sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Huyết tâm lệnh - Chương 12 phần 2

Chí Tôn Bửu cười:

- Đành vậy nhưng nếu cô chịu ra ngoài và dẫn dùm cô bé kia ra ngoài thì tôi sẽ có cách làm cho hắn động ngay tức khắc.

Lam Yết Tử lắc đầu:

- Nếu khi hắn động đậy được thì tới phiên cô sẽ không động đậy được đâu.

Linh Linh vụt cười vu vơ:

- Đúng, chờ đến lúc hắn động đậy được, chỉ cần hắn cọ nguậy ngón tay được thì các người sẽ thấy..

Chí Tôn Bửu nhướng mắt:

- Cô bảo hắn là ai?

Linh Linh nói:

- Hắn là Tiểu Lý Phi Đao.

Chí Tôn Bửu giật mình ngơ ngác nhưng rồi cô ta lại chầm chậm lắc đầu:

- Ta không tin, nếu hắn là Lý Tầm Hoan thì đâu có đi mê một cô bé miệng còn hơi sữa như thế ấy?

Linh Linh đỏ mặt:

- Hắn không có để ý đến đâu, chính tôi... để ý hắn đấy thôi, vì thế tôi mong các người hãy giết hắn thật nhanh.

Chí Tôn Bửu cau mặt:

- Tại sao lại như thế?

Linh Linh nói:

- Vì tiểu thư tôi thường nói với tôi rằng nếu thích một người đàn ông nào mà người ấy không thích mình thì ngươi hãy thu lấy mạng của người ấy đi, nhất quyết đừng để hắn lọt vào tay của người đàn bà khác.

Chí Tôn Bửu thở ra:

- Thật không ngờ con bé chưa ráo máu đầu mà còn độc ác hơn ta quá mức.

Linh Linh hỏi:

- Thế chẳng lẽ cô lại cũng muốn lấy sinh mạng của hắn? Cô gan đến thế à?

Chí Tôn Bửu trầm ngâm:

- Được chết dưới cành hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu tột độ, chính ta cũng thấy như thế, được chung gối với một người như Lý Tầm Hoan thì dù sáng ra có chết ta cũng vui lòng.

Cô ta lại cười với Lam Yết Tử:

- Nhưng cô không có gì phải gấp, sau khi ta đã “cần” con người của hắn rồi thì cô muốn lấy mạng hắn bao giờ cũng được mà.

Lam Yết Tử gầm mặt làm thinh.

Chí Tôn Bửu cười:

- Cô đừng quên, tôi đến đây lần này là cốt để giúp tay, vậy thì cô cũng nên nể tình tôi một chút chứ.

Nín một hồi lâu, Lam Yết Tử vụt nói:

- Một người đàn ông khi đã bị chặt một cánh tay rồi thì cô còn thích hắn nữa không?

Chí Tôn Bửu cười:

- Tay bị chặt mất đâu có quan hệ, miễn là chỗ khác còn nguyên là được.

Lam Yết Tử nói:

- Vậy thì cô hãy để cho tôi chặt tay hắn một cánh tay rồi sau đó muốn làm gì với hắn thì làm.

Suy nghĩ một giây, Chí Tôn Bửu hỏi lại:

- Cần chặt tay phải hay tay trái?

Lam Yết Tử nghiến răng:

- Hắn đã chặt ta cánh tay mặt thì ta cũng sẽ chặt lại hắn cánh tay ấy.

Chí Tôn Bửu lại thở ra:

- Kể ra nếu mất cánh tay phải thì cũng hơi bất tiện nhưng nếu mình chủ động thì cũng chẳng sao chỉ cần là cô đừng làm máu me bê bết nó có phần mất hứng, tiện hơn hết là cô có thể dùng “chiếc đuôi bò cạp” chích cho hắn vào cánh tay là được chứ gì?

Lam Yết Tử gật đầu:

- Cũng được.

Nàng bước tới bằng bước chân thật chậm và mắt nàng chiếu sáng ngời ngời.

Linh Linh la lớn:

- Các ngươi dám đối xử với hắn như thế à?

Chí Tôn Bửu dịu giọng:

- Tiểu muội muội, bộ cô đã đau lòng rồi à?

Câu nói của cô ta chưa dứt lời thì từ trong tay áo của Lam Yết Tử một vật sáng xanh đã bay ra, ánh sáng nhắm cánh tay Lý Tầm Hoan xẹt tới.

Một tiếng rú kéo dài thê thiết.

Từ trên tay của Chí Tôn Bửu, Lý Tầm Hoan cúi xuống nằm dài.

Thật không ngờ tiếng rú đó lại phát ra từ miệng của Chí Tôn Bửu.

Tiếng rú chưa kịp dứt thì cô ta đã buông tha Lý Tầm Hoan, cô ta phóng tới sát bên Lam Yết Tử một cách lồng lộn như điên.

Chiếc lưng ong của Lam Yết Tử khẽ uốn qua, nàng dễ dàng tránh khỏi đà lao của Chí Tôn Bửu.

Nhưng một chuyện thật không ai ngờ, chiếc thân phục phịch của Chí Tôn Bửu như thế mà thân pháp lại nhanh nhẹn vô cùng, cái tránh của Lam Yết Tử thật nhanh nhưng Chí Tôn Bửu còn nhanh hơn nữa, cô ta quay mình lại thật lẹ và chúp đúng vào cổ tay của Lam Yết Tử.

Lam Yết Tử da mặt xạm xanh.

Cô ta đứng chết trân như thể trời trồng.

Có thể giết được Chí Tôn Bửu hay không là trong lúc bất ngờ chứ đối diện thì Lam Yết Tử thua xa hắn một trời một vực.

Da mặt của Chí Tôn Bửu còn xanh hơn nữa nhưng cái xanh của Lam Yết Tử là xanh sợ còn cái xanh của Chí Tôn Bửu là cái xanh giận dữ, cái xanh của căm hờn.

Hai mắt của Chí Tôn Bửu lồi ra một cách kinh khủng, cô ta nghiến răng nói đứt quãng:

- Lam Yết Tử... con bò cạp cái... ngươi cả gan dám ám toán ta... ta sẽ giết ngươi.

Hai tiếng “rắc, rắc” khô khan nổi lên, cả cánh ta, luôn cả ống tay áo của Lam Yết Tử gẫy lìa.

Chí Tôn Bửu quăng cánh tay của Lam Yết Tử lên mặt đất và Lam Yết Tử nhảy ra xa, vẻ mặt nàng không có một chút gì đau đớn.

Cánh tay bị gãy của Lam Yết Tử cũng là cánh tay phải.

Lam Yết Tử bật cười hăng hắc:

- Ngươi hãy xem lại coi ngươi đã bẻ gãy cái gì?

Chí Tôn Bửu chụp lấy cánh tay vừa bẻ quăng và giật nảy mình.

Nó chỉ cái “đuôi bò cạp”, một món binh khí thường dùng của Lam Yết Tử.

Vì sau khi Lý Tầm Hoan đánh gãy cánh tay, Lam Yết Tử lấy món binh khí khác thế vào và vì nàng mặc áo dài tay rộng thùng thình nên Lý Tầm Hoan không trông thấy.

Lam Yết Tử cười cười nói tiếp:

- Trúng bởi chất độc trong chiếc đuôi “bò cạp” của ta, không ai có thể bước qua bảy bước, cho dầu ngươi cõ nội lực kháng độc đến đâu nhưng bây giờ cũng đã chậm hết rồi, ta ước lượng ngươi cũng ráng chừng ba bước.

Vừa nói Lam Yết Tử vừa chầm chậm bớc về phía Lý Tầm Hoan, không thèm để ý đến Chí Tôn Bửu nữa.

Chí Tôn Bửu rống lên một tiếng và chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng đúng theo lời của Lam Yết Tử nói, cô ta chỉ chạy được quá hai bước là ngã chúi xuống.

Một đống thịt rung rung mấy cái rồi lịm luôn.

Lam Yết Tử không thèm ngó lại, nàng khom mình nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan và nói thật chậm:

- Thanh Ma Y Khốc vì đi tìm Lâm Tiên Nhi mà chết bởi con quỷ cái đó, ta đến đây tìm nó để thanh toán chứ đối với các hạ vô can.

Linh Linh chen vô:

- Cô muốn hắn nói chuyện thì sao không giả huyệt cho hắn chứ?

Không nghe đến lời lẽ của Linh Linh, Lam Yết Tử nói tiếp với Lý Tầm Hoan:

- Tuy các hạ đã phế mất ta một cánh tay nhưng lại không hại đến sinh mạng của ta, như vậy là ân oán phân minh, các hạ đối với ta có một cái ân thì hôm nay ta trả lại cái ân đó cho sòng phẳng và đó là lý do ta không bằng lòng để cho con heo cái ấy khuấy động đến các hạ.

Lý Tầm Hoan khẽ thở ra.

Thật tình hắn chưa từng nghĩ Lam Yết Tử lại là một con người như thế.

Lam Yết Tử lạnh lùng nói tiếp:

- Bây giờ ta đã trả xong món nợ cho các hạ rồi, còn lại món nợ mà các hạ đã thiếu ta tự nhiên không thể không nói tới. Bây giờ ta cũng chỉ cần một cánh tay phải của các hạ thôi vì mới đúng là ân oán phân minh.

Lý Tầm Hoan vụt cười và hắn chầm chậm đưa cánh tay phải về phía Lam Yết Tử.

Lam Yết Tử sững sờ.

Linh Linh cũng sững sờ.

Cánh tay của Lý Tầm Hoan có thể hoạt động thì tự nhiên ngọn phi đao cũng có thể bay ra.

Lam Yết Tử cứ đứng nhìn cánh tay của Lý Tầm Hoan, cô ta không làm sao nói ra thành tiếng.

Linh Linh không dằn được, nàng vội hỏi ngay:

- Làm sao cánh tay của Thám hoa lại có thể cử động được?

Lý Tầm Hoan cười:

- Tôi vốn có thể vận khí giải huyệt, chỉ tiếc vì công phu chưa thuần thục, vì thế nên cuối cùng vẫn chịu chứ không làm sao hoàn toàn giải được, cũng may là vừa rồi nhờ cái ném khá mạnh của cái cô nương mập kia nên gân cốt tự giải tỏa, chính cái ném đó đã giúp tôi.

Không ai tin lời của Lý Tầm Hoan.

Họ nghi hắn có thể giải huyệt chứ không phải nhờ cái ném đó nhưng bây giờ không phải thời gian cãi lý về một vấn đề vô bổ, vì thế Linh Linh cự nự ngay:

- Tại sao Thám hoa dễ nghe lời cô ta như thế? Tại sao người ta bảo đưa tay cho người ta chặt rồi cũng cứ đưa tay? Tại làm sao lại không chịu đưa ngọn phi đao chứ?

Như không để ý đến lời nàng, Lý Tầm Hoan nói với Lam Yết Tử:

- Lam cô nương, cái cần của cô không có gì đáng mà chính tôi cũng thấy hài lòng, xin mời.

Trầm ngâm một lúc thật lâu, Lam Yết Tử vụt thở dài và nói lầm thầm:

- Trên đời lại có người như thế hay sao? Quả thật còn có người như thế này hay sao?

Nàng lập di lập lại câu nói mà chỉ có một mình nàng thấu đáo và nàng vụt quay mình đi thẳng ra ngoài.

Nhưng không biết từ bao giờ, vì không ai kịp nhìn Lý Tầm Hoan đã tung mình đứng chắn trước mặt nàng.

- Lam cô nương xin hãy nán lại một chút.

Lam Yết Tử cười buồn bã:

- Còn đợi cái gì nữa? Kể từ lúc các hạ đưa cánh tay ra thì tôi nghĩ rằng món nợ đối với tôi các hạ đã trả xong. Tôi tuy là đàn bà nhưng tôi vẫn biết như thế nào là đạo nghĩa chứ?

Linh Linh chớp mắt và vụt chen vô:

- Nữ nhân thiên vốn không phải nói vấn đề đạo nghĩa, đó là quyền lợi tự nhiên của nữ nhân nhưng nam nhân thì tương đối mạnh hơn nên lý đúng phải nhường nhịn ít nhiều.

Lam Yết Tử hỏi:

- Câu nói đó cô học được của ai?

Linh Linh nói:

- Tự nhiên là của tiểu thư nhà tôi chứ còn ai vào dây nữa?

Lam Yết Tử hỏi luôn:

- Cô rất ngoan ngoãn nghe theo lời dạy dỗ của cô ả lắm à?

Linh Linh nói:

- Nàng đã vì nữ nhân của chúng ta mà nói thì bất cứ ai là nữ nhân cũng đều nghe chứ đâu riêng vì một mình tôi?

Lam Yết Tử nhìn sững vào mặt của Linh Linh và thình lình bước tới tát vào mặt cô ta mấy cái.

Linh Linh trố mắt nhìn ngơ ngác.

Lam Yết Tử hất mặt:

- Ta cũng như các ngươi, ta vốn là con người tốt nhưng ta vẫn phải đánh ngươi. Ngươi có biết tại sao không?

Linh Linh nghiến răng:

- Ngươi... ngươi là...

Nàng nói không hết câu rồi vụt ôm mặt khóc rấm ra rấm rức.

Lam Yết Tử nói:

- Chính vì trên đời này có hạng đàn bà như các ngươi nên đàn bà mới bị đàn ông khinh rẻ và cũng chính vì thế mà ta phải bạo phục, ta làm như thế ấy.

Giọng nói của Lam Yết Tử lần lần cũng có vẻ nghẹn ngào:

- Khi ta làm những chuyện như thế, trong lòng ta chẳng biết rằng nó sẽ hủy hoại con người mà lại còn hủy hoại chính bản thân mình, cuộc đời ta chính do ta hủy hoại.

Lý Tầm Hoan nhìn nàng dịu giọng:

- Chuyện quá khứ phải thuộc về quá khứ, tuổi cô hãy còn nhỏ, cô nên nghĩ chuyện làm lại từ đầu.

Lam Yết Tử buồn bã thở dài:

- Cũng có thể ý nghĩ thật tình xuất phát từ trong lòng các hạ nhưng với người khác với người khác thì.

Lý Tầm Hoan chận nói:

- Một con người sống là vì mình chứ sao lại vì người khác?

Lam Yết Tử nhìn Lý Tầm Hoan, nàng hỏi như gằn từng tiếng:

- Thế các hạ có phải hoàn toàn vì mình mà sống hay không?

Lý Tầm Hoan ấp úng:

- Tôi.

Lam Yết Tử nhìn hắn trân trân, môi nàng điểm nhẹ nụ cười ảo não:

- Ai có thể quen được các hạ thì người nào lại không có chuyện ăn năn. Chỉ tiếc một điều là mười năm trước đây tôi lại không được dịp để quen cùng các hạ.

Câu nói đó chưa dứt thì nàng đã văng thẳng ra ngoài.

Từ ngoài xa, giọng nàng vang lại:

- Để thây Chí Tôn Bửu lại đó, ta sẽ quay lại an táng. Ta làm việc không bao giờ cho người khác phải vì mình mà lo lắng.

Câu nói sau cùng chấm dứt thì bóng nàng cũng mất luôn.

Linh Linh cũng khóc rấm rức nhưng bây giờ nàng nín bặt và nụ cười lanh lảnh:

- Rõ ràng tự mình làm bậy rồi đổ thừa cho người khác, rõ ràng chính mình là người bất hảo mà lại muốn tỏ ra là bậc anh hùng, hạng người sao thấy bắt buồn nôn.

Lý Tầm Hoan khẽ thở dài:

- Thật ra thì cô ta cũng không phải như người mà cô tưởng tượng.

Linh Linh nhếch môi:

- Những hành động của cô ả, Thám hoa đừng tưởng tôi không biết mà lầm.

Lý Tầm Hoan nói chầm chậm:

- Bất luận nàng làm những công chuyện gì nhưng bản tính nàng vốn là lương thiện. Mà một con người cứ có bản tính lương thiện thì dù trong hoàn cảnh nào cũng còn có thuốc cứu được.

Đôi mắt Linh Linh vụt đỏ hoe:

- Thám hoa nhất định cho rằng con người tôi đê tiện xấu xa lắm phải không?

Lý Tầm Hoan dịu giọng cười:

- Cô hãy còn là một cô bé chưa biết như thế nào là thiện là ác đâu. Cô làm sao biết thế nào là phải, thế nào là trái? Làm sao cô được như thế nào là đúng như thế nào là sai? Chỉ cần có người dậy dỗ thì còn thừa thời giờ để mà phục thiện.

Linh Linh chớp mắt:

- Thám hoa có bằng lòng dạy tôi không?

Lý Tầm Hoan lơ đãng:

- Chỉ cần có cơ hội thì sau này.

Linh Linh nhớng mắt:

- Tại sao phải sau này? Chứ bây giờ.

Lý Tầm Hoan cười:

- Cô thừa biết bây giờ tôi nhất định phải đi tìm Quách Tung Dương nhưng chỉ cần tôi có thể trở về.

Linh Linh chận ngang:

- Tôi biết Thám hoa đi là vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Tôi chỉ là một đứa con nít thì một người lớn như Thám hoa làm sao lại có thể bận tâm vì tôi mà trở về đây!

Nàng dịu mắt và nói tiếp:

- Huống chi tôi đâu phải là người gì của Thám hoa, hơn nữa tôi lại là con người xấu xa đê tiện làm sao được sự quan tâm của ai chứ? Sau này cho dầu tôi có biến thành kẻ ác độc hơn Lam Yết Tử cũng chẳng quan hệ gì đến Thám hoa cả, cho dầu tôi bị người ta giết bỏ thây ngoài đường cái, Thám hoa cũng không cần phải chôn dùm làm gì nữa.

Càng nói nàng càng như động mối thương tâm, nước mắt thi nhau chảy dài trên má mà nàng cũng không buồn chận, làm như sau này nếu không được học hỏi để biến thành một người tốt thì lỗi đó hoàn toàn do..

Trước một cô gái ngây thơ như thế thử hỏi mấy ai mà không mềm lòng chứ?

Lý Tầm Hoan chỉ còn nước gượng cười:

- Không, tôi nhất định sẽ trở lại đây mà.

Linh Linh ấy tay bụm mặt:

- Một người mà công việc lu bù như Thám hoa, nói chyện trở lại để tìm tôi đã thành bà già khọm xấu xí mà không chừng lúc đó tôi chết rục cùng nên.

Lý Tầm Hoan nói:

- Không, tôi sẽ về mà.

Hắn nói chưa hết câu thì Linh Linh đã khóc ồ lên:

- Có mau thật không... nói để tôi chờ... bao giờ?

Lý Tầm Hoan cười dịu dàng:

- Chỉ mong rằng tôi còn sống và sau này khi gặp được Quách Tung Dương thì tôi sẽ trở về ngay.

Linh Linh nhảy tưng lên:

- Thám hoa thật là một con người tốt. Vì Thám hoa, tôi nhất định cũng sẽ là một con người tốt. Nhưng... nhưng Thám hoa đừng gạt tôi nghe? Nếu không thì tôi làm sao học thành con người tốt được.

Trên vai Lý Tầm Hoan vốn đã gánh nặng quá rồi, bây giờ hình như lại cảm thấy nặng thêm lớp nữa.

Trong đời sống của Linh Linh có tốt hay là xấu đã biến thành trách nhiệm của hắn mất rồi.

Bây giờ hắn muốn đẩy ra cũng không được nữa mà chính hắn cũng không biết phải “đón nhận” nó bằng cách nào.

Hắn chỉ còn biết cười trừ.

Trong đời hắn, hắn đã đón nhận vào tay quá nhiều cô gái ngây thơ.

Bây giờ thì hắn không làm sao an bày cho cô gái Linh Linh này cho phải lẽ.

Nhưng hắn không dư suy nghĩ để cân nhắc nhiều hơn.

Trong lòng hắn bây giờ chỉ có mỗi một vấn đề trọng đại. Hắn hy vọng Quách Tung Dương đừng gặp Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng.

Hắn hy vọng rằng hắn sẽ đến đó không trễ lắm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx