- Trưởng Sử đại nhân, Trưởng Sử đại nhân, việc vui, việc vui ạ!
Sáng sớm mới vừa vào nha môn, chưa kịp bày công văn và sổ sách lên bàn, ngoài cửa đã không ngừng vang lên tiếng nịnh nọt.
Không cần đoán Ngụy Trưng cũng biết người tới là ai. Toàn bộ người trong nha môn của Quận Thủ phủ, chỉ có tiểu quan lại Thang Tổ Vọng mới vội vàng hấp tấp như thế, không hề có chút dáng vẻ của người làm quan. Nhưng cũng không có ai dám xem thường gã, dù sao gã cũng đã từng mạo hiểm đi sứ đến đầm Cự Lộc vài lần, không có công lao cũng có vài phần khổ lao.
Trong nháy mắt, tiểu lại Thang Tổ Vọng đã chạy đến trước bàn của Ngụy Trưng, cũng không kịp chào hỏi bạn đồng liêu, hai tay chụp xuống bàn, vừa hét lên vừa dò xét:
- Trưởng Sử đại nhân liệu sự như thần, đánh nhau, bọn họ thật sự đã đánh nhau!
- Có chuyện gì? Ai đã đánh nhau với ai?
Trong lòng Ngụy Trưng chợt lóe lên một tia vui mừng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không hề bận tâm như cũ, kéo công văn ở dưới tay của Thang Tổ Vọng ra ngoài, sau đó thản nhiên hỏi.
- Hai tên thủ lĩnh Trương, Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn!
Thang Tổ Vọng có phần hụt hẫng, thở hào hển giải thích:
- Bọn họ sống mái với nhau rồi, y như đại nhân đã đoán trước, một khi xung quanh đã không có kẻ thù, bọn họ liền xem người của mình làm kẻ thù!
- Thật vậy sao, khi nào vậy?
Ngụy Trưng thu dọn các công văn ở trên bàn, cười khẽ.
- Đại khái là ba ngày trước, Trương Kim Xưng đột nhiên đoạt được Minh Thủy, sau đó dẫn dắt binh mã lao thẳng tới Bình Ân.
Thang Tổ Vọng cố gắng hết sức cũng không thể thay đổi cảm xúc của Ngụy Trưng, đành phải thu hồi ý định mượn cơ hội tính công, báo cáo chi tiết.
- Thắng bại như thế nào?
Thanh âm của Ngụy Trưng vẫn bình thản như trước, dường như chiến tranh ở tận đâu đâu không hề có chút liên quan gì với mình.
- Ta không rõ lắm. Trương Kim Xưng vừa mới phát binh, ta liền lập tức chạy về báo tin cho đại nhân rồi!
Âm thanh của Thang Tổ Vọng càng ngày càng không còn sức lực, cúi thấp đầu bổ sung.
Ngụy Trưng thấy thế, vội vàng cười vỗ vỗ bờ vai của gã:
- Ngươi làm tốt lắm. Lần trước quận Thủ đại nhân còn bảo ta khích lệ ngươi. Lúc này có tin tức bọn giặc sống mái với nhau, tin rằng ông ấy sẽ càng không quên công lao của ngươi!
- Thật sao?
Ánh mắt của Thang Tổ Vọng lập tức lại sáng lên, tựa như hai ngọn nến cháy sáng trong đêm tối.
- Quận Thủ đại nhân nhắc tới ta? Lão nhân gia ông ta nói với ngài khi nào?
- Vài ngày trước.
Ngụy Trưng đáp mập mờ, sau đó rất nhanh đã nói sang chuyện khác:
- Làm sao ngươi đoán được ta hy vọng bọn họ sống mái với nhau? Hay là có người đã nói với ngươi?
- Ha ha, ha ha!
Thang Tổ Vọng cười vang:
- Hôm nay, sáng sớm hôm nay ta đã đụng phải Ngụy huyện thừa! Hắn nghe được tin tức, lập tức vỗ tay cười to, nói không uổng công ngài một phen khổ tâm lập kế! Còn nói bọn giặc giống như một đám sói, sau khi ăn hết sạch con nai rồi, thế là bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Tiếng nói thấp dần, Ngụy Trưng lập tức đứng lên sau án thư. Dường như chuyện bị Ngụy Đức Thâm biết rõ ràng tâm tư của mình, so với tin tức Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn sống mái với nhau càng kinh người hơn.
- Ngụy đại nhân à, sau khi hắn nói cho ngươi rồi thì đi đâu?
- Ngụy, Ngụy đại nhân, đương nhiên là điểm binh đi rồi!
Thang Tổ Vọng không hiểu gì cả, đầu óc mờ mịt, do dự trả lời.
- Việc binh có gì mà lại gấp gáp như thế!
Ngụy Trưng vội vàng đến độ dậm chân, cất bước đi ra ngoài. Trước khi ra tới cửa, vẫn không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Thang Tổ Vọng, dường như muốn ném gã đi cho khuất mắt.
Dù cho là Trưởng sử Ngụy Trưng hay là huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm, đều là những thượng cấp mà Thang Tổ Vọng không thể đắc tội. Gã vốn định là muốn tìm chút lợi ích ở cả hai bên, ai ngờ xem tình hình trước mắt, ngược lại lại tìm lấy phiền phức ình. Nghĩ vậy, Thang Tổ Vọng bèn vội vàng tiến lên vài bước, kéo lấy ống tay áo của Ngụy Trưng, khẩn cầu:
- Trưởng Sử đại nhân không cần gấp gáp, ta còn có chuyện muốn bẩm!
- Nói cái gì, vừa đi vừa nói chuyện!
Ngụy Trưng ra sức bỏ tay của Thang Tổ Vọng ra, lạnh lùng ra lệnh.
- Thật ra, thật ra phía đầm Cự Lộc, có ý muốn giao dịch với chúng ta!
Thang Tổ Vọng thoáng chần chờ một chút, ấp a ấp úng nói.
Đề cập đến đầm Cự Lộc, Ngụy Trưng không thể không tạm thời chậm lại bước chân.
- Ngươi nói rõ một chút đi, bọn họ muốn giao dịch gì, ai nói với ngươi hay sao? Ngươi có đồng ý không?
Dưới cái nhìn sắc bén như đao của Ngụy Trưng, Thang Tổ Vọng lại có chút khiếp đảm, thoáng tránh ra bên cạnh nửa bước, lập cập nói:
- Không phải đại nhân để cho ta đi theo bọn họ lá mặt lá trái hay sao? Ta đến đầm Cự Lộc không tìm được Trương Đại đương gia, cảm thấy tình hình có điều không ổn, liền mạo hiểm đuổi tới Minh Thủy. Sau đó nghĩa tử của Trương Kim Xưng là Trương Hổ lén cho ta biết là bọn họ muốn diệt trừ Trình Danh Chấn. Nếu đến lúc đó quận Võ Dương đồng ý xuất binh phối hợp tác chiến, bọn họ có thể miễn cho quận Võ Dương một nửa tiền thuế!
- Chó má!
Mặc dù là người đọc sách, Ngụy Trưng cũng không kìm nổi nói ra lời thô tục. Bọn trộm cướp ở đầm Cự Lộc quả thực quá kiêu ngạo rồi, lại để cho quan phủ thay bọn họ xuất binh làm việc, còn lấy việc giảm miễn tiền thuế để trả thù lao! Không biết là toàn bộ số tiền thuế kia vốn chính là một trong các kế hoạch "Đuổi hổ nuốt sói" còn tưởng rằng quan phủ thật sự sợ bọn họ!
- A!
Cho tới bây giờ chưa từng thấy Ngụy Trưng nổi giận đến như vậy, Thang Tổ Vọng vừa giống như con gà rừng bị làm cho kinh hoảng như nhảy ra nửa bước, sau đó cười thảm giải vây ình:
- Đúng, chó má, thật sự là bọn chúng đang thả rắm chó. Cho nên thuộc hạ cũng không đồng ý với bọn họ. Chỉ lấy cớ là không thể quyết định được, muốn tìm đại nhân xin chỉ thị. Sau đó liền nhanh chóng chạy về đây báo tin!
- Ừ!
Ngụy Trưng thở một hơi dài. Tên Thang Tổ Vọng chết tiệt này chắc chắn nói không đúng hết sự thật, điều này y biết rất rõ. Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ truyền tin từ đầm Cự Lộc, khắp người của gã được sửa sang càng ngày càng chỉnh tề, thậm chí ngay cả vàng ròng tạo ra hoa tai cũng gắn cả trên đai lưng rồi. Mà những thứ ấy chắc chắn là lai lịch không rõ ràng, nhưng nhớ lại nhiệm vụ mạo hiểm như thế này trong phủ quận Thủ không ai dám làm lâu dài cả.
- Thuộc hạ, thuộc hạ thật sự chưa đồng ý bất kì cái gì hết!
Càng xem sắc mặt của Ngụy Trưng, trong lòng của Thang Tổ Vọng càng thiếu tự tin, không kìm nổi phân bua dông dài.
- Ngươi đã thu của người ta bao nhiêu ích lợi rồi?
Ngụy Trưng nhún vai, vừa đi vừa hỏi.
- A! Không...
Thang Tổ Vọng nói dối theo bản năng, lại không thể tránh được ánh mắt lợi hại của Ngụy Trưng. Đành phải cúi đầu, cười gượng nói:
- Đúng, đúng là có thu chút. Nhưng cũng chỉ là bọn họ nhờ ta truyền tin, còn có nhờ chúng ta hỗ trợ lấy tang vật ra, cho, ột chút tiền chân chạy.
Giọng nói vừa chuyển, đột nhiên vẻ mặt của gã lại trở nên nghiêm túc:
- Nhưng thuộc hạ thề với trời, tình hình bên này của chúng ta thuộc hạ chưa hề để lộ cho bọn chúng bất kì tin tức nào!
- Ngươi vốn không cần cố ý để lộ!
Ngụy Trưng nhìn nhìn nước miếng của Thang Tổ Vọng bắn ra xung quanh cái miệng rộng của gã, cười nói tiếp:
- Là những ai tham dự thay chúng thủ tiêu tang vật rồi, giúp bọn chúng bán cái gì, lại mua cái gì?
Lén nhìn trộm sắc mặt của Ngụy Trưng, Thang Tổ Vọng tiếp tục giải vây ình và đồng bọn:
- Chủ yếu là Hoàng Nha Bảo đã ra tay, người này là gian tế của đầm Cự Lộc, ngài và quận Thủ đại nhân trước đó đều biết rõ. Mỗi khi y về đô đều mang một vài thứ đến, cũng chỉ là một ít đồ cổ, tranh chữ linh tinh. Chúng ta, chúng ta cũng chỉ là hỗ trợ việc định giá.
- Rốt cuộc còn có ai tham gia, ngoại trừ việc thủ tiêu tang vật, còn giúp mua cái gì, nói những điều quan trọng!
- Trong nha môn Lưu Ban Đầu, Lý Bộ đầu, Hoàng Trướng Phòng của Thị thự, còn có, còn có...
Thang Tổ Vọng không dám nói dối, nắm chặt lấy ngón tay nói rõ ràng.
- Còn có Trữ, Trữ chủ bộ. Nhưng hắn tham dự không nhiều lắm, chỉ có những món hàng đặc biệt quý trọng, các huynh đệ biết là không tiêu hóa nổi, mới mời lão nhân gia ông ta ra tay!
Thảo nào mấy tháng gần đây phía Trữ Vạn Quân yên tĩnh nha? Ngụy Trưng rốt cuộc biết đáp án. Bản thân mình vẫn lợi dụng Thang Tổ Vọng và Hoàng Nha Bảo gây ly gián tuyến này của đầm Cự Lộc. Ngược lại, đầm Cự Lộc cũng lợi dụng cùng một cái tuyến, giành ích lợi cho bọn chúng.
- Bọn họ mua chủ yếu là lương thực, các loại vải sợi. Còn có nông cụ, cày và các vật dụng cồng kềnh khác.
Thang Tổ Vọng sợ Ngụy Trưng trị tội của mình, tiếp tục khai nhận:
- Bọn họ còn muốn mua một ít sắt thô, nhưng bọn thuộc hạ suy ngẫm, không dám bán cho bọn chúng!
- Nếu mà bán, ngươi đáng chết rồi!
Ngụy Trưng trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái, lớn tiếng cảnh cáo.
- Sau đó, bọn họ liền càng lúc càng lớn mật, thậm chí ngay cả ý định cùng chúng ta liên thủ cũng dám nghĩ tới! Cái tên tham lam này, mặt mũi của quan phủ đều bị ngươi làm mất hết!
- Thuộc hạ không đồng ý được sao?
Thang Tổ Vọng uất ức đầy bụng:
- Hơn nữa, ngài và Quận Thủ đại nhân không phải cũng cùng đầm Cự Lộc làm giao dịch sao?
- Câm miệng!
Ngụy Trưng tức giận tới mức lắc đầu, đối với tên Thang Tổ Vọng ngốc nghếch này quả là không còn biện pháp nào. Chuyện mình với Quận Thủ đại nhân giao dịch với đầm Cự Lộc, có thể giống với việc thủ tiêu tang vật của gã với bọn trộm cướp hay sao? Nhưng thật sự mà nói, hai chuyện này quả thật là đều không phù hợp với luật pháp của Đại Tùy, ai cũng không thể chỉ trích ai!
Thang Tổ Vọng không dám nói thêm nữa, lảo đảo ở phía sau Ngụy Trưng đi ra ngoài. Mới ra cổng trong, Trưởng sử quận Võ Dương Ngụy Trưng đột nhiên lại dừng bước, cau mày hỏi:
- Trương Kim Xưng xuất ra bao nhiêu người? Trình Danh Chấn bên kia có bao nhiêu thực lực, những chuyện này ngươi đã dò xét kĩ càng chưa?
- Bẩm đại nhân. Thuộc hạ dò xét kĩ càng!
Trong nháy mắt, trên mặt của Thang Tổ Vọng lại sinh động hẳn lên, cộng theo vài phần tự hào đáp lại.
- Trương Kim Xưng xuất ra ba vạn năm ngàn người. Trình Danh Chấn bị Trương Kim Xưng mượn cớ điều ra bên ngoài, trên thực tế không ở Bình Ân. Lúc này đóng giữ bên trong thành là phụ nữ, cầm đầu chỉ có đại khái hơn ba nghìn chiến binh, còn lại tất cả đều là phụ nữ già yếu và trẻ em!
- Như vậy thì Trương Kim Xưng chắc chắn sẽ thắng rồi!
Ngụy Trưng vừa đi, vừa lầm bầm lầu bầu:
- Nếu như dựa vào việc chắc chắn sẽ thắng, Trương Hổ cần gì phải cầu ngươi hỗ trợ mời quan quân ra tay?
- Chắc là sợ Ngọc La Sát chạy thoát?
Thang Tổ Vọng tưởng là Ngụy Trưng hỏi mình, tự cho là thông minh trả lời:
- Thuộc hạ nghe người ta nói, thân thủ của Ngọc La Sát không kém Trình tặc. Một khi cô ta chạy thoát, ngày sau đầm Cự Lộc sẽ gặp phiền toái rất lớn.
- Làm một mẻ, khoẻ suốt đời, cũng là ý kiến hay!
Ngụy Trưng nhẹ nhàng gật đầu. Tặc nhân tính toán thật có chút ý nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ đến bọn họ vốn chỉ là một đám nông phu vừa mới buông cái cuốc, cũng không cần phải đánh giá cao tâm trí của bọn hắn. Nhưng nghĩ kỹ lại, Ngụy Trưng vẫn cảm thấy trong lòng lo sợ. Dường như có một đáp án đang ở trước mắt, lại bị cách một tầng sương trắng, không thể nào thấy rõ ràng được.
@by txiuqw4