sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Iris White - chương 007

(hình kiếm được trên google)

Chương 7: Người thầySau khi khỏi bệnh, Alan dẫn Iris đến nhà của người thầy đã dạy dỗ ông rất nhiều điều, cũng là người đã cống hiến rất nhiều cho đất nước này.Năm đó, khi trở thành đứa học trò mười lăm tuổi đầu tiên của thầy, ông đã rất vui mừng đến mấy đêm không ngủ được. Bởi vì, thầy yêu cầu rất cao trong việc nhận học trò, nếu không thật sự sáng dạ sẽ không hiểu được những gì thầy dạy. Thế nên, việc trở thành học trò của thầy là một niềm vinh dự với Alan, khi ông mười lăm tuổi.Iris vẫn còn nhỏ nhưng con bé rất thông minh. Ông tin con bé có đủ khả năng để theo học thầy. Hơn nữa, với năng lực của con bé, nếu không được thầy truyền dạy cho thì thật đáng tiếc.Alan trông mong rất nhiều vào Iris. Cho dù phải mang theo nỗi xấu hổ đến gặp người thầy cũ của mình, ông vẫn muốn tranh thủ cho đứa con một cơ hội để học những gì tốt nhất.Căn nhà của thầy, giống như ngôi nhà của Alan và Iris, là một tòa dinh thự cũ. Cũng có thể nói cách bày trí trong nhà Alan được ảnh hưởng từ chính người thầy của ông. Trước khi Alan dọn vào tòa dinh thự ấy, ông vẫn sống tại nhà chính của gia tộc White. Nhưng sau những biến cố, Alan quyết định thoát ly khỏi gia tộc, một mình chống chọi với tất cả.Biến cố năm đó đã gần như đánh gục Alan, khiến ông muốn buông bỏ tất cả mà sống một cách tránh né những mâu thuẫn. Ông đã khiến cho những người xung quanh phải đau khổ chỉ vì sự bốc đồng lúc còn trẻ, chỉ vì cái suy nghĩ “ta có thể làm nên tất cả” của ông.Alan hít sâu, gõ cửa nhà ba tiếng đúng mực. Một người hầu ra mở cửa cho ông.“Thưa, ngài là ai?”“Ta đến thăm thầy của mình. Hãy nói lại với thầy, ta là… Alan White.”Alan lo lắng trong lòng. Có lẽ thầy sẽ không muốn gặp ông. Nhưng sau tất cả, ông vẫn phải nói với thầy một câu xin lỗi rõ ràng.“Ngài chờ một lát.” Người hầu vào trong thông báo cho chủ nhà.Một lúc sau…“Ngài vào đi ạ.” Người hầu mở cửa mời ông và Iris.Trái tim Alan đập mạnh một nhịp, cơ thể ông hơi run lên vì căng thẳng.Iris nhận thấy điều đó rõ nhất vì bàn tay cô bé vẫn luôn nằm trong tay ông. Nhưng cô cũng không tò mò hỏi ông điều gì mà chỉ nắm chặt tay hơn, để ông có thể bình tâm lại.Alan dắt tay con gái, bước vào nhà thầy. Bên trong căn nhà, treo đầy những bức tranh gia đình được tô vẽ tỉ mỉ. Những bức tranh ấy đều do thầy của ông vẽ cho phu nhân và những đứa con của mình. Thầy là một người thông thái về nhiều mặt trong đó có hội họa.Những bức tranh ấy treo dọc hai bên hành lang, toát lên sự đầm ấm của một gia đình hạnh phúc, thế nhưng chúng lại khiến Alan nghẹt thở vì tội lỗi của mình.Tại phòng khách của dinh thự, Alan gặp lại người thầy sau bao nhiêu năm không dám đến thăm. Thầy trông già đi và tiều tụy hơn năm đó. Alan đợi vị thầy giáo già đã ngồi lên ghế liền lập tức gập người thật sâu. Bao lời không thể nói ngày xưa, hôm nay được ông đau đớn nói ra trong từng câu từng chữ.“Con xin lỗi thầy! Tất cả là lỗi của con! Nếu năm đó con không đưa ra các chính sách tăng lợi ích của thương nhân, nếu năm đó con không đẩy mâu thuẫn giữa quý tộc và thương nhân lên gay gắt thì phu nhân…” Giọng Alan nghẹn lại. “Phu nhân… cả con gái… con trai của thầy sẽ không bỏ mạng.”“Đều là lỗi của con…” Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già cỗi của người đàn ông trung niên.Chỉ bấy nhiêu lời ấy mà bao năm nay Alan đã không dám nói ra.Thầy là người mà Alan kính trọng nhất ngoài đấng sinh thành, nhưng ông lại hại chết những người thân yêu nhất của thầy. Ông hổ thẹn trước bao năm nhận sự chỉ bảo từ thầy, đau đớn trước sự chăm sóc ân cần của phu nhân những năm ông còn trẻ, càng đau đớn hơn khi chính tay ông hại những người bạn của mình ra đi vĩnh viễn. Ông đã phá hoại cả gia đình đã có ơn dạy dỗ chăm sóc mình; đẩy người thầy, vốn hạnh phúc bên vợ và con cái, vào cảnh cô độc suốt quãng đời còn lại.Cũng chính vì vậy, ông không dám cũng không còn mặt mũi nào đến thăm người thầy này cả.Alan vẫn giữ nguyên tư thế gập người, nước mắt từng giọt lăn xuống nền phòng khách. Người thầy già thở dài: “Ngươi ngồi xuống trước đi. Đừng để con ngươi phải nhìn thấy cha nó trong bộ dạng này chứ.” Rồi vị thầy giáo hướng về phía Iris. “Cháu bé, cũng lại đây ngồi đi.”Alan dẫn Iris ngồi vào ghế nhưng vẫn không dám nhìn thầy.Người hầu bưng lên ba tách trà. Thầy giáo già cầm lấy một tách rồi nâng nó lên thổi cho nguội bớt.Alan vẫn cúi gằm mặt.“Bao nhiêu năm nay ngươi vẫn tới nhà hai cha con Baron nhưng sao không tới thăm ta?”“Con không còn mặt mũi nào để gặp thầy.” Alan nói gần như thì thầm.“Ngươi thật giống thằng Baron lớn, mấy năm nay cũng không dám bén mảng tới nơi này. Chỉ có thằng cháu Baron nhỏ còn tới được vài lần.”Alan im lặng.Thầy giáo già lắc đầu: “Ta tuy già nhưng vẫn còn phân biệt được đúng sai. Phu nhân và những đứa con của ta không đáng phải chết nhưng ngươi và thằng Baron lớn cũng không có lỗi gì. Tại sao phải tự dằn vặt mình như vậy chứ?”“Thầy nên trách con đi ạ. Cũng vì con đưa ra chính sách đó…”“Chính sách đó giúp ích cho rất nhiều người. Nếu ngươi hối hận vì năm đó đã đưa ra nó thì mới đáng trách.”Alan lại cúi đầu.Người thầy đặt xuống tách trà vẫn chưa vơi đi giọt nào, nhớ về một đứa học trò cũ…“Arnold đã đi rồi phải không?”Alan gật đầu trong mệt mỏi.Thầy giáo già cụp mắt: “Arnold là đứa trẻ tốt nhưng không hẳn là một vị vua tốt. Nó đã không cương quyết được trong những việc nên làm…”Hai người đồng thời tưởng niệm một người đã khuất trong im lặng. Những ngày tháng tốt đẹp trong quá khứ bây giờ chỉ có thể được nhớ lại. Vị thầy giáo mất đi người thân rồi lại một đứa học trò. Alan mất đi gia đình thứ hai rồi cả người bạn học cũ. Hai người đều mất đi những người thân yêu đối với mình.Những người đã ra đi chỉ để lại trong lòng người ở lại xiết bao đau đớn.Không gian lặng im lạnh lùng, nỗi đau thương như lan từ lòng người ra đến từng ngóc ngách trong căn phòng. Iris từ đầu tới cuối vẫn luôn ngồi lắng nghe cuộc trò chuyện.Thầy giáo lên tiếng: “Thôi, đừng nói những chuyện này trước mặt đứa nhỏ.”Alan ngẩng đầu, gác đau buồn của bản thân sang một bên, ông vẫn còn việc phải làm.“Thầy có thể nhận Iris làm học trò không?”“Đứa trẻ này sao? Còn nhỏ quá…”“Nó rất thông minh.”“Có hơn ngươi lúc trẻ không?”“Hơn con rất nhiều ạ.”Thầy giáo già trầm tư suy nghĩ một lát, mới quyết định.“Được rồi. Hãy để đứa bé này ở đây hôm nay. Ta phải thấy được khả năng của nó rồi mới xem xét có nhận hay không.”Alan cúi đầu chào thầy, ông dặn dò Iris vài câu rồi mới rời đi, dự định sẽ xin phép cho Iris nghỉ học vào buổi chiều.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx