Về đến nhà, Trình Tiểu Cửu lập tức đem chuyện mình và Vương Nhị Mao chuẩn bị đi ứng mộ hương dũng ẫu thân biết. Hắn biết rõ mẫu thân luôn không mong muốn mình đi làm những việc nguy hiểm, bởi vậy hắn cố tìm từ, nói một cách uyển chuyển nhất, nhưng lúc nói xong, biểu hiện trên mặt mẫu thân làm hắn kinh hãi.
Đó là một biểu hiện bất đắc dĩ và thất vọng, thê lương, buồn bã, sầu khổ và cô quạnh đan xen vào nhau. Ánh trăng đêm xuyên qua song cửa sổ không có rèm che, rọi lên gương mặt của mẫu thân, hiện rõ nỗi thất vọng và không cam lòng ẩn dấu trong mỗi một nếp nhăn của bà. Trình Tiểu Cửu không dám trực diện đối mặt với sắc mặt của mẫu thân, chậm rãi cúi đầu, thử thăm dò bổ sung tiếp:
- Con cũng đã hỏi qua rồi, hương dũng không coi là nghề nghiệp hèn hạ, sau này có thể tiếp tục tham gia khoa cử. Huyện Quán Đào này không có Huyện thừa, Huyện lệnh lão gia là quan văn, không hiểu dẫn binh như nào, cho nên khi huấn luyện sẽ không quá nghiêm ngặt. Ban ngày vào giờ Mão thì con phải ở sàn đấu, buổi tối còn có thể về nhà đọc sách, chắc chắn sẽ không làm lỡ khoa cử! Hơn nữa, cha con cũng quen biết một vài người trên quan trường, cơ hội khoa cử được đề cử hẳn là cũng nhiều.
Hắn nói liên miên, sợ mẫu thân ngăn cản. Trình Chu thị lẳng lặng nghe, từ đầu đến cuối không nói một câu nào, ngay cả một tiếng ho khan, một tiếng thở dài cũng không có. Trình Tiểu Cửu rất nhanh không nói nữa, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chột dạ nhìn mẫu thân, hắn thấy mái tóc bạc của mẫu thân bị gió đêm làm khẽ lay động, sáng lấp lánh trước ánh nguyệt. Mỗi một sợi tóc bạc đều là vất vả vì cái nhà này, mười mấy năm qua, mỗi khi hắn lớn hơn một chút, tóc bạc bên thái dương của mẫu thân lại nhiều thêm một chút.
Hắn lại cúi đầu xuống thật nhanh, thay đổi chủ ý của mình:
- Nếu mẹ sợ con gặp nguy hiểm, vậy thì ngày mai con đi gặp người môi giới tìm việc khác là được, để Vương Nhị Mao đi ứng mộ hương dũng. Dù gì thì đãi ngộ hương dũng cũng không được tốt lắm, không bằng làm bảo tiêu có khi tốt hơn.
Trình Chu thị nhẹ nhàng lắc đầu, như đã hiểu ý tứ của Trình Tiểu Cửu, chậm rãi mở miệng:
- Muốn đi, con cứ đi làm hương dũng đi, tốt xấu gì cũng không phải xa nhà, nhưng phải cẩn thận một chút, Huyện nha tuy nhỏ, nhưng cũng là một nơi quan trường.
- Con nghe lời mẹ, tuyệt đối sẽ không gây chuyện.
Trình Tiểu Cửu nghe mẫu thân nói nhẹ nhàng, liền cười bảo đảm.
- Đương nhiên mẹ tin tưởng con không đi gây chuyện!
Trình Chu thị khẽ thở dài, nhưng trên mặt lại hiện nụ cười:
- Con trưởng thành rồi, chuyện gì cũng nên có chủ kiến, mẹ không can thiệp nhiều.
- Mẹ, mẹ sao nói vậy chứ.
Trình Tiểu Cửu dịch sát lại gần mẫu thân, vẻ mặt kháng nghị:
- Con dù có lớn thế nào thì chẳng phải vẫn là con trai bé bỏng của mẹ sao? Nếu như mẹ nghĩ con không nên, dù nói thế nào, con cũng sẽ không vi phạm.
- Con đó, chẳng ra sao cả.
Trình Chu Thị bị biểu hiện trên mặt con trai mà phì cười, tay chỉ vào trán Tiểu Cửu:
- Đi đi, mẹ không ngăn cản con, dù sao chúng ta không thể so với trước đây, bằng không, bất luận thế nào mẫu thân cũng sẽ không cho con đi làm nha dịch!
Đại khái là muốn quật khởi lại sự vinh quang Trình gia năm xưa, bà lại thở dài, hạ thấp giọng căn dặn:
- Nhưng con phải nhớ kỹ, chớ mạnh mẽ xuất đầu, cũng chớ quá khinh thường. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, người nào làm việc gì, ông trời tuy rằng không nói, nhưng lại thấy rất rõ ràng.
-Vâng, con chắc chắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với tổ tiên Trình gia!
Trình Tiểu Cửu trịnh trọng gật đầu.
- Quan trọng chính là con phải tự học cách bảo vệ mình.
Trình Chu thị lắc đầu, vừa cười vừa cặn dặn thêm một câu.
- Mẹ yên tâm, hán tử bình thường cùng lên ba năm người cũng không phải là đối thủ của con.
Trình Tiểu Cửu giơ tay gồng mình, lập tức cơ bắp cuồn cuộn nổi lên.
- Đúng là tự hại mình, cần gì gắng sức như vậy. Đứa trẻ này đúng là...
Trình Chu thị cười bổ sung. Nói được phân nửa, bà lại thấy trang phục và dụng cụ mà con trai chuẩn bị sáng mai mặc vào, liền lắc đầu, nuốt câu cuối trở lại. Bà biết lúc này bất luận mình nói gì, con trai nghe cũng không hiểu được. Điều này không phải là con trai bất hiếu với mình, thiếu niên có chí hướng, mà phụ mẫu cuộc đời nhiều kinh nghiệm, lúc này mà nói thì chỉ càng thêm ràng buộc với con trẻ mà thôi. Chỉ đến lúc chúng bị đánh cho đầu rơi máu chảy, thì mới nhớ được những lời cha mẹ đã căn dặn hôm nay, mới có thể hiểu, rất nhiều cạm bẫy mà phụ mẫu từng nhắc nhở mình, chỉ là lúc đó lòng chúng đã quyết, quay người đi là lập tức quên hết.
Lúc này Trình gia có thể làm gia trang phục và dụng cụ chỉ là một tấm vải đay cùng với một chiếc áo ngắn, một chiếc quần vải đay, một đôi giày, một chiếc khăn đen vấn đầu mà thôi. Đều là đồ vật cũ mà năm xưa phụ thân Trình Tiểu Cửu từng dùng rồi, màu sắc đã phai, cho nên không cần phải lo lắng phải may mới. Những y phục này căn bản là dự định để Trình Tiểu Cửu khi lớn lên để mặc, cho nên nó vô cùng dài và rộng. Trình Chu thị tiếc nuối vì không kịp thời gian, cả đêm khâu khâu chỉnh sửa, miễn cưỡng mới chỉnh sửa được vừa vặn một chút.
Mặc dù như vậy, trang phục của Trình Tiểu Cửu lúc đến điểm danh tại huyện nha vẫn rất lạc lõng, ngay cả bằng hữu tốt là Vương Nhị Mao cũng không muốn đứng gần hắn, nhìn hai chân trần của mình, lại nhìn giày của hắn, không ngừng chế nhạo:
- Tiểu Cửu ca, hôm nay huynh định đi ra mắt sao, sao lại ăn mặc chỉnh tề như vậy? Nếu đệ là huyện lão gia, chắc chắn sẽ chọn huynh đầu tiên đấy. Không nói cái khác, chỉ nói trang phục này, chậc chậc chậc, hương dũng như này, giáo uy cũng chưa hẳn có khí thế như vậy.
- Đừng dong dài, lát đi theo sát ta.
Trình Tiểu Cửu đấm Nhị Mao một cái, thuận thế nhét một thứ vào tay y:
- Nhai đi.
- Gì, vâng, vâng.
Vương Nhị Mao ngây ra một lúc, lập tức cảm giác được lòng bàn tay đích đầy mỡ, cúi đầu, rất nhanh nhét miếng thịt vào mồm, vị thịt làm y tiết nước bọt liên tục, giây lát đã nuốt miếng thịt vào bụng. Trong dạ dày lập tức mang đến cảm giác ấm nóng, cả người lại tràn ngập tinh thần. Y bước nhanh vào bước, giữ vai Trình Tiểu Cửu, hạ thấp giọng hỏi:
- Thịt khô đó nha, Tiểu Cửu ca, huynh ở đâu mà có được thịt khô vậy. Mà thịt gì đó, đệ lớn thế này rồi mà chưa từng được ăn đấy.
- Rắn, đêm qua ta trăng sáng ta bắt được.
Trình Tiểu Cửu liếc nhìn Nhị Mao, nhanh chóng giữ cằm y lại:
- Đừng nhổ ra, ăn thịt mới có sức, trong bụng có chút thức ăn, chắc chắn sẽ có tinh thần.
Vương Nhị Mao vội che miệng lại, dùng hết sức để đè nén sự khó chịu trong dạ dày của mình xuống. Một thiếu niên nhà nghèo không để ý nhiều như vậy, chuột đồng, ếch hay các loại gì đó đều là mỹ vị trong mắt hắn. Nhưng loại độc xà trơn trượt thì lại là con vật mà những đứa trẻ phương bắc sợ nhất, y nghĩ đến miếng thịt đó, cả người đã ngứa ngáy, khó chịu đến buồn nôn.
- Theo sát ta, đừng để người khác chen lấn là được.
@by txiuqw4