- Việc này…
Ngụy Đức Thâm trầm ngâm một chút, mắt nhìn Thang Tổ Vọng, sau đó cười giải thích:
- Cơ hội khó có được. Bất kể là Trương tặc thắng hay là Trình tặc thắng, quân ta đều có thể ngồi mát ăn bát vàng!
Y vốn là xuất thân quan văn, giữa chừng đổi làm võ tướng. Cho nên binh thư chiến sách thì đầy một bụng nhưng kinh nghiệm thực chiến thì lại ít, ứng biến khi lâm trận cũng không phải là sở trường. Bị Ngụy Trưng hỏi liên tiếp hai câu, trong lòng đã cảm thấy có chút không ổn rồi, giọng điệu nói chuyện cũng không còn tự tin như trước nữa.
Chỉ trong nháy mắt, Ngụy Trưng đã chỉnh tề. Đoạt lấy một cây đao từ trong tay thị vệ của Ngụy Đức Thâm, ra sức quơ quơ ở giữa không trung, sau đó lớn tiếng xin đi giết giặc:
- Ngụy mỗ mặc đã xong, mời Huyện thừa đại nhân hạ lệnh. Chúng ta giúp Trương Kim Xưng giết Trình Danh Chấn hay là giúp Trình Danh Chấn giết Trương Kim Xưng?
- Ha ha...
Không đợi Ngụy Đức Thâm trả lời, bọn quân binh đã cười ha hả. Bọn họ cũng không cảm thấy trong lời nói của Ngụy Trưng có gì không phải, chẳng qua là cảm thấy bọn họ hiện giờ ra chiến trường, chắc chắn phải giao chiến với một trong hai phía. Mà bất kể là Trương Kim Xưng hay là Trình Danh Chấn, đều là lục lâm đại tặc vốn không đội trời chung với quận Võ Dương.
Cười xong, hào khí của mọi người mà khó khăn lắm mới tạo ra được lập tức tiêu tan trong vô hình. Huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm tức giận đến mức mặt mày xanh tím, trừng mắt gầm lên với Ngụy Trưng:
- Ngươi, ngươi đây là ý gì? Hay cho là bảo đao của Ngụy mỗ không sắc bén sao?
- Cũng không phải!
Ngụy Trưng vô cùng khiêm tốn lui về phía sau nửa bước, khom người chịu lỗi:
- Sớm nghe nói về Huyện thừa đại nhân bảo đao sắc bén vô cùng, chỉ có điều không hiểu là chỉ về hướng nào. Nếu chẳng may không chém tới bọn giặc mà ngược lại còn giúp cho bọn chúng. Chẳng phải là làm ô uế đao ư?
- Ngụy Huyền Thành!
Huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm không thể nhịn được nữa:
- Ngươi nói rõ ràng chút đi? Nếu không, đừng trách ta đối với ngươi không khách sáo!
Ngụy Trưng cười nhạt một tiếng, vẫn là bộ dáng vừa khiêm tốn lại vừa thản nhiên:
- Tặc nhân đánh nhau chưa xong, chúng ta đã chạy tới. Ngụy mỗ không thể đoán được, đến lúc đó Trương Kim Xưng có còn tiếp tục sống mái với Trình Danh Chấn nữa hay không hay là đột nhiên lại cùng liên thủ với Trình tặc đánh lui chúng ta?
Quay đầu nhìn mọi người, y tiếp tục cười giải thích:
- Đương nhiên, chúng ta anh dũng, tặc nhân chưa chắc có thể chiếm được bất kỳ lợi ích gì! Nhưng chỉ cần chúng ta không lùi, tặc nhân sẽ không tiếp tục chém giết lẫn nhau. Mà nếu như bọn ta lui binh, tặc nhân lại nghĩ thông suốt đạo lý chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể bảo toàn lẫn nhau, chẳng phải là bọn ta phí công sao?
Nói mấy câu này làm ọi người ngậm miệng không thể nói được gì. Đặc biệt là Huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm, tức giận cũng không được, mà cũng không thể thừa nhận mình sai, đứng ở trên soái đài, khuôn mặt cứng rắn bị tức tối thành màu tím đen. Nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng của Ngụy Trưng biết mình đã đạt được mục đích, câu chuyện đột nhiên thay đổi, cười lớn bổ sung:
- Ngụy Huyện Thừa điểm binh ở thao trường, vốn là có ý phòng ngừa chu đáo. Điểm rất đúng, điểm thật tốt, không có một chút sai lầm. Chỉ là chúng ta lần này xuất chinh, không thể tránh được việc đi vội vã, cọ xát nhiều trên đường vài ngày, đợi đến khi có kết quả của hai tên tặc đánh nhau xong. Đến lúc đó bọn giặc lưỡng bại câu thương, đúng lúc bọn ta có thể hưởng ngư ông đắc lợi!
- Bắt bọn chúng! Bắt bọn chúng!
Nghe xong lời nói của Ngụy Trưng, sĩ khí của bọn quân binh chẳng những không suy giảm mà ngược lại càng thêm tự tin hơn nữa.
Ngụy Đức Thâm cũng là người thông minh, chỉ là tính tình có chút nóng nảy, cộng thêm không am hiểu nhiều về việc dùng binh mà thôi. Y biết rằng Ngụy Trưng nói câu cuối cùng chỉ có mục đích là giải vây giúp mình, liền không còn giận nữa, vái thật sâu:
- Nếu không có Huyền Thành thức tỉnh, Ngụy mỗ gần như đã chuốc lấy đại họa. Trận chiến này nên đánh như thế nào, Huyền Thành cứ việc yên tâm bày mưu, nói ta nhất định sẽ nghe, kế nhất định sẽ theo!
Ngụy Trưng tránh ra bên cạnh nửa bước, khom người đáp lễ:
- Huyện thừa đại nhân nói quá lời. Ta là một thư sinh, đâu dám xem thường quân vụ. Đại nhân cứ việc lĩnh quân xuất chinh, ta hết lòng dưới trướng, biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết!
Dứt lời, hai người cười ha ha. Việc không vui vừa rồi không còn nữa, trong mắt cả hai đều rất vô tư. Bọn quân binh thấy hai vị thượng cấp bắt tay giảng hòa, trong lòng cũng rất cao hứng. Bọn họ khâm phục người lãnh đạo trực tiếp Ngụy Đức Thâm ý chí rộng lớn, biết sai chịu sửa. Cũng kính phục Ngụy Trưng bày mưu cẩn thận, xử sự chu toàn. Các tướng sĩ cao thấp đồng lòng, vô cùng náo nhiệt mà rời khỏi thao trường. Sau đó còn hẹn ba ngày sau đó xuất phát, đều tự động về doanh trại chuẩn bị.
Đợi các tên quân binh ở giáo trường giải tán hết, Ngụy Đức Thâm lau mồ hôi trên đầu, cười khổ oán giận:
- Huyền Thành, ngươi cũng đã biết súc thế vạn quân, lại một búa đánh hụt là có mùi vị gì?
- Tạ ơn Đức Thâm huynh đã khoan dung!
Ngụy Trưng lạy dài sát đất, lại lần nữa nhận lỗi với Ngụy Đức Thâm:
- Sự việc xảy ra đột ngột, tiểu đệ không kịp nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Đành phải liều lĩnh quét mặt của Ngụy Huyện thừa ngươi...
- A!
Ngụy Đức Thâm hai tay giữ chặt cánh tay của Ngụy Trưng, không cho y tiếp tục lạy nữa:
- Mặt mũi của ta thì tính cái gì? Cũng không thể so với tính mạng của các huynh đệ. Nếu như ba ngày sau, và xác định sẽ xuất binh, ngươi suy tính xem, Trương tặc và Trình tặc sống mái với nhau, rốt cuộc là ai thắng?
Đề cập đến tình hình của quân địch, Ngụy Trưng không kìm nổi lại thở dài:
- Gà nhà bôi mặt đá nhau, nhất định là kết cục lưỡng bại câu thương, cần gì ta phải đoán. Chỉ có điều...
Không chờ y nói hết lời, Ngụy Đức Thâm đã kềm nén không được:
- Ta đương nhiên biết là lưỡng bại câu thương, cho nên mới vội vã điểm binh đi chiếm lợi ích. Ta là muốn ngươi suy đoán, hai tên giặc tranh chấp, ai sẽ chiếm được thượng phong?
- Nếu Trình tặc không biết tin tức, và Trương tặc sau khi đánh tan Bình Ân mới vội vã rút quân về, chỉ sợ Trình tặc phải chết không có chỗ chôn!
Ngụy Trưng do dự một chút, phân tích với giọng điệu không mấy chắc chắn.
- Mặc dù Trình tặc quay lại, cũng không đối phó được Trương Đại Đương Gia.
Thang Tổ Vọng tiếp lời của Ngụy Trưng, lớn tiếng khoe khoang tự mình biết tình báo.
- Dưới trướng của Trương tặc có hơn ba vạn chiến binh, còn có bọn Hách Lão Đao, Tôn Đà Tử hỗ trợ cho hắn. Chiến binh trong tay hai vợ chồng Trình tặc không quá bốn ngàn, nếu tính luôn cả người già dưới trướng, gom góp cũng đủ ba mươi ngàn sĩ tốt. Trương tặc tuy rằng võ nghệ không bằng Trình tặc, nhưng lại có nhiều người. Hắn gần như là lấy mười bắt một, thế nào cũng có thể bắt sạch sẽ đối phương rồi!
- Nếu hai quân giao thủ, hễ nhiều lính là nhất định thắng vậy thì tướng quân còn có công dụng gì?
Ngụy Trưng háy hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Huyền Thành nói quá lời!
Ngụy Đức Thâm không thèm nhìn Thang Tổ Vọng, cười gật đầu.
- Nhưng lần trở lại này chúng quả cũng quá cách xa Thái Huyền. Tuy rằng Trình Danh Chấn dụng binh rất có nghề, nhưng khi trở về cũng là gấp gáp nghênh chiến...
- Cho nên ta cảm thấy rất đáng tiếc cho hắn!
Ngụy Trưng tiếp tục thở dài:
- Người này nếu như ngày trước không bị Huyện lệnh huyện Quán Đào làm hại...
Ngụy Đức Thâm cũng thấy tiếc thay cho kết cục của Trình Danh Chấn, thở dài một hơi, thấp giọng hỏi:
- Hay là Huyền Thành cũng cho hắn là một đại tướng tài?
- Nếu chỉ là tướng tài thôi thì nói chi!
Đến lúc này, Ngụy Trưng cũng không cần che dấu sự tôn sùng của mình với Trình Danh Chấn nữa, lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Đức Thâm có từng nghe nói, hắn làm những chuyện gì ở ba huyện Bình Ân không? Đồn điền, an dân, giảm phú, nuôi quân...
- Đúng vậy a, có đôi khi ta cũng không xác định rõ rốt cuộc hắn là quan hay là tặc nữa!
Ngụy Đức Thâm cười khổ:
- Nghe nói hiện giờ dân chúng ở đó không hề kém hơn so với chúng ta bên này!
- Những việc hắn làm hiện giờ mấy trăm năm trước cũng có một người cũng đã làm! Đáng tiếc Trương Kim Xưng có mắt không tròng, không thể tha cho hắn!
Ngụy Trưng sau khi có phần do dự, bùi ngùi tổng kết.
- Ừ! Đó chính là nền tảng của việc khởi nghiệp đấy!
Ngụy Đức Thâm đọc sách nhiều, biết Ngụy Trưng nói về Tào Tháo thời Tam quốc. Đó chính là đồn điền lớn khi chiến loạn, về sau thì làm nền tảng khi thống nhất. Cho nên tuy rằng ở trong chiến tranh là tàn bạo hiếu sát, nhưng lại có vô số công trạng được các Sử gia sau này tán thưởng.
- Ha ha, ta đã biết vì sao Trương Kim Xưng sốt ruột như vậy rồi. Ta cho là Trương Kim Xưng phải trừ khử hắn bằng mọi giá!
Chú thích 1: Tuyệt anh yến. Sau khi Sở Trang vương đánh thắng trận mở tiệc chiêu đãi quần thần, ra lệnh ỹ nhân của mình là Hứa Cơ mời rượu. Bỗng dưng đèn tắt, có người sờ soạng tay của Hứa Cơ. Hứa Cơ vì trả thù, liền tháo xuống chùm tua trên nón của người này. Sở Trang vương sau đó biết được, ra lệnh ọi người đều tháo chùm tua trên nón xuống, mượn cơ hội buông tha người gây ra họa. Mấy năm sau, có một mãnh tướng chiến đấu tận lực, hung hãn không sợ chết. Sở Trang vương hỏi chuyện, viên tướng thừa nhận năm đó là mình say rượu đùa giỡn nữ nhân của Sở Vương. Sở Vương vô cùng cảm thán, liền đem Hứa Cơ ban cho viên tướng này. Văn Trung Thang Tổ Vọng và Ngụy Trưng mượn điển cố này, khinh miệt Trương Kim Xưng không có khí độ trí tuệ của bậc vương giả, khó thành đại sự.
Chú thích 2: Lý Quảng dũng mãnh thiện chiến, nhưng không được cấp trên coi trọng, cuối cùng có kết cục phải tự vẫn. Đệ đệ của hắn chỉ là một người bình thường, lại được phong hầu bái tướng. Ngụy Trưng dùng điển cố này, là cảm thán Trình Danh Chấn không gặp người phù hợp. Cũng cảm thán chính mình không gặp được minh chủ có thể phụ tá.
@by txiuqw4