Tên Tổng quản Từ Huy đưa mắt thâm độc nhìn Thái Cực Lão Nhân, nhếch môi cười nói:
- Phạm lão! Chúng ta nên bình tĩnh mà nói chuyện, tệ môn tạm lưu tôn phu nhân lại làm khách chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Bởi vì đây là việc tối hệ trọng của tệ môn nên không thể không nhờ đến bản lĩnh thần thông của lão nhân gia. Tệ môn chủ xưa nay đối với Phạm lão đều nhất mực cung kính.
Thái Cực Lão Nhân ngắt lời:
- Hừ! Các ngươi đối với lão phu thế này mà gọi là cung kính ư?
Từ Huy xua tay:
- Không phải thế! Tại hạ vừa nói chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi. Chỉ vì Phạm lão quá cố chấp mới buộc phải dùng hạ sách này, biết rằng có mạo phạm đến oai phong, xin được lão nhân gia lượng thứ!
- Trước đây nói thỉnh lão phu đến để giám định một bản mật thư, bây giờ lại hóa ra bức bách lão phu bán mạng! Cái đó phải giải thích thế nào?
Từ Huy cười điềm nhiên nói:
- Phạm lão! Đó cũng là điều bất đắc dĩ, nói chệch đi một chút thì Phạm lão mới chịu đi cho. Trước đây chiếc hộp vẫn ở trong tay lão đại của Thiên Nam Tam Ác, tệ môn đã có kế hoạch chu toàn để đối phó. Không ngờ sự việc lại xảy ra đột biến, Đại Ác bị giết, đồ vật bị người khác cướp mất và hiện tại hung thủ đang ở trong thạch động này, bởi thế mới phiền đến lão nhân gia...
Thái Cực Lão Nhân ngắt lời:
- Thôi đừng dài dòng vô ích!
Vẽ mặt Từ Huy giản ra, hắn vội hỏi, lòng đầy hi vọng:
- Như thế là lão nhân gia chấp thuận?
- Không đời nào!
- Nghĩa là Phạm lão đành lòng cự tuyệt?
Thái Cực Lão Nhân gằn giọng:
- Không sai! Lão phu không đời nào làm chuyện chắp cánh cho hổ, thêm vuốt cho lang!
Tên tổng quản bỗng cười lớn một tràng hiểm độc:
- Hắc hắc hắc... Chẳng lẽ Phạm lão không đoái hoài gì đến số phận của tôn phu nhân?
Thái Cực Lão Nhân nghiến răng rít lên:
- Từ Huy! Ngươi cho rằng lão phu không đối phó nổi với chừng này tên có mặt ở đây sao?
Từ Huy bất giác lui lại một bước, mặt biến sắc nói:
- Cái đó... Chẳng lẽ...
Nhưng thấy Thái Cực Lão Nhân vẫn bất động, hắn lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng trở lại sự giảo hoạt thâm độc trước đây:
- Đương nhiên Phạm lão với thân thủ của mình có thể đánh hạ tất cả chúng tôi đây, nhưng tại hạ tin rằng Phạm lão không đời nào làm thế!
Thái Cực Lão Nhân quắc mắt hỏi:
- Vì sao?
Vì phu thê nghĩa nặng tình sâu, huống chi bây giờ đã tới buổi xế chiều, nếu lở xảy điều gì bất trắc với tôn phu nhân, Phạm lão hối sao còn kịp nữa?
Nói tới đó hắn lại cười dài một tràng đầy đắc chí.
Thái Cực Lão Nhân bỗng giơ chưởng lên.
Cả Từ Huy lẫn tên Ngô quản sự cùng hốt hoảng lui lại một bước đứng sát bên nhau vận công phòng bị.
Tất cả mười mấy tên võ sĩ trên hiện trường tên nào tên nấy mặt không còn chút huyết sắc, ngưng thần chờ đợi.
Với thân thủ Thái Cực Lão Nhân nếu ông ta nổi giận tấn công thì nhất định toàn thể chúng nhân đệ tử của Thiên Tinh Môn ở đây sẽ bị tận diệt chẳng nghi!
Lương Đình Khôi núp sau mỏm đá cũng thấy lòng khẩn trương lên.
Thái Cực Lão Nhân giơ chưởng lên nhưng không có biểu hiện gì tỏ ra sắp tấn công cả. Hiển nhiên ông ta chưa thể hạ quyết tâm.
Bởi vì dù có giết hết bọn lâu la của Thiên Tinh Môn ở đây cũng không thể cứu được thê tử mà hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Từ Huy đương nhiên hiểu rõ tâm ý đối phương liền trấn tĩnh lại nói:
- Phạm lão! Hi vọng trước khi xuất thủ, xin hãy suy tính kỹ!
- Lão phu có gì mà phải suy tính?
Thấy giọng nói của đối phương không đủ kiên quyết, Từ Huy liền nhân cơ hội tấn công:
- Tôn phu nhân niên kỷ đã cao, nên được sống yên vui trong cảnh già là, nếu xảy ra chuyện gì thì khó lòng mà nhắm mắt.
Thái Cực Lão Nhân nghiến răng nói:
- Lão phu thà để ngọc vỡ ngói tan!
- Nếu Phạm lão đã tính trước hậu quả thì đương nhiên có thể xuất thủ!
Giọng Thái Cực Lão Nhân đầy đe dọa:
- Ngươi thách thức lão phu sao?
Từ Huy buộc lòng xuống giọng:
- Tại hạ đâu dám! Chẳng qua chỉ muốn nói lời trung ngôn.
Thái Cực Lão Nhân "hừ" một tiếng:
- Hừ! Trung ngôn! Thứ chuột các ngươi mà cũng dùng đến chữ trung cho bẩn tai thiên hạ!
Từ Huy liền thay đổi chiến lược:
- Phạm lão muốn hạ nhục chúng tôi thế nào cũng được, nhưng tại hạ chỉ phụng mệnh hành sự thôi, không thể làm chủ.
Hình như câu này đã tác động đến Thái Cực Lão Nhân.
Thực tế nếu giết bọn chuột này chỉ bẩn tay thôi, không giải quyết được vấn đề. Thê tử ta ông là do bọn thượng cấp quản thúc và đã có âm mưu từ trước. Cuối cùng ông ta bất lực hạ tay xuống!
Một bậc đức cao vọng trọng trong võ lâm đã quy về túc ẩn mà còn bị dồn đến nước bi thương như vậy thì thật là một bi kịch, chứng tỏ đã tới hồi đạo tiêu ma trưởng. Những thế lực như Thiên Tinh Môn được thế làm càn, còn đâu là quy củ trên giang hồ nữa?
Thân đã là võ sĩ, thấy chuyện bất bình mà khoanh tay nhìn không can thiệp thì còn đâu là chánh khí, là bản sắc hào kiệt trừ ma hộ đạo?
Lương Đình Khôi suy tính nhanh trong đầu. Xuất kiếm giết người không phải là thượng sách. Làm cách nào để giải quyết vấn đề một cách lưỡng toàn tránh hậu quả đau lòng xảy ra. Chỉ cần giữ chân bọn đệ tử của Thiên Tinh môn để Thái Cực Lão Nhân đi cứu thê tử ra, đó là giải pháp tốt nhất.
Nhưng biết thê tử của ông ta bị giam giữ ở đâu.
Còn một một vấn đề khác là Bạch Y Truy Hồn vẫn còn ẩn thân bên kia, ý đồ thế nào còn chưa rõ.
Nếu mục đích của lão ta là nhằm vào Huyết Thư thì đương nhiên lão đang mong muốn cho cuộc đấu nổ ra để trở thành ngư ông đắc lợi.
Chợt có tiếng người ho khẽ phía sau.
Lương Đình Khôi kinh hãi quay lại nhìn, bỗng thấy tâm thần rúng động!
Chỉ thấy trong đám quái thạch có một đầu người nhấp nhô với bộ mặt đen nhẻm chỉ cách chàng chưa tới hai trượng!
Quái nhân đó là ai và làm sao đến gần như thế vẫn không bị chàng phát hiện? Hay hắn đã ẩn thân từ trước?
Quái nhân nhô đầu lên mở to đôi mắt sáng quắc nhìn chàng gọi khẽ:
- Lương đại ca!
Lương Đình khôi liền nhận ra giọng của Kim Đồng.
Theo suy đoán của tên quản gia họ Thích thì Kim Đồng là người giết Đại Ác để cướp đi chiếc hộp và đang ở trong thạch động, làm sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ ở thạch động có một thông đạo bí mật dẫn ra đây? Nhưng như vậy cũng không có lý, bởi vì nếu Kim Đồng đã cướp được Huyết Thư thì còn dây dưa nán lại nơi nguy hiểm này làm gì?
Dù sao thì bây giờ không còn thời gian để suy đoán. Chàng liền hỏi cũng bằng thanh âm nhỏ như thế:
- Kim Đồng phải không?
Tiếng Kim Đồng trả lời:
- Chính phải!
- Có chuyện gì vậy?
- Có phải đại ca định ra tay giúp Thái Cực Lão Nhân không?
- Ừm!
Lương Đình Khôi buột miệng trả lời một tiếng, bụng nghĩ rằng tên tiểu đồng này không những hành động quái dị, hành tung bí ẩn mà đầu óc cũng rất thông minh tinh nhạy nữa, có thể đoán biết được tâm ý của mình.
Kim Đồng lại nói:
- Tiểu đệ sẽ giúp đại ca làm việc này!
Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi giúp ta?
- Đúng! Có thể nói như thế. Bởi vì muốn giúp Thái Cực Lão Nhân thì trước hết cần phải cứu thê tử của ông ta.
Lương Đình Khôi chính đang quan tâm đến vấn đề này, nghe nói thế vội vàng bật hỏi ngay:
- Bà ấy bị quản thúc ở đâu?
Kim Đồng đáp:
- Ở trong một mật động gần quảng đường vòng dưới chân núi cách đây chừng hai dặm, lão thái bà bị nhốt trong động đá. Tiểu đệ đã tiêu diệt hết mấy tên canh giữ nhưng bà ấy bị chúng khống chế, chẳng biết bằng thủ pháp quỷ quái gì mà giải không ra.
Lương Đình Khôi gấp giọng nói:
- Vậy biết làm thế nào?
Kim Đồng bình tĩnh đáp:
- Việc này không lo, Thái Cực Lão Nhân sẽ có biện pháp. Về các thủ thuật trong thiên hạ thì lão đầu đó tinh ranh lắm!
Lương Đình Khôi bất giác thốt hỏi:
- Thật không?
- Cái gì thật!
Lương Đình Khôi chợt trở nên lúng túng. Chàng hỏi như vậy hoàn toàn không phải không tin đối phương mà vì chợt tìm ra giải pháp quá nhanh nên bị bất ngờ mà buột miệng ra thế thôi.
Chàng nói với vẻ ân hận:
- Kim đồng, ta...
Giọng Kim Đồng hờn dỗi:
- Nếu tiểu đệ mà lừa đại ca thì chỉ là đồ... Cốc thối!
Lương Đình Khôi thấy buồn cười nhưng lúc này không còn lòng dạ nào mà cười nữa, gật đầu nói:
- Rất tốt!
Hình như vì quá phấn khích nên câu cuối cùng chàng hơi cao giọng hơn một chút, vì thế mà làm kinh động tới bọn Thiên Tinh võ sĩ đang vây quanh động khẫu.
Mấy tên đồng thanh quát hỏi:
- Kẻ nào?
Tổng quản Từ Huy và lão quản sự họ Ngô cũng chú mục về phía chàng đầy cảnh giác. Nhưng lúc này Lương Đình Khôi cũng không cần phải ẩn nấp nữa, liền hiện thân thong thả bước ra hiện trường.
Tất cả những người có mặt trước động khẫu ngoại trừ hai tử thi đều hướng ánh mắt về phía chàng.
Lương Đình Khôi cứ đường hoàng đi thẳng tới trước ba người đứng giữa cách một trượng thì dừng lại, kiếm cầm tay, dáng vẻ hết sức bình thản.
Tổng quản Từ Huy đưa mắt nhìn chàng từ đầu đến chân rồi cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tu La Kiếm Lương Đình Khôi!
Đương nhiên Thái Cực lão Nhân không biết ý định của Lương Đình Khôi, trên mặt không có phản ứng nào. Đối với ông ta, dù thiếu niên này không phải người của Thiên Tinh Môn chăng nữa cũng một giuộc tới đây để tranh đoạt Huyết Thư mà thôi.
Từ Huy nhún vai nói:
- Bổn nhân chưa nghe qua danh hiệu này?
Lương Đình Khôi lạnh lùng nói:
- Chẳng cần ngươi nghe qua hay chưa.
Từ Huy cười hắc hắc hai tiếng, chợt hằn giọng hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Không có gì nhiều lắm, đến thả người.
Từ Huy nhướng cao đôi mày lộ vẽ ngạc nhiên:
- Thả người ư? Thả ai vậy?
Lương Đình Khôi bình thản đáp:
- Phạm lão anh hùng!
Toàn trường cùng "ồ" lên một tiếng, hầu hết bọn Thiên Tinh võ sĩ đều lộ vẻ tức giận, có tên đặt tay vào chuôi kiếm.
Từ Huy hướng sang tên Ngô quản sự:
- Bổn tổng quản nghe nhầm chăng?
Ngô quản sự gật đầu khẳng định:
- Từ tổng quản nghe không nhầm đâu!
- Hô hô hô hô...
Tổng quản Từ Huy ngữa mặt cười to một tràng rồi bỗng im bặt phóng ánh mắt đe dọa nhìn Lương Đình Khôi hỏi:
- Họ Lương ngươi có mắc chứng động kinh không vậy?
- Tại hạ hết sức sáng suốt?
Bấy giờ Thái Cực Lão Nhân mới chú ý tới Lương Đình Khôi. Thấy thiếu niên này hoàn toàn không quen biết, chẳng hiểu sao tự dưng xuất hiện ở đây dám công nhiên kết oán với Thiên Tinh Môn như vậy?
Trên giang hồ hầu như chẳng mấy ai dám phạm vào môn phái này, thiếu niên có bao bản lĩnh mà dám vuốt râu hùm?
Tổng quản Từ Huy đanh giọng hỏi:
- Ngươi nói thả người với ý gì?
- Bổn nhân không quen thấy hành vi bạo ngược của quân tà ác?
Từ Huy lại cười to một tiếng:
- Hô hô hô... Khẫu khí lớn đấy! Nhưng ngươi dựa vào cái gì vậy?
Lương Đình Khôi bình thản đáp:
- Hai chữ chánh nghĩa!
- Nói nghe đáng mặt hảo hớn thật. Nhưng tên họ Lương! Có lẽ người quên rằng mình chỉ có một mạng và chỉ chết một lần!
Bấy giờ Thái Cực Lão Nhân mới nhìn Lương Đình Khôi nói:
- Tiểu hữu! Lão phu rất cảm kích hành động kiến nghĩa dám xả thân của người. Lão phu cũng đã hiểu ra tuy chỉ là hư danh nhưng cũng phải giữ võ đạo và sự tôn nghiêm của bản thân mình. Vì chút hư danh do lão phu cam nguyện định phụ tình với tiện thê. Tiểu hữu đừng xen vào nữa, lão phu đủ khả năng ứng phó với bọn bất lương này.
Lương Đình Khôi rất cảm động trước quyết định hy sinh của Thái Cực Lão Nhân, hiểu rõ ông đã đau khổ thế nào khi hạ quyết định đó.
Một cao thủ thành danh trên giang hồ nhiều khi vì danh đầu của mình mà Thái Cực Lão Nhân gọi là chút hư danh. Người ta bắt buộc phải trả giá đắt như thế, hy sinh cả người thân thiết nhất của mình.
Nhưng chàng hiểu rằng không phải vì hư danh như vị cao nhân tiền bối này vừa nói mà do chính là hành động duy hộ võ đạo, thà hắn hy sinh thê tử mà quyết không cúi đầu trước bọn tà ác.
Tổng quản Từ Huy và Ngô quản sự nghe Thái Cực Lão Nhân nói như vậy cùng biến sắc.
Nếu vị này đành hy sinh thê tử thì cả bọn mười mấy tên khó hi vọng giữ nổi một nửa mạng chứ đừng nói đến chuyện thắng thua!
Từ Huy là tên giảo hoạt, cố cứu vãn tình hình bằng cách chỉa mũi nhọn vào Lương Đình Khôi để giảm bớt áp lực từ phía địch thủ đáng sợ hơn nhiều là Thái Cực Lão Nhân.
- Tu La Kiếm! Nghe khẫu khí thì hình như ngươi đã từng là một nhân vật có danh khí, dám bạt kiếm để phò trợ chính nghĩa. Để xem ngươi có đáng mặt là một trang nam tử hán dám nói dám làm, hay chỉ là loại non gan đầu voi đuôi chuột?
Lương Đình Khôi cười nhạt đáp:
- Câu của ngươi không đáng trả lời!
- Như vậy là ngươi dám dùng thực tế chứng minh?
- Chẳng cần phải chứng minh vì vốn việc đó đã là sự thực?
- Tiểu hữu?
Thái Cực Lão Nhân đột nhiên nói bằng giọng rất bình tĩnh, có lẽ cũng không còn đau đớn vì chuyện thê tử nữa, mà coi đó là chuyện đã rồi.
- Đây là chuyện riêng của lão phu, cứ để lão phu tự giải quyết. Tấm thịnh tình của tiểu hữu, ta xin tâm lĩnh!
Lương Đình Khôi nói rành rọt:
- Phạm lão anh hùng. Lão phu nhân đang chờ ở khu đường vòng dưới chân núi cách đây hai dặm. Xin lão anh hùng tới đó gấp!
- À!
Thái Cực Lão Nhân thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc và hoài nghi.
Gã Từ Huy và lão quản sự cùng kinh hãi kêu lên rồi đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên rằng sự việc nghiêm trọng hơn lúc đầu chúng nghĩ rất nhiều.
Thiếu niên này xem ra có đồng bọn và rõ ràng ngang nhiên dám đối địch với Thiên Tinh Môn một cách có hệ thống chứ chẳng phải là kẻ cuồng ngạo hiếu danh dám đùa giỡn với cái chết.
Thiên Tinh Môn phái tới đây cả một tên tổng quản, kế hoạch xem ra đang tiến triển thuận lợi. Chỉ cần Thái Cực Lão Nhân chịu khuất phục là chiếc hộp coi như trong túi, thế mà tên tiểu tử này đã làm cho kế hoạch đó tan thành mây khói, rồi biết ăn nói với Môn chủ thế nào đây. Thậm chí có thể giữ được toàn mạng thoát khỏi nơi này hay không còn là một vấn đề!
Thái Cực Lão Nhân vẫn còn do dự, Lương Đình Khôi liền giục:
- Phạm lão anh hùng. Xin hãy lập tức đi ngay! Lỡ để chậm xảy ra chuyện gì sẽ không kịp đâu!
Thái Cực Lão Nhân ngập ngừng nói:
- Tiểu hữu...
- Xin đừng nói gì thêm nữa, hãy tranh thủ thời gian!
Thái Cực Lão Nhân vẫn dùng dằng chưa đi ngay.
Tổng quản Từ Huy mắt đỏ ngầu gào lên:
- Tu La Kiếm. Ngươi ăn gan hùm hay sao dám đối địch với bổn môn?
Lương Đình Khôi không thèm để mắt đến hắn, lên tiếng giục Thái Cực Lão Nhân lần nữa:
- Phạm lão anh hùng! Nếu có dịp sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Đừng chần chừ nữa, lão phu nhân đang cần được giúp đở!
Thái Cực Lão Nhân liền nhún mình bay vút ra khỏi hiện trường.
Hai tên Thiên Tinh võ sĩ đứng gần nhất liền xuất kiếm ngăn trở. Đó là hành động theo bản năng không có sự suy tính, bởi nếu có lý trí can thiệp thì đời nào chúng dám hành động điên rồ tự sát như vậy.
Thái Cực Lão Nhân không cần quay người chỉ phất nhẹ tay. Hai tiếng rú thảm đồng thời vang lên và sau đó hai tiếng hai thây người đổ xuống.
chỉ thấy một bóng màu vàng loáng đi như một vệt khói, chỉ chớp mắt Thái Cực Lão Nhân đã mất hút.
Cũng vừa lúc mười mấy tên Thiên Tinh võ sĩ ùa lại vây chặt lấy Lương Đình Khôi.
Từ Huy chỉ kiếm thẳng vào mặt chàng nghiến răng nói:
- Tu La Kiếm! Ngươi sẽ phải chết rất thảm!
Lương Đình Khôi cười điềm nhiên đáp:
- Rất tốt! Bổn nhân đang muốn xem các ngươi hạ thủ bằng cách nào?
Ngô quản sự gầm lên:
- Thịt hắn đi!
Lời chưa dứt đã phát kiếm công vào một chiêu Mãnh Xà Xuất Động, kiếm hóa thành ba kiếm ảnh nhằm vào hai huyệt kiên tỉnh và diện môn đối phương đâm tới, khí thế thật kinh nhân!
Lương Đình Khôi dường như vẫn đứng bất động, chỉ thấy một ánh kiếm quang loé lên rồi tắt rất nhanh.
- Aaaa!
Lão quản sự họ Ngô rú lên một tiếng tay trái ôm chặt lấy vai phải đỏ lòm, mặt xanh như tàu lá lảo đảo lùi về hai bước thì ngã phịch xuống.
Nguyên cả cánh tay vẫn còn cầm chắc kiếm của lão ta bị tiện đứt ngọt rơi xuống ngay trước mặt Lương Đình Khôi
Cả mười mấy tên võ sĩ cùng kêu lên kinh hoàng. Không tên nào, kể cả Tổng quản Từ Huy kịp nhận ra chàng đã xuất thủ thế nào.
Từ Huy đứng ngây ra như phỗng. Kiếm thuật thần tốc và kỳ ảo như vậy hắn mới trông thấy lần đầu.
Khá lâu, hắn mới trấn tĩnh lại cất tiếng hỏi.
- Tu La Kiếm! Ngươi thật rắp tâm đối địch với bổn môn?
- Vì không còn biện pháp nào khác?
- Ngươi biết hậu quả sẽ thế nào không?
Lương Đình Khôi điềm nhiên đáp:
- Đó là việc của sau này.
Từ Huy mặt xanh lại vì tức giận, răng nghiến chặt, cất giọng đe dọa:
- Hành vi của ngươi, chỉ riêng mình ngươi không trả đủ mà cả gia môn sư thừa ngươi, kể cả huynh đệ thân bằng cố hữu của ngươi đều sẽ bị xử trị vô cùng thê thảm!
Lương Đình Khôi không đáp, bất ngờ hỏi một câu:
- Thiên Tinh Môn không sợ bị trừ danh trong giang hồ sao?
Giọng chàng hoàn toàn nghiêm túc.
Mắt Từ Huy vằn lên những tia máu, hắn rít lên như thú dử:
- Ngươi sẽ bị băm thành muôn mảnh!
Rồi vung tay ra lệnh cho bọn thủ hạ:
- Xông vào! Giết!
Bọn Thiên Tinh võ sĩ lăm lăm tay kiếm áp sát, nhưng vừa rồi chúng đã chứng kiến chỉ mới nửa chiêu tên quản sự bị chém đứt cả tay lẫn kiếm, mãi đến giờ vẫn còn chưa bò dậy được, nên không tên nào dám mạo hiểm xông vào trước.
Lương Đình Khôi bỗng quát to:
- Khoan đã!
Cả bọn lập tức dừng lại.
Từ Huy nhíu mày hỏi:
- Ngươi muốn trăn trối gì chăng?
- Tên họ Từ? Nếu ngươi tự cho mình có bản lĩnh thì hãy xông vào trước đi? Đừng bắt bọn chúng vì ngươi mà bán mạng?
- Ngươi sợ ư?
Lương Đình Khôi cười nhạt đáp:
- Ta chỉ không muốn tàn sát những kẻ vô hại!
- Tiểu tử ngươi chớ coi thường Thiên Tinh võ sĩ! Các ngươi xông vào đi!
Mười mấy tên võ sĩ do dự nhìn nhau rồi nhất loạt xông vào, mỗi tên giữ vững phương vị giống như những quân cờ trận bàn cờ theo một trận thế rất quy cũ, chứng tỏ chúng được huấn luyện rất công phu.
Phút chốc ánh kiếm lóe lên rợp không gian trùm kín lấy người Lương Đình Khôi, tên này tiến tên kia lùi rất đúng phép.
Thấy kiếm trận của đối phương nghiêm mật như vậy, Lương Đinh Khôi không dám khinh suất. Chàng biết rằng dù giết được một vài tên nhưng trong lúc xuất thủ rất dễ bị loạn kiếm đả thương từ phía sau, tuy trên mặt vẫn giữ được vẽ bình tỉnh nhưng trong đầu suy tính tìm cách đối phó. Trong tiếng thét điên loạn và tiếng binh khí rít lên rợn người, vòng vây kiếm trận thắt chặt lại dần.
Lương Đình Khôi vung kiếm.
Bọn võ sĩ không tiếp cận mà giữ khoảng cách cố định, kiếm khí lóe lên từng đợt như những lớp sóng, lớp này hạ xuống lớp kia lại trào lên, liên miên bất tuyệt, phương vị và góc độ luôn luôn thay đổi với tốc độ nhanh đến nổi không nhận ra từng người một.
Lương Đình Khôi múa tít trường kiếm thành một bức tường xung quanh mình giữ cự li an toàn.
Hiện tại kiếm trận rất dày đặc, bốn phương tám hướng đều là kiếm ảnh với vòng luân chuyển giống như chiếc đèn kéo quân càng lúc càng nhanh nhìn đến chóng mặt.
Không tìm được đối tượng để phản kích, bắt buộc chàng không ngừng vung kiếm để tự vệ.
Thời gian nặng nề trôi qua.
Không thể đột phá kiếm trận, nếu cứ bị vây thế này và phải liên tục vung kiếm để đối phó thì nội lực sẽ hao tổn, nếu thời gian kéo dài thì dù nội lực có thâm hậu bao nhiêu rồi cũng đến khi kiệt lực.
Ý đồ của tên Từ Huy đã rõ. Hắn dùng phương thức làm tiêu hao sinh lực rồi chờ cơ hội công kích. Đó là chiến thuật thích hợp để đối phó với cường địch.
Lương Đình Khôi không có gì phải vội vàng. Mục đích của chàng đã đạt, hiện giờ Thái Cực Lão Nhân có lẽ đã đến chỗ thê tử của ông, chàng chỉ cần thu hút lực lượng địch về mình để vị tiền bối đó khỏi liên lụy và được rảnh tay giải cứu cho thê tử của mình.
Hiện tại đối địch, chàng không có ý định tàn sát bọn võ sĩ này vì chung quy chúng là người vô tội bị thượng cấp lùa đi làm vật hy sinh mà thôi, đáng giận là những kẻ sắp đặt những mưu mô xảo quyệt mà thôi.
Tên quản sự họ Ngô đã bị trừng trị, mục tiêu thứ hai chàng muốn nhằm vào là tên tổng quản họ Từ kia.
Nhưng làm thế nào để thoát ra ngoài kiếm trận để trừng trị hắn là một vấn đề không đơn giản. Chàng biết rằng chỉ cần thi triển chiêu sát thủ thì vấn đề sẽ được giải quyết nhưng vẫn còn do dự.
Thời gian chừng một tuần trà trôi qua. Dần dần Lương Đình Khôi nắm được quy luật di chuyển của kiếm trận và từ đó tìm ra yếu điểm có thể lợi dụng.
Nguyên tắc của liên thủ là sự phối hợp, cho dù sự phối hợp đó chặt chẽ đến đâu thì cũng vẫn là từng cá thể riêng lẻ kết hợp nhau và có mắt xích yếu hơn có thế công phá.
Lương Đình Khôi chọn dối tượng vung kiếm...
Koong!
Koong!
Hai âm thanh chát chúa vang lên cùng tiếng la kinh hãi, hai thanh trường kiếm bị chấn bay lên trời, hai tên võ sĩ lảo đảo lùi lại.
Một tên bị chém đứt bàn tay phải còn tên thứ hai thấy hổ khẫu tê đi không nhắc tay lên nổi.
Lương Đình Khôi thừa cơ nhãy ra khỏi vòng kiếm trận.
Cả mười mấy tên võ sĩ còn lại kinh hoàng dạt cả ra.
Vừa lúc ấy chợt thấy một nhân ảnh lao vào rừng mất hút. Đó chính là tổng quản Từ Huy. Thấy kiếm trận đã bị công phá, biết mình không phải là đối thủ nên đã bỏ lại đồng bọn chạy tháo thân!
Lương Đình Khôi đưa mắt nhìn theo nhưng không đuổi. Một kẻ nhu nhược đến mức đem bọn thủ hạ làm vật hy sinh như bầy cừu thì có giết cũng chỉ là bẩn kiếm!
Bọn Thiên Tinh võ sĩ lấm lét nhìn chàng. Bây giờ tên đầu sỏ đã tháo chạy, chúng chẳng khác gì rắn bị mất đầu, và thực tế tinh thần đã hoàn toàn suy sụp, chỉ mong cầu chút lòng trắc ẩn của đối phương để giữ lấy mạng sống mà thôi!
Lương Đình Khôi nhìn bọn võ sĩ mặt xanh lét, kiếm đều buông chúc xuống, khoát tay nói:
- Đừng sợ, ta không giết các ngươi đâu. Đi đi!
Mười mấy tên mừng như vừa chết đi sống lại vội vàng tranh nhau rời khỏi hiện trường, nhưng bị chàng ngăn lại nói:
- Khoan đã!
Cả bọn hoảng hốt dừng lại, không biết vị sát tinh kia có ý gì?
Bấy giờ tên Ngô quản sự đã tỉnh lại, cất tiếng rên rỉ cố ngẫng đầu lên.
Lương Đình Khôi bảo bọn võ sĩ:
- Các ngươi đở giúp lão ta dậy!
Hai tên tuân lệnh bước tới đở hắn lên. Lúc này vết thương trên bả vai lão họ Ngô máu không còn chảy nữa đã có thể gượng đứng được.
Lương Đình Khôi đanh giọng nói:
- Ngô quản sự, bổn nhân không phải vì mình mà tới đây. Hãy truyền báo lại với tôn chủ các ngươi rằng hãy liệu mà giảm bớt những hành vi bạo ngược nghịch lại đạo nghĩa trên giang hồ, nếu không Thiên Tinh Môn chẳng gặp điều gì tốt lành đâu!
Ngô quản sự không nói gì, được hai tên võ sĩ dìu đi.
Lúc này trên hiện trường chỉ còn lại hai cái tử thi của Đại Ác và tên quản gia họ Thích.
Lương Đình Khôi nhìn vào thạch động. Chàng nghĩ đến câu chuyện của Ngô quản sự và tên họ Thích về lai lịch của chiếc hộp đựng Huyết Thư và mối quan hệ giữa sư phụ với vị Thần Kiếm Giang Phong.
Bây giờ chàng không thể trở về Quan ngoại để hỏi rõ sư phụ về chuyện này được mà cứ tạm tin như thế, tự nhiên chàng biến thành người có trách nhiệm đối với chiếc hộp sắt này bởi đó là vật sở hữu của Thần Kiếm Giang Phong, bằng hữu chí cốt của sư phụ mình.
Đương nhiên trách nhiệm này hoàn toàn không mang ý đồ cá nhân mà chàng thấy mình có bổn phận giành lấy chiếc hộp để hoàn lại cho Giang tiền bối. Giá như tìm gặp được vị đó thì chẳng cần gì phải nói, nhưng hiện tại Bạch Phát Tiên Bà đã trở mặt, chàng không có manh mối gì để tìm vị đó nữa, đó mới là điều rắc rối.
Trong con người ta phần lớn đều có tính hiếu thắng, nhất là người trong giang hồ, đó là đặc tính cố hữu của mỗi người và không thể coi đó là thói xấu, bởi vì tính hiếu thắng nhưng làm người ta có chí tiến thủ hơn. Đến một mức độ tu luyện nào đó, sự hiếu thắng giảm bớt đi rất nhiều nhưng vẫn không thể mất đi hoàn toàn được.
Lương Đình Khôi cũng thế, chàng bất giác đưa mắt nhìn sang chỗ trước đây Bạch Y Truy Hồn từng ẩn nấp, và câu nói của lão lại hiện lên trong tâm trí:
- Nơi nào chiếc hộp xuất hiện thì có Như Ngọc.
Chàng bỗng có ý định tìm gặp Bạch Y Truy Hồn để xác định lại giá trị thực tế của câu nói đó.
Đột nhiên Kim Đồng từ sau đống quái thạch bước ra, nói:
- Lương đại ca!
Từ sau khi xảy ra sự cố của Thái Cực Lão Nhân và Kim Đồng phối hợp với chàng giúp đở phu thê vị tiền bối này, thái độ của Lương Đình Khôi đối với tiểu đồng có vẫn thân thiện hơn, không lãnh đạm như trước đây nữa.
Lương Đình Khôi nhẹ giọng hỏi:
- Kim Đồng, có gì không?
Kim Đồng nhoẽn miệng cười hỏi:
- Lương đại ca có nhớ cuộc đánh cá giữa chúng ta không?
- Còn nhớ.
- Vậy thì bây giờ có lão Bạch Y Truy Hồn ở đây, chúng ta sẽ chứng thực chuyện này nhé!
Lương Đình Khôi không nói gì.
Chắc rằng Bạch Y Truy Hồn vẫn nấp ở chỗ cũ để theo dõi biến cố vừa rồi, nếu Kim Đồng là đệ tử của Bạch Y Truy Hồn thì cho dù thế nào, hắn cũng không dám trước mặt sư phụ lại buông lời hổn láo như vậy.
Kim Đồng bỗng gào tướng lên:
- Lão tiểu tử Bạch Y Truy Hồn! Sao không chịu hiện thân ra mà nấp trong xó như chuột thế?
Lương Đình Khôi chợt nghe rõ từ chỗ nấp của Bạch Y Truy Hồn trước đây có người "hừ" một tiếng.
Hiển nhiên chính là lão ta.
Chàng kinh dị nghĩ thầm:
- Chẳng biết tên Kim Đồng này thân phận thế nào mà chính Bạch Y Truy Hồn cũng nễ sợ hắn? Với tính nết của lão quái này theo lời đồn đại thì chẳng bao giờ lão ta chịu bỏ qua những hành động hổn xược như vậy đối với mình, và thông thường đối phương phải chịu kết cục rất bi thảm... Hay hai người này là đồng bọn?
Dù sao thì chàng không thể phủ nhận rằng mình đã thua cuộc, liền xua tay nói:
- Kim đồng! Thôi đủ rồi, ta thừa thận ngươi thắng cuộc. Bây giờ ngươi cứ việc nêu điều kiện đi!
Kim Đồng cười nói:
- Điều kiện thì tiểu đệ đã nêu rồi nhưng bây giờ còn chưa đến lúc nói đích danh hắn.
Lương Đình Khôi nghĩ rằng tạm thời mình còn chưa thể rời khỏi đây nên chẳng nên bức ép hắn làm gì.
Kim Đồng chợt nói:
- Tiểu đệ thấy rằng hình như đại ca có ý muốn vào thạch động kiểm tra xem, đúng không?
Lương Đình Khôi thừa nhận:
- Ừm! Quả thật ta đang có ý như vậy.
- Tiểu đệ khuyên đừng vào.
Lương Đình Khôi nhíu mày hỏi:
- Vì sao thế?
- Bởi vì đại ca từng nói rằng không có ý đồ tranh đoạt Huyết Thư vậy thì cần gì phải mạo hiểm? Hơn nữa Thiên Tinh Môn quyết không bao giờ chịu bò qua chiếc hộp, nhất định chúng sẽ tăng cường lực lượng tới đây. Chúng ta nên đứng ngoài quan sát cuộc náo nhiệt thì hơn!
Lương Đình Khôi trầm ngâm nghĩ ngợi.
Kim Đồng nói vậy rất có lý. Thiên tinh Môn đã phái rất nhiều cao thủ tới đây và không ít tên đã bị giết, đương nhiên chúng quyết không từ bỏ mục đích.
Nay tên tổng quản đã thất bại bõ chạy về, tất chúng sẽ phái những cao thủ khác còn cao cường hơn tới đối phó với nhân vật kỳ bí trong thạch động, nên tìm chỗ kín đáo quan sát cục diện là thượng sách.
Chàng bỗng nhìn thẳng vào mặt Kim Đồng hỏi:
- Kim đồng! Ta muốn hỏi thẳng ngươi câu này.
Kim Đồng thản nhiên chịu đựng ánh mắt chàng, đáp:
- Lương đại ca cứ hỏi!
- Người ta nói có muốn ăn thì mới phải vào bếp. Ngươi cũng có ý tranh đoạt Huyết Thư, đúng không?
Kim Đồng lắc đầu nói:
- Tiểu đệ thật không có ý đó!
- Vậy ngươi cứ lẩn quẩn trong núi làm gì?
Kim Đồng cười đáp:
- Tiểu đệ chỉ vì thích xem trường náo nhiệt thôi.
Lương Đình Khôi hoài nghi hỏi:
- Thật vậy sao?
Kim Đồng bỗng nghiêm giọng:
- Kim Đồng xưa nay nói một là một, hai là hai. Đối với người khác thì còn có thể ẩn giấu, nhưng với Lương đại ca thì đảm bảo hoàn toàn thành thật. Lương đại ca có muốn tiểu đệ thề độc.
Lương Đình Khôi vội ngắt lời:
- Khỏi cần. Nhưng vì sao ngươi đối với ta đặc biệt hơn với người khác?
- Vì tiểu đệ tôn trọng đại ca là một vị chân võ sĩ.
Không biết câu đó thực tâm được bao nhiêu, nhưng bản tính của con người thường thích những lời tốt đẹp nói về mình.
Lương Đình Khôi tuy trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại thấy vui thích và bỗng nhiên chàng nhận thấy tên
tiểu đồng có nét gì đó nhí nhảnh đáng yêu.
- Kim Đồng, hình như ngươi rất quen thuộc địa hình trong núi này?
Kim Đồng cttời đáp:
- Hi hi! Nói chẳng phải khoe khoang đâu nha! Mỗi góc cây bụi cỏ, mỗi tảng đá trong núi này tiểu đệ đều biết rõ. Đại ca hỏi làm gì vậy?
Lương Đình Khôi trầm ngâm nói:
- Ta muốn tìm...
- Tìm ai?
- Tìm Lê cô nương.
Nói xong chàng nhìn chăm chăm vào mặt Kim Đồng.
- Như Ngọc tỷ tỷ chứ gì?
- Phải!
- Cái đó...
Kim Đồng chợt tỏ vẻ đăm chiêu:
- Tim người thì chẳng liên quan gì đến chuyện có thông thuộc địa hình trong núi hay không...
Lương Đình Khôi phản đối, mắt vẫn không rời đối phương:
- Đương nhiên có liên quan chứ! Nếu đã biết rõ đến từng gốc cây bụi cỏ thì có thể phán đoán nơi là người ta có thể ẩn nấp.
Kim Đồng bỗng trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng ngước lên hỏi:
- Chẳng phải Lương đại ca đã biết rõ nơi ẩn cư của sư đồ Như Ngọc tỷ tỷ là ngôi lều trong sơn cốc. Tối qua chúng ta gặp nhau đó rồi sao?
- Nhưng Vong Hồn Nữ đã phục chờ trong lều để phục cừu. Bạch Phát Tiên Bà đã không chịu hiện thân, đương nhiên còn có chỗ ẩn thân khác.
- Nhưng Bạch Phát Tiên Bà đã cấm đại ca không được gặp gỡ với Như Ngọc tỷ tỷ rồi mà.
- Nhưng ta lại nhất quyết phải tìm gặp bằng được cô ấy!
- Tiểu đệ có cách này.
Lương Đình Khôi vội hỏi:
- Cách gì?
- Chúng ta cứ tìm khắp trong núi, thế nào cũng gặp được!
Lương Đình Khôi bỗng cụt hứng, ngán ngẫm nói:
- Đa tạ ngươi đã cho ta mưu lược thần diệu dó.
Kim Đồng bỗng nhẹ miệng hỏi:
- Lương đại ca giận tiểu đệ đấy ư?
- Ta đâu dám!
- Nhưng tiểu đệ biết họ ở đâu mà nói cho đại ca biết được chứ? Trong núi có hàng nghìn thạch động có thể dùng làm chỗ trú thân.
Lương Đình Khôi lạnh lùng nói:
- Vậy thì cứ coi như là ta không hỏi gì cả?
Hai người im lặng một lúc. Không khí trở nên căng thẳng.
Kim Đồng phá tan cảnh nặng nề, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Lương đại ca, chúng ta cứ đứng ngẩn ra đây không hay đâu! Chắc rằng người của Thiên Tinh Môn chẳng bao lâu nữa sẽ kéo đến.
Lương Đình Khôi hờ hững nói:
- Vậy thì ngươi cứ tùy tiện!
- Nhưng... Đại ca cứ đứng đây sao được? Tiểu đệ chỉ muốn xem náo nhiệt là giữa người của Thiên Tinh Môn với nhân vật bí ẩn trong thạch động chứ đâu muốn đại ca thành mục tiêu của chúng?
Lương Đình Khôi lạnh lùng nhắc lại:
- Ngươi cứ tùy tiện muốn đi đâu thì đi.
Kim Đồng nhún vai tỏ ý bất bình rồi bước khỏi hiện trường.
Lương Đình Khôi đứng nhìn vào thạch động, ý muốn vào trong đó tra xét thực hư thôi thúc chàng mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Từ khi mới tới đây, thỉnh thoảng chàng lại tự hỏi rằng trong động có thể là Bạch Phát Tiên Bà không? Và bây giờ cũng vậy, ý nghĩ đó càng ám ảnh chàng nhiều hơn.
Cuối cùng không còn ghìm được nữa, chàng liền chậm bước tới thẳng động khẫu.
Lương Đình Khôi dừng cách cửa động chừng tám thước ngay cạnh thi thể của tên quản gia họ Thích, đưa mắt nhìn vào.
Thạch động khá trống trải, vừa cao vừa rộng và rất sâu nhìn vào không thấy đáy. Hình như bên trong cũng được bàn tay người cải tạo. Nhân vật sát thủ kinh nhân nào đang ẩn bên trong?
Bất giác chàng cúi xuống quan sát một lần nữa thật kỹ thi thể tên họ Thích, mong tìm ra nguyên nhân dẫn đến tử vong.
Hoàn toàn không phát hiện được thương tích hoặc dấu hiệu nào chứng tỏ từ đó mà dẫn đến cái chết của tên quản gia. Chẳng lẽ mình cũng sẽ dẫm theo bước chân hắn?
Lương Đình Khôi không thể không nghĩ đến câu đó.
Chợt có âm thanh từ xa vẳng tới:
- Tu La Kiếm! Bổn nhân từng cảnh cáo một lần. Ngươi thật muốn chết hay sao?
Lương Đình Khôi nhận ra thanh âm của Bạch Y Truy Hồn, liền quay nhìn về hướng đó nhưng không nói gì.
Bạch Y Truy Hồn nói tiếp:
- Vì sao ngươi không chịu làm một kẻ bàng quan đứng ngoài cuộc quan sát. Chính ngươi đã tự nhận mình không có hứng thú đối với Huyết Thư rồi mà?
Lương Đình Khôi phản vấn:
- Vì sao các hạ phải quan tâm đến vấn đề sống chết của tại hạ như vậy?
- Tại vì ta tiếc một nhân tài như ngươi mà phải chết oan uổng?
- Các hạ dám chắc rằng nếu vào thạch động tại hạ hoàn toàn không có cơ may sống sót?
Bạch Y Truy Hồn trả lời bằng giọng dứt khoát:
- Ta tin chắc tới chín phần!
Lương Đình Khôi lại hỏi:
- Các hạ có biết trong động là ai không?
- Không. Nếu biết thì ta đã nghĩ ra cách đối phó.
- Nhưng tại hạ lại muốn tìm hiểu xem nhân vật bí hiểm đó là ai?
- Ngươi định lấy tính mạng mình ra mà đùa giỡn sao?
- Trong giang hồ ai cũng có thể mọi lúc mọi nơi sẵn sàng đùa giỡn với tính mạng mình. Chuyện đó không có gì đặc biệt cả!
Nói xong cất bước đi vào.
Bạch Y Truy Hồn gọi giật giọng:
- Tu La Kiếm!
Lương Đình Khôi vẫn nghe rõ nhưng chàng đã hạ quyết tâm, quyết không thay đổi ý định.
Lúc này chàng đã lọt vào động, chỉ có tiến không lùi. Kiếm hoành ngang trước ngực, vận sẵn công lực lên toàn thân phòng bị, chàng thận trọng tiến từng bước một nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Đứng trước đao kiếm, chàng chưa bao giờ thấy sợ hãi, nhưng đây là cái mà chàng chưa biết nó là gì, đương nhiên cảm giác hoàn toàn khác.
Một bước... Hai bước...
Tiếng chân nghe rất rõ, dội vào vách đá âm vang, có gì đó huyền hoặc và rùng rợn!
Năm bước... Sáu bước...
Đột nhiên.
Aaa...
Một âm thanh quái dị vang lên, không biết phát xuất từ hướng nào, nghe như sát ngay bên tai, lại như đâu đó xa hơn bên phải...
@by txiuqw4