Hãy nói về Nhạc Nhạn Linh từ khi chàng biết rõ thân thế, ý chí tiêu tan, hoàn cảnh tang thương đã phải chịu đựng từ thủa bé khiến chàng có một sự kiềm chế phi thường.
Nên khi tổ phụ nhắc về dĩ vãng, chàng đã nén được niềm đau xót trong lòng, chàng đã tự nhủ không để nước mắt trào ra.
Chàng chỉ có một ý định, trừ khử xong Thiên Diện Nhân sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên trong mộ song thân và tỷ tỷ, không bao giờ bước chân vào giang hồ nữa, do đó khi nghe tới tên Bất Quy cốc, chàng đã quyết định hướng đi của mình.
Ra khỏi Vụ cốc, chàng giở hết khinh công phóng đi.
Từ đó đến Phi Vân trại vốn cách không đầy trăm trượng, chỉ mấy lượt tung mình Nhạc Nhạn Linh đã tiến vào đến hạ viện của Phi Vân trại.
Vừa đến cổng chàng đã gặp hai lão hán vai đeo tay nải, dáng vẻ hốt hoảng từ bên trong chạy ra, họ vừa thấy Nhạc Nhạn Linh, liền sợ hãi dừng bước nói:
- Xin thiếu gia tha mạng!
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Tại hạ không giết các vị đâu, nhưng mong là từ nay trở đi các vị hãy sống an phận trong những ngày tháng còn lại.
Hai lão hán kinh ngạc hỏi:
- Dám hỏi thiếu gia tôn tánh đại danh?
Nhạc Nhạn Linh đang nóng lòng muốn tìm Thiên Diện Nhân, nên chàng không muốn lôi thôi với họ, bèn chau mày nói:
- Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh!
Đoạn liền cất bước đi nhanh vào trong.
Hai lão hán đứng thừ ra hồi lâu, người bên trái nói:
- Lạ thật, Nhạc Nhạn Linh đâu có tàn ác như lời đồn đại!
Người bên phải giục:
- Đi mau thôi, hôm nay nếu được sống, lão phu sẽ lập bài vị suốt đời thờ phụng Nhạc thiếu hiệp.
Đoạn liền nắm lấy tay trái lão hán bên trái, bước vội ra khỏi cổng.
Nhạc Nhạn Linh tiến vào hạ viện, thấy nhà cửa nối tiếp nhau trải dài, muốn tìm một người chẳng phải dễ, chợt nảy ý, liền phóng hỏa đốt nhà.
Trong thoáng chốc, lửa cháy ngút trời, một khu hạ viện đã trở thành biển lửa, nhưng chẳng thấy bóng người nào, Nhạc Nhạn Linh chờ đến khi lửa cháy hết cả khu hạ viện mới phi thân về phía thượng viện.
Đến thượng viện, Nhạc Nhạn Linh thấy hang động cùng khắp, chẳng biết nên bắt đầu tìm từ đâu, bất giác đâm ra do dự, bởi nếu Thiên Diện Nhân có ý lẩn trốn, bất kỳ nơi nào cũng có thể ẩn thân, chàng biết đâu mà tìm.
Đang khi do dự, Thiên Diện Nhân bỗng từ một hang động đi ra, y vẫn là trang phục thư sinh, thái độ tuy vẫn rất điềm tĩnh, nhưng không còn ung dung như lúc ở Đoạn Hồn cốc.
Nhạc Nhạn Linh mừng rỡ, vội tiến tới một bước, cười khảy nói:
- Nhạc mỗ đang thầm lo tôn giá đã đào tẩu, thật không ngờ tôn giá lại tự ra đây.
Thiên Diện Nhân cười lạnh lùng:
- Lão phu cũng lo là ngươi cũng không đến kia chứ.
Nhạc Nhạn Linh đanh giọng:
Giữa hai ta chẳng thể cùng tồn tại trên đời, hẳn tôn giá đã rõ?
Thiên Diện Nhân cười to:
- Lão phu đã rõ từ lâu, nhưng có lẽ bây giờ ngươi mới biết.
- Nhưng cũng chẳng hề muộn màng gì.
- Theo lão phu thì đã muộn một chút, bởi nếu ngươi mà biết sớm thì ngươi đã chết trong Đoạn Hồn cốc từ lâu, đâu khiến cho toàn phái Mật Tông tiêu tan, khiến lão phu phải tốn một phen công sức trùng chỉnh.
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên:
- Trùng chỉnh ư?
- Thế nào? Ngươi kinh ngạc hả?
Nhạc Nhạn Linh bỗng cười phá lên:
- Ha ha… Nhạc mỗ quả là kinh ngạc, bởi vì Nhạc mỗ chẳng tin là hôm nay tôn giá có thể đào thoát trong tay Nhạc mỗ.
Thiên Diện Nhân cũng cười to:
- Đại cục còn chưa liệu trước được phải không? Ha ha…
Nhạc Nhạn Linh bỗng một tay đưa lên trước ngực, trầm giọng nói:
- Tôn giá hãy chuẩn bị đi.
Thiên Diện Nhân cũng quát to:
- Ngươi cũng chuẩn bị đi!
Dứt lời đã thi triển chiêu Ngân Lãng Diện Mục (sóng bạc chói mắt) nhanh như chớp công vào giữa ngực và bụng Nhạc Nhạn Linh, xuất thủ thật hiểm độc.
Chưởng xuất cuồng phong ào ào, uy lực hung mãnh, như chẳng kém hơn Ngũ Nhạc thần quân Diệp Thiên Quân.
Nhạc Nhạn Linh căm hận y thấu xương, có ý hành hạ y, thấy chiêu cười khảy nói:
- Nhạc mỗ đã sớm chuẩn bị rồi!
Đồng thời đã tung ra chiêu Huyết Hải Thi Sơn đón tiếp.
Chỉ nghe bùng một tiếng vang rền, cát đá tung bay mù mịt.
Thiên Diện Nhân lùi sau ba bước, nơi ngực huyết khí sôi trào, lão kinh hãi trong lòng thầm nhủ:
“Công lực tiểu tử này sao lại hơn xa công lực phụ thân hắn thế này?”
Nhạc Nhạn Linh cười sắc lạnh:
- Chưởng tiếp theo đến lượt Nhạc mỗ tấn công đây!
Thiên Diện Nhân tuy trong lòng kinh hãi vô cùng, song y vốn là người thâm hiểm, tình cảm không bao giờ để lộ ra ngoài mặt, thản nhiên tiến tới hai bước, cười khảy nói:
- Lão phu đang chờ đây!
Nhạc Nhạn Linh cười khảy đáp:
- Hãy tiếp chiêu.
Dứt lời, nhanh nhẹn tung mình lao tới, vung mạnh hữu chưởng bổ mạnh vào trước ngực Thiên Diện Nhân, đồng thời ngầm vận tụ công lực vào tay trái sẵn sàng ứng biến.
Thiên Diện Nhân qua chưởng chủ động tấn công vừa rồi không giành được ưu thế, nghĩ rằng chiêu chủ công này của Nhạc Nhạn Linh hẳn uy lực kinh người nên lão đâu dám thẳng thừng ra tay đón tiếp.
Thấy chiêu thức quá dũng mãnh, vội lách người sang bên mé trái Nhạc Nhạn Linh, đồng thời hữu chưởng im lìm tung ra chiêu Phiên Vân Phúc Vũ (lộn mây lật mưa) đánh lén vào mạn sườn trái của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh sớm đã đề phòng, tả chưởng chớp nhoáng tung ra chiêu Liệt Nhật Dụng Huyết vừa lúc đón lấy thế công đối phương.
“Bùng” một tiếng vang rền, kèm theo một tiếng “hự” vang lên vô cùng đau đớn của Thiên Diện Nhân, thế là cuộc chiến đã kết thúc.
Thiên Diện Nhân lùi ra xa hơn năm thước, nơi khóe miệng lão máu tuôn xối xả.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cười âm trầm nói:
- Thiên Diện Nhân, tôn giá biết Nhạc mỗ định xử trị đối với tôn giá như thế nào không?
Thiên Diện Nhân lén đưa mắt liếc nhìn ra phía sau, thì thấy cửa động cách mình chỉ chừng tám thước, nhưng cách Nhạc Nhạn Linh đến hơn hai trượng, bèn mừng thầm vận tụ hết công lực còn lại, vờ cười khảy nói:
- Ngươi tưởng là sẽ chắc chắn thắng ư?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Sự thật đã sờ sờ ra trước mắt, đâu cần Nhạc mỗ nói nhiều!
Thiên Diện Nhân thoái lui hai bước, song chưởng vung lên quát:
- Vậy ngươi hãy thử xem.
Đoạn song chưởng giả vờ đẩy ra, người lại thừa cơ phóng nhanh về phía cửa động.
Nhạc Nhạn Linh chẳng ngờ với thân phận Thiên Diện Nhân, khi lâm trận lại bỏ chạy một cách nhục nhã thế này, định lao người theo truy kích nhưng không còn kịp nữa.
Thiên Diện Nhân vào đến trong động, vừa thở phào, chưa kịp mừng thì ngẩng đầu lên nhìn, bỗng kinh hãi thét to lên:
- Minh Nghĩa, Minh Nghĩa! Sao lại đóng cửa động thế này? Mở ra mau!
Ngay khi ấy, cửa động bỗng xuất hiện một lão nhân áo vàng nọ, lạnh lùng nói:
- Thiên Diện Nhân, đây chính là nơi chôn thây ngươi rồi!
Thiên Diện Nhân nghe vậy cả kinh quay phắt lại, lão đã thấy Hoàng Minh Nghĩa thân hình to lớn đã đứng án ngay cửa động với vẻ mặt lạnh lùng như băng sương.
Bèn cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, cười gượng nói:
- Minh Nghĩa đừng đùa chứ!
Hoàng Minh Nghĩa cười khảy nói:
- Đùa ư? Hừ, Thiên Diện Nhân, ngươi biết Hoàng Minh Nghĩa này đã chờ đợi ngày hôm nay hằng bao nhiêu lâu rồi không?
Thiên Diện Nhân trong lòng đã tột cùng căm tức, nhưng không dám nói ra, ôn tồn nói:
- Hoàng Minh Nghĩa, trong mười mấy năm qua lão phu đối xử với ngươi chẳng bạc, hẳn ngươi không bán đứng lão phu trong lúc này chứ?
Hoàng Minh Nghĩa cười khảy:
- Bán đứng ư? Phải nói là lấy mạng ngươi mới đúng!
- Vì sao ngươi lại muốn lấy mạng lão phu?
- Vì nghĩa đệ Nhạc Thanh Vân của lão phu.
- Khi xưa ngươi cũng có dự vào cuộc mà?
- Đó là vì bị cưỡng bức.
- Nhưng đã thực sự chính tay ngươi động thủ.
- Ha, ha… Thiên Diện Nhân! Không, phải gọi là đại ca mới đúng. Hoàng Minh Nghĩa sở dĩ sống đến ngày hôm nay chính là để chờ ngày này, sau khi ngươi chết, lão phu sẽ lấy cái chết để tạ tội với nghĩa đệ.
Thiên Diện Nhân thấy tình hình đã không thể vãn hồi được nữa, lòng liều mạng đã nảy sinh, mắt ánh vẻ căm thù nói:
- Sao ngươi biết lão phu là đại ca của ngươi?
Hoàng Minh Nghĩa buông tiếng cười sắc lạnh:
- Đứng lại, hẳn ngươi biết là ngón tay của lão phu một khi mà ấn mạnh, ngươi sẽ nhận lấy kết quả là như thế nào rồi chứ? Hơn mười năm gần gũi, làm sao mà lão phu lại không nhận ra được ngươi là ai, lúc bốn người kết nghĩa trên Thái Sơn, ngươi là lão đại, còn Nhạc Thanh Vân là út, thật chẳng ngờ ngươi vì đã say mê người yêu của tiểu đệ, mà đã nhẫn tâm hạ độc thủ thế này, thậm chí ngươi còn cấu kết với bọn Ngũ Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân liên thủ hợp lực, kế sách thủ đoạn đều tuyệt, nhưng ngươi đâu ngờ lại có một đồng đảng đã nuôi lòng hạ sát ngươi phải không?
Thiên Diện Nhân gật đầu:
- Đúng vậy, lão phu quả là không ngờ.
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã đi đến, lạnh lùng nói:
- Hãy để cho lão ra đây.
Hoàng Minh Nghĩa giật mình, bỗng tay phải ngón giữa lão ấn mạnh. “Ầm” một tiếng vang rền, văng vẳng nghe thấy một tiếng rú thảm khốc và một giọng khản đặc vang lên:
- Hoàng Minh Nghĩa, ngươi thật là độc ác!
Cửa động đã bị một tảng đá to bít kín.
Hoàng Minh Nghĩa chầm chậm quay người lại, nhìn Nhạc Nhạn Linh cười thảm não nói:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi định xử trí lão phu như thế nào?
Nhạc Nhạn Linh trầm giọng:
- Tôn giá nghĩ là đã giết y có công ư?
Hoàng Minh Nghĩa lắc đầu:
- Không hề, lão phu chỉ làm tròn tình nghĩa kết bái mà thôi, sự sống chết sớm đã không bận tâm, nêu ngươi muốn dùng thủ đoạn tàn bạo hơn báo phục, lão phu sẵn sàng chấp nhận.
Nhạc Nhạn Linh vẻ mặt thiểu não quay người:
- Nhạc mỗ không còn thủ đoạn tàn bạo hơn nữa.
Dứt lời liền cất bước bỏ đi.
Bỗng, Hoàng Minh Nghĩa thét to:
- Nhạc Nhạn Linh, hãy quay lại.
Nhạc Nhạn Linh chững bước quay người hỏi:
- Gì vậy?
Hoàng Minh Nghĩa ngửa mặt cười vang:
- Ha ha… Ngươi phải chứng kiến máu của kẻ cuối cùng đã sát hại phụ thân ngươi chứ, ha ha…
Đột nhiên vung tay một chưởng bổ xuống thiên linh cái, ngã xuống đất chết ngay.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn thi thể Hoàng Minh Nghĩa, bùi ngùi thở dài nói:
- Đại thù đã báo, tâm nguyện đã tròn, từ nay bên mình chỉ còn những tháng ngày trống trải và hồi ức về dĩ vãng mà thôi.
Đoạn cất bước ra khỏi cổng thượng viện, phi thân về phía hậu sơn Phi Vân trại.
Bỗng, một giọng thô kệch cất tiếng gọi:
- Tiều chủ nhân!
Nhạc Nhạn Linh dừng bước, quay lại thấy Huyết Diện Kim Cang và Cửu Văn Long, theo sau hai người là đám đông quần hào tam sơn ngũ nhạc, bất giác kinh ngạc nói:
- Nơi đây đã xong việc rồi, các vị còn đến đây làm gì?
Cửu Văn Long toét miệng cười:
- Mỗ đến đây để truyền lời.
- Lời gì vậy?
- Võ lâm chẳng thể một ngày vô chủ, nếu không ắt đại loạn.
Huyết Diện Kim Cang cười tiếp lời:
- Nói thẳng ra là muốn mời tiểu chủ nhân đảm trách nhiệm chức minh chủ võ lâm.
Nhạc Nhạn Linh cười ảo não:
- Các vị chọn lầm người rồi!
Cửu Văn Long cười:
- Mọi người đã đồng lòng chọn Nhạc công tử rồi.
Đoạn quay ra sau khoác tay ra hiệu với quần hào.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng quét mắt nhìn quần hào:
- Chư vị bằng hữu, Nhạc Nhạn Linh không muốn nói những lời khách sáo, Nhạc mỗ đã chán ngán cuộc sống giang hồ rồi, bởi đó là nơi con người tìm đủ mọi cách và lý lẽ để tàn sát đồng loại của mình.
Dứt lời bèn quay người, kiên quyết tung mình lướt đi.
Quần hào thảy đều đứng thừ ra tại chỗ, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, nhưng mọi người đều thất vọng như nhau.
Huyết Diện Kim Cang với Cửu Văn Long cùng biến sắc mặt, bỗng sải bước đuổi theo.
Vòng qua Phi Vân trại, Nhạc Nhạn Linh nhanh chóng tìm cửa vào Bất Quy cốc, chàng đưa mắt nhìn Huyết Diện Kim Cang với Cửu Văn Long đuổi theo sau, đoạn chậm bước tiến vào cốc.
Ngay khi ấy hai người đuổi theo đến, Huyết Diện Kim Cang chau mày nói:
- Đây là Bất Quy cốc ư?
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Đúng vậy, hai vị nên quay về đi thôi.
Cửu Văn Long hỏi:
- Mỗ hai người vào được không?
- Cốc này hễ vào là không trở ra được, hai vị không thích hợp vào trong ấy.
Huyết Diện Kim Cang quyến luyến:
- Nhạc công tử là một người đặc thù nhất trong số những người mỗ đã gặp trong đời, khiến người khó thể quên được, mỗ chỉ biết nói bấy nhiêu thôi.
Cửu Văn Long cười bẽn lẽn:
- Ngay cả mỗ cũng vậy, chẳng biết nói gì, cũng kể như là mỗ cũng nói như vậy đi.
Nhạc Nhạn Linh mỉm cười:
- Nhạc mỗ sẽ trọn đời nhớ đến hai vị.
Huyết Diện Kim Cang bỗng hỏi:
- Nhạc công tử không dặn dò gì hai mỗ sao?
Nhạc Nhạn Linh thờ thẫn nhìn trời:
- Nhạc mỗ mong rằng từ nay hai vị đã vĩnh viễn cùng nắm tay nhau cùng đi, gặp việc gì cũng phải bàn bạc thương nhau, trừ bạo an lương vốn là bổn phận của chúng ta, đó kể như là lời Nhạc mỗ tặng cho hai vị… Nếu như sau này hai vị gặp lại vị cô nương kia xin hãy chuyển cáo với họ là Nhạc mỗ đã vùi thây nơi hoang sơn rồi.
Cửu Văn Long chau mày:
- Nhạc công tử không tưởng nhớ họ hay sao?
Nhạc Nhạn Linh cười xót xa:
- Từ nay Nhạc mỗ sẽ sống trong hồi ức, luôn tưởng nhớ đến họ, hai vị đi đi.
Cửu Văn Long và Huyết Diện Kim Cang đưa mắt nhìn nhau, đoạn thất thểu bỏ đi.
Nhạc Nhạn Linh hít sâu một hơi không khí, lẩm bẩm:
- Tất cả đã đều trở thành quá khứ, núi xanh đã vùi chôn Nhạc Nhạn Linh này.
Đoạn đưa tay ấn vào một nút đá trên vách, trên đỉnh cốc liền đổ xuống một đống đá to, bít kín hết của cốc.
Thốt nhiên, mấy tiếng trong trẻo vang lên:
- Và cũng vùi chôn luôn cả chúng tiểu muội!
Nhạc Nhạn Linh giật mình, quay phắt lại nhìn, thấy bốn vị cô nương đang sóng vai nhau đứng trước mặt, ngoài xa có ba ngôi mộ, trước mộ là Phương Ngọc Vy với toàn thân y phục trắng đang im lìm nằm mọp dưới đất.
Chàng biết việc gì đã xảy ra mặc dù chàng không hề muốn.
Trên trời mây xanh, mây trắng lãng đãng, chim bay từng đàn.
Có lẽ, chỉ từ nay chỉ có chúng mới có thể viếng thăm bốn nữ một nam ở tại đây mà thôi.
Trong cốc, nước suối đang thổn thức, hệt như một bài thôi miên không bao giờ dứt, tấu cho năm vị chủ nhân mới đến nghe.
@by txiuqw4