sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hương vị đồng xanh - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Câu chuyện chưa kể

Tiếng động khiến Việt Phương giật mình quay đầu nhìn lại. Thắm nhìn cảnh tượng vừa xảy ra thì thở phào nhẹ nhõm. Thiên Phong cũng rời mắt khỏi Việt Phương nhìn về phía Việt Tình.

Cô bị va mạnh từ phía sau nên ngã sấp lên lề đường. Cũng may chiếc xe chở hàng chạy chậm, nhưng do chở hàng cồng kềnh, lòi ra khỏi yên xe một đoạn nên mới quệt vào Việt Tình đứng sát lòng đường bất chợt như thế. Chẳng những cô bị hất té ngã nhào, mà tay lái của người đó cũng bị đảo mấy vòng, khó khăn giữ vững được, cuối cùng ngã cái rầm xuống mặt đất. Đồ đạc rơi ra tứ tung.

- Việt Tình, chị không sao chứ?

Việt Phương hốt hoảng chạy đến xem Việt Tình thế nào, cú ngã cũng khá là đau. Nét mặt Việt Tình nhăn nhó, hốc mắt nhuốm màu đỏ. Đôi chân dài trắng nõn bị va đập dưới nền xi măng trên đường liền trầy đến rướm máu. Tay cũng vì chống xuống nền mà để lại một đường xước dài.

- Đau quá! - Việt Tình khẽ rên lên.

Thiên Phong thấy Việt Phương đến chăm sóc cho Việt Tình rồi, anh với Thắm liền chạy đến đỡ phụ người chở hàng dựng xe lên. Ông này vừa đứng lên, mặt mũi hầm hầm quay đầu nhìn Việt Tình mắng xối xả:

- Nè, cô kia! Chuyện này là lỗi của cô chứ không phải của tui. Tui chạy xe đàng hoàng nha, cũng không có chạy nhanh, chỉ tại cô bất chợt lùi mà không nhìn đường thôi! May mà tui phản ứng lẹ, nếu không thì không biết thế nào...

Ông ta mắng một hơi dài thật ra cũng chỉ là không muốn vơ lấy trách nhiệm đã va vào Việt Tình và cũng có ý muốn bắt đền vì một số đồ của ông ta bị vỡ. Thiên Phong bèn móc ví nhét vào trong tay ông ta một ít tiền để ông ta im miệng. Ông ta nhìn số tiền, xem chừng đã dư trả cho số đồ bị vỡ kia, bèn hậm hực cầm tiền rồi bỏ đi.

Thiên Phong giúp ông ta lên xe rời đi rồi quay lại nhìn Việt Phương và Việt Tình, anh ngồi xuống bên cạnh họ hỏi:

- Em sao rồi, không bị gì chứ?

- Hình như chân chị ấy... - Việt Phương mới nói mấy câu thì Việt Tình đá bám lấy tay Thiên Phong mếu máo nói:

- Jonny, chân em đau quá!

Giọng nhõng nhẽo bám chặt lấy Thiên Phong, trước tình cảnh này Thiên Phong và Việt Tình đưa mắt nhìn nhau không nói nên lời. Việt Phương đứng dậy nói:

- Đưa chị ấy đến bệnh viện trước đi!

Thiên Phong liền bế Việt Tình lên rồi để cô ngồi lên xe mình. Việt Phương chạy xe của Việt Tình cùng Thắm theo sau Thiên Phong và Việt Tình đến bệnh viện.

Bệnh viện ban đêm khá yên tĩnh, cái chân của Việt Tình cũng không mấy nghiêm trọng nhưng Việt Tình lại bảo cảm thấy tức ngực khó thở, bác sĩ đành để cô nhập viện điều trị. Việt Phương cùng Thắm đi làm một số thủ tục quay lại nhìn thấy Việt Tình ôm chặt lấy tay của Thiên Phong không rời, cứ luôn miệng bảo mình khó thở.

Việt Phương đành để Thiên Phong ở lại với Việt Tình:

- Anh giúp em chăm sóc chị ấy! Em về nhà lấy ít vật dụng cho chị ấy.

Thiên Phong khẽ gật đầu, ánh mắt anh nhìn Việt Phương đầy tâm sự, anh không đeo kính, Việt Phương thấy được hình ảnh của cô trong đáy mắt anh. Việt Phương cũng nhìn anh, đôi mắt vốn mang nỗi buồn của cô càng trở nên buồn da diết nhiều hơn. Cả hai đều dùng ánh mắt thay lời nói, tuy họ chẳng lên tiếng nhận nhau, thế nhưng trong thâm tâm hai người tình cảm cứ dâng tràn, giống như sóng và gió hòa hợp với nhau.

Việt Phương u buồn, chầm chậm bước ra khỏi phòng bệnh cùng Thắm.

Khi cô vừa đẩy cửa vào nhà, đã gặp ngay chị Nga. Chị Nga thấy cô cũng kích động:

- Jonny, cái cậu Jonny gì đó, bạn trai của Việt Tình đấy chính là Thiên Phong. Thím đã ngờ ngợ rồi, hôm nay cậu ấy đến tìm con rất vội vã, thím có thể khẳng định, cậu ấy là Thiên Phong.

Việt Phương khẽ cười, chỉ nói:

- Việt Tình chị ấy bị quệt xe, giờ phải vào bệnh viện.

- Cái gì? Việt Tình không sao chứ?

- Chị ấy bảo bị tức ngực, vì bị va từ phía sau lưng nên bác sĩ bảo phải nằm lại theo dõi. - Việt Phương đi vào nhà đáp. - Con về lấy ít quần áo cho chị ấy.

Việt Phương vào nhà thưa với ông bà nội, ông bà nội cũng lo lắng đòi đi vào bệnh viện thăm Việt Tình nhưng Việt Phương thấy trời tối, liền ngăn không cho ông bà đi.

- Chị Tình giờ vẫn ổn. Con vào trông chị ấy là được rồi, sáng mai nội hãy vào thăm.

Ông bà nội cuối cùng cũng đồng ý, nhưng bà nội muốn nấu cho Việt Tình ít cháo, lúc nãy Việt Tình vẫn chưa ăn gì, giờ nhập viện bà nội không yên tâm. Việt Phương biết bà nội lo, cho nên cô đành chờ bà nội nấu cháo xong mới đi. Dù sao cũng có Thiên Phong ở bên cạnh chị ấy. Cô cũng tranh thủ ăn cơm và tắm rửa một lúc.

- Nhớ bảo chị con ăn cho hết nghe không! Thiệt là, nó về đây mà bị thế này, không khéo mẹ con lại trách mình không chăm sóc chị con. - Nấu cháo xong, bà nội cho vào một cái bình giữ nhiệt căn dặn Việt Phương tỉ mỉ.

- Dạ, con biết rồi nội.

- Cũng may con luôn khỏe mạnh. - Bà nội bỗng nhìn cô đầy yêu thương.

- Nội... - Việt Phương rưng rưng nước mắt cảm nhận sự yêu thương của nội dành cho mình, điều này khiến cô thấy ấm áp.

- Thôi, con mau đi đi kẻo tối! Sáng mai ông nội chở bà nội vô thăm chị con. - Ông nội bèn thúc giục.

- Dạ!

Việt Phương ngoan ngoãn lên xe đi, đồ đạc đã được chú Nhân với chị Nga chất gọn lên xe cho cô. Hai người cũng muốn đến xem Việt Tình nhưng Việt Phương cũng không cho.

Khi Việt Phương vừa đẩy cửa phòng bệnh thì đã nghe tiếng gào ầm ĩ của Việt Tình:

- Em không muốn nghe, không muốn nghe...

- Việt Tình! - Tiếng Thiên Phong bất lực gọi cô ấy.

Tiếng mở cửa khiến cả hai giật mình quay đầu nhìn cô. Việt Phương cũng nhìn lại hai người, ánh mắt cô bối rối.

- Anh đi đi! Em không muốn thấy anh nữa. - Việt Tình bèn lên tiếng xua đuổi Thiên Phong.

Thiên Phong nhìn Việt Tình trong im lặng:

- Anh đi đi, đi về đi! - Việt Tình hét lên.

Thiên Phong khẽ buồn trầm giọng nói:

- Vậy anh đi về trước đây, em nghỉ ngơi đi, mai anh lại đến, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Thiên Phong đi ngang qua Việt Phương, anh khẽ bảo:

- Chăm sóc cô ấy.

Việt Phương gật đầu, quay người nhìn theo bóng Thiên Phong rời đi.

Cô chất đồ đạc gọn gàng vào tủ bệnh nhân, phòng bệnh này hơi nhỏ, có ba giường bệnh nhưng chỉ có một mình Việt Tình nằm ở đây nên bày biện cũng thoải mái hơn. Cô đổ cháo bà nội nấu ra một cái bát nhỏ rồi khẽ lay Việt Tình gọi:

- Chị! Dậy ăn chút cháo đi!

- Không cần đâu. - Việt Tình lạnh nhạt đáp.

- Cháo bà nội nấu đó, bà nội lo cho chị lắm, chị chưa ăn gì từ chiều đến giờ mà. - Việt Phương nhẫn nại khuyên nhủ.

- Đã bảo không cần mà! - Việt Tình bật dậy hất tay Việt Phương ra khỏi người mình. Bàn tay bên kia vẫn đang bê tô cháo nóng nghi ngút làm sánh ra sàn phòng bệnh, đổ cả lên tay Việt Phương, một mảng màu hồng lập tức hiện trên da tay cô.

- Á... - Việt Phương bị nóng, đau đớn khẽ kêu lên.

Việt Tình thấy vậy, trong đáy mắt có chút ăn năn, cô cắn môi, sau đó giọng cáu gắt không còn nữa:

- Chị thấy mệt, muốn ngủ một giấc, đừng làm phiền chị! - Nói rồi cô kéo chăn trùm kín đầu.

Việt Phương thở dài, cô đổ cháo lại bình ủ, đi rửa tay và kiếm đồ lau sàn nhà xong mới mệt mỏi nằm lên chiếc giường bên cạnh. Nhìn bóng lưng trùm kín của Việt Tình, trong lòng không khỏi hoang mang không biết lúc cô về, giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì.

Suy nghĩ mãi, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Khi Việt Phương tỉnh giấc, cô đã thấy hai cái bóng vừa xa lạ vừa quen thuộc đang ngồi trên giường của Việt Tình. Cô leo xuống giường, đi đến bên cạnh họ khẽ kêu hai tiếng:

- Ba... mẹ...

Bốp...

Một cái tát chỉ vài giây sau đó đã giáng lên mặt cô.

Việt Phương sững sờ đưa tay ôm lấy má đỏ ửng vì cái tát của mẹ, cảm giác xé lòng đau đớn không phải vì cái tát.

Thiên Phong cũng vừa mở cửa bước vào, trên tay là đồ ăn sáng cho cô và Việt Tình. Nhìn thấy Việt Phương bị đánh anh muốn lao đến bên cô ngay lập tức nhưng có ba mẹ cô đứng ở đây, anh đành đứng im lặng, bởi vì trong mắt họ anh vẫn là thân phận bạn trai của Việt Tình.

- Bà thật là... - Tiếng ông Việt Tuyên gầm lên đầy xót xa cho con gái khi bị vợ đánh. - Chuyện đâu còn có đó.

Ông bước đến bên Việt Phương ân cần hỏi:

- Con không sao chứ?

- Con không sao. - Việt Phương lắc đầu nghèn nghẹn nói, giọng nói bị đè nén để khỏi rơi nước mắt.

- Con đừng trách mẹ con. - Ông Việt Tuyên nhìn vợ với ánh mắt bất lực nói. - Thật ra đánh con đau lòng mẹ...

Ông Việt Tuyên còn định nói tiếp thì Việt Phương đã ngăn lại:

- Ba, ba không cần phải an ủi con, dù sao con cũng quen với sự ghẻ lạnh này rồi.

- Ghẻ lạnh? - Bà Thu Hà tức giận nói. - Con cho là mẹ đánh con là sai hay sao?

- Vậy mẹ nói đi, con đã làm gì sai nào? - Việt Phương uất ức nhìn bà hỏi.

- Con đã... - Bà Thu Hà định lên tiếng thì quét mắt thấy Thiên Phong đang đứng ở cửa, bà nén lại câu nói của mình đưa mắt nhìn Thiên Phong. Ông Việt Tuyên, Việt Phương cũng đưa mắt nhìn ra cửa. Thiên Phong thấy mọi người đã phát hiện ra sự hiện diện của mình rồi, anh đành bước đến chào:

- Con chào hai bác. Hai bác đến sớm vậy?

- Bác gái con không an tâm nên sáng sớm đã thức dậy chạy xuống đây ngay. - Ông Việt Tuyên bèn lên tiếng giải thích vì sao sáng sớm họ đã đến.

- Hai bác đã ăn sáng chưa? Con có mua đồ ăn sáng cho Việt Tình và Việt Phương rồi, để con đi mua cho hai bác! - Thiên Phong lễ phép hỏi.

Ông Việt Tuyên định nói không cần nhưng nhìn vợ như có nhiều điều muốn nói, hơn nữa cũng phải làm rõ việc này, ông bèn gật đầu đáp:

- Vậy thì làm phiền con nhé Jonny!

- Cứ gọi con là Thiên Phong, đây tên tiếng Việt của con. - Thiên Phong đáp rồi cúi đầu lịch sự. - Con xin phép!

Anh khẽ khàng đóng cửa lại rồi rời đi. Anh không rõ vì lý do gì mà bà Thu Hà lại tát Việt Phương nhưng anh đoán lờ mờ rằng chính là chuyện anh đã nói với Việt Tình. Anh muốn đứng ra bênh vực Việt Phương, nhưng anh biết thời khắc này anh lên tiếng thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Anh quyết định chọn con đường tốt nhất cho hai người bọn họ.

- Thiên Phong... - Ông Việt Tuyên cau mày, cái tên này ông đã từng nghe ở đâu rồi.

Cánh cửa đóng lại, không gian bên trong bỗng chốc trở nên im lặng như tờ. Việt Phương vẫn đưa tay lên mà cảm nhận nỗi đau trong lòng.

- Bây giờ mẹ nói đi!

- Sao con có thể cướp bạn trai của chị mình như thế chứ? - Bà Thu Hà phẫn nộ hét lên. - Chính vì thế mà Việt Tình suýt bị tai nạn chết người con có biết hay không?

- Thôi bỏ đi mẹ. - Việt Tình im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng can ngăn. - Chuyện này dù sao cũng là chuyện của tụi con, cứ để tụi con tự mình giải quyết đi.

Ông Việt Tuyên nghe vậy cũng vội vàng gật đầu đồng ý:

- Việt Tình nói đúng, chuyện của tụi nhỏ, vợ chồng mình không nên xen vào.

- Con xin lỗi ba! - Việt Phương liền lên tiếng. - Từ trước đến giờ con đã im lặng khá nhiều rồi, hôm nay con nhất định phải làm cho ra lẽ mới được. Vì sao lúc nào con cũng như cái gai trong mắt mẹ cần phải nhổ ra cho bằng được?

- Con nói cái gì? - Bà Thu Hà trợn mắt nhìn Việt Phương, không nghĩ cô lại ngang nhiên nói những lời này. - Sao con dám...

- Bộ con nói sai hay sao? - Việt Phương nhìn bà đầy căm phẫn. - Từ nhỏ đến lớn, con luôn cảm thấy mẹ không thương con như thương Việt Tình. 5 tuổi, mẹ đã bỏ con lại cho nhà nội nuôi, hàng tháng chỉ gửi vài đồng tiền gọi là bù đắp. Mẹ có bao giờ thấy áy náy với con hay không?

- Con... - Bà Thu Hà nghẹn lời, ánh mắt đau đớn nhìn Việt Phương. Cô vẫn tiếp tục nhìn bà nói:

- Mẹ có biết khi cô giáo hỏi con: ”Sao ba mẹ em không đi họp cho em?” mẹ có biết tâm trạng con ra sao hay không? Mẹ có biết, bạn bè con khi được giấy khen, tụi nó đem về khoe ba mẹ, được thưởng món này món nọ, còn con, con đem xếp nó thành máy bay phi thẳng xuống hồ?

Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi thành hai dòng trong xót xa. Ông Việt Tuyên thở dài cúi đầu tự trách. Bà Thu Hà tái xanh lặng lẽ ngồi bất động trên giường của Việt Tình. Việt Tình cũng lặng thinh.

- Đôi khi con thèm biết bao cái xoa đầu khen ngợi của ba mẹ như các bạn khác. Con thèm biết bao lời động viên con chăm học. Không phải là không có, mà những lời đó không xuất phát từ ba mẹ.

Việt Phương ngừng nói, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, giọng vỡ òa, nói trong xúc động:

- Khi con bệnh, con thèm biết bao được ôm lấy mẹ, được nằm trong lòng mẹ, được mẹ vỗ về. Nhưng lúc đó mẹ ở đâu cơ chứ?

- Mẹ đã từng bảo con trở về nhà, là con từ chối. - Giọng bà Thu Hà yếu ớt đáp.

- Mẹ có biết sự tổn thương là thế nào hay không? - Việt Phương nhìn bà hỏi một câu khiến bà Thu Hà không nói được lời nào. - Sự tổn thương của một đứa bé 5 tuổi còn nghiêm trọng hơn sự tổn thương của một người lớn gấp mấy lần. Sự tổn thương của con so với sự tổn thương của Việt Tình bây giờ, mẹ nghĩ ai tổn thương nhiều hơn? Mẹ nói con cướp bạn trai của chị mình. Vậy mẹ nói cho con biết con đã cướp ra sao?

Theo ánh mắt Việt Phương, bà Thu Hà và ông Việt Tuyên đều đổ dồn lên Việt Tình. Mặt Việt Tình tái xanh, cô ấp úng nói:

- Chị quen Jonny từ trước, khi anh ấy nhận lời tỏ tình của chị, chị không biết anh ấy vì bức hình của hai chị em mà đồng ý.

- Bức hình? Bức hình gì? Việt Tình con nói đi! - Bà Thu Hà cau mày chăm chú nhìn Việt Tình hỏi.

- Con...

- Để con nói cho. - Việt Phương lên tiếng giải đáp. - Bởi vì Thiên Phong nhìn thấy bức hình của Việt Tình lúc nhỏ, anh ấy tưởng người đó là con cho nên mới đồng ý làm bạn trai Việt Tình. Sau này anh ấy mới biết hóa ra là không phải. Việt Tình biết được sự thật này, thế nhưng chị ấy vẫn giấu nhẹm nó đi. Con và Thiên Phong quen biết từ trước, sau này tụi con mới gặp lại, tình cảm cả hai vẫn giữ trong lòng. Đó là tình cảm có từ lâu, đâu phải con cướp của chị ấy. Chả lẽ con không xứng đáng có tình cảm thuộc về riêng mình hay sao? Bao nhiêu lâu nay, tất cả mọi thứ con đều nhường cho chị ấy, chẳng lẽ ngay cả tình cảm của mình, con cũng phải nhường cho chị ấy nữa sao?

Bà Thu Hà sửng sốt nhìn con gái lớn của mình đang bưng mặt khóc.

- Vì con yêu anh ấy. Nếu mất anh ấy, con cũng không muốn sống.

- Được rồi, được rồi. - Bà Thu Hà vỗ về Việt Tình đang run rẩy khóc. Rồi bà nhìn Việt Phương, đi đến nắm lấy tay của Việt Phương, bà dùng giọng khẩn khoản cầu xin nói với cô. - Việt Phương, mẹ xin con! Xin con hãy nhường Thiên Phong lại cho Việt Tình có được hay không?

- Mẹ, con có phải là con của mẹ hay không? - Việt Phương nhìn mẹ của mình, người mẹ luôn bất công với cô và thiên vị Việt Tình phẫn nộ thét lên.

Bốp...

Một cái tát vang lên, nhưng không phải là giáng lên mặt của Việt Phương mà là giáng lên mặt của bà Thu Hà. Ông Việt Tuyên tức giận gào lên:

- Sao bà có thể mở miệng cầu xin con như thế chứ? Việt Tình là con của bà, chả lẽ Việt Phương không phải. Sao bà có thể thiên vị đến như thế chứ? Việt Phương cũng đã nói ra nỗi uất ức của nó trong bao nhiêu năm qua, tôi hổ thẹn với con vô cùng. Là cha mà chẳng cho con lấy một ngày hạnh phúc, chỉ mong bù đắp cho con, sao có thể nhẫn tâm cầu xin con giao hạnh phúc của mình ra được chứ?

Bà Thu Hà biết mình đã nói sai, trong lòng bà cũng đau đớn gấp vạn lần, thế nhưng... bà có nỗi khổ riêng của mình. Bà đưa tay siết chặt lấy áo của mình, hối hận đang giày vò tâm trí bà.

- Lát nữa con còn có tiết dạy, con phải về nhà thay đồ, ba mẹ cứ ở lại đây với chị đi. - Việt Phương không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa, càng không muốn nhìn thấy mẹ cô. Điều an ủi duy nhất đó là cô vẫn còn người cha thương yêu mình.

- Việt Phương, mọi người có lỗi với con rất nhiều. Ba sẽ không bắt ép con đem hạnh phúc của mình nhường người khác đâu. Từ nay về sau, con làm gì, ba đều ủng hộ con.

- Con cám ơn ba!

Việt Phương thấy lòng ấm áp khi rời khỏi nơi lạnh lẽo đó. Việt Tình đã quen được cưng chiều, cảm thấy ba bênh vực Việt Phương thì ôm lấy bà Thu Hà ngồi khóc.

- Khóc cái gì mà khóc! Dù sao con cũng là chị, có ai làm chị mà thích tranh giành với em gái như con không? - Ông Việt Tuyên nhìn hai mẹ con mắng. - Đúng là sung sướng hơn người hóa ra hư hỏng!

Mắng xong ông đùng đùng bỏ đi ra ngoài.

Việt Phương đến trường mà thần trí cứ tập trung ở đâu, cô đi va vào Bảo cái ầm, suýt ngã. Bảo giữ cô khỏi ngã rồi trêu:

- Này, mắt mọc dưới chân rồi à?

Nhưng anh nhìn thấy vẻ mặt xanh xao mệt mỏi của cô liền hỏi:

- Phương sao thế?

- Bảo dạy xong rồi sao? - Việt Phương cười trừ đánh trống lảng.

- Dạy xong rồi. Chúng ta ra quán nước nói chuyện đi! - Bảo lên tiếng đề nghị.

Tại quán nước, Bảo ngồi đối diện với Việt Phương quyết định lên tiếng:

- Mình đã suy nghĩ rất nhiều. Mình đã đọc được một câu nói thế này: ”Để làm cho người mình yêu thương nhất hạnh phúc chính là biết cách buông tay.” Mình thích Phương, thật sự thích Phương nhưng cho dù mình có làm gì thì Phương cũng không phải là của mình. Cho nên buông tay chính là cách để giữ lại tình bạn của chúng ta. Xin lỗi vì lâu nay đã khiến Phương khó xử! Hãy đến với Thiên Phong đi, mình sẽ cầu chúc cho hai người hạnh phúc!

- Bảo... - Việt Phương nhìn Bảo với ánh mắt rạng rỡ.

Bảo cũng khẽ cười, nắm lấy tay Việt Phương siết chặt.

Bệnh viện xác nhận Việt Tình không có gì, cho nên cô được ra viện ngay trong chiều đó. Phòng của Việt Tình là phòng của hai vợ chồng ông bà Việt Tuyên, nay ông bà về, Việt Tình phải sang ngủ với Việt Phương. Việt Phương không muốn giáp mặt sớm với Việt Tình sẽ gây khó xử, cho nên cô ra vườn ngồi chơi. Cô vẫn thích ra bờ sông ngắm trăng nhiều hơn, thế nhưng lúc chiều một cơn mưa dai dẳng xuất hiện khiến gió sông thổi lồng lộng, ra sông ngồi sẽ rất lạnh.

Đang đi thơ thẩn, Việt Phương bỗng nghe vài tiếng rắc rắc, sau đó là tiếng thét:

- Coi chừng!

Cô thấy cả người bị một lực đẩy rất mạnh đẩy dạt sang, tiếp sau đó là tiếng đổ rầm rầm của một cái cây. Một tiếng thét không lớn lắm vang lên.

Việt Phương giật mình quay lại, thì thấy bà Thu Hà té ngã dưới đất. Một tán cây đè lên người bà.

- Mẹ...

Việt Phương vội vàng chạy lại giúp bà Thu Hà thoát khỏi tán cây đó nhưng thay vì lo lắng cho bản thân mình, bà Thu Hà vội nhìn Việt Phương. Trong đêm tối, bà đành dùng tay mình sờ nắn người Việt Phương, giọng lo lắng hỏi:

- Con có bị sao không? Có bị va quệt chỗ nào hay không?

Hành động của bà khiến Việt Phương rơi nước mắt. Cô từng xem một clip cảm động, người mẹ xả thân cứu con của mình đến nỗi suýt mất mạng, thế nhưng điều đầu tiên bà ta quan tâm chính là con mình có bị thương hay không. Mẹ của cô hiện giờ đang làm động tác giống y hệt người mẹ trong đoạn clip đó. Rõ ràng, trên mặt bà vẫn còn hiện nét đau đớn, vậy mà bà lại lo cho cô hơn chính bản thân mình.

Thấy cô rơi nước mắt, bà Thu Hà hoảng hốt lo lắng hỏi dồn:

- Con sao vậy? Có phải bị đau chỗ nào hay không?

- Con không sao. - Việt Phương lắc đầu lấy tay lau nước mắt đáp. - Con không bị thương chỗ nào hết. Để con dìu mẹ đứng lên.

Nhưng bà Thu Hà vừa đứng lên đã cảm thấy chân rất đau. Bà nói:

- Để mẹ ngồi lên cái cây nghỉ một chút.

Việt Phương liền đỡ bà đến cái cây ngồi. Cái cây này bị tróc nguyên cả cái gốc lên mặt đất, cơn mưa hồi chiều quá lớn, đến mức làm cả một cái cây nghiêng đổ thế này.

Bà Thu Hà ngồi yên cho Việt Phương xoa xoa cái chân đau của mình, bà nhìn đứa con gái ít gặp mặt của mình hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

- Có phải con hận mẹ lắm không?

Việt Phương cố xoa nắn vài cái rồi hỏi bà:

- Mẹ đã bớt đau chưa?

- Bớt rồi.

Cô đứng lên đi đến ngồi lên thân cây gần mẹ, trầm ngâm rồi nói:

- Con chưa từng nghĩ sẽ hận mẹ cả. Thế nhưng lời oán trách không phải là không có, con đã oán trách mẹ rất nhiều. Nếu có điều ước, con muốn mình hoán đổi với Việt Tình để được mẹ yêu thương, để được mẹ ôm ấp trong vòng tay.

Bà Thu Hà liền đưa tay vuốt tóc Việt Phương khẽ kéo người cô ngả vào lòng của bà. Cả người bà bị té, có mùi bùn đất và sự bết dính nhưng Việt Phương vẫn thích cảm giác này.

Bà Thu Hà, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng vuốt tóc Việt Phương, đứa con gái đã lâu không được gần gũi của bà, cái cảm giác yêu thương khi được ôm con vào lòng khiến bà không dằn lòng được mà nghẹn ngào. Cổ họng cảm thấy đắng nghét vì những hờ hững và tổn thương mình gây ra cho con.

- Mẹ xin lỗi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx