Cô cố mỉm cười để anh thấy an lòng. Thiên Phong nhìn cô nghi ngại rồi quay lại Việt Tình nói rõ:
- Việt Tình, em biết rõ tình cảm của chúng ta là không thể nào mà. Ngay cả khi anh chưa về nước, tình cảm của anh đối với em chẳng hơn các cô gái khác bao nhiêu, anh chỉ cho em cái chức danh bạn gái, ngoài ra không có gì cả. Hoàn toàn không. Tất cả không phải là lỗi của Việt Phương, dù không gặp lại cô ấy, tình cảm chúng ta cũng sẽ nhạt dần, chia tay là chuyện không tránh khỏi.
- Sẽ không đâu! - Việt Tình gào lên. - Em biết rõ, anh sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ cô gái nào. Em chính là chọn lựa tốt nhất của anh, chẳng phải như vậy sao? Mọi chuyện thay đổi là do Việt Phương gây ra. Anh nghĩ, Việt Phương vẫn chờ đợi anh hay sao? Lúc đó, nó chỉ là một con nhóc 9 tuổi mà thôi. Dù cho nó có suy nghĩ thế nào, thì cũng chẳng thế phát sinh tình cảm như thế, nó còn chưa hiểu thế nào là tình yêu mà. Nó bắt đầu nói lên tình cảm với anh thế nào? Chẳng phải bắt đầu từ lúc biết anh là bạn trai của em hay sao? Anh có biết, nó ghét em, nó rất ghét em! Là lúc nhỏ em có lỗi với nó, nó để bụng và bây giờ giở trò để em khổ sở. Bề ngoài nó tỏ ra ngoan hiền, nhưng anh có biết nó như thế nào không? Nghịch phá hỗn xược khiến người ta mắng vốn rất nhiều.
Việt Phương đã bớt choáng váng, cô bắt đầu thở dễ dàng hơn, cơn buồn nôn cũng giảm dần rồi. Cô đưa mắt nhìn Việt Tình, nhìn chị gái mình đang ra sức chứng minh tình cảm của cô đối với Thiên Phong, trong lòng cô thấy lạnh vô cùng. Cái cảm giác tình chị em bỗng dần phai nhòa.
- Sao em có thể nghĩ về em gái mình như vậy? - Thiên Phong không hài lòng nhìn Việt Tình, cô càng nói càng quá đáng.
- Chị ấy nghĩ không sai đâu. Tôi ghét chị ấy! - Việt Phương lạnh giọng nói. - Là tôi cố tình trả thù đó.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Việt Phương, Việt Tình cũng hơi bất ngờ trước sự thừa nhận của Việt Phương. Cô chỉ là muốn làm xấu mặt Việt Phương trong lòng của mẹ Thiên Phong mà thôi, dù sao, cô và bà cũng có giao tình mấy năm nay, ít nhiều gì thì lời của cô nói, bà sẽ tin. Và như thế, ấn tượng về Việt Phương sẽ xấu, dù cho Việt Phương có nói ra sự thật thì trong lòng bà cũng sẽ nghi ngờ. Mà ấn tượng đã không tốt thì thường có lợi cho cô nhiều hơn.
Bà Kim Phượng hơi chau mày nhìn cô gái trước mặt mình. Cô gái có tên Việt Phương, rất có nhiều nét giống như Angela, bà thích cái tên Việt của cô hơn - Việt Tình nghe rất hay, liên tưởng như người Việt Nam đầy tình nghĩa. Cô gái Việt Phương này khá giống với Việt Tình, nhìn vào có thể nhận ra hai người họ là chị em của nhau. Nhưng cô gái Việt Phương này so về nhan sắc và phong thái, quả thật không bằng Việt Tình, có điều gương mặt cô mang vẻ chân chất hơn, mặt dù cô vừa dùng một giọng đanh đá thừa nhận những lời Việt Tình nói là sự thật.
Hơn nữa, cái tên Việt Phương này, bà đã nghe rất nhiều lần từ miệng của Bảo, đứa con trai ruột mà dù bà có làm thế nào, cũng không có được sự tha thứ của nó. Nhưng đêm tối, khi Bảo đã ngủ say, bà thường lén lút vào thăm nó. Bao nhiêu ân hận, giày vò bà hàng đêm vì đã không chịu được sự khổ sở mà rời bỏ gia đình ra đi như thế, bỏ lại đứa con trai chưa được 10 tuổi của mình ở lại. Rồi khi bà hay tin người chồng cũ chết, nỗi đau khổ đó càng tăng thêm khi gia đình chỉ còn lại đứa con trai nhỏ và người mẹ chồng già yếu bệnh tật. Bà muốn về thăm họ, muốn đưa họ đến sống cùng bà nhưng bà lại sợ... sợ họ không tha thứ cho bà. Cho nên bà chỉ có thể âm thầm nhờ người quen gửi tiền đến chọ họ, thế nhưng Bảo nhất quyết không chấp nhận tiền của bà gửi đến, bà biết con trai bà hận bà biết bao nhiêu.
Cái tên Việt Phương thường xuất hiện trên môi của Bảo mỗi đêm về, bà biết, người mang cái tên này cực kì có ý nghĩa với con trai mình. Bà biết, Bảo về đây cũng chính là vì cô gái này.
Thiên Phong hơi nghiêng đầu nhìn Việt Phương đầy khó hiểu.
Việt Phương thấy họ nhìn mình, cô khẽ cười đầy giễu cợt nói:
- Nếu như chị đã biết, vậy thì em cũng không cần đóng kịch nữa rồi. Đúng vậy, là em ghét chị, ghét cái cách chị lừa em tham gia trò chơi tráo đổi thân phận của chúng ta, để rồi em luôn là người chịu đòn oan. Ghét cái việc chị khiến mẹ thấy em phiền phức rồi bỏ rơi em lại cho ông bà nội nuôi. Nói tóm lại em ghét chị, à không, là em hận chị mới đúng chứ.
Cô quay sang nhìn Thiên Phong, ánh mắt anh đang dán chặt lên người cô, nghe từng lời cô nói. Cảm giác như bị kim đâm vào tim đau nhói, nhưng Việt Phương vẫn nói:
- Thật ra, cho dù anh có là Thiên Phong hay không, em vẫn sẽ...
- Vẫn sẽ thế nào? - Thiên Phong lên tiếng cắt ngang lời cô, ánh mắt anh nhìn cô có chút phẫn nộ cùng sự hoài nghi.
Việt Phương khẽ cắn môi, cô không thể nói ra tiếp mấy lời tàn nhẫn để làm tổn thương trái tim của anh. Cô né tránh ánh mắt của anh, bối rối lúng túng.
- Em không nói được. Vậy để anh nói cho nhé. Vẫn sẽ tiếp cận, rồi cướp anh khỏi tay Việt Tình, có đứng không? - Thiên Phong khẽ cười nhìn cô mỉa mai
- Đúng vậy. - Việt Phương nhìn anh cương quyết đáp. Cô chấp nhận để anh chán ghét mình. Cô cảm thấy đầu bắt đầu nhức nhối như muốn nổ tung ra, người khó chịu đến nỗi lạnh toát toàn thân.
- Có một thứ duy nhất em không biết, đó là nói dối. Lời nói dối trắng trợn như thế, em nghĩ anh ngốc nghếch đến mức không nhận ra hay sao? - Thiên Phong có chút tức giận khi đến giờ phút này, cô còn chơi trò đùa này với anh.
Biết mình không qua mắt được Thiên Phong, Việt Phương hơi xấu hổ, cô đỏ mặt cúi đầu ngọng nghịu hỏi lại anh:
- Dễ nhận thấy đến vậy sao?
Thiên Phong bật cười trước câu hỏi ngô nghê của cô, anh đưa tay gõ đầu cô mắng:
- Không phải dễ nhận đến thế, mà là anh tin em. Anh không biết, em lại muốn chơi trò gì nữa nhưng mà, dù em có nói gì, anh cũng tin vào tình cảm của em đối với anh là thật.
- Thử thách tình yêu một chút. Xem anh có nghi ngờ em hay không thôi. - Cô khẽ cười đáp lời anh.
Khi cô quyết đối mặt với tình cảm của mình, muốn tìm sự hạnh phúc cho bản thân, cô đã để anh đi tìm cô, cô muốn xem sợi dây duyên nợ của anh và cô là kết hợp hay không. Và anh đã tìm được cô, nhưng đồng thời cô cũng phát hiện ra rằng, dường như căn bệnh càng lúc càng đến gần. Trong giây phút tích tắc ấy, cô đã nghĩ, nếu như khối u của cô là khối u ác tính, nếu như cô không qua khỏi thì sẽ thế nào? Nếu như cô chết, anh sẽ có biết bao đau khổ. Việt Tình đã cho cô cơ hội, cơ hội để anh quên cô, để anh có thể hận mà quên cô.
Vậy mà, anh bất chấp những thừa nhận của cô mà chọn cách tin tưởng cô. Khoảnh khắc ấy, cô không muốn đánh rơi tình yêu của mình. Dù rằng, khối u đó là ác tính hay là lành tính, cô cũng muốn để bản thân được bên anh, được hạnh phúc dù là khoảng thời gian có ít ỏi.
- Lại thử thách. - Thiên Phong rầu rĩ than thở, nếu lúc nãy anh không tìm được cô, không biết sẽ thế nào. Anh nắm lấy tay cô thật chặt, nhìn cô hỏi. - Vậy giờ anh đã qua thử thách chưa?
- Rồi. Sau này anh có hối hận, em cũng không buông tay anh ra đâu. - Cô cũng nắm chặt tay của Thiên Phong, bàn tay nóng ấm, cảm nhận niềm hạnh phúc đang chạy vào tim.
Thiên Phong kéo sát Việt Phương vào lòng mình, vòng tay ôm eo cô, anh xoay người nhìn bà Kim Phượng lớn tiếng giới thiệu:
- Mẹ, con giới thiệu với mẹ. Đây là Việt Phương, cô ấy là người mà con yêu!
- Bác... - Việt Tình tuyệt vọng gọi bà cầu cứu.
Bà Kim Phượng nhìn Việt Phương, đây là cô gái mà cả hai đứa con trai bà cùng yêu. Dù Thiên Phong là con riêng của chồng nhưng bao lâu nay, bà luôn xem Thiên Phong như con ruột của mình. Có điều, bà nợ Bảo, bà muốn bù đắp cho Bảo. Bảo từng hận Thiên Phong, bà biết rõ điều này nhất, nếu như bây giờ cả người con gái mà Bảo thích cũng bị Thiên Phong cướp lấy...
Bảo là con ruột của bà, làm mẹ, có thể không nghĩ đến bản thân nhưng ai không ích kỷ vì con mình.
- Tối rồi, chuyện này gác lại ở đây đi! Đợi đến sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Hai chị em được Thiên Phong đưa về nhà. Việt Tình hậm hực đi trước, cô cứ nhìn thấy bàn tay hai người họ nắm chặt lấy nhau thì khó chịu vô cùng.
Việt Phương thở dài, cũng có chút áy náy với Việt Tình, trong lòng cũng có chút buồn bã. Thiên Phong siết tay cô khẽ nói:
- Đừng lo! Cô ấy chỉ là cố chấp mà thôi. Rồi cô ấy cũng sẽ chấp nhận được chuyện này. Việt Tình xưa nay luôn là người thông minh để hiểu rằng mọi thứ đã không còn có thể níu kéo nữa. Cô ấy cũng đủ mạnh mẽ để thoát khỏi nỗi đau.
- Thiên Phong! Em không muốn về nhà bây giờ. - Việt Phương bỗng dừng chân đứng lại nói. Cô cảm thấy đầu rất đau, màn đêm trước mặt cô dù được ánh trăng soi tỏ nhưng vẫn cứ nhòe đi thấy rõ. Cô rất sợ... Có lẽ cô hơi bi quan, biết đâu khối u của cô là lành tính; mà dù là u ác tính, nếu phát hiện sớm sẽ có thể điều trị. Nhưng cái cô sợ chính là không thể điều trị giống như bạn của cô, vừa phát hiện bệnh không bao lâu đã qua đời.
Con người khi đối diện với cái chết luôn trở nên hèn nhát là như thế. Cho nên trước khi bản thân suy sụp, cô muốn được ở bên cạnh anh, muốn có thêm nhiều hạnh phúc.
Thiên Phong quay đầu nhìn cô, anh khẽ cười. Anh chờ khoảnh khắc này đã lâu cho nên anh muốn được ở bên cô nhiều hơn, không muốn rời xa.
Hai người đi đến cái chòi mà họ thường tụ tập, ngồi tựa sát vào nhau nhìn ra bầu trời đầy sao. Cô tựa vào vai anh, hai mắt khẽ nhắm, một sự bình yên và ấm áp. Sự mệt mỏi trong mối quan hệ chị em rạn nứt, mối bận tâm về gia đình, căn bệnh cô sẽ trải qua, cũng được sự bình yên này xoa dịu.
- Thiên Phong! Kể em nghe những chuyện ngày trước của anh đi! - Việt Phương lên tiếng yêu cầu, cô muốn biết khoảng thời gian họ xa nhau anh sống thế nào.
- Em muốn nghe chuyện nào?
- Chuyện sau khi anh rời đi.
Thiên Phong ngả người nằm xuống, cũng dìu Việt Phương nằm xuống theo. Anh trầm ngâm kể lại những ngày mình vừa rời khỏi mảnh đất này và bị mất đi ký ức.
- Khi anh vừa về đến nhà, mới biết ba anh sắp đưa gia đình đi định cư. Anh quyết liệt phản đối, anh chẳng muốn đi khỏi nơi này chút nào cả. Ba anh giữ anh trong nhà, mặc cho anh cầu xin. Cũng không có bất cứ phương tiện liên lạc nào. Sau đó thì Bảo đến, anh cũng ngạc nhiên vô cùng, anh có nghe nói chuyện đứa con trai của mẹ kế sẽ đến, đứa bé đó nhỏ hơn anh một tuổi, chỉ là không ngờ đứa bé đó lại là Bảo.
Thiên Phong khẽ nhắm mắt lại, cố nhớ lại khoảnh khắc khi hai người họ gặp nhau. Ánh mắt Bảo nhìn anh kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ lẫn bi thương. Bảo hét lên mắng anh đã lừa dối, sau đó bỏ chạy và anh vội đuổi theo.
- ... Tai nạn xảy ra, anh không còn biết gì nữa. Khi anh tỉnh dậy, anh đã thấy mình ở đó. Tuy mọi thứ có chút bỡ ngỡ nhưng anh lại chẳng thấy xa lạ chút nào. Cứ thế chấp nhận một cuộc sống mới, gia đình êm ấm, có ba, có mẹ và em trai. Chỉ có điều, Bảo hoàn toàn xa cách với anh. Điều này cũng khá bình thường với cuộc sống bên đó, cho nên anh cũng không nghĩ ngợi nhiều. Anh đối với mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ, không chút quen thuộc, chỉ trừ bức tranh nhỏ của anh và em. Khi vừa nhìn thấy nó, anh có cảm giác rất mạnh, một cảm xúc khó gọi thành tên. Anh thắc mắc cô bé trong bức tranh đó là ai? Nhưng lại chẳng có câu trả lời, vì thế ấn tượng về cô bé đó càng sâu đậm, khiến anh không thể nào quên được. Cho đến khi gặp Việt Tình. Hôm đó, cô ấy đem album hình của mình ra để cho một người bạn làm hình giúp, anh vô tình nhìn thấy, rồi sau đó...
Thiên Phong không kể tiếp. Việt Phương cũng đã hiểu câu chuyện sau này của họ; cô cũng không tra hỏi, im lặng tựa đầu vào tay anh, lắng nghe nhịp tim đập của cả hai.
- Mẹ anh... mẹ Bảo, có lẽ rất thích Việt Tình.
- Có lẽ vậy. Anh trước giờ với mọi thứ luôn lãnh đạm nên khi biết Việt Tình là bạn gái anh, mẹ rất vui, rất quý Việt Tình. - Thiên Phong khẽ đáp rồi trấn an cô. - Đừng lo, anh sẽ giải thích cho mẹ hiểu. Tuy là mẹ kế, nhưng xưa nay bà luôn yêu thương anh. Nếu anh không hồi phục ký ức, có lẽ anh vẫn xem bà là mẹ ruột của mình. Anh tin, bà sẽ không xen vào hạnh phúc của anh đâu.
Cô khẽ gật đầu mỉm cười. Dù thế nào, cô cũng đã chọn sự nắm chặt không buông.
Họ nằm bên cạnh nhau như thế, im lặng nghe hơi thở và nhịp tim đập cùng tiếng gió lùa lạnh lẽo. Cùng cảm nhận giây phút của tình yêu ra sao.
- Tình yêu cũng giống như những ngọn lửa trong gió, gió dập tắt lửa cũng có thể thổi bùng ngọn lửa. Anh nói xem, anh là ngọn gió nào? - Việt Phương gối đầu trên cánh tay Thiên Phong, khẽ nghiêng người chui rúc vào lòng anh, tìm kiếm hơi ấm trong đêm lạnh.
Thiên Phong choàng tay kéo người cô sát vào người anh hơn, tay vòng ngang eo cô sợ cô bị lạnh, muốn ôm chặt cô để cái lạnh không bám lấy cô. Anh ngẫm nghĩ một chút mới trả lời cô:
- Tình yêu mãi mãi là điều bí mật. Hãy cứ tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến, dù chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc đời. Mặc kệ cho tương lai sau này thế nào, anh vĩnh viễn trân trọng khoảnh khắc này. Cho nên anh là cơn gió nào không quan trọng, cái quan trọng là ngọn lửa đó có muốn tắt hay không?
- Thiên Phong...
- Ừ.
- Thiên Phong...
- Em nói đi!
- Tên anh rất đẹp, em thích gọi cái tên này.
Việt Phương dang tay ôm lấy anh, cô ngẩng đầu lên kề sát gương mặt anh, đem hơi thở của bản thân hoà nhập với hơi thở của anh. Cô đưa tay lần tìm kiếm trên gương mặt anh: má, mũi, và môi...
Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên những đầu ngón tay cô, tim anh khẽ run nhẹ, anh xoay người cúi đầu nhìn gương mặt cô, ánh mắt cô. Nỗi khát khao bùng lên trong lòng anh. Anh nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, cánh mũi rồi chậm lại trên cánh môi của cô. Môi cô mềm, lại mang dư vị lạnh của gió đêm, nhưng lại ấm lên khi môi anh chạm đến. Nụ hôn của hai trái tim kết hợp, ngọt ngào và say đắm. Cô đáp lại nụ hôn của anh trong nồng nàn...
Luyến tiếc rời khỏi bờ môi của Việt Phương, Thiên Phong khàn giọng nói:
- Nếu như lúc đó anh chọn lựa không tin em thì sao?
Việt Phương nghe anh hỏi, cô cắn môi cúi đầu, bởi vì nếu như lúc đó anh không tin cô, cô sẽ buông tay.
- Vì sao lại như thế? Em chắc chắn sẽ không ngốc nghếch muốn thử anh bằng cách như thế. - Thiên Phong đưa ra nhận định của mình. Thật ra, ngay từ đầu anh biết cô cố tình nói như thế cho nên mới tỏ vẻ thân mật với cô trước mặt mẹ, đánh tan ánh mắt của bà khi nhìn Việt Phương qua mấy lời Việt Tình nói.
- Ôm em đi... - Việt Phương rùng mình một cái rồi khẽ bảo.
Thiên Phong đưa tay ôm chặt cô thêm nữa, như ép chặt cô vào lòng anh, muốn đem cô vào tận sâu trong trái tim. Bị ép chặt thế nhưng Việt Phương lại không thấy khó chịu, nằm trong vòng tay vững chắc của Thiên Phong, được anh bảo vệ che chở, cô cảm thấy mình có thể đối mặt với mọi thứ.
- Thiên Phong, bác sĩ bảo trong não em có một khối u.
Thiên Phong giật mình, anh nới lỏng vòng tay nhìn trừng trừng vào Việt Phương. Hóa ra anh nhìn thấy sắc mặt cô không tốt không phải là vì cô ngồi quá lâu trước trời gió, hóa ra khi cô vịn lấy anh, người run run, không phải vì sợ.
"U não..." - Anh từng đọc một bài báo về căn bệnh này, anh nhớ đại khái nói về bệnh này: "Người bệnh u não thường bị liệt, tử vong đột ngột hoặc mắc chứng động kinh triền miên. Nếu là u lành, sự lớn lên của nó sẽ chèn ép dây thần kinh trung ương các cơ quan khác, chẳng hạn nếu ép thần kinh cơ quan hô hấp sẽ làm bệnh nhân ngừng thở, ép thần kinh tủy sống sẽ gây liệt người... Còn u não ác tính có tốc độ phát triển và mức độ xâm lấn nhanh, dễ cướp đi tính mạng người bệnh. U não nguy hiểm lại không có triệu chứng rõ ràng: đau đầu, thân thể yếu đi, mờ mắt bình thường. Bệnh chỉ có thể phát hiện qua khám lâm sàng và chuẩn đoán hình ảnh. Do đó, u não được xếp vào loại bệnh nguy hiểm nhất đối với tính mạng con người."
- Bao lâu rồi? - Sắc mặt anh tái nhợt nhìn cô gặng hỏi.
- Bao lâu gì? - Cô tròn mắt nhìn anh hỏi lại.
- Em biết mình bị bệnh bao lâu rồi?
- Vừa mới thôi. - Việt Phương lặng lẽ đáp, Thiên Phong có chút nhẹ nhõm thì Việt Phương lại nói tiếp. - Nhưng thật ra, triệu chứng của bệnh đã xuất hiện cũng khá lâu rồi, chỉ là những triệu chứng đó chỉ xuất hiện một chút rồi qua, cho nên em không để ý.
Thiên Phong nâng người ngồi dậy kéo theo cả Việt Phương, anh nhìn cô một cách hốt hoảng hỏi:
- Có phải bây giờ em thấy nhức đầu hay không?
- Gương mặt anh giờ ra sao em cũng không nhìn rõ. - Việt Phương đưa tay chạm vào gương mặt của Thiên Phong, quả thật giờ phút này, mắt cô mờ hẳn đi, như có một lớp màng ở phía trước, không nhìn rõ thứ trước mặt mình nữa. Cả người cô run lên một cách sợ hãi, hai dòng nước mắt rơi xuống nóng hổi trên gương mặt cô.
Thiên Phong sợ hãi ôm chặt cô, anh dỗ dành trấn an cô:
- Không sao đâu! Không sao đâu! Chúng ta lập tức đi bệnh viện kiểm tra. Lập tức chữa trị thì không có gì đáng lo nữa.
- Nếu như không chữa được thì sao? - Giọng cô nấc nghẹn hỏi.
- Sẽ không đâu. Chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau, ông trời không nhẫn tâm như vậy đâu. - Giọng Thiên Phong lạc đi trong đau đớn và lo lắng. Từ trước đến giờ, anh luôn là người điềm tĩnh, thế nhưng lại bị những giọt nước mắt của cô làm cho hoang mang. Anh đưa hai tay ôm lấy gương mặt cô, để mặt cô đối diện. Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng và dồn dập vì kích động của anh. - Dù thế nào, anh cũng sẽ không để em lẻ loi một mình đối mặt với căn bệnh này đâu. Hãy dựa vào anh, hãy để anh cùng vượt qua nỗi đau này.
Việt Phương khẽ cười trong nước mắt, cô nói:
- Có biết vì sao em quyết định nhận lại anh hay không?
Rồi không để anh trả lời, cô dựa vào anh mà nói tiếp:
- Bởi vì em ích kỷ, dù không biết cái gì đang chờ đợi mình phía trước, vẫn muốn có anh bên cạnh. Ích kỷ không muốn biết nếu như em chết, anh sẽ đau khổ thế nào. Mặc kệ sự đau khổ khi chỉ còn lại một mình của anh, vẫn mong muốn có anh bên cạnh. Cả đời này cho đến chết, em sẽ không buông anh ra đâu.
- Cả đời này cho đến chết, anh cũng chỉ yêu mình em. Chỉ có em thôi.
- Mãi mãi...
- Mãi mãi...
Việt Tình đi vào nhà, cô mới nhận ra, Thiên Phong và Việt Phương không còn lẽo đẽo đi theo phía sau cô. Trong lòng bực tức, cô đẩy mạnh cánh cổng rồi đi vào. Không ngờ vừa vào đến sân thì đã thấy bà Thu Hà đang ngồi u sầu trên cái bàn đá trước sân.
- Mẹ...
Việt Tình bật tiếng gọi thê lương rồi nhào đến bà Thu Hà khóc nức nở.
- Chuyện gì vậy con?
- Mẹ, con khổ quá mẹ ơi!
- Là chuyện gì, hãy kể cho mẹ nghe! - Bà xót xa khi nghe con gái khóc.
- Mẹ à, Việt Phương nó... nó cướp bạn trai của con rồi, nó thật sự cướp bạn trai của con rồi. Hôm nay nó và anh ấy đã công khai thừa nhận trước mặt mẹ anh ấy rồi. Mẹ nói con phải làm sao đây!
Bà Thu Hà thở dài nhắm mắt xót xa, đúng là quá oan trái. Hai đứa con gái, lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Bảo bà chọn ai bỏ ai bây giờ.
Lần đầu tiên Việt Phương chủ động gọi cho bà, từng lời nói của Việt Phương khiến cõi lòng bà lo lắng, trong lời nói có chút gì đó bi thương và sợ hãi. Cho nên bà vội vã chạy về đây, bỏ mặc cuộc họp ngày mai, ngồi đợi hai đứa con gái trở về, ba mẹ con, cùng nói hết nỗi lòng của mình.
Bà vuốt tóc Việt Tình, giọng bà đầy sự mệt mỏi hỏi:
- Từ trước tới giờ, mẹ có để con thiệt thòi chưa?
Việt Tình ngừng khóc khó hiểu nhìn mẹ, tự nhiên bà lại hỏi cô một câu chẳng ăn nhập gì với tiếng oán thán của cô, nhưng vẫn trả lời bà:
- Con biết mẹ thương con nhất. Từ nhỏ đến lớn, con thích gì, mẹ đều mua cho con cả. Cho nên con cũng yêu mẹ nhất.
- Mẹ chưa từng có lỗi với con phải không?
@by txiuqw4