sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19

TU VIỆN FONTAINES 2:00 CHIỀU

GIÁM QUẢN ĐẨY TẤM MÀNH SẮT vào phía trong và dẫn đầu đoàn người đang sụt sùi khóc lóc vào lối đi có mái vòm cổ xưa. Lối vào Sảnh Các cha nằm ngầm dưới đất bên trong bốn bức tường của tu viện, ở cuối một lối đi dài nơi một trong những tòa nhà cổ nhất xây bằng đá. Một nghìn năm trăm năm trước, các thầy tu đầu tiên đã đến ở khu hầm này, một chôn u tối buồn bã. Vì càng ngày càng có thêm nhiều người hối cải đến đây, các tòa nhà đã được xây lên. Các tu viện hoặc là nhanh chóng lớn mạnh hoặc nhanh chóng suy sụp, và tu viện này đã kéo dài công việc xây dựng thêm trong hàng thế kỷ, tiếp nối bởi các Hiệp sĩ Đền thờ, những người đã lặng lẽ chiếm lấy nó làm của riêng vào cuối thế kỷ mười ba. Ngôi nhà chính của Dòng — maison chèvetaine - tên gọi ghi trong Giới luật - trước hết nằm ở Jerusalem, rồi Acre, rồi đảo Chyprus, cuối cùng là ở đây, sau kỳ Thanh Trừng. Cả khu nhà được bao quanh bởi những bức tường phòng thủ và tháp canh, và tu viện nhanh chóng trở thành một trong những tu viện lớn nhất của Châu Âu, nằm ở trên dãy núi Pyrénées, tự tách biệt mình ra khỏi thế giới, bởi cả Giới luật lẫn địa lý. Tên của nó lấy theo con sông chảy qua gần đó, nơi có nhiều thác, và khối lượng nước phong phú. Abbey des Fontaines: tu viện Fontaines.

Ông đi dọc theo những cầu thang hẹp tạc vào đá. Dép xăng đan của ông trượt đi trên những viên đá ẩm ướt. Nơi trước kia được những ngọn đèn đầu soi sáng, giờ đã là những ngọn đèn điện nhỏ. Sau ông là ba mươi tư giáo hữu đã quyết định đi theo ông. Khi đi hết những bậc thang, ông tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi đường hầm mở ra vào một căn phòng lớn có trần mái vòm. Một cột nhà bằng đá mọc lên ở chính giữa, giống như thân của một cái cây cổ thụ.

Các giáo hữu chậm rãi tập hợp lại quanh quan tài gỗ sồi đã được đưa vào trong phòng và đặt lên một phiến đá. Qua làn khói, vang lên những điệu hát buồn.

Giám quản bước về phía trước và tiếng hát ngừng lại. “Chúng ta đến đây để vinh danh Người. Hãy cầu nguyện”, ông nói bằng tiếng Pháp.

Họ cầu nguyện, rồi hát một bài thánh ca.

“Trưởng giáo của chúng ta đã rời khỏi chúng ta. Các con, các con là những người trung thành với ký ức về Người, hãy ghi tâm. Người sẽ rất tự hào”.

Một quãng im lặng trôi qua.

“Điều gì đang nằm ở phía trước?”, một trong các giáo hữu hỏi một cách bình thản.

Hội họp vốn không được phép ở Sảnh Các cha, nhưng ở tình thế hiện nay ông cho phép vi phạm Giới luật một chút.

“Sự không chắc chắn”, ông tuyên bố. “Giáo hữu de Roquefort sẵn sàng tấn công. Những người trong số các con được chọn vào cuộc họp sẽ phải làm việc rất nhiều để chặn ông ta lại.”

“Ông ta sẽ làm cho chúng ta sụp đổ”, một giáo hữu khác thì thầm.

“Ta đồng ý”, giám quản nói. “Ông ta tin rằng chúng ta, bằng cách nào đó, có thể trả thù được cho các tội lỗi phải gánh chịu trong bảy trăm năm. Ngay cả khi chúng ta có thể, thì tại sao mới được chứ? Chúng ta đã sống sót cơ mà”.

“Những người theo ông ta đã gây sức ép rất lớn. Những ai chống lại ông ta sẽ bị trừng phạt”.

Giám quản biết rằng đó chính là lý do khiến cho ít người đến sảnh như vậy. “Tổ tiên của chúng ta đã từng đối mặt với nhiều kẻ thù. Ở Đất Thánh, họ đã chiến đấu trước Saracen và đã hy sinh anh dũng. Ở đây, họ đã phải trải qua sự hành hạ của Tòa án Dị giáo. Trưởng giáo của chúng ta, de Molay, bị thiếu sống. Công việc của chúng ta là giữ vững lòng tin”. Những lời yếu ớt, ông biết, nhưng chúng cần được nói ra.

“De Roqueíort muốn có chiến tranh với các kẻ thù của chúng ta. Một trong số những người đi theo ông ta đã nói với ta rằng thậm chí ông ta còn có ý định giật lại vải liệm”.

Ông cau mày. Trước đây đã từng có nhiều người cực đoan, muốn công khai bày tỏ sự phản đối, nhưng nhìn chung là các trưởng giáo đều đủ sức ngăn cản những quá đà ấy. “Chúng ta phải ngăn chặn ông ta ở cuộc họp. Rất may là ông ta không thể kiểm soát được tiến trình bỏ phiếu”.

“Ông ta đã dọa con”, một giáo hữu nói, và sự im lặng tiếp theo cho thấy nhiều người đồng ý với anh ta.

Sau một giờ cầu nguyện, giám quản ra hiệu. Bốn người khiêng mặc đồ tối màu nhấc quan tài của Trưởng giáo lên.

Ông quay lại và đến gần hai cái cột màu đỏ chói nằm hai bên Cửa Vàng. Cái tên được đặt không phải theo cấu trúc của nó, mà vì cái đã từng được cất đằng sau nó.

Bốn mươi ba trưởng giáo nằm trong locoli (tiếng Latinh, nghĩa là nơi, chỗ, địa điểm) của mình, bên dưới một trần nhà bằng đá mài nhẵn và sơn màu xanh đậm, trên đó, những ngôi sao bằng vàng nhấp nháy khi có ánh sáng. Những cơ thể đã biến thành cát bụi từ lâu. Chỉ còn lại những bộ xương nằm trong tiểu đựng hài cốt ghi tên từng trưởng giáo và thời điểm nhiệm kỳ của họ. Bên tay phải là những ô trống, một trong số đó sẽ là nơi để xác Trưởng giáo của ông trong năm tiếp theo. Chỉ khi đó một giáo hữu mới có thể quay trở lại và cho xương vào một cái tiểu. Nghi lễ của đám tang, mà Dòng đã sử dụng từ rất lâu, thuộc về người Do Thái ở Đất Thánh vào thời Christ.

Những người khiêng đặt quan tài vào nơi đã định. Một sự yên lặng sâu thẳm bao trùm lấy căn phòng tranh tối tranh sáng.

Những ý nghĩ về người bạn chạy qua trong óc giám quản. Trưởng giáo là con út của một thương gia Bỉ giàu có. Ông phục vụ Nhà thờ không vì một lý do nào rõ ràng - chỉ là một điều gì đó mà ông cảm thấy mình bị thôi thúc phải làm. Ông đã được một trong nhiều giáo hữu cơ động của Dòng tuyển chọn, đó là những người ở khắp nơi trên thế giới, có trách nhiệm tìm kiếm các giáo hữu mới. Cuộc sống tu viện rất phù hợp với Trưởng giáo. Và mặc dù không ở một vị trí rất cao, trong cuộc họp tiếp sau cái chết của người tiền nhiệm, tất cả các giáo hữu đều hét lên, “Hãy để cha ấy làm trưởng giáo”. Và vậy là ông lập thệ. Con xin nguyền dâng hiến mình cho Chúa toàn năng và Đức mẹ Đồng trinh vì đã cứu rỗi linh hồn con và nhờ vậy mà con được ở trong cuộc đời thánh thiện tất cả các ngày cho đến hơi thở cuối cùng. Giám quản cũng đã lập lời nguyền tương tự.

Ông cho phép những ý nghĩ của mình quay lại với Khởi đầu của Dòng - những tiếng hét xung trận, tiếng rên rỉ của các giáo hữu bị thương và hấp hối, tiếng khóc sụt sùi khi chôn cất những người không sống qua được cuộc giao tranh. Đó đã từng là cách thức tồn tại của các Hiệp sĩ Đền thờ. Là người đầu tiên xung phong, là người cuối cùng rời đi. Raymond de Roquefort thương tiếc quãng thời gian đố. Nhưng tại sao? Sự phù phiếm đó đã được chứng tỏ khi Nhà thờ và Nhà nước động đến các Hiệp sĩ Đền thờ vào thời kỳ Thanh Trừng, không chút kiêng nể gì đến hai trăm năm tận lực phục vụ của họ. Các giáo hữu bị thiêu sống, những người khác bị tra tấn và chịu những thương tật suốt đời, và tất cả chỉ bởi vì một sự hám danh. Với thế giới hiện đại, các Hiệp sĩ Đền thờ là huyền thoại. Một ký ức đã xa xôi. Không ai thèm quan tâm đến việc họ còn tồn tại, thế nên việc điều chỉnh một sự bất công có vẻ thật là vô phương hy vọng.

Người chết thì phải chết thôi.

Ông lại nhìn ra xung quanh vào những tảng đá, rồi từ biệt các giáo hữu. Trừ một người. Trợ tá của ông. Ông cần nói chuyện riêng với anh. Chàng trai trẻ tiến lại gần.

“Nói cho ta, Geoữrey”, giám quản nói. “Anh và Trưởng giáo đã bàn chuyện gì?”

Đôi mắt đen của người đàn ông tỏ rõ sự ngạc nhiên. “Cha muốn nói gì?”

“Gần đây Trưởng giáo có yêu cầu anh làm việc gì không? Nào, đừng nói dối ta. Ông ấy đã mất, còn ta thì còn ở đây”. Ông nghĩ việc sử dụng cấp bậc có thể sẽ làm việc tìm hiểu sự thật trở nên dễ dàng hơn.

“Có, thưa Giám quản. Con đã gửi hộ Trưởng giáo hai cái gói”.

“Nói cho ta về cái đầu tiên”.

“Dày và nặng, giống như một quyển sách. Con đã gửi nó đi khi ở Ayignon, khoảng một tháng trước đây”.

“Cái thứ hai?”

“Gửi vào thứ Hai, từ Perpignan. Một lá thư".

“Thư được gửi cho ai?”

“Ersnt Scoville ở Rennes-le-Château”.

Chàng thanh niên làm vội dấu thánh, và giám quản băn khoăn nhìn anh ta. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Trưởng giáo nói có thể là cha sẽ đặt những câu hỏi đó.”.

Thông tin khiến ông chú ý.

“Người nói rằng khi cha làm vậy, con phải nói sự thật. Nhưng Người cũng nói là cha nên thận trọng. Đã từng có nhiều người đi con đường mà cha đang đi, nhưng chưa bao giờ có ai thành công. Người nói chúc cha may mắn và phúc lành”.

Thầy của ông là một người xuất sắc, biết nhiều chuyện hơn những gì ông nói nhiều.

“Người cũng nói rằng cha phải chấm dứt sự tìm kiếm. Đó là số phận của cha. Dù cho cha có nhận ra hay không”.

Ông đã nghe đủ. Cái hộp gỗ rỗng trong tủ ở phòng Trưởng giáo giờ đây đã được giải thích. Quyển sách mà ông tìm kiếm bên trong đã biến mất. Trưởng giáo đã gửi nó đi. Bằng một cái vẫy tay, ông ra hiệu cho người trợ tá đi khỏi. Geoffrey cúi gập người, rồi vội vã đi về phía Cửa Vàng.

Ông chợt nghĩ ra điều gì đó. “Đợi đã. Con chưa hề nói cái gói đầu tiên được gửi đi đâu”.

Georffrey dừng chân và quay đầu lại nhưng không nói gì.

“Tại sao con không trả lời?”

“Sẽ là không đúng đắn nếu chúng ta nói đến chuyện đó. Không phải là ở đây. Gần Người đến vậy”. Cái nhìn của chàng thanh niên dán chặt vào cỗ quan tài.

“Con đã nói là ông ấy muốn ta biết”.

Sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt đang nhìn thẳng vào ông.

“Nói cho ta biết cuốn sách đã được gửi đi đâu”. Mặc dù đã biết, ông vẫn cần được nghe.

“Sang Mỹ. Cho một người phụ nữ tên là Stephanie Nelle”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx