- Ngươi có nhận tiền của người ta chưa?
- Cái này, cái này!
Thang Tổ Vọng do dự mãi, biết mình chắc chắn không giấu nổi, khóc nức nở đáp:
- Nhận rồi, chỉ lấy hai lần. Thuộc hạ ngu ngốc, thuộc hạ bị y lừa!
Ngụy Trưng lắc đầu, tiếp tục cười nhạt:
- Đúng thế, ngươi rất ngốc, người khác hỏi gì, liền nói cho người ta cái đó. Không biết, cũng phải giúp người ta hỏi thăm. Chỉ vì mấy đồng tiền! Vì mấy đồng tiền mà phải mất đi công việc cả đời, nói không chừng còn mất đi cả cái đầu!
- Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!
Thang Tổ Vọng sợ đến nỗi run rẩy, suýt chút nữa tè ra quần.
- Trong nhà thuộc hạ còn có mẹ già, vợ con. Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!
- Ta nói muốn giết ngươi sao?
Giọng nói của Ngụy Trưng đột nhiên lại thay đổi, không lãnh đạm như lúc trước, nhưng ẩn chứa vài phần khinh miệt.
Lúc này ai còn để ý khinh miệt hay không khinh miệt, Thang Tổ Vọng không dám nhìn sắc mặt Ngụy Trưng, đập đầu xuống đất thật mạnh.
- Tên đó tên Hoàng Nha Bảo, sống ở ngõ Mễ Thị. Đại nhân cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân ngay lập tức bắt y về cho đại nhân!
- Bắt về, bắt về làm cái gì?
Ngụy Trưng biết rõ còn cố hỏi.
- Y, y có thể là do thám mà bọn thổ phỉ sắp xếp ở Võ Dương quận!
Thang Tổ Vọng ngây người ra, tố cáo một cách không hề nghĩa khí.
Ngụy Trưng gõ bàn, cười gằn:
- Lúc trước ngươi bán tin tức cho y, chắc là y sớm đã báo đến đầm Cự Lộc rồi. Tin tức ngươi không biết, trước mắt y cũng không biết. Ngươi bắt y làm gì? Có tác dụng gì không? Bắt y, bọn tặc lại tìm một do thám khác, ta lại mất bao nhiêu thời gian đi thăm dò?
Hàng loạt câu hỏi như mũi tên khiến cho Thang Tổ Vọng không kịp ứng phó, lão mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn lên mặt Ngụy Trưng. Lão phát hiện Ngụy Trưng hình như không định bắt giữ bọn do thám cường đạo, giống như cũng không có ý định bắt nội gián như lão để lập công, càng không định giao cho Quận Thủ đại nhân. Y chỉ từ từ thưởng thức trà, giống như trong trà chất chứa vô số bí mật.
- Đại nhân!
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Thang Tổ Vọng bò lên phía trước mấy bước, hai tay nâng một hạt đậu bạc:
- Đại nhân, đây là tiền trà mà tặc thu mua, hối lộ tiểu nhân. Tiểu nhân không dám bán đứng hương thân phụ lão quận Võ Dương, bây giờ đem dâng tặng!
- Ngươi tự mình thu lại đi!
Ngụy Trưng bị hành động ngu xuẩn của lão làm cho buồn cười, phất áo đứng lên, chắp tay sau lưng dặn dò.
- Đại nhân?
Lúc này, Thang Tổ Vọng sững sờ. Nếu đã không muốn bắt y, cũng không muốn đòi tiền hối lộ, trong hồ lô Ngụy Trưng đại nhân rốt cuộc là có phương thuốc gì? Dù sao cũng phải nói ra ý kiến đi chứ, không thể khiến người ta sống dở chết dở như vậy!
Đang lúc mơ hồ, trên đỉnh đầu bỗng vọng lại tiếng Ngụy Trưng:
- Nhà ngươi nghèo, làm quan lại thanh liêm, nhất thời đi vào con đường tội lỗi cũng có nguyên nhân của nó! Số tiền kia, ngươi giữ lấy mà khám bệnh ẹ già! Đừng khiến cho lão gia nhân thất vọng về ngươi!
- Đại nhân!
Thang Tổ Vọng gào lên một tiếng, nước mắt nước mũi tuôn trào. Đến bây giờ, lão coi như đã hoàn toàn quyết một lòng với Ngụy Trưng rồi:
- Đại nhân cho ta một con đường sáng đi, cái mạng này của tiểu nhân bán cho ngài. Đi giết tên cẩu tặc, hay là giả bộ niềm nở với y, tiểu nhân đều nghe theo ngài!
Ngụy Trưng quay đầu, mỉm cười xác nhận:
- Thật sự nghe theo ta sao?
Thang Tổ Vọng giơ cánh tay lên, lớn tiếng đáp lại:
- Tiểu nhân có thể thề với trời!
- Không cần!
Ngụy Trưng nhìn lão, trả lời vô cùng tự tin.
- Ngươi đứng lên đi, hai chúng ta từ từ nói chuyện!
- Thuộc hạ!
- Đứng lên, là chuyện đầu tiên ta muốn ngươi làm!
Thang Tổ Vọng lau nước mắt nước mũi:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Nói đoạn, lão vươn người đứng dậy, cung kính đứng trước mặt Ngụy Trưng, cúi đầu chờ lệnh.
Đây đúng là hiệu quả mà Ngụy Trưng muốn.
- Ngươi đó, đã nhát gan, còn làm ra chuyện thế này!
Y cười cười, vỗ vai của đối phương, suýt chút nữa vỗ đến nỗi Thang Tổ Vọng quỳ rạp xuống mặt đất.
- Ta sẽ không đi tố cáo ngươi, cũng sẽ không trừng phạt ngươi. Ta cũng không cần ngươi đi liên lạc với tên họ Bảo đấy, đích thân ngươi giúp ta đem thư này đến đầm Cự Lộc!
- Đưa thư?
Thang Tổ Vọng đầu tiên là ngây người, sau đó nhanh chóng ý thức được điều này chẳng khác nào muốn lấy mạng của lão. Trương Kim Xưng thích ăn sống tim người, lão đêm chiến thư của Trưởng sử Quận Võ Dương, há chẳng phải đồng nghĩa với việc bản thân tắm giửa sạch sẽ, sau đó đến nằm trên thớt đối phương sao?
Chân mềm nhũn, láo lại lảo đảo quỳ xuống, miệng liên tục gào thét:
- Đại nhân, đại nhân, ở nhà ta…
Không chờ lão đem mẫu thân thê tử ra, Ngụy Trưng lôi thật mạnh bờ vai của lão, quát lớn:
- Có chút tiền đồ, đừng làm ta xem thường ngươi! Đứng lên cho ta, chẳng phải chỉ là một bức thư thôi hay sao? Chẳng lẽ bọn họ dám đến trước mắt chúng ta buôn bán, chúng ta đến một bức thư cũng không dám gửi?
- Đại…
Thang Tổ Vọng bị lôi đến nỗi nhe răng trợn mắt, tiếng khóc cũng đã ngừng hẳn. Lão không muốn để Ngụy Trưng xem thường, càng không muốn vì từ chối yêu cầu của đối phương, từ đó gây ra rắc rối lớn hơn cho bản thân và gia đình. Do dự một chút, lão lẩm bẩm:
- Chỉ sợ, chỉ sợ tên họ Bảo đó không chịu giúp!
- Ngươi nói thẳng với y, ta đã biết y là nội ứng của đầm Cự Lộc rồi nhưng tạm thời chưa muốn bắt y!
Ngụy Trưng đưa ra cách giải quyết một cách trực tiếp và rõ ràng.
- Sau đó nói với y là ta bảo ngươi đưa tin cho Trương đại vương, nếu ngươi không đi, thì bắt cả ngươi lẫn y!
Đúng là người có học giở trò, cho dù là lưu manh cũng phải nể ba phần. Thang Tổ Vọng bị dọa đến run rẩy, lão ngẩng đầu, vẻ mặt cầu khẩn. Nửa ngày chó vẫy đuôi mừng chủ, lại chẳng được báo đáp gì. Lão biết đây đã là giới hạn của Ngụy Trưng rồi, nếu như mình còn không biết tốt xấu, e là sẽ bị lập tức sao cho Nha Môn Quận Thủ thẩm vấn nghiêm khắc. Đến lúc đó chứng cứ vô cùng xác thực, mình chết thì không sao, vợ, con, đều sẽ bị liên lụy.
Nghĩ tới những điều này, lão quyết tâm, nói lớn:
- Ty chức đã làm sai, đúng là nên chuộc lỗi. Có thể chết trong tay cường đạo mà không bị Quận Thủ Đại Nhân hạ lệnh chém đầu thị chúng, cũng coi như không làm nhục tổ tông. Lần này đi không vướng quận, nếu như không thể trở về, kính xin Ngụy đại nhân nhớ thuộc hạ coi như một gã quan thanh liêm, cho thê tử và con của thuộc hạ chút trợ cấp. Nếu như đại nhân có thể đồng ý, kiếp sau tiểu nhân kết cỏ ngậm vành, cũng sẽ báo đáp ân đức của đại nhân!
- Sống chết cái gì hả, kiếp sau rốt cuộc như thế nào, ai mà nói rõ được?
Ngụy Trưng cười cười, thấp giọng quở trách.
- Ngươi đó, lúc cần dũng cảm thì không dũng cảm, lúc cần nhát gan thì không nhát gan. Ngồi xuống, từ từ ta nói cho ngươi nghe, ngươi chỉ cần làm theo, ta đảm bảo ngươi sẽ sống sót trở vệ, nói không chừng còn được Trương Kim Xưng ban cho không ít!
- Xin đại nhân nói rõ!
Thang Tổ Vọng căn bản không tin lời của Ngụy Trưng, nhưng cũng nghe lệnh ngồi xuống ghế, đợi đối phương chỉ bảo.
- Phong thư này, không phải là thư chiến!
Ngụy Trưng gõ bên ngoài bức thư đã được dán kín, cười giải thích:
- Đây là bức thư thể hiện thiện chí của ta với Trương Đại Đương Gia, ta, Ngụy Trưng, Trưởng Sử quận Võ Dương, không muốn nhìn thấy chiến tranh xảy ra nữa, sinh linh lầm than, cho nên tự biết lượng sức mình, chuẩn bị thuyết phục Trương Đại Đương Gia từ bỏ việc nhòm ngó quận Võ Dương. Nhưng mà, nói không thì không ai đồng ý, cho nên ta gửi một bức thư đi, hỏi xem mỗi năm quận Võ Dương phải giao nộp bao nhiêu tiền bạc lương thực, mới có thể mua một năm bình an?
- Cái đó, cái đó, Quận Thủ Đại Nhân?
Thang Tổ Vọng thật không dám tin vào tai mình, nhìn Ngụy Trưng, ngơ ngác hỏi. Lão biết bản thân mình bán tin tức cho giặc cỏ, đã đủ mất đầu đốt nhà rồi, không ngờ gan Ngụy Trưng còn to hơn mình, dám công khải liên lạc với giặc cỏ, để cầu lấy hòa bình nhất thời.
Ngụy Trưng nhún vai, trên mặt tỏ ý ai làm người nấy chịu.
- Ta không hỏi Quận Thủ Đại Nhân, Quận Thủ Đại Nhân cũng sẽ không đồng ý. Nhưng ta làm những chuyện này, Quận Thủ Đại Nhân nhất định sẽ không thể nào biết được, ngươi hiểu không?
- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu!
Dù sao cũng lăn lộn trong quan trường hơn nửa đời ngươi, chút mưu mẹo này Thang Tổ Vọng vẫn hiểu một chút. Nỗi sợ hãi trong lòng nhất thời đã biến mất bảy phần, lão cười, đáp lại không ngừng.
- Chuyện này, là ta, Ngụy Trưng đã giấu Quận Thủ Đại Nhân, lén lút làm. Ngươi chỉ là chân chạy, không biết nội dung bên trong, bởi vì ta lấy mẹ già con thơ của ngươi ra áp chế, cho nên ngươi cũng không dám cự tuyệt.
Ngụy Trưng dừng một chút, tiếp tục nhấn mạnh.
Thang Tổ Vọng biết rằng, sở dĩ đối phương nói như vậy, là chuẩn bị chẳng may xuất hiện sai lầm, một người sẽ gánh vác tất cả, không liên lụy đến mình. Trong khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, lão cúi đầu, thấp giọng nói:
- Những lời đại nhân nói thuộc hạ đều nghe rõ. Đại nhân yên tâm, tiểu nhân không biết gì cả, chưa nghe thấy gì cả. Nhưng chỉ cần tiểu nhân còn sống một ngày, quyết sẽ không quên những gì đại nhân làm hôm nay!
- Ta là người Quán Đào, đây là quê hương của ta!
Trên mặt Ngụy Trưng nở nụ cười chân thành, giống như tự lẩm bẩm, lại giống như nói cho Thang Tổ Vọng nghe.
- Người sống, dù sao cũng phải làm chút chuyện, nếu không có lỗi với mình, cũng có lỗi với những lời răn dạy của cổ nhân xưa!
@by txiuqw4