sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khách qua đường vội vã (Tập 1) - Chương 11 - Phần 2

Trình Thiếu Thần ngừng lại một chút, hình như đang suy nghĩ, một lúc sau chậm rãi nói: “Đôi khi mối quan hệ đã căng thẳng rồi muốn khôi phục lại rất khó. Ngay từ đầu chỉ là những chuyện nhỏ không ngờ đến, kết quả không ai nhường ai, về sau càng ngày càng tệ đi.”

“Cha con thì sao có thể nảy sinh mẫu thuẫn lớn như thế được.”

“Bây giờ nghĩ lại thì thấy bình thường, đổi lại là anh, cũng chẳng khá hơn gì ông. Tuy nhiên lúc đó lại cảm thấy không thể tha thứ được.”

“Sao anh lại thiếu khoan dung với người thân của mình thế?”

“Có thể do từ nhỏ anh đã lấy bố làm gương, tưởng tượng ra một người cha quá hoàn mỹ, về sau phát hiện ra vốn dĩ bố cũng như bao người khác, thất vọng quá nhiều nên trút giận sang người khác. Bây giờ dù đã nghĩ thông rồi nhưng lại quên mất phải hòa hợp như thế nào.”

“Bố vẫn luôn rất tốt với anh, chỉ có thái độ của anh là hơi lạnh lùng với ông thôi.”

“Em chưa thấy lúc bố nói chuyện với anh, không phải giáo huấn thì cũng là giễu cợt. Lúc anh với ông căng thẳng nhất, ông còn định đoạn tuyệt quan hệ với anh.”

“Ông là cha, anh là con, lẽ nào anh muốn đợi bố cúi đầu trước mình sao? Thật ra thái độ của bố bây giờ đã là nhún nhường lắm rồi.”

Trình Thiếu Thần mỉm cười: “Thẩm An Nhược, hôm đó dì Trần nói lần đầu tiên nhìn thấy em đã nhận ra em đúng là một người vợ hiền thảo. Không lẽ lại là thật?”

“Cảm ơn anh đã khen, được anh khen làm em thấy sợ hãi quá.” Thẩm An Nhược cũng cười.

Trên đường đến bãi đỗ xe, Trình Thiếu Thần nhận một cuộc điện thoại. Lúc anh nghe điện, Thẩm An Nhược thường đứng xa một chút nhưng vẫn thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng, loáng thoáng nghe anh nói: “Chính là tôi. Được, tôi đến ngay đây.”

Lúc anh lại gần, không đợi anh mở lời, Thẩm An Nhược đã nói: “Anh đi đi, em tự về nhà được.”

“Anh có người bạn gặp chút chuyện, nên qua xem thế nào.” Cô không ngờ anh lại lên tiếng giải thích.

Sau khi Thẩm An Nhược về nhà, cô bắt tay vào giặt một đống quần áo, ủi mấy bộ quần áo của anh rồi xem hết một đĩa phim, đã quá mười giờ, Trình Thiếu Thần vẫn chưa về nhà. Cô cầm điện thoại lên định gọi hỏi mấy giờ anh về, không dùng quay số nhanh mà ấn từng số một, nhập đến số cuối cùng, nghĩ một lúc rồi không ấn phím gọi lại buông điện thoại xuống. Đổi sang đĩa phim khác, là phim hài nhưng cô chỉ thấy mệt mỏi rã rời, cuối cùng không chịu được đành đi ngủ.

Nằm trên giường lại không thấy buồn ngủ như lúc này, cứ nửa tỉnh nửa mơ, hình như nghe thấy tiếng mở cửa, cô định ngồi dậy thì như bị bóng đè, đầu óc vẫn tỉnh táo mà không tài nào cử động được. Cô mơ hồ cảm thấy Trình Thiếu Thần đứng trước giường nhìn mình, cố gắng gọi tên anh, muốn nhờ anh đẩy mình một cái để thoát ra khỏi tình trạng này nhưng nói không thành tiếng, cảm thấy anh đã đi rồi, thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thoảng tới.

Có sách nói, mỗi người trong đời đều hai, ba lần bị bóng đè nhưng những người thường xuyên gặp phải trạng thái này chỉ chiếm năm phần trăm toàn dân số thế giới, thật không may cô lại nằm trong số này, cũng vẫn tốt vì rơi vào trạng thái này sẽ không mơ thấy những thứ linh tinh nữa, chỉ là lúc nửa tỉnh nửa mơ phân không rõ đâu là thật đâu là mơ.

Lúc cử động được tay chân, toàn thân cô ướt đẫm. Bởi không chắc chắn tiếng mở cửa lúc nãy mình nghe thấy có là thật không nên cô khoác thêm áo vào rồi đi ra xem. Đèn cô bật dưới tầng đã tắt, quả nhiên Trình Thiếu Thần đã về, cô lẳng lặng đi qua hành lang, bước chân rất nhẹ, gần như không thành tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy một chấm sáng yếu ớt. Cô đã bố trí chỗ này thành một phòng nghỉ nhỏ, Trình Thiếu Thần đang tựa vào một cái ghế mây, tay đặt trên lưng ghế, trên ngón tay vẫn đang cầm điếu thuốc, ngồi yên lặng trong bóng tối. Cô đứng bên cạnh một lúc, anh mới nhận ra, bật đèn ở dưới đất lên hỏi: “Muộn thế rồi, sao em chưa ngủ?”

Thần sắc anh có phần mệt mỏi, mấy sợi râu lún phún mọc trên cằm. Anh nhìn điếu thuốc trên tay, gạt bớt tàn thuốc rồi đưa lên miệng, nghĩ một lúc lại buông xuống, dập điếu thuốc đi.

“Anh muốn ăn chút gì không, em làm cho.” Thẩm An Nhược nhẹ nhàng hỏi.

“Không cần, anh ngồi đây một lúc thôi. Em đi ngủ đi, muộn lắm rồi.”

Thẩm An Nhược lấy cho anh một cốc nước, sau đó quay về phòng ngủ, lúc này cô mới nhận ra trời đã tảng sáng, hơn bốn giờ rồi.

ﮭﮭﮭﮭﮭﮭ

Từ: Blog của Thẩm An Nhược

Chế độ xem: Không công khai.

Mình luôn có ấn tượng sâu sắc về câu nói của dì Tình. Dì nói: Nếu mất đi thứ gì rồi thì cứ giả vờ như thứ đó chưa từng tồn tại. Còn mình thì nghĩ: Nếu cái gì cũng không biết thì cứ vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra.

Nhưng có lúc “giả vờ” thật khó, ví dụ như giả vờ hạnh phúc. Mẹ chồng dùng quyền uy phô trương thanh thế để chèo chống hạnh phúc, Tịnh Nhã dùng con cái để mê hoặc rằng mình hạnh phúc, cuối cùng bọn họ đều giống nhau, vì cùng tin rằng ngốc nghếch một chút, u mê một chút mới hạnh phúc được. Có dạo mình cũng ngây thơ nghĩ rằng hạnh phúc đơn thuần ngẫu nhiên cũng sẽ có thể có được.

Thực ra, nếu không phải vì mình đã thấy những vai diễn khác trong câu chuyện hạnh phúc này, mình có lẽ sẽ cố mà hồ đồ một chút. Giờ cũng chẳng hiểu mình đang cố diễn vai nào nữa...

ﮭﮭﮭﮭﮭﮭ

Hôm sau, Thẩm An Nhược vừa đến chỗ làm đã hay tin bệnh viêm ruột cấp tính của Lâm Lệ Tinh phát tác, phải nhập viện. Cô nhanh chóng hoàn tất công việc của mình rồi vội vàng đến bệnh viện. Đây là bệnh viện tốt nhất thành phố. Lâm Lệ Tinh đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn phải nằm ở phòng cấp cứu. Thẩm An Nhược hỏi han chị vài câu rồi mới ra về, nghĩ đến một người bạn học cùng trung học làm phó khoa cấp cứu, nên qua chào hỏi, tiện thể nhờ cô bạn quan tâm tới đồng nghiệp mình. Đã lâu không liên lạc nhưng lúc gặp lại rất thân thiện, trước lúc tạm biệt, Thẩm An Nhược bỗng hỏi: “Tối qua có phải có một bệnh nhân cấp cứu tên Tần Tử Yên được đưa vào viện không?”

“Để tớ xem đã.” Người bạn lật hồ sơ, “A, đúng là có, Tần Tử Yên. Sao vậy? Cậu biết người này à?”

“Một người bạn thôi, tớ nghe nói cô ấy gặp chút chuyện.”

“Cô ấy chuyển sang phòng khác rồi, bây giờ đang ở phòng X tầng X tòa nhà X.”

“Còn nguy hiểm không?”

“Cô ấy cũng ổn rồi, bệnh án ghi là bị ngộ độc thuốc.”

“Cảm ơn cậu.”

Thẩm An Nhược đi xuống tầng, cô ngồi trên xe rất lâu, cuối cùng lại đến cửa hàng hoa mua một bó hoa. Chủ hàng gặp lại cô, cảm thấy rất bất ngờ.

“Tôi lại vừa hay tin một người bạn nữa nhập viện.” Thẩm An Nhược khẽ giải thích, “Bó giúp tôi một bó lan tím. Phải rồi, không cần thêm loại nào khác, chỉ loại này thôi.”

Cô cầm bó hoa tím nhạt trên tay vừa đi vừa do dự, cảm thấy hình như mình đang làm một việc rất ngốc nghếch, bó hoa đã nở quá nửa, tựa như ấp ôm một tầng khói mỏng, thật hợp với tên của người bệnh. Đến trước cửa phòng, ở đây không có nhiều phòng đơn, cửa kính trong suốt, lờ mờ thấy có người nằm trên giường bệnh đang truyền nước, cạnh giường có y tá. Cô bỗng mất hết dũng khí, chần chừ mất mấy giây, cuối cùng nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống trước cửa rồi quay người định đi thì cửa phòng đột ngột mở.

“Cô là bạn của cô Tần?” Y tá là một người phụ nữ rất hiền lành.

“Vâng nhưng tôi không muốn làm phiền cô ấy. Chị giúp tôi mang hoa vào nhé.” Thẩm An Nhược khẽ nói.

“Chị Tôn, có người đến à?” Trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt.

Thẩm An Nhược hơi bối rối, lúc bước vào, cảm giác như mình đang làm một việc ngốc nghếch, nhưng ngoài mặt vẫn cố nở một nụ cười hòa nhã.

“A, là em sao? Chị đang nghĩ xem là ai đến.” Sắc mặt Tần Tử Yên tái nhợt, tâm trạng vẫn rất tốt, nhìn thấy cô có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường mỉm cười thân thiện.

“Em đến thăm đồng nghiệp, tình cờ thấy tên chị trong phòng làm việc của bác sĩ nên tiện thể lên thăm luôn.” An Nhược giải thích.

“Hoa đẹp quá, sao em biết chị thích hoa lan tím?”

“Em thấy nó rất hợp với tên chị. Chị đỡ hơn rồi chứ?”

“Thật ra cũng không có gì, chị có thói quen uống hai liều an thần, tối qua lại uống nhiều rượu quá, quên mất mình đã uống thuốc nên uống thêm lần nữa. Lúc sau cảm thấy khó chịu quá nên gọi điện thoại cầu cứu. Chị ngốc nhỉ?”

“Em cũng có lúc uống quá nhiều thuốc, may đây là thuốc hạ sốt.” Thẩm An Nhược mỉm cười, “Chị nghỉ ngơi đi nhé, em có việc, bây giờ phải về công ty.” Thẩm An Nhược đứng dậy chào tạm biệt.

“An Nhược... Chị gọi em thế được không?” Đúng lúc cô chuẩn bị mở cửa đi ra, Tần Tử Yên bỗng hỏi vậy, cô quay đầu lại.

“Chị và Trình Thiếu Thần là bạn học lâu năm rồi.”

“Em biết.”

“Trong thành phố này, chị chỉ có anh ấy là người bạn thân thiết nhất. Vì thế...”

“Em hiểu rồi. Chị đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi nhé.”

Gần đây Thẩm An Nhược có chút phiền muộn. Công việc ngập đầu, công ty cứ loạn cào cào, bệnh của Lâm Lệ Tinh vẫn chưa khỏi hẳn, đến Tùng Việt Việt cũng xảy ra chuyện. Công việc của hai người bọn họ vốn không quá quan trọng nhưng thiếu đi hai người, rất nhiều việc trong phòng sẽ bị thiếu đi một mắt xích, làm mọi người vô cùng vất vả để chống đỡ. Lãnh đạo thì cứ ném xuống vô số thông báo về công việc đột xuất, khiến mọi người ai cũng khổ sở mà không nói được. Trong khoảng thời gian này Thẩm An Nhược cũng phải cùng mọi người tăng ca mỗi buổi tối, sau đó mời tất cả đi ăn cơm một bữa, cười cười nghe mọi người càu nhàu, hôm sau lại tiếp tục chỉ đạo công việc.

Đến người nhẫn nại như Tiểu Lưu cũng không chịu nổi mà than phiền: “Chị An Nhược, chúng ta có thể xin cấp trên tuyển thêm nhân viên tạm thời không? Hay một số việc không cần gấp quá thì kéo dài thêm mấy ngày cũng được.”

Hôm đó người không phục cô, lúc nào cũng thích gây rắc rối, Thái Nhất Tường sau khi uống mấy chén rượu, vỗ vỗ vai cô, mạnh miệng nói: “An Nhược, tôi tặng cô câu này, đứa trẻ biết khóc thì mới được ăn kẹo.”

Hôm đó ở trong phòng Tổng giám đốc Tiền, cô bị giáo huấn một trận, Thái Nhất Tường đang đứng ngoài cửa đợi xin chữ ký, chắc chắn đã nghe được hết. Bỗng nhiên cô thấy rất cảm kích, người ngoài mặt khó chịu như vậy mà vẫn có những điểm hết sức đáng yêu.

Dạo gần đây công ty thực ra sắp có chuyện lớn, ban lãnh đạo cũng xác định tinh thần, nhưng nhân viên vẫn hoàn toàn không hay biết. Cô ở giữa rất khó xử, chỉ có thể cầm một cốc bia lớn rồi mỉm cười: “Thành thật xin lỗi mọi người, mọi người lượng thứ, sau này tôi sẽ hết sức bù đắp cho mọi người.”

Hôm đó, một khách hàng quen của công ty kéo cô ra nói chuyện phiếm, thần bí nói rằng, những hiện tượng kỳ quái phát sinh bên người cô mấy ngày hôm nay chắc chắn sẽ còn lặp lại. Cô cười trừ, cũng không để bụng, vậy mà đêm hôm đó lại nhận được điện thoại của Tùng Việt Việt.

Tùng Việt Việt đang đứng trên mái nhà của tòa nhà năm tầng kiểu cũ, chỉ cách Thẩm An Nhược mười mét, cứ khóc mãi: “Chị An Nhược, ở đây em không có người thân, chỉ có thể gọi chị đến gặp em lần cuối, để còn có người biết tại sao em chết.”

An Nhược cảm thấy hoa mắt váng đầu, cô giờ hệt như khách mời của một bộ phim truyền hình vớ vẩn. Nếu được, cô thật sự chỉ muốn đẩy Tùng Việt Việt xuống, biến câu chuyện này thành một vở kịch đen tối bi thảm nhất có thể.

Tùng Việt Việt trước đây tràn đầy sức sống, người con gái lúc đang yêu luôn vô cùng xinh đẹp, bây giờ chỉ vì người đó thay lòng đổi dạ mà không thiết sống nữa.

“Tùng Việt Việt, tòa nhà này chưa đủ cao, em nhảy xuống không chết được đâu, chỉ bị tàn tật hoặc tâm thần thôi. Em cứ nghĩ kĩ đi.”

“Tùng Việt Việt, em rất muốn lên bản tin thời sự đúng không? Em không sợ về sau lúc đang đi trên đường, ngày nào cũng có người chỉ trỏ sao?”

“Tùng Việt Việt, là em không muốn sống nữa, hay em muốn, để cho ai đó hối hận cả đời? Để chị kể cho em nghe câu chuyện có thật nhé? Một người bạn tốt của chị, cũng như em, vì một người con trai mà nhảy từ tầng hai mươi xuống. Cô ấy cứ nghĩ rằng mình sẽ hủy hoại được cuộc đời anh chàng kia, nhưng hiện nay anh ta sự nghiệp thành đạt, gia đình êm ấm hạnh phúc, chỉ khổ bố mẹ cô ấy, mẹ cô ấy hai năm sau mắc bệnh ung thư đã qua đời, còn bố cô ấy giờ đây thoạt nhìn còn già hơn tuổi thật có lẽ phải tới mười tuổi.”

Thẩm An Nhược nói đến miệng lưỡi khô ran. Cô không có sở trường nói chuyện với người khác, nhưng sự việc trước mắt khiến cô nhớ lại kí ức đau buồn của mình, cũng chạm đến khúc mắc trong lòng cô. May thay, khi giọng cô đã khàn đặc và cảnh sát chưa đến, Tùng Việt Việt gục vào lòng cô mà khóc không thành tiếng, làm bẩn luôn cả bộ quần áo mới mặc lần đầu của Thẩm An Nhược.

Cô xin nghỉ phép giúp Tùng Việt Việt, đồng thời sắp xếp cho Tùng Việt Việt ở lại căn hộ của mình gần công ty. Ở đây Tùng Việt Việt không có người thân, ở trong kí túc xá mọi người lại đàm tiếu. Hai ngày sau, Thẩm An Nhược đưa Tùng Việt Việt đi phá thai, tìm một người giúp việc tạm thời cho Tùng Việt Việt.

“Chị An Nhược, em xin lỗi.” Thẩm An Nhược đang trông nồi canh gà, nghe thấy tiếng Tùng Việt Việt khẽ nói: “Em biết dạo này chị rất nhiều việc, em lại mang thêm rắc rối đến cho chị.”

“Em không cần xin lỗi chị mà hãy xin lỗi bố mẹ em và chính bản thân em.” Thẩm An Nhược như chẳng còn chút hơi sức nào để dạy dỗ cô bé, “Tùng Việt Việt, em phải sống vì bản thân em, đừng sống vì bất kỳ thằng đàn ông nào cả. Nếu em không biết trân trọng chính mình, sẽ chẳng có ai trân trọng em cả.”

“Chị An Nhược, câu chuyện chị kể cho em có thật không? Về bạn của chị...”

“Là thật đấy, người bạn từ nhỏ lớn lên cùng chị, lúc mất, cô ấy còn trẻ hơn em bây giờ, còn chưa tốt nghiệp đại học.”

Cuối tuần, rốt cuộc Thẩm An Nhược cũng thoát khỏi công việc, nằm dài trên sàn gác xép nghe nhạc. Bọn họ ở tầng cao nhất, nhưng phía trên vẫn còn một tầng nữa, áp với nóc nhà, ánh sáng ở đây rất đẹp. Trình Thiếu Thần rất hiếm khi lên, vì thế đây chính là khoảng trời riêng của Thẩm An Nhược.

Thực ra ở đây cũng chỉ có ít đồ đạc của Trình Thiếu Thần, một cây đàn piano hình tam giác rõ ràng là dùng để trang trí phòng khách nhưng anh kiên quyết đặt ở đây, hơn nữa Thẩm An Nhược cũng chưa từng nhìn thấy anh đụng vào.

Cô ngồi dậy, kéo nắp đàn lên, đầu tiên chơi loạn lên một lúc, sau đó mới chật vật chơi sao cho ra giai điệu, tiếng nhạc còn rất rời rạc nhưng cô nghĩ, piano là loại nhạc cụ có âm thanh tuyệt vời nhất, chơi bừa cũng không đến nỗi là tạp âm.

Cô hành hạ chiếc đàn chán chê, cảm thấy ngón tay hơi đau, lúc chuẩn bị xuống nhà lại thấy Trình Thiếu Thần đang đứng dựa vào thành cầu thang, biết cô nhìn mình liền khẽ vỗ tay: “Hóa ra em còn biết chơi đàn, cũng không tệ, sao không tiếp tục?”

“Hồi nhỏ em có học chơi đàn điện tử mấy ngày. Em đâu dám múa rìu qua mắt thợ?” Không ngờ bị anh bắt gặp, rõ ràng lúc nãy anh không có nhà mà.

“Dạo này tâm trạng em không tốt à? Sao tiếng đàn nghe nóng nảy vậy.”

Bản nhạc lúc nãy cô đàn là Bản giao hưởng số chín.

“Vâng, công việc không thuận lợi, em bị cấp trên mắng suốt.”

“Vậy mà cũng khiến em buồn bực? Chi bằng nghỉ quách cho xong.”

Thẩm An Nhược bật cười. “Cả công ty đều chịu được, tại sao chỉ mình vợ anh không chịu được? Cũng đâu có phải lá ngọc cành vàng.”

“Bọn họ không thể không chịu vì họ cần miếng ăn. Về phần em, Thẩm An Nhược, anh thật không thể hiểu, tại sao em phải ở đó nhẫn nhịn chứ?”

Lại thế rồi, Thẩm An Nhược cảm thấy thật đau đầu. Trước đây có một thời gian cô phải tăng ca, về nhà mệt đến mức không muốn nói chuyện với anh, Trình Thiếu Thần gợi ý cô thôi việc, cô mặc kệ, anh khi đó cười nhạo chuyện cô mang thái độ đối với công việc về nhà là hành động ngốc nghếch nhất.

“Em tốt nghiệp đại học xong đã làm việc tại Chính Dương, dõi theo từng bước phát triển của công ty, làm sao nói đi là đi được?”

“Trung thành mù quáng.” Trình Thiếu Thần tỏ vẻ khinh khỉnh, “Gần đây đến các tác giả chuyên mục nữ quyền trên vãn báo cũng nói, chọn được một người đàn ông tốt dễ hơn việc chọn một công ty toàn đàn ông tốt, tuy nhiên vẫn có người nghĩ không ra. Em có nhiều thời gian, muốn làm gì cũng được, như vậy không tốt sao?”

“Buổi tối lúc chúng ta đọc sách vẫn hay thảo luận về chuyện này, cuối cùng đi đến kết luận, người phụ nữ chỉ biết gia đình, một khi mất đi gia đình thì sẽ mất đi tất cả.” Chủ đề này Thẩm An Nhược cũng rất quan tâm.

“Thẩm An Nhược, chẳng nhẽ em hoàn toàn không có cảm giác an toàn với cuộc sống hiện tại của mình sao?” Trình Thiếu Thần vốn định đi xuống tầng rồi, nghe câu nói ban nãy của Thẩm An Nhược, quay người hỏi lại.

Đổi chủ đề bây giờ sẽ tốt hơn. “Âm sắc của chiếc đàn này không tệ chút nào, sao em chưa từng thấy anh đánh đàn, như vậy thật lãng phí ba năm theo học, thật đáng tiếc.”

“Năm đó học đàn chỉ muốn làm bà ngoại vui lòng, về sau bà mất rồi, anh cũng không có hứng.”

“Bà ngoại anh rất thích âm nhạc?”

“Ừ, bà là giáo viên nhạc, biết sử dụng rất nhiều nhạc cụ. Không phải em đã từng học đàn tranh sao? Cũng đều bỏ cuộc rồi đấy thôi.”

“Năm đó ông nội tặng em một cây đàn tranh, nói đợi đến sinh nhật ông, muốn nghe em gảy bài Xuân giang hoa nguyệt dạ, đây là khúc nhạc yêu thích của ông. Em đã rất cố gắng học, đủ tập đúng khúc nhạc này, nhưng chưa đến sinh nhật thì ông đã qua đời.”

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng, không ai nói gì. Lát sau Thẩm An Nhược mới lên tiếng: “Trình Thiếu Thần, anh chơi một đoạn nhạc đi, chiếc piano này sắp hỏng đến nơi rồi.”

“Anh không có hứng.”

“Thật nhỏ nhen kênh kiệu.”

“Thôi được rồi, em thích nghe đoạn nào?”

“Somewhere in time.”

Trình Thiếu Thần khựng lại một giây: “Đổi bài khác đi.”

“Không chơi cũng được, em xuống nấu cơm đây.”

Lúc hai người dùng bữa, tivi trong phòng khách vẫn đang bật, đúng lúc chuyển sang bản tin xã hội, những chuyện vụn vặt như hạt vừng không đáng cho người khác biết giờ lại được lên tivi, biến thành trò cười cho tất cả người dân thành phố: một người đàn ông bỏ vợ, một người phụ nữ ngàn dặm đi tìm chồng, bị lừa tình trên mạng, vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng... Giọng nói không chút truyền cảm của phát thanh viên cùng những tiếng khóc nức nở của nhân vật chính trong câu chuyện không ngừng vang lên.

“Chuyển kênh đi, phiền chết mất.” Trình Thiếu Thần nói. Từ trước đến giờ anh chỉ xem CCTV, ghét cay ghét đắng những chương trình kiểu này.

Lúc đó tivi đang chiếu bản tin dài kì người thật việc thật, một người đàn ông cùng mối tình đầu nối lại tình xưa, người vợ hiện tại đem con đến công ty chồng làm ầm lên, nhất quyết đòi tìm cách giải quyết, đã phát đến tập thứ ba, người đàn ông này chỉ muốn ly hôn, người vợ nằng nặc đòi tự sát. Thẩm An Nhược luôn nghi ngờ chương trình bản tin kiểu này có sự sắp đặt kịch bản trước rồi, hoặc nếu không phải nhân vật chính của câu chuyện phản ứng quá kém trước ống kính, cô còn tưởng rằng đây là một bộ phim dài tập.

“Năm đó không thử cố gắng mà sống với nhau, bây giờ lại làm ầm lên, khiến cho bao nhiêu người đau khổ.” Thẩm An Nhược thở dài.

“Cô nàng ngốc ở phòng em giờ sao rồi?”

“Đã đi làm lại rồi.”

“Vẫn còn trẻ mà, còn nhiều thời gian, cứ ngốc nghếch nữa cũng được.”

“Sao anh chẳng thể đồng cảm với em ấy nhỉ? Người ta đã động chạm gì đến anh nào?”

“Lúc cô ấy gặp chuyện, ngày nào em chẳng thái độ với anh, thế chả phải đụng đến anh sao?”

Thẩm An Nhược giễu cợt: “Em đâu chỉ nhằm vào một mình anh, là vì em thấy tất cả đàn ông trên đời, hơn một nửa đều là đồ khốn cả.”

Trình Thiếu Thần trợn mắt lên nhìn cô: “Thẩm An Nhược, càng ngày anh càng không thể hiểu nổi cách nghĩ của em. Có chuyện gì em cứ nói thẳng ra đi, sao cứ phải nói một nửa rồi thôi hoặc nói câu nào cũng lấp lửng muốn hiểu sao thì hiểu thế? Anh đã nói với em rồi, em đem lối tư duy công việc ấy về nhà thì thật đúng là ngốc hết thuốc chữa, lẽ nào em không thấy mệt sao? Em thích nói chuyện với anh theo kiểu đó lắm à?”

Thẩm An Nhược trân trân nhìn anh một lúc, xét về tài ăn nói, cô vốn không phải đối thủ của anh, nhưng như tình hình bây giờ, đâm lao thì phải theo lao thôi. Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: “Người bạn bị nạn của anh khỏe rồi chứ?”

Đến lượt Trình Thiếu Thần giễu cợt: “Anh lại cứ nghĩ em suốt đời không biết để bụng cơ đấy.”

“Chuyện này không liên quan đến em. Em chỉ tò mò thôi, chẳng biết tuyệt vọng đến mức nào mà có thể khiến một cô gái quyên sinh, có điều hình như cũng thành công rồi.”

“Không phải như em nghĩ đâu.”

“Làm sao anh biết được em đang nghĩ gì?”

“Cô ấy chỉ là một người bạn, và là con gái, có vậy thôi. Những chuyện còn lại, Thẩm An Nhược, em biết ít đi một chút sẽ tốt hơn.”

“Được thôi, chuyện của anh em không có hứng.” Thẩm An Nhược mặc kệ anh, cúi xuống ăn cơm tiếp.

“Thẩm An Nhược, anh nói với em lần nữa, không phải như em tưởng tượng đâu. Còn nữa, em đừng vui buồn thất thường như thế, chúng ta có thể không vì một người chẳng liên quan mà cãi nhau nữa được không?”

Cụm từ “người không liên quan” được anh nói ra một cách hời hợt đã kích động Thẩm An Nhược. Cô cười nhạt: “Người không liên quan? Trình Thiếu Thần, em thật không thể hiểu nổi cách nghĩ của anh. Người bạn học từ bé đến lớn của anh, có duyên với nhau từ trong nước ra nước ngoài, có khi còn thân thiết hơn cả Tịnh Nhã. Vì cô ấy, anh sẵn sàng đánh nhau với người anh trai anh vô cùng tôn trọng, căng thẳng cả với bố đẻ, đó cũng là lý do khiến cô ấy sợ hãi. Mùng Một Tết, anh cùng cô ấy đi ngắm tuyết đến mức bị cảm, rồi còn ở lại bệnh viện trông cô ấy đến tận khi trời sáng. Mấy chuyện này em đều có thể lý giải, bạn cũ cũng được, mối tình đầu cũng xong, đều là có tình cảm mà. Vậy sao bây giờ anh lại nói cô ấy là người không liên quan? Vừa nãy em nói không sai chứ, đàn ông nếu như đã vô tình thì đúng là đáng sợ vô cùng.”

Trình Thiếu Thần bị cô chặn họng làm nửa ngày không nói được câu nào, mãi lâu sau mới từ tốn nói: “Thẩm An Nhược, rốt cuộc anh đã hiểu một chuyện, thì ra không phải em ghen mà là bất bình thay người khác. Sao thế? Em định làm thánh nữ, muốn trói anh lại làm lễ vật lấy lòng sao?”

Thẩm An Nhược buông đũa xuống, đứng lên định đi. Trình Thiếu Thần nhàn nhạt nói tiếp: “Em đừng đi, anh chưa nói xong đâu. Vừa rồi em nói đến mối tình đầu thì anh cũng nói thật luôn, anh đúng là kiểu người chẳng bao giờ lưu luyến chuyện tình cảm hệt như em nói, mối tình đầu của anh, cô ấy tên là gì, trông ra làm sao, bây giờ anh thực sự chẳng nhớ nổi. Em thì ngược lại, lúc nào cũng hoài niệm, đến cả một hành vi vô tình cũng không quên được, là bởi từ trước đến giờ em lúc nào cũng nhớ phải không? Bây giờ em đang cảm thấy tiếc nuối lắm đúng không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx