chương 20
Vài năm sau, Lạc Vân quốc ra đời một câu tục ngữ rất thịnh hành, gọi là “Bách hoa liên chi”
Liên Chi, chính là khuê danh của bản công chúa – Liêm Chi; còn bách hoa, lại là tên một loại búi tóc – Bách hoa kế. (Kế có nghĩa là búi tóc)
Loại bách hoa kế này có hơi khác so với mấy cái Mẫu đơn kế, Phi Thiên kế, Phượng Hoàng kế cao ngất của mấy vị phu nhân ở chỗ, lúc chải phải chia tóc thành nhiều cái bím, lấy mấy cái bím tóc kẹp xen kẽ với tóc giả làm thành búi tóc, mấy loạn phủ xuống tai, dùng trâm hoa cố định lại, búi xong, lại lấy trâm hoa cài lên, đeo trang sức.
Mỗi cái bím tóc của búi tóc đều được dùng trâm hoa cố định, nên mới gọi là “Trăm hoa đua sắc”, lại gọi “Bách hoa kế”. Ưu điểm lớn nhất của loại búi tóc này chính là nhẹ, cơ bản lấy chân thật là việc chính, giảm bớt rất nhiều sức nặng, lại càng không lo lắng lúc rượt đuổi tiểu súc sinh bị rơi xuống, cho nên bản công chúa rất là thích, từ lúc sau khi tiểu ngu ngốc tặng cho tôi bầu trời cũng bắt đầu loan chuyển.
Nhưng bất kể như thế nào tôi cũng không ngờ được, mấy tháng sau, bản công chúa đi dạo chợ, lại phát hiện ra từ đầu ngõ đến cuối ngõ cô gái nào trên tóc cũng đều đính bách hoa kế, đột nhiên mừng rỡ thiếu chút nữa bùng nổ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến tiếng tăm của mình ở bên ngoài, tất cả mọi người ai cũng giống như hâm mộ sắc đẹp của Tây Thi ngưỡng mộ tôi, sùng bái tôi, bởi vậy điều bắt chước cách ăn mặc của công chúa tôi.
Sau đó trải qua sự nghiệm chứng của Kỳ Nhi, thật ra trước giờ Lạc Vân Quốc đều lấy búi tóc cao ngất làm ‘vi mĩ hiển quý’, bởi vì búi tóc càng cao thì càng có thể đính trâm hoa, cho tới lụa là trang sức, búi tóc thấp như kiểu của tôi chỉ có mấy cô gái đã có chồng làm những công việc tầm thường, nhanh nhẹn tháo quát mới ăn mặc thế này, mấy cô tiểu thư lớn nhỏ bắt chước bản công chúa đính Bách hoa kế bất quá là vì tôi vớ được tướng công tốt. Trang điểm thế này, có nghĩa là muốn nói cho người ngoài, tướng công của mình tiểu thế tử - An Lăng Nhiên không được chăm sóc cẩn thận chu đáo.
Đối với chuyện này, tôi không hề dễ chịu tí nào.
Càng khiến cho tôi không dễ chịu hơn là cái câu thành ngữ “Bách hoa liên chi” này lan truyền nhanh chóng, trải qua mấy năm biến đổi, búi tóc thấp cũng dần được các tiểu thư quý tộc yêu thích. Đương nhiên, Hồ Điệp hiên đi tiên phong đổi mới cũng vì vậy cực lực kiếm được một khoản không ít, đối với tôi việc tuyên truyền này so với lúc ban đầu lại xuống dốc không còn tí nào thích thú.
Kỳ thật, tôi từng một lần hoài nghi câu tục ngữ giàu sức tưởng tượng “Bách hoa liên chi” này là do từ trong miệng tên Dương lão bản đầu óc phong phú kia phun ra. Thế nhưng, lúc đó tôi lại không đi tìm cái tên họ Dương đầu óc phong phú kia tính sổ, mà còn vây quanh An Lăng Nhiên trong miệng lúc nào cũng chỉ có mấy chữ “lão bà”.
Sau đó, tôi cũng có lặng lẽ điều tra mấy tiểu nha đầu và lão bà tử, mọi người mọi người đều chưa từng nghe qua hai chữ “lão bà”, tôi nghe mà hoảng sợ, đến ngay cả nha đầu Kỳ Nhi lanh lợi tin tức kinh thông, cũng lắc đầu lấy làm kỳ lạ.
