sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Phần Bốn - Chương 40

11:05 SÁNG

STEPHANIE TỰ RÓT CHO MÌNH MỘT TÁCH CÀ PHÊ NÓNG VÀ định rót thêm cho Geoffrey, nhưng chàng thanh niên từ chối.

“Chúng tôi chỉ được phép uống một tách mỗi ngày thôi”, anh nói rất rõ.

Bà ngồi xuống bên cạnh cái bàn bếp. “Cả đời cậu phải tuân thủ Giới luật à?”

“Đó là cách thức của chúng tôi”.

“Tôi cứ nghĩ giữ bí mật cũng rất quan trọng với các giáo phái. Tại sao cậu lại nói mọi chuyện thẳng thắn như vậy?”

“Trưởng giáo của tôi, người giờ đây đã về nước Chúa, đã nói rằng tôi phải trung thực với ba.”.

Bà bối rối. “Làm thế nào mà Trưởng giáo lại biết tôi?”

“Ông ấy đã theo sát công việc nghiên cứu của chồng bà. Chuyện đó đã diễn ra rất lâu trước khi tôi đến tu viện, nhưng Trưởng giáo đã nói lại cho tôi. Ông ấy và chồng bà đã nói chuyện với nhau nhiều lần. Trưởng giáo chính là linh mục nghe xưng tội của chồng bà”.

Thông tin đó làm bà bị sốc. “Lars có liên hệ với các Hiệp sĩ Đền thờ à?”

“Thật ra là các Hiệp sĩ đã liên hệ với ông ấy. Trưởng giáo của tôi đã tiếp cận chồng bà, nhưng nếu chồng bà biết rằng ông ấy là một Hiệp sĩ, thì hẳn là ông ấy sẽ không bao giờ nói gì. Có lẽ ông ấy nghĩ rằng nếu nói điều đó ra thì mối quan hệ sẽ không kéo dài được. Nhưng chắc chắn là ông ấy biết”.

“Có vẻ như Trưởng giáo của cậu là một người thật kỳ lạ”.

Khuôn mặt của chàng thanh niên bừng lên. “Ông ấy là một người khôn ngoan, luôn tìm cách làm những điều tốt cho Dòng”.

Bà nhớ lại sự bảo vệ của Mark trước đó. “Con trai tôi có giúp đỡ ông ấy trong việc đó không?”

“Chính vì thế mà ông ấy đã được chọn làm giám quản”.

“Và việc nó là con trai của Lars Nelle không có liên quan gì đến lựa chọn đó à?”

“Việc đó thì, thưa bà, tôi không nói được. Tôi mới chỉ được biết giám quản là ai vài giờ trước, ở đây, trong ngôi nhà này. Cho nên tôi không biết đâu”.

“Hai người không biết gì về nhau à?”

“Rất ít thôi, và nhiều người trong số chúng tôi khổ sở vì điều đó. Những người khác hay nói riêng với nhau. Nhưng chúng tôi sống cùng nhau, sát gần kề, giống như trong một nhà tù. Quá nhiều gần gũi có thể làm nảy sinh vấn đề. Chính vì vậy mà Giới luật cấm chúng tôi có bất kỳ quan hệ gần gũi với các giáo hữu khác. Chúng tôi giữ các bí mật cho riêng mình, sự im lặng của chúng tôi càng làm tăng thêm mức độ tập trung phục vụ Chúa của chúng tôi”.

“Nghe ra có vẻ khó đấy”.

“Đó là cuộc đời mà chúng tôi lựa chọn. Dù vậy, cuộc phiêu lưu này". Anh lắc đầu. “Trưởng giáo của tôi nói với tôi rằng tôi sẽ khám phá rất nhiều điều mới mẻ. Ông ấy đã đúng”.

Bà uống thêm một ngụm cà phê. “Trưởng giáo của cậu chắc chắn là tôi và cậu sẽ gặp nhau à?”

"Ông ấy gửi quyển nhật ký vì hy vọng là bà sẽ đến. Ông ấy cũng gửi một lá thư cho Ersnt Scoville, trong đó có mấy trang bị xé từ quyển nhật ký, những trang có liên quan đến bà. Ông ấy hy vọng rằng điều đó sẽ khiến hai người gặp nhau. Ông ấy biết rằng đã có lúc Scoville không quan tâm gì đến bà - ông ấy biết được điều đó từ chồng bà. Nhưng ông ấy nhận ra rằng bà có nhiều phẩm chất lớn. Cho nên ông ấy hy vọng là hai người sẽ cùng nhau, cộng thêm giám quản và tôi, tìm ra được Bí mật Lớn",

Bà nhớ lại cụm từ đó và lời giải thích, "Liệu có phải là Dòng của cậu thực sự tin rằng còn có thêm nhiều điều khác về Christ không – những điều mà cả thế giới đều không biết?"

“Tôi còn chưa có đủ trình độ tu tập để có thể trả lời câu hỏi của bà. Tôi còn cần phải phục vụ thêm nhiều thập kỷ nữa mới có thể tiếp cận được những gì mà Dòng đang biết. Nhưng cái chết, ít nhứt là với tôi và từ những gì tôi được dạy bảo cho đến nay, có vẻ như là một kết cục rõ ràng. Hàng nghìn lễ giáo hữu đã chết trong các trận chiến lên quan đến Đất Thánh, không một ai hồi sinh đứng dậy và bước đi cả.

“Nhà thờ Thiên Chúa giáo có thể sẽ gọi điều cậu vừa nói là dị giáo đấy!”

“Nhà thờ là một thiết chế do con người tạo ra và do con người cai quản, Tất cả những gì mà thiết chế đó làm ra cũng đều là sản phẩm của con người”.

Bà quyết định đi xa hơn một chút, “Tôi có thể làm gì, Geoffrey?"

“Giúp con trai bà”.

“Bằng cách nào?”

“Ông ấy phải hoàn thành việc mà cha ông ấy đã bắt đầu. Raymond de Roquefort không được phép tìm ra Bí mật Lớn. Trưởng giáo đã nhấn rất mạnh vào điều đó. Chính vì vậy mà ông ấy đã tính toán trước hết, cũng là lý do tại sao tôi lại được huấn luyện."

"Mark ghét tôi".

“Ông ấy yêu bà”.

“Tại sao anh lại có thể nói vậy được?"

“Trưởng giáo đã nói cho tôi"

“Ông ấy không có cách nào để biết điều đó cả".

“Trưởng giáo của tôi biết tất cả..", Geoffrey lục tìm trong túi quần và lôi ra một cái phong bì dán kín. "Tôi được ông ấy nói rằng phải đưa cái này cho bà vào thời điểm mà tôi cho là thích hợp”. Anh đưa bức thư cho bà, rồi đứng lên khỏi bàn. “Giám quản và ông Malone đến nhà thờ rồi. Tôi sẽ để bà lại một mình”.

Bà rất thích hành động đó. Không thể biết được lá thư sẽ khuấy lên những nỗi xúc động nào, nên bà đợi cho đến khi Geoffrey đã đi hẳn khỏi phòng mới mở cái phong bì ra.

Thưa bà Nelle, bà và tôi là những người xa lạ, nhưng tôi cảm thấy mình biết khá nhiều về bà, tất cả đều từ Lars, người vẫn hay nói với tôi về những xáo động trong tâm hồn của ông ấy. Con trai bà khác hẳn. Cậu ấy giữ những đau đớn ở bên trong, rất ít khi chia sẻ với người khác. Trong một vài cơ hội, tôi có biết được một chút ít, nhưng những cảm xúc của cậu ấy không dễ nhìn thấy như ở bố cậu ấy. Có lẽ là cậu ấy thừa hưởng nét tính cách đó từ bà chăng? Và tôi không hề muốn tỏ ra suồng sã. Những gì chắc chắn sẽ xảy ra vô cùng nghiêm trọng. Rayniond de Roquefort là một kẻ nguy hiểm. Hắn bị dẫn dắt bởi một sự mù quáng, cái trong nhiều thế kỷ đã tác động đến rất nhiều người trong Dòng của chúng tôi. Cách suy nghĩ của hắn rất một chiều, và điều đó che mờ cách nhìn nhận của hắn. Con trai bà đã chiến đấu chống lại hắn để giành chức trưởng giáo và đã thua cuộc. Thật không may, Mark lại không có đủ những phẩm chất cần thiết để hoàn thành được các trận chiến của mình. Khởi đầu thì chúng có vẻ dễ dàng, tiếp tục chúng thậm chỉ còn dễ hơn, nhưng giải quyết được chúng thì vô cùng khó khăn. Cậu ấy chiến đấu chống lại bà. Cậu ấy chiến đấu chống lại de Roquefort. Rồi những cuộc chiến của cậu ấy với ý thức của chính mình. Mọi thứ đều thách thức cậu ấy. Tôi đã nghĩ rằng hai người, bà và cậu ấy, kết hợp được với nhau thì sẽ có thể có lợi cho cả hai. Thêm nữa, tôi không biết bà, nhưng tôi tin là tôi hiểu bà. Chồng bà đã chết và còn lại rất nhiều việc chưa giải quyết xong xuôi. Có lẽ là cuộc tìm kiếm này cuối cùng sẽ trả lời được cho các câu hỏi của bà. Tôi xin tặng bà lời khuyên này. Hãy tin tưởng con trai bà, quên đi quá khứ, chỉ nghĩ đến tương lai mà thôi. Điều đó sẽ mang lại sự thanh thản. Dòng của tôi hết sức đặc biệt trong hệ thống Công giáo. Niềm tin của chúng ta khác nhau, và lý do nằm ở những gì các giáo hữu đầu tiên biết được và truyền lại cho nhau. Điều đó có làm cho chúng tôi ít chất Công giáo đi không? Hay là nhiều hơn? Theo tôi thì cả hai đều không đúng. Tìm ra Bí mật Lớn sẽ trả lời cho rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi sợ rằng điều đó sẽ làm nảy sinh còn nhiều câu hỏi hơn nữa. Bà và con trai bã sẽ phải quyết định điều gì là tốt nhất nếu và khi thời điểm đáng sợ đó đến, và hy vọng rằng nó sẽ đến, vì tôi có lòng tin vào cả hai người. Một sự phục sinh sẽ xảy ra. Một cơ hội thứ hai. Người chết đã sống dậy và giờ đây bước đi giữa chúng ta. Hãy sử dụng phép màu đó một cách khôn ngoan, nhưng tôi cũng xin cảnh báo Hãy đuổi khỏi đầu óc những định kiến đã trở nên quen thuộc. Mở lòng mình ra để sự tiếp nhận trở nên rộng lớn hơn, và suy luận theo nhiều cách thức chắc chắn hơn. Chỉ khi đó hai người mới có thể thành công. Cầu Chúa luôn ở bên cạnh hai người.

Một giọt nước mắt chảy dài trên má bà. Một cảm giác kỳ lạ, muốn khóc. Một cảm giác mà bà chưa từng gặp lại kể từ khi còn nhỏ. Bà đã được hưởng một sự giáo dục rất tốt và có những kinh nghiệm mà hàng chục năm làm việc ở cấp bậc cao nhất của ngành phản gián cung cấp. Sự nghiệp của bà liên tiếp khiến bà phải giải quyết hết tình huống khó khăn này đến tình huống khó khăn khác. Bà đã ra những quyết định liên quan đến sống chết của nhiều người. Nhưng không cái nào trong số đó ảnh hưởng nhiều đến bà. Theo một cách nào đó, bà không còn sống trong thế giới phân biệt giữa xấu và tốt, đúng và sai, đen và trắng, và đã bước vào một thế giới khác, khi những suy nghĩ bên trong không chỉ cần được biết, mà còn cần được hiểu. Vị trưởng giáo này, người mà bà chưa bao giờ nói chuyện lần nào, có vẻ như là đã hiểu được chính xác những đau đớn của bà.

Nhưng ông ấy đúng.

Sự quay lại của Mark là một sự phục sinh. Một phép màu đầy vinh quang với vô tận những khả năng.

“Lá thư có làm bà buồn không?”

Bà ngẩng đầu lên. Geoffrey đang đứng ở cửa. Bà lau những giọt nước mắt. “Theo một cách nào đó. Nhưng theo một cách khác thì nó mang lại hạnh phúc”.

“Trưởng giáo là người như vậy đấy. Ông ấy biết cả niềm vui và sự đau đớn. Dù vậy, trong những ngày cuối đời thì nhiều đau đớn hơn”.

“Tại sao ông ấy chết?"

“Bệnh ung thư đã mang ông ấy đi hai đêm trước”.

“Cậu nhớ ông ấy à?”

“Tôi lớn lên một mình, không có gia đình. Các thầy tu và các bà xơ đã dạy cho tôi về cuộc đời. Họ đều tốt với tôi, nhưng không ai trong số họ yêu tôi. Thiếu tình yêu của một người cha hoặc một người mẹ khó khăn lắm”.

Lời tâm sự khiến tim bà thắt lại.

“Trưởng giáo đã bày tỏ với tôi một sự trìu mến to lớn, thậm chí là tình yêu, nhưng hơn tất cả là ông ấy đặt lòng tin vào tôi.

“Vậy thì đừng làm ông ấy thất vọng nhé’.

“Tôi sẽ không làm thế đâu”.

Bà giơ tờ giấy lên. “Tôi có được giữ nó không?”

Anh gật đầu. “Tôi chỉ là người đưa thư thôi”.

Bà đã bình tĩnh trở lại. “Tại sao Mark và Cotton lại đến nhà thờ?”

“Tôi cảm thấy giám quản muốn nói chuyện với ông Malone”.

Bà đứng dậy khỏi ghế. “Có lẽ là cả chúng ta cũng nên...”

Có tiếng gõ cửa, Bà nhìn vào nắm đấm cửa không khóa. Cotton và Mark sẽ đi vào luôn mà không cần gõ. Bà thấy Geoffrey có vẻ căng thẳng và một khẩu súng xuất hiện trên tay anh. Bà bước về phía cửa và nhìn ra ngoài qua ô kính.

Một khuôn mặt quen thuộc đang nhìn lại bà.

Royce Claridon.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx