Dù là áo giáp kim cương đi nữa mà có ý đồ xuyên qua, chỉ sợ cũng không thiếu được nướng thành bầu rượu rồi! (chú thích)
Nhìn cảnh này, chúng chủ trại đều đoán Trình Danh Chấn khó giữ nổi cái mạng nhỏ của mình rồi, không kìm nổi lắc đầu thở dài. Đỗ Ba Lạt lại không cam lòng, rất vất vả mới tìm được một chàng rể, dùng sức đẩy Ngũ Đương gia Hách Lão Đao, thấp giọng cầu khẩn ý nói:
- Lão ngũ, ngươi có thể phái người đi tìm Quyên Tử không, tốt xấu gì nha đầu ấy cũng kêu ngươi một tiếng sư phụ mà!
- Lời này không cần ngươi nói!
Hách Lão Đao trợn tròn mắt, tức giận đáp lại,
- Ta phải tự mình đi, Cửu Đương gia là vì mọi người mà lao vào nguy hiểm, hắn dù không còn sống, ta cũng phải mang thi thể hắn trở về!
Dứt lời, lão hướng Đại Đương gia Trương Kim Xưng chắp tay, liền giục ngựa hướng ánh lửa mà phóng đi. Mấy chục thân binh hô lên một tiếng, phóng ngựa đuổi theo, đoàn người trong nháy mắt đã đi xa, chỉ thấy bóng dáng ngày càng mờ dần, như hòa vào cùng đốm lửa, không một ai quay đầu lại.
Nhìn theo lưng Hách Lão Đao dần biến mất trong làn khói dày đặc, Trương Kim Xưng chậm rãi quay người, trước tiên hướng các huynh đệ nhìn qua một lượt, sau đó nhìn Nhị Đương gia Tiết Tụng ra lệnh:
- Ta thấy trong một chốc nữa quân địch chưa thể vượt qua đám cháy được. Ngươi phái vài huynh đệ thân cận một chút đi qua thành Tây kiểm tra, thử xem kênh đào đóng băng có rắn chắc không. Nếu đến bình minh Thất Đương gia và Cửu Đương gia còn chưa trở lại, ngươi liền mang theo đồ quân nhu, trẻ nhỏ, nữ nhân và những ngươi già yếu rút lui theo đường kênh đó, Ta ở đây thay ngươi cản phía sau!
Nhị Đương gia Tiết Tụng ngẫm nghĩ một lát, trịnh trọng gật đầu. Ngoắc thêm vài tên tiểu đầu mục tâm phúc, phụng mệnh dẫn dắt các huynh đệ đến thành tây dò đường. Đợi tất cả đều an bài xong xuôi rồi, lại đem ánh mắt nhìn ánh mắt Trương Kim Xưng, thấp giọng đề nghị:
- Quan quân muốn tập kích chúng ta bất ngờ, không chừng hết hy vọng rồi. Nhưng chúng ta cũng không có cơ hội, thừa dịp lúc này chưa ổn định đánh bọn họ trở tay không kịp. Sau khi trời sáng hay là Đại Đương gia dẫn theo quân chủ lục che trở người già yếu và quân nhu rút lui trước đi. Ta dẫn huynh đệ bản trại cản phía sau là được, dù sao cũng có thể cản quan quân lại trong chốc lát, nếu thật sự không đánh lại, cùng lắm ta học Cửu Đương gia, đem toàn bộ cửa huyện Quán Đào đóng lại, rồi đốt cháy hết bọn khốn kiếp này!
- Lát nữa các ngươi đều đi đi, ta cản ở phía sau!
Đỗ Ba Lạt trước đây mỗi lần đánh giặc đều chạy trốn ở phía sau, lần này lại đột nhiên vòng vo tính.
- Quyên Tử và Tiểu Cửu nếu đều không về, ta còn sống vì cái gì chứ, một người liều mạng không đủ, hai người liều mạng kiếm lại một!
Chúng trại chủ nghe Tam Đương gia nói như vậy, trong lòng bất giác cảm thấy rất nghiêm nghị. Nơi xa tuy rằng ngọn lửa đã ngập bầu trời, nhưng khi ngọn lửa tắt, đến lúc đó hàng vạn quan quân Đại Tùy mặc áo giáp cưỡi ngựa đạp trên tro tàn tiến vào giết, đám lâu la hơn phân nửa lấy cây gỗ làm binh khí thì có thể chống cự được bao lâu? Cái gọi là cản phía sau, cùng lắm là hy sinh mấy người, để đại đa số những người còn lại có cơ hội sống sót mà thôi. Bất kể trong sáu chủ trại người nào lưu lại, kết cục chém đầu là không thể thoát khỏi!
Có Trình Danh Chấn xả thân làm tiền lệ bày ra trước mắt, vài trại chủ không muốn bị coi thường, trong lúc nhất thời, cản phía sau thành “Đẹp kém”, ai cũng muốn ở lại, không ai muốn chạy trước.
- Không bằng toàn bộ ở lại đánh một trận, quan quân lại không mọc ra được ba đầu sáu tay!
Không quen nhìn bộ dạng bi tráng của các trại chủ như vậy, Bát Đương gia Lê Phương Nguyên mới lớn tiếng nhắc nhở.
- Cửu Đương gia đã đem ngọn lửa này nung đỏ bầu trời, nói không chừng đã thiêu cháy sạch hết quan quân rồi, những tên nào còn sống sót qua ngọn lửa, chúng ta lập tức đem giết. Còn chưa biết ai chắc ai sẽ thua ai sẽ thắng đâu!
- Bọn họ có thể tất cả đều là kỵ binh!
Tứ Đương gia Vương Ma Tử lập tức lớn tiếng phản bác. Trương Gia Quân mặc dù ở Hà Bắc xếp ở vị trí thứ năm, nhân sĩ chủ yếu là các Hương Dũng ở địa phương, việc giao chiến với quan quân, gần như chưa có thành tích nào nổi bật.
- Kỵ binh thì sao, cùng lắm là một mạng đổi một mạng. Cửu Đương gia có thể liều mình, chúng ta cũng có thể liều mình!
Lục Đương gia Tôn Đà Tử xưa nay không tham dự việc chỉ huy, lúc này lại lên tiếng.
- Đúng không thể để cho Cửu Đương gia chết một cách vô ích!
Chúng Đường chủ cũng tán thành quan điểm quyết chiến với địch, liền nhanh chóng đáp lại.
- Người chết như chim bay lên trời. Nam nhân dù sao cũng phải xứng làm nam nhân!
Bị nhiễm cảm xúc của các trại chủ, vài tên đầu mục cũng tỏ rõ thái độ.
Từ lúc khởi nghĩa tới nay, Trương Gia Quân chưa bao giờ đồng nhất một lòng như hôm nay. Phóng tầm mắt nhìn lại, đám lại trong đám binh lính có mười người ít nhất cũng có sáu người ôm quyết tâm tử chiến, nét mặt rất trang nghiêm.
Đại Đương gia Trương Kim Xưng nhìn không kìm nổi cười lớn, sau đó thở dài, lớn tiếng nói:
- Tốt, các huynh đệ đều muốn cùng quan quân sống mái một phen, chúng ta cùng xông lên đánh một trận. Ai cũng không lùi, dựa vào hỏa thế, ta tự mình dẫn các ngươi xông lên phía trước!
- Nguyện cùng Đại Đương gia đồng sinh cộng tử!
Các đầu mục lớn nhỏ đem đao rút ra, nâng cao hướng lên bầu trời hô.
Đang vào lúc bi tráng như vậy, đột nhiên vọt lên một bóng người. Trước mặt mọi người hiện lên một người cả người đầy khói lửa cháy, hai tay lại vững vàng ôm trước ngực.
-Ngũ Đương gia đã trở lại.
Lập tức có người nhận ra người vừa tới, niềm vui bất ngờ kêu to lên.
- Ngũ Đương gia, Ngũ Đương gia đã trở lại!
- Thất Đương gia, ta nhìn thấy Thất Đương gia rồi!
Tiếng la vừa vang lên, những câu nói phát ra âm thanh vui mừng. Toàn quân đang chỉnh tề bỗng nhiên nhốn nháo, Trương Kim Xưng tự mình đi lên đầu, cùng đám tiểu lâu la chén chúc tiếp đón.
- Tránh ra, tránh ra, mở rộng ra một chỗ!
Ngũ Đương gia Hách Lão Đao vừa dùng chân khống chế ngựa, vừa lớn tiếng quát lớn.
- Lão người gù đâu rồi, tìm lão người gù lại đây nhanh lên, Cửu Đương gia vẫn còn thở, nhanh nghĩ biện pháp cứu hắn!
Dứt lời, nhảy xuống khỏi ngựa, đem người đang ôm trong lòng thả xuống một bãi đất trống. Ngồi xổm xuống dùng tay lấy tuyết giúp người này lau khuôn mặt. Chúng Đương gia vừa nhìn thấy người Hách Lão Đao vừa ôm chặt trước ngực, người đen giống như cục than nhưng vẫn nhận ra đó là Trình Danh Chấn. Lập tức rẽ ra hai bên, đôi mắt trông mong nhìn Tôn Đà Tử tiến hành cứu chữa.
Lục Đương gia Tôn Đà Tử sớm bị vây quanh lại đây, ngồi xổm xuống bên cạnh Trình Danh Chấn kiểm tra xem vết thương như thế nào. Chỉ thấy tay trái hắn dính đầy rơm rạ, tay phải hắn dính đầy than đen, thuần thục đem thân thể người thiếu niên lau sạch sẽ. Sau đó dùng tay ép lên ngực hắn đè vài cái, lớn tiếng nói,
- Vẫn tốt, chỉ có điều bị khói hun làm cho hôn mê thôi. Áo choàng trên người tiểu tử này có dính tuyết, nên cách một tầng nhiệt, nếu không đã bị lửa thiêu rồi. Mọi người hãy lui ra xa một chút, để hắn có không khí mà thở! Lão ngũ huynh tiếp tục lấy tuyết lau thân thể cho hắn, chỗ nào y phục không che được, đều phải dùng sức lau thật kỹ!
- Ta đến rồi, ta đến rồi, ta đến rồi đây!
Đỗ Ba Lạt nghe nói con rể vẫn còn có thể cứu, vui mừng đến mức gần như chẳng thèm lau nước mũi, tách mọi người ra, nắm lấy tuyết hường người Trình Danh Chấn lau. Hố đất bị gió thổi bên trong đọng lại một chút tuyết đã nhanh chóng bị đem đi lau hết, cũng không cần Trương Kim Xưng nói, nhóm lâu la nhanh chóng tản ra, đem tuyết đọng ở gần thu lại, xếp hàng đưa đến gần.
- Không cần cứu hắn, để hắn chết đi!
Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng quát mắng rất lớn, Thất Đương gia Đỗ Quyên đẩy phụ thân của mình ra, lấy tuyết trên tay những người đang lấy tuyết đến, hung hăng ném vào mặt Trình Danh Chấn.
- Quyên Tử, con bị làm sao vậy?
Đỗ Ba Lạt bị hành động điên cuồng của con gái làm cho hoảng loạn, kéo kéo tay áo con gái, thấp giọng truy hỏi.
- Đừng cứu hắn, là chính hắn muốn chết!
Đỗ Quyên dùng sức vung ống tay áo, từ tay của thân phụ ra, lấy tuyết từ nhóm lâu la đang chuyển đến tiếp tục ném thẳng vào người Trình Danh Chấn.
- Đáng chết, hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài thành, ngươi đụng phải quan quân là đáng lắm!
Bị nàng làm náo loạn như vậy, các huynh đệ xung quanh không dám tiếp tục lấy tuyết hỗ trợ. Một đám sững sờ đứng yên tại chỗ, biết rõ như vậy là không ổn, vẫn là đôi mắt nhìn thấy Đỗ Quyên cướp tuyết trên tay mọi người, hung hăng ném vào mặt Trình Danh Chấn.
- Nha đầu, nha đầu, con còn muốn lấy hắn, thì để chừa cái mặt hắn ra một chút.
Người ngoài không nên nhúng tay vào việc của đôi vợ chồng mới cưới, nhưng Đỗ Ba Lạt lại không thể để con gái tùy ý càn quấy, lại lần nữa đi lên trước thấp giọng cầu khẩn,
- Hắn không đúng, nhưng dù sao cũng là nam nhân của con phải không?! Con vừa rồi phải ra sống vào chết mới tìm được hắn, tìm về vất vả như vậy rồi, cần gì phải làm mất mặt hắn trước mặt mọi người!
- Ai muốn lấy hắn chứ, hắn nghĩ tưởng hắn đẹp lắm à!
Không biết là do bị hun khói, hay bị Trình Danh Chấn làm cho tức giận, hai mắt của Thất Đương gia Đỗ Quyên đỏ bừng.
- Hắn, chính tự hắn muốn chết, con cần gì phải ngăn cản!
Nói đến đây, nàng cúi đầu, hai hàng nước mắt chảy ra, lau sạch khuôn mặt bị khói hun đen thành màu trắng.
Nhìn thấy con gái thương tâm như thế, Đỗ Ba Lạt cũng biết việc Trình Danh Chấn đêm nay gặp quan quân chỉ sợ là có chuyện khác nữa. Thở dài, thấp giọng nói,
- Con không muốn lấy hắn, cha cũng không ép con. Tóm lại là rất vất vả mới đem hắn về được, con hãy để cho lão gù cứu hắn tỉnh đã rồi nói sau! Đừng để kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
- Chết là đáng đời!
Đỗ Quyên lau nước mắt, cắn răng nguyền rủa. Nâng chân lên, đá mấy cái vào người Trình Danh Chấn đang bất tỉnh cho hả giận, nhìn thấy tay hắn, trên mặt hắn dính đầy than, không khỏi mềm lòng, lấy tuyết cùng mọi người, ra sức lau cho hắn.
- Lão ngũ tìm được hắn ở đâu vậy?
Thừa dịp Đỗ Quyên đang ở bên cạnh càn quấy, Trương Kim Xưng đem Hách Lão Đao kéo qua bên cạnh, giảm thấp thanh âm xuống hỏi.
- Cách thành năm dặm, không phải là ta phát hiện ra, là Quyên Tử tìm được hắn trước. Nha đầu ngốc tưởng hắn đã chết rồi, đang ôm hắn chuẩn bị tự tử đấy!
Hách Lão Đao cười cười, để lộ ra một hàm răng trắng ở phía trong, bên ngoài môi bị khói hun đen.
Lão mang theo mấy chục tâm phúc men theo rìa ngọn lửa xông vào, liên tiếp xông qua hai tầng lửa lớn, mới tìm được hơn mười tên lâu la đang kinh hãi ở một bãi trũng. Đoàn người vây Đỗ Quyên lại, sống chết không chịu rẽ ra một thông đạo, mà Thất Đương gia lại kiên cường ôm “Thi thể” Trình Danh Chấn chọn chỗ lửa cháy to nhất mà xông vào…
- Ai đang chuẩn bị lao vào lửa chứ, con đang định đem hắn đốt thành tro, đúng lúc sư phụ vừa đến!
Không đợi Hách Lão Đao tiếp tục miêu tả, trong đám người lập tức vang lên một tiếng sắc nhọn phản bác.
- Đúng, đúng, sư phụ đến không đúng lúc, được chưa!
Hách Lão Đao trước nay không cùng nữ nhân chấp nhặt, cười ha hả đáp lại.
- Đúng rồi! Lúc ấy con muốn thử xem quân địch có khả năng xuyên qua đám cháy vào thành được không thôi!
Tiếng Đỗ Quyên lại từ trong đám đông vang lên, mơ hồ mang theo vài tia phẫn nộ.
- Càn quấy!
Trương Kim Xưng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Quyên.
- Nếu ngươi bị lửa đốt cháy, ngươi nói mọi người làm sao ăn nói với cha ngươi?! Ngươi cuối cùng có thấy rõ ràng không, quân địch đến như thế nào?
Chú thích: Thiếc bầu rượu, người cổ đại thường dùng dụng cụ này để đựng rượu, bởi vì nhiệt độ nóng chảy của thiếc thấp, vì vậy rất dễ dàng bị cháy.
@by txiuqw4