sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khoảng cách tình yêu - Chương 04 - Phần 4

Chỉ hai phút sau khi dì Dung đi một làn khói bắt đầu bốc ra, nhanh chóng dày đặc như một đám cháy lớn. Một giọng hơi khàn vang lên nho nhỏ:

- Cháy rồi!

Hai tên canh gác lập tức chú ý trước tiếng kêu đó nhưng chúng vẫn không nhúc nhích mà chỉ lấy bộ đàm nói gì đó vài câu. Nhã Phương nhìn thấy dáng đứng im bất động của chúng mà sốt ruột, không ngờ chúng lại không lo đám cháy mà gọi người đến dập lửa. Nếu chúng không đi khỏi đó, làm sao cô có thể đến gần. Lo lắng, hồi hộp khiến trán cô thấm đẫm mồ hôi, căng thẳng đến độ tim đập không ngừng.

Nhã Phương bấm ngón tay thầm cầu mong hai tên này đi dập lửa nhưng thấy chúng không nhúc nhích, cô tức giận rủa thầm.

Người trong nhà bắt đầu thức dậy, Nhã Phương sợ hãi nép vào một lùm cây vì sợ bị phát hiện. Cô cảm thấy kế hoạch lần này cầm chắc thất bại, bọn chúng chắc chắn sẽ cảnh giác và nghi ngờ nên định rút lui. Nhưng cô lại thấy một bóng cao lớn đi đến nói gì đó với hai tên gác cửa, giống như là bảo chúng cùng đi tìm cách dập lửa. Hai tên này bèn vâng lệnh bỏ đi và cái bóng đó cũng nhanh chóng biến mất.

Nhã Phương biết mọi chuyện đã trở nên ồn ào, nếu không nhanh chóng rút lui hòa vào trong dòng người, cô dễ dàng bị phát hiện. Nhưng đây là cơ hội duy nhất khó khăn mới có được, cô không muốn bỏ lỡ. Nhắm mắt lại, Nhã Phương quyết định liều một phen. Cô lao người chạy nhanh về phía bức tường bên kia.

Nhưng không ngờ, trong lúc vội vã, cái tô vít của cô đã rơi mất, cô không thể nào quay lại tìm kiếm. Nhã Phương giật mạnh sợi dây chuyền mẹ tặng vẫn luôn đeo trên cổ, dùng đầu vuông nhỏ của cái mặt dây chuyền vặn bốn con ốc ở bốn góc ra. Thời gian chỉ trong tích tắc nhưng Nhã Phương cảm thấy nó dài vô tận, mồ hôi rơi trên mặt ướt nhẹp. Đưa tay lau mồ hôi, Nhã Phương cố vặn con ốc cuối cùng.

Cạch… Cái tấm chắn sắt ở lỗ thông khí vì không còn điểm giữ bị rơi ra, Nhã Phương mừng rỡ vội chui đầu vào. Thật may mắn, giống như cô định liệu, cô dễ dàng chui tọt vào bên trong rồi khép hờ tấm chắn lại.

Vào được bên trong nhà kho, một mảng tối thui không có lấy một khe hở. Nhã Phương cố gắng mò mẫm xung quanh, phát hiện những thùng gỗ được xếp ngay ngắn, cô bèn rút trong người ra một con dao nhỏ nạy nắp thùng lên. Con dao cứng cộng thêm cô dùng hết sức, quả nhiên nạy được nắp thùng lên. Quyết định dùng điện thoại chụp lại những thứ trong thùng gỗ xem như bằng chứng.

Dưới ánh sáng mờ của điện thoại, Nhã Phương nhanh chóng xác định nhận định của mình và dì Dung là chính xác, bên trong đúng là chứa súng ống và lựu đạn. Cô vội chụp lại vài tấm ảnh làm bằng chứng. Đang đóng điện thoại lại định chui ra ngoài thì Nhã Phương phát hiện bên ngoài có người đang đứng, nếu cô chui ra lập tức bị phát hiện ngay.

Tim cô thót lại, hơi thở đứt đoạn, mồ hôi chảy không ngừng.

Ngay lúc đó, phía bên ngoải cửa có tiếng động khua khoắng như có người đang mở cửa bước vào. Nhã Phương giật mình sợ hãi, nếu cô bị phát hiện thì dì Dung thế nào cũng bị bại lộ, cả hai chắc chắn sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức. Quan sát nhanh xung quanh xem có nơi nào có thể trốn được nhưng ngọai trừ những thùng gỗ chứa súng thì chẳng có chỗ nào có thể trốn, chỉ còn mỗi cái lỗ thông khí ở bên trên. Hít thật sâu, Nhã Phương cố gắng trèo lên bên trên mấy cái thùng đựng súng để chạm tay vào lỗ thông gió mà không gây tiếng động, đưa tay đẩy mạnh tấm chắn lên trên. Đồng thời cũng là lúc ổ khóa được mở ra. Cả người Nhã Phương run lên khi nghĩ đến việc cánh cửa sẽ mở ra.

Có một giọng trầm trầm vang lên giống như đang nói với người mở cửa khiến hắn vẫn chưa vào bên trong tạo thời gian thuận lợi cho cô trèo lên. Nhã Phương không còn đủ khả năng nghe chúng nói gì, cô cắn chặt răng, cố gắng bám lấy rồi trèo lên trên. Khi cô vừa đóng nắp lại cũng là lúc cánh cửa mở. Nhã Phương đang di chuyển đến chấn sắt phía trước thì dừng lại vì sợ tạo ra tiếng động đành đứng im quan sát phía dưới. Vẫn là hai tên bảo vệ lúc nãy bước vào, bên ngoài đã êm ấm cả. Dường như vụ hỏa hoạn đã chìm xuống.

Hai tên này vừa bước vào đã lập tức mở đèn quan sát xung quanh. Một tên đứng dưới ngay chỗ quan sát của Nhã Phương, nếu hắn ta ngẩng đầu nhìn lên thì chắc chắn sẽ phát hiện ra Nhã Phương đang ở trên đó. Nhã Phương hồi hộp đến nghẹt thở, cô không thể di chuyển nên không thể giấu mình đi. Một giọt mồ hôi trên mặt cô rơi xuống bên dưới, Nhã Phương cắn chặt răng run rẩy. Giọt mồ hôi đọng trên vai của một tên.

Hắn ta nhíu mày nhìn rồi định ngẩng đầu lên thì tên kia nói:

- Không có gì. Đi ra thôi!

Tên này nghe vậy mới bước theo ra ngoài. Nhã Phương thấy chúng tắt đèn đóng cửa lại thì mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt mình.

Sau đó cô lần trở xuống bên dưới, nhanh chóng quan sát xung quanh bên ngoài, xác định không có ai, cô mới chui ra ngoài. Nhưng cô không thể cứ thế mà băng qua trở về phòng mình vì hai tên canh gác kia đang đứng chắn ở đó.

Nhã Phương quyết định không men theo đường cũ nữa mà đi luôn qua khu vực nhà trên này, rồi tìm cách trở về khu bên cô sau. Đang lần mò, Nhã Phương thấy ánh đèn đi tới vội vã núp vào chỗ gần nhất.

Bọn chúng đã phát hiện ra vụ hỏa hoạn là giả cho nên đang điểm danh người, sau đó lục soát khắp nơi và đang tiến rất gần đến nơi cô ẩn nấp.

Nhã Phương không ngờ bọn chúng lại tiến hành nhanh chóng đến như thế, thời gian ra vào bên trong chỉ độ khoảng 10 phút vậy mà chúng đã xác định được người rồi.

Ánh đèn càng lúc càng tiến đến gần cô, cô vội đẩy thử cửa những căn phòng ở đó nhưng chúng được khép chặt. Sau lưng không có đường lui, chỉ có một hành lang duy nhất để thoát thân mà thôi. Đó cũng là hành lang mà bọn người đó đang đi, nếu cô bỏ chạy chỉ nhận lấy cái chết vì cô thấy rõ trên tay chúng lăm le khẩu súng ngắn.

Ba tên, Nhã Phương đếm thầm.

Chỉ cần bọn chúng đến gần, cô sẽ ra tay khống chế chúng.

Chỉ còn mấy bước nữa thôi là chúng đã đến gần chỗ cô. Nhã Phương hít sâu, tay siết chặt chờ đợi, cô sẽ ra tay ngay lập tức.

Cạch…

Tiếng mở cửa căn phòng gần ngay chỗ cô đứng làm Nhã Phương kinh hãi quay đầu lại, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một cái bóng to lớn phủ trùm lên người mình. Ép cô dựa sát tường hơn nữa, nhanh chóng cảm thấy hơi thở nóng ấm phả lên mặt mình. Một giây sau, môi cô đã bị người ta cướp lấy.

Còn chưa kịp trấn tĩnh Nhã Phương đã nghe thấy tiếng bước chân của ba tên kia, chúng đi đến bên hai người họ rồi dừng lại, chĩa súng vào hai người, giơ cao ánh đèn trong tay chúng.

- Là cậu! - Một tên khẽ reo lên khi nhìn thấy cái bóng cao lớn kia đang hôn Nhã Phương.

Cậu ta từ từ bỏ Nhã Phương ra, cô lúc này mới lấy lại được hơi thở vốn đứt đoạn của mình lại bị nụ hôn kia làm cho không còn thở được nữa, cả người như không còn chút sức, người dựa vào tường đưa mắt nhìn kẻ đã hôn mình.

Cô sững sờ khi nhìn thấy gương mặt đó, tim như bị kích động mạnh hơn mà đập dồn dập, ánh mắt người đó nhìn cô trầm ấm, nụ cười dịu dàng tràn ngập yêu thương. Cô sững người nhìn người đó không chớp mắt.

Cậu nhìn cô một lúc rồi mới quay sang ba kẻ kia sửa lại quần áo chỉnh tề rồi hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Ba tên kia cười gian xảo nhìn Lăng Phong nói:

- Không có gì, vì vụ lộn xộn đó nên đang đi lục soát thôi. Cậu cũng khá thật, cô bé này cũng rất xinh đẹp.

- Ở đây có chút nhàm chán, cần tìm thú vui một chút chứ. - Lăng Phong cười cợt đáp, tay cậu vuốt ve môi cô cố tình khiêu khích.

Nhã Phương tức giận nhìn Lăng Phong. Ba tên kia khoái trí cười vang.

- Được rồi, dù sao người ta cũng bị câm, đừng có quá bắt nạt, người ta có muốn kêu cứu cũng chẳng kêu được.

- Yên tâm, tôi là khiến cô ấy tình nguyện. - Lăng Phong vừa nói vừa hôn môi cô thêm cái nữa.

Nhã Phương nghe mấy lời của bọn họ trao đổi với nhau thật muốn đấm cho mấy tên này mấy đấm nhưng cô biết Lăng Phong đang giúp mình nên nhẫn nhịn.

- Mất hứng rồi, đưa cô ấy về giùm tôi! - Lăng Phong kéo Nhã Phương ra đẩy về bọn người kia.

Chúng nhún vai chào tạm biệt cậu rồi dẫn Nhã Phương đi. Nhã Phương ngoan ngoãn đi theo bọn chúng, cô không quên quay đầu nhìn Lăng Phong lần nữa. Cậu khoát tay bảo cô đi đi.

Ba tên này dẫn Lăng Phong về nói nhỏ vào tai ông Vương, thấy ông gật đầu rồi ra hiệu cho cô trở về phòng ngủ. Nhã Phương cúi đầu trở về phòng. Cô ngã vật xuống giường, thở phào nhẹ nhõm sau đó mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Nhã Phương bị gọi lên, cô vo vạt áo không rõ có chuyện gì. Cô bị dẫn đến ngay căn phòng họp đó. Cánh cửa vừa mở ra, Nhã Phương đã thấy một người đàn ông mập mạp có bộ râu quai nón, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, che phủ ít nhiều cái bụng phệ của ông ta. Nhưng dáng ngồi của ông ta cực kì oai phong, làm cho người khác kính nể. Nhã Phương chưa từng nhìn thấy ông chủ của ngôi nhà này, nhìn dáng điệu của ông ta với cách cung kính của mấy tên bảo vệ, Nhã Phương thầm đoán ông ta chính là chủ nhân của ngôi nhà này.

Trong phòng còn có hai người đàn ông và cả dì Dung. Dì bị hai tên cận vệ kia kéo vào một góc tường, một tên chĩa cây súng lạnh lẽo vào huyệt thái dương của dì Dung. Nhã Phương giật thót người một cái, cô cứ nghĩ hành động đêm qua của mình đã bại lộ và chúng bắt dì Dung để uy hiếp cô. Cô đưa mắt nhìn dì Dung dò hỏi, dì chớp mắt tỏ ý bản thân cũng không rõ chuyện.

Nhã Phương nuốt nước miếng cái ực đưa mắt nhìn người đàn ông đó, tay cô siết chặt lại vờ chạm tay vào quần, bên trong có một con dao nhỏ cô vẫn giấu để phòng thân. Trong đầu nhanh chóng hoạch định kế hoạch để cho cô và dì Dung có thể thoát thân.

- Ngồi đi! - Tiếng người đàn ông vang vọng khắp phòng, cắt đứt suy tính của Nhã Phương. Cô nhìn tay ông ta chỉ tay vào cái góc bàn kế bên cạnh ông ta.

Cô hít một hơi rồi vừa ngồi xuống thì ông ta đã dùng tay bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô lên. Ông ta nhìn vào mặt cô rồi cười một cách khả ố nói:

- Đúng là không tệ chút nào. Được lắm!

Nhã Phương không hiểu ông ta nói gì, tay siết chặt con dao trong túi quần từ từ nâng nó lên trên miệng túi để khi cần cô sẽ lấy nó ra nhanh chóng và dùng nó uy hiếp ông ta.

Ông ta hất đầu về phía bọn người kia, chúng lập tức gật đầu sau đó nắm tóc dì Dung kéo ra sau khiến dì rên lên đau đớn, mặt Nhã Phương trắng bệch ra khi nhìn thấy cảnh đó, tim cô đập mạnh vì tức giận.

- Đừng sợ, bọn họ không gây hại cho dì cháu đâu. - Ông ta dùng một giọng dịu dàng nói với Bảo Phương rồi khoát tay với bọn kia, chúng lập tức thả tóc dì Dung ra, cơn đau của dì dịu bớt, sắc mặt nhăn nhó đã bắt đầu bình thản trở lại, chỉ có hơi thở dồn dập là không dứt.

- Nghe đây! Sinh mạng của dì cháu đang ở trong tay bọn ta. Nếu muốn bảo toàn tính mạng cho dì thì cháu phải tuyệt đối nghe theo lời của bọn ta. - Giọng gã đàn ông dỗ dành Nhã Phương.

Nghe lời của hắn, Nhã Phương mới thấy nhẹ nhõm lại, sợi dây thần kinh căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng thun lại bình thường. Thì ra chúng muốn cô làm giúp cho chúng việc gì đó chứ không phải phát hiện hành động đột nhập của cô ngày hôm qua. Có nghĩa là sinh mạng của cô và dì Dung lúc này không bị nguy hiểm.

Nhã Phương giả vờ nhìn dì Dung lo lắng rồi sợ hãi gật đầu đồng ý với ông ta.

- Tốt lắm! - Ông ta cười hài lòng.

Ông ta đưa cho Nhã Phương một vật nhỏ màu đen. Nhã Phương vừa nhìn đã biết đó là thiết bị nghe lén, cô giả vờ nhìn chăm chăm thứ đó tìm hiểu. Ông ta bèn đẩy nó lại trước mặt cô nói:

- Nghe đây! Tôi muốn cháu bỏ vật này vào trong người của một kẻ…

Vào buổi chiều tối đó, Nhã Phương được cho ăn bận rất đẹp rồi đưa đến một phòng ăn của căn nhà. Cánh cửa mở ra, Nhã Phương phát hiện ngay người ngồi trong đó là Lăng Phong, Jay, cùng với ba người đàn ông khác. Jay và Lăng Phong là hai người trẻ nhất trong đó nhưng phong thái vượt trội uy nghiêm, không có chút thua kém nào so với ba vị lão làng kia.

Họ dùng tiếng Nhật để trao đổi với nhau, cũng may Nhã Phương đã từng tham gia khóa bồi dưỡng tiếng Nhật nên cũng có thể hiểu bọn họ nói gì.

- Cô bé này tên Lâm Nhã Phương. Là cháu gái của tôi. - Gã râu quai nón chỉ vào Nhã Phương rồi giới thiệu với mọi người, sau đó ông đưa mắt ra hiệu cho Nhã Phương ngồi vào vị trí trống bên cạnh Lăng Phong.

Nhã Phương nghe lời ngồi xuống, mắt cô và mắt Lăng Phong quét qua nhau nhưng chẳng ai đả động đến ai.

- Nghe nói cậu Mar thích cháu gái của tôi đúng không? Đêm qua người của tôi bắt gặp hai người… - Ông ta giả vờ húng hắng ho vài cái.

- Đúng vậy! - Lăng Phong không ngần ngại xác nhận. - Đến đây tá túc nhà ngài hơn một tháng rồi, quả thật nơi đây phong cảnh đẹp nhưng có chút nhàm chán. Vốn dĩ định rời đi nhưng tôi lại phát hiện vật nhỏ đáng yêu này. Vô cùng thích thú.

Cậu đưa tay thân mật vuốt tóc Nhã Phương, thấy rõ thân người cô đang gồng lên chịu đựng thì mỉm cười thầm, cố tình chạn nhẹ vào môi khiến cô run rẩy.

- Cậu thích là tốt rồi, đêm nay con bé sẽ là người của cậu, thấy thấy thế nào? - Gã đàn ông nhìn thấy hành động đó thì càng sảng khoái, hắn tỏ ra hài lòng hỏi.

- Thật là tốt, vậy tôi không khách sáo đâu. - Lăng Phong quay qua ông ta ngữ khí không hề tỏ ra khách sáo chút nào.

- Ây da! Ngài Kushi thật là thiên vị quá đi nha. Tá túc nhà ngài đâu chỉ có một mình Mar, vậy mà ngài chỉ tặng người đẹp cho mỗi Mar, còn tôi thì thế nào? - Jay ngồi ngay bên cạnh Lăng Phong giả vờ trách cứ.

Kushi! Hóa ra gã đàn ông đó tên là Kushi, Nhã Phương thầm nghĩ. Nhưng rõ ràng họ nhận được thông tin báo cáo là kẻ đứng đầu tên là Kawashi, hắn ta là một tên trùm buôn bán vũ khí ở Nhật Bản, đang lẩn trốn điều tra của cảnh sát Nhật và chạy qua Việt Nam. Nhưng người này lại tên là Kushi. Là hắn đổi tên hay là có kẻ phía sau giật giây.

Kushi nghe Jay than vãn thì phá ra cười hối lỗi nói:

- Đúng vậy, tôi thật là đáng trách, hay là như vầy đi, lát nữa tôi cùng cậu đến một quán bar mới mở của tôi, ở đó có rất nhiều em gái xinh đẹp, cậu muốn ai, tôi sẽ dâng người đó cho cậu. Còn có thể một lúc dâng nhiều cô, tha hồ hưởng khoái lạc.

Giọng nói chứa đầy sự dâm đãng khiến Nhã Phương thấy buồn nôn nhưng cô cố gắng kiềm lại.

- Haha, vậy tôi phải cám ơn ngài Kushi trước.

Sau đó bọn họ bắt đầu bàn qua chuyện khác. Nói chuyện ăn uống rôm rả, Lăng Phong cũng gắp cho Nhã Phương mấy món thức ăn rồi khẽ bảo:

- Ăn đi!

Nhã Phương đành cố gắng cầm đũa ăn, trong đầu cô đang tính toán làm thế nào cho máy nghe lén vào trong người Lăng Phong, lại vừa lo lắng Lăng Phong vì vậy mà xảy ra chuyện. Nhưng cô không có tư cách lựa chọn, vì dì Dung, cô đành phải bán đứng Lăng Phong thôi, huống hồ, anh ta giờ lại là kẻ xấu.

Ăn xong, Lăng Phong kéo Nhã Phương đứng lên nhìn ông Kushi nói sáo rỗng một câu:

- Chúng tôi trở về phòng trước đây.

- Cứ từ từ hưởng thụ. - Kushi khoát tay cười ranh ma nói.

Nhã Phương bị Lăng Phong kéo đi ra ngoài nhưng vẫn còn nghe thấy những giọng nói rộn ràng sau lưng. Lăng Phong dẫn cô vào căn phòng lần trước. Nhã Phương nhớ lại sự việc hồi hộp ngày hôm qua, đang định lên tiếng cảm ơn cậu vì đã giúp cô thoát khỏi nguy hiểm thì Lăng Phong đã kéo cô vào lòng mình rồi hôn cô một cách cuồng nhiệt như thể đã chờ đợi điều này khá lâu.

Cô biết tên Kushi muốn cô đêm nay hầu hạ cho Lăng Phong thật tốt rồi lợi dụng cơ hội mà bỏ thiết bị nghe lén vào trong người cậu. Cô vì đoán người đó là Lăng Phong nên nới dễ dàng chấp nhận mọi việc theo chiều hướng có lợi. Nhưng không nghĩ lần nữa bị cậu lợi dụng cho nên lần này cô chống cự.

Nhã Phương vừa định đưa tay ra đấm thì Lăng Phong đã nhanh tay tóm lấy tay cô bẻ ngoặt ra sau. Rồi đóng sầm cửa lại, ôm lấy cô ném lên giường. Cậu bắt đầu cởi áo khoác của mình ra ném xuống đất. Nhã Phương sau cú ném đã bắt đầu bình tĩnh lại, cô ngồi dậy trừng mắt nhìn Lăng Phong đang cởi đồ, định lên tiếng mắng thì Lăng Phong đã đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

Nhã Phương nhanh chóng hiểu ý đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Qua cánh cửa giấy kiểu Nhật, Nhã Phương thấy rõ hai bóng dáng đứng in bóng một bên góc tường, cô hiểu ngay là Kushi cho người theo dõi hành động của hai người bọn họ. Bọn người kia đang rình mò quan sát, vì vậy cô ngoan ngoãn nằm im chờ đợi Lăng Phong đến.

Lăng Phong cởi luôn nút áo sơ mi rồi ném nó xuống sàn nhà, để lộ ra thân hình tráng kiện, Nhã Phương nhìn thấy bất giác đỏ mặt, cô quay mặt đi không dám nhìn tiếp. Lăng Phong khẽ cười trước vẻ xấu hổ và e thẹn của Nhã Phương.

Cậu tiến đến bên giường rồi trèo lên, ánh mắt nhìn Nhã Phương một cách ngây dại. Gương mặt của cô sau sáu năm không gặp vẫn khiến cho tim cậu đập rộn ràng. Làn da vẫn mịn màng dù có chút rám nắng nhưng như vậy càng khiến cô đầy quyến rũ hơn.

Cả người cậu nằm đè lên người cô, khiến tim cô co giật liên hồi, nét mặt kinh hãi, quay đầu trừng mắt nhìn cậu. Lăng Phong hất đầu ám chỉ là cậu đang diễn cho bọn chúng xem, Nhã Phương đành ngoan ngoãn diễn xuất theo cậu.

Một nụ hôn nhẹ của Lăng Phong rơi trên môi cô gây ra một cảm giác tê ngứa khiến tim Nhã Phương đập mạnh, hơi thở cô đứt đoạn. Toàn thân run lên với cảm xúc này.

Lăng Phong đưa nụ hôn của mình lên vành tai của Nhã Phương, làm cả người cô mềm nhũn ra, sau đó cậu thì thầm:

- Phối hợp một chút.

Nhã Phương bất đắc dĩ đưa tay lên vòng cổ cậu, hai người như một đôi tình nhân đang triền miên say đắm. Nhưng cái cảm giác này lại không hề giả tạo chút nào.

Cái cảm giác hai cơ thể dính sát vào nhau cùng tỏa ra hơi nóng phủ kín khắp thân thể của người kia. Sức nóng rực lên trên từng tấc da khi chúng chạm vào nhau. Tiếng tim cả hai cùng lúc đập mạnh, lúc lưỡi cả hai quyện chặt vào nhau, cuốn lấy nhau không rời.

Đầu óc Nhã Phương bị nụ hôn và hơi thở của Lăng Phong làm cho hỗn loạn, đầu óc quay cuồng, cả người mềm nhũn. Cô không thể ngừng run lên những cảm xúc tuôn trào.

Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai kẻ kia đã đứng sát gần bên vách hơn nghe ngóng động tĩnh.

Cánh tay Lăng Phong luồn vào trong từ từ kéo áo cô lên, cả người Nhã Phương bất chợt đông cứng lại, cô nhìn Lăng Phong run sợ. Nhưng chiếc váy chỉ mới kéo lên lưng chừng thì Lăng Phong đã đưa tay tắt đèn, cắt đứt ánh nhìn của hai kẻ bên ngoài.

Nhã Phương lúc này mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, hơi thở tưởng chừng ngừng đập của cô bắt đầu lấy lại nhịp đập. Cô đẩy mạnh người Lăng Phong qua một bên, lườm mắt nhìn cậu giận dữ, kéo lại váy áo chỉnh tề.

Lăng Phong khẽ mỉm cười thích thú khi trêu đùa được Nhã Phương.

Nhưng dù đèn đã tắt, hai tên bên ngoài vẫn chưa chịu bỏ đi, bóng của chúng vẫn in đậm trên cửa nhờ sự phản chiếu của ánh đèn trong vườn. Có lẽ hai tên theo dõi cảm thấy kích thích trước viễn cảnh bên trong nên không hề phát giác bóng mình đã in trên vách và bị phát hiện từ lâu.

Chúng vẫn không bỏ cuộc, Nhã phương đưa mắt nhìn Lăng Phong trao đổi ý. Lăng Phong chồm đến gần tai Nhã Phương nói nhỏ:

- Rên lên đi!

Mặt Nhã Phương lập tức đỏ bừng lên, cô hiểu âm thanh đó là gì. Đó là âm thanh chỉ có khi đạt đến khoái lạc, là loại âm thanh khiến người ta xấu hổ. Có chết cô cũng sẽ không tạo ra âm thanh như thế đâu. Cô ương bướng lắc đầu.

Lăng Phong lập tức bế người cô lên người mình để cô đối mặt với cậu, Nhã Phương nhướn mày bặm môi hỏi cậu muốn làm gì nhưng Lăng Phong không trả lời, bàn tay cậu di chuyển trên người cô gây kích thích. Nhã Phương cắn chặt răng, hai tay để trên ngực cậu ngăn cách cơ thể cô và cơ thể cậu vo lại thành nấm đấm, đấm mạnh vào ngực của cậu.

Nhưng bộ ngực rắn chắc của cậu không hề có chút cảm giác nào trước cú đấm không quá mạnh của cô, càng khiến cậu khoái trí cười. Lăng Phong đưa tay nhéo mạnh một cái trên eo Nhã Phương khiến cô bị đau bật ra tiếng rên nhẹ. Âm thanh nhẹ nhàng giữa đêm tối liền trở nên ám muội khiến hai kẻ bên ngoài thấy hưng phấn nóng bức vô cùng, chúng nuốt khan một tiếng.

Nhã Phương tức giận quá cô cúi đầu cắn mạnh lên vai Lăng Phong một cái đau điếng khiến Lăng Phong không ngừng suýt xa rên lên một tiếng. Điều này khiến bọn rình mò một phen cười thầm.

Hai người bắt đầu như hai đứa trẻ vật lộn nhau trên giường, cô muốn giết chết cái tên đang giễu cợt mình.

Còn cái tên kia thì lại ra sức tránh né trêu chọc cô không dứt, cuối cùng cả hai cùng té khỏi giường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx