang giành giật, nhìn hai người họ quát lớn:
- Dẹp ngay! Cả hai biến hết khỏi đây cho tôi, không cần ai phải làm hết!
Thiên Phong và Bảo im lặng liếc mắt nhìn nhau, không ai bảo ai dám lên tiếng lời nào, cũng không nhúc nhích.
Việt Phương thấy hai người họ vẫn ngoan cố cầm chặt cái rổ rau trong tay mình, không ai chịu buông tay hết, cô bèn dùng cái muôi gõ lên tay bọn họ một cái thật mạnh.
Thiên Phong và Bảo bị đánh đau quá, không hẹn mà cùng buông tay. May mà Việt Phương cầm chắc rổ rau nếu không thì nó đã rơi xuống đất hết rồi. Việt Phương cau mày lườm hai người một cái rồi quay lưng đi đến bồn rữa.
- Để mình phụ cho, trước đây mình vẫn làm mà; với lại bên đó, mình dọn ra ngoài sống, vẫn thường tự nấu ăn cho mình. - Bảo cố thuyết phục Việt Phương để mình giúp cô.
Việt Phương không thèm đáp lời cầu khẩn của Bảo, cô bất ngờ giơ cái muôi múc canh lên trước mặt Bảo với vẻ mặt đằng đằng sát khí đến nỗi Bảo phải nuốt nước miếng im lặng vì sợ.
Thiên Phong không ngờ Bảo lại sợ Việt Phương đến thế, trước giờ bộ dạng của Bảo là bất cần đời. Cả đám dân Mỹ đầu gấu như thế mà Bảo cũng không sợ, vẫn chọi tay đôi với chúng mãi, vậy mà lại tỏ vẻ sợ Việt Phương như này. Bộ dạng khiến Thiên Phong bật cười.
Việt Phương nghe Thiên Phong cười, cô lườm mắt về phía anh một cái khiến Thiên Phong nghẹn luôn, anh giờ đã hiểu cô đáng sợ đến thế nào, đến Bảo còn sợ. Anh ngượng ngập bảo:
- Vậy anh ra ngoài đây.
Thiên Phong nói xong thì quay lưng. Bảo vẫn còn chần chừ chưa chịu đi, Việt Phương bèn trợn mắt, đưa muôi lên hăm dọa:
- Bảo còn không đi?
Thiên Phong quay lại nhìn, trong đầu anh bỗng xuất hiện một hình ảnh mơ hồ, anh buột miệng cười nói:
- Em thiếu cái khăn quấn đầu nữa thì sẽ y chang bà Hai.
Thiên Phong vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy hai cặp mắt hướng về mình. Ánh mắt của Bảo chứa đầy sự kinh hoàng, còn Việt Phương lại ẩn chứa sự tò mò.
- Bà Hai, ý anh là bà nội tôi hả? - Ai trong xóm này đều gọi bà nội cô là bà Hai cả, quả thật là bà nội cô hay quấn một cái khăn trên đầu theo kiểu cách của người xưa.
- Không... chỉ là buột miệng thôi, có lẽ đó là một nhân vật trong phim ngày xưa thôi. - Thiên Phong bối rối không biết phải trả lời thế nào khi mà những hình ảnh vừa vụt lên đã biến mất rồi.
Thiên Phong lắc lắc đầu rồi bước ra khỏi bếp.
Bảo thì biết rõ người Thiên Phong nói chính là bà nội của Việt Phương. Mỗi khi cả đám qua nhà bà ăn cơm thường hay nghịch lắm, trèo cây, phá phách. Bà nội Việt Phương sợ tụi nhỏ bị té gãy tay gãy chân nên bỏ cả nồi canh chạy ra cầm muôi chỉ vào cả đám mắng, bắt cả nhóm phải leo xuống.
Hình ảnh thân thương đó, Bảo và Việt Phương sẽ không quên.
Nhưng còn Thiên Phong...
Đây có phải là dấu hiệu cho thấy sự phục hồi ký ức của anh hay không?
Bảo càng lúc càng lo sợ, tay anh run run, anh phải siết chặt tay mình lại, từng bước rời khỏi bếp.
Khi Bảo bước ra bên ngoài, Thiên Phong đang đứng lặng im bên cửa sổ, dáng đứng thẳng trầm lặng như một pho tượng. Bảo khẽ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh Thiên Phong cũng lặng lẽ đứng bên cửa sổ như thế này trong đầu mình.
- Anh cứ tưởng em ở trên thành phố. - Thiên Phong nhác thấy bóng dáng của Bảo thì chậm rãi quay lưng lại đưa mắt nhìn Bảo đầy vẻ trách cứ. - Nếu đã ở đây thì cũng nên dọn về nhà mà ở, vì sao lại phải sống nơi khác như thế.
- Tôi thích ở đâu thì ở, anh hà tất phải quản tôi như thế. - Bảo lạnh băng đáp lời Thiên Phong.
- Làm thầy giáo cũng tốt, lương bổng và công việc ổn định, rất thích hợp với em. - Thiên Phong gật gù đồng ý với công việc hiện nay của Bảo. Thầy giáo, một công việc khá hay, chỉ là không ngờ người như Bảo lại thích làm thầy giáo. Thiên Phong cảm thấy mừng thay cho Bảo. Anh rất lo cho tương lai của em trai. Thật sự lúc đầu anh muốn Bảo trở về cùng anh chăm lo cho công ty, dù sao sau này công ty sẽ thuộc về hai anh em. Nhưng anh tôn trọng ý thích của Bảo, cũng không muốn ép buộc Bảo đi theo con đường khô khan như thế.
Bảo không nói gì, ngạo nghễ bước đến sofa ngồi phịch xuống, dáng vẻ đạo mạo của một người thầy đã không còn khi tay áo sơ mi được Bảo xắn lên tận khuỷu tay.
- Bây giờ em đang ở đâu? - Thiên Phong bước đến bên cạnh rồi ngồi xuống, anh nhẹ giọng hỏi.
- Nhà một người bạn. - Bảo tỏ vẻ chán nản khi phải đối thoại với Thiên Phong bằng một cái ngáp dài. Bảo vươn tay lấy cái remote bật tivi lên, mắt dán chăm chú lên màn hình, giống như là những thứ trên tivi còn thú vị hơn cuộc trò chuyện nhàm chán với Thiên Phong.
Thiên Phong trầm mặc, anh quay mặt lặng lẽ thở dài, trong lòng không khỏi buồn phiền. Đứa em này, vì sao lại trở nên xa cách với anh và gia đình đến như thế. Cứ như thể anh và ba mẹ đã làm sai điều gì đó vô cùng nghiêm trọng đối với Bảo.
- Anh đi tắm đây. - Thiên Phong không muốn rơi vào hoàn cảnh ngượng ngập với Bảo, cái không khí không mấy hòa thuận này khiến anh thấy khó thở, anh quyết định rời đi.
Bảo nhìn theo bóng Thiên Phong đang khuất dạng thì bực bội ném cái điều khiển lên ghế. Cả người tựa ra phía sau, mệt mỏi nhắm mắt, những hình ảnh năm nào lần lượt ùa về.
Thiên Phong đi không bao nhiêu ngày, bà nội Bảo lâm trọng bệnh và qua đời. Và người đàn bà đó xuất hiện...
Nếu như người đàn bà đó không phải là mẹ ruột của anh, nếu như người đàn bà đó không phải là người thân duy nhất của anh thì anh đã không bị bà ta bắt ép rời khỏi mảnh đất quê hương. Anh thà ngày ngày vất vả làm thuê làm mướn kiếm sống còn hơn theo bà ta qua Mỹ định cư cùng chồng sau của bà.
Anh chẳng muốn, chẳng muốn rời xa nơi chôn rau cắt rốn của mình một chút nào hết, càng không muốn rời xa đám bạn cùng chia ngọt sẻ bùi với mình. Nhưng anh vẫn phải đi, chỉ bởi lúc đó anh chỉ là một cậu nhóc chưa đến 10 tuổi.
Chỉ có điều, anh không ngờ, người mà anh gặp lại nơi xa lạ chưa kịp vui mừng đã trở mặt như kẻ thù.
Đứa con riêng của người đàn ông đó, cha dượng của anh hóa ra lại là Thiên Phong. Hóa ra khi Thiên Phong trở lại thành phố đã bị bắt đi định cư bên Mỹ, cho nên không thể viết thư và gửi cho Việt Phương được.
Bảo cũng nhận rõ được ánh mắt kinh ngạc của Thiên Phong khi thấy mình nhưng trong lòng anh lúc đó chỉ có căm phẫn mà thôi, cảm giác giống như bị lừa dối, bị phản bội một cách nghiêm trọng.
Thiên Phong ra đi, Bảo cũng rất buồn, tuy thời gian bên cạnh Thiên Phong không lâu nhưng Thiên Phong đã giúp đỡ Bảo rất nhiều, Bảo thật sự xem Thiên Phong như anh trai của mình. Tuy anh lúc đó nổi giận trước nỗi buồn của Việt Phương, đã đập nát cái kính vạn hoa của Thiên Phong nhưng chỉ là mong Việt Phương thôi buồn và mong ngóng nữa mà thôi. Chứ trong lòng Bảo cũng buồn chẳng kém Việt Phương bao nhiêu.
Cho nên khi nhìn thấy Thiên Phong ở cùng người đàn ông đã làm tan nát gia đình mình, Bảo thật sự rất giận. Hóa ra Thiên Phong đang lừa dối anh, Thiên Phong là vì biết chuyện ba mình và người đàn bà đó bên cạnh nhau nên mới tốt bụng giúp đỡ đứa con của người đàn bà đó mà thôi, chứ hoàn toàn không thực tâm muốn giúp anh như anh đã nghĩ, đã âm thầm cảm kích.
Bảo không nhớ khi đó mình đã nói gì, chỉ nhớ là khi đó mình đã mắng Thiên Phong rất nhiều. Và không cho Thiên Phong kịp nói lời giải thích, Bảo đã lao nhanh ra khỏi căn nhà mà người đàn bà đó đã nói sẽ là mái ấm sau này của anh.
Chạy và chạy...
Một nơi hoàn toàn xa lạ, chẳng những khác biệt không gian, thời gian mà còn khác biệt cả con người. Một nơi đáng sợ đối với những đứa bé hoàn toàn không biết gì như Bảo.
Bảo chỉ biết cắm đầu chạy không phân biệt phương hướng, không biết được nơi mình đang đứng là đâu. Con đường trước mặt rất đẹp và sạch sẽ, thế nhưng lại vắng bóng người khiến nó trở nên cô độc giống như cậu bé Bảo đang chạy kia.
- Bảo... Bảo...
Giọng Thiên Phong từ phía sau gào tên Bảo. Bảo biết Thiên Phong đang đuổi theo phía sau mình, giọng Thiên Phong đầy sự lo lắng, tiếng kêu của anh gần như lạc đi đầy sự sợ hãi.
Nhưng mặc kệ, Bảo vẫn quyết tâm chạy, Bảo chạy hết sức lực của một cậu nhóc chuyên làm thuê làm mướn của mình.
- Bảo... Bảo... Nghe anh nói đi!
Thiên Phong vẫn đuổi theo đằng sau, hơi thở đã bắt đầu hỗn loạn, giọng nói đã đứt quãng hơn trước nhiều.
Bảo tin chắc Thiên Phong sẽ không thể nào đuổi kịp mình, cứ thế an tâm mà chạy. Bảo băng qua con đường ở ngã tư mong cắt đứt được Thiên Phong, thế nhưng...
Két...
Một âm thanh vang vọng lên, giống như xé toạc bầu trời xa lạ ra làm đôi.
Tiếng gọi của Thiên Phong ở phía sau cũng im bặt.
Bảo giật mình dừng bước chân lại. Trong lòng sợ hãi, khắp người run lên; không dám quay đầu về phía sau, nhưng Bảo buộc mình phải quay lại.
Và trước mắt, một hình ảnh khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp khiến Bảo khuỵu cả người xuống đất.
Thiên Phong nằm đó, cách đầu xe ba mét, một dòng máu chảy ra không biết từ nơi nào trên thân thể Thiên Phong.
- Bảo! - Việt Phương đi lên nhà bắt gặp gương mặt Bảo hơi tái, mắt nhắm nghiền lại, vầng trán đã tuôn tràn mồ hôi; cô đưa tay áp trán Bảo, tay còn lại khẽ lay cậu.
Bảo hoàn hồn mở mắt, giật mình sợ hãi khi thấy trước mặt mình là Việt Phương, vẻ mặt cô có chút khác lạ.
- Bảo sao vậy? Không phải là bệnh đấy chứ?
- Mình không sao, ngủ quên một chút thôi. - Bảo ngồi thẳng dậy gạt tay Việt Phương ra khỏi trán mình, cụp mắt xuống lẩn tránh ánh mắt của Việt Phương, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Việt Phương không rời ra.
Việt Phương bị Bảo nắm chặt tay cũng hơi bối rối, cô không biết có nên giật tay mình ra khỏi tay Bảo hay không thì có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống. Ánh mắt Thiên Phong nhanh chóng nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, sắc mặt anh bỗng lạnh tanh, cao giọng hỏi:
- Cơm nấu xong chưa?
- Xong rồi. - Việt Phương xấu hổ vội vàng giật tay mình ra khỏi tay Bảo rồi nói. - Ăn cơm thôi!
Cô quay người đi thẳng xuống bếp. Mắt Bảo và mắt Thiên Phong bỗng nhìn nhau, giống như cả hai đều nhận ra suy nghĩ sâu xa của nhau. Thiên Phong nhanh chóng phớt lờ ánh mắt của Bảo rồi quay người cất bước theo chân Việt Phương đi vào bếp.
- Tôi nhớ anh đã có bạn gái rồi. Không biết bây giờ cô ấy ra sao? - Bảo đứng dậy nhìn Thiên Phong nói với theo bằng một giọng đầy mỉa mai.
- Sao tự nhiên em lại hỏi cô ấy? - Thiên Phong cau mày quay người lại nhìn thẳng Bảo, anh tỏ vẻ không hiểu hàm ý trong câu nói nhưng đồng thời bày tỏ thái độ không vui với giọng nói của Bảo.
- Không có gì, chỉ là muốn quan tâm đến anh một chút thôi. Chỉ sợ anh ở đây một mình lo nhìn ngó cô gái khác mà sẽ quên mất bạn gái của anh. - Bảo vẫn dùng cái giọng khó nghe để nói với Thiên Phong. Hàm ý của Bảo quá rõ ràng, là nhắc nhở Thiên Phong đã có bạn gái rồi thì đừng có bất cứ ý đồ gì với Việt Phương nữa.
- Em cứ lo tốt công việc của em đi, chuyện tình cảm của anh không cần em phải bận tâm. - Thiên Phong lạnh lùng đáp, cũng nói rõ chuyện anh có để ý Việt Phương hay không cũng không liên quan gì đến Bảo, sau đó đi thẳng xuống bếp.
Bảo nhìn theo bóng của Thiên Phong, ánh mắt thoáng buồn, trong lòng bức bối vô cùng. Tình cảm của anh đối với Thiên Phong thật phức tạp.
Bảo theo bước Thiên Phong đi vào bếp, lập tức hít vào một hơi rồi lên tiếng khen ngợi:
- Thơm quá!
- Chỉ là vài món làm nhanh thôi, chỉ được hương thơm thôi chứ mùi vị còn phải xét lại. - Thiên Phong ngồi trên ghế quan sát những món ăn mà Việt Phương dọn trên bàn, thờ ơ lên tiếng.
Việt Phương lén bĩu môi, sau đó tươi cười nhìn Bảo nói:
- Bảo, mau ngồi đi! Mình cố tình làm những món này cho Bảo ăn đó.
Cô cố ý nói lớn cho Thiên Phong nghe, ý trong lời nói của cô khá rõ ràng là cô làm cho Bảo ăn chứ không phải cho anh ăn, anh chỉ là ăn ké thôi, đừng có mà lên tiếng. Cô còn kéo Bảo ngồi gần phía mình, vô hình trung, Việt Phương ngồi giữa hai người đàn ông mà không hay biết.
Thiên Phong tất nhiên nhận ra được ngụ ý trong lời nói của Việt Phương, anh trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm đũa chống mạnh xuống mặt bàn đầy sự giận dỗi.
Không thèm để ý đến hai người trước mặt nữa, Thiên Phong đưa đũa lên muốn gắp thức ăn nhưng chần chừ chưa biết nên ăn món gì trước.
Việt Phương nấu ăn rất bắt mắt, mấy món ăn cũng đầy màu sắc rất đẹp.
Thiên Phong thử gắp một thớ thịt cá cho vào miệng, rất thơm và mềm, ngon không gì diễn tả được. Chân mày anh hơi nhướn lên cho thấy anh rất thích món này.
- Đó là món cá chép kho riềng, em nấu với lá trà xanh và mía đó, thơm đúng không?
Thiên Phong không thèm đáp, anh đưa tay gắp dĩa thịt bên cạnh; miếng thịt có màu rất đẹp, màu vàng không quá vàng cũng không quá trắng. Cho vào miệng nhai, thịt vừa mềm vừa thơm, vị rất dễ ăn.
- Món đó là sườn non hấp sốt tương, em có cho thêm đậu hũ non vào, ăn vào chắc chắn rất ngon. - Việt Phương lại lên tiếng giới thiệu, đây chẳng qua là thói quen mà thôi, trước đây, khi nấu cơm xong Thiên Phong đều yêu cầu cô nói cho anh biết tên mấy món ăn mà cô nấu. Bởi vì anh ở Mỹ mới về, cho nên đối với các món ăn Việt Nam vẫn hoàn hoàn không biết gì nhiều lắm. Biết tên món ăn, khi anh thích, anh có thể yêu cầu cô làm lại. Từ đó về sau, Thiên Phong không hỏi, Việt Phương cũng đã tự động giới thiệu.
- Sáng nay anh ăn vội, ăn rất ít, tốt nhất bây giờ uống chút nước canh trước rồi hãy ăn cơm!
Thiên Phong đưa mắt nhìn tô canh, đó là một tô canh lạ. Một tô canh ớt chuông xanh.
- Nó the the nhưng giòn, nhồi thịt ăn rất ngon, anh ăn thử đi! - Việt Phương đẩy giá canh về phía Thiên Phong.
Anh nghe lời cô, uống một chút canh, quả thật là ấm bụng, canh cũng rất vừa miệng.
Bảo ngồi im lặng nhìn thấy ánh mắt của Việt Phương cứ tập trung về phía Thiên Phong thì trong lòng hơi khó chịu dù anh biết là Việt Phương chỉ đơn thuần muốn biết Thiên Phong đánh giá mấy món ăn do cô nấu thế nào mà thôi, nhưng anh vẫn không làm sao dẹp được cảm giác trong lòng mình.
Một thứ cảm giác sợ hãi mơ hồ...
- Oa, lâu rồi mình chưa được ăn món ăn do chính tay Phương nấu đó, lần trước bị hụt ăn, lần này mình phải ăn bù mới được. - Bảo cầm đũa lên vui vẻ gắp thức ăn, sau đó chỉ vào món cá chép hỏi. - Món này có phải bà nội Phương dạy hay không? - Bảo cố ý không nói hai từ “bà Hai” để tránh Thiên Phong nhớ lại.
- Em cũng vất vả nấu ăn rồi, cũng ăn chút gì đi. - Thiên Phong ân cần gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Việt Phương.
- Phải đó, Phương cũng phải ăn nhiều một chút. - Bảo thấy vậy cũng gắp một lát cá cho vào bát của Việt Phương.
- Tàu hủ cũng rất tốt, ăn nhiều một chút cũng hay. - Thiên Phong liền gắp cho Việt Phương một miếng tàu hủ non tròn rất mềm mại.
- Rau xanh cũng tốt, ăn nhiều vào đi. - Bảo lập tức gắp cho Việt Phương một ít rau.
Cái chén lưng lửng cơm nhanh chóng đã đầy tràn. Việt Phương nhìn thấy cũng hoảng hồn, cô thật sự không biết phải bắt đầu ăn từ đâu. Mà hai người này lại cho người ta một cảm giác kỳ lạ. Cô tằng hắng lườm hai người bảo:
- Hai người làm thế này thì người khác làm sao ăn đây?
Thiên Phong và Bảo nhìn nhau rồi thu đũa về.
- Không phải hai người là anh em sao? Sao em cảm giác như hai kẻ thù vậy? - Việt Phương ngô nghê hết nhìn Bảo rồi nhìn Thiên Phong thắc mắc.
Sắc mặt hai người hơi tái, họ đưa mắt nhìn nhau khẽ đằng hắng. Thiên Phong nhanh tay hơn, gắp cho Bảo một ít rau và nói:
- Rau tốt, em ăn đi!
- Tàu hủ này cũng tốt, anh cũng ăn đi! - Bảo cũng hiểu ý gắp thức ăn cho Thiên Phong.
Việt Phương nhìn thái độ kỳ lạ của hai người cứ như đang diễn cảnh thân thiết cho cô xem, định lên tiếng hỏi thì Thiên Phong đã nhanh miệng hỏi cô trước:
- Hai người có vẻ thân nhau quá đấy. Anh nghĩ em cũng chỉ mới về đây không lâu.
- Trên mạng. - Do Bảo kể cho Việt Phương nghe chuyện Thiên Phong bị mất trí nên luôn nghĩ Bảo và mẹ anh là gia đình thật sự của mình, là ruột thịt thân thiết. Việt Phương không muốn Thiên Phong nghĩ ngợi nhiều nên đành nói dối. - Bảo tham gia vào hội những người Việt Nam xa nhà. Em cũng muốn nghe tâm sự của họ về nỗi nhớ quê nhà cho nên gặp Bảo, cả hai thường trò chuyện với nhau như những người bạn tri kỷ nên cũng khá thân.
- Đúng đúng... - Bảo cũng vội vàng gật đầu.
Bữa cơm của ba người vốn ngon lành tự nhiên trở nên gượng gạo. Cuối cùng Bảo đưa Việt Phương trở về nhà.
- Dù sao đây cũng là nhà mình, em dọn về ở đây đi! - Khi cánh cửa vừa mở, Thiên Phong bỗng lên tiếng yêu cầu Bảo.
Tay cầm nắm cửa của Bảo khẽ run, anh rất sợ Thiên Phong bỗng nhiên nói ra đây là căn nhà cũ của gia đình chứ không phải là căn nhà mới mua như Việt Phương đã nghĩ cho nên dù không muốn, Bảo cũng đành trả lời:
- Được, ngày mai em sẽ dọn về.
Anh mở cửa khẽ đẩy Việt Phương rời đi không để cho Thiên Phong nói thêm lời nào.
Trên đường về, Bảo rơi vào trầm tư, anh biết chuyện Jonny là Thiên Phong trước sau gì cũng bại lộ nhưng trước khi đó, anh muốn nhanh chóng thổ lộ với Việt Phương, và hy vọng Việt Phương chỉ xem những ký ức về Thiên Phong như những ký ức đẹp về một người bạn.
Chỉ còn vài bước là đến nhà của Việt Phương, Bảo siết tay quyết định nói rõ lòng mình với cô.
- Việt Phương! - Bảo gọi khẽ
Việt Phương quay đầu lại nhìn Bảo.
- Mình...
- Chuyện gì? - Việt Phương tròn mắt nhìn Bảo hỏi, cô cảm thấy dường như Bảo có phần căng thẳng khác lạ.
- Thật ra mình...
Từ trong nhà tiếng chó bỗng sủa lên vang dội làm đứt đoạn lời nói của Bảo. Việt Phương sợ làm ồn nên đành nói:
- Có gì mai nói đi. Mình vào nhà trước đây.
Bảo miễn cưỡng gật đầu chào tạm biệt Việt Phương và ra về.
@by txiuqw4