Nếu trời cao cho bà mối thêm một cơ hội, cô nhất định sẽ xuyên về quá khứ, giữ lại bàn tay chuẩn bị gõ lên cửa phòng bên cạnh, ngậm ngùi nói với nọ: "Đừng gõ cửa!" Nếu phải thêm thời hạn vào sau câu nói ấy, Tô Tiểu Mộc hy vọng là – một trăm triệu năm!
Lúc này bà mối đã để hồn bay đi ngàn dặm. mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên với quần áo lộn xộn trong phòng mà khóe miệng giật giật. tư thế hiên ngang oai hùng ban nãy đã biến thành mây khói. Một lúc lâu sau, bà mối mới nặn ra được một nụ cười, miễn cưỡng kêu lên: "Trưởng phòng Liêu..." Cô ngàn tính vạn toán, nhưng không thể ngờ nổi, cuối cùng mình lại đích thân đi gõ cửa phòng ông trưởng phòng Liêu mà trước đó đã phải cố gắng né tránh. Hơn nữa, cảnh tượng trong phòng lại là như thế...
Trên người trưởng phòng Liêu đáng yêu, thân thiện, nhã nhặn, hiền lành... chỉ quây một cái khăn bông màu trắng, nhìn kiểu tóc hỗn loạn và vẻ mặt khó chịu, chẳng khó đoán ra ông ta đang muốn mở cửa mắng người. liếc vào trong phòng một chút, nét mặt, tư thế của cô mỹ nữ kia rất hay ho: "chỉ thấy hai cánh tay cô ta để trần, chăn mỏng che trước ngực, vẻ mặt hoảng hốt như chú nai con ai thấy cũng thương, đương nhiên còn thoáng nhìn được dáng người thướt tha, yêu kiều của cô ta.
Lúc này, hai kẻ trong phòng ngoài phòng đều cùng nhau hóa đá... mắt to nhìn mắt nhỏ. phá hỏng chuyện tốt đẹp của cấp trên, Tô Tiểu Mộc không muốn than trời oán đất nữa, mà chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi hiện trường. Nhưng hình như ông trời thấy tình cảnh này chưa đủ loạn, khi Tô Tiểu Mộc đang suy nghĩ hai chữ "bye bye" phát âm thế nào, phải chạy trốn theo đường nào thì lại có tiếng cửa mở. trước khi bà mối kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Hà Tịch: "Chuyện gì thế?"
Nghe thấy thế, bà mỗi thẫn thờ quay đầu lại, lại hận không thể chọc mù hai con mắt của mình thêm lần nữa. No, lại là hình ảnh mỹ nam cởi trần, chỉ quấn khăn tắm màu trắng. Tô Tiểu Mộc đỡ trán, đang muốn Hạ Hà Tịch về phòng thì con cáo họ Hạ đã nhìn qua chỗ cô đứng, thấy cảnh tượng trong phòng.
Trong chớp mắt, Hạ Hà Tịch kinh ngạc kêu lên: "Trưởng phòng Liêu?"
Vừa nghe thấy thế, bà mối tay còn đang đẩy Hạ Hà Tịch về phòng cũng ngẩn ngơ cả người: "Hai người quen nhau à?"
Trưởng phòng Liêu quả nhiên không hổ danh là lãnh đạo, năng lực phản ứng không ai bì kịp. Chưa tới một cái chớp mắt đã thể hiện bản lĩnh lãnh đạo, vừa cười rung cả đám mỡ trên bụng bia, vừa lên tiếng chào hỏi: "Ôi, đây không phải là Tổng giám đốc Hạ sao? cậu cũng đi nghỉ à?"
"Vâng" con cáo họ Hạ nhìn chăm chăm vào gương mặt đang đần ra của bà mối, lại nhìn sang trưởng phòng Liêu, thầm suy tính, rồi nở nụ cười: "Cuối tuần lên núi nghỉ ngơi, tiện thể đưa con nhóc này đi ngâm suối nước nóng." Còn chưa nói xong, anh đã khẽ kéo bà mối đứng lại gần mình, làm ra vẻ giật mình nghĩ ra điều gì đó: "À, còn chưa giới thiệu với trưởng phòng Liêu, đây là em gái tôi." Nói xong, Hạ Hà Tịch lại cố ý liếc qua đẹp đang vô cùng hoảng sợ trong phòng, nhếch môi nói: "Trưởng phòng Liêu cũng đưa con gái nuôi với ngâm suối nước nóng sao?"
Trưởng phòng Liêu nghe thấy vậy thì cười to: "Tổng giám đốc Hạ thông minh thật!"
Bà mối nghe xong thì im lặng. Đúng là cao thủ so chiêu khác hẳn với người thường, con cáo họ Hạ thật sự rất thông minh, ngầm giải vây cho trưởng phòng Liêu. Tô Tiểu Mộc đang thần người suy nghĩ thì lại thấy trên đầu mình nặng nặng, ngẩng lên thì thấy con cáo họ Hạ đang gác tay lên đầu mình: "Con nhóc này đang mơ mơ màng màng, chắc chắn là uống nhiều rượu rồi gõ cửa nhầm phòng. Nhưng con bé không nhớ dai, chỉ cần tỉnh rượu là quên hết."
Mắt trưởng phòng Liêu sáng lên, cười gian xảo: "thế thì tốt!"
"Vậy tôi đưa nó về trước, gặp lại sau nhé!"
"Tạm biệt."
Bà mối ngây thơ xông ra khỏi phòng rồi bị gã họ Hạ xách thẳng về phòng. Mãi tới khi nghe tiếng đóng cửa sau lưng, bà mối mới tỉnh lại, nắm tay thở dài: Thế giới này thật là loạn chết đi được!
---------------------------------Tôi là đường phân cách lộn xộn--------------------------------------------
Hạ Hà Tịch ăn mặc chỉnh tề, bước ra từ nhà tắm, bà mối đang biểu diễn hàng loạt động tác tự hai mình như đập đầu vào tường, gõ đầu xuống bàn, giật tóc...
Tên họ Hạ thấy thế không thèm ngăn lại, vừa nhìn bà mối biểu diễn vừa lấy khăn bông lau mái tóc còn ướt, hỏi: "Em biết trưởng phòng Liêu à?"
"Đúng!" bà mối vò mái tóc rối bù, trừng mắt nhìn Hạ Hà Tịch: "Ông ta là trưởng phòng bọn em, anh có hài lòng với đáp án này không hả?"
Con cáo họ Hạ nghe thấy thế thì khẽ nhíu mày, vẻ không vui khẽ lướt qua chân mày, nói: "Thế thì hơi phiền phức rồi."
Bà mối nhận ra giọng điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác, lửa giận ngùn ngụt, tức đến phát điên: "Chỉ đơn giản là hơi phiền phức thôi à? Anh có biết trưởng phòng Liêu nào đó đa nghi đáng ghét cỡ nào không hả? Anh có biết ông ta được công ty mẹ điều tới, đồng nghiệp của ông ta ở đó đánh trống khua chiêng tiễn ông ta đi như thế nào không hả? Anh có biết em đang phấn đấu để được thăng chức, sợ nhất là làm mếch lòng lại tiểu nhân này không hả? Còn nữa, anh có biết chuyện ông ta đang nuôi (xin hãy đọc thầm chữ này) con gái bị em nhìn thấy, em sẽ bị ông ta đì tới chết không? Thế mà anh chỉ bảo hơi – phiền – thôi!"
Nói xong, bà mối hít một hơi thật sâu, thấy Hạ Hà Tịch thản nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng từ từ cong lên: "Nãy là có hơi phiền, nhưng giờ có lẽ là phiền to thật rồi."
"Ý gì hả?"
Hạ Hà Tịch sờ cằm, nhếch mép nói: "Em nói rất hay, nhưng... anh quên nhắc em, lúc nãy em có thể nghe thấy tiếng động đó đó ấy ấy ở phòng bên, giờ có lẽ bọn họ cũng nghe thấy tiếng chửi của em."
Nghe xong, sắc mặt của Tô Tiểu Mộc xanh lét. Giờ thì cả sức xông lên bóp cổ cùng chết với Hạ Hà Tịch cũng không có. Bà mối đập đầu vào tường lần nữa, khóc không ra nước mắt: "Sao anh không nói sớm..."
Hạ Hà Tịch nhún vai: "Anh muốn nói mà, nhưng em có cho anh cơ hội đâu."
Lần này bà mối không đập đầu vào tường nữa, ngồi phịch lên giường: "Được, đã đến nước này rồi, nghỉ hết tuần này, thứ Hai em xin nghỉ việc luôn cho xong. Này, con cáo họ Hạ kia, chẳng lẽ bát tự của anh và em không hợp nhau thật? hay trời sinh ra anh là để khắc em? Rốt cuộc em đã đắc tội gì với anh mà anh cứ gieo vận xui cho em hết lần này tới lần khác thế? Sao từ lúc quen anh, em chưa gặp chuyện gì tốt hả?"
Tên họ Hạ nghe bà mối rên rỉ mãi thành quen, thế nên cũng chẳng cảm thấy gì, chỉ gãi gãi tai, thuận miệng đáp một câu: "Nghỉ việc cũng tốt chứ sao, có thể về nhà sinh con."
Vừa nói xong, hai người đều sững sờ. Một lát sau, bà mối mới khẽ hỏi: "Sinh con của ai?"
Hạ Hà Tịch ho khan hai tiếng, cười tới run cả vai: "Thuận miệng nói vậy thôi. Ai bảo lần nào cãi nhau với anh, em cũng như mấy bà vợ trong mấy bộ phim truyền hình về gia đình." Nói tới đây, con cáo họ Hạ ngượng ngập sờ mũi, mãi mới nói tiếp: "Này nhóc, ban nãy anh không cố ý ăn mặc như thế... Anh đang ở trong phòng tắm thì nghe bên ngoài có tiếng động lớn, sợ em xảy ra chuyện gì mới vội vàng xông ra."
Bà mối nghe vậy, trong đầu tự nhiên hiện lên bộ dạng khi nãy của gã họ Hạ. Tuy lúc ấy phần lớn sự chú ý của cô đặt trên tấm thân béo ú của trường phòng Liêu những vẫn nhìn thấy có giọt nước nhỏ từ trên tóc xuống bờ vai mạnh mẽ của con cáo họ Hạ, rồi lại chầm chậm lăn từ xương quai xanh xuống vòm ngực rắn chắc...
Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc theo bản năng bịt mũi lại, chỉ sợ ông anh máu cam mà bất ngờ xông ra, làm bại lộ hình tượng trong sáng, thuần khiết của cô. Mẹ ơi! Thật sự không thể nghĩ tiếp theo giọt nước ấy nữa...
Hạ Hà Tịch thấy bà mối căng thẳng lấy hai tay bịt mũi, cau mày hỏi: "Em lại chảy máu cam à?"
Bà mối lắc đầu.
Thấy cô bị ngạt tới mặt mày đỏ lựng, Hạ Hà Tịch đứng dậy, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Bỏ tay ra anh xem nào."
Thấy Hạ Hà Tịch bước lại gần, bà mối vội vàng nhảy ra xa. Khi xác định vẫn giữ khoảng cách an toàn giữa hai người rồi mới giơ hai tay lên xin hàng: "Anh đừng tới đây, em có chuyện nói với anh."
"Nói chuyện cần gì phải cách xa như thế?"
Bà mối gật đầu thật mạnh: "Cần chứ! Rất cần!" Con cáo họ Hạ lại gần một cái là ảnh hưởng ngay tới suy nghĩ của cô... Vận công hít một hơi thật sâu, Tô Tiểu Mộc sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một lần nữa rồi mới nhẹ nhàng nói: "Hạ Hà Tịch, em thấy chúng ta quen nhau hơn nửa năm nay cũng coi như bạn bè rồi. nhưng chắc anh hai em không kể rõ tình hình hiện nay của em cho anh, em cũng không nói rõ với anh trong chốc lát được. Dù sao nói bao nhiêu câu đi nữa cũng chỉ để tóm lại thành một câu thôi: chúng ta tuyệt đối, tuyệt đối không hợp! Nói cách khác, hiện tại, không có anh chàng nào hợp với em! Thế nên, từ lúc mới quen anh, em đã dốc sức làm bà mối cho anh. Anh không thích Châu tài nữ cũng không sao, em có thể giới thiệu cho anh cô gái tứ mười tám, mười chín, tới tận khi anh cưới mới thôi. Tóm lại là..."
Bà mối cúi đầu, chọc chọc hai ngón tay vào nhau. Cô tin người thông minh như gã họ Hạ, không cần cô nói thẳng anh cũng sẽ hiểu.
Nhưng không ngờ, bà mối còn đang ngẩn ngơ chốt câu thì đâu đó vang lên giọng điệu mỉa mai: "Nói xong chưa?"
"Nói... xong rồi."
"Tóm lại là thế nào? Em nói một đống câu lúc nãy, ý là anh thích em hả?"
"Hả?" Bà mối mồm chữ O, có chút bối rối.
Con cáo họ Hạ nhướn mày: "À... có phải em thấy anh lừa em lên núi Bất Thanh là có ý đồ quấy rối, muốn tỏ tình với em hả?" Hạ Hà Tịch ngừng một lát, che miệng cười, một lát sau mới nói tiếp: "Nhóc con, anh nói có ý với em lúc nào hả?"
"Hả?" chẳng lẽ lúc nãy Hạ Hà Tịch tắm trước, không phải ý đó sao?
Hạ Hà Tịch thấy vậy thì lắc đầu, cặp mắt cáo nheo lại: "Hiếm khi bà mối Tô tự mình đa tình thế." Nói rồi sải bước ra ngoài. Tô Tiểu Mộc vẫn còn đang đờ người ra, thấy thế bèn hỏi: "Anh đi đâu?"
Hạ Hà Tịch ngoái đầu lại, giơ tấm thẻ phòng trong tay lên: "Nhóc con, anh biết khách sạn chỉ con phòng cho thượng khách là vì lúc ăn cơm tối anh đã đi đặt phòng. Lúc nãy tắm ở phòng em. Ừm, anh chỉ muốn dùng hành động thực tế dọa em chút thôi, cảnh cáo em em lần sau đừng làm mối vì tiền nữa. đánh đòn cảnh cáo."
Nói xong thì tiếng đóng cửa cũng vang lên, chỉ còn bà mối ngơ ngẩn đứng đó. Lâu sau, Tô Tiểu Mộc tự xưng là quỷ kế đa mưu mới đột nhiên tỉnh ngộ. Cô lại bị con cáo họ Hạ đùa giỡn!
"Hạ - Hà - Tịch! Anh không chết tử tế được đâu!"
@by txiuqw4