sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển 2 - Chương 176: Đằng Uyên (11)

Bất cứ một người con gái nào cũng có quyền quan tâm trượng phu của mình, lấy đó làm cớ để xuất đầm, quả thực khiến Trương Kim Xưng khó mà từ chối. Trên thực tế, trên đường quay về trại chính, trong lòng Đại Đương Gia Trương Kim Xưng đã bắt đầu thấy hối hận. Ông hối hận mình đã quá hấp tấp đưa ra quyết định không đưa quân đi tiếp viện Trình Danh Chấn, càng hối hận vì bản thân dễ dàng mắc bẫy Đỗ Quyên. Nha đầu lừa đảo này từ bé đến lớn có khi nào ngoan ngoãn thế này đâu? Nghe được tin Trình Danh Chấn đi liều mình cùng người, còn có thể ngoan ngoãn ngồi may vá? Hơn nữa còn như con chim nhỏ nép vào người vậy:

- Cháu thì có chủ ý gì hay chứ, Đại Đương Gia thu xếp thế nào, thì cháu xin theo thế!

Nếu con gái của Đỗ Ba Lạt tính tình ngoan ngoãn thế thì lão Ba Lạt sẽ không ngày nào cũng bị con gái làm cho tức đến nỗi tóc rụng cả búi to!

Không nghi ngờ gì, mấy cái kĩ xảo quỷ quyệt này của cô đều là học từ Liễu Nhi cả. Dạo này mình không chịu khó dạy dỗ Liễu Nhi- cô “tiểu tiện nhân” này ngày càng khoa trương, quỷ kế gì cũng có thể nghĩ giúp người khác được.

Nhưng, cho dù đã đưa ra quyết định không phái quân cứu viện Trình Danh Chấn, để giữ gìn hình ảnh của Đại Đương Gia, Trương Kim Xưng không thể lật lọng mệnh lệnh ông vừa mới cho Tiết lão nhị truyền xuống, như vậy sẽ làm tổn hại vô cùng cho uy tín của ông ở cái đầm này, hơn nữa còn mang lại hình ảnh yếu đuối trong lòng người khác. Bất cứ ảnh hưởng nào do tổn thất mang lại đều không thể tính đếm được, muốn ngồi vững trên cái ghế Đại đương gia, ông bắt buộc phải biểu hiện ra đôi chỗ không giống người bình thường!

Cho nên, khi Đỗ Quyên đòi theo đuôi kị binh của Hách Lão Đao, xuất đầm thăm dò tin tức của Trình Danh Chấn, Trương Kim Xưng cho phép không chút do dự. Đồng thời để biểu thị sự quan tâm, còn đặc biệt chọn ra hai mươi người trong số đám thị vệ, để bọn họ bảo vệ cho Đỗ Quyên. Ai ngờ Đỗ Quyên quyết không nhận phần tâm ý này, kiên quyết chỉ mang theo đám thị vệ ngày thường của mình là đủ rồi. Trương Kim Xưng nói mãi, cô mới chấp nhận mang theo mười người trong số đó, lệnh ười người còn lại ở lại, tận tâm bảo vệ an toàn cho Đại Đương Gia.

- Ồ! Ở cái đầm Cự Lộc một mẫu ba phân đất này, an toàn của ta thì có thể có vấn đề gì chứ!

Trương Kim Xưng khinh thường bĩu môi, cảm thấy khó chịu bởi cái kiểu khách khí mà Đỗ Quyên vừa mới học được. Lời còn chưa dứt, Đỗ Quyên đã quay đầu ngựa, hùng hổ lao ra ngoài, chỉ để lại một đám bụi cuộn lên mù mịt, và vô só những cái miệng há hốc vì kinh ngạc.

- Còn không thúc ngựa đuổi theo!

Trương Kim Xưng nhấc chân đá một cước vào tên thị vệ gần mình nhất, lớn tiếng quát.

- Nếu Thất đương gia có mệnh hệ gì, các ngươi cũng không cần về nữa! Cho dù ta có tha cho các ngươi, Đỗ Ba Lạt và Hách Lão Đao cũng sẽ lột da các ngươi!

- Ôi, ôi!

Bọn thị vệ nhe răng nhếch miệng, chạy thục mạng về phía chuồng ngựa, kêu loạn lên dắt ngựa cưỡi lên, đuổi theo dấu vó ngựa Đỗ Quyên để lại, vội vội vàng vàng đuổi theo hơn một canh giờ, chạy thẳng một mạch đến cả người và ngựa đều sùi bọt mép ra, mà đến ngay cả cái bóng của Thất Đương Gia cũng không thấy.

May mà đất quanh đầm Cự Lộc ẩm ướt, dấu chân ngựa lưu lại rất rõ. Bám theo dấu chân để lại của đoàn ngựa dưới trướng Hách Lão Đao và đoàn thân binh dưới trướng Đỗ Quyên, đám thị vệ cố hết sức kiểm soát tốc độ ngựa, cứ cách một canh giờ lại dừng nghỉ một lần vất vả đi tiếp. Từ sáng sớm đuổi theo cho tới khi mặt trời lặn, rồi sau đó lại đuổi theo từ khi mặt trời lặn đến quá ngọ hôm sau, cuối cùng đến khi mặt trời sắp xuống núi ngày thứ hai, mới thấy dấu hiệu của kị binh nhà mình mắc trên cây bên rừng.

- Ôi giời, bà ngoại của ta ơi!

Cho dù có hai mấy thằng đàn ông cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp một đứa con gái, đám thị vệ lại không chút cảm thấy mất mặt. Thấy người của mình đảm nhiệm cảnh giới, lập tức xuống ngựa, nằm dạng trên mặt đất thở hồng hộc. Lúc này, ngựa của bọn họ cũng sắp mệt rã rời rồi, lúc chủ nhân xuống ngựa, chúng cũng lập tức quay cuồng trên mặt đất, thở dốc, rên rỉ, nếu không có người cứu trị kịp thời, nhìn thấy sẽ là thứ phế vật chỉ có thể cho vào nồi canh được thôi.

- Ngựa của ai, mau lôi dậy cho ông, đừng để phát ra tiếng động nữa, nếu không ông đây làm thịt cả người lẫn ngựa!

Tên tiểu tử phụ trách cảnh giới trong rừng cực kì nóng tính, nghe thấy tiếng động bên ngoài, thò đầu ra quát lớn.

- Trương đô úy! Mau phái người đến giúp một tay! Các huynh đệ đã không còn sức buộc ngựa nữa rồi.

Có tên thị vệ mắt sắc gọi là Vương Khiêm, nhận ra người đang nói là thuộc cấp đắc lực của Hách Lão Đao- Trương Trư Bì, liền kìm giọng khẩn cầu.

- Sao lại là ngươi, tiểu tử?

Trương Trư Bì dụi mắt, xác nhận kẻ nằm trên mặt đất bẩn như con lợn đất cái kia là thân vệ của Đại Đương Gia, không nén nổi kinh ngạc kêu lên.

- Còn không phải là bị Thất Đương Gia hại sao! Đại Đương Gia kêu chúng ta bảo vệ cô ấy.

Vương Khiêm khoát tay, vẻ mặt quỉ quái:

- Ngươi thấy Thất Đương Gia rồi sao, cô ấy nói xuất đầm nghe ngóng tin tức!

- Mấy người các ngươi thật đúng là rác rưởi!

Trương Trư Bì lắc đầu châm biếm, vẫy tay gọi đến một đội huynh đệ, hai người khiêng một người, đem đám Vương Khiêm cùng cả ngựa lôi vào trong rừng cây. Vừa đi hắn vừa giải thích cho đối phương tại sao lại làm vậy.

- Trong núi Oa Tử lập tức sẽ đánh nhau. Cửu Đương Gia lập cho Dương Bạch Mao một cái bẫy ở đó. Vương đô úy phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới dụ được cái tên họ Dương đó tới đây. Nếu để tiếng ngựa kêu dẫn đến nghi ngờ, nếu Cửu đương gia kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Thất Đương gia nhất định sẽ không để yên cho các ngươi!

- Thất Đương gia cũng ở đó?

Vương Khiêm có được thông tin mình cần gấp, tinh thần lập tức rung động.

- Cửu đương gia với tên họ Dương đó vẫn chưa đánh nhau sao? Chúng ta cứ nghĩ là sớm đã đánh xong rồi cơ!

- Nhỏ giọng giùm một chút, không ai bảo ngươi là câm đâu!

Trương Trư Bì đem ngón tay đặt ở trên môi, ra hiệu không được phép lên tiếng. Sau đó bản thân cũng hạ giọng xuống thấp hết mức có thể, như nói thầm giải thích:

- Thân thủ Thất Đương Gia hơn các ngươi nhiều, đầu nửa đêm đầu tiên đã đuổi kịp chúng ta rồi. Đám mật thám hôm qua phái ra nói Cửu Đương gia lui về chỗ thung lũng Hồ Ly, chúng ta cứ nghĩ là bị thiệt lớn dưới tay tên họ Dương, vội vàng đến cứu giúp. Kết quả là mới đi được có nửa đường đã bị đám mật thám của Cửu Đương gia đón đầu đẩy về. Cửu đương gia và mọi người nói, không cần lên trước giúp sức, cứ ngồi yên lặng xem là được rồi!

- Cũng chỉ có Cửu đương gia có gan này!

Tuy mệt đến mức khắp người không có chỗ nào không đau, nhưng Vương Khiêm vẫn cảm thấy chuyến đi vất vả này vô cùng đáng giá. Quận thủ Thanh Hà Dương Thiện Hội là người thế nào, gần như toàn bộ Lục Lâm hào kiệt Thanh Hà nhìn thấy cờ hiệu của hắn là phải đi đường vòng. Còn Trình Danh Chấn lại dám chủ động đến gõ cửa gây sự với hắn, hơn nữa còn dụ hắn từ Tông thành đến thung lũng Hồ Ly, như dắt con lừa vậy!

Nhắc tới Trình Danh Chấn, Trương Trư Bì vẻ mặt cũng tự hào:

- Đương nhiên rồi, ngươi cũng không xem xem Cửu Đương Gia là người đàn ông của ai! Thất Đương Gia là đệ tử quan môn của Hách gia chúng ta đấy, là người đàn ông có thể thu phục cô ấy, phải là người giỏi như thế chứ đúng không?

- Cũng đúng!

Đám người Vương Khiêm không ngừng gật đầu. Nhớ năm đó, toàn bộ đầm Cự Lộc cứ có gã đàn ông nào vừa độ tuổi muốn tiếp cận với Ngọc la sát, đánh bạo lại gần, thì kẻ đó đều không bị đánh ột trận roi đến nỗi dục vọng tiêu tan hết. Duy chỉ có Cửu Đương gia Trình Danh Chấn xưa nay chưa từng được ăn roi của Thất Đương Gia, lại còn khiến cho Cửu Đương Gia cam tâm tình nguyện buông roi, cầm kim thêu nữa.

Lúc nói chuyện, phía tước đột nhiên vang lên mấy tiếng quạ kêu, “oa, oa oa!” liền sau đó đàn quạ bên đỉnh núi Lâm Sao cũng hưởng ứng, “oa, oa, oa!”. Đó là giống chim chết chóc, ăn rắn chết, cá chết và xác thối động vật để sống, chỗ xuất hiện toàn báo điềm gở. Đám người đang thấp giọng cười đùa đột nhiên trở nên khẩn trương, nghển cổ nhìn lên phái đỉnh núi. Đám chiến mã bị lôi vào trong rừng cũng không ngừng đạp móng xuống đất, muốn hí lên, nhưng mõm lại bị đám sĩ tốt dùng quần áo buộc chặt lại, chỉ có thể “ xịt, xịt, xịt” thở mạnh bằng mũi.

- Còn chưa tới!

Trương Trư Bì vươn cổ nhìn trong chốc lát, cúi đầu xuống thấp giọng giải thích với cả bọn.

- Lấy tiếng quạ đen làm tín hiệu, chắc chắn là tên tôn tử Vương Nhị Mao kia nghĩ ra. Cũng chính tên tôn tử đó, xuất chiêu nào cũng mang theo ba phần tổn hại!

Trái tim treo trong cổ họng của mọi người vừa buông lỏng, lập tức cảm thấy váng đầu hoa mắt. Dựa vào thân phận thị vệ Đại trại chủ của mình, Vương Khiêm bò vài bước lên triền núi, vừa đi vừa kiếm ình cái lí do,

- Ta phải đi bảo vệ Thất Đương Gia, ngộ nhỡ cô ấy có mệnh hệ gì, Đại Đương Gia nhất định sẽ lấy đầu ta.

- Chúng ta cũng phải đi, Vương đội trưởng, đợi chúng ta với!

Mấy tên thị vệ còn lại vừa nghe thấy vậy, từ dưới đất lập tức bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy theo sau Vương Khiêm. Vào gần hơn một chút thì thấy rõ hơn, ở sau núi mà chịu dằn vặt, chi bằng trông thấy kết quả sớm một chút.

- Tất cả quay trở lại cho ta, Ngũ Đương gia có lệnh, kẻ nào kinh động quân địch sẽ phải chết!

Trương Trư Bì thấy thế, vội vàng chạy lên ngăn cản. Chỉ lôi mỗi cái tên Hách Lão Đao ra với lũ này chắc chắn không mấy trọng lượng, tay cầm chuôi đao, y lại bổ xung thêm:

- Thất Đương Gia cũng nói rồi, kẻ nào dám gây thêm phiền phức cho Cửu Đương Gia, cô ấy sẽ lấy đầu kẻ đó. Các ngươi không sợ thì cứ việc đi vào, xem có phải cô ấy tùy tiện giỡn chơi thôi không!

Đám thị vệ chả mấy sợ Hách Lão Đao nhưng đối với cái tên Đỗ Quyên thì thật lại có vài phần kỉnh sợ. Do dự một chút rồi vội vàng dừng bước. Trương Trư Bì cũng không muốn đắc tội đối phương quá mức, nhanh chóng buông tay khỏi chuôi đao, chắp tay nói:

- Mấy vị huynh đệ cứ cho là nể mặt ta đi, đừng leo hết lên đỉnh núi. Dù sao thì Thất Đương Gia nấp ở chỗ nào, các ngươi cũng không thể tìm thấy trong chốc lát. Chi bằng ở đây lấy lại sức lực, Thất Đương Gia nói rồi....

Y đặt tay lên miệng, làm ra vẻ thần bí:

- Sườn núi không thể hiện được tài cưỡi ngựa của chúng ta. Nếu Cửu Đương Gia thành công, chúng ta sẽ từ đường cái vòng về, cho tên Dương Bạch Mao một đao từ sau lưng, cho hắn ta nếm thử cảm giác bị người khác tấn công từ hai phía!

hìn Liễu Nhi đang lo lắng ình, trịnh trọng giải thích. Cô có thể không là Thất Đương Gia của đầm Cự Lộc, lại không thể không là người con gái của Trình Danh Chấn. Ngay giây phút đầu tiên gặp mặt, trong khoảnh khắc vẻ nho nhã giọng điệu đầy sách vở của huynh ấy đối với mình, quyết định này đã được định xong.

Chỉ là người khác không nhắc tới, bản thân nàng cũng luôn không để ý mà thôi.

Nhưng một khi phát hiện ra cái quyết định này, sẽ là đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không đổi.

Giải thích: Tác giả Tửu Đồ xin lỗi bạn đọc đã nhầm tên của Quận Thủ Quận Thanh Hà là Dương Tích Hội chứ không phải Dương Tích Thiện. Do sai sót này tác giả xin lỗi bạn đọc.

Nên tại chương này sẽ bọn mình cũng sẽ để tên là Dương Tích Hội nha, cũng mong các bạn thông cảm.

đối phương vừa ý, vội khẩn trương đuổi theo, giải thích nói:

- Huyền Thành, Huyền Thành xin hãy dừng bước. Đằng sau vụ án của Cao Dĩnh còn ẩn giấu rất nhiều điều kì quái, liên quan đến việc tranh đấu quyền lực của mấy đại phái hệ trong quân. Nếu không cẩn thận chỉ e là không thể giúp được Trình lão tướng quân mà lại còn đẩy ông ấy đến đường cùng nữa. Kết quả lại để tên Trình Danh Chấn kia sẽ đổ hết tội lên đầu ta, chuyện chiêu an này lại không có đường thông!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx