Lương Đình Khôi đưa mắt khinh miệt nhìn Từ Huy quỳ trước mặt Vong Hồn Nữ, chàng vẫn giữ mũi trường kiếm cách yết hầu hắn một thước, hừ một tiếng rồi mới nhìn sang Vong Hồn Nữ sẳng giọng nói:
- Tại hạ trước tiên cần biết phương giá sẽ xử trí tên súc sinh này theo phương thức gì?
- Xử trí thế nào là tùy ý muốn của lão thân. Ngươi không việc gì phải cật vấn.
Lương Đình Khôi kiên nhẫn hỏi:
- Có phải phương giá định thả hắn?
Vong Hồn Nữ bỗng quét mắt nhìn chàng đầy ác ý, bà ta "hừ" một tiếng, cất giọng lạnh như băng:
- Ta muốn thả hắn hay không là quyền ta! Liên quan gì đến ngươi mà dám can thiệp vào chứ?
Thái độ bạo hành độc đoán hết sức vô lý của Vong Hồn Nữ làm ngạo tính trong người Lương Đình Khôi trỗi dậy.
Chàng đanh giọng nói:
- Tại hạ nhất định phải can thiệp!
Vong Hồn Nữ nhíu chặc mi, ánh mắt trông càng đáng sợ:
- Ngươi dựa vào đâu?
- Tại hạ đã phát thệ trước Tố Tố cô nương rằng sẽ vì cô ta mà băm vằm tên súc sinh này thành muôn mảnh!
- Đừng quên rằng lão thân là sư phụ của nó. Việc xử trí thế nào hoàn toàn do lão thân làm chủ.
Lương Đình Khôi chất vấn:
- Liệu Tố Tố cô nương có đồng ý với quyết định của phương giá hay không?
Vong Hồn Nữ xua tay:
- Cái đó không cần ngươi phải quan tâm.
Tình hình bây giờ đã rõ.
Vong Hồn Nữ đã có ý biến nộ thành hỉ, đem Tố Tố gả cho Từ Huy coi như chuyện đã rồi.
Về tính nết của nữ quái kiệt này theo như truyền ngôn trên giang hồ thì không ai nghĩ rằng bà ta sẽ giải quyết theo cách đó.
Trong con mắt mọi người, hình ảnh của Vong Hồn Nữ là sát nhân lưu huyết hạ thủ bao giờ cũng tàn độc, chỉ cần hơi phạm đến bà ta là đủ chết không còn chỗ táng thân, huống chi đối với ái đồ của bà ta mà có hành vi bạo nghịch như vậy thì chỉ còn nước tan xương nát thịt, đâu hy vọng được khoan dung?
Vậy mà bây giờ Vong Hồn Nữ lại giải quyết một cách nhân từ đến vô lý, thật làm người ta khó hiểu.
Lương Đình Khôi như lạc vào trong đám vân vụ. Chàng nhớ lại lần dầu gặp Vong Hồn Nữ. Sau khi biết chàng là truyền nhân của Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm, bà ta liền thay đổi thái độ, cấm đồ đệ của bà quan hệ với chàng. Thái độ đó rất giống với Bạch Phát Tiên Bà.
Tố Tố đối với chàng trước sau vẫn giữ mối tình si, bất chấp sư phụ ngăn cấm. Trong thạch động nàng đã tìm mọi cách ngăn cản không cho sư phụ dùng "Kim châm đoạt mệnh" giết chàng.
Sau khi bị hại, nàng đã biểu lộ tận tâm can mình, mặc dù chàng chấp nhận hy sinh tình yêu với Như Ngọc để cứu mạng nàng nhưng Tố Tố nhất mực cự tuyệt.
Đối với người khác, vừa được cứu mạng, vừa được sống bên người tình trong mộng, ai lại khước từ? Thế mà Tố Tố kiên quyết cự tuyệt, dù biết rằng đó chính là hy vọng duy nhất của cuộc sống, tình yêu của mình.
Lương Đình Khôi thấu hiểu rằng với nghĩa cử đó, chàng lại nợ thêm nàng một mối ân tình nữa.
Vì những lẽ đó, chàng đâu thể không vì nàng mà can dự vào cuộc ân oán này?
Chàng nói với giọng kiên quyết:
- Tại hạ không thể không quan tâm và nhất quyết can dự vào, chỉ trừ trường hợp...
Vong Hồn Nữ hỏi:
- Trường hợp nào?
- Trừ trường hợp Tố Tố cô nương tới đây tận miệng nói ra mình nguyện ý tuân theo sư mệnh!
Trên mặt Vong Hồn Nữ bỗng hiện sát cơ.
- Tu La Kiếm! Ngươi dám chống lại ta?
Lương Đình Khôi không trả lời lại phản vấn:
- Hừ! Phương giá hành động như thế có nghĩ rằng đồng đạo võ lâm sẽ nghĩ thế nào về mình không?
- Lão thân xưa nay chỉ biết làm theo ý mình, mặc kệ ai nghĩ thế nào về lão thân cũng mặc họ!
- Nếu như Tố Tố cô nương không tiếp thụ?
- Việc đó không liên quan gì đến ngươi.
Lương Đình Khôi lúc này đã tới mức sẵn sàng chấp nhận mọi sự thách thức, không cần nhân nhượng nữa.
- Tại hạ đã có lời thề với Tố Tố cô nương tất phải thực hiện lời thề đó. Bởi thế tự thấy rằng mình có liên quan!
Cuối cùng chàng kết luận một cách đanh thép:
- Hủy danh tiết của người khác, tội không thể dung tha!
Những thớ thịt thêm mặt Vong Hồn Nữ giật giật. Không biết bà ta đang tức giận hay suy ngẫm.
Lão nhân đầu trọc chợt chận lời:
- Tu La Kiếm! Ngươi đừng lải nhải nhiều. Việc của người khác có người khác lo, còn chu tất hơn người nhiều.
Lương Đình Khôi ngắt lời:
- Câm miệng! Tốt nhất ngươi nên cảm tạ tổ tông vì đã hộ trì ngươi chưa hoành thây dưới kiếm. Thật là đồ không biết lượng sức! Nếu Thiên Tinh môn tất cả đều như ngươi và tên Tổng quản thối tha này thì ta thề còn một hơi thở cũng quyết diệt trừ!
Lão nhân đầu trọc kêu lên:
- Ngươi...
Lương Đình Khôi nghiến răng nói:
- Nếu ngươi không phục thì cứ chờ đó!
Lão ta không dám nói tiếng nào nữa, lấm lét nhìn Lương Đình Khôi rồi bỗng quay sang Vong Hồn Nữ, cười xu nịnh:
- Phương giá quyết định rất sáng suốt!
Vong Hồn Nữ nhíu mày hỏi:
- Ngươi là người nào?
Lão nhân đầu trọc vội chắp tay cất giọng cung kính trả lời:
- Tại hạ là Lãnh đội Thiên Tinh vệ đội Khâu Tử Cửu.
Vong Hồn Nữ xua tay nói:
- Đứng xa ra!
Lão nhân đầu trọc vừa tự xưng là Khâu Tử Cửu tiu nghỉu lùi về hai bước, thái độ hết sức nhẫn nhục.
Lương Đình Khôi thấy mà phát ớn.
Thiên Tinh môn uy danh hiển hách đâu không biết, nhưng trước mặt chàng chỉ là một lũ ti tiện vô sỉ.
Đường đường một tên Tổng quản lại bỏ thuộc hạ chạy tháo thân, và bây giờ hèn hạ quỳ trước mặt người khác mong bảo toàn cái mạng thừa, còn một tên khác có thân phận tới Lãnh đội trước mặt Vong Hồn Nữ lại cúp đuôi ngoan ngoãn như chó bị chủ mắng!
Mười một, mười hai tên võ sĩ đứng ngoài im phắc, không ai thốt lên tiếng nào, thậm chí ngứa cũng không dám gãi!
Lương Đình Khôi nghiến răng phát kiếm.
Vong Hồn Nữ chỉ lật nhẹ bàn tay thậm chí không thấy giương lên.
Lương Đình Khôi bỗng thấy cánh tay phải đang cầm kiếm của mình tê đi, bất giác thoái lui một bước.
Từ Huy nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, với khoảng cách chưa tới một gang tay biết có tránh cũng không kịp đành nhắm mắt chờ chết, nhưng không thấy kiếm đâm vào liền mở mắt ra, mãi đến lúc đó mới hoàn hồn vì biết mình thoát hiểm và đoán chắc cứu tinh không ai khác hơn là Vong Hồn Nữ.
Hắn vội vàng giập đầu nói:
- Đa tạ tiền bối...
Vong Hồn Nữ mắng át lời hắn:
- Súc sinh đứng lên!
Từ Huy làm theo như cái máy.
Lương Đình Khôi mắt vằn tia máu, giận đến run người, muốn phát kiếm nhưng cánh tay phải hầu như không cử động nổi.
Đến nằm mộng, chàng cũng không ngờ rằng Vong Hồn Nữ lại bảo vệ tên dâm tặc đã cưỡng hiếp ái đồ mình một cách quyết liệt đến thế! Vì sao bà ta bỗng nhiên hành động trái ngược với bản tính của mình như thế? Chàng còn chưa hết sững sờ thì Vong Hồn Nữ đã vung tay quát:
- Các ngươi cút hết đi!
Hiển nhiên mệnh lệnh đó là đối với Từ Huy và bọn Thiên Tinh võ sĩ.
Từ Huy như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, vội đưa tay áo quẹt máu miệng vẫn còn chảy ra rồi chắp tay vái dài nói:
- Tiền bối... Vãn bối... Vĩnh viễn khắc ghi đại ân đại đức! Sau khi hồi môn sẽ bẩm với Môn chủ...
Vong Hồn Nữ lạnh giọng:
- Cút ngay!
Từ Huy vội vã gật đầu:
- Dạ Dạ!
Rồi quay lại ra lệnh cho bọn thủ hạ:
- Rút!
Phút chốc, người của Thiên Tinh Môn đi sạch quang, trên hiện trường chỉ còn Vong Hồn Nữ, Lương Đình Khôi và gần chục xác chết.
Lương Đình Khôi giận sôi lên nhưng tay đã bị khống chế, bất lực nhìn theo bóng Từ Huy, tự nhủ thầm:
- Nhất định có ngày ta băm vằm ngươi làm muôn mảnh!
Vong Hồn Nữ thở phào ra một hơi, lẩm bẩm:
- Oan nghiệt!
Sau đó hướng sang Lương Đình Khôi nói:
- Việc đã xong. Ngươi có thể đi!
Lương Đình Khôi khinh bỉ nói:
- Hừ! Đẹp mặt!
Trong lòng đầy phẫn nộ, nhưng chàng còn biết nói gì nhiều hơn nữa?
Nhưng chừng ấy cũng đủ bày tỏ sự phản kháng kịch liệt rồi.
Giá như lúc khác, có lẽ Vong Hồn Nữ chẳng ngần ngại gì mà không bổ cho chàng một chưởng tan thây, nhưng không hiểu sao bà ta lại thở dài, bước đến bên Lương Đình Khôi rút từ khuỷu tay phải vẫn bất động của chàng ra một chiếc ngân châm rồi quay người bỏ đi.
Lương Đình Khôi đứng chết lặng giữa đấu trường, đầu óc bấn loạn.
Chỉ chớp mắt, bóng Vong Hồn Nữ khuất vào rừng cây.
Lúc đó mới thấy Kim Đồng nhãy từ một cành cây xuống, nhẹ bước đến bên Lương Đình Khôi.
Chàng vẫn bàng hoàng nhìn theo hướng Vong Hồn Nữ vừa đi khuất, như thể không hay biết gì có người vừa xuất hiện
Kim Đồng nhẹ giọng, như thể nói một mình:
- Thật không hiểu ý tứ bà chằn tinh kia ra sao nữa?
Lương Đình Khôi không đáp.
Kim Đồng tiếp:
- Lương đại ca, thôi quên đi! Chính người ta bị hại mà cũng muốn thế thì mình rỗi hơi phẫn hận làm chi? Chẳng đáng đâu!
Lương Đình Khôi liền phản đối:
- Không phải rồi hơi phẫn hận mà đó là vấn đề nguyên tắc! Thân là võ sĩ, có những việc không thể buông xuôi.
- Vậy đại ca còn định làm gì nữa?
Lương Đình Khôi kiên quyết nói:
- Sớm muộn gì ta cũng phải thịt bằng được tên thú vật đó mới cam lòng!
Rồi chợt nhìn Kim Đồng hỏi:
- Ta nghe người ta nói rằng Vong Hồn Nữ là người tàn độc, không sợ giết người lưu huyết. Sao bây giờ bà ta lại thánh thiện đến thế, chẳng lẽ truyền ngôn trên giang hồ không đúng hay sao?
Kim Đồng trầm ngâm nói:
- Truyền ngôn thì không sai. Bà ta chẳng bao giờ bỏ qua cho ai mạo phạm đến mình. Chính đại ca vừa thấy đấy, chỉ do sự hiểu lầm mà đối với vị nghĩa thư bà ta cũng không tha...
- Nếu thế thì tại sao bà ta đối với tên ác tặc Từ Huy lại tỏ ra khoan dung đến thế?
- Có lẽ bên trong có nguyên do gì đó...
Lương Đình Khôi phản bác:
- Từ Huy chẳng qua chỉ là một tên Tổng quản của Thiên Tinh Môn, hơn nữa chính hắn đã thú nhận tội lỗi, dù có giết cả trăm tên như vậy cũng xứng đáng. Chẳng lẽ Vong Hồn Nữ lại sợ Thiên Tinh môn đến nổi không màng tới cả ái đồ?
Kim Đồng lơ đãng đáp:
- Cái đó ai mà biết được?
Lương Đình Khôi hỏi:
- Thiên Tinh môn vẫn còn giữ lại đông người trong núi không?
- Tiểu đệ nghĩ rằng khi chưa đắc thủ Huyết Thư, chúng nhất định chưa chịu rút về đâu!
Lương Đình Khôi nghĩ thầm:
- Việc Huyết Thư rơi vào tay Vong Hồn Nữ có lẽ cho đến bây giờ ngoài mình ra, khả năng Bạch Y Truy Hồn cũng biết. Lão ta đốt ngôi lều chỉ vì mục đích tìm chiếc hộp sắt đó mà thôi.
Đương nhiên Vong Hồn Nữ cũng thừra biết Thiên Tinh môn người đông thế mạnh và hiện thời chúng phong tỏa vùng núi này, bịt kín lối vào ra, có thể chính vì thế mà bà ta nuốt giận làm lành, cam chịu đem ái đồ gả cho Từ Huy để mua lấy hai chữ "bình an"?
Phải rồi, rất có khả năng ấy. Chỉ vì bà ta tự nhận thấy mình không ở đủ khả năng đối phó với lão Thái Thượng Hộ Pháp Cái Thế Kiếm Vương, nên mới phải dùng đến hạ sách này.
Người ta không tiếc tính mạng, sát huynh diệt đệ cũng chỉ vì Huyết Thư. Thì Vong Hồn Nữ vì nó mà chịu hy sinh hạnh phúc của ái đồ, chịu mang tiếng nhẫn nhục cũng chẳng đáng trách lắm. Nhưng cho dù vì lý do nào thì Tố Tố cũng là một thiếu nữ vô cùng đáng
thương, cũng là một nạn nhân nữa của Huyết Thư.
Thấy Lương Đình Khôi im lặng, Kim Đồng cũng không nói gì.
Vầng thái dương chếch dần về phía Tây, bóng nắng xuyên qua kẻ lá rắc lên mặt đất như đồng tiền vàng.
Lương Đình Khôi thở ra một hơi sầu muộn.
Kim Đồng liền hỏi:
- Lương đại ca, có phải đại ca vẫn còn uất ức vì cách giải quyết của Vong Hồn Nữ đối với Từ Huy không?
Lương Đình Khôi nhìn Kim Đồng hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi đồng tình với bà ta?
- Có đồng tình hay không thì biết làm gì được!
Lương Đình Khôi hậm hực nói:
- Ta thấy uất ức thay cho Tố Tố cô nương!
- Nhưng biết đâu người ta cam tâm tình nguyện, can gì đại ca phải uất ức thay làm gì chứ?
Lương Đình Khôi bỗng xẵng giọng:
- Làm sao ngươi biết được cô ta tâm cam tình nguyện?
- Nếu không như thế, chẳng lẽ sư phụ cô ta bán rẻ đồ đệ mình?
Lương Đình Khôi trầm ngâm nói:
- Ta tin rằng Tố Tố không đời nào cam chịu làm theo ý sư phụ mình đâu. Sáng nay tình trạng cô ta hết sức bi thảm, chỉ muốn quyên sinh. Như thế làm sao mà cam tâm tình nguyện được?
Kim Đồng thở dài nói:
- Ái... Nếu thế thì đáng thương thật! Chẳng biết Vong Hồn Nữ toan tính điều gì mà xử sự hạ sách như thế?
Lương Đình Khôi nhớ lại hình ảnh bi thảm của Tố Tố, những lời nàng đều chứa chất hờn căm, nói rằng mình chết mà không nhắm được mắt. Làm sao nàng cắn răng chịu nhục được?
Hoàn toàn không có khả năng.
Chàng lại nói:
- Biết đâu cô ta đã tự quyết rồi. Như vậy chỉ có ta là người duy nhất có thể đòi lại công lý cho cô ta mà thôi.
Kim Đồng hỏi:
- Nếu đúng như đại ca nói, Tố Tố vì mang nhục mà tự quyết thì sư phụ cô ta sẽ thế nào?
Lương Đình Khôi trả lời:
- Ta phán đoán rằng Vong Hồn Nữ vì để bảo toàn Huyết Thư mà hành động như thế để trước mắt thỏa hiệp với cường địch.
Kim Đồng vội hỏi:
- Thế nào? Đại ca vừa nói gì?
Lương Đình Khôi biết mình vừa lở lời tiết lộ cho nhân vật bí ẩn này tin tức quan trọng đó, nhưng đã lở nói ra, còn nuốt lại sao được?
Đành nói:
- Ta nói rằng Vong Hồn Nữ chịu nín nhịn với Thiên Tinh môn vì thấy mình không phải là địch thủ của Cái Thế Kiếm Vương.
Kim Đồng nhíu mày hỏi:
- Đại ca còn nói rằng bà ta làm thế vì để bảo toàn Huyết Thư, đúng không?
Lương Đình Khôi gật đầu:
- Phải, ta phán đoán như thế.
- Như vậy là Vong Hồn Nữ đã lấy được Huyết Thư rồi?
- Ừm!
Kim Đồng hỏi dồn:
- Lương đại ca làm sao biết được?
Lương Đình Khôi ngập ngừng:
- Cái đó...
Nhưng bụng nghĩ thầm:
- Hắn ráo riết tra vấn việc này như thế, rõ ràng mục đích cũng nhắm vào Huyết Thư, thế mà lúc nào cũng phủ nhận là không phải. Hừ! Bây giờ mới lộ mặt ra. Mình thật ngốc, tiết lộ một tin tức quan trọng như thế cho một kẻ hành tung rất bí hiểm, dã tâm khó lường. Nhưng biết làm sao! Đã lỡ nói ra thì chẳng còn bưng miệng lại được nữa.
Chàng đành đem chuyện Tố Tố cùng sư phụ nàng phục ở tầng trên của thạch động và Vong Hồn Nữ đã dùng kim châm đoạt mệnh hạ sát những kẻ thâm nhập vào đó kể lại.
Đương nhiên chàng giấu nhẹm việc mình đã khám phá ra tầng thạch động đó và nhặt được vỏ thiết hộp.
Kim Đồng nghe xong trầm ngâm hồi lâu mới hỏi:
- Đại ca nói rằng Vong Hồn Nữ dùng kim châm phóng vào Thiên linh cái đối phương qua lỗ nhỏ mà hôm trước chúng ta thấy đá rơi xuống?
Lương Đình Khôi gật đầu:
- Chính thế!
Kim Đồng nhíu mày hỏi tiếp:
- Vì sao bà ta không hạ thủ đối với đại ca?
- Tố Tố nói rằng chính nhờ cô ta hết sức ngăn cản sư phụ phụ mình, nếu không chắc ta cùng chung số phận với Đại Ác và mấy tên môn hạ của Thiên Tinh môn rồi!
Kim Đồng lẩm bẩm:
- Như thế là Lương đại ca nợ Tố Tố cô nương một mối ân tình. Đại ca xử sự việc này như thế cũng phải.
Lương Đình Khôi phản đối:
- Trong trường hợp của ngươi, tận mắt nhìn thấy tình cảnh cô ta bi thảm và tuyệt vọng như thế, chẳng lẽ ngươi không quyết vì cô ta mà phục thù? Đó chỉ là trách nhiệm của một võ sĩ, dù không mang ân huệ gì cũng thế!
Kim Đồng rụt rè hỏi:
- Lương đại ca giận tiểu đệ hay sao? Thì ai có nói không phải thế đâu.
Bỗng hắn gióng tai lên, mắt nhìn chếch đang bên tay phải, thấp giọng nói:
- Lương đại ca... Xem kìa!
Lương Đình Khôi quay lại nhìn theo hướng Kim Đồng vừa chỉ, bỗng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, hơi thở như ngưng lại.
Một nhân ảnh cao lớn, mình bận cẩm y đang xuyên rừng đi nhanh tới hiện trường.
Với bộ cẩm bào và nhất là thân hình to lớn phi thường ấy, chỉ cần nhìn qua cũng biết đó là Cái Thế Kiếm Vương, Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh Môn.
Vừa thoáng nhìn qua thân hình đồ sộ của lão Thái Thượng Hộ Pháp, Lương Đình Khôi đã thấy trong lòng chấn động!
Có nên tránh đi không? Lão ta đến đây nhất định là vì chàng.
Một người như Tổng quản Từ Huy có đời nào chịu để nổi nhục không tìm cách báo? Hơn nữa có không ít môn nhân đệ tử của Thiên Tinh Môn bị hoành thây dưới kiếm của chàng. Cho dù bọn Từ Huy chưa kịp báo lại với lão ta thì vẫn còn tám chín tử thi ở hiện trường, chứng cớ rành rành ra đó.
Lương Đình Khôi còn đang nghĩ ngợi thì Thái Thượng Hộ Pháp đã tới trước mặt.
Kim Đồng lập tức lùi lại bảy tám thước.
Song phương gầm gầm nhìn nhau.
Một lúc, lão Hộ Pháp mới lên tiếng, giọng sang sảng như chuông:
- Tu La Kiếm! Tại sao ngươi rắp tâm đối địch với bổn môn?
Lương Đình Khôi cố trấn tỉnh, trả lời:
- Việc buộc phải làm. Hơn nữa thời cơ khó gặp không thể bỏ lỡ, chẳng thể nói là rắp tâm đối địch.
- Lần trước bổn tọa đã thả ngươi bởi vì thấy ngươi là một nhân tài hiếm gặp. Bây giờ thì sự việc đó không thể tái diễn.
Lương Đình Khôi hỏi:
- Các hạ dự định thế nào?
Cái Thế Kiếm Vương quét mắt nhìn thi thể của Văn hương chủ và bọn Thiên Tinh võ sĩ rồi quay nhìn đối phương đáp:
- Luật xưa nay là giết người đền mạng. Máu của môn nhân đệ tử bổn môn không thể chảy không!
Lương Đình Khôi không nói gì.
Buộc phải chuẩn bị đối phó với cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Biết rõ không phải đối thủ của Cái Thế Kiếm Vương nhưng không thể đánh mất ý chí võ sĩ, vấn đề sinh tử gác sang một bên.
Thanh cự kiếm từ từ giơ lên, những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu thành từng đốm nhỏ lên lưỡi kiếm to quá khổ phát ra ánh hàn quang rợp mắt.
Cái Thế Kiếm Vượng nói:
- Tiểu tử, chuẩn bị tự vệ đi.
Lương Đình Khôi bình tĩnh đáp:
- Tại hạ đã chuẩn bị kỹ rồi.
Kiếm vẫn còn cầm lòng tay, chàng vận công lên độ cực hạn, chuẩn bị liều mạng tiếp chiêu.
Cái Thế Kiếm Vương chưa xuất thủ ngay, còn hỏi:
- Người có điều gì muốn nói nữa không?
- Có Nhưng bây giờ nói hay không cũng chẳng có gì phân biệt.
- Ngươi cho rằng ta không biết phân biệt phải trái sao? Bổn tọa là người không thiên kiến.
Lương Đình Khôi ngắt lời:
- Không thiên kiến? Chẳng lẽ các hạ không phải vì Từ Huy mà tới đây?
Cái Thế Kiếm Vương đáp:
- Không thiên kiến cũng chỉ trong giới hạn của nó. Bổn tọa coi Từ Huy cũng như những đệ tử khác trong bổn môn. Kẻ nào chống lại bổn môn, đương nhiên bổn tọa phải đối phó. Bất cứ ai trong giang hồ cũng đều hành động như thế cả.
- Nếu đó chỉ là chuyện ân oán cá nhân thì sao?
- Thì phải xét xem lẽ phải thuộc về ai rồi mới quyết định.
Lương Đình Khôi suy nghĩ một lát rồi chợt nói:
- Thế thì rất tốt! Bây giờ xin hỏi các hạ. Có phải tối qua các hạ đã đánh bị thương một thiếu nữ?
Cái Thế Kiếm Vương thừa nhận:
- Không sai! Nha đầu đó là truyền nhân của Vong Hồn Nữ.
Lương Đình Khôi hỏi tiếp:
- Sau đó các hạ giao thiếu nữ đã bị thương cho Từ Huy canh giữ?
- Không sai!
- Các hạ có biết hắn đã làm chuyện gì không?
Cái Thế Kiếm Vương nhíu mày hỏi:
- Hắn làm chuyện gì?
- Hắn đã cưỡng hiếp cô ta!
Chàng nghiến chặt răng, mắt đỏ ngầu nhìn đối phương, nói tiếp:
- Như vậy chính các hạ là đồng lõa của hành động thú vật đó!
- Ngươi nói gì?
Đôi mắt Cái Thế Kiếm Vương chợt mở to, trong đó ẩn hiện sát cơ, cất tiếng oang oang như lệnh vở.
- Từ Huy dám làm chuyện vô đạo đó hay sao?
- Các hạ có thể hỏi rõ việc này. Không ít đệ tử của quý môn đã tận tai nghe tên súc sinh đó thừa nhận, trong đó có Lãnh đội Thiên Tinh vệ đội. Chẳng những hắn thừa nhận mà còn quỳ gối xin Vong Hồn Nữ tha mạng.
- Có chuyện đó sao?
Chẳng biết lão ta định hỏi chuyện gì, là Từ Huy cưỡng hiếp hay hành động nhục nhã của tên Tổng quản đê hèn đó? Nhưng chỉ cần nhìn bộ mặt tức giận đến nổi biến dạng đi của vị Thái Thượng Hộ Pháp cũng biết lão ta không phải hạng tà ác.
Một lát, Cái Thế Kiếm Vương trầm giọng nói:
- Bổn tọa sẽ tra rõ việc này. Tuy nhiên kết quả thế nào cũng không thể giải trừ trách nhiệm của ngươi đối với cái chết của cả chục đệ tử của bổn môn.
- Là một võ sĩ, chỉ cần xét việc quang minh chính đại thì dù chết, người ta cũng vui lòng.
Lương Đình Khôi chỉ cần thanh minh hành động của mình đối với Từ Huy là chính đáng chứ không phải nhằm mục đích thoái thác trách nhiệm đã hạ sát bọn Thiên Tinh võ sĩ.
Chàng khẳng khái trả lời:
- Tại hạ sẵn sàng nhận!
Cái Thế Kiếm Vương chợt thở dài nói:
- Thật đáng tiếc!
Lương Đình hõi nhíu mày hỏi:
- Có gì đáng tiếc?
- Nguyên bổn tọa trước đây có ý muốn tranh thủ ngươi liên minh với bổn môn. Với tài năng của mình, ngươi có thể cống hiến rất nhiều cho sự hưng thịnh của bổn môn, nhưng bây giờ cơ hội đó không còn nữa!
Lương Đình Khôi cười nhạt nói:
- Tại hạ hoàn toàn không cần đến cơ hội như thế. Cho dù có cũng quyết không màng!
- Rất tốt! Nếu bây giờ ngươi có khả năng tiếp được bổn tọa ba chiêu thì từ nay bổn tọa sẽ không hỏi đến ngươi nữa!
Dứt lời, kiếm đã giương lên.
Tuy đối diện với cường địch nhưng ngạo tính của Lương Đình Khôi vẫn không giảm. Chàng không xuất kiếm trước để giành tiên cơ, chỉ khai triển thế thủ để tự vệ.
Cái Thế Kiếm Vương trầm giọng:
- Xuất thủ đi!
- Tại hạ không phá lệ. Các hạ cứ xuất thủ trước!
Ánh mắt Cái Thế Kiếm Vương long lên. Lão lạnh giọng:
- Ngông cuồng đến thế là cùng!
- Quá khen!
Dứt lời phát chiêu.
Thanh cự kiếm bổ xuống với thế Thái Sơn Áp Đỉnh, với áp lực ngàn cân, chỉ cần nghe kiếm phong rít lên đủ lạnh xương sống.
Lương Đình Khôi đã có kinh nghiệm, nếu trực diện nghênh chiêu thì chỉ cần một kiếm này chàng cũng đủ mất khả năng chiến đấu.
Bởi thế liền thi triển thân pháp tránh sang bên hai bước rồi lựa thế đâm sang một chiêu Thanh Đình Điểm Thủy, lấy công hoàn công.
Với bản lĩnh thượng thừa, thanh cự kiếm không chỉ hoàn toàn dựa vào áp lực mà kiếm thế cũng rất linh hoạt kỳ ảo.
Kiếm mới chém xuống nửa chừng thì biến chiêu hướng theo Lương Đình Khôi, hóa thành mấy chục kiếm ảnh nhầm các yếu huyệt đâm tới.
Hai thanh kiếm tiếp nhau bùng lên quầng lửa lớn và tiếng nổ rền chát chúa.
Lương Đình Khôi thoái lui ba bước, hổ khẫu đau nhói lên.
Đã hạn định ba chiêu tất không thể tránh né.
Lương Đình Khôi tránh sang là chỉ với mục đích "tránh nặng tìm nhẹ", hạn chế uy lực của đối phương và tăng cường uy lực của mình mà thôi.
Quả nhiên lần tiếp chiêu nay khả quan hơn lần trước nhiều, bàn tay phải tuy đau nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu được.
Bây giờ thì chàng phải xuất chiêu trước, không hy vọng chiếm tiên cơ mà có tác dụng tự vệ cao hơn.
Đối phương đã nói ba chiêu. Như vậy là qua được quan ải đầu tiên, còn lại...
Lương Đình Khôi nghiến chặt răng, thi triển tuyệt chiêu sát thủ, trường kiếm vạch một đường sáng chói, rồi biến thành năm đóa hàn tinh.
Cái Thế Kiếm Vương tuy thân hình đồ sộ cao hơn thường nhân hẳn một đầu, chân
tay như hộ pháp nhưng đừng tưởng vì thế mà kém linh hoạt.
Lương Đình Khôi phát kiếm thần tốc nhưng lão ta cũng không chậm, thanh cự kiếm rít lên hoạch nửa vòng tạo thành một màn kiếm che kín người, kiếm khí xé gió rần rật như giông bão
Choang!
Những đốm lửa bay tản lạc khắp xung quanh.
Lương Đình Khôi tưởng như kiếm mình đâm phải bức tường thép, lực phản chấn khiến chàng bật lui bảy tám thước tựa hồ không đứng vững, khí huyết trong người đảo lộn, cánh tay đau buốt như vừa bị một quả tạ giáng vào, mũi kiếm chúc xuống.
- Kiếm thứ ba!
Trong tiếng thét như sấm, thanh cự kiếm đã chém bổ tới!
Lương Đình Khôi không còn sức nâng kiếm lên, mà cho dù nâng lên được cũng ví như lấy nạng chống trời thôi!
Một ý niệm lóe lên:
- Thanh cự kiếm đó mà bổ vào người thì không thể toàn thây!
Giữa lúc tính mạng chàng như nghìn cân treo sợi tóc đó, chợt nghe một tiếng thét phá không gian truyền đến:
- Dừng tay!
Thanh cự kiếm dừng lại cách đỉnh đầu Lương Đình Khôi chỉ ba tấc!
Chàng mở mắt ra nhìn, thấy phía sau Cái Thế Kiếm Vương đã xuất hiện một người tóc bạc như sương.
Lương Đình Khôi chớp chớp mắt nhìn kỹ lại, tin rằng mình đã nhìn không lầm, chính là Bạch Phát Tiên Bà.
Cái Thế Kiếm Vương không quay lại, quát hỏi:
- Ai?
Bạch Phát Tiên Bà đáp:
- Quái thủ ngoạn đao!
Bà ta bỏ mất hai chữ. Vì trên giang hồ mệnh danh Bạch Phát Tiên Bà là Đệ Nhất Quái Thủ Ngoạn Đao!
Ánh mắt Cái Thế Kiếm Vương hơi nháy động:
- Quái Thủ Ngoạn Đao?
- Không sai! Nếu các hạ tiếp tục bổ kiếm xuống thì một mũi chủy đao sẽ chọc vào hậu tâm các hạ vừa đúng năm tấc!
- Ngươi đủ bản lĩnh đó?
- Các hạ cứ thử xem!
Lương Đình Khôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ Bạch Phát Tiên Bà lại xuất thủ trợ giúp mình.
Tuy vậy trong lòng chàng không chút vui mừng mà trái lại còn thống khổ, thực lòng không muốn nhận ân tình của kẻ độc đoán tàn nhẫn đó.
Cái Thế Kiếm Vương thu kiếm bước chếch sang phải một bước dài rồi quay người lại.
Lúc đó ba người tạo thành thế chân vạc.
Lương Đình Khôi vẫn còn thở dốc, ngực nhô lên nhô xuống một cách khó nhọc, kiếm vẫn chúc mũi xuống đất.
Cái Thế Kiếm Vương chú mục nhìn Bạch Phát Tiên Bà, hỏi:
- Ngươi tự xưng Bạch Phát Tiên Bà, và còn được giang hồ mệnh danh là Đệ Nhất Quái Thủ Ngoạn Đao!
Bạch Phát Tiên Bà gật đầu:
- Không sai, chính lão thân đây.
Cái Thế Kiếm Vương chợt nhướng mày:
- Ngươi dám xưng "lão thân" với bổn tọa ư?
- Hô hô hô hô... Có gì mà không dám?
Cái Thế Kiếm Vương bỗng cất một tràng cười váng cả tai nói:
- Bùi Tố Mai! Ngươi cho rằng bổn tọa không biết ngọn ngành tốc rể của ngươi ư? Tuổi ngươi bất quá chỉ năm mươi là cùng, do máu mà tóc vàng hoe nên nhuộm cho bạc đi, lại còn tự xưng Bạch Phát Tiên Bà để lừa Thiên hạ! Ngươi có dám bảo ta nói sai không?
Bạch Phát Tiên Bà gượng gạo chống chế:
- Danh hiệu chỉ là một thứ ký hiệu thôi, xưng thế nào mà chẳng được!
Như vậy là bà ta thừa nhận.
Chuyện đó không làm Lương Đình Khôi ngạc nhiên vì đã nghe kim Đồng kể.
Tuổi bà ta không hơn Vong Hồn Nữ bao nhiêu. Mãi đến lúc đó, chàng mới phát hiện ra Kim Đồng đã chuồn đâu mất không thấy tích ảnh.
- Bạch Phát!
Cái Thế Kiếm Vương thấy đối phương không đáng được gọi là Tiên Bà nên chỉ gọi trọc lốc hai từ đó, lại còn giải thích:
- Bổn tọa đành phải xưng hô ngươi như thế. Còn bây giờ thì ngươi lùi ra, bổn tọa cần hoàn thành chiêu kiếm thứ ba với tiểu tử này trước rồi sẽ nói.
Bạch Phát Tiên Bà lắc đầu:
- Nhưng bây giờ hắn không còn khả năng liếp chiêu thứ ba của ngươi nữa.
Cái Thế Kiếm Vương lãnh đạm nói:
- Đó là việc của hắn!
- Ta không đồng ý!
Bây giờ bà ta không còn tự xưng là lão thân nữa.
Cái Thế Kiếm Vương phướn cao đôi mày rậm hỏi:
- Ngươi đưa vào đâu mà đồng ý hay không đồng ý?
Bạch Phát Tiên Bà đáp:
- Hủy một người là chuyện quá dễ dàng. Nhưng tạo nên một nhân tài thì mới là việc khó.
Giọng Cái Thế Kiếm Vương hơi có ý đe dọa:
- Như vậy là ngươi muốn ngăn cản bổn tọa xuất chiêu kiếm thứ ba?
- Ta không phủ nhận!
- Ngươi tự cho mình có đủ khả năng làm chuyện đó không?
Bạch Phát Tiên Bà đáp:
- Cự kiếm của ngươi tuy rằng uy mảnh, nhưng chủy đao của ta cũng không kém!
Lương Đình Khôi bỗng lên tiếng, mắt nhìn Cái Thế Kiếm Vương:
- Tại hạ sẽ tiếp chiêu kiếm thứ ba của các hạ!
Bạch Phát Tiên Bà trừng mắt rít lên:
- Ngươi muốn chết ư?
Lương Đình Khôi nghiến răng đáp:
- Chưa hẳn!
Bạch Phát Tiên Bà xì một tiếng nói:
- Bây giờ mà ngươi tiếp chiêu kiếm thứ ba thì coi là cầm chắc cái chết. Hay là ngươi thấy đã chán sống rồi?
Lương Đình Khôi không hiểu tại sao Bạch Phát Tiên Bà phải vì mình mà không quản đối đầu với Cái Thế Kiếm Vương như vậy. Bà ta nhất quyết cấm chỉ không cho chàng quan hệ với Như Ngọc. Và hai người đã từng xung khắc nhau khá gay gắt. Bây giờ cho dù hậu quả thế nào, chàng cũng không muốn nhận ân nghĩa của bà ta, cho rằng việc đó chẳng những làm giảm nhân cách mình mà còn nhục đến cả sư môn nữa.
Nghĩ thế, chàng nỗ lực điều hòa chân khí, bước hai bước đến trước mặt Cái Thế Kiếm Vương nói:
- Tại hạ đã sẵn sàng tiếp chiêu.
Vẻ mặt vị Thái Thượng Hộ Pháp giãn ra, lão gật đầu nói:
- Rất chí khí!
Bạch Phát Tiên Bà bỗng nhìn chàng, đanh giọng:
- Không được tiếp!
Lương Đình Khôi cắn chặt răng nói:
- Tại hạ biết làm chủ việc của mình!
Bạch Phát Tiên Bà hỏi:
- Ngươi muốn chết để thành danh chứ gì?
Lương Đình Khôi biết Bạch Phát Tiên Bà khích mình, nhưng không để ý đến bà ta mà nhìn Cái Thế Kiếm Vương nói:
- Các hạ có thể xuất thủ!
Bạch Phát Tiên Bà "hừ" một tiếng, bất ngờ sấn lên một bước vung tay chộp lấy uyển mạch Lương Đình Khôi!
Theo bản năng, chàng liền vung kiếm lên chống đở nhưng chỉ thấy mắt hoa lên, thanh kiếm đâm vào khoảng không và cũng chẳng thấy tăm dạng Bạch Phát Tiên Bà đâu nữa!
Cùng lúc ấy chàng thấy lưng đau nhói và cảm nhận rất rõ mũi đao nhọn áp vào hậu tâm mình, liền hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra. Đó là lần đầu tiên Lương Đình Khôi lãnh giáo bản lĩnh của Đệ nhất quái thủ ngoạn đao!
Bạch Phát Tiên Bà lạnh lùng hỏi:
- Lương Đình Khôi! Ngươi có muốn thanh đao này chọc vào tim không?
Lương Đình Khôi nghiến răng đáp:
- Tại hạ không bận tâm!
- Cái này so với cự kiếm bổ xuống đầu còn nhanh hơn, đúng chứ?
Lương Đình Khôi nghiến răng, không đáp.
Cái Thế Kiếm Vương bỗng. Nhíu mày hỏi:
- Bạch Phát. Tiểu tử này là gì của ngươi? Ngươi dựa vào đâu mà cưỡng bức một võ sĩ từ bỏ chí khí của mình?
Câu đó thật lợi hại, kích thích Lương Đình Khôi kiên trì giữ vững lập trường và tỏ rõ phong độ võ sĩ.
Bạch Phát Tiên Bà đáp:
- Hắn là gì của ta không khiến các hạ quan tâm. Ta không muốn để một trang kỳ tài của võ lâm bị hủy một cách oan uổng.
- Nghĩa là ngươi ái mộ nhân tài?
- Có như vậy mới đáng được hậu sinh trọng lể hàng tiền bối.
Lương Đình Khôi không ghìm được nữa, xẵng tiếng nói:
- Phương giá chẳng cần quá đảm tâm đến việc này. Tại hạ không chấp nhận mối ân tình ấy đâu!
Bạch Phát Tiên Bà tức giận rít lên qua kẻ răng:
- Thật là kẻ không hiểu xấu tốt!
Rồi "Hừ" một tiếng, Lương Đình Khôi liền ngã ụp xuống!
- o O o -
Lương Đình Khôi bị Bạch Phát Tiên Bà điểm huyệt đạo ngã xuống, tuy không cử động được nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, các giác quan bình thường.
Cái Thế Kiếm Vương cúi nhìn Lương Đình Khôi rồi quay sang Bạch Phát Tiên Bà nói:
- Bạch Phát! Bổn tọa phải mang hắn đi!
Bạch Phát Tiên Bà gạt phắt:
- Không đời nào!
Cái Thế Kiếm Vương phóng ánh mắt như hai bó đuốc thẳng vào mặt đối phương, giằn giọng hỏi:
- Ngươi muốn đối địch với bổn tọa sao?
Bạch Phát Tiên Bà không chút nhân nhượng:
- Nếu các hạ quyết làm theo ý mình thì chỉ sợ rằng khó tránh khỏi xung đột!
- Ngươi có biết tiểu tử này nợ bổn môn bao nhiêu nhân mạng không?
Bạch Phát Tiên Bà lắc đầu nói:
- Hắn không giết người tất sẽ bị người khác giết. Đó là nguyên tắc đấu tranh sinh tồn trong giang hồ, chắc các hạ ngươi thừa hiểu chân lý này.
Cái Thế Kiếm Vương hoạch tay một vòng chỉ đám tử thi nằm rải rác, hỏi:
- Ngươi nhận xét thế nào về cuộc thảm sát này?
Bạch Phát Tiên Bà phản vấn:
- Các hạ quan niệm thế nào là thảm sát? Tổng quản Từ Huy lấy đông hiếp ít, như vậy đúng hay sai?
Bà ta dừng một lát, nói thêm:
- Nếu tên họ Từ biết giữ phong độ võ sĩ, dám làm dám chịu, đừng xua bọn thuộc hạ chết thay mình mà can đảm hành động như tiểu tử này đối với cách hiện giờ, ta tin rằng Tu La Kiếm sẽ không động đến bất cứ ai ngoài tên dâm tặc đó!
Lương Đình Khôi nghe Bạch Phát Tiên Bà nói vậy thì có phần ân hận vì thái độ của mình vừa rồi.
Bà ta vì chàng mà đấu lý với vị Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh Môn, thậm chí sẵn sàng chấp nhận đối đầu với nhân vật cường bạo dũng mãnh bậc nhất võ lâm này, làm sao chàng có thể vô ơn như thế được?
Bạch Phát Tiên Bà mắng không sai, quả thật chàng là kẻ không hiểu xấu tốt!
Cái Thế Kiếm Vương vẫn không thay đổi ý định:
- Bạch Phát! Ta không muốn nghe giải thích nhiều. Nói ngắn một câu, bổn tọa phải mang tiểu tử này đi.
Bạch Phát Tiên Bà cũng kiên trì không kém:
- Có thể... Nhưng chỉ khi nào ta không còn sức ngăn cản thì người muốn làm gì hắn mặc ý!
Cái Thế Kiếm Vương nhíu mày hỏi:
- Nói như vậy là chúng ta nhất định phải tranh cao hạ mới giải quyết được vấn đề hay sao?
- Việc đó tùy các hạ quyết định!
- Ngươi tự tin đủ khả năng kháng cự nổi bổn tọa không?
Bạch Phát Tiên Bà đáp:
- Tậc có sở trường của tấc, thước có sở đoản của thước. Các hạ đừng cậy vào thanh kiếm đại bự của mình! Trong võ học mỗi thứ binh khí có sự lợi hại của nó. Ta không dám tuyệt đối cầm chắc, nhưng tự tin thì có.
Như vậy là không ai chịu nhượng bộ.
Cuộc đối đầu xem ra lơ lửng trước mắt khó lòng tránh khỏi.
Cái Thế Kiếm Vương không nói gì nữa, ánh mắt rực lên nhìn thẳng vào mặt đối phương, hình như trong lòng còn toan tính điều gì.
Trong lúc đó Bạch Phát Tiên Bà vẫn rất bình thản, xem vẻ khí định thần nhàn, giống như rất tin vào sở trường binh khí của mình.
Lương Đình Khôi thấy trong lòng nặng trĩu. Lẽ ra tự mình có thể giải quyết vấn đề này, mặc dù phải dùng cả sinh mệnh đi chăng nữa.
Thế mà bây giờ chịu bất lực để Bạch Phát Tiên Bà thay mình làm chủ, hơn thế nữa phải giải quyết bằng một cuộc đấu một mất một còn.
Hai nhân vật danh chấn giang hồ đối đầu nhau đương nhiên kết quả sẽ là một người bại trận, có nghĩa là danh đầu tổn thương không ít.
Tuy nói rằng thắng bại là sự thường của binh gia nhưng với hàng tiền bối quan tâm đến danh hiệu chẳng thua gì sinh mệnh, rất có thể chỉ vì một trận thua mà phải trừ danh, cũng như họ không còn tiếc gì đến sinh mệnh mình nữa.
Hai nhân vậy uy danh vào bậc nhất này tại sao chỉ vì một tên tiểu bối mà chấp nhận đứng trước thử thách hệ trọng đến thế?
Cái Thế Kiếm Vương thì còn hiểu được, đó là vì trung thành với Thiên Tinh môn.
Còn Bạch Phát Tiên Bà thì sao?
Lương Đình Khôi không sao hiểu nổi vì sao Bạch Phát Tiên Bà lại mạo hiểm với danh vọng của mình.
Theo lời bà ta thì tận lực bênh vực chàng vì mộ tài năng.
Nhưng đã công nhận chàng có tài năng thì tại sao ngăn cấm quan hệ luyến ái giữa chàng với đệ tử của mình?
Nhất định phải có nổi uẩn khúc nào đó.
Cái Thế Kiếm Vương lên tiếng:
- Bạch Phát! Dưới kiếm của bổn tọa, ngươi không vượt qua nổi ba chiêu đâu!
Bạch Phát Tiên Bà đáp lại:
- Ta cũng thế! Các hạ nhất định không vượt quá ba đao!
- Ngươi thật có tự tin như thế?
- Đương nhiên!
- Nếu vậy thì hãy chuẩn bị đi!
- Các hạ thấy mình đã chuẩn bị xong thì cứ việc phát kiếm!
Cái Thế Kiếm Vương không nói nữa, từ từ giương thanh cự kiếm lên.
Bạch Phát Tiên Bà bỗng triển khai một tư thế hết sức cổ quái, tay phải vừa chếch lên nhưng vừa khuỳnh lại, tay trái giống như đang ôm lấy ngực chỉ hơi cách xa vài tấc.
Trong đấu trường lập tức trở nên căng thẳng.
Mùi huyết tanh và tử khí bốc lên làm Lương Đình Khôi cảm thấy tim như thắt lại, chẳng cần dự cảm mà chàng biết chắc rằng trường đấu sắp tới sẽ vô cùng quyết liệt và thảm khốc, có lẽ chỉ một mình chàng được chứng kiến trận đấu vô tiền khoáng hậu này, một trận đấu ai, suốt cuộc đời võ sĩ khó lòng gặp được.
Chỉ một mình chàng được chứng kiến cuộc đấu của hai nhân vật lừng danh vào bậc nhất võ lâm.
Nghĩ tới đó bất giác chàng nhớ tới Kim Đồng.
Hắn vừa mới đây, tại sao bỗng dưng biến mất? Vì sợ hai nhân vật này? Có lẽ hắn đang ẩn nấp đâu đó quanh đây.
Ý nghĩ của chàng lại trở về xoay quanh cuộc đấu.
Hiện giờ chàng đang lâm vào tình cảnh hết sức thảm hại. Cho dù cuộc chiến sắp tới ai thắng ai bại thì số phận chàng cũng đã được định đoạt rồi.
Cái Thế Kiếm Vương thắng thì chẳng phải nói nhiều. Chàng sẽ bị mang đi, và người của Thiên Tinh Môn có lẽ ngoài vị Thái Thượng Hộ Pháp này chỉ một giuộc với Tổng quản Từ Huy và Lãnh đội Khâu Tử Cửu mà thôi, rơi vào tay chúng thì chẳng mong gì tốt lành cả.
Còn nếu Bạch Phát Tiên Bà thắng thì không tránh khỏi lời đàm tiếu rằng tiểu tử họ Lương chỉ là cái trứng dưới lông cánh của bà ta.
Điều đó có nghĩa Tu La Kiếm từ nay trừ danh, làm sao chàng còn ngóc đầu nổi trên giang hồ được nữa?
Mới rồi chàng có ân hận vì mình đã không công bằng với Bạch Phát Tiên Bà, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có sự cảm kích.
Chàng cố cử động nhưng không được, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, không còn chút lực khí nào.
Bất lực, chàng giận dử kêu lên:
- Bạch Phát Tiên Bà. Không ai khiến bà xía vào việc người khác! Tôi căm hận bà.
Bạch Phát Tiên Bà không đáp, chỉ lạnh lùng đánh mắt nhìn chàng.
Lương Đình Khôi lại gào lên:
- Cái Thế Kiếm Vương! Bây giờ ngươi còn cơ hội thì mau giết ta đi! Nếu không sau này sẽ hối hận đấy!
Chàng làm toáng lên như vậy chủ yếu vì tuyệt vọng và bất lực, chung quy cũng chỉ tự hận mình mà thôi.
Cái Thế Kiếm Vương cũng liếc sang Lương Đình Khôi nhưng lập tức quay lại giữ thủ thế, nói với Bạch Phát liên Bà:
- Bạch Phát! Ngươi dùng chủy đao, nhưng trong phạm vi xung quanh bổn nhân sáu thước là tử địa không thể tiếp cận được, vậy ngươi xuất thủ bằng cách nào?
Bạch Phát Tiên Bà cười nhạt đáp:
- Các hạ đừng quá tự tin. Chủy đao tuy ngắn nhưng sẽ có cách cắm vào cái xác bò mộng của các hạ và cắm rất sâu!
- Xuất thủ đi!
- Ta đang chờ các hạ ra chiêu đây!
Cái Thế Kiếm Vương từ từ giương kiếm lên.
Nhưng chính ngay lúc ấy có một nhân ảnh màu vàng hớt ra giữa hiện trường.
Lương Đình Khôi trước hết nhìn thấy đôi chân, đầu gậy rồi tới nửa dưới chiếc hoàng bào. Tiếp đó chàng nhìn lên thấy rõ một lão nhân má tóc bạc trắng, chòm râu bạc phất phơ chấm ngực, đôi mắt tinh anh, gương mặt uy nghiêm mà phúc hậu.
Chính là Thái Cực Lão Nhân.
Thê tử của vị này bị người của Thiên Tinh Môn bắt làm con tin để buộc ông đối phó với người trong thạch động.
Bây giờ bà ta được cứu, hai người đã thoát hiểm sao không viễn tẩu cao phi mà còn dây dưa ở lại trong núi làm gì?
Thái Cực lão Nhân chống gậy đứng ngay trước Lương Đình Khôi đưa mắt nhìn hai địch thủ.
Cả Cái Thế Kiếm Vương lẫn Bạch Phát Tiên Bà cùng nhìn sang lão.
Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh Môn hạ kiếm xuống, nhướng cao đôi mày thô như hai cái chổi nói:
- Lão họ Phạm kia! Làm sao ngươi còn dám ở lại trong núi?
Thái Cực Lão Nhân bình thản đáp:
- Lão phu còn có chút việc!
Cái Thế Kiếm Vương chợt "à" một tiếng hỏi:
- Thế ư? Ngươi định phục cừu cho vợ mình chứ gì?
- Trong đời lão phu không nhớ cừu hận của mình. Chỉ không muốn nợ ân tình người khác.
Cái Thế Kiếm Vương tỏ vẻ quan tâm, nhíu mày hỏi:
- Vậy à? Người nợ ân tình của ai thế?
Thái Cực Lão Nhân quay lại chỉ tay xuống Lương Đình Khôi đang nằm trên cỏ, trả lời:
- Vị tiểu ca này. Tu La Kiếm.
Lương Đình Khôi chực thấy động tâm.
Thì ra Thái Cực Lão Nhân vì nhớ ân nghĩa của chàng mà tới đây.
Trong ba người thì chỉ một mình vị cao nhân tiền bối thanh bạch này làm cho chàng có thiện cảm ngay từ đầu.
Vị này xuất hiện, tình hình có thể chuyển biến theo hướng khả quan.
Chàng liền hỏi:
- Phạm lão, có thế giải huyệt đạo giúp vãn bối được không?
Thái Cực lão Nhân cúi nhìn chàng, dịu giọng:
- Tiểu ca cứ yên tâm. Đừng vội!
Cái Thế Kiếm Vương bước gần Thái Cực Lão Nhân hỏi:
- Lão họ Phạm! Người định làm gì?
- Chỉ muốn khuyên hai vị một câu.
Cái Thế Kiếm Vương cười "hô hô" hai tiếng, hỏi:
- Thế à? Thì ra người định làm thuyết khách, kiểu như Lỗ Trọng Đạt thời trước. Ta nói thế có đúng không?
Thái Cực Lão Nhân gật đầu:
- Đại thể như vậy. Hiểu thế cũng không sai...
Lúc này đến lượt Bạch Phát Tiên Bà hỏi:
- Phạm lão! Có câu gì nói thử nghe?
Thái Cực Lão Nhân nghiêm giọng:
- Hai vị đều là những nhân vật đại danh lừng lẫy thiên hạ. Dù chỉ một sợi lông chân cũng nên quý trọng nó. Nếu khinh thân lao vào cuộc quyết đấu, ai sống ai chết chưa biết, nhưng nhất định sẽ có một bên lạc bại, khi đó còn mặt mũi nào mà hành khứ giang hồ để thấy đồng đạo võ lâm nữa? Và kỳ thực trong trường hợp này nhị vị chỉ vì hai chữ "sỉ diện" không chịu kém thế mà thôi.
Lão phu cho rằng không đáng phải làm như thế!
Bạch Phát Tiên Bà lại hỏi:
- Phạm lão cho rằng hai chúng ta đối đầu là do sỉ diện ư?
Thái Cực Lão Nhân gật đầu khẳng định:
- Không sai!
- Nếu thế còn Tu La Kiếm thì sao?
- Vị tiểu ca còn chưa tới mức, không đủ khả năng tự bảo vệ mình.
Bạch Phát Tiên Bà chợt xẵng giọng:
- Thế ra bổn nhân là người đa sự?
Thái Cực Lão Nhân lắc đầu:
- Lão phu không định nói thế. Tu La Kiếm là một võ sĩ chân chính. Vị đó có lập trường và cách làm của mình.
Lương Đình Khôi nghe nói thế lòng thầm cảm kích.
Cái Thế Kiếm Vương chợt xen vào:
- Bổn tọa trên cương Vị Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh môn, đương nhiên cũng có lập trường và cách làm của mình, tại sao không đúng? Vì thế không thể coi đây là do hai chữ sỉ diện, như ngươi nói được.
Ngữ khí của lão ta nghe đã hòa hoãn lại.
Thái Cực lão Nhân ôn tồn nói:
- Các hạ ước đấu với Tu La Kiếm ba chiêu. Vị tiểu ca này đã tiếp được hai chiêu, chỉ còn chiêu thứ ba, chắc gì đã lấy được mạng đối phương? Nếu chuyện đó xảy ra, sang đến người thứ ba rất dễ đổi thành cuộc ước đấu sinh tử và các hạ bị thua. Là nhân vật đứng đầu ở Nam Cương các hạ sẽ ăn nói thế nào với đồng đạo ở đó. Chẳng lẽ các hạ không nghĩ đến hậu quả này?
Thái Cực Lão Nhân phân tích rất hợp tình hợp lý.
Là nhân vật đứng đầu của võ lâm suốt cả dãy Trường Giang và miền duyên hải phương Nam, nếu thân bại đương nhiên danh phải liệt, hậu quả sẽ hết sức nghiêm trọng.
Cái Thế Kiếm Vương đứng ngẩn ra một lúc rồi chợt mở to mắt nói:
- Bổn tọa có cách bảo vệ danh hiệu của mình!
Bạch Phát Tiên Bà hùa theo:
- Bổn nhân cũng thế!
Cái Thế Kiếm Vương lại cười hô hô hai tiếng nói:
- Lão nhi Lỗ Trọng Đạt bất đắc dĩ kia! Xem ra ngươi là tên thuyết khách xoàng, không đủ khả năng dàn xếp cuộc tranh chấp này rồi!
Bạch Phát Tiên Bà không chịu kém:
- Cục diện hôm nay chỉ dùng đao kiếm phân định mà thôi!
Như vậy là ngọn lửa lại được chính hai đối thủ thổi bùng lên.
Thái Cực Lão Nhân, vẫn thản nhiên cười rồi nhìn sang Cái Thế Kiếm Vương trầm giọng nói:
- Thiên Tinh Môn hưng sư động chúng rầm rộ tiến vào Phục Ngưu Sơn này là mục đích nhắm vào Huyết Thư. Nhưng nay Huyết Thư đã rơi vào tay Vong Hồn Nữ, trừ các hạ ra, chỉ sợ không còn ai ngăn được bà ta rời khỏi Phục Ngưu Sơn. Khi đó, dù có muốn truy bắt, đừng nói Thiên Tinh Môn mà dù huy động toàn bộ võ lâm cũng khó lòng...
Cái Thế Kiếm Vương nghe nói biến sắc, đứng thừ người ra.
Nhưng chỉ chốc lát, lão trấn tĩnh lại, gấp giọng hỏi:
- Ngươi nói gì? Huyết Thư rơi vào tay Vong Hồn Nữ hay sao?
- Không sai!
- Sao ngươi biết?
Thái Cực Lão Nhân trầm tĩnh đáp:
- Lão phu không thể trả lời ngươi câu đó. Các hạ chỉ cần gặp Vong Hồn Nữ là có thể chứng thực. Lúc này bà ta chính đang định rời khỏi Phục Ngưu Sơn.
- Nếu bổn nhân xác định được ngươi hồ ngôn...
Thái Cực Lão Nhân bỗng cười to một tràng:
- Hô hô hô hô. Lão phu thân phận thế nào mà thèm đặt chuyện để lừa người. Tin hay không thì đó là việc của các hạ, nhưng dám bảo ta hồ ngôn loạn ngữ...
Cá Thế Kiếm Vương vội nói:
- Thôi được! Thôi được. Bổn tọa tạm thời tin ngươi.
Rồi lão quét mắt nhìn Lương Đình Khôi một cái, sau đó quay sang nói với Bạch Phát Tiên Bà:
- Bạch Phát! Việc của chúng ta để đến ngày khác, chưa thể coi là đã chấm dứt đâu!
Bạch Phát Tiên Bà đáp:
- Lúc nào ta cũng sẵn sàng hầu giáo!
Lương Đình Khôi bỗng nói to:
- Cái Thế Kiếm Vương! Nhất định ta sẽ tìm các hạ!
Nhưng Cái Thế Kiếm Vương bấy giờ đã băng mình lao đi, chẳng biết còn nghe được những lời của Lương Đình Khôi hay không.
Chàng vừa xong câu thì bónng dáng to lớn của lão ta cũng vừa mất hút phía bên kia cánh rừng.
Bạch Phát Tiên Bà đưa mắt nhìn theo, sau đó quay lại chậm rãi đi vài bưóc tới trước mặt Thái Cực Lão Nhân, nét mặt vẫn giữ vẽ lạnh lùng cố hữu.
Một lúc, bà ta mới cất tiếng hỏi:
- Phạm lão nói rằng Huyết Thư đã vào tay Vong Hồn Nữ, chuyện đó có đích thực không?
Thái Cực Lão Nhân, đáp:
- Không giả chút nào?
- Chính mắt Phạm lão trông thấy hay sao?
- Không! Việc này do một tiểu bằng hữu xưng danh là Kim Đồng báo tin cho lão phu biết.
Sắc mặt Bạch Phát Tiên Bà bỗng khác đi buột miệng hỏi:
- Kim Đồng ư?
Thái Cực Lão Nhân gật đầu:
- Không sai! Vị tiểu hữu đó báo tin xong còn yêu cầu lão phu lại đây giải quyết cuộc tranh chấp giữa nhị vị.
Bấy giờ Lương Đình Khôi mới hiểu ra cớ sự. Thì ra sự xuất hiện của Thái Cực Lão Nhân là sáng kiến của thiếu niên ranh ma quỷ quái kia!
Cũng còn may là hắn tìm được Thái Cực Lão Nhân, và có lẽ trong giang hồ chỉ một mình vị này mới dàn xếp được cuộc tranh chấp của hai nhân vật uy danh hiển hách nhưng cũng vô cùng ương ngạnh đó.
Thái Cực lão Nhân quay lại đở Lương Đình Khôi lên rồi đưa mắt nhìn Bạch Phát Tiên Bà.
Vị phụ nhân tóc bạc này tiến thêm bước nữa xuất thủ điểm vào lưng Lương Đình Khôi một chỉ.
Huyệt đạo vừa được giải công lực lập tức hồi phục, Lương Đình Khôi đã có thể tự mình đứng vững.
Thái Cực Lão Nhân buông tay, nói:
- Tiểu ca, xin hãy đi theo lão phu!
Lương Đình Khôi cúi xuống nhặt thanh trường kiếm cho vào bao xong mới hỏi:
- Phạm lão... Có gì chỉ giáo?
Thái Cực Lão Nhân làm ra vẻ thần bí:
- Cứ đi rồi sẽ nói chuyện.
Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
Bạch Phát Tiên Bà còn nhìn chàng cất giọng lạnh lùng nói:
- Lương Đình Khôi! Hãy nghe đây. Ý kiến của lão thân vẫn không thay đổi, ngươi hiểu ý chứ?
Đương nhiên chàng quá hiểu ý bà ta, đó là Bạch Phát Tiên Bà vẫn kiên trì cấm đoán quan hệ giữa chàng với Như Ngọc.
Chàng không trả lời, cũng quét mắt lạnh lùng nhìn lại đối phương.
Thái Cực Lão Nhân hai tay ôm trúc trượng đưa lên ngang ngực hướng sang Bạch Phát Tiên Bà nói:
- Lão phu sắp thoái ẩn giang hồ nên không thể nói câu tạm biệt!
Bạch Phát Tiên Bà chắp tay đáp lễ.
Thái Cực Lão Nhân cất bước, Lương Đình Khôi theo sau rời khỏi hiện trường đầy tử khí. Chàng không biết Thái Cực Lão Nhân đưa mình đi đâu và có điều gì muốn nói với mình, chỉ linh cảm được rằng vị tiền bối này là người đáng tin cậy, và chủ yếu là chàng cảm thấy thanh thản khi rời xa Bạch Phát Tiên Bà mà mình không chút thiện cảm.
Xuyên rừng đi một lúc chợt thấy Kim Đồng đứng chờ phía trước, hai tay ôm một chiếc y bào cuộn tròn lại.
Lương Đình Khôi vừa nhìn đã nhận ra chính là chiếc áo ngoài mà mình đã cởi ra cho Tố Tố quấn tạm vào người, trong lòng chợt thấy kích động.
Kim Đồng lên tiếng chào:
- Lão tiền bối và Lương đại ca!
Lương Đình Khôi vội bước lên hỏi:
- Kim Đồng, chiếc áo này...
Kim Đồng đáp:
- Tiểu đệ thấy mắc trên cây, nhận ra đây là áo ngoài của đại ca nên cuộn lại đem tới đây.
- Ngươi thấy treo ở đâu?
Kim Đồng chỉ tay về hướng ngôi lều của Bạch Phát Tiên Bà:
- Trên núi ngay bên đường xuống sơn cốc mà tiểu đệ gặp Lương đại ca lần đầu tiên.
Lương Đình Khôi gấp giọng hỏi:
- Ngươi có gặp sư đồ Vong Hồn Nữ không?
Kim Đồng lắc đầu:
- Không!
Lương Đình Khôi nhận bào y, thấy đã được giặt giũ phơi phong cẩn thận.
Chàng mặc luôn vào người. Xong đó, nhìn Kim Đồng nói:
- Ta theo Phạm lão tiền bối có công chuyện.
Kim Đồng nhún vai tỏ vẻ phật ý:
- Cứ việc! Tiểu đệ không quẩn chân đại ca đâu!
Nhưng ngay sau đó nhoẻn miệng cười nói:
- Tiểu đệ biết rồi! Phạm lão tiền bối và Lương đại ca đi đi! Tiểu đệ sẽ tìm gặp đại ca sau.
Lương Đình Khôi thấy lòng vui hẳn lên, nổi sầu muộn từ sáng tới giờ bỗng vơi đi rất nhiều. Chàng bước theo Thái Cực Lão Nhân, còn quay lại gật đầu với Kim Đồng:
- Tạm biệt!
Kim Đồng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẫy tay đáp:
- Tạm biệt!
@by txiuqw4