Trình Danh Chấn cười mệt mỏi, nhẹ giọng đáp:
- Không sao! Đà Tử Thúc cũng đã nói, ta ngủ hơi nhiều, nên luôn luôn nửa mê nửa tỉnh!
- Vậy ngồi xuống, muội lấy cho huynh gối đệm. Đà Tử chết tiệt, cũng không đợi muội vào rồi hẵng đi!
Đỗ Quyên một tay luống cuống đỡ Trình Danh Chấn nghiêng mình dựa vào một bên, vừa trách móc. Lúc quay đầu, vẫn không quên lấy mu bàn tay quệt quệt một chút, tránh để trượng phu phát hiện nước mắt trong mắt của mình.
Vấn đề không thể cùng thảo luận với Tôn Đà Tử, cũng không có cách nào thảo luận với thê tử. Trình Danh Chấn không muốn để thê tử cũng trở nên tâm sự nặng nề giống như mình, cũng không muốn nhìn thấy đôi mắt kia vì mình mà sưng đỏ. Nhẹ nhàng nắm lấy đôi cánh tay của Đỗ Quyên kéo về phía mình, hắn cười cười ra lệnh:
- Không cho phép được khóc nhè, không phải ta vẫn đang khỏe mạnh hay sao? Còn khóc nữa, khóc đến nỗi mắt hư cả, bao nhiêu thuốc cũng không trị nổi!
- Ai khóc chứ! Muội không khóc đâu!
Đỗ Quyên dùng sức thoát khỏi bàn tay của Trình Danh Chấn, nhanh chóng lau mặt, sau đó cười hì một tiếng:
- Tiểu Cửu đáng chết, tỉnh một cái là ức hiếp muội, huynh không biết làm việc khác hay sao?
- Đó là mánh khóe sở trường nhất của ta!
Trình Danh Chấn mặt dày đáp lại, nắm lấy miếng vải bố vắt trên đầu giường, nhẹ nhàng lau sạch sẽ khuôn mặt cho thể tử. Vừa lau xong, nước mắt lại tuôn ra. Đỗ Quyên vừa cười, vừa dùng tay đánh vào lồng ngực của hắn:
- Chỉ biết ngủ, chỉ biết ngủ, gọi thế nào cũng không dậy. Có bản lĩnh thì ngủ tiếp đi, ngủ hết năm nay rồi dậy ăn bánh tết!
Nắm tay đã từng luyện qua võ rất có lực, đánh cho trong lòng Trình Danh Chấn hết một đợt ngọt ngào lại một đợt đau đớn. Quyên Tử gầy đi rồi, hắn có thể nhìn rõ ràng mạch máu ở lưng tay của nàng. Vừa mới trúng một lần độc, lại phải chịu trách nhiệm bảo vệ cả đầm Cự Lộc, sau đó lại hầu hạ con bệnh này qua ngày qua đêm, chỉ có trời mới biết Quyên Tử rốt cuộc đã phải hi sinh bao nhiêu. Còn bản thân hắn thì hình như trước nay chưa hề báo đáp nàng, cũng không nghĩ ra làm thế nào mới khiến nàng thoải mái lên một chút, vui vẻ lên một chút. Ở một mức độ nào đó là bởi vì ngựa chiến vội vã, ở một mức độ nào đó là bởi vì không muốn phải đối mặt với rất nhiều thứ trong đầm này.
Chỉ đấm vài cái, Đỗ Quyên không đành lòng đấm thêm nữa. Cơ thể của Trình Danh Chấn yếu hơn trước, qua lớp quần áo và cơ thịt, nàng có thể cảm nhận được xương cốt cứng rắn.
- Huynh đừng ngủ nữa!
Nàng cười thương lượng, lẫn cả vài phần cầu khẩn.
- Muội sợ, thật sự rất sợ!
- Nha đầu ngốc!
Trình Danh Chấn một tay kéo đầu Đỗ Quyên dựa vào lồng ngực của mình. Hắn không biết làm thế nào để an ủi, thật ra lúc này nói cái gì cũng đều là thừa. Tiếng nhip tim đấp không chỉ là thê tử nghe thấy, mà bản thân hắn cũng nghe thấy. Đó là một trái tim không cam chịu trầm luân, chất chứa rất nhiều chuyện, nhưng lại vẫn ấm nóng như cũ, sưởi cho hai gò má cả thê tử hồng như lửa, sưởi áu và cơ thịt của hắn cũng nóng lên, tản ra một hào khí nam nhi.
Ít nhất trước mắt hoàn toàn bị lạc phương hướng, bản thân hắn còn bảo hộ một nữ nhân. Trình Danh Chấn bắt đầu cười, cười đến tâm sự cũng dần dần giãn ra. Hữu Võ Hầu chết tiệt, Đại Tùy chết tiệt, đầm Cự Lộc chết tiệt. Hắn làm gì phải suy xét nhiều như vậy, niềm vui đang ở phía trước, cứ nắm chặt lấy nó rồi tính.
- Cười cái gì?
Đỗ Quyên ngẩng đôi mắt long lanh nước, kinh ngạc hỏi.
- Bị nước dìm bảy quân rồi, đương nhiên phải cười!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng đụng vào vành tai của thê tử, cười trêu chọc.
Đỗ Quyên nhanh chóng cúi đầu, phát hiện ngực Trình Danh Chấn đã bị mình khóc làm cho ướt sũng cả một khoảng, không khỏi bật cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng di di phần áo ướt đẫm trên ngực Trình Danh Chấn.
- Vừa khóc vừa cười!
Trình Danh Chấn nhanh chóng bồi thêm một câu, ánh mắt Đỗ Quyên nhanh chóng trừng lên, đưa tay lên chực đánh. Nhìn gương mặt trượng phu vàng như nến, lại có mấy phần không nỡ, nàng hơi cúi đầu, nước mắt nước mũi quệt quệt lên ngực Trình Danh Chấn.
Quệt đủ rồi, hai vợ chồng lại nhìn nhau cười, trong mắt dâng tràn niềm thương tiếc vô hạn.
Mấy tháng liền không gặp, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, lúc này bỗng nhiên cảm thấy không nói cũng có thể hiểu. Cứ lặng lẽ nhìn nhau và cười như vậy, cảm nhận sự yên bình hiếm có. Không biết là bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, còn có tiếng ho khan mấy tiếng, khuôn mặt Đỗ Quyên bỗng nhiên đỏ ửng, trèo lên, ngồi xuống một cách quy củ bên cạnh giường. Trình Danh Chấn cùng vội vã ngồi thẳng dậy, dùng chăn che đi chỗ quần áo ướt đẫm.
Hai người Trình Chu Thị và Liễu Nhi cùng đi vào, bưng một phần thịt khô, một bát cháo mạch, hai phần điểm tâm được chế biến tỉ mỉ, đỏ đỏ xanh xanh, trong mùa đông xem ra rất hiếm.
Được trại chủ phu nhân đích thân phụng dưỡng, Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên đều cảm thấy có chút áy náy, vội vàng cúi đầu tạ ơn. Liễu Nhi nhìn thoáng qua Trình Danh Chấn, cười nói:
- Cảm tạ cái gì mà cảm tạ, Tiểu Cửu huynh đệ là thần có công, Đại Đương gia đã dặn dò, muốn ta phải chăm sóc cẩn thận!
Quay đầu nhìn Đỗ Quyên khuôn mặt đã ửng đỏ, thấp giọng khen:
- Muội là có phúc đấy, muội xem tay nghề của lão tỷ tỷ, những người tầm thường không làm được. Có rảnh thì học mấy chiêu, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau…
Thất Đương gia Đỗ Quyên không sợ trời không sợ đất, lúc này lại bị nói đến nỗi có chút thẹn thùng, kéo ống tay áo của Liễu Nhi, liên tục gọi tỷ tỷ. Gọi rồi, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhân từ của mẹ chồng, chợt lui về phía sau mấy bước, mắt trừng to.
- Làm sao vậy?
Liễu Nhi bị vẻ mặt sinh động của Đỗ Quyên làm cho hoảng sợ, chau mày hỏi. Không đợi Đỗ Quyên đáp lại, nàng cũng phát hiện ra vấn đề trong cách xưng hô của ba người. Nàng trước nay vẫn luôn xưng tỷ muội với Đỗ Quyên, đồng thời cũng gọi mẫu thân của Trình Danh Chấn là lão tỷ tỷ. Nhưng Đỗ Quyên là nương tử của Trình Danh Chấn, con dâu của Trình Chu Thị.
- Chúng ta người nào tính của người nấy, chia ra mà tính!
Làm ra chuyện nực cười thế này, Liễu Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ đành phải che miệng cười, tìm một cái bậc thang ình.
- Bọn nam nhân kia, chẳng phải cũng ai tính của người nấy hay sao? Đại Đương gia gọi Tiểu Cửu là huynh đệ, Tam Đương Gia gọi Đại Đương Gia là Nhị ca, Tiểu Cửu lại là con rể của Tam Đương gia, muội còn gọi Đại Đương gia là Nhị Bá…
Đích thực là mơ hồ, trong phòng tất cả mọi người đều cười. Liễu Nhi vừa cười vừa giúp Trình Chu Thị thu dọn bàn, giả vờ làm bộ thở dài, khẽ giọng oán giận:
- Tốt rồi, ước chừng ở đây không có chỗ của ta rồi. Các ngươi là người một nhà cứ ăn từ từ, ta về Đại Đương gia xem tình hình bệnh của Tiểu Cửu.
- Ta đưa muội đi!
Trình Chu Thị cũng tìm cớ, vội vã rời đi.
- Con hầu hạ Tiểu Cửu ăn cơm, sức khỏe củaốn vừa mới khỏi, đừng làm cho nó mệt. Mẹ tiễn phu nhân, tiện cũng muốn đi dạo mấy bước!
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng. Cười ấm áp, ngồi quỳ bên cạnh chiếc bàn cơm thấp. Trình Danh Chân lâu lắm không được ăn gì rồi, Đỗ Quyên không dám để hắn ăn nhanh quá, vừa giúp hắn gắp rau thêm cháo, vừa nói chuyện đùa với hắn. Hai vợ chồng cứ nói chuyện mãi, cuối cùng câu chuyện dừng lại ở Liễu Nhi. Trình Danh Chấn do dự một lát, thấp giọng hỏi:
- Mấy ngày nay Trại chủ phu nhân đều ở nhà chúng ta sao? Vậy thì thật là khổ cho tỷ ấy.
- Nghe người ta nói, hình như gần đây tỷ ấy bị thất sủng!
Đỗ Quyên nhìn nhìn bốn phía, sau đó mới nói giọng thật nhỏ thật nhỏ, tức giận:
- Trương Nhị Bá lần này đánh thắng lớn, thanh thế dâng cao. Sau đó có người tặng cho y hai hồ ly, nói là cái gì đại tiểu thư của Thư Hương Môn Đệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Cho nên Liễu Nhi tỷ tỷ ngày nào cũng chạy ra ngoài, khỏi phải nhìn thấy hai con hồ ly kia mà phiền lòng.
Nói về chuyện của nhà khác, nắm đấm của nàng nắm chặt lại, răng cắn chặt kêu ken két. Nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Quyên lòng đầy căm phẫn, Trình Danh Chấn không cần đoán, cũng biết Đỗ Ba Lạt đánh tan Phũ Dương ở Trương Gia Quân xong, chắc chắn đã làm những chuyện tương tự. Đây quả thật là điệu bộ nhất quán của đa phần các huynh trai trong Trương Gia Quân, hình như chỉ có trên người những nữ tử nhỏ hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ mới có thể tìm thấy tự tôn và tự tin. Ngoài ra, không còn có đam mê nào khác.
Hắn không thể đánh giá hành vi của nhạc phụ mình, cũng không có tư cách can thiệp vào việc nhà của Trương Kim Xưng. Chỉ đành không đáp lời, cười ha ha ăn cháo. Sau khi nói mấy câu phát hiện ra không cùng chủ đề với Trình Danh Chấn, Đỗ Quyên có chút nhụt chí, nàng trợn mắt, hung hãn nói:
- Dù sao nam nhân của cả cái đầm Cự Lộc này, không tìm thấy người nào tốt đẹp cả. Lúc nào cũng đứng núi này trông núi nọ, trong lòng luôn hướng ra bên ngoài. Trương Đại Đương gia cũng sắp sáu mươi rồi, còn có cả Ma Tử Thúc, đúng là người càng già càng không biết xấu hổ…
- Không phải tất cả mọi người đều như vậy!
Trình Danh Chấn hạ đũa xuống, giọng kháng nghị. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn và một số vị Đương gia khác vẫn luôn bất đồng, giống như giữa một đám sói xám xuất hiện một con sói trắng, bất luận là có ý xấu hay không, đều có một vẻ khác thường.
- Muội biết huynh không giống bọn họ!
Đỗ Quyên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trình Danh Chấn, thở dài đáp lại. Mày rậm, mũi cao, khuôn mặt như dao gọt, đôi môi như rìu đục. Từ lúc nhìn thấy người nam nhân này, đã khiến cho nàng bị mê hoặc, cho đến tận khi hai người thành thân, vẫn là nhìn mãi không chán.
Dùng lời nói của Liễu Nhi mà nói, nam nhân như vậy chắc chắn có rất nhiều nữ nhi thầm thương trộm nhớ, rất khó nắm giữ. Nếu như lo lắng bất an ngày đêm nhìn chằm chằm, chi bằng cả hai đều thoải mái một chút, cho hắn biết điểm tốt của hắn. Nghĩ đến đây, nàng lại thấp giọng bổ sung:
- Nếu như ngày nào đó lang quân thích, thì cứ đưa về nhà. Muội tuy rằng không đọc qua nhiều sách, nhưng cũng biết đức làm vợ…
- Nàng học ở đâu mấy cái lời vớ vẩn đó!
Trình Danh Chấn dùng ngón tay gõ lên trán Đỗ Quyên, thấp giọng quát:
- Đức làm vợ là nạp muội cho phu nhân, sau đó bản thân trốn ra ngoài không về nhà, mắt không nhìn thì tim không đau sao?
Hắn nhanh chóng hiểu được ai đã dạy Đỗ Quyên những điều đó, dở khóc dở cười:
- Nam nhân tam thê tứ muội, đích thức là không gọi là sai. Nhưng ít nhất cũng phải được nam nhân đó yêu thích! Ta chưa từng nghe nói, có người sợ trong nhà còn ít người, nên giúp lang quân của mình tìm cách nạp muội cả!
- Không phải muội nói là nếu như sao?
Đỗ Quyên xoa trán, giọng điệu đáng thương. Nghe ra hàm ý bất mãn trong lời nói của trượng phu, trong lòng nàng rất vui, ngoài miệng cũng dịu dàng săn sóc:
- Muội chỉ nói huynh có thể đem về, muội không thể làm người đàn bà nhỏ mọn. Nhưng bọn họ có thể trượt chân rơi vào hồ nước, hay là không cẩn thận mà bị ngựa giẫm lên hay không, muội cũng không dám đảm bảo!
@by txiuqw4