Thế nhưng, rốt cuộc cũng chỉ có mỗi cô em chồng của tôi lợi hại.
An Lăng Nguyệt vừa nghe hai chữ “lão bà”, liền cười đùa.
Cô ấy nói: “Chị dâu nghe lời nói vô liêm sĩ này ở đâu vậy? Chẳng lẽ là ca ca lại hồ nháo, muốn biết câu chuyện đằng sau, nên tìm một người ở khuê phòng nói với chị.”
Tôi nghe thấy hơi chột dạ, bày cái mặt dày ra nói:
“Chỉ là nghe người bên ngoài nói, cảm thấy mới lạ, cho nên… hỏi một chút! Hỏi một chút!”
Vốn là, có một vị Trạng Nguyên có học thức, lại mắc chứng bệnh chung của nam nhân – ruồng bỏ ‘cám bã chi thê’. Thế nhưng mà, người đọc sách đều hay lưu hành cái gọi là chữ “nhã” (nhã trong tao nhã), vị Trạng Nguyên gia này cũng biết hưu thê là một chuyện rất có lỗi với vợ, bèn nói bóng nói gió. Ở trong thư phòng viết một vế đối:
“Hà bại liên tàn, lá rụng về cội thành lão ngẫu”(Hà: cũng là sen, ngẫu: ngó sen)
Thê tử thông minh thanh khiết vào thư phòng quét tước, đoán ra ý tứ của tướng công mình, cũng đề bút viết thêm vế sau:
“Lúa vàng đạo chín, hiệu quả tức thì hiện tân lương” (Đạo cũng là lúa, lương: là lương thực)
Trạng Nguyên gia vừa thấy, xấu hổ vô cùng, bỏ đisuy nghĩ hưu thê trong đầu, thê tử lại viết xuống thêmcâu đối khen ngợi: “Lão công thập phần công đạo.”
Trạng Nguyên gia múa bút: “Lão bà một mảnh bà tâm.”
Từ đó, “lão bà”, “lão công” liền trở thành những câu trêu ghẹo nhau của vợ chồng. Nghe thấy hai từ “lão bà” tồn tại đã lâu này, tôi dần dần thư thái giọng điệu. Thế nhưng tôi vẫn nghi ngờ, trong đó nhất định có điều kỳ lạ.
Từ “lão bà” của An Lăng Nhiên trong thời đại này, cũng tương đương với mấy câu tục ngữ tán tỉnh trêu ghẹo, truyền bá trong phạm vi rất nhỏ, tính chất so với gọi đối phương là “chết chung”, “xấu như quỷ” là có cùng ý nghĩa. Khoan nói tới chuyện làm sao tiểu ngu ngốc biết được câu chuyện này, thỉnh thoảng vợ chồng ngẫu nhiên gọi vậy cũng thôi đi, không có ai lại đem mấy từ ngữ như thế này ra giới thiệu với người ngoài: “Đây là lão bà (vợ) của ta”. Cũng giống như trường hợp người đương đại giới thiệu với người ngoài:
“Đây là người chết chung với tôi”, “Đây là xấu như quỷ nhà tôi”
Mất lịch sự.
Thế nhưng tiểu thế tử An Lăng Nhiên sinh ra trong một gia đình quý tộc lại gọi “lão bà”, “lão bà” vô cùng trôi chảy, trước kia tôi có nói, xưng hô “lão bà” này chỉ có người hiện đại dùng, nếu ngoại trừ tiểu ngu ngu ngốc cũng xuyên tới đây, rốt cuộc hắn có ý gì?
Tôi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một chút manh mối. Thế nhưng cũng vì cái suy nghĩ này, mà tra tấn bản công chúa tôi đêm nay không thể ngủ ngon.
Tôi nghĩ tới nguồn gốc của hai chữ “lão bà”, Trạng nguyên gia muốn hưu thê, thê tử lại dùng lý lẽ cố gắng cứu vãn trượng phu mình, tình cảnh này của An Lăng Nhiên, chẳng lẽ đang diễn màn Phượng cầu hoàng, ám chỉ tôi chớ tìm hưu thư sao?
Muốn ‘lão bà một mảnh bà tâm’?
Hắn đã phát hiện ra mưu tính của tôi?!
Tôi tức giận đến nổi trừng to mắt, lúc từ trên giường ngồi dậy phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Bất luận hắn có là cổ nhân một trăm phần trăm, hay là đang ám chỉ tôi cũng được; hoặc cũng giống như tôi là một người hiện đại xuyên qua cũng thế, hai lựa chọn này khiến cho tôi thống khổ vô cùng.
Tôi bị cái câu hỏi lựa chọn này tra tấn đến nổi hai hàm răng cạch cạch đánh nhau, An Lăng Nhiên lại ở trên ghế quý phi ngủ say sưa.
Giờ phút này, tôi chỉ hận không thể đi tới đá cho hắn một cước, trói lại tra hỏi cho rõ ràng.
Chỉ là, không thể.
Một khi lớp cửa sổ mỏng manh này bị đâm thủng, tôi rất có khả năng sẽ bị cuốn vào phong ba, tỷ như, hai bè phái Huyền Dực và Huyền Nguyệt trong lúc tranh đấu; tỷ như, Lạc Vân quốc và Hạp Hách quốc lúc đó có quan hệ giao hảo. An Lăng Nhiên có là người hiện đại cũng vậy, tiểu thế tử thật sự cũng được, hắn cũng chả phải một người đơn giản.
Nếu như là như vậy, có phải hay không tôi cũng nên dùng thân phận công chúa mang tới một ít binh lực, sau đó phù trợ hắn thống nhất đại nghiệp?
Cho nên, tôi chỉ còn cách tiếp tục giả ngu.
Đối mặt với chuyện An Lăng Nhiên vô cùng có khả năng là đang giả vờ ngủ, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, sau đó giả ngốc nhìn bộ dạng bừng tỉnh giấc của hắn, dấu tay dậm chân bước ra khỏi cửa phòng.
Kỳ thật tôi đi ra, nguyên nhân không phải do hắn.
Chính là nghĩ không thông suốt.
Dạo quanh hồ sen ánh trăng, tôi thật có chút nhớ tới Văn Mặc Ngọc, không biết tên muội phu tương lai này của tôi dạo này như thế nào, cũng may hôm ở Tinh Nhu các không bị bắt.
Thế nhưng cũng thôi đi, tôi đã nói rồi, Tinh Nhu các là chỗ hẹn hò không tồi dành cho các đôi tình nhân, giờ này phút này, còn có thêm một đôi uyên ương cuồng dã.
Tôi đừng bên cạnh ở hồ sen ánh trăng, nhìn thấy thân ảnh nhẹ nhàng như thiến nữ u hồn* vui vẻ trên mặt đất Tinh Nhu các, dưới ánh trăng không quá rõ ràng, có điều nha hoàn cao cấp trong phủ chỉ có hai ba người, vừa mới nhìn cách ăn mặc khác biệt của nàng ta, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, nha hoàn kia vừa vặn là nha đầu hầu hạ bên cạnh An Lăng Nguyệt – Hoàn Nhi.
Cũng chính là người nói xấu sau lưng tôi lúc tôi mới vào phủ, còn hết lần này tới lần khác bị tôi nghe thấy.
Sau đó Kỳ Nhi bèn dùng hai cân rượu hoa điêu cùng với một mâm đậu phộng rang hối lộ cho Vương mụ mụ ở Tây viện của tôi, Vương mụ mụ nói, nguyên là Hoàn Nhi này từ nhỏ đã hầu hạ ở trong phủ, nhìn thấy tuổi còn nhỏ, lai lịch so với mấy bà tử bọn họ còn dài. Trước giờ đều là người cũ lấn áp người mới, Hoàn Nhi lại còn hầu hạ cô con gái bảo bối của mụ phượng hoàng, đương nhiên so với bọn họ cao hơn một bậc. Lại còn lén Nguyệt Nhi ăn mặc quần áo mỏng manh, rất rất thối nghiện.
Vương mụ mụ nói, hạ nhân ai mà không biết nàng ta muốn được lên làm chủ tử?
An Lăng Tiêu đã già, Vương phi quản lại chặt. Nàng ta muốn làm chủ tử, đương nhiên cũng giống như một cái bàn tính, đánh lên trên đầu của tiểu ngu ngốc. Hai người cũng coi như lớn lên cùng một chỗ, tiểu ngu ngốc lại hay chạy sang chỗ muội muội của mình, người khác nhìn vào đều cho là huynh muội cảm tình tốt, Hoàn Nhi này lại tự mình đa tình, cảm thấy tiểu ngu ngốc có tình cảm với nàng ta.
Có đoạn thời gian, trong phủ cũng có tin đồn, nói tiểu ngu ngốc muốn lấy Hoàn Nhi làm thiếp, ngay lúc cô gái này còn chưa kịp bay lên hóa thân thành phượng hoàng cũng là lúc, lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Kẻ hèn bất tài, đúng thật là Trình Giảo Kim.
Cho nên, kỳ thật tôi thực có thể lý giải được chuyện ngày đó cô ta trốn sau hòn giả sơn mắng chửi tôi, nhưng hiện tại, tôi cũng không thể giải thích được, cô ta thích tiểu ngu ngốc nhà tôi hơn, sao lại nhanh chóng thế này, ngồi chung cầu với An Lăng Vân.
Hoàn Nhi lén lút đi vào một chỗ không có người, bản công chúa tôi chỉ thấy người nọ phong lưu phóng khoáng, cả ngày lưu luyến bụi hoa chính là nhị thúc An Lăng Vân nghênh ngang bước vào Tinh Nhu các, quang minh chính đại hái đóa hoa dại Hoàn Nhi.
Ông ta ăn mặc còn gọn gàng hơn so với Hoàn Nhi, xiêm y là thợ nhất đẳng Hoán Sa của Phượng Tê các tự tay làm, giày là cống phẩm tiến cống của Hạp Hách quốc, ngọc bội có đính một viên dạ minh châu cực kỳ phát sáng, nghe nói đây là do Thái tử Huyền Dực tự mình trao tặng cho Mục vương, Mục vương lại tặng lại cho đệ đệ yêu, cả Lạc Vân Quốc tổng cộng cũng chỉ có ba viên.
Dù sao đi nữa, tên bại gia tử trên hoa ghẹo nguyệt Nhị thúc này là người quá sức tưởng tượng nhất trong Mục vương phủ, hơn nữa cũng nhờ vào ánh sáng của viên dạ minh châu, cho dù có đứng cách xa tôi cũng nhận ra lão nhân gia ông ta.
Đúng thật là ý trời a!
Hoàn Nhi dùng mấy lời ác độc tổn thương tôi, Trần Hiền Nhu vô ý nói xấu tôi, vừa đúng lúc hai món nợ này bản công chúa còn chưa kịp báo, đôi uyên ương hoang dã lại vừa vặn bị tôi bắt gặp.
Tôi nhếch khóe miệng, nghĩ đến cảnh Trần Hiền Nhu tức giận đến phát run, Hoàn Nhi sợ tới mức phát run, hoặc là thật cho Hoàn Nhi làm thiếp, một thê một thiếp bộ dáng náo đến nghiêng trời lệch đất, thiếu chút nữa tôi đã cười ra tiếng.
Tóm kẻ trộm phải bắt quả tang, bắt kẻ thông dâm thì phải bắt ở trên giường.
Rút ra bài học kinh nghiệm lần trước tôi với Văn Mặc Ngọc, tôi kiên nhẫn chờ đợi Nhị thúc với Hoàn Nhi một phen liếc mắt đưa tình, thấy thân ảnh bọn họ một trước một sau thật vất vả đè nhau ra rồi bắt đầu đung đưa, tôi mới thanh thanh giọng chuẩn bị bắt đầu kêu to.
Đáng tiếc a đáng tiếc, bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau lưng, tôi chưa kịp mở miệng đã bị một đôi tay bưng kín miệng, vùng vẫy hết một hồi, trước khi hít thở không thông, đôi tay này mới chịu buông ra.
Tôi hấp hối mà ngẩng đầu lên, gặp người tới cả kinh không gì sánh kịp.
Người này, không phải An Lăng Nhiên, không phải Văn Mặc Ngọc, mà là mẹ chồng Túc Phượng của tôi.
Tôi líu lưỡi, nói một câu không hợp thời hợp lễ:
“Mẹ chồng người cũng đến đây hẹn hò với Nhị thúc à?”
@by txiuqw4