sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi - Chương 812

- Em ra làm gì? Một phút nữa là Dạ Đình Sâm tới rồi, có thể tiếp ứng cho em...

Norman trầm giọng, anh ta nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy.

- Nhưng mà... anh gặp nguy hiểm.

Cô mím môi, không hề do dự nói.

Lời vừa dứt, ngay cả bản thân Dạ Vị Ương cũng bất ngờ, Norman cũng sững người.

Họ dây dưa mãi khiến tên cướp khó chịu:

- Nhanh lên, qua đây, châu đầu ghé tai thì thầm cái gì?

- Súng trong túi quần em.

Dạ Vị Ương khẽ nói rồi từ từ đi ngang qua Norman, sau đó cô đứng phía trước để chặn tầm mắt tên cướp.

Cô đi rất chậm để đảm bảo Norman có đủ thời gian lấy được súng.

Cảm thấy túi quần nhẹ đi, cô cũng yên lòng.

Đúng lúc này, từ xa có một chiếc xe lao tới khiến tên cướp thót tim.

Người tới là Dạ Đình Sâm, chỉ có một mình hắn. Hắn xuống xe, thấy dáng vẻ chật vật của Nhạc Yên Nhi thì nổi giận.

- Bây giờ không có cảnh sát, thả vợ và em tao ra, tao sẽ để mày đi.

- Tao đi phải có một người làm tin, nếu không làm sao tao biết chúng mày có lén lút đánh sau lưng tao không? Tên nước ngoài này có súng!

- Thả chị dâu tao ra, để tao làm con tin!

Dạ Vị Ương hô lên.

- Vị Ương, không được!

Cả ba người cùng đồng thanh.

Dạ Vị Ương cười khẽ:

- Hai người mày không đưa đi được, đã phải ép một người làm con tin thì nên dùng tao. Chị dâu tao yếu đuối, mày làm chị ấy bị thương thì không hay. Hơn nữa anh tao đã từ chức rồi, tao thì vẫn là tổng thanh tra của LN, có quyền lực tuyệt đối, mày muốn gì tao cũng cho được! Với lại mày không thấy chơi với tao thì vui hơn với Nhạc Yên Nhi à?

Câu cuối cùng đầy ẩn ý. Cô cười tươi, còn nháy mắt.

Dạ Vị Ương giống cha nên dù khó có thể nhận ra cô là con lai, chỉ có ngũ quan rất đẹp và sâu nên trông càng đẹp.

Mắt ngọc mày ngài, cô khẽ cười là chẳng người đàn ông nào chống cự nổi.

Nụ cười này làm tên cướp cuống lên, nhớ lại cảnh diễm tình khi nãy, quả là ngon miệng.

Một phụ nữ có chồng con, một thiếu nữ chưa có gia đình lại còn quyến rũ như yêu tinh, vừa so sánh là biết nên chọn ai rồi.

- Được, tao thả phu nhân, vậy tiểu thư đi cùng tao, đảm bảo an toàn của tao.

Gã nói, vừa nói vừa ảo tưởng không đứng đắn về chuyện hai người trên giường, mồ hôi như mưa, điên loan đảo phượng.

Nhất định là sung sướng.

Gã cười dâm đãng nhưng vẫn cảnh giác, nhỡ mà có sai lầm gì thì gã phải đền mạng ở đây.

Đôi bên trao đổi người thành công, Nhạc Yên Nhi bị tên cướp đẩy ra.

Dạ Đình Sâm vội bước tới, ôm chặt cô vào lòng rồi xem xét, thấy cô không sao hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

- Lái xe đi ngay đi, ở đây có anh với Norman rồi.

- Chú ý an toàn, em và Vãn Vãn chờ anh về.

Cô biết mình ở lại cũng không giúp được gì, có khi còn thành uy hiếp của bọn họ nên dù có thế nào đi nữa, cô cũng phải mau chóng đi khỏi đây.

Lên xe, cô thấy ở vị trí phó lái có khẩu súng lục Dạ Đình Sâm đưa cho mình khi trước.

Cô đã trả nó lại cho hắn, chẳng ngờ bây giờ nó lại xuất hiện.

Hắn muốn giữ nó để cô bảo vệ bản thân ư?

Cô nhìn qua kính xe thấy bọn họ vẫn đang giằng co, Dạ Đình Sâm quay lưng lại phía cô, bóng lưng cao lớn kia in dấu thật sâu trong lòng cô.

Nhạc Yên Nhi chớp mắt, cô khóc.

Cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm bỏ đi.

Dạ Đình Sâm nghe tiếng xe rời đi thì cũng bớt lo hẳn, hắn buông lỏng nắm đấm, khẽ cười.

Đã đi rồi.

Như vậy mình có thể quay đầu lại nhìn một lần.

Hắn ngoái nhìn chiếc xe rời đi, mong cô lên đường bình an. Khi nãy hắn không dám quay lại vì sợ Nhạc Yên Nhi sẽ không nỡ đi. Vậy nên hắn cố gắng tới bây giờ.

- Ông Dạ quả là yêu vợ tha thiết, hâm mộ quá! Bây giờ tao thả người rồi đấy, chúng mày nên thả tao đi rồi chứ?

- Thả Dị Vị Ương ra.

Norman lạnh lùng nói.

- Hừ, chúng mày có gì mà dám phách lối thế?

Gã nheo mắt, bắn vào chân mỗi người một phát vì sợ họ đuổi theo.

Vì kiêng dè thân phận hai người này nên gã không dám bắn quá chuẩn, sợ tạo thành tàn tật suốt đời. Gã kéo Dạ Vị Ương lên xe, thử khởi động, xe có thể đi.

Chỉ cần ra khỏi nơi quỷ quái này là gã có thể nghĩ cách kiếm lấy một chiếc xe khác.

Xe việt dã chầm chậm rời khỏi, cuối cùng cũng đã cách khá xa.

Tên cướp nhìn gương chiếu hậu, thấy được một cảnh kinh dị.

Trên mặt đất, ngoại trừ vết máu thì không còn gì cả.

Người đâu?

Gã cảm thấy bất an nên vội vàng dừng xe lại, thăm dò nhìn ra bên ngoài xe.

- Ngu xuẩn, tao ở phía sau mày đây!

Sau lưng gã, có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Gã run lên, vừa quay đầu lại thì một họng súng đen ngòm đã chĩa vào đầu gã.

Gã chưa kịp cầm súng lên thì tiếng nổ đã vang.

Một phát xuyên đầu.

Cùng với tiếng súng, có tiếng kính xe bị vỡ.

Kính vỡ, Dạ Vị Ương không kịp né nên bị rất nhiều mảnh vỡ cứa vào, cơn đau ập tới, máu chảy dọc theo gò má.

Mới bị thương thế này mà đã đau đến thế, vậy bị súng bắn thì sao?

Cô kinh ngạc nhìn Norman ngoài cửa sổ, một phát súng khi nãy sượt quá khiến má cô đau nhức.

Norman nhíu mày:

- Em không sao...

Nhưng chưa kịp nói từ cuối cùng, anh ta đã ngã xuống.

Dạ Đình Sâm kịp thời xuất hiện, đỡ lấy anh ta.

Dạ Vị Ương cũng lập tức xuống xe, cô ôm chặt Norman, nhìn ngực anh ta đã bị máu nhiễm đỏ, cảm tưởng như tim mình sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.

Bị bắt làm con tin, cô không khóc.

Bị làm nhục, cô không khóc.

Nhưng lúc này, nước mắt cô lại rơi như mưa.

Cô ôm chặt Norman, cố gắng lay anh ta:

- Norman, đừng chết! Xin anh đừng chết!

Dạ Đình Sâm thấy thế thì lập tức khiêng người lên, nói:

- Nhanh gọi cứu thương!

Dạ Vị Ương lau nước mắt, cô biết đây không phải lúc để khóc, ngay khi định gọi điện thoại thì chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại lái xe tới.

- Yên Nhi!

Dạ Đình Sâm nhíu mày.

- Ngơ ngẩn gì nữa, lên xe!

Cô chưa đi xa đã nghe thấy tiếng súng, nhất định có người bị thương, dù có phải Dạ Đình Sâm hay không thì cô cũng không yên tâm được.

Nhưng may là hắn còn sống, còn đứng trước mặt mình, hi vọng Norman cũng may mắn như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx