1
Sự mất mát
Đùng… Tiếng súng vang lên trong sự hồi hộp im lặng chờ đợi đến nghẹt thở của tất cả mọi người từ huấn luyện viên, các ban giám khảo đến khán giả hâm mộ và cả người thân của các xạ thủ.
Viên đạn thoát ra khỏi nòng súng, oanh tạc vào không khí, xé nó thành hai đường kéo theo phần thuốc súng bay lượn trong không trung mà mắt thường không thể nào nhìn thấy. Chỉ có thể thấy qua sự chiếu chậm của camera quay hình. Viên đạn bay dài đến 4 giây rồi ghim ngay giữa hồng tâm của tấm bia, xuyên thẳng qua bia làm thủng một lỗ tròn - điểm tuyệt đối. Sau đó là những phát súng bắn với tốc độ cực nhanh nhưng đích đến vẫn là chiếc lỗ ngay giữa hồng tâm kia không lệch đi một khoảng nào.
Tiếng người bình luận reo lên khi người chấm điểm thông báo số điểm tuyệt đối của vận động viên thiếu niên đầy tài năng khiến toàn thể hội trường hò hét vang dậy.
- Vâng thưa quý vị! Vậy là chúng ta đã có huy chương vàng cho giải bắn súng thanh thiếu niên năm nay. Đó chính là Hoàng Bảo Nam, cậu thiếu niên này đã phá kỷ lục của chính mình là 3.6 điểm. Không còn nghi ngờ gì nữa thưa các vị, vận động viên xạ thủ quốc gia trong tương lai của chúng ta đã xuất hiện. Niềm hy vọng đoạt huy chương vàng cho nước nhà đang được gửi gắm lên vai cậu ấy! - Vị bình luận viên phấn khích reo lên.
- Ba, ba… anh thắng rồi đúng không ba? - Cô bé Bảo Phương mới 8 tuổi đứng bật dậy reo lên đầy phấn khởi hỏi ba mình.
- Đúng vậy, anh Bảo Nam của con đã thắng rồi. - Người cha đáp với vẻ mặt tự hào, nụ cười trên mặt ông hiện lên thật tươi, ánh mắt chăm chú dõi theo cậu con trai đang hò hét vui mừng bên dưới khán đài.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Bảo Nam đang được tất cả những người bạn, huấn luyện viên… ôm chặt trong vòng tay của họ, niềm sung sướng và hạnh phúc dâng lên trong đáy mắt. Sau đó cậu nhìn lên khán đài nơi ba và em gái mình đang theo dõi, cậu thấy ngón tay cái của ba giơ lên. Điều này càng khiến cho cậu hạnh phúc hơn bao giờ hết, cậu đã được ba công nhận tài năng. Khẽ nhoẻn miệng cười rồi giơ tay vẫy với em gái.
Bé Bảo Phương cũng ra sức vẫy tay lại với anh trai, miệng cười hớn hở, nụ cười thật đáng yêu.
Bảo Nam lại bị chìm vào những cái ôm của mọi người, đành rời ánh mắt khỏi khán đài mà chìm vào không khí xung quanh.
- Chút nữa mình đi đâu hả ba? - Bảo Phương ngẩng đầu đưa đôi mắt trẻ con trong vắt của mình nhìn ba, đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh lên tiếng hỏi.
- Chúng ta ra viếng mộ mẹ con, báo cho mẹ biết tin này, để mẹ con mừng. - Ông Hoàng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái đáp, sau đó bế bổng cô bé lên, rời khỏi khán đài.
- Ba à, mẹ ở trên đó có thấy chúng ta không ba? - Bé Bảo Phương nhìn trên bầu trời xanh trong đã dịu nắng chớp đôi mắt ngây thơ hỏi.
- Có… bây giờ có lẽ mẹ đang nhìn con. - Hoàng Thiên trả lời con gái, ông cũng đưa mắt nhìn lên bầu trời đang ngả chiều lặng lẽ.
Ông nhớ đến hình ảnh người vợ hiền dịu của mình đã chết vì căn bệnh ung thư mà thấy lòng trống trải vô cùng. Ông vốn là một cảnh sát phải nay đây mai đó săn đuổi tội phạm để một mình vợ ông chèo trống nhà cửa, dù bệnh nặng nhưng bà vẫn giấu kín trong lòng cho đến khi chết. Ông cảm thấy mình có lỗi rất nhiều với vợ, vậy mà bà cho đến khi chết cũng không hề oán trách ông đến nửa lời. Điều duy nhất bà nhắn nhủ với ông là: “Hãy chăm sóc hai đứa con thật tốt và nhớ giữ gìn bản thân.”
Khẽ siết chặt tay đứa con gái nhỏ rồi nhìn bức ảnh vợ trên mộ ông tự hứa thầm: “Anh sẽ thay em chăm sóc hai con thật tốt, ba cha con anh sẽ không bao giờ quên em.”
Sau đó ông nhận được điện thoại của một đồng nghiệp tên Văn Lâm, vừa là đồng nghiệp vừa là bạn chí cốt của ông, luôn cùng ông vào sinh ra tử khi đối đầu với bọn tội phạm.
“Mình đã đưa Bảo Nam tới nơi rồi, cậu cũng mau đưa bé Bảo Phương tới đi!”
“Mình biết rồi, mình tới liền đây.” Hoàng Thiên đáp rồi nhanh chóng tắt máy bế Bảo Phương trên tay cùng nhau ra khỏi nghĩa trang.
Họ đến quán ăn đã hẹn trước, Văn Lâm và Bảo Nam đang phấn khích bàn luận về đường bắn hồi nãy của cậu. Sau đó cả ba người đàn ông cứ bàn luận mãi về tình hình thi đấu sau này của Bảo Nam và hướng cậu vào con đường chuyên nghiệp để mặc Bảo Phương ngồi gặm cái đùi gà thơm lừng.
Họ đã trải qua một ngày bình yên và đầy phấn khởi cho đến khi ra khỏi quán ăn này.
Quán ăn nằm ở một nơi hẻo lánh gần nghĩa trang nhưng đồ ăn ở đây lại rất ngon nên lần nào đi viếng mộ họ cũng ghé vào ăn. Vì trời đã tối rồi nên quán trở nên rất vắng vẻ, hai người đàn ông dắt hai đứa trẻ ra chỗ đỗ xe thì nghe từ xa có tiếng ồn ào, sau đó là tiếng súng nổ đùng đùng vang lên.
Hai người đàn ông vốn là hai sĩ quan công an cấp cao được cấp phát súng bên mình liền đưa mắt nhìn nhau sau đó vội vàng móc súng cầm chắc ở tay kéo hai đứa trẻ nép mình bên thành xe.
Họ đưa mắt nhìn về phía súng nổ. Một người đàn ông trung niên dẫn theo một đứa bé trai chạc tuổi bé Bảo Phương cắm đầu chạy, vừa chạy vừa tránh những phát đạn lạnh người. Hỗ trợ họ có ba người, vừa rút lui vừa bắn trả.
Người đàn ông nắm tay đứa bé trai ra sức bảo vệ nó, tránh cho nó khỏi bị tổn thương bởi làn đạn bắn tới. Cuối cùng ông bị bắn một phát súng ngã xuống ngay cạnh chiếc xe của mấy người bọn họ, máu tuôn ra từ vết đạn nhanh chóng lan rộng. Ông ta nhìn thấy Hoàng Thiên thì đưa mắt van nài, thều thào nói:
- Làm ơn cứu lấy đứa bé!
Ông Hoàng Thiên không kịp suy nghĩ điều gì, là một cảnh sát gương mẫu, dù người đó có là người tốt hay tội phạm đi chăng nữa ông cũng không thể giương mắt nhìn người ta chết. Ông buông đứa con gái đang vô cùng hoảng sợ ra, đi đến gần người đàn ông bị bắn đó. Cố gắng kéo ông ta vào bên thành xe nhưng người đó chụp lấy áo ông cầu xin lần nữa:
- Bằng mọi giá phải cứu đứa bé này.
Khi cánh tay người ấy nắm lấy áo ông, Hoàng Thiên nhìn thấy nơi cổ tay của ông ta có xăm hình một con hổ. Hình dáng của con hổ này khiến ông giật mình. Ông không lạ gì cái hình xăm này cả, đó là hình xăm của một băng phái lớn nhất hiện nay, Hoàng Thiên nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra. Ông đưa mắt nhìn đứa bé trai, gương mặt nó chẳng có một tí gì sợ hãi cả. Dường như đó là điều đã quá quen thuộc với một đứa trẻ như nó, ngoài vẻ đau lòng khi thấy người đàn ông đó bị thương thì trên nét mặt đứa bé không có bất cứ dấu hiệu nào cả.
Ông Hoàng Thiên bỗng cảm thấy thương xót cho cuộc đời một đứa bé luôn phải sống đối mặt với tử thần đến mức chai lì với nỗi sợ hãi. Ông nhìn người đàn ông trung niên khẽ gật đầu bảo:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.
Người đàn ông khá hài lòng trước lời hứa, ông ta mỉm cười nhẹ rồi khẽ nhắm mắt lại từ từ nằm xuống đất. Sau đó tiếng súng nổ gần hơn, ba người còn lại cuối cùng cũng ngã xuống. Vậy là chỉ còn lại ông và Văn Lâm đấu súng với chúng.
- Đưa Bảo Phương và đứa bé đó đi mau đi! - Văn Lâm hét lên với Hoàng Thiên.
- Nhưng mà… - Hoàng Thiên đang định nói rằng không thể bỏ mặc Văn Lâm một mình đối chọi thì đã thấy Bảo Nam chụp lấy cây súng của người đàn ông đó ra sức ngắm bắn. Cậu đã hạ được hai tên.
Con đường duy nhất để thoát khỏi nơi này thì đã bị bọn chúng chắn hết, họ không thể lên xe thoát thân. Đành phải lao theo con hẻm nhỏ trước mặt. Hoàng Thiên bế Bảo Phương lên rồi nắm tay đứa bé kéo đi thoát thân theo con hẻm nhỏ.
Quả nhiên mục tiêu của chúng là đứa bé trai này, bọn chúng thấy họ chạy trốn thì tức điên lên ra sức nổ súng về phía Văn Lâm và Bảo Nam khiến hai người bọn họ phải kéo nhau đi nơi khác để tránh đạn.
Chạy được một lúc, Hoàng Thiên thấy khả năng chạy thoát là rất thấp, ông nghĩ ngay đến việc dụ bọn chúng đi xa khỏi bọn trẻ. Trước mặt ông là mấy thùng carton khá lớn, bèn đặt Bảo Phương vào trong một cái thùng rồi quay sang bế bé trai đó vào sau. Ông nhìn hai đứa mấy giây rồi nói:
- Hai đứa phải thật im lặng, không được nhúc nhích, không được lên tiếng có biết không? Đợi đến khi ba quay lại mới được bước ra! Có nghe không?
Bảo Phương khẽ gật đầu, còn đứa bé trai sắc mặt vẫn lạnh tanh không đáp. Hoàng Thiên vuốt tóc con gái nhìn với ánh mắt tha thiết yêu thương vào đôi mắt trong veo của nó, rồi hôn nhẹ lên trán con mình một cái trước khi đóng nắp thùng lại.
Ông chất thêm mấy cái hộp lên che cái thùng chứa hai đứa nhỏ rồi nổ một phát súng dụ bọn chúng đuổi theo mình.
Bên ngoài, sau một loạt ầm ĩ, tiếng bước chân chạy thình thịch nặng nề, vài tiếng súng nổ đáp trả lẫn nhau, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài đến đáng sợ của bóng đêm tăm tối.
Bảo Phương ngồi thu mình trong cái thùng không dám nhúc nhích đến nỗi hai chân của cô bé tê cứng cả lên và bắt đầu co rút gây nhức nhối. Gắng cắn chặt răng chịu đựng cơn đau này đi qua chứ nhất quyết ngồi im. Dù đau đớn nhưng cô bé không bật khóc như những đứa trẻ khác.
Đứa bé trai ngồi bên cạnh dường như không quan tâm lắm đến mọi chuyện bên ngoài, vẫn vẻ mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nào, thường khẽ cựa mình khiến cho chiếc thùng đôi lúc lay động. Một vật gì đó trong túi áo cậu phát sáng trong đêm tối khiến hai đứa có thể nhìn thấy gương mặt của nhau một cách mờ ảo. Cậu bé nhìn thấy biểu hiện trên nét mặt của Bảo Phương thì hơi nhíu mày và bắt đầu quan sát cô bé. Cứ như thể cậu ta đã tìm được một thứ đồ chơi thú vị gì đó cần nghiên cứu kỹ.
Nhìn thấy Bảo Phương cắn chặt môi nín nhịn đến nỗi mồ hôi rịn cả ra, cậu bé không chịu đựng được nữa bèn đưa tay kéo cái chân của Bảo Phương về phía mình, bất chấp nỗi sững sờ và bất ngờ ngã ngửa về phía sau của cô bé.
Bảo Phương kinh ngạc đưa mắt nhìn trân trân về phía cậu bé đang nắm lấy bàn chân của mình, muốn rút chân lại nhưng không thể. Một phần vì cậu ta là con trai có sức mạnh hơn một bé gái như cô, một phần thì trông cậu bé cũng nhỉnh hơn Bảo Phương vài tuổi. Đành bất lực ngồi im theo dõi từng động tác của cậu trai đó.
Cậu nhanh chóng cởi giày của Bảo Phương ra sau đó dùng lực ấn mạnh vào lòng bàn chân cô bé. Một cơn đau thốn khó chịu xé lên từ nơi lòng bàn chân. Cô bé trợn tròn mắt nhìn cậu đầy tức giận, nước mắt chực chờ rơi ra từ khóe mắt trong veo của cô nhưng miệng vẫn cắn chặt răng chịu đựng. Nhất quyết không để bản thân lên tiếng để lộ chỗ trốn.
Nhưng sau vài cú ấn mạnh của cậu thì bàn chân đau nhức đến tê dại của Bảo Phương bắt đầu thấy dễ chịu và thoải mái hơn. Ánh mắt cô bé vẫn tròn xoe nhìn cậu bé trai nhưng là với ánh mắt cảm mến. Bảo Phương ngồi im nhìn cậu bé giúp mình thư giãn hết bàn chân này sang bàn chân kia.
Sau đó, cậu ta không nói gì thêm nữa, không khí lại chìm vào im lặng của bóng tối mờ ảo.
Bảo Phương từ nhỏ vốn sợ tối, khi mà giây phút căng thẳng dường như đã trôi qua, cô bé mới bắt đầu để ý đến việc mình đang ở trong một không gian chật hẹp và tối tăm. Bảo Phương cứ nhìn đăm đăm vào cái vật trong túi áo của cậu bé. Cậu thản nhiên móc nó ra chìa trước mặt Bảo Phương cho cô bé thỏa sức nhìn ngắm.
- Thích nó à? - Cậu bé hỏi với giọng hờ hững.
Bảo Phương lắc đầu.
- Vậy sao lại nhìn nó? - Cậu bé cau mày nhìn Bảo Phương bực bội hỏi, dáng điệu của cậu lúc này không khác gì những ông già khó tính là mấy.
- Em sợ tối. - Bảo Phương co người lại nói nhỏ, không như cậu bé đó, Bảo Phương vẫn sợ bọn người hung dữ kia phát hiện ra mình.
Quẳng cái vật phát sáng đó vào tay Bảo Phương, cậu bé thờ ơ nói:
- Cho em mượn một chút đó.
Bảo Phương đón lấy cái vật phát sáng đó trong lòng bàn tay của mình. Cô bé xòe bàn tay ra để quan sát thì mới biết đó thực chất là một chiếc vòng với những hột lục ngọc tuyệt đẹp và trong suốt, điều đặc biệt là nó có thể phát ra ánh sáng ngay trong đêm tối. Những hột lục ngọc tròn tròn, mát lạnh và lấp lánh khiến người ta cảm thấy yên tâm nhiều hơn.
Bảo Phương nhoẻn miệng cười nói:
- Cám ơn anh!
Cả hai lại tiếp tục chìm vào không gian im lặng của bóng tối cho đến khi cái bụng trống rỗng của cậu bé reo lên đầy thuyết phục. Cậu thoáng đỏ bừng mặt lên, mím chặt môi, lấy tay ép chặt bụng lại kiềm chế cơn đói cồn cào đang biểu tình.
- Ăn cái này đi! - Bảo Phương lôi từ trong túi ra một thanh chocolate mà lúc nãy ba vừa mua cho mình, chìa ra trước mặt cậu bé.
Cậu đưa mắt nhìn Bảo Phương, môi vẫn bặm lại, chần chừ một lúc rồi mới quyết định cầm lấy thanh chocolate từ tay cô, sau đó xé vội cái bao ra và bắt đầu ngấu nghiến ăn. Nhìn thấy cậu ăn, Bảo Phương cười hỏi:
- Ngon không?
Cậu bé khẽ gật đầu.
- Ăn cái này nữa đi! Anh một cái, em một cái. - Bảo Phương lấy từ trong túi ra hai cây kẹo que tròn chìa ra trước mặt cậu bé một cây.
Cậu chần chừ không nhận nhưng Bảo Phương nhất quyết nhét vào trong tay cậu. Thanh chocolate đã ăn sạch, cậu bé nhìn Bảo Phương đang bóc vỏ cây kẹo ra và đưa vào miệng mút thì cũng bắt chước làm theo. Vị ngọt có mùi cam của kẹo và mùi thơm mà lần đầu tiên cậu bé mới được nếm thử khiến ánh mắt cậu sáng lên. Vẻ mặt lạnh lùng hờ hững biến mất thay vào đó là vẻ say mê thích thú. Có lẽ đây mới là biểu hiện của những đứa trẻ bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, cậu được nuôi dạy là phải mạnh mẽ và cứng rắn. Cậu không được phép khóc như những đứa bé khác. Không được yêu thương chiều chuộng, càng không có sở thích ăn quà bánh chứ đừng nói đến một viên kẹo cho nên vị ngọt lần đầu tiên được nếm đó sẽ ghi khắc mãi trong lòng.
- Có ngon không? - Bảo Phương lại hỏi lần nữa.
Cậu bé lại gật đầu nhưng lần này còn kèm theo một nụ cười tươi trẻ con thật đáng yêu.
- Đợi ra ngoài em sẽ mời anh ăn thiệt nhiều kẹo luôn. - Bảo Phương hớn hở nói.
- Ừm… - Cậu bé khẽ gật đầu đồng ý, dường như đây là lần đầu tiên cậu được nhận một lời hứa. Mặt của cậu bé dần dần trở nên ấm áp hơn, cậu cười nhiều hơn.
- Có sợ không? - Cậu đưa mắt nhìn Bảo Phương hỏi.
Bảo Phương gật đầu rồi lại lắc đầu, hít một hơi cô bé mới cất giọng nói:
- Em không sợ, ba em là cảnh sát rất giỏi. Ba sẽ đuổi đám người xấu đi sau đó đến đón em. Em sẽ bảo ba đưa anh cùng đi mua kẹo.
Dường như Bảo Phương lặp lại lời hứa khiến cậu bé vui mừng khôn xiết, cậu nhanh chóng gật đầu, rồi mơ đến viễn cảnh mình sẽ được thưởng thức những cây kẹo tuyệt vời kia.
Nhưng ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập ồ tới khiến cả hai sợ hãi co người vào nhau. Bảo Phương run lên cầm cập, cậu bé liền quàng tay ôm lấy cô bé vỗ về trấn an nói:
- Đừng sợ… anh sẽ bảo vệ em.
Bảo Phương nhìn vào đôi mắt cương nghị nghiêm túc của cậu bé rồi khẽ gật đầu, siết chặt chiếc vòng lục ngọc trong lòng bàn tay khiến cho ánh sáng của nó giảm bớt.
- Ở đây nè, tín hiệu ngay ở chỗ này. - Một tiếng nói vang lên gần sát ngay chỗ mấy cái thùng của hai đứa trẻ khiến chúng nghe rõ mồn một.
Trong thùng giấy, chỉ có hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập mạnh vì căng thẳng của hai đứa trẻ. Chúng tựa sát người vào nhau khẽ run lên, hai bàn tay chúng nắm chặt lấy nhau nhất quyết không buông rời.
Tiếng dời những chiếc hộp vang lên, hai đứa trẻ mím chặt môi không bật lên tiếng khóc. Bảo Phương lo sợ nghĩ đến việc bọn họ có thể tìm thấy hai đứa bọn nó, họ sẽ làm gì? Liệu ba cô bé có tới cứu kịp hay không?
Cậu bé siết chặt bàn tay nhỏ bé lạnh toát vì run của Bảo Phương, cả người cậu run lên vì lo sợ. Nhưng không phải cậu lo sợ cho chính mình mà lo cho Bảo Phương, cô bé vì cậu mà chịu liên lụy. Cái bọn người kia là một bọn vô cùng độc ác, chúng không hề mềm lòng khi ra tay giết hại người khác. Bọn chúng là lũ sát nhân đê hèn giết người không gớm máu. Bọn chúng có thể thẳng chân giẫm đạp lên bất cứ thứ gì cản đường chúng. Ra tay tàn sát bất kể già trẻ lớn bé mà không chút ăn năn nào cả.
Mục tiêu của chúng là cậu, chỉ cần cậu bước ra trước khi chúng phát hiện ra cái thùng chứa họ thì có lẽ Bảo Phương sẽ được an toàn. Cậu nghiến răng hít một hơi thật sâu, làm động tác im lặng với Bảo Phương, buông tay cô bé ra rồi đứng thẳng dậy. Bật tung cái nắp thùng sang hai bên, hùng dũng đứng dậy không một chút e dè sợ sệt.
Bảo Phương sợ đến nỗi đưa tay che miệng ngăn tiếng hét thảng thốt trong lòng mình lại. Nhưng ngay sau đó, cô bé nghe tiếng reo lên:
- Cậu chủ ở chỗ này, mau lại đây!
Một giọng nói vang lên vui mừng rồi nhanh chóng chạy thẳng đến gần cái thùng của bọn họ. Người đàn ông đó hất tung những chiếc thùng rỗng sang hai bên và bế bổng cậu bé ra khỏi thùng.
- Cậu chủ… cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Xin lỗi vì chúng tôi đến trễ khiến cậu bị một phen hoảng hốt. - Người đàn ông đó ân cần hỏi và quan sát khắp toàn thân cậu bé xem xét.
- Tôi không sao. - Cậu bé gạt phăng cánh tay đang sờ nắn người mình tìm kiếm vết thương rồi nhanh chóng chỉ tay vào cái thùng ra lệnh. - Bế em ấy ra!
@by txiuqw4