sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hương vị đồng xanh - Chương 12 - Phần 2

Gió bên ngoài cứ man mác thổi, cây cũng bị lay nhẹ. Trăng thanh thanh khi mờ khi tỏ, tiếng vài con vật trong đêm vang lên nhè nhẹ, lại như tiếng nhạc êm đềm khiến người ta nhận thấy không gian thêm tĩnh lặng, thanh bình.

Chỉ là bước chân thấy nặng nề, và cõi lòng con người nặng trĩu hơn mà thôi.

Việt Phương bước đi như người rơi vào cõi miên man. Cái hình ảnh khóe môi hồng dính vết son cứ hiện diện trong cô, như sợi dây vô hình siết chặt lấy trái tim cô, làm cô thấy đau đớn lẫn khó thở.

Bước đến bờ hồ, cô đứng lặng lại. Nhìn dòng nước êm đềm, nhớ đến lúc hai người cùng ngồi đây, dưới ánh trăng kể lại những câu chuyện, nghe tiếng ếch kêu bên hồ.

Thắm đã đi theo Việt Phương từ lúc ở nhà của Thiên Phong đi ra, cô đứng im dưới bóng của bụi tre làng, thấy Việt Phương trầm mặc đứng im lặng nhìn ánh trăng hồi lâu. Thắm lưỡng lự lúc lâu rồi mới quyết định bước ra ngoài.

Tiếng bước chân của cô rất nhẹ mà vẫn tạo ra âm thanh khe khẽ trong đêm tối. Nhưng Việt Phương vẫn đứng lặng không hề hay biết.

Thắm đứng ngang với Việt Phương, cũng ngửa đầu nhìn ánh trăng khẽ reo một tiếng:

- Trăng thật là đẹp!

Tiếng nói làm thức tỉnh tiềm thức của Việt Phương, cô quay sang nhìn Thắm cười nhẹ nói:

- Sao Thắm lại ra đây?

- Mình đi theo Phương từ nãy đến giờ. - Thắm nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại, vẻ mặt cô nhìn Việt Phương vẫn hiền dịu như thế, cô lên tiếng hỏi như hiểu rõ nỗi lòng của Việt Phương. - Gặp Thiên Phong rồi sao? Anh ấy có nói gì không?

- Gặp rồi thì sao? - Việt Phương cười buồn, lắc đầu nói tiếp. - Anh ấy không nhận ra mình.

- Chúng ta đều đã lớn, con người thay đổi cũng không ít. Không nhận ra cũng là điều dễ hiểu. - Nhìn vẻ mặt buồn của Việt Phương, Thắm hiểu lầm bèn an ủi.

- Không phải là do con người thay đổi. Anh ấy là bị mất trí nhớ nên không nhận ra. - Việt Phương bèn nói ra bí mật của Thiên Phong.

- Mất trí nhớ? - Thắm ngạc nhiên kêu lên. Cô biết về căn bệnh này nhưng chỉ là qua sách vở và tivi chứ chưa từng gặp ai bên ngoài. Càng không nghĩ là người bạn khi nhỏ của mình lại lâm vào hoàn cảnh như thế.

Sau giây phút ngạc nhiên, Thắm lấy lại bình tĩnh chặc lưỡi nói:

- Hèn gì anh ấy không trở về đây và không nhớ đến chúng ta. Phương định làm sao? Chờ anh ấy phục hồi hay là...

Việt Phương lắc đầu, giọng cô đượm buồn đáp:

- Mình sẽ chẳng làm gì hết. Quan hệ giữa anh ấy và mình chỉ dừng lại ở mức độ quen biết mà thôi.

- Tại sao? Chẳng phải hai người thích nhau hay sao? - Thắm ngạc nhiên tròn mắt nhìn Việt Phương hỏi.

- Không đâu. Anh ấy là bạn trai của Việt Tình.

Thắm hơi sững sờ khi nghe Việt Phương nói. Cô quay đầu nhìn ánh mắt buồn bã của Việt Phương và nói:

- Mình không nghĩ Thiên Phong thích Việt Tình đâu. Theo mình nghĩ, những người mất trí nhớ chỉ là mất đi một phần ký ức nào đó, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ thay đổi bản chất của mình. Mình không nghĩ người có tính như Thiên Phong lại phù hợp với Việt Tình đâu.

- Dù không phù hợp thì cũng chẳng thay đổi được chuyện hai người họ là tình nhân của nhau đâu.

- Nhưng theo lời kể trước đây của Phương, mình không nghĩ Thiên Phong thích Việt Tình, mình cảm nhận được người anh ấy thích là Phương. Chọn Việt Tình là sai lầm của anh ấy, biết đâu khi gặp Phương, anh ấy mới nhận ra trái tim của mình. Sao Phương không thử hỏi anh ấy, biết đâu anh ấy cũng...

- Mình không thể, mình không thể có lỗi với Việt Tình. - Việt Phương lắc đầu phủ nhận.

- Có lỗi thì đã sao, chuyện này chỉ là có qua có lại mà thôi. - Thắm nhíu mày bất bình nói. - Từ nhỏ Việt Tình đã làm lỗi với Phương bao nhiêu lần, khiến cho Phương chẳng được hạnh phúc. Cô ta nhận được quá nhiều tình yêu rồi, hạnh phúc lần này phải thuộc về Phương.

Việt Phương trầm mặt không nói.

Thắm liền nắm lấy hai tay của Việt Phương, nhìn thẳng cô và nói:

- Dũng cảm lên, hãy gạt bỏ hết tất cả mọi mặc cảm trong lòng đi, nắm lấy hạnh phúc của mình! Nếu Thiên Phong không yêu Phương, Phương rút lui cũng không có gì hối tiếc. Nhưng nếu Thiên Phong cũng yêu Phương, Phương bỏ qua chẳng phải là hối tiếc suốt đời hay sao?

Việt Phương cắn môi suy nghĩ, cô vẫn phân vân vô cùng.

- Đừng suy nghĩ nữa! - Thắm lên tiếng thúc giục. - Thiên Phong không nhận ra Phương, hãy đưa anh ấy đến những nơi chúng ta từng trải qua. Từng bước từng bước làm Thiên Phong nhớ lại, khiến anh nhớ lại tình cảm trong lòng mình.

Việt Phương nhìn thẳng vào mắt Thắm, cô nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt ấy.

Việt Phương nhắm mắt lại, cảm nhận cảm xúc trong lòng mình. Khi mở mắt ra, cô nhìn Thắm lắc đầu, mỉm cười yếu ớt nói:

- Mình vẫn không làm như thế được.

- Việt Phương! - Thắm kêu lên đầy bất lực.

- Không. Mình muốn mọi chuyện diễn ra tự nhiên. - Trước ánh mắt tuyệt vọng của Thắm, Việt Phương khẽ cười nói.

- Nghĩa là sao? - Thắm chau mày bâng khuâng.

- Không tranh giành, nhưng cũng không rút lui. - Ánh mắt cười của cô sáng rỡ trong đêm tối.

Thắm nhìn ánh mắt đó của Việt Phương, mơ hồ thấy một điều gì đó. Tuy chưa thật hiểu lời của Việt Phương nhưng Thắm vẫn mỉm cười nắm lấy tay Việt Phương và dịu dàng nói:

- Bất luận là Phương làm gì, nghĩ gì, mình và mọi người nhất định sẽ ủng hộ Phương.

Việt Phương gật đầu, đưa tay vỗ lên bàn tay đang nắm tay mình của Thắm.

Gió bắt đầu thổi mạnh. Trăng cũng lên cao, ánh trăng dường như cũng sáng bừng lên trong đêm tối.

Tại một góc vắng, dưới bụi tre chỉ có vài ánh sáng chiếu vào kẽ lá, ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo. Hai bóng người đứng kế bên lũy tre, gương mặt cau có đầy khó chịu, dường như cả hai đang có chuyện xích mích với nhau.

Cô gái đứng khoanh tay quay lưng, sắc mặt dường như không được tốt cho lắm, gương mặt đẹp cau có trong đêm làm không khí xung quanh có vẻ ngột ngạt đầy khó chịu. Chàng trai đứng bên bụi tre, một tay đặt lên một thân tre đang đổ ra ngoài, rũ những cành lá xôn xao trong gió. Gương mặt chàng trai đầy vẻ u sầu trầm mặc, giống như vừa trải qua một cuộc đấu tranh cực kì căng thẳng của chính bản thân mình.

Cả hai đều im lặng càng khiến bóng tối xung quanh trở nên u tối và ảm đạm hơn.

- Tóm lại, tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục chuyện đó. - Cô gái cuối cùng không chịu được sự im lặng bèn quay người nhìn chàng trai lên tiếng trước.

- Tôi không biết mình có nên tiếp tục hay không!? - Chàng trai cũng quay lại rầu rĩ nói, giọng anh khàn khàn hòa lẫn trong gió đêm.

- Anh định bỏ cuộc sao?

- Việt Phương đã biết anh ta là Thiên Phong, người bạn nhỏ mà cô ấy rất quý mến rồi, cô nghĩ chỉ cần không bỏ cuộc là được hay sao? Tôi không muốn vì chuyện này mà ngay cả tình bạn với cô ấy cũng mất luôn. - Bảo giận dữ quát lên trong đêm tối, tiếng gầm không lớn lắm nhưng vẫn lan truyền một đoạn khá xa trong đêm tối tĩnh mịch kia, tiếng nói rất rõ ràng khiến Việt Tình cắn chặt môi run rẩy.

Tay cô siết chặt, trừng mắt nhìn Bảo nghiến răng nói:

- Tôi thật sai lầm khi muốn cùng cậu hợp tác. Một kẻ nhu nhược yếu ớt như cậu không xứng đáng có được tình yêu.

- Cô cho thế nào là xứng đáng với tình yêu? - Bảo nhìn cô chằm chằm cười nhạt hỏi.

- Tôi nói cho cậu biết tôi đã yêu Jonny đúng ba năm rồi. Trong ba năm đó, không ngày nào mà tôi không cố gắng hết sức để chiếm trọn trái tim của anh ấy. Vì anh ấy mà thay đổi, vì anh ấy mà làm biết bao nhiêu là việc. Anh có biết tôi đã cố gắng thế nào hay không? Cho nên tôi dám nói, tôi xứng đáng với tình yêu này.

Việt Tình giương mắt nhìn thẳng Bảo nói lên nỗi lòng của mình, hai mắt rưng rưng chực trào nước mắt. Bảo nhìn ánh mắt của Việt Tình trong màn đêm, lòng thấy buồn bã vô cùng, cũng thấy hổ thẹn hơn so với cô. Cô vì tình yêu mà cố gắng không ngừng, còn anh, lại không dám đối mặt với Việt Phươn. Bao nhiêu năm trốn tránh, mãi khi có quyết tâm thì cô lần nữa bị lung lay vì Thiên Phong. Giống như số trời đã định sẵn, anh mãi là người thua cuộc.

Trong lúc Bảo vẫn đang do dự suy nghĩ đến mọi việc, thì Việt Tình đã quay lưng sau khi để lại câu nói:

- Nếu cậu muốn làm kẻ hèn trong tình yêu thì cứ bỏ cuộc, còn tôi, cho dù mang tiếng đê tiện, tôi cũng phải giữ lấy Jonny cho mình.

Việt Tình đi thẳng về nhà, cô đã nhìn thấy Việt Phương ngồi trên cái ghế đá bên góc sân nhà thẩn thơ một mình, dường như đang suy nghĩ việc gì đấy cho nên không chú ý đến xung quanh. Đến mức, cô đã đến đứng trước mặt mà Việt Phương vẫn không hay biết gì cả.

- Nghĩ gì vậy?

Việt Tình ngồi xuống chiếc ghế đối diện Việt Phương rồi lên tiếng hỏi. Việt Phương giật mình thoát khỏi suy nghĩ, liền đưa đôi mắt đen lấp lánh của mình nhìn Việt Tình, khẽ gọi một tiếng đầy yếu ớt và bối rối:

- Chị!

Có lẽ lâu rồi họ không có cùng nhau ngồi trong một không gian tĩnh lặng như thế này, mặt đối mặt với nhau, cho nên Việt Phương có chút lúng túng không quen, nhất là trước ánh mắt nhìn không chớp của Việt Tình.

- Lâu rồi, chị em mình không nói chuyện với nhau. - Việt Tình khẽ lên tiếng nói, ánh mắt nhìn em gái cười cười nhưng cũng mang phần ngượng ngùng.

Việt Phương cũng cười cười đáp lại rồi gật đầu.

- Hôm nay chúng ta cùng trò chuyện với nhau đi! - Việt Tình lên tiếng đề nghị.

- Chị muốn nói chuyện gì? - Việt Phương nhìn Việt Tình lo lắng, hai tay hơi siết vào nhau, ánh mắt ngập ngừng e dè nhìn Việt Tình hỏi. Cô luôn thấy ở Việt Tình sự tự tin do cô ấy là người có năng lực, có bản lĩnh, giỏi giang tháo vát, cô thật thua kém xa rất nhiều. Hơn nữa, so với vẻ đẹp sang trọng quý phái của Việt Tình, người quê mùa như cô càng không thể sánh bằng. Nói cô không mặc cảm tự ti trước Việt Tình chính là nói dối.

- Chị nhớ lúc còn nhỏ, em lúc nào cũng đi theo sau lưng chị. - Việt Tình đặt một tay lên bàn chống cằm, ánh mắt mơ màng. - Thật ra, trên miệng chị cứ hay mắng, không cho em đi theo chị nhưng thật ra chị rất vui vì được em theo bám, bởi vì có cảm giác làm chị, giống như mình đã lớn, có thể bảo vệ em gái.

Việt Phương cười nhẹ, cụp mắt nhìn xuống mặt bàn, giống như ánh trăng đêm phản chiếu dưới đó khiến cô say đắm nhìn mãi không muốn ngẩng đầu lên.

- Chị xin lỗi nhé! - Việt Tình bỗng nhẹ giọng nói ra bốn chữ, giọng nói đầy chân thành da diết, ẩn chứa đầy sự hối lỗi.

Việt Phương bị câu nói xin lỗi của Việt Tình làm giật cả mình, cô vội ngẩng đầu nhìn lên, ngắm nghía gương mặt của chị, cảm nhận rõ thành ý trong câu nói đó. Nhưng có điều, cô vẫn không hiểu vì sao Việt Tình lại đột nhiên nói lời xin lỗi.

- Vì sao lại xin lỗi? - Việt Phương khẽ nuốt nước bọt khan giọng hỏi.

- Vì chị làm nhiều chuyện có lỗi với em. - Việt Tình cười rồi thở dài một cái đáp. - Cứ nghĩ, chị sẽ bảo vệ em khỏi bị mấy đứa cùng lứa tuổi ức hiếp nhưng thật ra lần nào đánh nhau, cũng là em chạy đến đánh phụ chị, cũng là đứa bị ăn đòn nhiều nhất.

- Nhưng mà đứa ức hiếp chị em mình mới là người bị đòn nhiều nhất. Em còn nhớ lúc đó, em cắn nó rất mạnh, còn chị thì giật luôn cả chùm tóc của nó. Báo hại nó sau này bị gọi là đầu hói. - Việt Phương bật cười khi nhớ lại hồi còn nhỏ của hai chị em.

- Cũng may, cả hai chị em mình đều bị sưng cả mặt mũi nên má của nó không làm gì được tụi mình, nếu không hai chị em chắc chắn sẽ bị đòn nát mông bởi mẹ. - Việt Tình lè lưỡi rùng mình nhớ lại bộ dạng hung dữ của mẹ cô, mỗi khi đi làm về mệt mà thấy hai đứa con quậy phá thì lại cáu gắt.

Việt Phương cố mỉm cười vui vẻ nhưng tận sâu trong lòng, những ký ức đau buồn lại ồ ạt tràn về. Chẳng hiểu vì lý do gì, mẹ luôn yêu thương Việt Tình hơn cô. Nếu cùng phá phách, mẹ chỉ càu nhàu vài câu nhưng nếu chỉ mỗi mình cô, sẽ bị đánh hai roi. Hai roi, tuy không nhiều, mẹ cũng không đánh quá thẳng tay nhưng lại để trong lòng một cô bé còn chưa đến 5 tuổi như Việt Phương những trận run rẩy sợ hãi. Thử hỏi trên đời này, có đứa bé nào mà không sợ bị đòn.

Cả hai đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng thật lâu, giống như im lặng để thưởng thức sự êm đềm của không gian này. Một miền quê với trăng thanh gió mát, yên tĩnh, chỉ có tiếng động vật về đêm thi thoảng vang lên, càng khiến cho xung quanh thêm phần yên ắng.

- Thật ra...

Việt Tình bỏ dở câu nói của mình, có phần nghẹn đắng khó nói. Môi cắn nhẹ quay mặt đi, nhìn lên bầu trời với ánh trăng sáng dịu dàng kia, cố bật ra những lời nói tiếp theo trong lòng mình:

- Chị luôn áy náy với em.

Việt Phương cũng hiểu tâm trạng của Việt Tình, cô cúi đầu không phản ứng gì.

- Muốn nói lời xin lỗi với em từ lâu, nhưng chị lại không đủ dũng cảm để nói. Lúc nhỏ vô tư, không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của hành động mình, lại cứ bắt em ra gánh tội thế. Cho đến khi hiểu chuyện, muốn xin lỗi thì dường như đã muộn rồi. - Việt Tình thở dài nói ra những tâm sự trong lòng.

- Khi chị đi du học, chị cũng gặp khá nhiều chị em sinh đôi, sinh ba, thậm chí sinh tư. Họ thường tâm sự, hai chị em họ rất hiểu nhau, dù cả hai ở khác khu vực nhưng dường như hai người đều có thể cảm nhận được cảm giác của đối phương. Họ tuy là hai thể xác khác biệt nhưng lại cùng một linh hồn, người này đau, người kia sẽ lo lắng hoặc là đau theo. Khi họ gặp nhau, thì giống như chẳng muốn rời nhau tí nào cả. Lúc đầu chị nghĩ, theo di truyền học, các cặp song sinh tuy đặc thù giống nhau nhưng nếu nuôi dạy ở hai hoàn cảnh khác nhau, thì tính cách và chiều cao thể trọng có thể khác nhau. Chị đã nghĩ, chị và em rất khác nhau, chắc là do nguyên nhân này. Nhưng vì sao chúng ta lại lâm vào hoàn cảnh này? Tất cả đều do chị cả.

Việt Phương ngẩng đầu nhìn Việt Tình, những lời cô ấy nói là lời thổ lộ tâm sự mà lẽ ra hai người nên có từ lâu rồi.

- Có phải em ghét chị lắm không? - Việt Tình nhìn sâu vào mắt cô rồi khan giọng hỏi. - Là chị khiến mẹ thấy em không ngoan, không thương em bằng chị. Là chị lừa mọi người khiến em bị hàm oan, là chị khiến em bị bỏ rơi ở lại nhà ông bà nội, khiến em rời xa ba mẹ, có cuộc sống cơ cực nơi đồng quê này.

- Em không nghĩ mình sẽ ghét chị, chúng ta dù sao cũng là hai chị em. - Việt Phương lặng im hồi lâu rồi mới đáp. - Nếu có hiểu lầm gì thì cũng đã qua, làm gì có chuyện thù ghét nhau. Chuyện lúc nhỏ, ai mà chẳng vô tâm vô tánh. Chỉ là, em không biết chị có hài lòng về đứa em quê mùa này hay không mà thôi. Cho nên không dám đến gần chị quá nhiều.

- Ngốc quá, chúng ta là chị em mà. Chị chỉ có mình em là em gái, không thương em thì thương ai chứ. - Việt Tình khẽ cười nắm lấy tay Việt Phương. - Bây giờ chị đã về đây rồi, sau này chị em mình càng có nhiều thời gian mà tâm sự. Chúng ta sẽ kể cho nhau nghe hết những quãng thời gian mà chúng ta không có ở bên nhau, em thấy thế nào?

- Được chứ. - Việt Phương nhìn bàn tay mịn màng trắng trẻo của Việt Tình nắm lấy tay mình khẽ cười gật đầu.

- Cứ như vậy đi, chúng ta vào nhà ngủ thôi, khuya lắm rồi! - Việt Tình đứng lên làm động tác buồn ngủ rồi giục Việt Phương.

Cả hai đi vào trong nhà.

Bên ngoài gió trời lùa từ bờ hồ vào, một khung trời mát lộng đến lạnh người.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx