Một gã thanh niên trai tráng sải bước vọt tới chỗ ông, ánh đao nghiêm nghị như điện. Giải thoát rồi, nháy mắt Tang Hiển Hòa thấy rõ ràng, như trút được gánh nặng. Nhưng đau đớn trong dự liệu lại không hề truyền đến, ông nhắm mắt chờ chết ngạc nhiên mở mắt ra, lại phát hiện mình đã ở ngoài trận tự khi nào, mà chủ bộ Dương Phủ thì dẫn theo một đống người vây quanh mình, rất nhanh chạy trốn khỏi chiến trường.
- ình Danh Chấn ở đâu? Cả đội, dưới trướng hắn không có nhiều người!
U mê thoát đi tìm đường sống, Tang Hiển Hòa trước hết nghĩ không phải truy hỏi nguyên do mình thoát thân, à là ý đồ một lần nữa đoạt lại quyền chủ đạo trở về trên chiến trường. Nếu mạch đao trận không vây khốn ông, đã nói lên tướng sĩ Đại Tùy còn có lực đánh một trận. Nếu tướng sĩ Đại Tùy còn có lực đánh một trận, thì có hy vọng đánh nghiêng tướng quân địch, một lần nữa đoạt lại thắng lợi.
- Ồ, Ngõa Cương Quân, Ngõa Cương Quân đến rồi!
Chủ bộ Dương Phủ chỉ binh lính cách đó không xa còn đang giằng co cùng một chỗ, nói năng lộn xộn.
- Cái gì?
Tang Hiển Hòa ngưng thần nhìn kỹ, mới phát hiện chiến kỳ Minh Châu Quân màu đỏ thẫm đập vào mắt đang có ý đồ thoát khỏi sự tiếp xúc với binh mã của mình. Lấy Trình Danh Chấn làm trung tâm một lần nữa kết trận. Mà các huynh đệ dưới trướng của mình sẽ bị loạn thành một đoàn, hoặc cùng quân địch quấn quít chặt lấy, hoặc giống như ruồi bọ không đầu chạy tới chạy lui.
Một nơi khác xa hơn một chút, ngay tại bên ngoài chiến trường song phương giao thủ, lâu la Ngõa Cương tính bằng đơn vị hàng nghìn cuồn cuộn đến. Minh Châu Quân và kỵ binh quan quân đều đình chỉ công kích lẫn nhau, giục ngựa lẩn quẩn chạy tới chạy lui trước trận Ngõa Cương Quân. Bọn họ dù ai cũng không cách nào tới gần, dù ai cũng không cách nào ngăn cản đường đi của Ngõa Cương Quân. Nhân số của đối phương rất nhiều, ước chừng gấp bốn lần quan quân, gấp đôi Minh Châu Quân trở lên!
Chính là xuất phát từ duyên cớ này, Trình Danh Chấn thả ta? Tang Hiển Hòa vẫn không dám xác định. Ông nhớ mang máng lúc mình đang luống cuống tay chân, có hoành đao chém đi qua. Mà theo bóng dáng phán đoán, cầm đao có khả năng chính là Ngũ Thiên Tích. Nhưng cũng có thể mình nhìn lầm rồi, hy vọng chết trong tay Ngũ Thiên Tích mà không phải chết vào tay một kẻ vô danh tiểu tốt. Bất kể như thế nào, không nên là Ngũ Thiên Tích chủ động thả ông, nếu không Ngũ Thiên Tích tất khó thoát khỏi quân pháp xử trí.
- Tướng quân, khẩn trương hạ lệnh cho toàn đội đi. Ngõa Cương Quân tà tâm khó dò!
Thấy Tang Hiển Hòa vẫn mơ mơ màng màng, Dương Phủ thực hối hận mình vừa rồi dẫn người cứu ông ta. Vì để tạo ra một lỗ hổng ở mạch đao trận, y ít nhất bỏ ra hơn ba trăm vệ sĩ trung thành và tận tâm làm đại giá. Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của Ngõa Cương Quân dẫn tới Trình Danh Chấn điều hành sai lầm, nói không chừng đoàn người hôm nay tất cả đều chôn ở trong này.
Nhưng Ngõa Cương Quân hiển nhiên không phải tới cứu viện bọn họ. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hơn một tháng qua, quận binh Võ Dương, quận binh Thanh Hà, Cự Lộc tặc, Minh Châu Quân, Tang gia quân, mấy đội ngũ rong ruổi chiến trường Hà Bắc đều muốn làm ngư ông cướp lấy ích lợi cuối cùng, đều muốn hy sinh người khác, thành toàn cho mình. Chẳng ai ngờ rằng, lúc trước bộ phận Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân ngoan ngoãn tránh một đường thông đến Thanh Chương cho quan quân mới là thu lợi chân chính, là ngư ông chân chính.
- Thu binh, thu binh, tụ hợp lại với nhau.
Tang Hiển Hòa cuối cùng cũng nhớ ra chức trách của mình, xé cổ họng hô. Dương Phủ vung tay lên, chúng thân binh lập tức cùng hò hét, kêu lên đem đạo mệnh lệnh này truyền khắp toàn quân.
- Thu binh, thu binh, dựa vào đại soái, dựa vào đại soái.
"Ô ô, ô ô, ô ô!" Tiếng kèn trầm thấp vang lên.."Đương đương đương đương!" tiếng la thanh cũng vang lên. Minh Châu Quân và quan binh đều tại co rút lại, đều đang nhanh chóng lui về phía sau, ý đồ tập kết thành một trận hình vững chắc. Bộ của Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân cũng không cho bọn hắn cơ hội, nhanh chóng gõ trống trận."Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng...." Tiếng trống xé trời vỡ đất. Hơn ngàn tinh nhuệ nhanh chóng trào ra, như gió lốc cuốn vào giữa quan quân.
Quan binh Sớm bị Minh Châu Quân giết đến mỏi mệt không chịu nổi đã không còn khí lực chống cự, quân lính bị giết tan rã. Càng nhiều lâu la Ngõa Cương Quân nhảy vào chiến đoàn, đuổi bọn quan binh giống như đuổi đàn dê, sau đó từng đao từng đao giết chết, chém rơi đầu, cởi áo giáp xuống.
Minh Châu Quân cũng mỏi mệt không chịu nổi không thể gia nhập giao chiến với bất kỳ bên nào, chỉ có thể tận lực bảo đảm mình không bị cuốn vào. Nhưng Bộ của Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân rõ ràng không muốn buông tha bọn họ, một mặt phân ra gần nửa huynh đệ đuổi cùng giết tận đối với quan binh, một mặt hai đường bọc đánh bức tới bọn họ.
- Thật không biết xấu hổ!
Hùng Khoát Hải tức giận chửi ầm lên, mang theo giáo dài liều mạng với Ngõa Cương Quân.
- Ta đi làm thịt bọn họ, sợ quái gì!
Trình Danh Chấn dùng giáo dài ngăn cản đường đi của y.
- Đừng chủ động sinh sự, nghiêm thêm phòng bị, chờ ta thăm dò ý đồ bọn họ đến rồi nói sau.
- Còn có thể có ý đồ gì đến chứ!
Vương Nhị Mao có thiện cảm sâu sắc với Ngõa Cương Quân cũng bị tức đến hai mắt đỏ bừng. Nếu không phải sợ dao động quân tâm, gã đã tình nguyện cùng các huynh đệ liều mạng rồi. Liên quan tới Ngõa Cương Quân, tất cả đều là do gã mà nên, minh ước với Ngõa Cương Quân cũng là gã cực lực thúc đẩy đấy. Nhưng mà, anh hùng Ngõa Cương từng làm cho gã khâm phục và hướng về cũng tại thời khắc mấu chốt nhất bán rẻ đoàn người, và đâm vô số đao sau lưng đoàn người.
- Cả đội, không cần sợ hãi.
Thời điểm nguy cơ, Trình Danh Chấn ngược lại chậm rãi bình tĩnh lại. Thả cho Tang Hiển Hòa một con đường sống là do hắn truyền đạt mệnh lệnh đấy, bởi vì chỉ có bảo đảm Tang Hiển Hòa không chết, bọn quan binh mới có thể thay hắn chia sẻ uy hiếp một bộ của Ngõa Cương Quân. Nhưng mà song phương dù sao không phải đồng minh, cũng đã lưỡng bại câu thương. Bộ của Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân tùy tiện chọc ngón tay sâu trong bất kỳ chỗ nào, cũng có thể thoải mái mà nghiền nát bọn họ.
Đám người Vương Nhị Mao và Hùng Khoát Hải quay về phía sau xem xét, đành phải bất đắc dĩ dừng bước. Minh Châu Quân đã mau tản ra rồi. Trải qua sống mái với Lư Phương Nguyên, và huyết chiến cùng Dương Bạch Nhãn, đồng thời giao thủ với Ngụy Đức Thâm, bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà. Chỉ có điều không muốn đem cơ nghiệp vất vả mở ra chắp tay dâng cho người khác, mới nổi lên lực lượng cuối cùng liều mình với Tang Hiển Hòa. Hiện giờ, lực cuối cùng này cũng bị tiêu hao sạch sẽ. Ngõa Cương Quân cố tình đuổi tới lúc này, gác mũi đao lên cổ đoàn người.
Hiện Minh Châu Quân cũng không tháo chạy giống quan quân, Ngõa Cương Quân cũng đình chỉ tiếp tục tới gần, giống như con bọ cạp vểnh hai râu độc lên đứng ở đàng xa, bất cứ lúc nào cũng có thể kẹp con mồi lại, mảnh giáp vỡ tan.
- Không cần sợ, không cần sợ, đừng làm cho người ta coi khinh.
- Chú ý đội hình, có thể chết trận chứ đừng để xấu hổ mà chết!
Vương Phi, Đoàn Thanh và tướng lĩnh cũng hiểu được đoàn người bị dồn đến tuyệt lộ, ở trong đội ngũ hết sức duy trì trật tự. Minh Châu Quân có khả năng toàn quân bị giết, nhưng Minh Châu Quân lại không phải là bởi vì đánh đánh bại mà bị giết. Bọn họ có thể bị tàn sát, nhưng không thể bộc lộ chút sợ hãi nào trước mặt tiểu nhân hèn hạ.
- Mạch Đao Đội còn có thể chiến một trận, cũng không biết vị trí cụ thể của chủ tướng quân địch!
- Ta dẫn người cuốn lấy bọn họ, ngươi lĩnh đoàn người lui hướng Thái Hành Sơn!
Ngũ Thiên Tích và Đỗ Quyên trước sau tới rồi, thấp giọng thảo luận đối sách cùng Trình Danh Chấn. Chủ ý bọn họ chính là ngọc nát đá tan, Trình Danh Chấn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Vương Đức Nhân là vì ba huyện Bình Ân và đầm Cự Lộc mà đến, chúng ta trước tiên có thể cùng hắn chu toàn một phen, rồi hẵng quyết định.
- Vậy huynh…
Đỗ Quyên cắn chặt răng, trong ánh mắt tràn đầy khuất nhục. Trình Danh Chấn phân tích một chút cũng không sai, Vương Đức Nhân nhất định là coi trọng địa bàn Minh Châu Quân. So với các nơi chiến loạn khác, ba huyện Bình Ân có thể nói là cõi yên vui giàu có và đông đúc khó có được trong chiến loạn. Ông ta muốn không đánh mà thắng được ba huyện, nhất định trước tiên phải khiến Trình Danh Chấn khuất phục.
- Trước tiên bảo toàn tính mạng các huynh đệ mạng quan trọng hơn!
Trình Danh Chấn nhếch miệng cười khổ. Hắn làm sao không cảm thấy khuất nhục. Nhưng đầu hàng với bộ Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân, có lẽ còn có cơ hội gỡ vốn. Nếu cứng rắn chống đỡ mà nói..., chỉ sợ hơn bốn ngàn chúng dưới trướng này không thể tìm được một con đường sống để ra.
- Giáo đầu!
- Giáo đầu!
đám người Hùng Khoát Hải cũng hiểu Trình Danh Chấn rốt cuộc tính toán như thế nào, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bi phẫn. Lục lâm đạo từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé, nếu đoàn người trên chiến trường bại bởi Ngõa Cương Quân, mặc dù đầu hàng cũng không tính mất mặt. Mà hiện tại...
Đang lúc đoàn người chuẩn bị khuyên Trình Danh Chấn liều chết đánh cược một lần, xa xa lại truyền tới tiếng vó ngựa ồn ào. Hơn ngàn kỵ binh, như gió cuốn quá núi.
- Trình Đại đương gia, chúng ta đến giúp ngươi.
Tướng lĩnh dẫn đội tàu gương mẫu, như vào chỗ không người.
@by txiuqw4