sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1 - Vật Hiện Máu Rơi

Bước sang tháng bảy, vùng núi Tây Nam thường nổi lên những trận gió chướng, có khi kéo dài tới năm bảy ngày.

Trong thời gian đó bầu trời xám xịt chẳng mấy khi thấy mặt trời ló dạng, ban ngày trời chỉ sáng nhờ nhợ, còn ban đêm bất kể là có trăng hay không, hễ ra đường là tối như bưng, ngữa tay không thấy ngón.

Gió réo gào cuốn theo những đám bụi mịt mù, cùng với mây đen bao trùm cảnh vật không khác gì trong thời hỗn mang.

Những lúc như thế người ta rất mong có một trận mưa. Cơn mưa sẽ làm đất dịu lại, trời trong ra, báo hiệu mùa thu tới...

Vào thời tiết này, chỉ những người có việc gì hết sức thiết yếu mới phải ra đường, nhất là ở vùng sơn cước, đi cả ngày chưa chắc đã tìm được một nơi ghé chân. Nếu đêm đến mà không tìm được chỗ trọ, phải ngủ lại dọc đường thì rất nguy hiểm.

Bấy giờ mới quá ngọ, trên quan đạo thuộc địa khu Phục Ngưu Sơn có một hành nhân đi ngược lên hướng núi.

Hành nhân là một thiếu niên chừng hai mươi, hăm mốt tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mũi thẳng, mắt sáng như sao, nét môi cương nghị, mình bận lam bào, tay cầm trường kiếm, diện mạo thanh tao thoát tục, dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong, thật là một trang tuấn kiệt trong võ lâm.

Bộ lam bào của thiếu niên nhuộm đầy bụi đất, đế giày vẹt đi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ nét phong sương, có lẽ chàng vừa vượt qua một quãng đường dài.

Đến mỗi ngã ba ngã tư, Lam y thiếu niên lấy trong túi ra một mảnh giấy vẽ sơ lược lộ trình, nhìn quanh để xác định phương hướng rồi mới đi tiếp. Chứng tỏ chàng còn chưa thông thuộc địa hình khu vực Phục Ngưu Sơn này lắm.

Vì phải đi ngược gió nên cứ vài khắc, thiếu niên dừng lại một lúc, nhổ ra từng búng nước bọt đỏ ngầu đặc quánh bụi đất, điều hòa lại khí tức rồi mới tiếp tục hành trình.

Càng đến gần chân núi, gió càng mạnh, thiếu niên phải cúi thấp xuống để giảm bớt trở lực, đồng thời mắt mới hé ra được một chút vì nếu đi thẳng thì cát bụi lọt vào không sao mở mắt ra được.

Thiếu niên cứ cắm cúi đi như thế chẳng biết qua bao lâu. Đột nhiên thấy trước mặt có một đôi chân đeo hài thêu hoa đâm sầm tới chỉ cách mình mấy bước.

Lam y thiếu niên kinh hãi vội tránh sang bên rồi đứng thẳng người lên nhìn lại, đột nhiên sững sốt ngẩn ra.

Một thiếu nữ đứng ngay trước mặt mình bận hồng y, bàn tay phải với những ngón thon hồng và bộ móng sơn đỏ cầm trường kiếm hơi chỉa tới trước, mặt che một tấm mạng đen mỏng nên không thấy rõ dung mạo xấu đẹp thế nào, nhưng dáng người thì yểu điệu mê hồn!

Thiếu niên trấn tĩnh lại nghĩ thầm:

- Vào thời tiết này thiếu nữ này có việc gì khẩn cấp mà không ngại phong trần, phải lặn lội dặm trường như vậy?

Nhưng chàng nghĩ lại, người ta có việc của người ta, mình có việc mình, chẳng hơi đâu mà quản đến chuyện của thiên hạ!

Nghĩ đoạn chàng bước chếch sang bên định vòng qua Hồng y thiếu nữ để tiếp tục hành trình.

Nào ngờ thiếu nữ cất tiếng, giọng như ra lệnh:

- Khoan đã?

Thiếu niên đành dừng bước:

- Cô nương có gì chỉ giáo?

- Chỉ giáo ư? Vì sao đi đường không chịu nhìn, suýt đâm vào người ta là nghĩa lý gì vậy?

Tuy giọng nói khá êm tai nhưng ngữ khí có vẻ không hảo cảm, làm cho thiếu niên cảm thấy khó chịu. Song chàng lại nghĩ rằng mình đi đường mà cúi sấp xuống không nhìn phía trước là bất hợp lệ, đành dịu giọng dàn hòa:

- Xin lỗi? Vì gió to quá nên tại hạ không chú ý.

Lẽ ra thái độ nhũn nhặn đó làm thiếu nữ dịu đi mới phải, đằng này cô ta lại tỏ ra cố chấp:

- Rõ ràng là ngươi cố ý!

Thiếu niên bắt đầu thấy giận, giọng đã khác đi:

- Cô nương nói...

Mới được nửa câu, chàng bỗng dừng lại, để ngữ điệu bớt căng thẳng hơn, bởi dù sao mình cũng có lỗi một phần, hơn nữa đối với nữ nhân, tranh chấp vì một chuyện vặt vãnh là điều không hợp lẽ.

Hồng y thiếu nữ vẫn tỏ ra gay gắt:

- Ta nói thế nào? Chẳng lẽ sai ư?

Lam y thiếu niên vẫn cố nhũn nhặn:

- Tại hạ đã xin lỗi rồi, hơn nữa hoàn toàn không cố ý.

Hồng y thiếu nữ vẫn không chịu buông tha:

- Hừ! Xin lỗi, ngươi tưởng xin lỗi một câu là qua chuyện được sao? Thật là quá quắt!

Người ta thường nói: Việc gì cũng không nên để quá tam ba bận!

Lam y thiếu niên đã nhịn đủ ba lần, vậy là quá kiên nhẫn.

Chàng lập tức nghiêm giọng hỏi:

- Cô nương còn muốn gì nữa?

- Muốn ngươi phải chính thức chịu tội.

Tưởng gì, hóa ra chỉ có thế mà cũng gây rắc rối? Chẳng phải chàng đã xin lỗi rồi sao?

Thiếu niên cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn còn bực, hỏi:

- Chịu tội thế nào?

- Theo cách thông thường dập đầu ba cái, sau đó nói vài câu gì cho thật dễ nghe là được!

Lam y thiếu niên trong lòng đã giận thật sự, nhưng còn chưa phát tức, chỉ từ chối thẳng thừng:

- Không đời nào!

Ánh mắt Hồng y thiếu nữ lóe lên qua lớp mạng:

- Ngươi thật muốn nếm khổ đau?

- Rất ý nghĩa? Không ngờ trong thiên hạ lại có thứ cô nương chẳng hiểu gì phải trái hàm hồ như vậy!

Hồng y thiếu nữ trừng mắt, đanh giọng hỏi:

- Ngươi chửi ai?

Thiếu niên không nhịn nữa, đốp lại:

- Chửi ngươi!

- Được lắm?

Thiếu nữ nói xong hoành ngang nửa bước, tay trái chụp vỏ kiếm rút ra một nửa, ánh kiếm màu bích ngọc đã phát ra rợp mắt.

Lam y thiếu niên trông thấy định thốt lên: "Tuyệt kiếm!", nhưng chàng ghìm ngay lại được.

Hồng y thiếu nữ hất hàm một cách trịch thượng bảo:

- Rút kiếm!

Thiếu niên lắc đầu lạnh lùng đáp:

- Tại hạ không tùy tiện rút kiếm trước nữ nhân.

Thiếu nữ gằn giọng:

- Sĩ diện hảo? Rồi sẽ hối không kịp...

Dứt lời xuất thủ ngay, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên vạch một đường thẳng tới diện môn thiếu niên, không kịp nhận ra động tác, nhanh kinh hồn!

Lam y thiếu niên lòng thầm kinh hãi nhưng phản xạ hết sức thần tốc, chân chưa kịp dời vị trí, thậm chí trong đầu chưa nảy sinh ý niệm, bàn tay phải theo bản năng đưa thanh kiếm cả vỏ vung lên chặn đứng thế kiếm của đối phương.

Hồng y thiếu nữ lập tức biến chiêu, kiếm vừa ra nửa chừng đã đổi hướng quét xuống hạ bàn nhanh như ánh chớp!

Thiếu niên cũng nhanh chẳng kém, kiếm hoạch nửa vòng vừa đúng tạt vào sống kiếm đối thủ.

"Koong" một tiếng, trường kiếm thiếu nữ bị đánh bật lại, cô ta kinh hãi lùi về một bước, mở to mắt hỏi:

- Người có ngoại hiệu không?

- Đương nhiên có!

- Xưng hô thế nào?

Lam y thiếu niên cũng trả lời cộc lốc như thế:

- Họ Lương!

Lần này thì Hồng y thiếu nữ nhiều lời hơn:

- Trong thiên hạ thiếu gì người họ Lương? Ai biết ngươi là Lương gì chứ? Ta muốn hỏi danh hiệu, tức là cả tên họ và ngoại hiệu.

Thiếu niên cũng thực hiện đúng yêu cầu của đối phương, nhưng vẫn không thừa một chữ:

- "Tu La Kiếm" Lương Đình Khôi!

- À!

Hồng y thiếu nữ thét lên một tiếng có vẻ ngạc nhiên, nói:

- Hình như ta đã từng nghe nói

phương Bắc có một nhân vật mang ngoại hiệu như thế... Xem ra thân thủ ngươi cũng không kém.

Thiếu niên vì đang có việc, trong lòng lại đang bực, chẳng hứng thú gì tiếp chuyện dông dài với nữ nhân đa sự này, liền tránh sang bên bước đi.

Nhưng vừa mới cất nốt chân thứ hai thì chực thấy mắt hoa lên, Hồng y thiếu nữ đã chắn ngang trước mặt, xẵng giọng nói:

- Ngươi khinh người thái quá!

Thiếu niên dừng bước hỏi:

- Tại hạ khinh người chỗ nào?

Giọng thiếu nữ run run như muốn:

- Ta đã hỏi ngươi cẩn thận, vậy mà ngươi không thèm hỏi tên họ ta một tiếng là làm sao?

Lam y thiếu niên lạnh lùng đáp:

- Việc đó không cần thiết!

Hồng y thiếu nữ nghiến răng nói:

- Ta nhất định bắt ngươi phải rút kiếm để xem bản lĩnh bao nhiêu mà coi trời bằng nửa con mắt như vậy. Hừ! Tưởng là mình ghê gớm lắm, quen thói tự phụ, ta phải chứng minh...

Cô nói tới đó rồi dừng lời không nói nữa.

Thiếu niên trầm tĩnh nói:

- Chúng ta chưa hề quen biết. Cô nương muốn chứng minh điều gì?

- Chứng minh xem ngươi có xứng với danh hiệu "Tu La Kiếm" hay không! Chỉ cần ngươi nói một tiếng "không dám", ta sẽ tha cho ngươi đi!

Lúc này giọng thiếu nữ không còn tức giận nữa, có lẽ lâu nay cô ta định khích cho thiếu niên phải xuất kiếm nhưng ý tứ lại không được cao minh cho lắm.

Thiếu niên vốn không phải là người hiếu thắng nên không bị khích, nhưng nghĩ lại thiếu nữ nà quá ương bướng cố chấp, chắc được nuông chiều quá sinh hư, bởi thế cho cô ta một bài học cũng tốt.

Nghĩ thế, chàng từ từ rút kiếm ra.

Hồng y thiếu nữ, kiếm đã cầm sẵn trong tay, thi triển một thức thủ rất quái dị.

Đột nhiên không khí trở nên khẩn trương một cách vô duyên vô cớ.

Căn cứ vào khởi thức kỳ ảo đó, thiếu niên đã nhận ra thân thủ đối phương không phải là hạng tầm thường.

Mặc dù thiếu niên không phải kẻ hiếu danh, nhưng nghĩ đến phải bại thủ dưới tay một thiếu nữ như vậy mà chuyện loang ra giang hồ, chẳng phải điều gì thú vị. Bởi thế chàng bỗng trở nên thận trọng.

Thiếu nữ mắt không rời đối thủ, nói:

- Chuẩn bị!

Thiếu niên bình thản đáp:

- Cô nương có thể tùy tiện xuất thủ!

Ánh bích ngọc lóe lên không kèm theo bất kỳ một âm hưởng nào. Hồng y thiếu nữ đã xuất thủ.

Đúng như thiếu niên đã đoán trước, kiếm pháp của cô ta rất tân kỳ ảo diệu, không tính trước kiếm nhọn đâm vào bộ vị nào, trái lại có cảm giác như tất cả mọi yếu huyệt trên cơ thể đều bị uy hiếp!

Thiếu niên buộc phải dùng tuyệt chiêu để ứng phó. Chàng vung trường kiếm quay nhanh hai vòng rồi thuận theo đường kiếm của đối phương mà phản công, trong công có thủ, trong phòng thủ lại ngầm chứa sự phản công, vô cùng linh hoạt và cơ mật.

Không tính được chiêu thức, và cũng không biết qua bao nhiêu thời gian. Có thể chỉ qua vài nháy mắt, cũng có thể đã vài khắc trôi qua.

Thiếu nữ thì không nói, ngay cả thiếu niên cũng bị cuốn hút toàn bộ tâm trí vào cuộc đấu.

Đang công kích, bỗng nhiên Lam y thiếu niên dừng kiếm lại giữa chừng.

Động tác dừng kiếm ẩn tàng công lực thượng thừa, kiếm đang ở thế tĩnh nhưng sẵn sàng động và công kích bất cứ phương hướng nào, thu phát tùy tâm.

Chàng dừng kiếm giữ thế phòng bị như vậy là do không muốn sát thương đối thủ, bởi vì biết rằng chiêu đó nếu thi triển hết nhất định mũi kiếm đã nhuốm máu.

Nhưng cũng chính do dừng kiếm mà bị Hồng y thiếu nữ lợi dụng, bởi vì cho dù thay đổi chiêu thức thần tốc đến đâu cũng có giai đoạn chuyển tiếp, dù hết sức ngắn ngủi, hơn nữa thiếu niên không phải dừng lại thuận chiêu mà vì sợ sẽ đả thương đối thủ.

Đã gọi là "sợ" tất có sự diễn biến tâm lý khác thường, nghĩa là có sơ hở.

Hai đối thủ tương đương, chỉ cần một sơ hở cũng dễ dàng bị lợi dụng.

Chính trong sát na chàng vừa dừng kiếm.

Hồng y thiếu nữ tuy cũng biết mình vừa gặp nguy hiểm nhưng trấn tĩnh rất nhanh, thừa cơ chỉ mũi kiếm vào ngay yết hầu đối phương!

Thậm chí Lam y thiếu niên không còn thời gian để kinh ngạc chứ đứng nói đến chuyện phản kháng!

Kiếm đã không thể biến thế, chàng chỉ còn cách nghiêng đầu sang bên phải vài tấc để thoát hiểm, đồng thời tay trái đang cầm vỏ kiếm đánh ngược lên.

Lưỡi kiếm đâm sướt qua cổ!

Mãi đến lúc này Lam y thiếu niên mới kịp dịch chuyển chân phải sang nửa bước để giữ thăng bằng.

Đột nhiên thiếu nữ kêu lên một tiếng kinh hãi thu ngay kiếm về.

Thiếu niên nhìn lên, bỗng sững sốt ngẩn mặt ra giống như người mới từ trong bóng tối bất ngờ bước ra giữa ánh thái dương!

Nguyên mới rồi chàng dùng vỏ kiếm đánh ngược lên giải nguy. Nhưng không trúng kiếm đối phương mà làm bay mất tấm mạng che mặt thiếu nữ, để lộ ra một khuôn mặt kiều diễm như thiên tiên giáng thế!

Cả hai cùng sững sờ.

Lam y thiếu niên bàng hoàng trước sắc đẹp mê hồn của thiếu nữ.

Còn thiếu nữ thì kinh hoảng vì tấm mạng che mặt bị bay mất. Vốn xưa nay không để ngoại nhân thấy dung mạo, nay bị lột trần, hơn nữa hiện ra lồ lộ trước một thiếu niên. Cô ta cảm thấy như y phục mình bị tuột mất vậy!

Nhưng hiện tại thì đột biến chỉ xảy ra trong thoáng chốc.

Hồng y thiếu nữ đỏ bừng mặt vì xấu hổ rồi trấn tĩnh lại ngay, nhoẻn miệng cười nói:

- Vậy là chúng ta bình thủ!

Thiếu niên bất giác thốt lên:

- Bình thủ?

Chàng nghĩ rằng nếu mình không kịp dừng kiếm lại đúng lúc thì đối phương đã bị thương rồi, đâu còn khả năng ứng chiến nữa!

Thiếu nữ gặn lại:

- Thế nào? Ngươi không chịu thừa nhận ư? Ngươi đang tấn công mà dừng lại nửa thức, như thế chẳng phải đang thắng thế chuyển thành bại, thế là gì?

Lam y thiếu niên không thể phủ nhận, nhưng sự thực chàng đã vì lưu tình mà lâm vào thế hiểm, bởi thế trong lòng không phục.

Như đọc được ý nghĩ của chàng, thiếu nữ cười hỏi:

- Thế nào? Ngươi không phục ư?

Lam y thiếu niên không đáp.

Thiếu nữ vẫn chưa chịu thôi:

- Im lặng là đồng ý, nghĩa là ngươi cho rằng mình thắng? Nhưng cho ngươi biết chẳng phải riêng ngươi lưu tình!

Thiếu niên ngơ ngác hỏi:

- Ý cô nương là...

- Xem đây!

Hồng y thiếu nữ nói xong xòe lòng bàn tay trái ra, trong đó có mấy mũi châm bằng vàng lóng lánh chỉ bằng chiếc lông trâu dài chưa tới ba tấc!

Trên giang hồ rất ít người có loại ám khí với kích thước nhỏ như vậy, bởi muốn sử dụng được nó phải có võ công thượng thừa và thủ pháp cực kỳ tinh diệu.

Hồng y thiếu nữ hỏi:

- Nếu lúc ta phát kiếm, đồng thời phóng luôn những mũi kim tinh này thì ngươi có khả năng tránh nổi không?

Hỏi xong lại nhoẻn miệng cười!

Lam y thiếu niên nghĩ thầm:

- Nếu trong cuộc quyết đấu thực sự, ta đã quyết lấy mạng ngươi thì dù có mười loại kiện linh như vậy cũng vô ích, vì ta chẳng cho ngươi có cơ hội thi triển đâu.

Tuy nghĩ vậy nhưng chàng không nói ra.

Hồng y thiếu nữ cho rằng đối phương đã khuất phục, nhưng ánh mắt không tỏ ra đắc thắng mà đăm đăm nhìn vào mặt chàng đầy tình ý.

Lam y thiếu niên cảm thấy mặt nóng bừng.

Hồng y thiếu nữ lại hỏi:

- Bây giờ thì ngươi muốn biết ta là ai rồi chứ?

Ngoài dung nhan kiều diễm của thiếu nữ, thái độ, tính cách và nhất là ngôn từ của cô ta làm thiếu niên phát ngán.

Nghe hỏi câu đó, chàng lạnh lùng đáp:

- Tại hạ đã nói, việc đó không cần thiết!

Thiếu nữ biến sắc, nghiến răng nói:

- Được lắm?

Nhưng lại không có cách nào để trút hận, cô ta chỉ hậm hực buông một câu:

- Ta có chuyện rất quan trọng định nói với ngươi, nhưng bây giờ lại không muốn nói nữa?

Song phương mới gặp nhau lần đầu, có chuyện gì để nói? Mà chuyện rất quan trọng nữa?

Trong lòng Lam y thiếu niên lập tức nẩy ra câu hỏi, nhưng chàng không thể nói.

Xét cho công bằng, thái độ của chàng có phần nghiệt ngã.

Càng về sau, thái độ của Hồng y thiếu nữ đối với thiếu niên càng trở nên thân thích, có thể nói là hết sức nhún nhường, nhất là câu hỏi cuối cùng, giống như sự gợi ý làm thân.

Thế mà đối phương thẳng thừng cự tuyệt, điều đó làm tổn hại nghiêm trọng đến sự tự tôn của thiếu nữ.

Huống chi thiếu nữ này chưa bao giờ lộ diện trước bất cứ nam nhân nào, hơn nữa cô ta ý thức được sắc đẹp của mình, đâu thể để người khác khinh khi?

Nhưng trong trường hợp này biết làm gì đối với con người có trái tim gỗ đá ấy?

Những gì có thể sử dụng để cho hắn một bài học, cô ta đã từng làm: trách móc, nhục mạ, thậm chí động thủ quá chiêu... Hình thức nào cũng bị dồn vào thế hạ phong, còn có cách gì hơn nữa?

Thiếu nữ vừa nói xong câu liền băng mình đi, phút chốc đã mất hút bóng trong gió cát.

Đại ngàn vẫn rít lên xào xạc như muốn nhanh chóng vùi lấp biến cố vừa rồi.

Và xét cho cùng, sự gặp gở tình cờ và ngắn ngủi giữa hai sinh vật nhỏ nhoi thì có ý nghĩa gì đâu so với đại ngàn vĩnh cửu?

Lam y thiếu niên vẫn đứng tần ngần nhìn theo hướng thiếu nữ vừa đi khuất. Lẽ tự nhiên trong lòng chàng ít nhiều có giữ lại ấn tượng về cuộc gặp gở kỳ lạ vừa qua, nhất là dung mạo tuyệt trần của thiếu nữ.

Hồi lâu chàng trấn tĩnh lại, thu kiếm tiếp tục hành trình. Nhưng bên tai như vẫn còn dư âm câu nói:

- Ta có chuyện rất quan trọng định nói với ngươi, nhưng bây giờ lại không muốn nói nữa. Chẳng biết cô ta định nói chuyện gì?

Chàng bỗng ân hận là vừa rồi mình đã không truy vấn việc này.

Lam y thiếu niên hít sâu vào một hơi rồi gia tăng thân pháp tiến lên.

Vào tới chân núi, gió đã dịu đi nhiều, nhưng bầu trời vẫn xám xịt như trước.

Đi thêm vài dặm nữa, Lam y thiếu niên theo lời chỉ dẫn, rời quan lộ theo sơn đạo đi ngược lên núi.

Lúc đầu, sơn đạo tương đối bằng phẳng, thỉnh thoảng còn gặp một vài nhóm dân sơn cước, hoặc dăm ba kẻ tiều phu.

Nhưng vượt qua vài sơn cốc, đường trở nên dốc đứng, hiểm trở và hoang vu hơn nhiều. Càng lên cao thế núi càng hiểm, có lẽ chỉ người giang hồ và số ít thợ săn mới lên tới được đây, vì thồ hàng gánh củi thì chỉ có thể đi từng bước một và rất nguy hiểm.

Cách quan lộ chừng hai canh giờ, sơn đạo chỉ còn là đường ruột dê, chỉ đủ đặt một bàn chân, một bên là vách đá dựng đứng cao vút tận tầng mây, bên kia là khe núi sâu thẳm, nhìn mà rợn gáy.

Đường đã hiểm, thời tiết lại xấu nên đi cả buổi, Lam y thiếu niên không gặp một hành nhân nào.

Vượt qua một dốc núi nữa, con đường lại tụt xuống khe núi.

Lòng khe khô cạn không có giọt nước nào, bướm trắng bướm vàng đậu thành từng đám chập chờn trông rất đẹp mắt. Những tảng đá giữa lòng khe đủ kích đủ cở được dòng nước cần mẫn đẻo gọt hàng vạn năm tạo thành các hình thù kỳ quái, có hình cá, có hình chim thú, lại có những tảng giống hình người ngồi chụm đầu bên nhau như đang tâm sự điều gì từ vạn kỷ.

Hai bên bờ khe là vách đá dựng đứng cao vút ngay cả khỉ vượn cũng khó leo, thỉnh thoảng lộ ra những thạch động.

Sơn đạo băng qua khe núi lại dẫn ngược lên sườn dốc bên kia.

Ở chốn sơn lâm thì khe suối sơn cốc là nơi chứa đựng nhiều cảnh quan huyền bí và ngoạn mục nhất.

Đã nói huyền bí tức trong nó tiềm ẩn những điều khó hiểu, những mối đe dọa khó lường, nói tóm lại đó là sức mạnh của tự nhiên kết hợp với siêu nhiên mà đứng trước mặt người ta thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.

Lam y thiếu niên dừng lại giữa lòng ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ của thiên nhiên, trong lòng cũng thấy nao nao.

Gió lại bắt đầu nổi lên, gió ngàn thổi xào xạc qua khe tạo nên cảm giác thê lương rờn rợn.

Lam y thiếu niên nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ trời sắp mưa? Bây giờ đang lúc mùa khô hạn, thường cả tháng mới được một trận mưa, nhưng trong núi thời tiết bất thường khó mà nói trước!

Trời u ám, cả ngày không thấy vầng thái dương ló ra lần nào, nhưng căn cứ vào thời gian hành trình và sắc trời đã bắt đầu thẫm lại, thiếu niên đoán rằng bấy giờ cách hoàng hôn chẳng còn lâu nữa.

Đi trong núi mà lở bước không tìm được chỗ nghỉ chân khi đêm xuống là một nổi đe dọa, nhất là trên núi cao, có khi đi mất cả buổi vẫn không tìm được nước, vì thế thiếu niên quyết định tìm chỗ trú đêm.

Hiện khe núi nầy là nơi lý tưởng để kiếm một chỗ nương thân, sẵn thạch động và dễ tìm nước.

Lam y thiếu niên đã nói thật danh hiệu của mình với Hồng y thiếu nữ. Tên họ chàng là Lương Đình Khôi, ngoại hiệu "Tu La Kiếm". Chàng phụng sư mệnh từ quan ngoại vào Trung Nguyên để gặp một cao nhân tiền bối đã thoái xuất giang hồ từ lâu.

Vấn đề phức tạp là chính sư phụ chàng cũng không biết vị tiền bối đó ẩn cư ở đâu mà chỉ đưa cho chàng một địa chỉ của một quái thủ võ lâm, có thể giúp tìm được vị cao thủ tiền bối.

Có một chuyện ngẫu nhiên hết sức kỳ diệu là quái thủ trong địa chỉ mà Lương Đình Khôi phải tìm chính là sư phụ của thiếu nữ chàng đã quen biết.

Nói rằng chỉ quen biết thôi là quá ít.

Chàng không chút do dự khi thừa nhận đó là người trong mộng của mình.

Đối với Lương Đình Khôi, không một nữ nhân nào trên thế gian có thể sánh được với nàng, ngay cả thiếu nữ kiều diễm vừa mới gặp trong núi cũng không xinh đẹp bằng.

Hai người quen nhau trong hoàn cảnh vô cùng éo le, ngay chuyến đầu tiên chàng vào trung nguyên hai tháng trước đây, và từ đó tới nay hình bóng nàng vẫn in đậm trong tim chàng không hề phai nhạt.

Lần đó, Lương Đình Khôi chưa kịp bộc bạch nổi lòng mình thì nàng bị sư phụ vội vàng đưa đi, nhưng qua ánh mắt và cử chỉ, chàng tin rằng nàng cũng có nổi lòng như mình.

Như vậy, lần này tới Phục Ngưu Sơn, ngoài việc hoàn thành sư mệnh, trong lòng Lương Đình Khôi tràn trề hy vọng gặp lại người xưa để giải bày nổi niềm chất chứa từ lâu.

Tuy thế trong lòng chàng vẫn thấp thỏm một nổi lo.

Trước lúc chia tay thiếu nữ còn kịp nói lại rằng, sau khi biết lai lịch thân thế của chàng, hình như sư phụ nàng tỏ ý không hài lòng!

Lương Đình Khôi chưa giáp mặt nhưng khi nghe thiếu nữ nói ra danh hiệu sư phụ mình là "Bạch Phát Tiên Bà" thì chàng lập tức thấy chấn động.

Bạch Phát Tiên Bà lừng danh trên giang hồ hồi hai mươi năm trước, theo truyền ngôn thì đó là nhân vật nửa tà nửa chính, thiện ác tùy tâm.

Người trên giang hồ còn gọi Bạch Phát Tiên Bà là "Đệ nhất quái thủ ngoạn đao". Đã hơn chục năm ẩn tích, không ngờ hai tháng trước lại xuất hiện ở phụ cận Phục Ngưu Sơn.

Sau chuyến đó Lương Đình Khôi trở về quan ngoại có kể lại quan hệ của mình với truyền nhân của Bạch Phát Tiên Bà, sư phụ tỏ ra rất quan tâm và lập tức phái chàng trở lại trung nguyên.

Lương Đình Khôi nhận sư mệnh với niềm hứng khởi nhưng trong lòng vẫn thầm ngạc nhiên không biết giữa sư phụ với vị quái thủ Bạch Phát Tiên Bà nửa tà nửa chính kia có mối quan hệ thế nào.

Phục Ngưu Sơn bao la nghìn dặm, căn cứ vào một tấm địa đồ sơ lược để tìm được một mái lều trong đó, chẳng khác gì đáy bể mò kim, nên có thể nói hành động của chàng là rất mạo hiểm, thậm chí viễn vông.

Lương Đình Khôi không cần phải vội, thời gian được cho phép còn nhiều, hơn nữa nhìn thời tiết xấu thế ấy sợ rằng trời bất thần đổ mưa nên thà nghỉ chân sớm một chút mà có được chỗ ngủ an toàn.

Chàng đi dọc khe núi một lúc, cuối cùng tìm thấy một thạch động cách đáy khe chừng năm thước, cao đúng tầm nhìn.

Động khẫu cao rộng mỗi bề chừng một trượng, bên trong khô ráo sạch sẽ và không sâu lắm, thật là chỗ nghỉ chân lý tưởng.

Lương Đình Khôi nhãy vào thạch động, ngồi xuống dựa lưng vào tường, duỗi chân tay cho thoải mái, thư giãn sau một ngày hành trình vất vả.

Trong núi, hoàng hôn buông xuống rất nhanh.

Nghỉ một lúc, Lương Đình Khôi giở lương khô ra ăn, vừa hình dung ra cuộc gặp gỡ sắp tới với người trong mộng.

Đột nhiên Lương Đình Khôi ngừng nhai, mắt nhìn ra động khẫu.

- Đứng lại! Chạy đi đâu?

Những tiếng quát hỗn độn từ ngoài khe núi vọng vào cùng tiếng bước chân chạy rầm rập cách thạch động không xa.

Lương Đình Khôi liền đứng lên di bước tới cửa động đưa mắt quan sát.

Chỉ thấy giữa khe núi một đám đông hắc y nhân không dưới hai mươi tên, vây bọc một lão đạo sĩ vào giữa.

Làm sao xảy ra xung đột ở chốn hoang sơn này?

Một tên trong bọn hắc y nhân rít lên:

- Trước hết cứ thịt tên này đã hãy nói!

Đám đông nhao nhao hưởng ứng:

- Xông vào!

Mặc dù trời đã chập choạng nhưng Lương Đình Khôi đứng ở vị trí khá gần, từ trên nhìn xuống thuận tiện nên nhất cử nhất động xảy ra ở hiện trường chàng đều thấy rất rõ.

Lão đạo sĩ tuổi độ ngũ tuần, đạo y tơi tả, đầu tóc tán loạn, khắp mình bê bết máu, rõ ràng vừa trải qua cuộc chiến tàn khốc và bị truy đuổi tại đây.

Bọn hắc y nhân tay lăm lăm binh khí, mặc dù khí thế rất hùng hổ nhưng chưa ai dám xông vào trước. Hiển nhiên chúng vẫn còn kiêng kỵ đối phương.

Lão đạo sĩ tay cầm trường kiếm đưa chếch trước ngực, tuy thân thể nhìn rất thảm hại nhưng vẻ mặt vẫn kiên nghị, đôi mắt sáng quắc thỉnh thoảng lóe lên rất linh hoạt cảnh giới bốn xung quanh.

- Aaaa!

Một tiếng thét nhất loạt vang lên như sấm dậy dội vào vách đá lan xa, bọn hắc y nhân cùng nhãy xổ vào đạo sĩ, trong cuộc ánh kiếm ánh đao loang loáng chém dọc bổ ngang nhìn hoa cả mắt. Tiếng sắt thép chạm nhau chát chúa nghe đinh tai nhức óc hòa với tiếng người la hét tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn nghe một rùng mình sởn gáy.

Bọn hắc y nhân tên nào cũng tráng kiện, hết tên này đến tên khác đổ vào đạo sĩ như bầy sói.

Nhưng lão đạo sĩ không phải hạng tầm thường, tuy đã bị thương sức lực hao tổn rất nhiều nhưng kiếm pháp vẫn còn rất lợi hại, mỗi kiếm đâm ra là có kẽ trúng thương, giữa hơn hai chục đối thủ vây bọc lấy mình vẫn không nao núng, tả xung hữu đột, chung quy vẫn tự bảo vệ được an toàn.

Trời đã tối, tuy không thấy máu đổ nhưng căn cứ vào những tiếng rú thảm khốc vang lên không ngớt cũng biết số hắc y nhân đã bị tổn thất không ít.

Nhân số mỗi lúc một thưa, nhưng mức độ ác liệt của cuộc chiến vẫn không hề thuyên giảm.

Qua thời gian chừng một tuần trà, số lượng người của bọn hắc y nhân chỉ còn lại một nửa. Trên người lão đạo sĩ cũng thêm vài vết thương.

Lương Đình Khôi không hiểu nguyên nhân nào đã dẫn đến xung đột nên chỉ biết đứng ngẩn mặt nhìn.

Chàng thấy không có lý do nào để can thiệp.

Công thế của bọn hắc y nhân càng lúc càng rời rạc, lại có thêm bốn tên nữa trụi kiếm ngã xuống.

Lão đạo sĩ tuy thương thế mỗi lúc nặng hơn nhưng do áp lực của đối phương giảm nhiều nên tinh thần càng phấn chấn, hy vọng thoát thân càng tăng.

Chính trong lúc lão đạo sĩ đang thắng thế thì từ sơn đạo có hai lão nhân vận hắc y lao nhanh tới đấu trường.

Bọn hắc y nhân như có thêm viện binh nên gia tăng cường độ công kích, chứng tỏ hai tên hắc y lão nhân là người của chúng.

Nhưng lão đạo sĩ vẫn không nao núng, kiên trì giữ tăng thế trận, kiếm trong tay liên tục ra chiêu sát thủ.

Tiếng rú thảm của người bị tử thương lại vang lên.

Hai hắc y lão nhân đứng ngoài vòng đấu quan sát một lúc, sau khi thấy thêm hai đồng bọn bị giết, một trong hai người quát to:

- Lùi lại!

Mấy tên hắc y nhân được lệnh lập tức nhãy ra khỏi vòng đấu.

Bấy giờ lão đạo sĩ cũng đã kiệt lực, lảo đảo lùi về dựa lưng vào một khối quái thạch, đứng thở dốc.

Hai tên hắc y lão nhân, một tả một hữu song song tiến đến gần lão đạo sĩ, cách chừng tám thước thì dừng lại. Một trong hai lão nhân lên tiếng:

- Đưa vật đó ra đây! Chúng ta sẽ giành cho ngươi một sinh lộ.

Lão đạo sĩ rít lên:

- Đừng nằm mộng!

Lão nhân vừa rồi nói:

- Nhất Thanh? Vì sao ngươi u mê không chịu tỉnh ngộ như thế? Hãy tỉnh trí mà suy nghĩ xem, nếu ngay cả tính mạng mà ngươi còn không giữ nổi thì cứ bo bo ôm lấy vật đó được tích sự gì chứ?

Thì ra lão đạo sĩ có pháp hiệu là Nhất Thanh? Cứ theo lời hắc y lão nhân thì cuộc xung đột nảy sinh là do song phương tranh chấp một đồ vật.

Nếu cả hai bên không tiếc tính mạng, hắc y nhân kiên trì bám sát, còn Nhất Thanh đạo nhân thà chết không bỏ, chứng tỏ vật đó không phải tầm thường.

Xưa nay trong giang hồ những cuộc tranh đoạt bảo vật như vậy diễn ra như cơm bửa, vô cùng khốc liệt, xương rơi máu đổ không sao tính hết và kết quả muôn đời là mạnh được nhược thua.

Bọn Hắc y nhân răm rấp tuân lệnh hai hắc y nhân vừa đến. Như vậy, chứng tỏ hai người này thân phận cao hơn, tất võ công cũng hơn hẳn bọn kia. Xem ra Nhất Thanh đạo nhân đang ở thế yếu chẳng nghi.

Nhất Thanh đạo nhân ngừng thở dốc, cười hắc hắc, đáp:

- Cho dù bổn đạo gia không giữ được thì các ngươi cũng đừng mong sờ tới?

Hắc y lão nhân ánh mắt hiện sát quang, hỏi:

- Ngươi đã nhất tâm nhất ý như thế?

- Bổn đạo gia đã quyết định từ lâu!

- Nếu vậy thì chúng ta đành phải thành toàn cho ngươi thôi!

Nói xong hai lão nhân đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời rút kiếm công kích, vừa xuất chiêu đã thi triển sát thủ.

Nhất Thanh đạo nhân vừa nghỉ được chốc lát, công lực có khôi phục một phần, Iiền vung kiếm chống trả.

Kiếm thuật của Nhất Thanh phải thừa nhận là tinh diệu, công thủ nhịp nhàng, tiến thoái đúng phép, chiêu thức phối hợp rất nhuần nhuyễn.

Nhưng trong trạng thái sức cùng lực tận vì phải chiến đấu nhiều lại còn bị thương nhiều chỗ, mất không ít máu nên tình cảnh giống như mũi tên đã sắp hết đà, phải duy trì cuộc chiến chỉ là việc gắng gượng mà thôi. Trong lúc đó cả kiếm thuật lẫn võ công của hai hắc y lão nhân cao hơn bọn thuộc hạ vừa tham chiến nhiều, cho dù Nhất Thanh đạo nhân đang sung sức còn khó mà dành được ưu thế, đừng nói bây giờ đã sức tàn lực tận.

Chỉ qua năm sáu chiêu, Nhất Thanh đạo nhân bị dồn vào hiểm cảnh, tay trái lão trúng thêm một kiếm nữa.

Hai lão nhân càng gia tăng công thế.

Nhất Thanh đạo nhân có lẽ đã nhận ra mình không còn cơ may nào nữa, nên thi triển đấu pháp liều mạng, chỉ công mà không thủ, chẳng để ý đến việc giữ kín môn hộ của mình nữa, xuất kiếm nhằm yếu huyệt đối phương đâm những chiêu chí mạng.

Hai lão nhân kinh hãi vội lùi về phòng thủ!

Chợt bọn hắc y nhân đứng ngoài cùng "ồ" lên một tiếng.

Một lão nhân bị một kiếm trúng vào ngực phải, rú lên nhãy khỏi vòng đấu, nhưng lão nhân thứ hai đã lợi dụng thời cơ đâm vào sườn đối phương, đồng thời quát to:

- Lý hương chủ? Không được lùi!

Dứt lời chính lão ta xông vào trước.

Nhất Thanh đạo nhân nghiến răng nói:

- Bổn đạo gia liều mạng với các ngươi!

Rồi xuất kiếm phản kích.

Lão nhân được gọi là Lý hương chủ tuy bị thương vào ngực nhưng vẫn còn chiến đấu được, thấy Nhất Thanh đã bị thương không nhẹ phấn chấn kêu lên:

- Triệu quản sự! Thịt hắn!

Rồi hăm hở vung kiếm nhằm vai phải Nhất Thanh chém xuống.

Lúc đó Nhất Thanh đang đấu kịch liệt với Triệu quản sự, nghe kiếm khí biết rằng mình bị đánh tập hậu, liền xuất một kiếm hóa giải chiêu kiếm của Triệu quản sự, đồng thời hai ré sang trái để tránh một kiếm chém từ phía sau, rồi bất thần quay người lại!

Lý hương chủ thấy đối phương đang bận đối phó với Triệu quản sự thừa cơ đánh lén trông chừng sắp đắc thủ, đâu ngờ Nhất Thanh tránh được và quay lại cực nhanh, một kiếm nhằm thẳng ngực trái Lý Hương chủ đâm tới như ánh chớp!

Lý hương chủ kiếm vừa bị mất đà không thu về chống đở kịp đành nhãy tránh sang bên nhưng không kịp, bị trường kiếm đâm suốt qua vai ra tận sau lưng. Nhưng Nhất Thanh đạo nhân chưa kịp rút kiếm ra thì Triệu quản sự đã đủ thời gian đâm kiếm đúng vào hậu tâm lão!

Lý hương chủ buông rơi thanh kiếm ngã ngồi xuống đất, đồng thời Nhất Thanh đạo nhân tay vẫn cầm chặt chuôi kiếm ngã úp mặt xuống, táng mệnh tại đương trường!

Triệu quản sự cúi xuống lật ngữa thi thể Nhất Thanh lên, lôi từ ngực áo đạo nhân ra một cái hộp bằng sắt nhỏ màu đen ngắm nghía một lúc, cười lên hắc hắc hai tiếng đầy đắc ý. Sau đó cất hộp vào người rồi mới bước đến trước mặt Lý hương chủ hỏi:

- Lý hương chủ, thương thế ra sao?

Lão nhân này tay phải ôm lấy vết thương ở dưới vai máu vẫn tiếp tục tuôn ra, khó nhọc cất tiếng:

- Triệu quản sự đã đắc thủ rồi ư?

Triệu quản sự gật đầu:

- Phải! Đắc thủ rồi.

Lý hương chủ cúi xuống nhìn vết thương, thều thào nói:

- Xin hãy xem giúp... thương thế...

của...

Triệu quản sự hờ hững trả lời:

- Ta thấy không cần!

Lý hương chủ bỗng ngẫng lên mở to mắt hỏi:

- Vì sao?

- Lý hương chủ, thương thế của ngươi rất trầm trọng, cho dù có thần tiên ở đây cũng không cứu nổi!

Lão nhân họ Lý phẫn uất nói:

- Triệu Thiếu Lăng! Ngươi có ý gì?

Vì quá tức giận, máu từ vết thương của lão ta lại trào ra.

Triệu quản sự thản nhiên đá Lý hương chủ:

- Nể tình ngươi từng nhiều năm cùng ta tham gia vào sự vụ của bổn Bang vào sinh ra tử, số phận của ngươi tới đây cũng vừa rồi. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải thoát để bớt đau khổ.

Lão nhân họ Lý mặt nhợt lại cố sức gào lên:

- Triệu Thiếu Lăng! Ngươi định tâm chiếm vật đó?

- Đâu có! Đừng nói bậy! Ngươi không sợ... chiếu theo bang quy... trị tội?

Triệu quản sự cười hắc hắc, đáp:

- Việc đó khỏi cần ngươi bận tâm!

Dứt lời cất một tràng cười man rợ rồi vung trường kiếm đâm vào giữa ngực Lý hương chủ!

- Ngươi... Ngươi...

Lý hương chủ chỉ kịp thốt ra hai tiếng, thân thể nảy lên rồi gục xuống bất động.

Mấy tên hắc y nhân cùng kêu lên kinh hãi.

Lương Đình Khôi mắt đỏ ngầu, không ngờ tên quản sự họ Triệu kia chỉ vì chiếc hộp sắt mà không tiếc tàn sát đồng môn.

Hắn vung kiếm ra lệnh cho thuộc hạ:

- Các ngươi hãy lập tức thanh lý hiện trường!

Rồi nhìn thi thể tên Hương chủ nói thêm:

- Lý hương chủ từ lâu manh tâm phản trắc, bổn quản sự phụng mật lệnh của Bang chủ giải quyết hắn!

Bảy tên hắc y nhân còn sống sót không ai dám nói câu nào, cũng đứng ỳ ra không chấp hành mệnh lệnh.

Triệu quản sự gầm lên:

- Sao còn chưa động thủ? Dám kháng lệnh phải không?

Bấy giờ trời đã tối không thấy rõ mặt người nữa.

- Bẩm quản sự...

Một tên hắc y nhân rụt rè hỏi:

- Thanh lý bằng cách nào? Ở đây toàn là đá phiến, mà chúng tôi lại không những theo công cụ đào bới nào cả.

Triệu quản sự ngắt lời:

- Ta nhớ rằng ở khe núi này thạch động rất nhiều. Trong số các ngươi hai tên hãy theo ta, số còn lại khuân xác chết. Chỉ cần một cái hang là đủ chỗ để an táng tất.

Lương Đình Khôi phát lo. Từ hiện trạng ngược lên thì động khẫu mà chàng đang ngồi là gần nhất, nếu chúng mang tử thi vào đây thì thế nào cũng phát hiện được chàng.

Thật tình Lương Đình Khôi không sợ mấy tên nhãi nhép này, nhưng một khi thấy có người chứng kiến hành vi của mình, tên Triệu quản sự nhất định không thể để chứng nhân sống sót tiết lộ tin tức ra giang hồ. Lúc đó chàng buộc lòng phải hạ sát thủ, điều mà chàng không muốn.

Lúc này tên Triệu quản sự đã dẫn theo hai tên thuộc hạ xuôi theo khe núi đi tìm thạch động.

Lương Đình Khôi thở phào nhẹ nhõm và cười thầm:

- Mình thật nghĩ vẩn vơ! Xuôi hay ngược khe thì cũng có hang núi cả, nhưng theo lý thì mang vác tử thi xuôi xuống thuận tiện hơn. Hắn làm thế là phải!

Năm tên hắc y nhân còn lại tiến hành thanh lý hiện trường.

Cả thảy có đến mười sáu, mười bảy xác chết, với nhân lực đó phải bốn chuyến mới dời đi hết, tên nào cũng lộ vẻ bất mãn.

Lương Đình Khôi thấy hành vi tàn bạo bất lương của tên Quản sự đã định hiện thân trừng trị, nhưng khi nghe hắn nói là nhận mật lệnh của Bang chủ, chàng ngập ngừng một hồi rồi từ bỏ ý định.

Theo quy củ trên giang hồ, không ai có quyền can thiệp vào công việc nội bộ của môn phái khác.

Chàng chỉ băn khoăn nghĩ thầm:

- Chiếc hộp sắt đó rốt cuộc đựng vật gì trong đó? Cho dù là trân châu vàng ngọc thì với dung lượng nhỏ như vậy chẳng đáng bao nhiêu, làm sao lại nảy sinh ra tranh đoạt thảm khốc như thế?

Dù biết rằng việc không liên quan gì đến mình, nhưng vì hiếu kỳ, hơn nữa vừa tận mắt chứng kiến cuộc đấu đẩm máu vừa qua, lại đang lúc ngồi nhàn không có việc gì làm nên chàng nghĩ vẩn vơ như vậy.

Định bỏ vào nằm ngủ một lúc, nhưng không biết có gì níu lại, Lương Đình Khôi vẫn ngồi bên động khẫu quan sát hành động của chúng.

Từ đầu nguồn vang lên tiếng hú gọi của Triệu quản sự.

Năm tên còn lại ở hiện trường bắt đầu động thủ xốc người chết lên khiêng đi, cứ mỗi người khuân một tử thi.

Lương Đình Khôi quay vào động.

Bây giờ không có gì đáng xem nữa.

Chỉ có sự tò mò muốn biết trong hộp sắt rốt cuộc chứa đựng vật gì, nhưng cũng chỉ biết vậy thôi. Nhưng chàng vừa ngã lưng xuống thì chợt nghe vang lên một tiếng rú thảm khốc dưới khe truyền đến.

Đêm thanh vắng, âm thanh đó dội vào vách đá nghe thật rùng rợn!

Hiển nhiên lại có người bị giết? Chẳng lẽ còn banh nhóm nào khác tiếp tục kéo đến tranh đoạt chiếc hộp cùng bọn hắc y nhân?

Lương Đình Khôi lại chạy ra cửa động lóng tai nghe. Không có tiếng binh khí giao nhau, tiếng hô xung sát, chứng tỏ không có xảy ra giao chiến.

Tiếng rú vang lên thêm mấy lần nữa rồi mới tắt hẳn, hình như năm sáu lần cả thảy.

Như vậy đủ xác định rằng tên Triệu quản sự đã hạ độc thủ đối với bọn thủ hạ của mình để diệt khẫu. Lý lương chủ đã nói không sai, tên họ Triệu đã rắp tâm chiếm đoạt chiếc hộp sắt cho riêng mình.

Bây giờ thì Lương Đình Khôi không sợ bị ước thúc vì can thiệp vào sự vụ của bang phái khác nữa. Hành động sát hại huynh đệ đồng môn của tên họ Triệu là bất nhân bất nghĩa và bội phản sư môn đáng phải trừng trị. Vì trách nhiệm duy hộ võ đạo, chàng không thể khoanh tay bàng quan trước hành vi bất nhân và phản trắc này.

Lương Đình Khôi liền phi thân lướt xuống khe.

Mới được hai trượng, chưa tới chỗ xảy ra trận đấu lúc chập tối thì chàng trông thấy hai bóng đen một trước một sau bã ng lên sơn đạo.

Bỗng tên chạy trước vấp chân ngã, tên chạy sau liền sấn tới. Với khoảng cách chừng năm sáu trượng, Lương Đình Khôi căn cứ vào dáng người mà đoán ra tên chạy sau là quản sự Triệu Thiếu Lăng.

Tên hắc y nhân vừa vấp ngã gượng nhổm lên nói:

- Triệu Thiếu Lăng! Người tâm trường thật độc ác! Dám manh tâm phản trắc, tàn sát đồng môn.

Hắn nói một cách khó nhọc, có lẽ đã bị thương.

Triệu Thiếu Lăng cười độc địa nói:

- Tiểu tử! Người nhìn mệnh đi! Bọn họ đã thượng lộ cả rồi, còn chờ ngươi ở Quỷ môn quan đó! Hô hô hô hô.

Trong tiếng cười tàn khốc, hắn lao kiếm xuống. Lại một tiếng rú nữa rồi tất cả trở lại yên tĩnh.

Lương Đình Khôi vừa qua khỏi một tảng quái thạch thì chợt thấy Triệu Thiếu Lăng ngẫng lên quát to một tiếng:

- Ai?

Theo bản năng, chàng lùi lại đưa mắt nhìn, thấy có mấy nhân ảnh từ sơn đạo đang tiến xuống khe.

Triệu Thiên Lăng lùi dần ra giữa khe núi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx