sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khách qua đường vội vã (Tập 1) - Chương 02 - Phần 1

Chương 2

Về tới nhà cũng đã mười một giờ.

Vì là cuối tuần nên Thẩm An Nhược quay về căn nhà phía Đông thành phố, đi tới siêu thị 24/24 giờ mua một túi lớn đồ dùng sinh hoạt thiết yếu. Sau khi Trình Thiếu Thần đi công tác, cô mới chỉ về đây một lần, bây giờ chắc chắn căn nhà đã phủ đầy bụi.

Căn nhà rộng rãi ấy chỉ có một mình cô, trống huơ trống hoác lại vô cùng yên tĩnh thật khiến lòng người cảm thấy rất trống trải. Thẩm An Nhược lấy điện thoại bấm một dãy số, chưa thấy có người nghe cô đã vội vàng ngắt máy. Biết nói gì bây giờ? Anh đã về rồi à, em vừa nhìn thấy xe của anh? Cứ như một cô vợ hay ghen tuông đang kiểm tra chồng, chắc chắn sẽ bị anh cười nhạo. Hay là hỏi bao giờ anh về? Thẩm An Nhược hoàn toàn không tự tin, ngộ nhỡ anh trả lời ngày mai thì sao? Thăm dò như thế thật chẳng có nghĩa lý gì cả.

Vậy là như mọi khi, cô lên diễn đàn giãi bày tâm sự, tán gẫu câu được câu chăng. Cũng thật kì lạ, bạn không thể nào thẳng thắn được với đồng nghiệp bạn bè ngoài đời thật như những ID ảo mơ hồ sau màn hình máy tính, nhưng vẫn tốt hơn so với cuộc đời bí bách của Lương Triều Vĩ trong phim Tâm trạng khi yêu, cuối cùng chỉ có thể thổ lộ nỗi lòng trong hốc cây. Mãi đến khi mọi người đều đã đi ngủ, An Nhược nhấn refresh liên tục, chỉ còn thấy những dòng tâm sự của ID mình, không khỏi cảm thấy đơn độc, cố nán lại một lát rồi cũng tắt máy. Xem đồng hồ thì đã hai giờ sáng.

Lúc cô từ phòng tắm bước ra mới phát hiện mình bỏ quên điện thoại trong phòng khách, bèn quay ra lấy. Vừa bước vào cô đã nhìn thấy làn khói thuốc nhàn nhạt bay lên, tim bỗng nhiên thắt lại, sống lưng rùng mình ớn lạnh. Màn đêm yên tĩnh bao phủ lấy căn phòng, chỉ có ánh trăng bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa, lọt vào chút ánh sáng nhàn nhạt, hình như có một người đang ngồi trên ghế sofa. Đầu An Nhược trống rỗng, cô ngừng thở vài giây, còn chưa biết phản ứng thế nào thì từ phía sofa có tiếng ho khẽ, lúc này cô mới thở phào, toàn thân mềm nhũn, lập tức mò mẫm bật tất cả hệ thống đèn lên, căn phòng giờ đây tràn ngập ánh sáng.

Người ngồi ngả lưng lười biếng trên ghế sofa là Trình Thiếu Thần, tay vẫn đang cầm điếu thuốc, tay kia đưa lên che mắt vì ánh đèn đột ngột.

Thẩm An Nhược bị hù dọa, sau lại cảm thấy buồn bực, kiềm chế tức giận nói: “Nửa đêm rồi anh định giả thần giả quỷ dọa ai thế?”

Bàn tay Trình Thiếu Thần dịch sang để lộ một bên mắt, he hé nhìn cô một lúc rồi lại nhắm lại, giọng nói hơi mơ hồ: “Ủa, em về lúc nào thế? Em mới đang giả ma giả quỷ dọa anh thì có.”

Lúc đến gần mới ngửi thấy cả người anh toàn mùi rượu, có lẽ đã ngà ngà say, anh uống nhiều quá rồi.

Cô phục anh nhất ở điểm này, mặc dù uống nhiều nhưng quần áo vẫn gọn gàng, đến đầu tóc cũng không bù xù, hoàn toàn không giống với những đồng nghiệp nam của cô, cứ uống vào là lôi thôi lếch thếch, bộc lộ hết bản chất. Anh vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh nhưng lại ngồi dài ra ghế, còn trưng ra một vẻ mặt rất đáng yêu. Thẩm An Nhược rất ít khi nhìn thấy anh trong dáng vẻ hoàn toàn không phòng bị gì như thế này, lại cảm thấy mềm lòng, đi pha cho anh một cốc nước chanh mật ong.

Lúc quay lại chỗ Trình Thiếu Thần, thấy anh đang khẽ nhíu mày nới cà vạt trên cổ mình, cô ngồi xuống bên cạnh giúp anh cởi ra, còn tháo bớt mấy chiếc cúc áo. Cô bỗng cảm thấy tay anh đang chạm khẽ vào dái tai của mình, trượt xuống cổ rồi đến xương quai xanh, vô cùng dịu dàng. Hơi thở của An Nhược bỗng nhiên loạn nhịp khi bắt gặp ánh mắt mơ màng của Trình Thiếu Thần, hình như đang nhìn về nơi vô định nào đó. Tay của anh rất lạnh, cô khẽ né tránh, đưa cốc nước mật ong lên miệng anh. Trình Thiếu Thần uống được mấy ngụm rồi nhất định không chịu uống nữa, hệt như một đứa trẻ, lại cố chấp đưa tay vào sâu trong áo cô.

Thẩm An Nhược vừa tắm xong, chỉ khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài, giờ bị anh kéo ra quá nửa, đành vừa kéo áo vừa đẩy anh: “Muộn lắm rồi, mau đi ngủ thôi. Ôi, người anh toàn mùi rượu, bẩn chết mất…” Không ngờ bị anh dùng toàn thân ép nửa người xuống ghế sofa không cựa quậy được, chỉ có thể cảm thấy hơi thở của anh lướt xuống tai và cổ, toàn thân bỗng nhiên râm ran.

An Nhược nghĩ, thôi được rồi, được rồi, kệ anh vậy, nhưng lại không thấy Trình Thiếu Thần cử động nữa, hơi thở cũng dần dần chậm lại, hóa ra đã ngủ mất rồi.

Anh uống rượu vào vẫn rất ngoan, say mà không làm ồn. Cô vừa bất lực vừa buồn cười, vất vả lắm mới thoát ra được, lay mãi mà anh vẫn không chịu tỉnh, đành đem chăn gối trong phòng ngủ ra, giúp anh cởi áo ngoài và giày, dùng khăn mặt ấm lau mặt và tay cho anh, bỏ điện thoại trong túi của anh ra đặt bên cạnh. Sắp xếp cho Trình Thiếu Thần ngủ xong, An Nhược ngồi thừ ra trong phòng khách một lúc rồi mới tắt đèn, trở về phòng ngủ. Cô vốn rất khó ngủ, nhưng có lẽ vì quá mệt và đã muộn nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh chóng.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy cô đã nghe thấy tiếng lách cách trong bếp. Không ngờ Trình Thiếu Thần đã dậy trước, anh đang loay hoay lục tủ lạnh, thấy An Nhược mặc váy ngủ đứng trước cửa phòng bếp ngơ ngẩn nhìn bèn mỉm cười: “Cuối cùng em đã dậy rồi, lười quá đi mất. Nấu bữa sáng cho anh ăn đi, anh đói quá.”

Anh mặc bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt, để chân trần, tóc vẫn còn nhỏ nước, vài giọt đọng lại trên trán, lúc này trông thật trẻ trung, khi cười còn để lộ ra lúm đồng tiền rất sâu ở một bên má, có lẽ phải trẻ ra đến vài tuổi, trông chỉ như sinh viên đại học.

An Nhược định thần lại, trong lòng bỗng nghĩ hình như rất lâu rồi không nhìn thấy Trình Thiếu Thần, bỗng nhiên lại có cảm giác xa lạ.

Vẫn may tối qua đã mua đủ thực phẩm để dùng, cô làm bánh mì sandwich kiểu Trung Quốc đơn giản, là bánh mì nướng kẹp trứng chiên, thịt hun khói và rau sống, làm xong bèn chuyển qua món thứ hai là cháo kê.

Trình Thiếu Thần cầm chiếc sandwich kiểu mới trong tay quan sát hồi lâu, không nhịn được bèn lên tiếng: “Đây là cách nấu ăn em vừa phát minh à?”

“Món sandwich kiểu Trung Quốc này sao? Hồi chúng em còn đi học đều phát ngấy lên với thức ăn dở tệ của nhà ăn trong trường mỗi sáng, vì thế sau khi tập thể dục xong là ra ngoài xếp hàng mua thứ bánh này, một tuần ít nhất phải ăn hai lần, cứ thế trong bốn năm trời. Trình thiếu gia, thật sự anh chưa bao giờ nhìn thấy món ấy sao?”

“Lúc đó bọn anh chỉ có bánh nướng, bánh quẩy, cháo, dưa muối, làm sao có thể so sánh với thế hệ trẻ các em được.”

Thẩm An Nhược hừ anh một tiếng, rõ ràng chỉ hơn cô có hai tuổi mà luôn ra vẻ bề trên.

Trình Thiếu Thần nói tiếp: “Nhìn món này lại nhớ đến những ngày anh còn học ở Đức, vừa khổ sở vừa mệt mỏi mà không thể quay về, anh từng kể cho em nghe chưa nhỉ? Hamburger đại học, hamburger, ôi.” Đoạn cắn mạnh miếng bánh nướng cứ như có hận thù gì với nó, kết quả là tràn hết nước sốt ra ngoài, chảy cả xuống tay. Tay còn lại của anh đang cầm thìa múc canh, An Nhược đành cầm khăn giúp anh lau sạch, không nhịn được cười. Anh ăn uống lúc nào cũng nhã nhặn lịch sự, rất ít khi nhếch nhác thế này.

Chuyện đi du học trước đây anh chưa bao giờ nói với cô, bọn họ không hay nói đến chuyện đời tư của mình. Thẩm An Nhược cũng từng nghe loáng thoáng có người kể rằng anh đã từng đi nước ngoài nhưng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là chuyện đi chơi đốt tiền của thiếu gia nhà giàu, không nghĩ rằng thì ra anh thực sự đi học, vì thế thu nụ cười lại, có phần nể trọng anh hơn nhưng vẫn cảm thấy hết sức thú vị. Mỗi lần Trình Thiếu Thần thấy cô đi KFC ăn hamburger đều chê cô sính ngoại, không ngờ hóa ra lại vì chuyện này.

Bọn họ rất ít khi ăn sáng cùng nhau. Trình Thiếu Thần thường đi làm muộn hơn cô nửa tiếng, công ty lại gần nhà hơn chỗ cô làm, vì thế khi Thẩm An Nhược đi làm anh vẫn đang lười biếng nằm ngủ nướng trên giường hoặc giả vờ đang ngủ.

Những ngày đầu, trước khi đi làm An Nhược đều chuẩn bị bữa sáng cho anh, đến tối về mới phát hiện ra anh không hề đụng vào chúng. An Nhược nghi ngờ anh không ăn sáng nhưng qua vài lần, Trình Thiếu Thần nói anh đến công ty ăn, vì thế về sau cô không bận tâm đến chuyện ăn uống của anh nữa.

Sau đó lại rơi vào im lặng, những cuộc trò chuyện của hai người từ trước đến nay đều chỉ dừng lại ở việc hỏi và trả lời, mỗi người lại chú tâm vào phần ăn của mình. Trình Thiếu Thần ăn vài miếng đã giải quyết xong cái mà cô gọi là “sandwich kiểu Trung Quốc”, ăn một ít cháo kê rồi mới mở lời: “Mùi vị rất ngon, cho anh thêm bát nữa.”

An Nhược đứng dậy đi lấy, nhân tiện rán thêm quả trứng, thái thêm ít thịt xông khói, cô vốn nghĩ Trình Thiếu Thần sẽ ăn rất ít, lúc làm xong mang ra cho anh, cô mới thấy anh đã ăn hết gần một nửa phần ăn của mình.

An Nhược vừa dọn dẹp xong đã nghe thấy tiếng Trình Thiếu Thần hỏi: “Anh đi đánh tennis đây, em có muốn đi cùng không?”

“Em phải đến công ty.”

“Hôm nay là thứ Bảy mà?” An Nhược quay đầu lại đã thấy Trình Thiếu Thần đang đứng cách mình không xa.

“Em phải tăng ca. Hôm nay xe cộ cũng không đông, xe buýt sẽ đến sớm hơn ngày thường, em sẽ trễ mất.” An Nhược lau tay, vội vã bước lên lầu thay quần áo, bỗng nghe thấy tiếng Trình Thiếu Thần gọi với theo: “Không cần phải vội vàng thế đâu, để anh đưa em đi.”

“Không cần, nếu không đuổi kịp xe em sẽ gọi taxi.”

Thay quần áo xong bước xuống đã thấy Trình Thiếu Thần mặc quần áo chỉnh tề cầm chìa khóa xe đứng đợi cô trước cửa. An Nhược nói: “Không cần phiền phức vậy, hôm nay không quẹt thẻ, đến muộn một chút cũng không vấn đề gì.”

“Đi thôi, anh cũng muốn đi ra ngoài một chút.”

Cả quãng đường không ai nói gì, lúc Trình Thiếu Thần lái xe thường không nói chuyện, vì thế An Nhược cũng rất ít khi chủ động bắt chuyện với anh. Cô bật CD trong xe, trong đó đã đặt sẵn một CD của La Đại Hữu. Giọng hát của La Đại Hữu vẫn không hề thay đổi theo năm tháng. Tới bài Thời gian đang chầm chậm qua đi, La Đại Hữu cất cao tiếng hát: “Ánh mắt cứ từ từ khép lại, ánh mắt cứ từ từ khép lại, đi về nơi vô định, đi về nơi vô định…” Cùng với tiếng nhạc là tiếng đồng hồ quả lắc, gõ từng nhịp từng nhịp khiến trống ngực An Nhược rung lên từng hồi rất khó chịu, bèn vội vàng tắt đi.

Cuối cùng Trình Thiếu Thần cũng mở lời: “Sao lại tắt đi, bài hát này đang hay mà.”

Thật ra An Nhược cũng thích, nhưng âm thanh vang trong xe của anh quá lớn, bài hát này khiến người ta nghe càng lúc càng cảm thấy không thở được. “Em không biết anh lại thích anh ta. Chẳng phải lúc nào anh cũng tránh xa những ca khúc nhạc trẻ sôi động?”

“Đã lâu lắm rồi anh ta không hát những ca khúc nhạc trẻ sôi động, giờ là những ca khúc nhạc trung niên sôi động.”

An Nhược bật cười trước sự hài hước hiếm thấy của anh, mãi về sau mới nghĩ ra anh đang lái xe, chắc chắn sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của cô. Chỉ nghe anh nói tiếp: “Khoảng năm 1998, để có tiền đi xem show diễn của anh ấy mà anh nghiến răng đi làm thêm hết nửa học kì, đó có lẽ là việc điên rồ nhất đời mà anh từng làm.”

“Không phải năm thứ hai anh đã về Đài Loan rồi sao? Những năm gần đây thời gian sống ở Trung Quốc cũng nhiều nữa. Anh muốn xem show diễn của anh ta thì cũng có nhiều cơ hội mà.”

“Năm đó anh không biết, tưởng rằng bỏ qua cơ hội đó sẽ không có lần thứ hai nữa. Năm ngoái lúc anh ta làm live show ở Hồng Kông anh cũng đang ở đó, chỉ cách chỗ anh ở khoảng hai mươi phút đi xe, thế mà anh lại ngủ cả buổi tối trong khách sạn. Nghĩ lại thật xúc động, những tháng ngày tuổi trẻ tươi đẹp biết bao, mặc dù nghĩ đến luôn cảm thấy quá khó khăn vất vả, nhưng ngày nào đều nuôi hi vọng trong lòng.”

“Sao tự dưng anh lại có cảm hứng thơ ca thế? Chuẩn bị thành nhà thơ triết học mất rồi.”

Trình Thiếu Thần nghiêm mặt nói: “Em có thể giả vờ tán dương anh một chút được không?”

“Vậy cho em chút thời gian dần dần nghiền ngẫm đã.” Lúc Trình Thiếu Thần làm mặt nghiêm túc, lúm đồng tiền bên má phải của anh hình như lại càng sâu hơn, An Nhược không nhịn được cười, “Tối qua anh say thế mà cũng tự mình lái xe về nhà sao? Chẳng có tinh thần chấp hành luật lệ giao thông gì cả.”

“Anh đâu có dũng cảm được thế. Đàm Phân lái xe chở anh về.”

“Anh mang cả nữ thư kí đi hộp đêm sao? Ông chủ như anh làm vậy không thấy vô lương tâm à?”

“Bọn anh đi bàn chuyện làm ăn nghiêm túc mà, được chưa hả Trình phu nhân? Em nghĩ gì mà lái câu chuyện theo hướng đen tối thế?... Ôi, mà sao em biết tối qua bọn anh đi hộp đêm?”

“Em đoán.” Không muốn mình lỡ lời, An Nhược lại lười giải thích nên muốn nhanh chóng chấm dứt câu chuyện.

“Hôm qua em nhìn thấy anh à?”

“Em nhìn thấy xe của anh thôi. Anh về cũng chẳng nói với em một tiếng, lại còn làm em đứng tim.”

“Anh có gọi điện thoại cho em nhưng em không nghe máy.”

An Nhược mở di động, trong đó có một cuộc gọi nhỡ vào mười một giờ mười phút tối qua, lúc đó đang xem phim nên cô để chế độ yên lặng, cho đến giờ vẫn chưa chỉnh lại, hóa ra là không nghe thấy anh gọi.

“Hình như hồi trước em có tập lái xe thì phải? Đã có bằng lái chưa?”

“Có rồi.” Thực ra cô đã lấy bằng từ ba tháng trước.

“Lợi hại thật. Anh có quen một bà lái xe đụng phải tất cả các cọc nên phải thi đi thi lại hai lần mới qua.”

“Thầy giáo dạy cũng khen em đầu óc linh hoạt, khả năng phối hợp tốt.”

“Em có đức tính khiêm tốn không thế?” Trình Thiếu Thần dừng lại đôi chút, “Em thích loại xe nào? Đến cửa hàng xem một chút đi. Lúc nào em có thời gian? Ngày mai nhé?”

“Không cần đâu, công ty có xe buýt và xe công vụ, ngày thường bắt xe cũng rất tiện.”

“Đi taxi nhiều nguy hiểm lắm, hơn nữa lúc cần thì lại không bắt được.”

“Em mắc chứng sợ ô tô.”

“Tự mình lái sẽ không cảm thấy sợ nữa. Không phải đi taxi em cũng sợ đấy chứ?”

“Nói tóm lại là em không cần đâu.”

“Không cần thì thôi vậy, làm cái gì cũng khó chịu.” Trình Thiếu Thần cũng cảm thấy không vui.

Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã đến trước cửa tập đoàn Chính Dương. An Nhược dùng hết sức bấm dây an toàn mà vẫn không tháo được. Trình Thiếu Thần cũng không giúp cô, chỉ lo lục lọi chỗ để đồ.

An Nhược nghĩ, thật là nhỏ mọn, việc đơn giản thế mà cũng giận. Cuối cùng cũng tháo ra được, mở cửa xe chuẩn bị đi, không ngờ Trình Thiếu Thần cầm trên tay một chiếc hộp rất tinh xảo đưa cho cô.

Lại một bộ nữa, An Nhược liếc mắt nhìn logo phía trên hộp cười cười nhìn anh: “Về sau anh không cần phải phiền phức thế này đâu, chỉ cần đổi thành tiền mặt đưa cho em là được rồi. Còn nữa, cảm ơn anh đã đưa em đi làm.”

Lúc quay người chuẩn bị bước đi, cô nghe thấy tiếng Trình Thiếu Thần làu bàu phía sau lưng: “Thật vật chất, chẳng lãng mạn gì cả, lại còn sáng nắng chiều mưa.” Quay đầu lại thấy anh đang dựa vào ghế lái khẽ nhếch miệng nhìn cô, chẳng biết có phải đang cười hay không.

Thẩm An Nhược tự cảm thấy đuối lý, quay lại nhìn trước cửa công ty không một bóng người, vội vàng vươn người hôn phớt vào má anh.

Đáng tiếc chưa tô son đỏ, nếu không có thể làm bẩn mặt của anh rồi. An Nhược đứng trước thang máy vừa nghĩ vừa mở chiếc hộp ra, bên trong là một đôi khuyên tai hình giọt nước, vô cùng tao nhã, tinh xảo, viên ngọc vừa đủ lớn, quả nhiên rất hợp với cô.

Chỉ có điều Trình Thiếu Thần có lẽ chưa bao giờ để ý rằng ngoài ngày cưới ra cô không bao giờ đeo khuyên tai, hơn nữa, cô cũng không xỏ lỗ tai.

Từ: Blog của Thẩm An Nhược

Chế độ xem: Không công khai

Cuối tuần có ca trực, cả tòa nhà mười hai tầng ngoài nhân viên vệ sinh chỉ còn lại mình, nhàm chán đủ đường, đọc tới trang thứ 101 cuốn “Kiêu hãnh và Định kiến”.

Darcy là một người đàn ông hội tụ đủ các tố chất của một người đàn ông hoàn mỹ, vừa tuấn tú vừa giàu có, dịu dàng đa tình lại từng trải, chỉ bằng đó thôi đã đủ để anh trở thành đối tượng đầu tiên các cô gái Anh quốc lựa chọn đính ước, tiếng tăm mãi mãi được lưu truyền. Còn chúng ta, giữa cơ hội được gặp Darcy và trúng vé số giải độc đắc, rốt cuộc sẽ thấy điều gì tốt hơn? Nếu có thể gặp Collins, có lẽ chúng ta đều sẽ cười thầm.

Elizabeth khiến cho người đọc thỏa mãn được trí tưởng tượng của mình, mỗi người phụ nữ đều có thể hóa thân thành nhân vật trong truyện, tự mình tìm kiếm hạnh phúc của mình trong chính giấc mơ ấy.

Trên thực tế, mình rất thích nhân vật Charlotte trong truyện, mặc dù sự xuất hiện của cô ấy chẳng qua cũng chỉ mang tính chất so sánh với nhân vật nữ chính.

Elizabeth chỉ là vì vận may, còn số phận của Charlotte là tự mình lựa chọn rồi tự mình nắm lấy.

Trong lúc mọi người đều đồng tình và lên án cô ấy chạy theo cuộc sống xa hoa với Collins - một người vừa xấu vừa ục ịch, thì sao không hiểu rằng biết đâu cuộc sống bình yên và vui vẻ ấy lại chính là cuộc sống mà cô ấy mong muốn? Mặc dù chỉ có rất ít giá trị nhưng nhân vật Charlotte trong truyện thật sự là một người biết tự hài lòng với cuộc sống của mình để cảm thấy hạnh phúc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx