Một ngày chia ly đầy nước mắt cũng đã qua. Thời gian vẫn cứ trôi, ngày mới vẫn cứ đến. Hôm nay, nó phải sang Anh để điều trị với tỉ lệ sống chỉ có 10%. Thất bại lên đến 90%
Nó cùng ba và Minh Quân đến sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất. Vẫn vẻ lạnh lùng như ngày nào, nó bước xuống xe. Với chiếc váy trắng xòe, không trang điểm nên trông có vẻ xanh xao hơn thường ngày. MẶc dù vậy nhưng vẻ thuần khiết, trong sáng ấy vẫn không bao giờ tiềm ẩn đi, nó vẫn thu hút ánh mắt của bao chàng trai. Đi theo nó là 1 anh chàng ngoại quốc điển trai. Minh Quân tay đút túi quần, nó kéo vali nhưng đeo kính để che đi đôi mắt sưng húp lên vì khóc
Nơi nào nó đi qua đều mang một luồng “không khí lạnh” đến đó. Nó vẫn đứng đó, chuyến bay vẫn chưa cất cánh, nó đứng chờ bóng dáng 1 người có đến tiễn nó không? Chắc có lẽ không bao giờ nó được trông thấy hắn, trông thấy nụ cười đầy băng giá của hắn
Anh Duy đã được Thư kể tất cả mọi chuyện cảm thấy rất chua xót, tội nghiệp cho nó. Vì tình yêu có thể hy sinh bản thân. Duy chở Thư đến sân bay tiễn nó cũng như gặp nó động viên nó trước khi điều trị. Gặp Thư và Duy nó vui lắm, nó chạy đến ôm chầm 2 người bạn
- Hai bạn thân của mình! – Nó nói trong nước mắt
- Hân à, đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha! – Duy nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp
- Mày nhất định phải khỏa nha Hân! – Thư động viên
- Tao không biết có thể gặp lại tụi mày nữa không? – Nó buồn
- Mày khóc rất nhiều đung không Hân? – Thư gỡ mắt kính của nó xuống
- Không sao mà. Đừng lo cho táo – Nó cười
- Sang đó mày sử dụng sđt nào? – Thư hỏi
- Xin lỗi,tao sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Việt, nếu tao có thể khỏe lại tao sẽ tự liên lạc với mày Thư!- Ừ, tôn trọng quyết định của mày!
- Tới giờ rồi. Duy à, chăm sóc Huy giúp Hân, nói với anh ấy hãy tìm một người tốt hơn Hân! – Nó nói với Duy
- Không ai thay thế được Hân đâu!
- Hân tin không một người con trai nào có thể tha thứ cho 1 kẻ đã phản bội mình – Nó lại khóc. Hãy để nó khóc lần này nữa thôi, lần này nữa thôi nó sẽ khóa chặt nước mắt trong tim
- Mày yên tâm điều trị nha, tụi tao đợi tin mày! – Thư vừa nói xong cũng là lúc có thông báo:
“ Chuyến bay đến London chuẩn bị khởi hành, xin quý khách vào máy bay, ổn định chỗ ngồi, thắt đây an toàn, bịt tai lại để máy bay chuẩn bị cất cánh”
- Anh cho em gửi lời thăm 2 bác nha anh Quân! – Nó nói với Minh Quân và cùng ba vào máy bay, nó lưu luyến nơi này, nơi nó đã từng rất hạnh phúc. Nó đưa tay tạm biệt Thư và Duy. Minh Quân cũng phải trở về Úc nên cũng đã lên máy bay sau nó một lúc
Máy bay cũng đã cất cánh, Duy và Thư cũng trở về nhà.
Lúc này, hắn đang ở trên sân thượng, hắn muốn để ngọn gió xá tan đau khổ. Trên đỉnh đầu hắn có chiếc máy bay đang bay về phương nào. Hắn nhìn chiếc máy bay đó mà trong lòng thấy đau nhói, như thể thứ quý giá nào đã theo chiếc máy bay này mang đi xa. Hắn đâu ngờ trên chiếc máy bay ấy có bóng dáng người con gái hắn đã yêu vô cùng sâu đậm. Nó và hắn kẻ trên trời người dưới đất, cho dù trên thế gian này tồn tại “thần giao cách cảm” thì sao? Hắn và nó cũng chẳng thể nào nhìn thấy nhau, lắng nghe nhau, biết được từng nhịp đập của con tim…
- Trên chuyến bay-
Nó vẫn ngồi 1 mình lặng nhìn không trung qua chiếc kính nhỏ. 1 chiếc ghế bên nó vẫn còn trống, đơn giản chỉ là nó thích sự yên tĩnh, sự riêng tư 1 mình, ba nó thì ngồi ở phía sau
- Em à! Anh ngồi cùng được không? – Một tên khoảng 25-30t đến gần nó, ngồi xuống chiếc ghế ấy
- Đứng dậy – Nó tháo kính, lườm anh ta 1 cái
- Đừng giận em à! –Tên này vẫn dai như đĩa ( thấy người đẹp ham hố, dê xồm: t/g)
- Đừng để nhắc lại lần hai. ĐỨNG DẬY. – Nó hét lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, cũng vì thế mà mọi người được ngắm dung nhan của nó! Còn anh ta giật phắn mình trước ánh mắt nó, tạm thời đứng dậy
- Cô em, cho anh làm quen mà!
- Biến gấp nếu không muốn chết – Nó vô cảm
- Đừng nghĩ cô em có chút nhan sắc mà lên mặt. Cô em biết tôi là ai không? – Anh ta cười bán nguyệt ( trông thấy gớm lắm ^^)
- Ai, chó nhà nào? – Nó
- Mày mày… tao là con của tập đoàn Win – Hắn ta khoe khoang, Win là tập đoàn Việt hoạt động ở Anh, thế lực cũng có nhưng lại thua xa nhà nó
- Tưởng con trời, Win ắ, nhỏ nhoi quá chưa nghe qua! – Nó cười nữa miệng
- Cô, cô dám nói vậy? – Anh ta thấy nó không chút gì sợ sệt
- Vệ sĩ, tống cổ tên điên này – Nó ra lệnh cho 2 vệ sĩ ba nó đem theo. Ba nó ngồi sau nhưng chỉ mỉm cười quan sát vì ông biết tính con gái mình
- Cô cô… Thật ra cô là ai? – Anh ta hỏi, vì 1 người bình thường thì không thể lớn gan như vậy
- Tập đoàn Phạm Trương, nghe qua chưa? – Nó cười nửa miệng
- Cái gì?? Ph…Phạm…Tr…Trương? – Anh ta hoảng khi nghe tên này
- Phạm Trương Bảo Hân. Nếu chưa nghe qua thì lên google gõ thử nha ông anh ( nói thôi chứ đừng gõ nha:D )
- Vệ sĩ, lôi đi, nhìn bẩn mắt! – Vừa nói xong, 2 người vệ sĩ đã lôi anh ta đi
- À, quên. Chuẩn bị tinh thần ra đường ở! – Nó nói cho anh ta nghe
Anh ta rất hối hận khi chọc nhầm người rồi, chọc nhầm tiểu thư nổi tiếng lạnh lùng của Phạm Trương
Mọi người xung quanh hướng mắt về nó, về tiểu thư nổi danh mà họ từng nghe qua. Vừa đẹp vừa tài vừa lạnh quả không sai mà. Thấy mọi người tập trung về mình, nó bực mình: “ Hết chuyện” – Nó lại đeo kính và ngã người sau ghế chờ đến Anh. Mọi người nghe vậy phải quay lên thôi chứ để nó bực thì khổ nữa
~~Ba nó mặc toàn đen để không ai để ý chứ không thì… ^^
@by txiuqw4