Nơi đó có một chàng trai đang đứng dựa lưng vào hàng rào chắn, tay xách chiếc vali đen, một tay cầm tài liệu xem chăm chú.
- Về rồi sao? - Jay nhìn Lăng Phong mỉm cười.
- Về rồi. - Ánh mắt Lăng Phong gần như xao động khi nói hai từ này.
- Đi thôi! - Jay hất đầu thúc giục rồi quay người đi ra chỗ để xe. Lăng Phong kéo vali đi theo phía sau.
Vừa ra khỏi sân bay, cậu nhìn thấy bầu trời trong xanh, khẽ nhắm mắt hít một hơi dài. Cuối cùng cậu cũng có thể tự tin trở về, cuối cùng cũng đã có thể ở chung một bầu trời với cô.
Lăng Phong ngồi im lặng ở ghế sau, hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi sau chuyến đi dài. Jay nhìn qua kính chiếu hậu hỏi Lăng Phong:
- Không muốn hỏi gì sao?
- Hỏi gì? - Lăng Phong thờ ơ hỏi lại.
- Ồ! Cứ nghĩ điều đầu tiên cậu đặt chân xuống sân bay là muốn biết tin tức của cô ấy chứ. Mình đã chuẩn bị mọi thông tin cho cậu nhưng nếu cậu không cần thì thôi vậy. - Jay cười cố tình cầm mấy tờ giấy điều tra về Bảo Phương hơ hơ trước mặt Lăng Phong rồi vờ kéo kính cửa xuống quăng ra ngoài.
Lăng Phong thấy thái độ cố tình trêu tức của Jay thì khẽ nhíu mày, uể oải đáp:
- Nói đi!
- Để xem… - Jay cười ha ha vờ lật từng trang hồ sơ ra đọc.
Lăng Phong thấy vậy lườm cậu một cái đầy sắc lạnh, Jay cười khà khà ném mấy tờ giấy đó cho Lăng Phong rồi bắt đầu nói:
- Cô ấy thi vào ngành cảnh sát.
- Ừm…
Jay nhìn Lăng Phong, thấy cậu không có chút gì ngạc nhiên cả. Lăng Phong mới thở dài giải thích:
- Bắt đầu từ cái giây phút cô ấy muốn mình dạy bắn súng, thì cô ấy đã xác định mục tiêu của cô ấy sau này là sẽ trở thành cảnh sát.
- Cô ấy là một học viên xuất sắc. Nhiệm vụ đầu tiên của cô đã hoàn thành một cách xuất sắc.
Lăng Phong gật gù.
- Nhưng mà…
Cái nhưng mà ngập ngừng của Jay khiến Lăng Phong chau mày, cậu đưa mắt nhìn sang.
- Cô ấy đã không còn làm cảnh sát nữa?
- Tại sao? - Lăng Phong kích động hỏi.
- Nghe nói cô ấy bị cản trở về mặt tâm lí về khả năng cầm súng. - Jay bình thản đáp.
- Về khả năng cầm súng? - Lăng Phong nghi ngại nhíu mày hỏi lại.
- Phải! - Jay gật đầu xác nhận - Trước giờ cô ấy chỉ thực tập trên sân tập, chưa thực sự cận chiến nên lần đầu tiên cô ấy nổ súng vào một tên tội phạm, gặp ngay chướng ngại tâm lí, khiến cô ấy mãi mãi không có khả năng nổ súng về phía tội phạm.
Lăng Phong nghe xong trầm mặt xuống, cậu biết những người một lần bị rắn cắn, suốt đời nhìn thấy dây thừng là sợ. Cho nên khi nhìn thấy cái chết của ba cô, ám ảnh về cái chết luôn tồn tại trong cô, dù cô luôn tỏ ra mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa nhưng một khi đối mặt với những việc xảy ra trong quá khứ thì cô không cách nào mạnh mẽ được.
Một nỗi nhức nhối xuất hiện trong lòng Lăng Phong. Ước mơ của cô bị từ bỏ, chắc chắn cô lại phải trải qua những ngày tháng khổ đau. Những ngày tháng đó lại lần nữa cậu không có ở bên cạnh.
- Đi thôi! - Giọng Lăng Phong khàn khàn nói, ánh mắt trầm đục một màu ảm đạm.
Tại Luân Đôn.
Trong một khách sạn cao cấp, một cô gái và một chàng trai đang trải qua những phút giây triền miên. Sau khi kết thúc chàng trai lạnh lùng đứng dậy mặc lại quần áo xem như chưa từng có chuyện gì, muốn bỏ đi.
- Có thể ở lại với em đêm nay không? - Giọng cô gái nghẹn ngào run rẩy khẩn cầu.
- Không thể. - Chàng trai đáp dứt khoát khiến lòng cô gái lặng đi.
Đôi mắt của cô bắt đầu nhòe lệ, cô cắn răng kìm nén nước mắt nói:
- Ngày mai em trở về rồi.
- Ừm… - Chàng trai chỉ khẽ gật đầu một cái rồi tiếp tục mặc quần áo xem như chuyện cô gái trở về không có liên quan gì đến anh.
Sự lạnh lùng của anh khiến cô gái thấy tổn thương vô cùng nhưng cô không trách, bởi cô cam tâm tình nguyện sa vào vòng tay anh. Cô cắn chặt răng để không bật khóc, đưa mắt nhìn theo bóng anh, ăn bận chỉnh tề ung dung bước ra cửa mà không một lần ngoảnh mặt lại nhìn cô.
Trước sự vô tình của anh, tim cô rất đau, nỗi đau như xé nát lòng. Ngày mai cô đã ra đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại, không biết anh sẽ còn nhớ đến hay là sẽ quên cô. Nếu có thể, cô tình nguyện quăng bỏ lòng tự trọng để níu giữ anh lại nhưng thật đáng tiếc là dù cô có làm anh cũng sẽ không ở lại bên cô. Nếu cô cứ muốn bám lấy, chỉ càng làm anh rời xa cô nhanh hơn mà thôi.
Chàng trai bước tới bên cánh cửa, vặn nắm đấm rồi khựng lại vài giậy, cuối cùng mở miệng nói:
- Hỏi thăm Bảo Phương giùm anh!
Nói xong, anh nhất quyết bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Thục Quyên gục mặt vào trong chăn khóc nức nở. Cảm giác đau xé tận tâm can, cô chỉ mong anh níu giữ cô ở lại, hay ít ra anh cũng nói với cô một câu “bảo trọng”, “giữ gìn sức khỏe” thì cô đã mãn nguyện rồi. Cô chưa từng đòi hỏi quá nhiều từ anh, vậy mà, cả một chút bố thí tình thương dành cho cô anh cũng không có.
Nhớ lại khi hai người đến bên nhau.
Cô sang Anh Quốc du học. Ở nơi mới, cô cảm thấy cô đơn lẻ loi vô cùng, cô rất nhớ Bảo Phương.
Ngày cuối tuần, cô đi lang thang bên ngoài, không muốn một mình ở trong căn nhà rộng rãi nhưng lạnh lẽo đó. Đang bước đi vô định, cô lạc vào một khu dân cư đầy rẫy thành phần xấu. Một cô gái châu Á với thân hình mỏng manh yếu đuối, nét mặt tươi xinh khiến cho mấy tên côn đồ ở đây thèm khát. Cả năm tên bắt đầu bao quây lấy cô, chặn cả đường rút lui của cô, Thục Quyên hoảng hốt. Cô dùng tiếng Anh vẫn chưa vững của mình nói với chúng:
- Các người muốn gì?
Bọn chúng cười rộ lên, một tên tiến sát vào cô nói một tràng tiếng, nghe ra không giống tiếng Anh cho lắm, sau đó tên này đưa tay vuốt ve cô. Thục Quyên hoảng sợ, thầm tự mắng mình quá ngu ngốc, tại sao lại để bản thân lạc vào nơi nguy hiểm thế này. Đây là đất khách quê người, không như ở nước mình, sao lại bất cẩn đến như thế.
Cô đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, một con hẻm nhỏ, vắng lặng, không đào ra lấy một người. Biết lấy ai mà kêu cứu, mà có kêu, chưa chắc người ta chịu đến cứu.
Những nụ cười dâm đãng hiện lên trên nét mặt của chúng khi chúng tiến sát gần cô. Mặt Thục Quyên xanh tái không còn một giọt máu, cô rụt người lại, dùng hai tay che chắn trước người. Nước mắt đã bắt đầu rơi vì tuyệt vọng.
Ngay lúc một tên ép cô vào vách tường thì một cánh cửa bỗng mở ra, tiếng nhạc xập xình vang vọng, giống như đây là cửa sau của một hộp đêm nào đó. Một người thanh niên bước ra, tay cầm một chiếc điện thoại đang nói chuyện. Anh ta liếc mắt nhìn một cái rồi quay đi như thể không thấy gì cả.
Thục Quyên sững sờ nhìn người đó, có nét phong trần hơn, chững chạc hơn và dường như cũng cao lên khá nhiều. Nhưng gương mặt đó không hề thay đổi so với trong ký ức của cô. Cảm giác xúc động ồ ạt, Thục Quyên ngây người đưa mắt nhìn theo dáng người đó đi tới, vẫn bình thản nói chuyện, mắt không hề nhìn về phía cô.
Cả đám người kia cũng bất động nhìn lăm lăm về phía người thanh niên đó. Cậu tiến về phía họ bỗng dừng chân đứng lại, tắt điện thoại sau đó nắm tay Thục Quyên kéo đi bỏ mặc bọn người kia đứng nhìn.
Lập tức một tên nổi giận vung tay định giáng xuống người cậu thì ngay lập tức cậu xoay người thật nhanh đấm thật mạnh vào mặt tên này khiến hắn ta lảo đảo ngã rạp xuống đất. Mấy tên kia lập tức nhào vô, cậu đẩy Thục Quyên về phía sau. Bắt đầu hạ gục từng tên, mạnh mẽ dứt khoát và tuyệt tình.
Bởi vì tay chân và xương sườn của mấy tên đó đều nghe tiếng gãy vụn răng rắc. Chúng nằm rên rỉ dưới đất một cách đáng thương.
Cậu không nói không rằng bước đến kéo Thục Quyên ra khỏi chỗ này rồi vẫy ngay một chiếc taxi nhét cô ngồi vào trong. Không nói thêm một lời, cũng không để cô nói gì thêm, cứ thế rút tiền ném cho tài xế dùng tiếng anh bảo:
- Đưa cô ấy đi đến nơi an toàn!
Chiếc xe lập tức lăn bánh, Thục Quyên ngơ ngác quay đầu nhìn theo bóng dáng đang chậm rãi xoay người bỏ đi của Bảo Nam.
Trở về nhà, Thục Quyên nhấc máy gọi điện thoại cho Bảo Phương. Giọng Bảo Phương trầm ấm và vui vẻ khiến Thục Quyên cảm thấy thật xúc động. Cô có nhiều bạn, nhưng người thật sự quan tâm đến cô chỉ có mỗi Bảo Phương mà thôi.
- Mình ổn, chỉ là nhớ bạn thôi. - Thục Quyên trả lời Bảo Phương, ngập ngừng một chút cô mới hỏi. - Bảo Phương, bạn có tin tức gì của anh Bảo Nam không?
- Không! - Giọng Bảo Phương trầm buồn đáp, rồi hỏi - Sao vậy?
- Không có gì, mình gặp một người khá giống anh ấy thôi. - Thục Quyên đành lấp liếm nói.
- Ừm! - Bảo Phương chỉ khẽ thở dài một cái.
Sau đó họ nói với nhau thêm vài câu rồi cúp máy. Thục Quyên ngồi ngẩn người bên chiếc điện thoại. Cô không biết có nên nói cho Bảo Phương biết Bảo Nam đang ở đây hay không nữa. Chắc chắn Bảo Phương rất lo lắng cho Bảo Nam, cô sẽ thay người bạn này chăm sóc cho anh.
Ngày hôm sau, cô lần mò đến nơi đó lần nữa. Vừa đặt chân xuống xe, Thục Quyên cảm thấy ớn lạnh, cô hít một hơi lấy hết can đảm quan sát. Quả nhiên ở đó có một hộp đêm khá nổi bật với những ánh đèn đầy màu sắc.
Cô chưa từng bước vào hộp đêm bao giờ, càng chưa từng bước vào hộp đêm của người châu Âu cho nên lưỡng lự đứng trước cửa, tay xiết chặt cái giỏ xách nhỏ. Mấy tên bảo vệ da đen của hộp đêm trố mắt nhìn cô, có tên mở miệng cười nhạt.
- Amy! - Một giọng nói vang lên sau tai cô.
Thục Quyên quay đầu lại thì nhận ra đó là một cô bạn người Tây Ban Nha học cùng trường cô, cũng khá thân thiện, cô ấy tên Alex. Alex nhìn Amy cười hỏi:
- Bạn muốn vào bên trong à?
Thục Quyên định gật đầu nhưng cuối cùng lại nói:
- Mình sợ…
- Đừng sợ, không tệ đến thế đâu. Đi nào! Mình đưa bạn vào. - Alex kéo tay Thục Quyên vào bên trong.
Mấy tên bảo vệ thấy hai người tiến lại liền lịch sự mở cửa giúp. Thục Quyên cảm thấy rất hồi hộp nhưng vì Bảo Phương, cô muốn biết tình hình của Bảo Nam, xem anh có sống tốt không nên cắn răng dũng cảm theo chân Alex đi vào.
Bên trong quả thật là đầy sôi nổi, âm nhạc xập xình, nhiều đôi trai gái tán tỉnh và ôm hôn nhau một cách tự nhiên khiến Thục Quyên nhìn thấy bèn đỏ mặt xấu hổ.
Alex kéo Thục Quyên lại ngồi gần bàn quầy, cô cười ngọt ngào với anh chàng bartender khẽ nói:
- Một ly nhẹ cho cô bạn của em!
Thục Quyên thấy anh chàng barterner tóc vàng đó nhìn cô nhếch môi cười rồi đi làm công việc của mình. Thục Quyên hồi hộp ngồi quan sát xung quanh, cô tìm kiếm xem có phát hiện ra Bảo Nam hay không.
- Lady! - Anh chàng barterner nhanh chóng pha cho cô một ly màu xanh lục, bên trên có cắm một lát chanh khiến mùi vị của cái ly khá dễ chịu.
Thục Quyên uống thử một ngụm cảm thấy khá dễ chịu, cũng không khó uống là mấy.
- Có muốn ra nhảy không? - Alex nhìn thục Quyên hỏi.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, Alex cũng không miễn cưỡng, vỗ vai thân mật nói:
- Mình ra nhảy chút đây.
Còn Thục Quyên ở lại, cô rụt rè ngồi uống hết ly nước của mình. Ly có vị ngọt và vị nồng nồng, uống vào rất sảng khoái. Anh chàng bartender tóc vàng kia lại gần bắt chuyện với cô. Thục Quyên e dè đáp lời, rõ ràng là anh ta đang tán tỉnh cô.
Thục Quyên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, cô giật mình quay người lại tìm kiếm. Ở một góc khá khuất, có một bộ ghế sofa màu đỏ nổi bật, Bảo Nam đang ngồi giữa các cô gái châu Âu đầy gợi cảm.
Tim Thục Quyên đập rộn lên mừng rỡ, cuối cùng cô cũng tìm được anh. Nhưng Bảo Nam không nhìn cô, cậu mải mê nói chuyện đùa giỡn với những cô gái bên cạnh mình. Thậm chí còn ôm hôn từng cô rất tự nhiên khiến thục Quyên thấy hụt hẫng vô cùng. Tự nhiên trong lòng thấy đau đớn và buồn bã, cô đưa mắt nhìn về phía cậu không rời.
- Thích anh ta à? - Alex bỗng bước đến cười hỏi.
Thục Quyên vội lắc đầu.
- Muốn cặp kè với anh ấy không?
Thục Quyên đỏ cả mặt, cắn chặt răng không nói, ánh mắt vẫn liếc nhìn Bảo Nam đang mơn trớn một cô em xinh đẹp tóc vàng bên cạnh mình.
- Anh ta là callboy đắt giá nhất ở đây đó?
- Callboy? - Thục Quyên kinh ngạc nhìn Alex hỏi lại.
- Ừ, nhìn xem… - Alex hất đầu về phía Bảo Nam, Thục Quyên liền nhìn theo thì thấy Bảo Nam đang đếm tiền một cách vui vẻ.
Đó là cảm giác choáng váng đến kinh ngạc, Bảo Nam trong tâm trí cô và trong lời kể của Bảo Phương hoàn toàn khác với chàng trai đang hiện diện trước mặt cô.
Nhưng anh đã nhận ra cô, đã cứu cô khỏi mấy tên xấu xa kia, vẫn cho cô cái cảm giác Bảo Nam trong lòng cô và Bảo Phương. Cho nên cô không tin Bảo Nam lại thay đổi đến như thế.
Cô lặng lẽ bước đến bên Bảo Nam nhưng cậu làm như không hề quen cô, mặc kệ cô đứng đó nhìn mình và các cô gái khác chơi đùa. Có ai đó va vào cô, khiến Thục Quyên té xuống. Người va vào cô là một tên râu ria bờm xờm, hắn ta lập tức đỡ cô đứng lên, nheo nheo mắt nhìn một cô gái da vàng có dáng vẻ khu khờ, khác xa so với các cô nàng châu Âu ăn bận sexy ở đây. Hắn vuốt má cô nói:
- Em yêu, có muốn đi chơi với anh không?
Thục Quyên hất tay hắn ra khỏi người, cảm thấy giọng hắn ta thật tởm lợm, cô quay người bỏ đi, không muốn đôi co với hạng người này. Nhưng hắn ta đâu dễ dàng buông tha cho cô, hắn đi theo cô ra bên ngoài, rồi kéo cô vào một con hẻm nhỏ, mặc cô phản đối. Mấy tên bảo vệ nhìn thấy cũng nhún vai cười lắc đầu, chúng quá quen với mấy cảnh này.
Thục Quyên đánh hắn ta nhưng người châu Âu cao to chắc khoẻ, Thục Quyên lại không có được sự mạnh mẽ nên đánh hắn ta cũng chả thấy đau. Hắn bẻ ngoặt tay cô ra sau, ép cô vào tường, xé rách chiếc áo cô đang mặc rồi định cưỡng hiếp cô. Nhưng…
Bốp… Một cú đấm thẳng vào mặt hắn ta, rồi lại thêm mấy cú đấm nữa, khiến mặt mũi tên này sưng vù nằm bẹp dí dưới đất.
Chiếc áo khoác được thảy thẳng vào người Thục Quyên, Bảo Nam lạnh lùng bảo:
- Khoác vào!
Thục Quyên nghe lời, nhanh chóng khoác chiếc áo vào, che giấu vết rách của chiếc váy. Bảo Nam lập tức kéo cô đi thật nhanh mà không thèm để ý đến việc cô có theo kịp bước chân của cậu hay không. Cứ thế đón một chiếc taxi, ném mạnh cô vào đó, không nói thêm nửa lời, rút tiền đưa tài xế rồi cho xe chạy đi.
Hai lần, cả hai lần Thục Quyên cũng đều chẳng nói được một lời nào đã bị ném lên taxi cho nên càng khiến quyết tâm của cô cao hơn.
Ngày hôm sau, cô không chút chần chừ do dự, đi thẳng vào bên trong, đến thẳng chỗ Bảo Nam và mấy cô gái ngồi, moi từ túi xách ra một cộc tiền dolla thảy vào người Bảo Nam nói:
- Em muốn bao anh đêm nay!
Mấy cô gái kia quay đầu nhìn Thục Quyên rồi cười nhạo. Bảo Nam cầm cộc tiền trên tay thảy thảy vài cái giống như đang cân độ nặng của cộc tiền rồi lần lượt ôm hôn từng cô gái, ngọt ngào nói:
- Ngày mai gặp nhau. Anh hôm nay thuộc về cô ấy.
Mấy cô gái kia bĩu môi lườm Thục Quyên. Bảo Nam đứng dậy đưa tay choàng qua eo Thục Quyên, những ngón tay lạnh ngắt khiến tim cô đập không ngừng. Hai chân gần như nhũn lại, nếu Bảo Nam không ôm ấy cô dìu cô đi chắc chắn cô đã ngã xuống một cách mất mặt trước mấy cô nàng kia.
Thục Quyên nghĩ, cô cần một chút thời gian ở bên cậu để hỏi rõ cuộc sống trong mấy năm qua thế nào nhưng cô biết nếu cứ như bình thường đến hỏi cậu sẽ không đếm xỉa đến cô. Cho nên mới dùng hạ sách này. Nhưng khi Bảo Nam ôm lấy cô kéo đi thì Thục Quyên bắt đầu sợ hãi, cô sợ nếu như Bảo Nam thật sự thay đổi, vậy thì… tự giác cả người cô thấy lạnh.
Ra tới bên ngoài, Bảo Nam dùng một giọng trầm ấm đầy ngọt ngào hỏi cô:
- Nhà em ở đâu?
Thục Quyên thấy lòng sợ hãi nhưng vẫn nói ra địa chỉ nhà mình, Bảo Nam nghe xong gật đầu, cậu lại đón một chiếc taxi sau đó quay lại đặt cọc tiền vào tay cô, tiếp tục ném cô vào taxi. Lần này cậu nói rõ địa chỉ nhà cô cho taxi nghe.
- Em có chuyện muốn nói với anh. - Thục Quyên không để xe chạy như hai lần trước, bèn kêu lên.
Bảo Nam quay lại nhìn cô, chỉ nói một câu ngắn gọn:
- Đừng đến đây nữa, chỗ này không thích hợp với em đâu.
Nói xong đóng sầm cửa lại rồi cho xe chạy đi. Thục Quyên lần nữa cảm thấy thật thất bại.
***
Đó là một căn nhà được xây dựng theo kiểu nhà truyền thống của Nhật Bản, hàng rào căn nhà trải dài đến chóng cả mặt. Một cô gái bước đến gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, vài giây sau đã có người bước ra mở cửa cho cô. Đó là người gác cửa của ngôi nhà. Ông ta chăm chú nhìn cô gái.
Cô bận một chiếc áo thun cũ mèm, tóc được cột ở phía sau nhưng gần như bị rối tung lên cho thấy cô đã trải qua một chặng đường xa đầy mệt mỏi. Tay cô còn đang nắm chặt chiếc túi xách đã bị rách, chiếc vai xách cũng bị vá chỉ khắp nơi. Ông ta nhìn cô gái khắp lượt rồi đánh giá, sau đó mới lên tiếng hỏi:
- Cô kiếm ai?
Cô gái hơi hé miệng một tí rồi lại khép chặt, lộ rõ vẻ khó xử. Cô nhướn người lên nhưng rồi rụt người lại, đôi mắt nhìn người gác cổng có chút bối rối cùng khốn khổ.
- Nói đi chứ! - Người gác cửa có chút bực bội với cô gái đứng trước mặt mình, ông ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ như thể cô gái đến đây để ăn xin vậy, sau đó đóng sầm cửa lại trước mặt cô.
Cô gái thở dài, bước đến bên một hòn đá kiểng bên sát hàng rào gỗ của căn nhà, ôm túi xách thật chặt trong tay rồi ngồi xuống hòn đá đó. Cô ngồi cuộn người như một kẻ lang thang.
Một đoàn xe đắt tiền và cực kì sang trọng chạy từ xa đến, trải dài trên con đường sỏi tạo ra âm thanh báo hiệu. Cánh cửa gỗ lập tức mở rộng ra hai bên nghênh đón hàng xe chạy vào.
Sau đó nhanh chóng khép chặt lại.
Cô gái vẫn ngồi đó trong im lặng và đợi chờ, cũng không ngẩng đầu nhìn lên theo dõi hàng xe lấy một lần.
Cánh cửa lại lần nữa mở ra, người gác cửa bước đến gọi:
- Này! Mau lại đây!
Cô gái mừng rỡ, vội vàng đứng bật dậy bước theo chân người gác cửa đi vào trong.
Bước vào trong, cô mới có dịp quan sát rõ căn nhà này. Nó còn đẹp hơn những ngôi nhà ở Nhật Bản mà cô nhìn thấy. Cô được dẫn đi ngược hướng với đoàn xe kia nhưng hai con đường song song nhau nên cô vẫn nhìn thấy được đoàn người sang trọng bước ra khỏi xe.
Họ trông như những nhà kinh doanh thành đạt, đang cùng nhau chuẩn bị bàn thảo hợp tác, ngoại trừ việc họ có đầy rẫy vệ sĩ bao quanh ra thì không ai biết họ đáng sợ thế nào.
- Đến rồi. Đứng đây đợi chút đi! - Giọng người bảo vệ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô gái, cũng may ông ta đi trước cô nếu không thì cô đã bị bắt gặp đang lén lút nhìn trộm phía bên kia.
Cô vội gật đầu rồi ngoan ngoãn đứng im chờ đợi.
Cuối cùng một người phụ nữ mập mạp bước ra nhìn cô tươi cười hớn hở, thân mật nói:
- Nhã Phương con đến rồi sao?
Cô gái tên Nhã Phương gật đầu chào hỏi một cách kính trọng người phụ nữ mập mạp kia bằng cách cúi đầu rồi làm vài động tác tay hươ qua hươ lại trước mặt mình khiến người gác cổng trố mắt ngạc nhiên. Người phụ nữ mập bèn mỉm cười nói:
- Anh Vương, đây là cháu gái của tôi ở dưới quê. Con bé bị câm bẩm sinh tử nhỏ nên không quen giao tiếp nhiều, vì vậy nó nhát lắm. Ông chủ thiếu người phụ dọn dẹp nên tôi mới xin cho con bé đến đây phụ giúp. Dưới quê khó kiếm việc làm lắm.
Ông Vương gật đầu tỏ vẻ hiểu ý nhưng cũng lạnh nhạt nói:
- Chị phải canh chừng con bé đó.
- Tôi biết rồi, anh yên tâm. - Người phụ nữ cười giả lả đáp lời.
Ông Vương nói xong cũng bỏ đi. Người phụ nữ mập liền dắt tay cô gái kéo đi vào bên trong. Bà dẫn cô vào bên trong một căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng ngăn nắp, kín đáo quan sát xung quanh rồi mới đóng chặt cửa lại. Bà ta đọc ra một câu nói ám hiệu, cô gái tên Nhã Phương liền đáp lời cũng bằng một câu nói ám hiệu. Nghe xong người phụ nữ đó liền gật đầu mỉm cười.
- Cứ gọi tôi là dì Dung là được.
- Vâng! - Nhã Phương gật đầu đáp.
- Tôi có nghe nói cấp trên phái người đến trợ giúp. Là một cô gái trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ đến thế. Dường như cháu vừa mới tốt nghiệp ra trường phải không? - Dì Dung nhìn Nhã Phương đánh giá.
- Cháu công tác trong đội được nửa năm rồi. - Nhã Phương lên tiếng đính chính.
Dì Dung gật đầu, cuối cùng nhắc nhở:
- Mọi chuyện ở đây đều phải hết sức thận trọng, đừng quá nôn nóng mà hỏng việc. Cháu hiểu chứ?
Nhã Phương gật đầu. Sau đó dì Dung hướng dẫn cho Nhã Phương một số quy tắc ở nhà này và công việc hàng ngày của cô.
@by txiuqw4