sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Huyết tâm lệnh - Chương 14 phần 2

Ánh thép nhoáng lên loang loáng, tất cả những người có mặt đều thấy hoa mắt.

Đã từng giao đấu với Du Long Sinh, Lý Tầm Hoan rất biết thanh kiếm trên tay của Du Long Sinh - thanh Đoạt Tình kiếm của hắn vô cùng lợi hại, cầm một sợi tóc thổi qua, sợi tóc sẽ bị tiện ngọt sớt, nó là kiếm báu độc nhất vô nhị trên đời, ở trong một tòa trang trại mệnh danh là “Tàng Kiếm”, gã Thiếu trang chủ này tự nhiên phải có một thanh kiếm báu hơn người.

Thanh kiếm đó một khi đâm vào vật gì, cho dù đó là sắt thép nhất định cũng sẽ bị thủng ngay, thủng mà không một tiếng động.

Vì đã từng giao đấu với Du Long Sinh nên Lý Tầm Hoan biết rõ hơn ai hết, gã thiếu niên này tuy không nhanh tay hơn Tiểu Phi nhưng hắn là một cao thủ nhất nhì trong chốn võ lâm, mục tiêu mà hắn đã nhắm nhất định hắn sẽ hoàn thành cho dù đó là mục tiêu di động chứ đừng nói một cái cổ thật lớn, lớn đến nắm gân tay vòng chưa giáp đang ngửa ra chờ đợi.

Một tiếng kêu thảng thốt vang lên, Du Long Sinh lộn ngược ra sau, hắn văng đúng vào lòng của một cô gái mập khác đang ngồi phía sau Lý Tầm Hoan, cô gái dang hai tay ôm hắn trum trum trong lòng và cười ngất ngưởng.

Thanh kiếm cắm đúng vào yết hầu của Nữ Huệ Vương, chuôi kiếm còn rung lên bần bật.

Nữ Huệ Vương cười rung rung từng khối thịt trên người càng làm cho chuôi kiếm rung lên từng chập. Bà ta vẫn ngồi yên nhìn Lý Tầm Hoan bằng tia mắt dâm đãng nhất trên đời. Thanh kiếm của Du Long Sinh không vào sâu được, mũi kiếm vừa chạm vào da thịt thì bị ngay cái ngẩn thịt trên cổ của Nữ Huệ Vương hịp lại dính cứng vào nơi ấy, y như một cái kiềm sắt kẹp ngang.

Nữ Huệ Vương vẫn nhìn Lý Tầm Hoan và cất giọng cười hăng hắc:

- Sao? Người mập vẫn có chỗ hay của cái mập, bây giờ thì chắc Lý thám hoa không muốn tin cũng phải tin rồi chứ?

Thanh kiếm vẫn cứ rung bần bật mãi cho đến bây giờ mới chịu đứng yên,

Nữ Huệ Vương vẫn ngồi dựa ngửa và cứ để y thanh kiếm dính bởi hai lớp thịt kẹp lại nơi cổ.

Lý Tầm Hoan thở ra:

- Công phu của Nữ Huệ Vương quả thật người thường không làm sao so được.

Tự nhiên, Lý Tầm Hoan nói bằng một câu nói thật tình, công phu dùng hai khoanh thịt nơi cần cổ để kẹp thanh kiếm chém sắt như chém bùn và bằng một sức mạnh đâm vào như thế quả là một công phu hiếm có.

Nữ Huệ Vương cười hì hì:

- Ta cũng có thưởng nghe phi đao của Thám hoa, phi đao phóng ra trăm phát không sai một phát nào, luôn cả đứa con nuôi của ta tài nghệ không phải là kém lắm thế mà vẫn không tránh khỏi, chắc tự Thám hoa cũng cảm thấy tài nghệ của mình như thế là tuyệt lắm rồi chẳng hay bây giờ có còn cảm thấy như thế nữa không?

Bà ta lại ngửa cổ ra cho thanh kiếm của Du Long Sinh rơi xuống và hỏi Lý Tầm Hoan:

- Nhưng phi đao bách phát bách trúng của Thám hoa bây giờ có thể giết được ta không nhỉ?

Lý Tầm Hoan lắc đầu cười:

- Nhất định là không được.

Nữ Huệ Vương cười:

- Bây giờ Thám hoa có còn muốn đưa Lam Yết Tử đi nữa hay chăng?

Lý Tầm Hoan gật đầu:

- Rất muốn.

Sắc mặt của Nữ Huệ Vương hơi tái lại nhưng rồi lại cười ngay:

- Thú vị, thú vị. Thám hoa là con người thú vị vô cùng nhưng Thám hoa định đưa cô ta đi bằng cách nào thế chứ?

Lý Tầm Hoan cũng cười:

- Để thong thả rồi tôi sẽ nghĩ cách nhưng nhất định là phải có cách.

Nữ Huệ Vương gật đầu:

- Tốt lắm, vậy Thám hoa hãy ở lại đây vài ba ngày để mà nghĩ cách.

Lý Tầm Hoan nói:

- Ở đây có rượu ngon thịt béo, cho dù phải ở đến vài ba tháng cũng được chứ lựa gì vài ba ngày.

Nữ Huệ Vương nói:

- Nhưng rượu của ta không thể để cho bất cứ ai uống khan như thế được.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Thế Nữ Huệ Vương muốn tôi phải làm sao?

Nữ Huệ Vương đưa tia mắt khát tình về phía Lý Tầm Hoan, giọng bà ta cũng chợt trở nên đắm đuối:

- Thật tình thì ta cứ tưởng Lý thám hoa là con người già lắm rồi nhưng bây giờ gặp thấy hãy còn xuân hơ hớ, vì thế ta muốn lưu Thám hoa lại đây bầu bạn cùng ta ít ngày rồi ta sẽ để cho Thám hoa đem Lam Yết Tử đi một cách tự do.

Lý Tầm Hoan cũng cười, giọng nói hắn rất tự nhiên:

- Nữ Huệ Vương không sợ tôi già nhưng tôi thì rất sợ đống thịt trên mình của Nữ Huệ Vương, nếu Nữ Huệ Vương có thể làm cho bớt đi chừng vài trăm cân thịt thì có bầu bạn với Nữ Huệ Vương năm bày tháng một năm hay hơn thế nữa tôi cũng không đến đỗi nhàm chán, chứ bây giờ thì.

Hắn thở ra và nói tiếp:

- Bây giờ thì tôi cảm nghe lợm giọng.

Mặt của Nữ Huệ Vương bây giờ mới hoàn toàn biến sắc nhưng bà ta vẫn cứ cười:

- Rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt. Thôi cũng được.

Bà ta vẫy tay cho thuộc hạ.

Số những cô gái ngồi vây chung quan này giờ vụt đứng lên.

Đúng ra thì họ là những cô gái quá mập nhưng cũng vì thế mà hành động của họ đâm ra chậm chạp, trái lại phải nói họ quá nhanh.

Sau cái vẫy tay của Nữ Huệ Vương thì Lý Tầm Hoan nhìn quanh đã thấy mình bị vây vào giữa.

Chung quanh hắn là những cô gái, không phải nói là những cây thịt kê khít vào nhau.

Họ không đông lắm nhưng vì họ quá mập thành thử khi họ đứng dậy vây quanh và càng lúc họ càng siết vòng vây nhỏ lại, Lý Tầm Hoan có cảm tưởng mình bắt đầu nghẹt thở vì không còn một chút gió nào có thể lọt qua.

Hắn tưởng tượng nếu vòng vây “thịt người” cứ như thế mà ép lấn vào, ép riết lại, hắn không dám nghĩ nữa, hắn không dám nghĩ là giữa bức tường bằng thịt ấy, hắn sẽ ra sao.

Bây giờ cho dù hắn có thể phóng luôn hai ngọn phi đao một lượt cũng không thể làm gì họ được vì bất quá cũng chỉ vài ba người ngã xuống rồi thì số người kia sẽ ập vào và muốn hay không muốn hắn cũng sẽ.

Lý Tầm Hoan phải rùng mình.

Kiếm kích đao thương hay những thủ pháp cực hình nào khác đối với hắn không có nghĩa lý gì cả nhưng khi hình dung con người của mình bị ập giữa khối thịt người như thế, hắn không dám nghĩ tới thêm cho mệt.

Nữ Huệ Vương cười sặc sựa:

- Sao? Lý thám hoa có chịu nằm sát bên mình ta không hay là muốn nằm dưới cả năm mười khối thịt ấy?

Tiếng cười của bà ta rung rinh cả sàn nhà, ban đầu còn ít nhưng càng lúc nghe hình như toàn ngôi nhà chuyển động.

Ánh mắt Lý Tầm Hoan vụt sáng lên một cách khác thưởng, mỗi hắn vốn sẵn mỉm cười một cách thường xuyên, bây giờ nụ cười càng rạng rỡ nhưng vẫn không ra tiếng.

Lúc hắn lên lầu, Linh Linh đã nghe lời hắn, nàng luôn luôn nghe lời hắn - Ở lại bên dưới. Bây giờ hắn sực nhớ đến nàng.

Nhất định nàng không thể lấy mắt nhìn Lý Tầm Hoan thọ nạn, nhất định nàng sẽ có cách, nàng sẽ tìm mọi cách.

Ngay trong lúc đó, ngay trong lúc mọi người cảm thấy cái rung rinh cả sàn nhà không phải do tiếng cười của Nữ Bồ Tát thì một tiếng chuyển động vang lên.

Sự chuyển động của ngôi lầu cùng phát ra nhiều tiếng rôm rốp, cả ngôi lầu bỗng nghiêng hẳn rồi đổ xuống.

Tất cả những người có mặt trên ngôi lầu cũng nghiêng ngửa theo luôn.

Trên nóc nhà bỗng lộ ra lỗ hổng khá lớn sau khi một bóng người bắn vọt lên.

Lý Tầm Hoan.

Người bắn thẳng trổ ra nóc lầu đó là Lý Tầm Hoan, hắn y như một chiếc én xuyên liêm, hắn bắn vọt lên rồi là xà xuống đất.

Hắn nghĩ con người mang theo cả khối thịt như Nữ Huệ Vương cho dù có một công phu khá mạnh nhưng khi ngôi lầu sập xuống, bà ta nhất định cũng phải ngã theo nếu không đến mang thương thì cũng phải lâu lắm mới mong bò dậy nổi.

Nhưng không, Lý Tầm Hoan vừa bắn ra khỏi nóc nhà thì y như một trái khinh khí cầu bị dứt dây, cả một khối thịt khổng lồ Nữ Huệ Vương cũng bắng theo nối đuôi với hắn.

Lý Tầm Hoan vừa xà xuống đất thì đã nghe tiếng của Nữ Huệ Vương ở phía sau lưng:

- Khà khà. Lý thám hoa, bất cứ ai một khi đã bị ta để mắt thì cho dù góc biển chân trời cũng đừng mong thoát khỏi.

Thật Lý Tầm Hoan không thể nào tưởng tượng nổi, bằng vào thân hình phì nộn, ít nhất cũng phải có ba, bốn trăm cân của Nữ Huệ Vương mà lại có một khinh công như thế ấy.

Không còn có một sự lựa chọn nào khác, Lý Tầm Hoan vẫy ngược tay trở lại phía sau lưng.

Một ánh sáng ló lên, Tiểu Lý Phi Đao đã ra khỏi cánh tay.

Tiểu Lý Phi Đao một khi đã bị ra khỏi tay rồi thì trăm phát không sai một phát.

Một vòi máu từ nơi mặt của Nữ Huệ Vương phụt ra.

Bận này không như những lần trước, phi đao của Lý Tầm Hoan luôn luôn trúng yết hầu lần này phi đao nhằm vào một mục tiêu khác hẳn, phi đao bay đúng vào mắt trái đối phương.

Phi đao đã bay ra nhất định không thể không trúng mục tiêu.

Hắn rất tự tin như thế.

Và quả thật đúng y như thế, ngọn phi đao lún vào mắt trái của Nữ Huệ Vương hơn phân nửa. Ban đầu, một vòi máu bắn ra, thiếu chút nữa là bắn vào mình của Lý Tầm Hoan nhưng sau vòi máu cúp lại đó thì xối xuống mặt, xuống áo.

Con người càng mập dung lượng máu trong người càng nhiều, suối máu đã làm ướt đẫm con người của Nữ Huệ Vương.

Thế nhưng tiếng cười của bà ta vẫn không chịu dứt, và bằng vào thanh âm càng lúc càng gần với Lý Tầm Hoan.

Bây giờ thì Lý Tầm Hoan không thể điềm nhiên nữa, hắn quay mình lại và sững sỡ.

Dòng máu từ nơi mắt của Nữ Huệ Vương vẫn bựt xối nhưng bà ta vẫn cười và bước theo Lý Tầm Hoan, giọng cười không thay đổi và bước chân không xiêu vẹo, bà ta vẫn bước theo bằng bước chân chắc nịch. Dòng máu chảy mạnh đến mức gần như tiếng động thế nhưng Nữ Huệ Vương không bộc lộ chút gì gọi là đau đớn, bà ta vẫn cười hăng hắc:

- Lý thám hoa, còn mấy ngọn phi đao nữa hay phóng ra cho hết cả đi, phi đao bây giờ thì cho hai trăm ngọn cắm vào mình ta, ta cũng chẳng kể nó vào đâu.

Bà ta vụt đưa tay lên nắm cán phi đao giật mạnh ra rồi cho thẳng vào mồm.

Nhiều tiếng rào rạo vang lên từ trong miệng của Nữ Huệ Vương làm cho Lý Tầm Hoan càng trố mắt.

Phi đao của hắn được luyện bằng một thứ thép tuy không đến mức ghim vào sắt như ghim bùn nhưng nó vẫn là thứ thép cực tốt, thứ thép ban đêm lóe hẳn ánh sáng xanh lè thế mà Nữ Huệ Vương nhai như người ta nhai cốm.

Lý Tầm Hoan đứng nhìn trân trối, thật hắn không biết đó là con người hay giống thú thời tiền sử.

Muốn cho con vật ấy ngã xuống có lẽ phải đến hai trăm ngọn phi đao.

Nhưng ngay trong lúc ấy, ngay trong lúc Nữ Huệ Vương cứ lù lù đi lại phía Lý Tầm Hoan thì bà ta vụt rống lên một tiếng dị thường.

Tiếng rống của Nữ Huệ Vương không giống cọp mà cũng không giống trâu, tiếng rống quá lớn làm xao động cả vùng, những chiếc lá úa vàng trên cành cây lao chao rơi xuống.

Trong tiếng rống của Nữ Huệ Vương có một tiếng động khác nhỏ hơn, lạ hơn, tiếng động nghe cái “bựt” ngắn ngủi nhưng Lý Tầm Hoan nghe rất rõ và ngay sau đó, hắn thấy một lưỡi thép ló ra trước ngực bà ta, máu theo đó phún thẳng một vòi.

Bây giờ thì Lý Tầm Hoan đã thấy Du Long Sinh.

Hắn từ phía sau lưng Nữ Huệ Vương hai tay nắm chặt lấy đốc kiếm, thanh kiếm xuyên từ hậu tâm của Nữ Huệ Vương thấu ra trước ngực.

Thanh trường kiếm tự nhiên là dài, từ cán đến mũi có hơn một sải tay nhưng bây giờ thì chỉ thấy mũi kiếm lú ra trước ngực Nữ Huệ Vương, hai tay cầm cán của Du Long Sinh thì đã sát tận lưng.

Con mắt còn lại của Nữ Huệ Vương trợn trừng lên, hai tay nhanh như cắt với ngược ra phía sau chụp trúng đôi vai của Du Long Sinh ném qua khỏi đầu, vật hắn y như vật nhái.

Thân hình của Nữ Huệ Vương bây giờ mới đổ xấp xuống, đổ chụp lên con người của Du Long Sinh, xương trong người hắn nghe rôm rốp nhưng hắn nghiến răng không kêu một tiếng.

Nữ Huệ Vương vừa thở vừa nói:

- Ngươi... thì ra là ngươi, Du Long Sinh... ta... ta đãi ngươi không bạc... thế sao ngươi lại thừa lúc bất phòng. ám hại ta.

Du Long Sinh hơi thở đứt quãng:

- Ngươi... ngươi không ngờ à?

Nữ Huệ Vương ghiến răng kèn kẹt:

- Ta... chưa từng bạc đãi... ngươi... khốn khiếp.

Mồ hôi trên trán của Du Long Sinh đổ hột, hắn cũng nghiến răng:

- Hơn một năm nay, ta... nhẫn nhục còn hơn... một con chó là... là thứ chỉ chờ có được ngày... nay...

Bị khối thịt của Nữ Huệ Vương càng lúc càng ép xuống, Du Long Sinh không còn thở được, hắn thấy trước mắt tối đen.

Thân hình của Nữ Huệ Vương vụt giật lên từng chập và cuối cùng lật ngang qua.

Bây giờ thì Lý Tầm Hoan mới lần thấy được bộ mặt của Du Long Sinh, một bộ mặt có đôi mắt thật sáng nhưng vô cùng ảm đạm.

Hắn nghe bàn tay của Du Long Sinh, bàn tay thật dịu, tuy đã từng giết người nhưng nhiều lúc lại mềm hơn bàn tay con gái, bàn tay ấy đang vuốt nhưng giọt mồ hôi trên trán hắn.

Du Long Sinh cố hết sức để nở một nụ cười nhưng hắn thất bại.

Hình như đôi môi hắn không còn nghe theo sự chỉ huy của khối có,

Cuối cùng hắn ráng hết sức nói với Lý Tầm Hoan:

- Tôi... không phải là. Du Long Sinh.

Lý Tầm Hoan mím miệng gật đầu:

- Tôi biết, bây giờ thì tôi biết rất rõ rồi.

Du Long Sinh nói:

- Du Long Sinh đã... đã chết lâu rồi.

Lý Tầm Hoan lại gật đầu:

- Tôi biết.

Du Long Sinh nói:

- Ngày nay Thám hoa không còn nhìn thấy Du Long Sinh nữa.

Lý Tầm Hoan nói:

- Nhưng trong giờ phút này thì thấy bằng hữu vẫn là bằng hữu, những việc gì khác tôi không cần biết.

Bây giờ thì Du Long Sinh nở nụ cười nhưng mắt hắn đã đứng tròng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx