sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi - Chương 374

- Thật ra chuyện năm đó vẫn có điều không ai biết...

Câu nói này làm tim Nhạc Yên Nhi giật mình, hai mắt mở to đầy vẻ khó tin, kinh ngạc hỏi lại:

Mặt ông tái đi, vội vàng cung kính quay lại mới thấy anh ta đứng tựa cửa, tuy gương mặt tái nhợt nhưng vẻ hung tợn trong đôi mắt kia lại khiến người ta khó lòng bỏ qua.

- Cút!

Anjoye quát ầm lên.

Wilson hết nhìn Nhạc Yên Nhi rồi lại nhìn sang Anjoye, đôi mày cau chặt lại, nói như van xin:

Cũng vì quá kích động mà Anjoye lên cơn ho khan dữ dội, cơ thể lập tức cúi gập xuống đầy đau đớn.

Wilson thấy thế vội vàng chạy đến định đỡ nhưng lại bị anh ta giơ tay cản lại.

Anh ta vừa ho vừa nói đứt quãng, thanh âm cực kỳ đau đớn:

- Cút ngay cho tôi...

Giọng điệu này... nghe sao nhói lòng.

Ông chăm chú nhìn Anjoye nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ đành yên lặng rời đi.

Nhạc Yên Nhi vội vàng đến đỡ, lần này Anjoye không cản nữa bởi anh ta không còn sức mà nói gì nữa rồi

Khi bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa chạm vào vai Anjoye, cả người anh ta lập tức đổ sụp xuống giống như một ngọn núi lớn bị vỡ ra, tựa cả lên người cô.

Đến tận lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhìn thấy khóe miệng anh ta đang rỉ máu!

- Bác sĩ!

Cô hoảng hốt gọi người, y tá lập tức lao ra khỏi phòng đỡ Anjoye về giường rồi bắt đầu cấp cứu.

Nhạc Yên Nhi lo lắng đứng một bên. Cô nhớ đến những lời mà Wilson vừa nói, chẳng lẽ... năm đó thật sự có chuyện chưa sáng tỏ sao?

Anjoye Dạ... Rốt cuộc đang giấu giếm chuyện gì, tại sao không để cho Wilson nói tiếp, anh ta định để mặc Dạ Đình Sâm hiểu lầm mình mãi vậy sao?

Lòng cô rối như tơ vò, xem ra chỉ có thể đợi người này tỉnh lại thì cô mới có được câu trả lời.

Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự lâu đời ở Luân Đôn.

Trần Lạc đã đứng đợi sẵn sàng trước cổng, vừa trông thấy cửa xe mở ra, cậu ta lập tức tiến lên đón.

Dạ Đình Sâm bước xuống xe, gương mặt trắng bệch.

- Chủ tịch, ngài không sao chứ?

Tuy Trần Lạc không phải là người họ Dạ nhưng vẫn biết rõ hình phạt của gia tộc này khủng bố thế nào, ba ngày trôi qua ở đó không khác gì bị đày đọa nơi địa ngục, con người một khi đã bước vào nơi này, không chết thì cũng bị lột một lớp da.

Nhưng Dạ Đình Sâm tựa như không nghe thấy, chỉ lạnh lùng hỏi lại:

Cậu ta khẽ nhíu mày, do dự một lát mới nói:

- Trang trại được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, người của chúng ta không thể lẻn vào nổi. Tôi thực sự không biết rõ tình trạng hiện giờ của phu nhân, nhưng một tiếng trước Nhị thiếu đã cho người đến đây nhắn lại, cậu ta muốn ngài đến đó trước hai giờ chiều nay.

Bây giờ đang là mười một giờ trưa, tức là hắn còn có ba tiếng để nghỉ ngơi, tuy hơi ít nhưng vẫn tốt hơn là không có.

Nhưng Anjoye cho hắn một ít thời gian nghỉ cũng chẳng phải vì bỗng dưng tử tế gì cho cam, nếu hắn đoán không nhầm thì chắc bây giờ thằng em mình cũng đang nằm bệt trên giường không dậy nổi rồi.

- Giờ chúng ta đi luôn.

Giọng Dạ Đình Sâm rét lạnh đến thấu xương.

Trần Lạc giật mình, vội ngăn hắn:

Chẳng bao lâu sau, xe của bọn họ đã đến trước cổng trang trại rượu.

Bảo vệ vừa thấy Dạ Đình Sâm đến, lập tức cho hắn đi vào.

Sau đó, Wilson bước vào phòng khách, cười đón:

Trong mắt Wilson chợt hiện lên vẻ phức tạp nhưng cuối cùng ông vẫn nói:

- Nhị thiếu còn đang nghỉ ngơi, lúc này chưa thể ra tiếp đón ngài được. Nếu đại thiếu gia đã đến rồi thì xin ngài đợi ở đây một chút, có điều Nhị thiếu đã dặn nếu ngài đến sớm hơn giờ hẹn thì không được chuẩn bị trà nước bánh trái gì, tôi e rằng ngài chỉ có thể ngồi đợi không như vậy thôi.

Anjoye đã đoán được Dạ Đình Sâm sẽ đến đây trước giờ hẹn, nên đã dặn ông từ khi bọn họ còn đang trên xe rồi.

Dạ Đình Sâm mím môi, đôi môi ấy vốn có màu rất đẹp nhưng giờ lại tái nhợt cả ra.

Ánh mắt âm u rét buốt của hắn dán chặt vào cầu thang, yên lặng đợi Anjoye xuống...

Trên lầu, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không biết những chuyện đang diễn ra bên dưới, lúc này chuyện cô có thể làm chỉ là ngồi xuống giường, đợi Anjoye tỉnh lại để hỏi chuyện năm xưa.

Từng giây phút chậm rãi trôi qua.

Không biết Annie nghe ai nói về tình trạng của Anjoye mà khóc đến mức ngất đi, sau khi được bác sĩ khám và cho uống thuốc mới khá hơn một chút. Nhưng cô bé vừa tỉnh lại đã vội vã chạy đến đây, sau đó lập tức nhào đến cạnh giường anh ta.

- Anh ơi... Anh ơi, anh đừng dọa Annie mà...

Nhạc Yên Nhi thấy cô bé như vậy bèn vội vàng kéo em vào lòng mình, nhẹ nhàng an ủi:

Cô nhìn bé gái nhỏ xíu ấy, vì là trẻ con nên biểu cảm của em rất thật thà, không hề che giấu bất kỳ cảm xúc nào trên mặt.

Còn người lớn... giả tạo hơn nhiều.

Cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt em, lau khô nước mắt còn vương trên đó, khẽ nói:


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx