Linh cảm đến điều chẳng lành, Lương Đình Khôi lập tức bước nhanh tới đưa tay vạch tàn lá rậm đầy gai góc.
Tố Tố bỗng kêu lên:
- Không được lại gần!
Lương Đình Khôi ngạc nhiên đứng thẳng lên, thấy một người thấp thoáng trong đám lá, hình như đang nằm, kinh dị hỏi:
- Tố Tố cô nương, có chuyện gì thế?
Giọng thiếu nữ hơi thấp xuống:
- Tôi có việc muốn nói với huynh...
Lương Đình Khôi chợt nhớ lại lần gặp đầu tiên, cô ta từng bảo rằng "ta có một chuyện quan trọng định nói với ngươi, nhưng bây giờ thì không muốn nói nữa..."
Chàng còn để ý rằng mới đây Tố Tố gọi mình là đại ca và xưng muội, còn bây giờ lại đổi cách xưng hô không còn thân mật như thế nữa.
Nói rằng bản tính của thiếu nữ là đỏng đảnh, tình cảm như nắng sớm mưa chiều thật chẳng sai!
Nhưng cô ta có gì còn nói với mình? Có phải chuyện trước đây không?
Nghĩ đoạn liền hỏi:
- Với tôi ư?
- Phải. Huynh tới được đây là một kỳ tích. Tôi...
- Kỳ tích ư? Sao lại thế?
Tố Tố trả lời, giọng có vẻ yếu ớt:
- Tôi vốn đã tuyệt vọng, tưởng rằng... Không bao giờ còn gặp lại huynh nữa, đâu dám ngờ ông trời run rủi khiến huynh đến đây, quả là một kỳ tích!
Lặng đi một lúc, thiếu nữ lại nói tiếp, nhưng dịu dàng và bình tĩnh hơn rất nhiều, cả cách xưng hô cũng thay đổi:
- Lương đại ca! Chàng tới đây để tìm người đúng vậy không?
Lương Đình Khôi chỉ "ừm" một tiếng rồi vội hỏi:
- Tố Tố cô nương, ai đốt ngôi lều thế?
- Một người vận bạch y đeo mặt nạ.
Lương Đình Khôi thốt lên:
- Bạch Y Truy Hồn!
Đồng thời trong đầu nghĩ nhanh: Vì sao lão ta đốt chỗ ẩn cư của Bạch Phát Tiên Bà? Hay người ấy cũng có mối thù gì với vị Quái Thủ kia.
Lúc đầu mình từng hỏi Bạch Y Truy Hồn có phải đồng bọn với Vong Hồn Nữ không, nhưng lão ta phủ nhận, bây giờ lại hóa không sai! Quan hệ giữa những quái kiệt này thật là phức tạp khó hiểu!
Tố Tố bật hỏi:
- Đại ca nói gì? Người đó là Bạch Y Truy Hồn ư?
Lương Định Khôi gật đầu:
- Đúng thế! Tại hạ không biết, nhưng nghe mấy vị cao thủ gọi danh người đó và chính hắn cũng thừa nhận.
- Thôi thì mặc hắn. Muội có chuyện này cần nói với đại ca.
Dừng một lúc cô ta chợt hỏi:
- Lương đại ca có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, đại ca đã đánh rơi tấm mạng che mặt của muội không?
Lương Đình Khôi chợt thấy tim đập rộn lên, ngập ngừng nói:
- Còn nhớ...
- Lúc đó muội còn nói rằng có chuyện quan trọng muốn nói với đại ca nhưng hiện giờ không tiện...
Lương Đình Khôi gật đầu:
- Đúng thế.
- Bây giờ đại ca có muốn nghe không?
- Nếu cô nương nguyện ý nói thì đương nhiên tại hạ muốn nghe.
Tố Tố chưa nói ngay, tiếp tục hỏi:
- Còn nữa. Hôm trước, muội trở về thấy đại ca và gia sư sắp động thủ trong lều, muội cố ngăn lại. Gia sư sau khi nghe muội trình bày tuy không xuất thủ nhưng vẫn đuổi đại ca đi sau đó hai sư đồ nẩy sinh mâu thuẫn. Chắc lúc đó đại ca rất ngạc nhiên đúng không?
Lương Đình Khôi thừa nhận:
- Quả thật là như thế.
Tố Tố đột nhiên ho lên một tiếng rồi nói:
- Lương đại ca! Muội hỏi nhiều như thế chỉ để nói với đại ca một câu. Gia sư lúc đầu có quy định với muội rằng nếu ai gỡ được tấm mạng che mặt của muội thì sẽ...
Tới đó thiếu nữ bỗng ngừng lại.
Lương Đình Khôi hỏi:
- Thì sẽ thế nào?
Giọng Tố Tố trầm hẳn xuống:
- Muội sẽ lấy người đó...
Lương Đình Khôi ngơ ngác thốt lên một tiếng.
Quy định thật kỳ quặc chàng chưa nghe ai nói tới bao giờ. Trong thiên hạ sao có chuyện đem hạnh phúc cả đời người thiếu nữ phó mặc cho sự rủi may như vậy?
Nếu lở gặp phải người gỡ được tấm mạng là một lão nhân hoặc kẻ tàn phế thì sao? Thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn này cũng phải lấy kẻ đó ư?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chàng lại không nói ra, tim đập rộn lên vì hoang mang và bối rối.
Phải trả lời thiếu nữ thế nào đây?
Luận về tài sắc, cô ta quyết không thua kém gì ai, nhưng chàng đã có Như Ngọc...
Tố Tố hỏi:
- Đại ca thấy quá bất ngờ và kỳ quặc đúng không?
Lương Đình Khôi thừa nhận:
- Quả tình... Có thế thật...
Chàng trấn tĩnh lại, nói thêm:
- Tại hạ nhớ rằng lệnh sư cực lực phản đối.
- Không sai. Nhưng bây giờ... Chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao?
Tố Tố trả lời:
- Muội cũng không biết vì sao. Nhưng thôi chúng ta nói đến chuyện khác... Có phải chàng cũng muốn tranh đoạt thiết hộp đựng Huyết Thư không?
Lương Đình Khôi khẳng khái đáp:
- Tại hạ không có ý đó!
Tố Tố truy vấn:
- Nếu vậy thì tại sao đại ca bất chấp nguy hiểm liều mình xông pha vào trong thạch động để làm gì?
- Cô nương cũng biết chuyện đó ư?
- Lúc đó muội cũng có mặt ở hiện trường sao không biết được?
Lương Đình Khôi kinh dị nghĩ thầm: Cô ta cũng có ở hiện trường sao mình không biết? Thì ra sư đồ Vong Hồn Nữ cũng có ý tranh đoạt Huyết Thư, có khi bày ra chuyện tìm cừu cũng nên?
Nghĩ đoạn liền hỏi:
- Lúc đó cô nương ở đâu?
Tố Tố đáp:
- Ngay trong thạch động!
Lương Đình Khôi trố mắt vì kinh ngạc:
- Ngay trong thạch động? Cô nương không đùa chứ?
Giọng Tố Tố hoàn toàn nghiêm chỉnh:
- Muội không đùa đâu. Nếu lúc đó không có nguội ngăn cản gia sư thì đại ca cũng chịu chung số phận với những người khác, bị một mũi kim châm cắm ngập vào thiên linh cái!
- Kim châm cắm vào thiên linh cái?
Lương Đình Khôi chấn động trong lòng, chợt nhớ lại lời kể của Bạch Y Truy Hồn, kẻ bí ẩn phục ở tầng trên động chờ người vào ngang tầm cái lỗ thông thì phóng ám khí vào huyệt thiên linh cái đối phương.
Với khoảng cách chỉ mấy thước, người vào động lo cảnh giới bốn phía động mà không ngờ mối đe dọa ngay trên đỉnh đầu mình, đương nhiên dễ dàng đắc thủ, hơn nữa không sao phát hiện được dấu vết...
Hơn nữa tầng trên ngăn cách tầng dưới chỉ thông nhau bằng một lỗ nhỏ, vì thế thanh âm không biết phát ra từ hướng nào.
Quả thật chàng quá mạo hiểm, nếu Vong Hồn Nữ xuất thủ thì không sao thoát chết, may mà có Tố Tố ngăn cản...
Giả sử trước đó chàng kiểm tra thi thể Đại Ác, và tên Quản gia họ Thích kỹ hơn thì có khả năng phát hiện được chiếc kim châm, có thể đã suy đoán ra kiệt tác của Vong Hồn Nữ...
Nay thì mọi chuyện đã rõ, chàng liền hỏi:
- Lúc bấy giờ cô nương cùng lệnh sư ở tầng trên thạch động?
- Đúng thế!
Lương Đình Khôi nói bằng giọng cảm kích:
- Tố Tố cô nương, tại hạ nhận mối ân tình...
Tố Tố ngắt lời:
- Xin đừng nói đến chuyện ân huệ nữa. Nay hỏi thật đại ca, chàng thấy muội có đẹp không?
- Cái đó...
Chàng thoáng đỏ mặt lên vì ngượng nghịu và lúng túng, nhưng sự thật thì không thể phủ nhận, nên sau đó liền trả lời:
- Cô rất đẹp!
Tố Tố hỏi tiếp:
- Chàng có yêu muội không?
Đến đây thì Lương Đình Khôi hoàn toàn bí!
Trả lời vấn đề này chẳng phải dễ dàng.
Về phía đối phương, sư phụ cô ta đã đề ra quy định ai gở được tấm mạng thì phải lấy người đó.
Nếu thừa nhận yêu tức cũng chấp nhận quy định đó, tuy rằng bây giờ Vong Hồn Nữ đã phản mục không thừa nhận chàng, cho dù cả song phương tình nguyện đến với nhau cũng chưa chắc đạt nguyện vọng...
Trái lại nếu nói rằng không yêu thì sẽ thương tổn đến lòng tự tôn của cô ta, với một thiếu nữ kiều diễm nhưng cũng bướng bỉnh như thế, xảy ra hậu quả gì khó mà lường trước.
Nhưng mặt khác, xét về tài sắc, khó tìm được thiếu nữ nào sánh được cô ta, giá như không có Như Ngọc thì có lẻ chàng đã yêu nàng ngay sau cái nhìn sét đánh, lần đầu khuôn mặt như thiên tiên lộ rõ khi rơi tấm mạng...
Mà cho dù trong lòng chàng luôn mang hình ảnh Như Ngọc thì sao chứ?
Chàng là một nam nhân, gặp một nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại chủ động bày tỏ tình yêu với mình, nếu nói không yêu là tự dối lòng...
Giọng Tố Tố vang lên khẫn thiết:
- Vì sao chàng không trả lời muội?
- Vấn đề đó... Rất khó trả lời...
- Vì chàng đã có người yêu hay vì muội không xứng?
Lương Đình Khôi càng quẫn bách, lúng túng trả lời:
- Không phải thế...
Nhưng phải tìm cách gì trả lời chứ?
Chàng liền mượn cớ:
- Lệnh sư không cho phép chúng ta...
Tố Tố ngắt lời:
- Việc đó không quan trọng. Chàng cứ trả lời thật lòng mình! Có yêu không?
Lương Đình Khôi bật ra:
- Nói rằng có yêu thì không sai, nhưng vẫn cần phải có lời giải thích.
Chàng liền nói thêm:
- Thế nhưng...
- Đủ rồi chỉ cần chàng thừa nhận có yêu muội là đủ. Muội không cần nghe thêm điều gì khác nữa.
Tới đó nàng bỗng rên lên một tiếng!
Lương Đình Khôi chợt linh cảm rằng có chuyện gì đó khác thường. Lúc đầu giọng cô ta yếu đuối và lãnh đạm, sau trở nên tha thiết, cuối cùng là tiếng rên.
Còn một điều nữa là vì sao cô ta không cho phép mình tới gần? Xem ra có nhiều biểu hiện bất hợp lý. Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đó, chàng phát lo, lại đưa tay vạch lá tiến vào.
Tố Tố kêu thất thanh:
- Không được lại gần!
Lương Đình Khôi không dừng bước, chân giẫm qua đám gai góc lao qua khỏi bụi cây đưa mắt nhìn...
A!
Chàng kêu lên sửng sốt, đứng thần người ra như chôn chân xuống đất.
Tơ Tố nằm co quắp trên mặt cỏ gần như trần truồng, xòe đôi bàn tay nhỏ nhắn cố che những bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể nhưng nó vẫn lộ ra...
Theo bản năng, Lương Đình Khôi vội quay mặt đi.
Ha ha ha ha...
Tố Tố bỗng cất lên một tràng cười man dại.
- Tố Tố cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Giọng chàng run lên vì kích động và thương cảm, đồng thời tim đập rộn lên như gõ trống.
Chuỗi cười chấm đứt, thay bằng tiếng rên rỉ.
Lương Đình Khôi cảm nhận rất rõ nổi thống khổ trong chuỗi cười và tiếng rên đó.
Cô ta bị trọng thương? Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lương Đình Khôi nghiến răng quay lại, mặt nóng ran, máu trong huyết quản chảy rần rật.
Tố Tố cố giấu mình vào bụi cây, nằm quắp, đôi chân khép chặt lại, hai tay không che hết bộ ngực trắng muốt, tóc tai tán loạn, mặt méo xệch đi vì thống khổ và căm hờn, y phục chỉ còn là những miếng giẻ rách nát, làn da trắng như tuyết hằn lên những vết xước tím bầm rướm máu...
Lương Đình Khôi cúi thấp đầu xuống, hỏi:
- Tố Tố cô nương, rốt cuộc... Đã phát sinh chuyện gì?
Giọng Tố Tố đầy nước mắt:
- Lương đại ca! Sao chàng... Đến gần muội làm gì? Làm nhơ nhớp... Hình ảnh của muội trong lòng chàng...
Lúc này thì Lương Đình Khôi không còn câu chấp nữa, gấp giọng hỏi:
- Cô hãy nói đi! Vừa xảy ra chuyện gì?
Tố Tố cắn môi đến bật máu, nghẹn ngào:
- Thiếp đã thành... Liễu bại hoa tàn rồi!
Nàng vừa dứt lời đã nấc lên, tiếng nấc nghe đau xót như tiếng trái tim tan vỡ!
- Tố Tố cô nương!
Chàng lại ngẫng lên và ánh mắt gặp ngay cái nhìn đầy thù hận của thiếu nữ khiến lòng chàng bất giác run lên.
Đó là ánh mắt hận thù pha lẫn tuyệt vọng làm ai đã một lần nhìn thấy sẽ chẳng bao giờ quên.
Lương Đình Khôi thấy máu mình cũng đã sôi lên vì thù hận, nghiến răng hỏi:
- Ai đã làm chuyện đó?
- Tổng quản Thiên Tinh Môn Từ Huy!
- Từ Huy?
Lương Đình Khôi rít lên như âm thanh của loài sói:
- Loài ti tiện vô sĩ đó thật đáng chết nghìn lần! Tôi nhất định sẽ băm nát hắn thành muôn mảnh!
Đến lúc đó nước mắt Tố Tố mới trào ra.
Nàng thổn thức hỏi:
- Lương đại ca! Muội chết mà không nhắm được mắt!
- Hắn bây giờ ở đâu?
- Đi lâu rồi, hơn một canh giờ trước.
Lương Đình Khôi chợt hỏi:
- Tố Tố cô nương, chẳng lẽ cô không phải là đối thủ của Từ Huy sao?
- Lúc đầu muội đã bại dưới tay của tên Thái Thượng Hộ Pháp và bị khống chế huyệt đạo.
Lương Đình Khôi vội hỏi:
- Cái Thế Kiếm Vương ư?
Chàng nhớ lại lão nhân to lớn đó và chiêu kiếm của lão ta. Tố Tố bại dưới kiếm của Cái Thế Kiếm Vương là điều dễ hiểu.
- Sau đó thế nào?
Tố Tố trả lời:
- Sau đó hắn giao muội cho tên súc sinh họ Từ canh giữ...
Lương Đình Khôi run giọng hỏi:
- Tên thú vật đó đã thừa cơ hạ nhục cô?
Tố Tố cắn chặt răng đáp:
- Ừm...
- Thế lệnh sư đâu?
- Chúng tôi chia tay từ tối qua, ngay sau khi ra khỏi thạch động. Không biết gia sư đi đâu.
Lương Đình Khôi muốn hỏi về Huyết Thư, nhưng trong tình huống này hoàn toàn không đúng lúc.
Chàng do dự một lát rồi cởi y phục ngoài ra đưa cho thiếu nữ nói:
- Tố Tố cô nương, hãy mặc tạm bộ nầy. Bây giờ lều đã bị đốt cháy, chắc không tìm ra y phục đâu.
Tố Tố vươn tay lấy bộ khoác ngoài của Lương Đình Khôi che tạm lên người mình, run giọng nói:
- Lương đại ca! Chàng đi đi!
Lương Đình Khôi ngập ngừng:
- Còn cô nương thì sao?
- Chàng không cần quan tâm đến muội nữa!
Lương Đình Khôi lắc đầu kiên quyết nói:
- Không được! Tôi sẽ chăm sóc cô nương cho đến khi lệnh sư về!
- Đại ca muốn tự tay chôn muội hay sao?
Nghe giọng nói của Tố Tố, Lương Đình Khôi thấy run lên. Trong trường hợp này, không thể bỏ mặc thiếu nữ đáng thương này, không riêng gì về tình cảm mà xét về đạo nghĩa trên giang hồ cũng bắt buộc phải như thế.
Nhưng mặt khác lại không thể quá gượng ép để làm đối phương phẫn chí. Với một thiếu nữ, sự thanh bạch còn quý hơn cả tính mạng, nay Tố Tố đang lúc tuyệt vọng còn tiếc gì sinh mệnh nữa? Làm cách gì để ngăn chặn hậu quả bi đát nhất đây?
Chàng cố tìm lời an ủi, mặc dù biết trước rằng sẽ chẳng có tác dụng bao nhiêu:
- Tố Tố cô nương, là nữ nhi giang hồ sao còn làm theo lối nữ nhi thường tình như vậy?
Cô nên... Hiểu ra...
Tố Tố ngắt lời:
- Chàng còn muốn tiếp nhận tấm thân tàn tạ này nữa không?
Lương Đình Khôi quẫn bách nói:
- Tôi...
Trong lòng chàng nảy ra cuộc giằng co quyết liệt. Có thể hy sinh tình yêu với Như Ngọc để chấp nhận Tố Tố hay không?
Giá như không có Như Ngọc, chàng sẽ bất chấp tất cả mà đáp ứng thiếu nữ khả ái nhưng bất hạnh này không chút do dự.
Ha ha ha ha...
Tố Tố bỗng phát ra một tràng cười thê lương.
Lường Đình Khôi khẩn thiết nói:
- Tố Tố cô nương, đừng cười nữa...
Tố Tố thôi cười nói:
- Lương đại ca, muội không... Biết khóc!
Nói xong nàng dùng bộ áo ngoài của Lương Đình Khôi cuốn lại thân mình rồi gượng đứng lên.
- Tố Tố cô nương, tôi sẽ đưa cô đi tìm lệnh sư.
Thiếu nữ rầu rĩ lắc đầu:
- Chàng đi đi!
- Tôi không thể để cô nương ở lại đây một mình được?
Tố Tố bỗng đổi cách xưng hô, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, duy chỉ có ánh mắt tha thiết vẫn đăm nhìn chàng như muốn khắc sâu hình bóng vào tâm khảm.
- Những gì cần nói tôi đã nói hết. Giữa chúng ta bây giờ không tồn tại quan hệ nào nữa. Anh đi đi! Và xin hãy quên tôi, coi như chưa từng gặp!
Từ đôi mắt nàng hai giọt lệ lăn ra, nhưng nàng ghìm ngay lại.
Bây giờ thì nước mắt còn biểu hiện gì nữa đâu? Bởi vì chính lời nói của nàng còn đau đớn hơn cả những dòng nước mắt. Những lời đó xuất phát từ trái tim đang tan vỡ.
Lương Đình Khôi thấy tim mình đau nhói lên.
Chàng ấp úng:
- Tôi...
Tố Tố nghiến răng đanh giọng nói:
- Đi đi!
Lương Đình Khôi bỗng nảy ra quyết tâm:
- Tố Tố cô nương! Tôi chấp nhận...
Chàng nói câu đó không được tự nhiên lắm, nhưng hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Hình ảnh Như Ngọc thoáng qua nhưng chàng lập tức xua đi. Có thể Như Ngọc sẽ đau khổ, nhưng rồi sẽ tha thứ cho chàng và sớm muộn cũng nguôi ngoai và tìm được niềm hạnh phúc khác. Trái lại bây giờ chỉ riêng chàng mới có thể cứu được tính mạng của Tố Tố mà thôi!
Người ta thường nói cứu được một mạng người còn hơn xây mười tòa đại lâu, thân là võ sĩ, cứu người là bổn phận.
Tố Tố đâm bổ vào lòng chàng, thổn thức:
- Lương đại ca! Thiếp cám ơn chàng! Chỉ cần như thế thiếp cũng đủ yên lòng mà nhắm mắt. Nhưng... Cầu xin chàng hãy đi đi!
Lương Đình Khôi đặt tay lên vai nàng hỏi:
- Vì sao thế?
Thiếu nữ nghẹn ngào đáp:
- Vì chúng ta không thể chung sống với nhau được!
Nàng bỗng đẩy chàng ra, lùi lại một bước, ngước mắt nhìn chàng nói:
- Thiếp đoán chắc rằng trong tim chàng đã có người khác. Lương đại ca! Thiếp hàm ân sự hy sinh cao cả đó của chàng, nhưng không nên như thế. Dù chúng ta được sống bên nhau, suốt đời thiếp sẽ ân hận, khổ đau... Chỉ một thoáng giây hạnh phúc thế này là quá đủ, quý giá hơn suốt đời ở bên chàng mà phải sống trong dằn vặt! Bây giờ thì chàng hãy đi đi! Thiếp đã quyết định, không có ai trên đời có thể làm thay đổi quyết định đó!
Lương Đình Khôi lo lắng nói:
- Tố Tố...
Thiếu nữ ngắt lời chàng:
- Lương đại ca! Xin đừng lo! Tạm thời thiếp chưa chết được đâu.
Lương Đình Khôi hiểu rằng lời của nàng là chí tình chí lý, với tính cách kiên cường như Tố Tố, có lẽ không ai thay đổi được quyết định.
Chàng nghiến răng nói:
- Ta thề sẽ thay nàng đòi lại công đạo.
Mãi đến lúc đó, nước mắt nàng mới trào ra.
Lương Đình Khôi nặng nề quay gót rời đi.
- o O o -
Mặt trời lên cao, có lẽ sắp tới ngọ.
Lương Đình Khôi chạy náo khắp rừng, hy vọng có thể gặp được Vong Hồn Nữ để kể cho bà ta biết trạng huống thảm thương của Tố Tố vừa rồi.
Tình cảnh bi thảm của nàng cũng làm trái tim chàng ứa máu, khiến trong lòng chàng sục sôi nổi thù hận mà chưa bao giờ lên đến cao điểm như vậy.
Lúc này chàng có nổi dục vọng khao khát trả thù, khát vọng nhìn thấy kẻ thù lưu huyết, chẳng riêng gì tên Từ Huy mà cả người của Thiên Tinh Môn.
Trước Tố Tố chàng đã phát thệ sẽ thay nàng đòi công lý, và nhất định phải thực hiện bằng được lời thề đó.
Chàng không dám nghĩ đến kết cục của nàng, chỉ hy vọng nàng làm như lời đã nói, tạm thời chưa chết, ít nhất chờ đến khi biết mối thâm thù đã trả xong.
Đang chạy chàng bỗng thu chân dừng bước. Dưới một cây tùng lớn cành lá xum xuê có hai người đứng đối diện.
Từ xa, Lương Đình Khôi thấy cả hai đều là nữ nhân, trong đó có một lão phụ nhân tóc bạc. Chàng nghĩ ngợi giây lát rồi tiến dần lại.
Tới gần hơn, chàng nhận ra hai người đó, một là Bạch Phát Tiên Bà, còn người kia là Vong Hồn Nữ.
Như vậy là cừu nhân cuối cùng đã gặp nhau. Hình như họ đang tranh luận điều gì rất gay gắt.
Lương Đình Khôi thấy chưa tiện hiện thân liền dừng lại sau một lùm cây cách chừng hai trượng quan sát.
Có vẻ hai người chưa phát hiện ra có người đến gần.
Bạch Phát Tiên Bà nói:
- Lão muội? Mấy chục năm đã trôi qua, chúng ta đều già lão cả rồi, sao muội vẫn còn hận ta mãi?
Giọng bà ta nghe thật bi thương, khác hẳn với biểu hiện lạnh lùng và có phần độc ác mà Lương Đình Khôi từng thấy.
Chàng nghĩ thầm:
- Nghe khẫu khí thì hai người là thư muội, và Bạch Phát Tiên Bà không muốn phát sinh xung đột. Trái lại, Vong Hồn Nữ từng gọi đối phương là "tặc nhân" và lặn lội tới đây nói rõ ý định tìm cừu chắc không dễ chịu hòa hoãn. Chẳng biết trước đây quan hệ của họ gắn bó tới mức nào và mâu thuẫn từ đâu đến?
Vong Hồn Nữ trả lời, giọng uất hận:
- Ta đến chết vẫn còn hận ngươi!
Lương Đình Khôi nghe ra trong ngữ khí của Vong Hồn Nữ, uất hận thì có uất hận, nhưng chưa đến mức căm thù.
Bạch Phát Tiên Bà vẫn nhũn nhặn:
- Lão muội...
Vong Hồn Nữ ngắt lời:
- Đừng xưng hô với ta như thế!
- Nhưng ngày xưa ta sai chỗ nào chứ?
- Vậy chẳng lẽ ta sai?
- Thế lão muội bây giờ muốn gì?
Vong Hồn Nữ nghiến răng nói:
- Ta cần giết ngươi!
Bạch Phát Tiên Bà biến sắc, nhưng không thấy lộ sát cơ, vẫn giữ thái độ nhũn nhặn, thở dài nói:
- Lão muội, chuyện ngày xưa chỉ là sự hiểu lầm. Nếu như ta sớm biết thực trạng thì đã không...
Vong Hồn Nữ chặn lời, rít lên:
- Im miệng! Nếu không có ngươi thì ta đâu có sa vào cảnh thân tàn ma dại, tứ cố vô thân như bây giờ?
Bạch Phát Tiên Bà cũng đột nhiên cao giọng:
- Còn ta thì sao?
Hình như bà ta không còn giữ được kiên nhẫn nữa, đôi mày bạc nhướng lên, khuôn mặt không một nếp nhăn hơi tái đi.
Vong Hồn Nữ đáp:
- Việc của ngươi ta không can dự, chỉ bàn đến chuyện của ta thôi!
- Vậy theo muội nên giải quyết thế nào? Động thủ ư?
Giọng Vong Hồn Nữ rền lên.
- Trong hai chúng ta chỉ nên có một người sống để vĩnh viễn không bao giờ phải trông thấy nhau nữa?
Bạch Phát Tiên Bà vẫn tỏ ra nhẫn nại:
- Có đáng phải làm như thế không?
Lương Đình Khôi nhíu mày thầm nghĩ:
- Tính cách của Bạch Phát Tiên Bà nổi tiếng hung cuồng, sao hôm nay nhường nhịn đến thế? Chẳng lẽ bà ta sợ?
Vong Hồn Nữ trả lời như dao chém sắt:
- Đương nhiên!
Rồi bỗng nhiên quay sang phía Lương Đình Khôi nói:
- Tiểu tử ngươi đến thật đúng lúc! Chúng ta đang cần một chứng nhân!
Lương Đình Khôi không khỏi giật mình. Thì ra Vong Hồn Nữ đã phát hiện ra chàng từ trước, chỉ là không muốn chỉ danh mà thôi.
Bạch Phát Tiên Bà phản đối:
- Để hắn cút đi. Chúng ta không cần có chứng nhân.
Rồi quét mắt nhìn Lương Đình Khôi, hằn giọng:
- Tên họ Lương! Cút khỏi đây ngay!
Đương nhiên Lương Đình Khôi không cút trái lại chàng trầm tĩnh bước ra hiện trường, trước hết đưa mắt nhìn Bạch Phát Tiên Bà rồi sau đó quay sang Vong Hồn Nữ nói:
- Tốt nhất phương giá hãy để cuộc đấu lại sau này.
Cả Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ lướt mắt nhìn Lương Đình Khối hơi cau mày. Có lẽ cả hai cùng ngạc nhiên vì thấy chàng ăn vận khá kỳ quặc, chỉ mặc áo lót mà không mang áo ngoài, nhưng không ai nói gì.
Vong Hồn Nữ nhướng mi hỏi:
- Ngươi nói với ta sao?
Lương Đình Khôi gật đầu:
- Không sai!
- Nói vậy là ý gì?
- Tố Tố cô nương vừa phát sinh biến cố. Nếu phương giá có thể đến kịp thời thì may ra còn cứu được tính mạng cô ấy, nếu không...
Chỉ một bước, Vong Hồn Nữ đã sấn đến ngay trước mặt Lương Đình Khôi, sắc mặt biến đổi trông thật đáng sợ.
Bà ta trợn mắt hỏi:
- Nó đã gặp phải biến có gì?
Lương Đình Khôi bình tĩnh trả lời:
- Phương giá cứ gặp cô ta rồi sẽ biết.
- Nó bây giờ ở đâu?
- Ở trong sơn cốc ngay trước ngôi lều của Bạch Phát tiền bối.
Vẻ mặt của Bạch Phát Tiên Bà cũng lộ vẻ kinh dị.
Vong Hồn Nữ quay sang Bạch Phát Tiên Bà nghiến răng hỏi:
- Có phải chính ngươi...
Lương Đình Khôi vội ngắt lời:
- Không phải đâu. Tốt nhất thì phương giá hãy đến nhanh, nếu chậm một chút có thể sẽ hối hận suốt đời!
Vong Hồn Nữ lại hướng sang Lương Đình Khôi, ánh mắt chứa đựng sự hoài nghi và đe dọa, đanh giọng hỏi:
- Tiểu tử ngươi sao không nói rõ ra xem đáo để đã phát sinh chuyện gì? Hay cố ý bày trò...
Lương Đình Khôi quẫn bách đáp:
- Nói ra không hay, và cũng không tiện.
Vong Hồn Nữ nghĩ ngợi một lát rồi nói, nhưng xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng:
- Ta tạm thời tin vào tiểu tử ngươi. Nhưng nếu sau này phát hiện được ngươi lừa dối lão thân thì nhất định ta sẽ băm vằm ngươi làm muôn mảnh!
Lương Đình Khôi chỉ cười không nói.
Vong Hồn Nữ lại quay sang Bạch Phát Tiên Bà:
- Chuyện giữa chúng ta chưa xong đâu. Ngươi cứ chờ đó, đến khi ta quay lại sẽ tính nốt!
Dứt lời phóng mình lao đi.
Hiện trường chỉ còn lại Bạch Phát Tiên Bà và Lương Đình Khôi. Chàng hết sức ngạc nhiên, chẳng hiểu sao đã hai lần gặp Bạch Phát Tiên Bà mà vẫn không thấy Như Ngọc xuất hiện.
Khi phát hiện ra Bạch Phát Tiên Bà, chàng đã quan sát xung quanh rất kỹ. Chẳng lẽ sư đồ đã chia tay, hoặc Bạch Phát Tiên Bà cấm tiệt không cho nàng ra ngoài để tránh gặp chàng.
Bạch Phát Tiên bà hằn giọng hỏi:
- Tu La Kiếm! Ngươi vẫn còn ở lại trong núi?
Lương Đình Khôi thản nhiên đáp:
- Vâng.
- Ngươi còn nhớ lời cảnh cáo của ta lần trước chứ?
- Còn nhớ, nhưng...
Chàng dừng một lúc rồi rắn rỏi nói thêm:
- Tại hạ cũng đã nói với tiền bối nhất quyết phải gặp cho bằng được Như Ngọc cô nương mới cam tâm!
Bạch Phát Tiên Bà sầm mặt hỏi:
- Ngươi thật muốn chết?
Lương Đình Khôi cương nghị đáp:
- Cái đó thì chưa biết được!
- Như vậy là ngươi đã quyết ý gặp cho được nó?
- Không sai!
Bạch Phát Tiên Bà nghiến răng nói:
- Tốt lắm! Hãy nhớ cho kỹ đây! Lúc ngươi gặp nó thì số phận của ngươi tới đó cũng chấm dứt.
Vừa nói, bà ta vừa phóng ánh mắt đầy sát cơ nhìn Lương Đình Khôi, không giấu vẽ đe dọa.
Lương Đình Khôi bình thản đáp:
- Vãn bối sẽ nhớ kỹ!
Thái độ thản nhiên của chàng khiến Bạch Phát Tiên Bà điên tiết, bà ta the thé hét lên:
- Thế nào! Ngươi còn muốn gặp Như Ngọc nữa không?
- Lập trường của vãn bối không thay đổi.
- Như vậy là ngươi nhất định muốn chết?
Lương Đình Khôi biết rằng bây giờ có trình bày yêu cầu của sư phụ đối với con người này cũng vô ích nên chẳng cần đề cập đến nữa. Bởi thế cũng không nhất thiết phải giữ lễ tiết, chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân thôi, chàng liền hỏi:
- Chết hay sống đối với vãn bối chẳng đáng lưu tâm, nhưng tiền bối hành động như thế tất có nguyên nhân. Xin cho biết được không?
Bạch Phát Tiên Bà lạnh lùng nói:
- Ta đã nói rằng ngươi không xứng?
- Vãn bối không xứng ở chỗ nào?
- Không nhiều lời! Không xứng là không xứng!
Nói xong bỏ đi ngay.
Lương Đình Khôi đứng lặng giữa hiện trường, không biết phải làm gì. Truy theo dấu vết của Bạch Phát Tiên Bà để mong tìm gặp Như Ngọc ư? Hoàn toàn vô ích vì bà ta đã cảnh giác, không bao giờ để cho chàng thực hiện ý định.
Chàng còn đứng tần ngần thì chợt thấy có người xuất hiện. Mới thoạt nhìn, Lương Đình Khôi đã nhận ra đối phương là ai, lẩm bẩm:
- Đúng là oan hồn không tan!
Chính thế, người vừa tới là Kim Đồng. Hắn đến thẳng trước mặt chàng thì dừng lại, lên tiếng trách móc:
- Lương đại ca! Chúng ta đã ước hẹn với nhau sẽ trú đêm trong thạch động kia mà? Bỗng dưng đại ca lỉnh đi đâu thế?
Lương Đình Khôi bịa chuyện:
- Ta đuổi theo một nhân vật khả nghi.
Chàng không muốn nói thật mình lên tầng động trên tra xét, cho rằng nếu để Kim Đồng biết việc mình chỉ tìm thấy chiếc hộp không thì chẳng vẻ vang gì nên mới phải nói dối cho qua chuyện.
Bấy giờ Kim Đồng mới để ý đối phương không mặc áo ngoài liền kêu lên:
- Lương đại ca sao ăn vận kỳ cục vậy? Y bào đâu?
Lương Đình Khôi cúi xuống nhìn chiếc áo lót trên người, lúng túng trả lời:
- À... Ta lỡ chân rơi xuống một sơn cốc nên y bào văng vào cành cây rách tan cả chưa kịp thay.
Kim Đồng chỉ mỉm miệng cười không tra vấn nữa, quay lại vấn đề cũ.
- Rồi sau thế nào? Đại ca có bắt kịp được nhân vật khả nghi đó không?
Lương Đình Khôi lắc đầu:
- Không. Hắn đã tẩu thoát mất.
Chẳng biết Kim Đồng có tin hay không, chỉ nhún vai hỏi sang việc khác:
- Sao đại ca vừa rồi không hỏi Bạch Phát Tiên Bà về hành tích của Như Ngọc tỷ?
Lương Đình Khôi cười khổ đáp:
- Hỏi cũng vô ích thôi? Vả lại, cứ theo lời ngươi, chỉ cần cô ta còn ở trong núi thì trước sau gì cũng gặp được thôi mà! Không năm này thì năm khác...
Kim Đồng không hiểu ý mỉa mai trong câu nói của chàng, trố mắt hỏi:
- Lương đại ca định ở lại đây lâu đến thế sao?
Lương Đình Khôi rầu giọng đáp:
- Phải! Tới khi nào gặp được Như Ngọc mới thôi!
Kim Đồng thán phục nói:
- Tình yêu của Lương đại ca đối với Như Ngọc tỷ tỷ thật sâu nặng!
Rồi chợt nhìn chàng hỏi:
- Vì sao đại ca không tỏ rõ quyết tâm như thế cho Bạch Phát Tiên Bà biết?
Lương Đình Khôi lắc đầu:
- Bà ta đã quyết ý rồi, dù có tìm trăm phương ngàn kế cũng phí công.
- Phí công thì cũng phải thử chứ sao? Trong những chuyện như vậy có bao giờ người ta tính đến công lao phải bỏ ra đâu?
Lương Đình Khôi chợt chú mục nhìn đối phương. Hắn cùng lắm mới mười lăm mười sáu tuổi còn chưa vỡ giọng mà sao tỏ ra lọc lỏi chuyện đời đến thế?
Chàng chợt nghĩ đến chi tiết hắn luôn luôn bám sát mình. Hắn theo sát như vậy với ý đồ gì chứ? Khó có thể một tiểu đồng như hắn mà đủ sức đơn thương độc mã hành khứ giang hồ. Vậy đằng sau hắn là ai? Hắn là một thiếu niên sắc sảo lanh lợi, căn cứ vào thủ pháp giết người mà Lương Đình Khôi đã từng chứng kiến thì võ công hắn không nhược, tâm địa cũng ác độc, chứng tỏ người đứng sau hậu trường điều khiển hắn chẳng phải là nhân vật tầm thường...
Lương Đình Khôi chợt phát lo khi nghĩ rằng lần đánh cuộc hôm trước biết đâu là một cái cớ để đối phương thao túng mình? Cần phải tra rõ vấn đề này mới được?
Chàng liền hỏi:
- Kim Đồng! Ngươi quanh quẩn mấy hôm trong núi, có phải mục đích là nhắm vào chiếc hộp đựng Huyết Thư không?
Kim Đồng thản nhiên đáp:
- Không có đâu! Lương đại Ca cũng thấy đấy! Chỉ vì chiếc hộp sắt rỉ mà biết bao kẻ không tiếc máu xương giống như con thiêu thân lao vào lửa, chẳng qua đều vì ham danh thôi! Danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất nhân" có ma lực lớn quá mà! Tiểu đệ thì xin kiếu! Chưa kịp sờ đến cái danh hiệu hão huyền ấy thì đã bỏ mạng lâu rồi, ích gì đâu chứ? Chẳng biết người ta nghĩ sao nữa!
Lương Đình Khôi nghe đối phương thao thao bất tuyệt thì càng sinh nghi, tiếp tục truy vấn:
- Vậy ngươi cứ loanh quanh mãi ở đây làm gì?
Kim Đồng trả lời rất khéo bằng một câu hỏi:
- Người ta ai cũng có việc riêng tư nào đó cần phải làm, Lương đại ca cho rằng có phải thế không?
Đã nói đến "việc riêng tư" thì hết ý rồi. Còn nói vào đâu nữa? Nghĩ một lát, chàng thay đổi đề tài:
- Kim Đồng, ta có cảm giác rằng tất cả mọi chuyện trên đời chẳng có việc gì ngươi lại không biết?
Kim Đồng nói với giọng khiêm tốn:
- Đâu có! Lương đại ca quá lời!
Nhưng mát hắn sáng lên vẻ tự đắc, nói:
- Đại ca nói như vậy có ý gì?
- À... Là ta muốn hỏi ngươi có biết giữa Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ có mối quan hệ thế nào không?
- Nhưng tại sao đại ca muốn biết điều đó?
- Không sao cả. Chỉ do hiếu kỳ thôi.
Kim Đồng nhoẻn miệng cười rồi hạ giọng vẻ bí mật:
- Cái này... Lương đại ca! Nếu tiểu đệ nói không biết thì sợ đại ca bảo là giấu giếm. Quả tình chuyện này tiểu đệ có biết một ít, nhưng xin đại ca hãy giữ miệng đừng để hở hơi ra với ai.
Lương Đình Khôi suýt bật cười nhưng ghìm lại nói:
- Giữ miệng thì tất nhiên rồi! Nhưng nếu ngươi thấy có điều gì kiêng kỵ thì thôi cũng được, ta không gượng ép!
Kim Đồng vội nói:
- Ấy ấy! Sao lại thế! Tiểu đệ đã chấp nhận với đại ca thì đương nhiên là phải nói chứ! Bạch Phát Tiên Bà với Vong Hồn Nữ xưa kia là thư muội kết nghĩa, thân thiết như chị em ruột vậy.
Lương Đình Khôi lắc đầu tỏ vẻ không tin:
- Có lẽ nào như vậy được?
Kim Đồng ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao không chứ? Xét về tuổi tác thì hoàn toàn không có thể. Vong Hồn Nữ chỉ mới chừng năm mươi tuổi. Trong lúc đó Bạch Phát Tiên Bà tóc bạc trắng, lại xưng là "Tiên Bà" nữa, chứng tỏ ít nhất cũng phải bảy mươi. Chênh lệch nhiều như vậy, chẳng lẽ giữa họ là tình mật hữu vong niên?
Kim Đồng cười nói:
- Đại ca lầm rồi. Thực tế họ chỉ hơn kém nhau hai ba tuổi thôi!
Lương Đình Khôi mở to mắt kinh ngạc hỏi:
- Sao lại như thế được?
- Đại ca không thấy có nhiều người còn trẻ mà tóc bạc trắng cả đầu hay sao? Vì giống máu thôi mà? Còn danh hiệu "Tiên Bà" là người ta theo tóc mà gọi. Đại ca không để ý thấy mặt bà ấy còn chưa có nếp nhăn nào hay sao? Bảy tám mươi tuổi ai giữ được da mặt như thế?
Lương Đình Khôi công nhận đối phương nói có lý. Quả thật thấy mặt bà ta tương phản với mái tóc, chàng đã nhận ra khác thường, nay hiểu ra đúng là như vậy.
Kim Đồng thấy chàng im lặng, tưởng không tin mình liền hỏi:
- Đại ca không tin sao?
- Ta tin. Nhưng còn thắc một chuyện.
- Chuyện gì thế!
- Vì sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy?
Kim Đồng bình thản đáp:
- Có gì đâu? Chỉ chịu khó nghe là biết thôi mà? Trên giang hồ thiếu gì chuyện, nhất là những nhân vật lừng danh như Bạch Phát Tiên Bà hoặc Vong Hồn Nữ thì có điều gì giấu được tai mắt thiên hạ?
Lương Đình Khôi hỏi tiếp:
- Thôi được! Vậy hai người đã là thân hữu như ruột thịt thì tại sao lại phát sinh xung đột?
Kim Đồng ngập ngừng một lúc mới trả lời:
- Chẳng qua... Chỉ do hiểu lầm thôi mà!
- Hiểu lầm thế nào?
Kim Đồng còn chưa kịp đáp lời thì chợt thấy có bóng người loang loáng và tiếng bước chân rầm rập. Cả hai vội ngoảnh lại nhìn.
Có tới mấy chục người đều bận hắc y xuyên rừng đi thẳng tới hiện trường, từ xa đã nhìn thấy sao bạc lấp lánh trên ngực áo.
Lại là người của Thiên Tinh Môn!
Bọn chúng vừa đến đã triển khai thế bao vây, dáng điệu rất hùng hổ.
Cầm đầu bọn người này gồm ba tên mà Lương Đình Khôi đã biết mặt là lão nhân trọc đầu Lãnh đội Thiên Tinh vệ đội và tên Phó lãnh đội Phùng Cương, còn tên thứ ba là Văn hương chủ, kẻ may mắn được Vong Hồn Nữ dùng kim châm làm chết đi rồi cứu sống lại, sau đó còn được Kim Đồng cố tình để chạy thoát. Còn lại khoảng hơn hai mươi tên đầu là Thiên Tinh võ sĩ. Cả bọn đưa mắt gầm gầm nhìn Lương Đình Khôi và Kim Đồng.
Hai người vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chỉ quay lại đối diện với ba tên cầm đầu với ánh mắt đầy ác cảm.
Lão nhân đầu trọc Lãnh đội Thiên Tinh vệ đội đã lĩnh giáo kiếm pháp của Tu La Kiếm nên tỏ ra khó xử, mày nhíu chặt lại.
Tên Văn hương chủ chỉ tay vào Kim Đồng nói:
- Chính là tiểu tử này!
Thì ra chúng đến tìm Kim Đồng để phục thù việc đã giết ba tên Thiên Tinh võ sĩ hôm trước!
Tên Phó lãnh đội Phùng Cương vẫn chưa biết Lương Đình Khôi là ai, sấn sổ hướng tới Kim Đồng, tay ấn vào chuôi kiếm chực xuất thủ.
Lão nhân đầu trọc vội ngăn hắn lại nói:
- Phùng Phó lãnh đội hãy khoan!
Sau đó nhìn Lương Đình Khôi hỏi:
- Tu La Kiếm, hai ngươi là đồng bọn phải không?
Nghe danh Tu La Kiếm, Hắc Tâm Phùng Cương mặt biến sắc, cả tên Văn hương chủ cũng trố mắt nhìn chàng.
Bọn Thiên Tinh võ sĩ ngẩn mặt nhìn nhau, dáng vẽ hùng hổ lúc đầu biến đâu mất không còn chút dấu vết. Mấy ngày qua danh hiệu Tu La Kiếm hầu như đã lan khắp Thiên Tinh Môn. Bọn hạ cấp coi nhân vật đáng sợ đó như là một sát tinh của chúng.
Lương Đình Khôi trả lời:
- Hiện tại thì đúng là như thế!
Chàng không thể phủ nhận nhưng lại không muốn thừa nhận hai người là đồng bọn bởi vì hầu như chàng chưa biết gì về Kim Đồng cả.
Lão nhân trọc đầu hỏi lại:
- Chỉ là hiện tại thôi?
Lương Đình Khôi khẳng định:
- Không sai!
- Nghĩa là trước đây hai ngươi không phải là đồng bọn, đúng chứ?
Hắn là tay lão luyện giang hồ nên rất biết cách khai thác điều có lợi cho mình, mục đích là tách Tu La Kiếm ra ngoài cuộc.
Lương Đình Khôi gật đầu:
- Đúng thế.
Lão đầu trọc cố buộc chặt thêm:
- Cầu là cầu đường ra đường. Chúng ta chỉ tìm tên tiểu tử này, Tu La Kiếm ngươi sẽ không can thiệp vào chứ?
Lương Đình Khôi trả lời lấp lững:
- Chưa biết được!
Hắc Tâm Phùng Cương chen lời hỏi:
- Ngươi nói chưa biết được với ý gì?
- Ý tại hạ muốn nói rằng còn chờ xem tình hình thế nào và bản thân tại hạ có cao hứng hay không.
Lão nhân đầu trọc hỏi thẳng:
- Tu La Kiếm! Ngươi hãy trả lời dứt khoát là có định chen vào chuyện ân oán giữa chúng ta và tên tiểu tử này không?
- Vì thế tại hạ mới nói là chưa biết được!
Kim Đồng chợt bước lên hai bước nói bằng giọng tỉnh queo:
- Muốn tìm ta thì ta đến đây này! Có gì mà phải ấp úng mặc cả mãi thế? Vì danh đầu Tu La Kiếm lớn nên các ngươi sợ chứ gì?
Nói xong còn cười nhạo một tiếng!
Bọn Thiên Tinh Môn mặt đều biến sắc.
"Soạt" một tiếng, Hắc Tâm Phùng Cương rút phắt trường kiếm bước lên hai bước đối diện với Kim Đồng trong tư thế chuẩn bị xuất thủ.
Kim Đồng trong tay không binh khí cũng chẳng thấy chuẩn bị gì, bình thản nhìn đôi phương không có vẻ như đang sắp bước vào một cuộc chiến sinh tử.
Không khí trong đấu trường lập tức trở nên khẩn trương. Mọi ánh mắt đều hướng vào hai đối thủ.
Lương Đình Khôi tuy tỏ ra bàng quan nhưng trong lòng đã có sẵn chủ trương. Chàng quyết định rằng nếu Kim Đồng không địch nổi thì mình buộc phải tham gia vào cuộc chiến.
Song phương tiếp cận cách nhau chừng bảy thước ngưng thần nhìn xoáy vào mắt nhau không chớp. Đó là điều kiện tiên quyết mỗi khi đối địch bởi vì trong tình hình căng thẳng như vậy nhất cử nhất động của mỗi người trước hết phải biểu thị qua ánh mắt, người ta căn cứ vào đó mà biết đối phương chuẩn bị xuất thủ hay chưa và ra chiêu hiểm độc tới mức độ nào.
Toàn trường gần như ngưng thở, dốc hết tâm trí theo dõi. Nhưng có một điều kỳ lạ là Kim Đồng hai tay vẫn buông lỏng không biết hắn ra chiêu đầu tiên thế nào, chỉ, chưởng hay quyền cước?
Trong khi đó Phùng Cương đã đưa chếch kiếm lên sẵn sàng xuất thủ.
Lương Đình Khôi cũng không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Tiểu tử này không mang kiếm hoặc thứ binh khí nào, chẳng biết hắn đối phó bằng cách gì? Hôm trước hắn dùng thủ pháp kỳ dị xông vào giữa vòng kiếm ảnh giống như đối phương cố ý chừa cho hắn một khoảng trống rồi không biết dùng thủ pháp gì giết chết ba tên võ sĩ, vì trời tối nên mình cũng không kịp nhận ra nữa. Còn bây giờ thì giữa ban ngày, đối thủ đều thuộc hàng cao thủ thượng thừa đâu thể khinh suất mà sao chưa thấy hắn chuẩn bị gì cả?
Đấu trường lặng phắc như ngưng kết lại.
Bỗng Hắc Tâm Phùng Cương thét to một tiếng, kiếm phát chiêu Bàn Long Xuất Động, hoa nửa vòng rồi bất thần lóe lên như ánh chớp đâm vào vai tả đối phương. Động tác thần tốc và chính xác, tỏ ra là một tay kiếm thượng thặng.
Chỉ thấy Kim Đồng chờn vờn nhưng tới khi Phùng Cương đâm tới bỗng lách mình sang nhẹ như làn khói!
Chiêu kiếm đâm vào khoảng không.
Phùng Cương tức giận "Hừ" một tiếng rồi thu kiếm, biến thức, đổi vị, một chiêu Hàn Mai Thổ Nhụy, đâm thẳng vào diện môn.
Tất cả những động tác đó diễn ra chỉ trong chớp mắt!
Phùng Cương nhanh, nhưng Kim Đồng cũng không chậm, thân ảnh như con chạch trườn khỏi kiếm thế đối phương.
Tên hương chủ họ Văn đã chịu nhục một lần, nay cậy vào người đông thế mạnh rắp tâm trả mối thù đêm trước. Hắn cầm sẵn kiếm trong tay, đăm đăm nhìn hai đấu thủ chỉ chờ cơ hội thuận tiện là xuất chiêu sát thủ.
Khi Phùng Cương xuất kiếm, Kim Đồng vừa tránh đi, tên này thấy rõ hướng di chuyển của Kim Đồng liền đón đầu xuất chiêu Thần Ưng Tróc Thố, nhằm vai tả đối phương chém tạt xuống!
Lương Đình Khôi thấy vậy thất kinh. Trong tình huống này, dù thân pháp của Kim Đồng có nhanh đến bao nhiêu cũng khó lòng tránh kịp.
Một tiếng thét vang lên.
Toàn trường đấu, mọi người đều nín thở. Ba nhân ảnh trong vòng chiến vẫn còn lánh động không phân rõ địch ta, chẳng biết người vừa phát ra tiếng kêu đó là ai?
Hầu hết đều tin rằng tiểu tử Kim Đồng đã trúng kiếm của Văn hương chủ.
Chỉ thấy...
Chiêu kiếm của Phùng Cương rơi vào khoảng không còn chưa kịp biến thế, kiếm của Văn hương chủ chưa xuất hết chiêu còn ngưng lại giữa chừng, còn Kim Đồng không biết dùng thân pháp gì đã áp sát sau lưng Văn hương chủ!
Hơn hai mươi cặp mắt giãn to ra vì sững sốt! Không ai ngờ chính Văn hương chủ đang bị địch nhân khống chế và cũng không ai kịp nhận ra biến cố kỳ quặc đó diễn ra thế nào.
Sắc mặt Văn hương chủ đỏ lên rồi tái xám đi, cuối cùng biến thành màu gan lợn, méo mó nhìn đến khó coi!
Ở vị trí của Phùng Cương lúc đó không thể xuất kiếm chi viện cho tên Hương chủ họ Văn được, chỉ biết thu kiếm bất lực đứng nhìn.
Lão nhân đầu trọc bước lên một bước.
Kim Đồng quát lên:
- Không được động!
Lão nhân đầu trọc biết rằng chỉ cần mình tiến thêm một bước nữa là Văn hương chủ sẽ hết kiếp, vì thế đành dừng lại.
Tên họ Văn buông rơi thanh kiếm xuống đất.
Bọn Thiên Tinh võ sĩ cùng "ồ" lên một tiếng, tay lăm lăm binh khí, thái độ hung hăng chực xông vào.
Bây giờ thì Lương Đình Khôi đã quan sát kỹ thân pháp và động tác của Kim Đồng, tuy chàng không biết hắn thi triển loại thân pháp gì nhưng động tác khống chế đối phương thì chàng nhận ra, hơn nữa còn trông thấy trên tay phải Kim Đồng lấp lánh một con dao nhỏ sắc ngọt đang chỉ mũi đúng ngay giữa hậu tâm tên Văn hương chủ.
Nhưng mặc dù khống chế được đối phương nhưng Kim Đồng đang ở trong tình thế rất nguy hiểm. Y bị kẹp vào giữa hai tên Lãnh đội và Phó lãnh đội của Thiên Tinh vệ đội, võ công đều không phải tầm thường. Nếu chúng không quản đến tính mạng của tên hương chủ mà nhất loạt tấn công thì Kim Đồng khó tìm được cơ hội tránh thoát.
Nên biết khống chế đối phương có thế mạnh nhưng trái lại cũng là điểm yếu.
Mặc dù uy hiếp được tính mạng kẻ bị mình khống chế nhưng lại không được rảnh tay đối phó khi bị ngoại nhân tấn công.
Lương Đình Khôi đã tính liệu trước mọi tình huống, tay tỳ lên đốc kiếm, chỉ cần hai tên Lãnh đội và Phó lãnh đội vọng động là chàng lập tức ra chiêu sát thủ!
Giữa lúc ấy chợt một người lao nhanh vào đấu trường, mình bận hắc y, trên ngực áo thêu ba ngôi sao màu vàng.
Lương Đình Khôi vừa nhìn thấy người vừa đến, đột nhiên mặt hiện sát cơ, máu như sôi lên trong huyết quản, ánh mắt chiếu thẳng vào hắn như muốn thiêu đốt đối phương trong con cuồng nộ!
Người vừa xuất hiện chính là Từ Huy, Tổng quản Thiên Tinh Môn!
@by txiuqw4