sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hương vị đồng xanh - Chương 10 - Phần 3

- Chị... - Việt Phương cố gượng gọi Việt Tình, cô cũng hơi bất ngờ khi thấy Việt Tình trở về.

Việt Tình không để ý đến tiếng gọi của Việt Phương, cô quay lại nhìn Thiên Phong mỉm cười nói:

- Em vào nhà đây, anh về đi!

Thiên Phong khẽ gật đầu, ánh mắt anh liếc nhìn gương mặt cùng ánh mắt trầm buồn của Việt Phương mới rời đi.

Đợi Thiên Phong đi xa rồi, Việt Tình mới quay lại nhìn Việt Phương hỏi:

- Vẫn chưa ngủ sao?

- Vẫn còn sớm. - Việt Phương cúi người nhặt chìa khóa rồi nép qua một bên để Việt Tình vào nhà.

Việt Tình đi thẳng vào trong. Con chó đã bị Việt Phương xua đi nên Việt Tình thoải mái đi vào nhà. Việt Phương ở lại đóng cửa cổng; cô bất giác nhìn theo bóng dáng cao lớn đổ dưới ánh trăng, vững chãi, cô độc và có chút gì đó khiến lòng cô xao xuyến.

Từ lúc Bảo tỏ tình, cô về nhà cứ trầm tư mãi. Những lời Bảo nói cứ văng vẳng bên tai cô, thế nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện hình ảnh Jonny. Hình ảnh lúc cô và anh cãi nhau, lúc anh ăn ngon miệng thức ăn do cô nấu, lúc anh nhoẻn miệng cười với cô thật ngọt ngào. Cô nhớ đến tình cảnh hai người vô tình chạm môi nhau vào, bất giác gương mặt đỏ bừng và tim cũng đập nhanh hơn.

Thế nhưng khi cô còn đang hỗn loạn với cảm xúc trong tim mình thì đã thấy Thiên Phong và Việt Tình hôn nhau. Giây phút đó, tim như bị ai bóp chặt, cảm thấy đau, một nỗi đau đến nghẹt thở.

Giống như một linh cảm đã định hình, Thiên Phong bỗng quay đầu nhìn lại phía sau. Dưới ánh trăng sáng, anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn mặc một bộ đồ bộ đứng tựa người vào cánh cổng dõi mắt theo anh.

Việt Phương không nghĩ Thiên Phong sẽ quay đầu lại, tuy giữa đêm tối cả hai không nhìn rõ ánh mắt của nhau nhưng lại có cảm giác ánh mắt đó rất ấm áp và trìu mến.

Gió vẫn thổi lặng lẽ thoảng qua hình ảnh của hai người, văng vẳng đâu đó tiếng nhạc đồng quê dịu nhẹ.

Thiên Phong không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại gương mặt Việt Phương bỗng xuất hiện, nụ cười của cô thật nhẹ nhàng khiến Thiên Phong cảm thấy ấm áp, muốn ngắm mãi nụ cười đó. Nhưng vẻ mặt kinh ngạc cùng ánh mắt bối rối ngượng ngùng khi bắt gặp anh và Việt Tình hôn nhau lại khiến anh cảm thấy đau, anh chỉ ước gì giây phút đó cô mãi mãi không nhìn thấy. Kết quả là một đêm không ngủ được, anh chỉ chợp mắt một chút là lại thức dậy, trở mình nhiều lần nhưng không tài nào ngủ được.

Bình thường anh vẫn thức dậy vào giờ này và đi tập thể dục nhưng hôm nay anh không muốn đi. Nằm mãi cũng không ngủ được, Thiên Phong quyết định thức dậy đi tập thể dục.

Anh chạy theo một con đường mòn như thường lệ, đang định quay về, Thiên Phong chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh đứng lặng nhìn theo bóng dáng đó, hai tay siết chặt.

Lòng dặn mình đừng nên đến đó thế nhưng bước chân không nghe lời, cứ thế bước đến bên cạnh cô.

Việt Phương đang đứng vẽ, cô muốn vẽ lại cảnh mặt trời mọc, những cảnh mà Thiên Phong đã từng vẽ. Ánh sáng mặt trời đang dần soi bóng, ở phía chân trời xa kia, một góc nhỏ đã bắt đầu nhú lên, một màu cam dịu nhẹ rất đẹp, kèm theo những đám mây trắng được nắng xiên qua tạo thành một màu dịu nhẹ êm đềm và rất đẹp, rất thanh bình khiến lòng người thanh thản.

Thiên Phong đứng nhìn cảnh sắc trước mặt, im lặng, hai tay cho vào túi áo khoác, ngẩng đầu không chớp mắt. Chạy bộ cũng nhiều ngày nhưng chưa bao giờ anh đứng nhìn cảnh sắc mặt trời mọc như thế này. Khung cảnh lúc này phải nói là tuyệt đẹp, một khung cảnh anh chưa được nhìn thấy thế nhưng... lại vô cùng quen thuộc, giống như anh đã từng thấy rất nhiều lần và giống như anh cũng từng đứng đây và vung những cây cọ kia.

Đầu cảm giác như nổ tung, những hình ảnh như thước phim chạy ngang qua đầu anh, trong khung cảnh đó dường như có một cô bé gái đang đứng dưới ánh bình minh mỉm cười với anh.

Việt Phương mải mê vẽ tranh, vừa vẽ vừa trầm tư đến những điều làm cả đêm cô mất ngủ. Cho nên không để ý đến việc có người đến và đứng ở sau lưng mình, cho đến khi nghe tiếng rên khẽ, cô mới giật mình quay lại thấy Thiên Phong đang đưa tay ôm đầu, vẻ mặt có chút đau đớn khổ sở.

Việt Phương hốt hoảng, cô vội vàng đặt nhanh cọ và bàn pha màu vẽ của mình xuống đất rồi đưa tay đỡ lấy thân người như muốn ngã sụp xuống của Thiên Phong, miệng khẽ gọi tên anh:

- Jonny! Jonny! Anh sao vậy?

Thiên Phong nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên nhìn Việt Phương. Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt hơi nheo lại như tìm độ cảm sáng thích hợp vào buổi bình minh này.

Trong đầu anh, gương mặt Việt Phương trước mắt như nhỏ hẳn lại, càng lúc càng nhỏ để rồi bỗng biến hóa thành gương mặt của cô bé trong bức tranh. Gương mặt quá đỗi quen thuộc, gần như khắc sâu trong trí óc anh làm cho cảm xúc trở nên mãnh liệt hơn. Thiên Phong nhìn chằm chằm Việt Phương khiến cô cảm thấy xấu hổ, không biết có nên buông tay ra khỏi người anh hay không. Nhưng nhìn vẻ đau đớn của Thiên Phong không phải là giả tạo, Việt Phương sợ hãi không dám buông tay chỉ đành cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh.

Tóc cô bị rơi xuống che phủ nửa nghiêng khuôn mặt đang cúi của cô, Thiên Phong đưa tay tém tóc giúp cô. Từng ngón tay lần nhẹ trên tóc, rồi theo viền trán đi xuống gương mặt rồi chạm nhẹ vào dái tai của cô khiến Việt Phương run nhẹ.

Hơi thở bỗng nhanh hơn gấp bội, thậm chí trong giây phút này, cả hai có thể nghe được tiếng tim đập và hơi thở gấp gáp của nhau.

Cảm xúc tưởng nhẹ nhàng nhưng thật ra lại cuồn cuộn trào dâng, Việt Phương không biết vì sao mình lại ngẩng đầu lên nhìn Thiên Phong và dù không nhìn rõ ánh mắt đằng sau cặp kính đó nhưng cô vẫn bị nó cuốn hút không rời.

- Tại sao người đó không phải là em? - Thật lâu Thiên Phong mới lên tiếng nói trong hối tiếc.

- Anh đang nói gì vậy? - Việt Phương lấy làm khó hiểu nhìn Thiên Phong.

Như chợt tỉnh cơn u mê, Thiên Phong rời tay khỏi Việt Phương, anh bối rối nói:

- Không có gì.

Thiên Phong quay đi nhìn bức tranh Việt Phương vẽ vẫn còn dang dở. Anh khẽ nói:

- Là em thích vẽ cảnh bình minh, hay là vẽ theo tập bản thảo đó.

- Việc gì tôi phải nói chuyện với kẻ xấu như anh. - Thấy Thiên Phong đã không sao rồi, Việt Phương lạnh nhạt đáp rồi cúi người nhặt cây cọ và bảng pha màu của mình lên tiếp tục vẽ bức tranh dang dở.

Cô tiếp tục vẽ không để ý đến Thiên Phong nữa, thái độ của cô dường như khó chịu khi xuất hiện sự có mặt của Thiên Phong.

Vẻ mặt Việt Phương thay đổi nhanh chóng, từ vẻ mơ màng bỗng chuyển sang giận dỗi khiến Thiên Phong thấy buồn cười, anh không giấu nụ cười khúc khích của mình trước vẻ mặt đáng yêu này của cô.

Nghe Thiên Phong cười nhạo mình, Việt Phương khẽ lườm anh một cái, cô tức giận thu dọn cọ, giá vẽ định ra về. Cô vẫn nhớ rõ, anh không chịu trả đồ cho mình.

- Vẫn còn giận sao? - Thiên Phong ngưng nụ cười, cho hai tay vào túi nhún người hỏi nhẹ bên tai Việt Phương.

Việt Phương không thèm để ý đến anh, cô gấp gáp thu dọn đồ đạc của mình để nhanh chóng rời đi.

- Bức tranh đang đẹp thế, màu vẽ vẫn chưa khô, em cuộn lại như thế sẽ làm hỏng tranh đó. - Thiên Phong cố nói để níu giữ Việt Phương ở lại. Anh cũng tiếc bức tranh Việt Phương đang vẽ dở dang, bình minh dường như rất đẹp trong bức tranh của cô.

Việt Phương tuy mặc kệ Thiên Phong, cô vẫn khẽ đưa mắt nhìn bức tranh vẫn chưa hoàn thành của mình, lần lữa mãi không biết có nên gấp nó lại hay không? Cuối cùng cô quyết định cứ để nguyên bức vẽ trên giá rồi cứ thế khiêng cái giá về.

Khi cô thu dọn xong định bước đi thì Thiên Phong nắm lấy ống đựng tranh cô đang đeo trên vai giữ lại.

- Hôm nay anh muốn ăn súp lần trước em nấu!

- Anh tự đi mà nấu. - Việt Phương lắc người hất tay Thiên Phong ra khỏi ống đựng tranh của mình. Giọng cô chứa đựng sự giễu cợt lẫn trách móc. - Việc gì tôi phải nấu cơm cho kẻ chiếm đoạt chứ.

- Anh không nói là sẽ không trả lại em. - Thiên Phong liền lên tiếng giải thích.

- Vậy khi nào anh sẽ trả tôi? - Việt Phương đứng lại trợn mắt nhìn anh hỏi.

Thiên Phong không biết là đến khi nào anh mới tìm lại được phần ký ức mình đã mất, cho nên anh vẫn còn cần tập bản thảo đó. Trước câu hỏi của Việt Phương, anh quả thật không biết trả lời thế nào.

Thấy Thiên Phong không trả lời được, vẻ mặt anh bày ra sự khó xử khiến cô thấy bất lực, đành cố nhẫn nhịn hỏi:

- Cho tôi một lý do để lý giải cho việc anh muốn giữ bản thảo đó!

- Anh muốn tìm ký ức của mình. - Thiên Phong thở nhẹ rồi quyết định đáp.

- Cái gì... anh muốn tìm ký ức của anh qua tập bản thảo đó sao? Bảo nói rằng, anh sống ở bên Mỹ từ nhỏ mà? - Việt Phương cảm thấy thật khó hiểu trước câu nói của Thiên Phong.

- Chuyện này có chút kỳ quặc đúng không? Thế nhưng tập bản thảo đó lại là vẽ phong cảnh ở nơi đây, mà tập bản thảo đó lại là do chính anh...

- Phương! - Tiếng Bảo đột ngột vang lên sau lưng hai người. Cả hai quay đầu nhìn lại, thấy Bảo đang hớt hải bước nhanh về phía họ.

Khi Việt Tình thức dậy cô gọi điện thoại cho Thiên Phong nhưng không thấy anh nghe máy, Việt Tình đành gọi điện bàn, tiếc rằng Bảo là người nghe máy.

Bảo bị tiếng mở cửa của Thiên Phong làm thức giấc, anh nhìn thấy Thiên Phong mặc áo thể thao đi ra ngoài chạy bộ, anh cũng có nghe Việt Phương nói về thói quen này của Thiên Phong. Lúc ở bên Mỹ, Thiên Phong vẫn thường xuyên ra công viên tập thể dục mỗi khi rảnh rỗi, nhất là buổi sáng.

Khi nghe Bảo nói Thiên Phong đang chạy bộ theo con đường mòn gần bờ trúc, Việt Tình giật mình kêu lên: “Việt Phương đang ở ngoài đó.”

Bảo vừa nghe xong, trong lòng hoảng hốt vội vàng cúp máy rồi chạy vội ra đây, cũng may anh vừa ra tới kịp thời ngăn chặn Thiên Phong nói ra điều anh muốn che giấu.

Thấy Bảo thở hồng hộc đến chỗ mình, Việt Phương nghĩ Bảo cũng tập thể dục, nhưng bộ dạng lại như vừa mới ngủ dậy, Việt Phương bèn cười nói:

- Bảo đang chạy giặc hay sao thế, làm gì mà vội vàng đến thở hổn hển như thế?

- Mình tập chạy nước rút thôi. - Bảo khẽ liếc qua Thiên Phong một cái rồi mỉm cười đáp. - Phương đang vẽ tranh à?

Bảo liếc sơ qua dụng cụ trên tay Việt Phương.

- Mình đang định về nhà. - Việt Phương bèn đáp.

Bảo liền sấn tới bên cạnh cô, đưa tay cầm lấy giá vẽ mà Việt Phương đang định mang đi. Anh không muốn Việt Phương đứng quá lâu bên cạnh Thiên Phong. Việt Phương cất bước theo sau chân Bảo, đi được vài bước, Thiên Phong khẽ lên tiếng:

- Một tuần! Cho anh một tuần, sau một tuần, anh sẽ trả lại cho em tập bản thảo.

Việt Phương quay lại, cô nghe Thiên Phong nói hết câu thì nhìn anh, cuối cùng gật đầu đồng ý. Việt Phương ngẫm nghĩ, cô định lên tiếng nói thì Bảo đang quay người lại, nắm tay cô kéo đi rồi thúc giục:

- Đi nhanh thôi, mình có vài chuyện muốn hỏi chú Nhân.

Việt Phương bị Bảo nắm tay, cô thấy bối rối, ngại ngùng nhất là chuyện Bảo thổ lộ ngày hôm qua vẫn khiến cô khó nghĩ. Cô giật tay lại khá mạnh khiến Bảo ngạc nhiên. Bảo quay mạnh người lại nhìn Việt Phương, không ngờ hành động đó lại khiến bức tranh vẽ dở của Việt Phương bị rớt ra bay mạnh theo gió rơi xuống hồ nước.

Việt Phương thấy bức tranh bị rơi ra, cô theo phản ứng muốn giữ lấy bức tranh, không ngờ làm bản thân rơi tùm xuống nước luôn.

Việt Phương rơi xuống nước, cô chấp chới nhoi lên rồi lặn xuống, hai tay vùng quẫy dưới mặt nước.

Bảo không ngờ vì động tác vô tình của mình lại khiến cho Việt Phương té xuống nước như thế. Anh sững sờ vài giây rồi vội vã vất bỏ những thứ trên người mình xuống, sau đó định lao nhanh xuống cứu Việt Phương.

Nhưng đã có một bóng người nhanh chân hơn anh lao thẳng xuống nước bơi nhanh về phía Việt Phương và nhanh chóng cứu cô lên bờ.

Việt Tình cũng vừa lúc đi đến, cô thấy cảnh ba người đứng nói gì đó với nhau rồi Việt Phương rơi xuống nước, cô hốt hoảng chạy đến cũng vừa lúc Thiên Phong ôm Việt Phương vào bờ.

Bảo đứng trên bờ thấy Thiên Phong đưa Việt Phương vào bờ, anh vội vàng đưa tay ra giúp đỡ Việt Phương lên bờ.

Việt Phương nằm bệt trên bờ hồ ho sặc sụa, dù chỉ trong tích tắc, thế nhưng cô cũng đã uống một ngụm nước kha khá, hơn nữa cô vẫn mang nỗi ám ảnh năm xưa cho nên tinh thần hoảng loạn cực độ.

Nếu Thiên Phong khi cứu cô không ngừng nói bên tai cô: ”Đừng sợ!” thì Việt Phương không biết, nỗi sợ hãi này cao đến mức nào.

Thiên Phong cũng mệt nhọc bò lên trên bờ, anh thở phì phò đầy mệt nhọc. Nhưng không phải vì cứu Việt Phương mà anh thấy mệt, cứu cô chẳng mất sức bao nhiêu, chỉ có điều là khi nhìn thấy hình ảnh cô chấp chới dưới nước, và bản thân anh lao ngay xuống nước cứu người, trong khoảnh khắc đó, Thiên Phong cảm thấy giống như là đang lặp lại một hình ảnh đã từng xảy ra. Đầu Thiên Phong đau nhức đến muốn nổ tung ra nhưng anh vẫn gắng bơi vào bờ, vì vậy mới khiến anh mệt nhọc nhiều như thế.

Cả người Thiên Phong khuỵu xuống bờ hồ, hai tay cũng chống xuống mặt đất, từng chuỗi ký ức kéo qua đầu anh thật nhanh khiến Thiên Phong thấy đau đớn khôn tả. Anh nhắm mắt lại cố làm dịu cơn đau kia.

Việt Tình thấy Thiên Phong như vậy, cô lo lắng chạy đến bên anh hỏi:

- Jonny! Anh sao vậy?

- Không sao. - Thiên Phong lắc đầu đáp rồi đứng thẳng dậy.

Anh đưa tay vuốt mái tóc ướt nhẹp của mình ra đằng sau, để lộ đôi mắt sáng tinh anh thường bị ẩn giấu dưới cặp kính 0 độ kia. Chiếc kính đã chìm xuống dưới lòng sông từ bao giờ.

- Việt Phương! Bạn không sao chứ? - Bảo lo lắng vỗ lưng Việt Phương khi cô nghiêng người ho sặc sụa.

Phải thật lâu, Việt Phương mới có thể lên tiếng được, cô thở gấp đáp lời Bảo:

- Mình ổn...

Bảo lúc này mới mừng rỡ đỡ Việt Phương dậy, anh khẽ nói:

- Sáng sớm nước hồ rất lạnh, lại có gió mạnh, mình đưa Phương về thay đồ!

Việt Phương gật đầu, Bảo dìu cô đứng dậy, Việt Phương đưa mắt nhìn Thiên Phong nói:

- Jonny, cám ơn anh đã cứu em!

Thiên Phong đang đưa tay vuốt mặt, vừa muốn gạt đi nước đang nhiễu xuống mặt, vừa muốn xoa dịu cơn đau đầu. Cho nên khi Việt Phương nhìn anh nói những lời này, hai bàn tay to lớn của anh đã che đi khuôn mặt cùng đôi mắt đã nhắm nghiền.

Bảo giật mình khi nhìn thấy Thiên Phong không hề đeo kiếng. Anh từng nghe Việt Phương nói Jonny có nét rất giống Thiên Phong, chỉ là cô không chắc chắn lắm. Con người lớn lên sẽ thay đổi nhưng cô tin chắc ánh mắt sẽ không thay đổi. Chỉ cần cô nhìn vào mắt Jonny có thể xác định có phải là Thiên Phong hay không.

Khi chứng kiến Thiên Phong đang định bỏ tay ra khỏi gương mặt, Bảo vội vàng đứng chắn trước mặt Việt Phương. Thân hình anh cao lớn, dễ dàng đứng chắn giữa Việt Phương và Thiên Phong.

- Không có gì. Em ướt hết rồi, mau về nhà thay quần áo đi! - Thiên Phong nghe Việt Phương cám ơn liền bỏ tay mở mắt đáp.

Bảo liền nhân cơ hội lập tức đưa tay xoay người Việt Phương lại phía sau nói:

- Jonny nói phải. Mau về thay đồ kẻo bệnh thì lấy ai dạy bọn trẻ học chứ.

Bảo còn cố quay đầu nói với Angela:

- Cô đưa Jonny về nhà thay đồ nhanh đi! - Bảo nháy mắt ra hiệu ngầm cho Việt Tình. Cô hiểu ý, liền khoác tay Thiện Phong quay về nhà anh.

Bảo thu dọn đồ rồi theo chân Việt Phương về nhà. Việt Phương từ lúc quay người, cô cứ thế bước đi không hề dừng chân quay lại, bởi vì trong lòng cô đang đầy cảm xúc. Lúc nhỏ, khi Thiên Phong cứu cô cũng là cung cách ôm đó, cũng nói bên tai cô hai chữ: ”Đừng sợ!”

Sau khi đưa Việt Phương về nhà, căn dặn nhiều thứ, Bảo lập tức quay về nhà ngay lập tức.

Thiên Phong cùng Việt Tình về nhà, Việt Tình đã giục Thiên Phong:

- Anh mau đi tắm lại nước ấm đi! Em đi làm cho anh một chén trà gừng.

- Cám ơn em! - Thiên Phong khẽ nói, nhưng anh nhìn gương mặt Việt Tình thật lâu.

- Sao vậy? - Việt Tình thấy Thiên Phong nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì lên tiếng hỏi.

- Không có gì. Anh đi tắm đây. - Thiên Phong lắc đầu rồi quay người bước lên lầu.

Việt Tình nhìn theo bóng Thiên Phong, trong lòng bỗng thấy bất an vô cùng trước ánh mắt khác lạ của anh.

Thiên Phong trở về phòng, anh đóng chặt cửa phòng lại, sau đó đi thẳng đến cái ly anh để chìa khóa. Lấy chìa khóa tủ, anh mở hộc tủ lôi tập bản thảo mà anh cất trong đó ra.

Quá bận rộn anh cũng chưa để ý đến nó, cũng chưa tìm ra manh mối hay bí mật nào xung quanh nó, hôm nay anh quyết tâm phải tìm hiểu cho bằng được.

Lần giở từng trang tập bản thảo. Từng bức tranh có chữ ký của anh, từng khung cảnh ở đồng quê này lần lượt hiện ra trước mắt Thiên Phong.

Cho đến bức tranh cuối cùng của tập bản thảo.

Hai đứa bé một trai, một gái. Cả hai đang cười thật tươi, thật rạng rỡ. Còn kèm theo một dòng chữ của chính anh: ”Tặng Việt Phương! Anh thích nụ cười này của em. Hy vọng nụ cười này mãi mãi trên môi em.”

“Tặng Việt Phương”, ba chữ này khiến Thiên Phong sững sờ, cuốn tập bản thảo rơi xuống chân anh. Nụ cười của cô bé trong hình từ từ trở thành nụ cười của một gương mặt thật, một gương mặt của Việt Phương lúc nhỏ.

Tuy chưa rõ ràng và còn mơ hồ, thế nhưng Thiên Phong đã hiểu rõ một chuyện, hóa ra anh đã nhầm lẫn. Anh nhầm lẫn giữa Việt Tình và Việt Phương. Hóa ra cái cảm giác mà anh không hề có với Việt Tình mà lại có với Việt Phương là do nguyên nhân này.

Chỉ là do anh quá ngốc khi không nghĩ đến chuyện họ là hai chị em song sinh, anh luôn tưởng Việt Phương nhỏ tuổi hơn Việt Tình. Anh cho rằng hai chị em không thể giống nhau nhiều như thế. Và từ thái độ của Việt Tình và Việt Phương, chẳng ai nghĩ họ là hai chị em sinh đôi. Bởi vì sinh đôi luôn có tình cảm gắn bó với nhau chứ không hờ hững lạnh nhạt như thế này.

Tất cả đều là do anh đã sai, anh đã sai lầm nghiêm trọng.

Đầu đau như búa bổ, Thiên Phong đưa tay giữ đầu như sợ nó vỡ tung ra, anh quay cuồng cố làm dịu con đau, cuối cùng lùi người dựa lưng vào tường thở dốc. Anh ôm đầu, kẹp chân giữa hai chân, thở dốc thật lâu...

Đến khi Thiên Phong từ từ ngẩng đầu lên, tâm trạng anh đã khác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx