Nói đến cũng lạ, gã vừa nói dứt lời, gió nam ấm áp trên kênh đào đột nhiên trở nên lạnh lẽo, từ trên không trung quả thật vang lên những chuỗi sấm sét "ầm ầm" kéo dài. Trong giây lát, có một luồng khí nước ẩm ướt từ hà đạo tạt qua, thổi bay mồ hôi của tất cả mọi người.
Đám người Trình Tiểu Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía có tiếng sấm xa xa, chỉ thấy một đám mây đen kịt như mực đang từ phía nam hướng bắc, rất nhanh bức tới từ sông đào đến thành Quán Đào. Chung quanh mây đen bắn ra những tia chớp có màu đỏ, tím, lam, lục, giống như vô số yêu ma quỷ quái đang dương nanh múa vuốt sau tầng mây. Mà trên bầu trời ngoại trừ một đám mây đen, ở những nơi khác tất cả đều là màu xanh thẳm, vô cùng trong trẻo.
- Ông trời ơi, rồng nổi trên mặt nước rồi!
Có người thét chói tai, bỏ cả việc đứng ngây ra như phỗng.
Đám mây trên bầu trời nhanh chóng bay tới thật sự giống một con rồng, nếu như cho rằng đám mây bay phía trước là vòi rồng, mây trôi phía sau sẽ giống thân rồng, đầu rồng này có đủ sừng móng vuốt, miệng há lớn phun những chùm ánh sáng màu vàng từ trên bầu trời bắn thẳng xuống mặt đất, theo thân long chuyển động, vô số điện xà to nhỏ bay lượn khắp nơi, giống như hàng vạn vảy màu lóng lánh trong ánh mặt trời.
- Răng rắc!
- Răng rắc!
Từng tia chớp bắn liên tục, làm mặt đất rung lên nhè nhẹ. Trên hà đạo trong nháy mắt giống như một cái nồi lớn mở ra, cá to cá nhỏ nhảy bắn tung lên mặt nước, tư thế giãy dụa quái dị trong điện quang, khoảng cách hai bên hà đạo không tới ba trăm dặm, vẫn nắng gay gắt như cũ, ánh mặt trời chói chang từ không trung chiếu xuống, xuyên qua phòng ốc xa xa, xuyên qua núi rừng cây cối xanh mướt, giống như một mộng cảnh hư huyễn.
Ngay trong mộng cảnh này, có tiếng cười chân thực vọng tới, tiếng sấm điếc tai vô cùng rõ ràng, đó là tiếng cười của những thiếu nữ đang đến tuổi cập kê đi dạo phố về nhà, trong tiếng cười toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng, vui vẻ. Nhóm cửu vạn trên bến tàu bị tiếng cười đột ngột này mà bừng tỉnh, hai tay ôm đầu, giải tán ngay lập tức.
- Đừng đi, đừng đi, lấy vải bố đậy thuyền đã, bảo vệ lương thực đã!
Quản gia Chu phủ Thành Bá giang hai tay ra, cố gắng ngăn chặn kêu đám cửu vạn đang bỏ chạy hỗ trợ mình, nhóm cửu vạn đẩy tay lão ra, bỏ đi không quay đầu lại.
- Ta cấp tiền công, ta cấp tiền công, các ngươi thật là táng tận lương tâm!
Thành Bá đụng phải một người ngã lăn ra, ngồi bệt dưới đất gào khóc. Lương thực nhập kho sợ nhất là bị ẩm, nhỡ bị nước mưa làm ướt, hơn mười vạn thạch gạo Giang Nam trắng mịn tốt nhất này sẽ bị mốc meo, đến lúc đó, chủ nhân của số lương thực này sẽ không tha cho lão, sợ rằng toàn bộ Chu gia Quán Đào cũng không gánh nổi cơn giận giữ của đối phương.
- Giúp lương thực cho ta, xong việc mỗi người sẽ được hai đấu gạo, không, là ba đấu.
Trên chiếc thuyền hàng đầu tiên, một người mặc trang phục thương nhân xa hoa từ trong buồng nhỏ trên tàu lao ra, la lớn. Gã tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn), căn bản không giống một chủ nhân có khí lực. Nhưng tiếng nói vừa rống ra lại át cả tiếng sấm trên bầu trời. Nhóm cửu vạn có cản đảm liền do dự ngừng bước, còn lại hầu hết mọi người đều tiếp tục bỏ chạy. Tại thời kỳ rối loạn như này, ba đấu gạo đích xác là một số lượng không nhỏ, nhưng liên quan đến số mạng thì có ăn nổi không? Rồng nổi lên mặt nước là hiện tượng kỳ dị trăm năm khó gặp, theo như người già thuật lại, hễ ai thấy chân diện thật của Long vương gia thì sẽ bị bắt lên không trung rồi bị ném xuống với độ ấy nghìn dặm nát thành bánh thịt. Tráng hán đều là những người phàm mắt thường, sao có can đảm đối nghịch với Long Vương. Huống chi lương thực của hai mươi mấy chiếc thuyền bị nước mưa ngấm vào, có tổn thất cũng chỉ là một nhà Chu Lão gia, nào có liên quan gì tới bọn họ?
Mắt thấy mây đen càng lúc càng áp tới gần, người Tướng ngũ đoản càng sốt ruột, cao giọng lên, tiếp tục nâng giá:
- Ai trợ giúp, đều là cấp năm đấu gạo, tiền một xâu, quyết không đổi ý.
"Đùng đoàng"
Giống như là hưởng ứng theo giọng gào của gã, một tia chớp màu tím từ không trung đánh xuống, trên mặt nước xa xa vỡ ra một nửa bức tường nước, tường nước sau khi hạ xuống, bắt đầu có hạt mưa rơi xuống thuyền, từng hạt mưa trắng lóa rơi xuống, sau đó là ào ạt rơi vào trong sông.
- Là mưa đá!
Chúng cửu vạn kinh hãi hét chói tai, không dám quay lại hỗ trợ nữa. Bọn họ dùng hết sức để chạy, chui vào nhà tranh hai bên bờ sông để tránh né. Chủ nhân của nhà tranh không dám cự tuyệt, sau khi ọi người vào nhà, lập tức đóng hết các cửa lại. Trời nắng sét đánh, nên đánh chết ai sẽ đánh chết người đó. Người không liên quan, ngàn vạn lần đừng rỗi việc động vào ông Trời!
Thành Bá, quản gia Chủ phủ khóc lóc một hồi nhưng không ai đồng cảm, lão ngẩng lên nhìn "Hắc long" trên bầu trời cuồn cuộn, khóe miệng giật giật vài cái, run rẩy đứng lên chạy về phía gần thuyền hàng để tránh.
Lão đã quyết rồi, nếu ông trời để lão chết, lão tình nguyện chết ở trong thuyền lương, chí ít sau khi qua đi, gia chủ sẽ hiểu lòng trung thành của lão mà sẽ không gây phiền phức cho con cháu của lão. Mưa đá càng lúc rơi càng nhiều, càng rơi càng nhanh, lão quản iga không tránh, không tránh, cứ ngơ ngẩn ngồi xổm bên bao lương thực, chờ một kích cuối cùng của tia sét.
Ngay sau đó, hơn mười tráng hán trên đầu chụp muôi gỗ, chậu sứ, bình sành từ lán gần bến tàu lao tới, nhảy lên thuyền hàng, ba chân bốn cẳng cùng với người chèo thuyền, gia đình dùng vải bố che đậy lương thực lại, từng hạt mưa đá to lớn từ trên bầu trời nện xuống, gõ vào muôi gỗ, vại sứ, bình sành vang lên những âm thanh rất to. Người ở dưới muôi gỗ, bình sành, vại sứ nghe như tiếng tiên nhạc, vừa nhanh chóng dùng dây buộc chặt trên vải bố lại, vừa quay sang nhau cường điệu nói:
- Năm đấu gạo nha, Thành Bá, đây là giá mà người của lão đã ra đấy, không được nuốt lời đấy.
- Lão nhi quyết không nuốt lời, người già sao lừa gạt người trẻ làm gì!
Quản gia Chu phủ Thành Bá bỗng nhiên khôi phục lại tinh thần, nín khóc mỉm cười. "Hắc Long" trên bầu trời nhìn bề ngoài tới rất nhanh, nhưng trên thực tế vẫn còn một khoảng cách nữa, mưa đá trước mắt tuy rằng to nện ọi người choáng váng đầu óc, nhưng mưa to như trút nước thật sự rất nguy hại đối với lương thực.
Thấy có người can đảm xông ra hỗ trợ không bị sao cả, chúng cửu vạn đang tránh ở trong lều gần đó liền dao động, mấy người, mười mấy người, hai mươi mấy người....một lát sau gần năm mươi hán tử dưới thù lao kếch xù mà người tướng ngũ đoản đã đồng ý liền mạo hiểm dù sét có đánh chết cũng phải phiêu lưu quay trở lại thuyền để hỗ trợ. Rốt cuộc là nhiều người sức lớn, tuy rằng có cá biệt một vài người vì hoảng loạn mà rơi xuống nước, uống nước sông đầy bụng ra, thì trước khi thác nước màu vàng của miệng cong rồng tới đổ xuống bến tàu, mấy chiếc thuyền hàng đã mở khoang thuyền được phủ vải bố lên trên, hơn mười chiếc thuyền sau tuy rằng chưa kịp được bổ sung bất cứ phương tiện phòng mưa gì, nhưng bởi vì còn chưa kịp mở kho, toàn bộ hàng hóa vẫn được che đậy bởi nhiều lớp chiếu cỏ, nếu như trên trời vẫn duy trì tiếng sấm lớn như hiện tại, hạt mưa vẫn nhỏ như lúc này, thì cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được một chút.
Ông Trời lại không như con người mong muốn, không đợi người trên mấy chiếc thuyền hàng phía trước chuẩn bị nhiều hơn, vòi rồng cuối cùng đã di chuyển tới ngay phía trên đội tàu, mắt thường có thể thấy ngay được thác nước màu vàng trút xuống, dưới ánh mặt trời phản chiếu, giống như thiên hà vỡ, kèm theo từng tia chớp quỷ dị, trên mặt sông đàn cá vũ động, từ mặt nước nhảy lên không trung, sau đó thân thể giãy dụa, tiếp theo là lọt vào trong sông. có cá trích dài ba tấc, có bạch liên lờ đờ, có cá nheo vừa đen vừa xấu, có lý tử dài dày rộng...tất cả đều hưởng ứng tiếng sấm sét trên không trung, như muốn nhảy lên đám mây, như quỳ bái đối với Thủy tộc chi vương từ xa mà đến.
- Long vương gia!
Những người đang đội gỗ chậu vại sành trên đầu đều quỳ xuống. Cá bay lên trời, sau đám mấy không phải là Long Vương gia thì là ai? Phàm phu tục tử nếu dám không thể hiện cấp bậc lễ nghĩa trước mặt Long Vương, chẳng phải là tự muốn chết đó sao?
- Quỳ xuống, toàn bộ quỳ xuống, lễ bái Long Vương, lễ bái Long Vương!
Lão quản gia Thành bá gào to trước cả thuyền đang tán loạn, thấy có người còn đứng, liền lập tức kéo xuống. Chúng cửu vạn, gia đinh đã sớm bị thiên uy đột ngột bạo phát làm cho hồn bay phách tán rồi, khong đợi lão nhắc nhở, lập tức ghé vào boong tàu, nằm rạp sát đất. Đột nhiên, Quản gia thấy một người đang đứng trong mưa to, trên đầu vẫn đội chậu gỗ chưa bị vỡ, sừng sững bất động:
- Trình Tiểu Cửu, Tiểu Cửu gia gia ơi, ngươi đừng gây thêm phiền ọi người nữa!
Quản gia Thành Bá chạy về phía trước vài bước, khóc lóc khẩn cầu. Nhưng trả lời lão chỉ là tiếng sấm ầm ầm, Trình Tiểu Cửu đứng ở mũi tàu đối mặt với tia chớp đầy trời, dường như trong lòng không chút sợ hãi, sống lưng thẳng tắp!
- Tiểu Cửu gia gia ơi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả!
Quản gia chạy được vài bước, bị mưa đá hòa tan trên boong tàu làm trượt chân ngã xuống, ôm đùi khóc rống lên.
@by txiuqw4