sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Huyết tâm lệnh - Chương 09 phần 1

Chương 9: Lãnh Hương Tiểu Trúc

Đó là một làng nhỏ vùng sơn cước.

Ngay ở đầu thôn, bên trong đám rừng phong, một tấm bảng hiệu ló ra: “Quán Rượu Chiều”

Đọc tên quán không là Lý Tầm Hoan đã muốn say rồi.

Rượu tuy không đáng gọi là quá ngon nhưng lại rất trong, nhiều hương vị.

Đúng là một thứ rượu cất bằng thứ nước suối bên rừng.

Ngọn suối từ phía sau núi chảy ra, trong đến thấy cái dưới đáy.

Lý Tầm Hoan biết đi vòng theo núi ấy dọc theo con suối, gặp một cánh rừng mai, rừng mai ấy có năm ba gian nhà nho nhỏ xinh xinh, trong những gian nhà đó có Lâm Tiên Nhi và Tiểu Phi.

Nghĩ tới gương mặt tuấn tú mà quật cường, nhớ đến tia mắt tinh anh mà bén nhọn của Tiểu Phi, nhớ tới con người bạn trẻ mà nhiệt tình ấy, tình cảm trong người Lý Tầm Hoan bỗng cuồn cuộn dâng lên.

Cái làm cho người ta không thể nào quên được, Lý Tầm Hoan càng không thể quên được là sự nhiệt tình của con người Tiểu Phi lại được che bởi bộ mặt lạnh như băng, bộ mặt không thấy một nét cười, bộ mặt như sắt nguội ấy lại có một tình cảm cực kỳ nồng nhiệt, thứ tình cảm có thể chết cho người khác ấy.

Lý Tầm Hoan bỗng nghe trong lòng chợt nổi lên một sự bồn chồn, sự bồn chồn của con người lãng bạt khi về gần tới quê hương, khi biết gần được gặp được kẻ thân yêu.

Hắn hồi hộp khi nghĩ rằng sắp gặp Tiểu Phi trong phút chốc.

Không biết trong hai năm qua Tiểu Phi đã sống như thế nào, không biết con người hắn ra sao?

Hắn đã có gì thay đổi hay là vẫn giữ y như cũ?

Không biết trong hai năm qua Lâm Tiên Nhi đã đối xử với hắn như thế nào?

“Nàng y như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống nhưng luôn luôn dẫn bọn đàn ông xuống đến tận cùng của địa ngục”.

Câu nói của lão già có thật đúng như thế hay không?

Tiểu Phi phải chăng đã xuống tận cùng của địa ngục?

Lý Tầm Hoan không dám nghĩ tới nhiều hơn nữa, hắn rất hiểu con người của Tiểu Phi, hắn biết hạng người như Tiểu Phi, con người có một tình cảm nhiệt thành như thế có thể vì ái tình mà bằng lòng mà tình nguyện sống tận cùng nơi địa ngục hay sao?

Chiều xuống thật mau.

Hoàng hôn của rừng núi thật sậm màu.

Tiểu điếm vẫn không có lệ lên đèn sớm vì dầu ở đây mắc lắm, vả lại quá nhỏ mà khách cũng thưa.

Tiểu điếm bây giờ chỉ có Lý Tầm Hoan là người khách duy nhất.

Hắn chọn một cái bàn trong góc nhà, nơi thật tối tăm. Đó là thói quen của hắn.

Ngồi nơi ghế đó có thể trông thấy người một cách rõ ràng mà người đi vào lại không thấy hắn.

Nhưng hắn không thể ngờ rằng người thứ nhất đi vào lại là Thượng Quan Phi.

Thượng Quan Phi bước vào là ngồi ngay chiếc bàn đặt ở cửa quán. Hắn ngồi dựa cửa và nhìn ngay ra cửa y như là đang đợi một người nào.

Trông dáng sắc của hắn có mòi hối hả, vội vàng.

So với thái độ khá trầm tĩnh của hắn thì bây giờ quả là hai thái cực, hắn ngồi mà thật bồn chồn.

Tự nhiên người hắn đợi phải là một nhân vật trọng yếu, vả lại hắn đến đây chỉ một mình, không mang theo một người thủ hạ thì nhất định cuộc hội ước này chẳng những trọng yếu mà còn là bí mật.

Giữa một sơn thôn như thế này thì có nhân vật nào trọng yếu? Người mà Thượng Quan Phi chờ đợi đó là ai? Hắn đột nhiên đến nơi đây phải chăng là có quan hệ đến Lâm Tiên Nhi và Tiểu Phi?

Lý Tầm Hoan chống tay vào trán như một người đã ngà say, hắn cố giấu mặt mình.

Thật ra thì nếu hắn không làm như thế thì Thượng Quan Phi cũng không thấy hắn.

Đôi mắt của Thượng Quan Phi nhìn đăm ra phía trước, hắn không nhìn một nơi nào khác cả.

Trời mỗi lúc một thêm tối.

Và cuối cùng dầu có hà tiện cách mấy tiểu điếm vẫn phải lên đèn.

Dáng sắc của Thượng Quan Phi coi có mòi nõn nà hơn lên.

Ngay lúc đó chợt có hai chiếc kiệu lợp vải màu xanh xám dừng ngoài cửa quán.

Phu kiệu là những thanh niên trạc ngoài hai mươi tuổi với áo lam thật mới, giày ống quấn bó chân và sợi dây đai màu huyết dụ trông thật là oai vệ.

Chiếc kiệu thứ nhất bước xuống một thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi áo hồng, tuy tuổi nàng hãy còn nhỏ nhưng bằng vào dáng cách rất đủ sức hấp dẫn bọn đàn ông, nhất là eo lưng thật nhỏ, thật dịu, thật vô cùng hấp dẫn.

Thượng Quan Phi vừa mới nâng chén rượu đã vội vàng đặt xuống.

Đôi mắt như mũi dao của cô bé đảo một vòng thật nhanh và đi ngay lại trước mặt Thượng Quan Phi.

- Chắc công tử đợi đã lâu?

Thượng Quan Phi chớp mắt:

- Cô nương là.

Cô gái liếc nhanh bốn phía và hạ thấp giọng như ngâm thơ:

- Dừng chân bên Quán Rượu Chiều, nhị hồng hoa nguyệt yêu kiều thướt tha.

Thượng Quan Phi đứng phắt lên:

- Nàng đâu? Tại sao nàng không đến?

Cô gái áo hồng nhếch môi cười:

- Công tử đừng nóng nảy, xin hãy theo tôi.

Nhìn Thượng Quan Phi ra cửa, nhìn hắn bước lên chiếc kiệu thứ hai, Lý Tầm Hoan chợt phát hiện ra một chuyện khá kỳ.

Những tên khiêng kiệu, tên nào cũng thanh niên khỏe mạnh, chiếc kiệu thứ nhất khi chúng nhấc lên y như xách một vật nhẹ nhàng không có gì cố sức nhưng chiếc thứ hai thì chúng khiêng thật nặng nhọc, chừng như phải vận dụng sức lực khá nhiều.

Kiệu thì bằng nhau, những kiệu phu thể tráng như nhau, thân hình của Thượng Quan Phi cũng không có gì là to lớn, thế thì tại sao chiếc kiệu thứ hai, chiếc kiệu hắn ngồi có vẻ nặng như thế?

Lý Tầm Hoan trả tiền rượu và bước nhanh ra khỏi quán.

Là một con người không thích xen vào chuyện của người khác, lại càng không thích dòm ngó vào chuyện riêng tư của bất cứ người nào nhưng bây giờ thì hắn quyết định theo dõi Thượng Quan Phi, cần phải xem kẻ hội ước với hắn là ai?

Bởi Lý Tầm Hoan cảm thấy Thượng Quan Phi đến đây nhất định có dính dáng vào vấn đề Tiểu Phi.

Chuyện của ai thì có thể không cần biết tới nhưng chuyện về Tiểu Phi thì không thể bỏ lơ.

Con đường chủ yếu của sơn thôn này chỉ có một, nó là một ngả từ quan lộ rẽ vào, đi ngang qua một tiệm tạp hóa, một tiệm gạo qua một tiệm rượu và năm bảy cái nhà khác nữa thì con đường trở nên hẹp nhỏ quanh co dẫn vào đám rừng phong.

Bọn phu kiệu rẽ vào khu rừng phong đó.

Kiệu trước bọn phu kiệu đi rất nhẹ nhàng, kiệu sau thì người khiêng lại tháo mồ hôi hột, bởi vì chiếc kiệu thứ hai chẳng những nặng mà lại còn luôn luôn chao động.

Thình lình trong chiếc kiệu ấy phát ra một giọng cười lánh lót.

Tiếng cười ấy vừa tròn vừa thanh, vừa dịu dàng mang theo hơi thở dập dồn.

Bất luận là ai, miễn ngời đó là đàn ông, nhất định phải rung động khi nghe thấy tiếng cười từ trong kiệu ấy.

Chỉ có người đàn bà tuyệt đẹp mới có được giọng cười như thế.

Nhưng rõ ràng kiệu ấy là kiệu của Thượng Quan Phi ngồi tại làm sao bây giờ lại biến ra giọng cười phụ nữ.

Kiệu đã lên sườn núi.

Lý Tầm Hoan dừng lại, hắn dựa mình dưới một gốc cây to dưới chân núi mà ho.

Thì ra trong chiếc kiệu thứ hai có những hai người.

Người đàn ông hiển nhiên là Thượng Quan Phi.

Nhưng người đàn bà trong ấy là ai?

Bằng vào giọng nói tiếng cười quyến rũ ấy, Lý Tầm Hoan mơ hồ như đã có nghe qua.

Giọng nói tiếng cười quen thuộc.

Họ Lý là một người kinh nghiệm khá nhiều về đàn bà, hắn biết có nhiều người đàn bà có giọng nói tiếng cười thật đẹp, thật quyến rũ nhưng giọng nói vừa rồi trong kiệu phát ra, thứ giọng nói tiếng cười làm kinh hồn động phách đàn ông ấy, hắn biết trên đời này không có bao nhiêu.

Hắn vốn có thể nói ra cái tên của người đàn bà trong kiệu nhưng hắn không nói bởi vì hắn chưa dám xác định một cách dứt khoát.

Mà đối với Lý Tầm Hoan đã trở thành một thói quen, bất cứ vấn đề gì, bất cứ chuyện gì khi chưa xác định dứt khoát, hắn nhất định không chịu phán đoán.

Trong đời hắn, hắn bằng lòng nhận chịu hậu quả và không chịu nghi ngờ nhưng hắn nhất định không chịu phán đoán.

Trong đời hắn, hắn bằng lòng nhận chịu hậu quả và không chịu nghi ngờ nhưng hắn nhất định không chịu để một ai bị nghi lầm.

Hắn không chịu nghi ngờ bất cứ một ai khi trong tay hắn không có đủ bằng cớ rõ ràng.

Hắn có thể ngờ một người nào đó là người tốt mặc dầu hắn chưa quen chứ hắn không chịu nghi xấu cho ai cả.

Thoai thoải trong dốc núi, trong sâu của rừng phong có mấy gian nhà có một ngôi lầu nhỏ.

Kiệu đã dừng lại ngay nơi ấy.

Kiệu bên sau, kiệu phu đang đứng quẹt mồ hôi, kiệu phía trước, cô gái áo hồng đã bước xuống.

Cô ta bước xuống kiệu và đi thẳng lại bên chân cầu thang dưới gian lầu và bước nhanh lên gõ cửa.

Cộc... cộc... cộc...

Cô gái áo hồng gõ ba tiếng ngắn, cửa lầu mở hoác.

Kiệu thứ hai cũng có người bước xuống, một người con gái.

Vì đứng đằng xa và đứng nghịch chiều, Lý Tầm Hoan không thấy rõ mặt, chỉ thấy quần áo người đó nhăn nheo, mái tóc rối bời nhưng vóc người lại vô cùng hấp dẫn, dáng đi vô cùng khêu gợi.

Eo lưng và mông nàng uốn và rung khi nàng bước chân đi nhưng cũng không uốn và rung quá mức, người con gái mà khi đi eo mông không uyển chuyển tự nhiên là không đẹp nhưng nếu quá mức sẽ trở thành lố bịch.

Người con gái này có lẽ đã nghiên cứu khá nhiều nên cô ta chỉ làm vừa đúng mức, vừa đúng tầm hấp dẫn của nó mà thôi.

Bước đi của nàng thật nhẹ nhàng, không mau quá cũng không chậm quá, tư thế đó, Lý Tầm Hoan cũng đã từng quen thuộc, người này hắn đã có thấy rồi.

Hay ít nhất cũng đã thấy một người con gái y như thế.

Nàng tha thướt bước nhẹ lên lầu và khi lên khỏi bậc thang, nàng vùng quay phát lại vẫy tay về phía chiếc kiệu, có lẽ nàng vẫy Thượng Quan Phi, rồi mới thoắt vào trong cửa.

Lý Tầm Hoan chỉ nhìn được phân nửa mặt nàng.

Da mặt nàng trắng hồng, chứa đựng cả một trời xuân sắc.

Và bây giờ Lý Tầm Hoan xác định rõ ràng: Lâm Tiên Nhi.

Lâm Tiên Nhi ở đây còn Tiểu Phi ở đâu?

Thiếu chút nữa Lý Tầm Hoan đã chạy la lên hỏi nàng về tin tức của người bạn cố tri nhưng hắn dừng lại kịp.

Hắn không muốn nhìn cái chuyện tồi bại giữa nàng và Thượng Quan Phi.

Cái chuyện mà chỉ nói không thôi, hắn cũng đủ buồn nôn.

Lý Tầm Hoan là một con người thật kỳ.

Hắn tuy không nhận là một quân tử nhưng chuyện hắn làm đa phần là những bậc quân tử không làm được hoặc họ không muốn làm hoặc họ vĩnh viễn không làm nổi.

Chuyện hắn làm không một ai có thể làm được bởi vì trên đời chỉ có Lý Tầm Hoan, chỉ có một con ngời như thế mới làm những chuyện như thế.

Vì thế, trên đời này rất nhiều người mong cho Lý Tầm Hoan chết đi nhưng đồng thời cũng có người, có một số đông người đã không tiếc sinh mạng để ủng hộ, để che chở cho hắn.

Chuyện đó có thể lạ với một số người mà cũng không không lạ với một số người.

Đêm đã về khuya.

Lý Tầm Hoan vẫn cứ ngồi chờ.

Một con người khi chờ đợi một chuyện gì nhất định khoảng thời gian đó hẳn nghĩ rất nhiều việc.

Chuyện thứ nhất mà Lý Tầm Hoan nghĩ đến là lúc mà hắn và Tiểu Phi mới gặp nhau.

Trên đường băng tuyết Tiểu Phi một mình lầm lũi bước đi.

Hắn đi thật chậm và với những bước chân thật đều, thật chắc.

Hắn có vẻ thật mệt mỏi nhưng hắn bằng lòng chịu đựng sự mệt mỏi cô độc ấy, hắn bằng lòng bị đói lạnh dày vò chứ hắn không bằng lòng chịu nhận ân huệ của một ai.

Con người thật là kiên cường, thật là sắt đá nhưng cũng lại là một kẻ có lòng.

Nhớ đến Tiểu Phi là nhớ đến Thiết Giáp Kim Cương.

Hồi đó, Lý Tầm Hoan không có cô tịch như bây giờ, bên cạnh luôn luôn có Thiết Giáp kim Cương, hắn không phải là gia nhân mà cuối cùng còn trung tín hơn cả một gia nhân.

Thiết Giáp Kim Cương, một cái tên thật đúng với cái thể chất của con người sức chịu đựng như mình đồng da sắt y như con người “thép” của hắn, chỉ tội một điều là con người sắt đá ấy có một tâm địa quá mềm, quá nghĩ đến người khác, quá thương người nên thành ra nhu nhược, lòng dạ hắn còn yếu hơn cả lòng dạ đàn bà, tự nhiên là đàn bà thật tốt, chính vì cái mềm yếu ấy mà hắn dễ bị người làm xúc động và chính vì lẽ duy nhất ấy nên sống của hắn gần như chỉ biết và chịu sự tủi hờn đau khổ.

Suy quanh nghĩ quẩn, Lý Tầm Hoan chợt muốn uống rượu, cũng may, bên mình hắn thường mang theo một cái bình dẹp dẹp.

Hắn mở bình giở nắp và trút thẳng một hơi.

Sau cùng hắn lại gập mình ho sặc sụa.

Trong hai năm nay, những cơn ho của Lý Tầm Hoan hình như có thưa lần. Nhưng mỗi lần ho thì lại kéo dài hơn lúc trước, tự nhiên hắn biết đó không phải là triệu chứng tốt của những cơn ho kinh niên như hắn.

Tuy nhiên hắn không bao giờ để tâm lo nghĩ về chuyện ấy.

Mà không phải chuyện đó thôi, từ trước đến giờ hắn không bao giờ nghĩ về hắn cả.

Ngay trong lúc ấy, cánh cửa trên lầu xịch mở.

Thượng Quan Phi bước ra, ánh sáng đèn trong phòng hắt ra ngoài rọi trên mình hắn, hắn hình như có nhiều thỏa mãn nhưng cũng nhiều mệt mỏi.

Trong cửa ra ló ra một bàn tay nắm lấy bàn tay của hắn.

Trong thoáng gió đêm nghe tiếng rì rào hình như họ căn dặn gì nhau. Qua một lúc thật lâu, bàn tay trong phòng mới chậm chậm buông ra và phải qua một lúc khá lâu nữa, Thượng Quan Phi mới chầm chập bước đi.

Hắn bước xuống thang lầu bằng những bước thật chậm, hắn luôn quay đầu lại hình như hãy còn luyến tiếc.

Nhưng cánh cửa trên lầu đã đóng lại rồi.

Thượng Quan Phi ngẩng mặt nhìn trời thở dài sườn sượt, chân hắn có mau hơn nhưng vẻ mặt vẫn một mực si mê.

Có lúc hắn mỉm cười nhưng có lúc lại thở ra.

Có phải hắn cũng đã đi lần vào địa ngục?

Ánh đèn trên lầu thật dịu, nó rọi trên màng mỏng nơi khung cửa sổ ửng hồng.

Thượng Quan Phi đã khuất bóng rồi và Lý Tầm Hoan chợt thấy ngậm ngùi.

Hắn cảm tiếc thương cho người thiếu niên tuấn tú.

Trên đời có rất nhiều thiếu niên không những thông minh mà lại còn nhiều ngạo mạn nhưng họ cũng là hạng dễ bị xỏ mũi dẫn đi.

Thiếu niên là một hạng tuổi đang lên nhưng khi gặp một đối thủ đàn bà, họ cũng dễ dàng xuống dốc.

Họ rất dễ bị đàn bà đem làm một món đồ chơi.

Lý Tầm Hoan thở dài bước lần về phía ngôi lầu.

Cách kiến trúc ngôi lầu nhỏ thật là khéo léo, họ dùng những cây gát theo vách núi, bên dưới là chiếc thang uốn cong cong vừa có vẻ thô sơ mà lại vừa đẹp mắt.

Cộc!

Lý Tầm Hoan gõ vào khung cửa.

Cộc... cộc!

Một tiếng đầu hơi lơi và hai tiếng sau đó có phần nhặt hơn lên.

Hắn nhớ hồi mới lên, cô gái gõ cửa y như thế.

Sau ba tiếng gõ, cánh cửa mở ra.

- Ủa!

Một người ló ra chỉ nói bấy nhiêu rồi khựng lại khi nhìn rõ mặt Lý Tầm Hoan.

Mở cửa không phải là cô tỳ nữ áo hồng cũng không phải là Lâm Tiên Nhi mà là một mụ già, bà ta chỉ thốt một câu rồi vội vàng khép cửa nhưng Lý Tầm Hoan đã xô cửa bước vô.

Mụ già giật mình run giọng:

- Ông. ông là ai? đến đây làm gì?

Lý Tầm Hoan nói:

- Tôi tìm một người bạn thân.

Mụ già cau mặt:

- Bạn thân? Ai là bạn thân của ông?

Lý Tầm Hoan mỉm cười:

- Khi nàng thấy tôi thì nàng nhận ra ngay.

Vừa nói hắn vừa bước thẳng vào trong.

Mụ già muốn ngăn nhưng không dám, chỉ đứng nói hơi lớn tiếng:

- Ở đây không có bạn của ông, ở đây chỉ có tôi và cháu gái của tôi thôi.

Lý Tầm Hoan cứ bước vô, bất cứ mụ già nói gì hắn cũng không dừng bước.

Ngôi lầu gồm có ba gian, phía trước là phòng khách, giữa là phòng ăn và cuối là phòng ngủ.

Tự nhiên cách tráng trí cực kỳ trang nhã.

Nhưng cả ba gian đều không thấy bóng Lâm Tiên Nhi.

Cô gái mặc áo hồng hình như sợ quá khi thấy Lý Tầm Hoan, toàn thân nàng run lẩy bẩy, da mặt nàng xám mét, nàng cứ núp sau lưng mụ già, giọng nàng lập cập:

- Bà... có phải. ăn cướp không?

Bây giờ Lý Tầm Hoan mới nhận ra thật kỹ nàng không phải khoảng mười ba mười bốn tuổi như hắn thấy hồi ngoài quán, nàng đã lớn rồi, ít nhất cũng mười sáu tuổi.

Mụ già đã sợ quýnh, mụ không nói ra lời.

Tuy thường bị người ta gọi là lãng tử, say sắc, thậm chí có người gọi là hung thủ nhưng chưa có một ai gọi hắn là cường đạo, là ăn cướp.

Bây giờ nghe cô gái hỏi, hắn chỉ gượng cười:

- Cô xem tôi có giống tướng cướp thật không?

Cô gái cắn môi:

- Nếu ông không phải là cường đạo thì tại sao nửa đêm xông vào nhà người ta như thế?

Lý Tầm Hoan nói:

- Tôi đến đây để tìm Lâm Tiên Nhi.

Cô gái lắc đầu:

- Ở đây không có Lâm Tiên Nhi, chỉ có Chu... cô nương.

Lý Tầm Hoan cau mặt.

Không lẽ Lâm Tiên Nhi đã đổi tên?

Hắn hỏi dồn:

- Chu cô nương bây giờ ở đâu?

Cô gái chỉ vào mũi mình:

- Tôi họ Chu, Chu cô nương là tôi chứ còn đâu nữa?

Lý Tầm Hoan mỉm cười.

Hắn chợt cảm thấy mình y như một thằng ngốc.

Cô gái hình như cũng cảm thấy tức cười, cô ta chớp mắt:

- Nhưng tôi không biết ông thì tại làm sao ông lại đến kiếm tôi?

Lý Tầm Hoan cười gượng:

- Tôi tìm là tìm đại cô nương chứ không phải là tiểu cô nương.

Cô gái lắc đầu:

- Ở đây không có đại cô nương nào nữa hết.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Nơi đây vừa rồi không có ai đến à?

Cô gái nhíu mắt:

- Có chứ.

Lý Tầm Hoan hỏi tới:

- Ai?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx