5
Xoay chuyển
- Bọn chúng nhất quyết không khai sao? - Trí Lâm đi thật nhanh vào phòng của ông Văn Lâm hỏi.
Ông Văn Lâm đứng bật dậy, hai tay chắp sau lưng bước ra phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài ánh sáng rạng rỡ hứa hẹn một ngày đẹp trời. Cục cảnh sát của họ tưởng chừng gần như có thể xem là hoàn tất vụ án theo dõi mấy năm trời, tóm dược tên trùm giấu mặt, nào ngờ chỉ tóm được mấy tên đàn em và một ít thùng vũ khí, còn phần lớn chúng dã di chuyển đi hết. Và tên trùm giấu mặt vẫn chưa lộ diện.
- Chúng ta có dùng bất cứ biện pháp gì, mấy tên đó vẫn không chịu khai ra ai là chủ và hiện đang giấu số hàng đó ở đâu. - Dì Dung cũng có mặt ở đó bèn lên tiếng giải thích cho Trí Lâm rõ.
Nghe xong Trí Lâm tức giận đến nỗi gân xanh nổi rõ khi cậu siết chặt tay. Công lao của họ chẳng khác nào đổ sông đổ biển, dì Dung và Bảo Phương phải cực khổ biết bao nhiêu vậy mà bọn chúng không khai lấy một lời.
- Để con! - Trí Lâm quay sang ông Văn Lâm đề nghị.
Hiểu ý con trai muốn gì, ông Văn Lâm nhíu mày trả lời:
- Không được!
- Tại sao?
- Chúng ta là cảnh sát, không thể tùy tiện nhục hình bức cung. - Ông Văn Lâm chậm rãi trả lời rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình, hai tay đặt lên trên bàn, trán tì vào hai tay đăm chiêu suy nghĩ.
- Nhưng mà… - Trí Lâm muốn nói tiếp nhưng dì Dung đã vỗ vai cậu bảo:
- Trí Lâm, ba con nói đúng đó. Dì biết con nóng lòng phá án nhưng chúng ta cũng có nguyên tắc và lí trí của mình. Ba con cũng rất đau đầu về chuyện này, tạm thời để ông nghỉ ngơi chút đi.
Trí Lâm đưa mắt nhìn ba mình, thấy vầng trán ông đã nổi lên những đường nhăn, biết ông phiền não lắm rồi nên cậu đành thở dài theo chân dì Dung bước ra ngoài.
Bảo Phương vui mừng vì có thể trở về đội, cô đi vào với bộ mặt rạng rỡ. Định đến tìm ông Văn Lâm trình diện thì thấy Trí Lâm và dì Dung đi ra. Trí Lâm quá tức giận, cậu cảm thấy mình không có mặt mũi nào nhìn Bảo Phương nữa nên bỏ đi một mạch khiến Bảo Phương ngơ ngác nhìn theo.
- Đi theo dì, dì kể con nghe.
Bảo Phương liền đi theo dì Dung về phòng của dì, sau đó cô nghe dì Dung kể lại bọn tội phạm không chịu hé răng điều gì thì cảm thấy cổ họng có chút đắng. Không phải vì bọn tội phạm kia không chịu khai mà là vì Lăng Phong đã nói rất đúng.
Bảo Phương đi thẳng đến phòng ôngVăn Lâm, cô mở mạnh cửa hỏi ngay:
- Chú đã cho người phác thảo chân dung của ông chủ chưa ạ? Cháu và dì Dung đều đã thấy qua hắn ta, chúng ta có thể phát lệnh truy nã.
- Vô ích, dì Dung và chú đã làm rồi nhưng gã đó chỉ là một người đến đây với tư cách là khách du lịch. Hắn chỉ mới đến đây hai tháng cho nên đứng đằng sau vẫn là một ẩn số đối với chúng ta. Tuy nhiên chúng ta cũng dò được một số manh mối, bây giờ chỉ chờ đợi thời cơ sẽ lập tức bủa lưới quây bắt.
- Cháu biết rồi, cháu lập tức đi phục chức và bắt tay điều tra.
- Bảo Phương! - Ông Văn Lâm đột nhiên gọi lớn.
Bảo Phương đang xoay người thì khựng lại, cô quay đầu nhìn ông Văn Lâm chờ đợi.
- Có điều này ta muốn nói rõ với cháu. Ta đồng ý cho cháu trở về đội, đồng ý cho cháu tham gia điều tra nhưng việc truy bắt tội phạm thì cháu sẽ không được tham gia. - Ông Văn Lâm nhìn Bảo Phương quyết định ra lệnh.
- Tại sao? - Bảo Phương kinh ngạc hỏi lại, cho cô trở về mà không cho cô tham gia truy bắt tội phạm chẳng khác nào giao súng cho cô nhưng trong súng lại không có đạn.
- Chú không muốn cháu gặp nguy hiểm. - Ông Văn Lâm giải thích rõ.
- Cháu không sợ! - Bảo Phương kiên quyết nói. - Xin hãy cho cháu tham gia kế hoạch.
- Không được, đây là lệnh! - Ông Văn Lâm cương quyết nói.
- Vậy nếu như cháu có thể đem tin tức về kho hàng của bọn chúng về thì sao? - Bảo Phương cố kìm nén sự bực tức trong lòng mình hỏi.
- Cháu có tin tức gì à? - Ông Văm Lâm mở to mắt, ngồi chồm dậy nhìn Bảo Phương đầy hi vọng.
Bảo Phương lắc đầu, ông xụp người xuống thở dài thất vọng. Bảo Phương liền nói:
- Nhưng nếu cháu có thể thì sao?
- Bảo Phương, chú ngăn cấm cháu là vì lo lắng cho sự an toàn của cháu, cháu hiểu chứ? - Ông Văn Lâm lấy lại vẻ nghiêm nghị nói.
- Cháu hiểu, cho nên cháu sẽ cố gắng cẩn trọng. Cháu có chút việc phải làm, hy vọng khi về chúng ta sẽ tìm ra được chút tin tức gì của bọn chúng. - Bảo Phương nhìn ông Văn Lâm đầy xúc động, cô biết ông xưa nay luôn xem cô như con gái ruột của mình, nên lo lắng cho sự an toàn của cô.
Nói xong cô quay đi một cách dứt khoát, nhất định phải tìm cho ra chỗ bọn chúng cất giấu số vũ khí đó.
Vừa ra ngoài cô lập tức gọi điện thoại cho Lăng Phong, điện thoại nhanh chóng bắt máy, giọng giễu cợt vang lên bên kia điện thoại:
- Anh cứ nghĩ phải đến chiều em mới gọi cho anh chứ? Không ngờ mới có giờ này mà em đã gọi cho anh rồi. Không phải là đang nhớ anh đấy chứ?
- Địa điểm cất giấu lô hàng đó ở đâu? - Bảo Phương không thèm để ý mấy lời đùa cợt của Lăng Phong hỏi thẳng.
- Không biết. - Lăng Phong đáp gọn.
- Anh không biết? - Bảo Phương tức giận hỏi lại. - Vậy chúng ta không còn gì để nói.
- Nhưng nếu em đến đây, có lẽ anh sẽ biết chút gì đó. - Lăng Phong nói nhanh trước khi Bảo Phương kịp cúp máy - Hiện giờ anh rất nhớ em. Anh muốn ngay lập tức được gặp em, em đến đây nhanh lên. Nếu em đến chậm một phút, anh bị nỗi nhớ em dày vò sẽ quên mất một chút vị trí của lô hàng.
Bảo Phương nghe Lăng Phong nói những lời này, tuy biết rằng cậu cố tình trêu chọc cô nhưng vẫn thấy tim đập mạnh. Cô vội vàng tắt máy, không muốn nghe mấy lời bừa bãi của cậu nữa, càng không muốn cậu phát giác tâm trạng của mình hiện giờ.
Tắt máy xong cô dứt khoát lái xe đi thẳng đến sân tập bắn.
Lăng Phong đã chờ cô ở đó từ bao giờ, xe cô vừa đến là cửa lập tức mở ra. Bước xuống xe, Bảo Phương phát giác bãi tập bắn không có lấy một người nào cả.
Lăng Phong từ xa ung dung bước lại gần. Vóc dáng cao khỏe, mái tóc được chải chuốt cầu kì, cậu bận một bộ đồ thật đơn giản và thoải mái nhưng càng làm vẻ đẹp của cậu hấp dẫn hơn bội phần.
- Đến rồi sao? - Lăng Phong nhìn Bảo Phương cười cười nói.
Ánh mắt trầm ấm của cậu nhìn về Bảo Phương đầy cuốn hút, khiến tim Bảo Phương run nhẹ, cô đỏ mặt vội quay đi che giấu.
Lăng Phong nắm lấy tay Bảo Phương kéo đi, Bảo Phương sững người vội kìm lại, cô lườm cậu hỏi:
- Làm gì vậy?
- Tất nhiên là đi bắn súng. - Lăng Phong không dừng lại mà tiếp tục kéo cô đi.
Cậu dẫn cô đến một ô tập, trên bàn đã đặt sẵn súng cho cô. Lăng Phong huýt nhẹ Bảo Phương.
- Mau cho anh xem tay nghề của em đến đâu rồi. Không phải không có anh, em mất khả năng bắn luôn rồi chứ!?
Nghe Lăng Phong nói mấy chữ “mất khả năng bắn” khiến Bảo Phương cắn môi, sống mũi cay cay. Đúng là cô mất khả năng bắn súng rồi. Nói chính xác hơn là cô không thể bắn súng vào một con người còn sống được.
Cô rất sợ mình sẽ bắn chết họ, cái cảm giác đau khổ khi mất đi người thân yêu của mình khiến Bảo Phương chùn bước. Những kẻ kia tuy rằng là tội phạm nhưng họ cũng có người thân, khi họ chết người thân của họ chắc chắn sẽ thấy đau lòng.
Cho nên cô không thể.
Tay cầm súng nhưng Bảo Phương do dự nhìn tấm biển bia bắn, nơi đó không phải là tấm bia bán thân mà là một tấm bia hình người đầy đủ.
Đột nhiên Lăng Phong vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, tay cậu nắm lấy tay cầm súng của cô, hướng thẳng phía trước và siết cò.
Pằng… pằng… pằng… ba phát súng trong 3 giây đồng loạt vang lên nhắm về ba vị trí. Bàn tay, bả vai và đùi của hình nộm. Khói thuốc còn bốc ra khỏi nòng bay lượn lờ.
- Hiểu rồi chứ? - Giọng Lăng Phong thì thầm bên tai Bảo Phương khiến hơi thở cậu phả lên tai cô gây cảm giác nhột nhạt, Bảo Phương cứng người, cô đỏ cả mặt không dám nhúc nhích. Bởi vì chỉ cần một cử động nhẹ của cô cũng có thể làm hai cơ thể chạn vào nhau.
- Hiểu cái gì? - Bảo Phương lạc giọng hỏi lại, đầu óc cô giờ phút này quay cuồng, không chút suy nghĩ nào có thể xâm nhập.
- Không cần nổ súng giết chết bọn họ, chỉ cần có thể khống chế được bọn họ trong ba giây khiến họ chỉ có thể buông xuôi đầu hàng. - Lăng Phong trầm giọng giải thích. - Em chỉ cần luyện cho mình khả năng quan sát tốt, chỉ cần giơ súng lên là có thể bắn chính xác điểm mình muốn bắn, vậy thì sẽ không gặp trở ngại gì. Thử xem.
- Được rồi, tôi sẽ thử. Nhưng anh xích ra một tí đi. - Bảo Phương khẽ bảo.
- Anh đang huấn luyện cho em mà. Em phải hiểu là dù ở bất cứ hoàn cảnh nào mà cũng có thể nổ súng tức là em đã thành công vượt qua được trở ngại tâm lí. - Lăng Phong cười khúc khích rồi thuận tay kéo thẳng Bảo Phương vào lòng mình, hai tay vòng qua eo cô ôm lấy.
Bảo Phương bị bất ngờ ôm lấy không kịp phản ứng gì đã thấy tim mình đập mạnh, hơi thở gấp gáp, tay chân luống cuống. Rõ ràng những tình huống này cô vẫn thường xuyên luyện tập để đối phó với bọn tội phạm. Rõ ràng phải ra tay ngăn ngừa đòn tập kích này, vậy mà cô không làm được. Cô chưa bao giờ có cảm xúc này, giống như cảm giác bất lực, toàn thân mềm nhũn ra. Cô thật sự bị mùi hương nam tính của Lăng Phong quyến rũ khiến lí trí bị dứt bỏ.
Tình cảm năm xưa tưởng chừng đã ngủ yên lại tràn về.
- Sao không bắn? Hay em thích được anh ôm thế này mãi, vậy thì anh tình nguyện ôm chặt em không buông. - Lăng Phong cười nắc nẻ nói ra những lời khiến Bảo Phương xấu hổ vô cùng.
Cô cắn chặt môi kiểm soát lí trí của mình sau đó giậm chân Lăng Phong một cái thật mạnh. Chỉ nghe Lăng Phong kêu lên một tiếng trong cổ họng nhưng tay lại siết chặt cô hơn chứ không hề buông ra. Rồi nhanh chóng nắm lấy cánh tay cầm súng của cô lần nữa giơ lên phía trước nổ tiếp ba phát súng. Cả ba phát đều trúng ngay ba vị trí hồi nãy khiến Bảo Phương sửng sốt.
- Thế nào? - Lăng Phong đắc ý nghiêng đầu nhìn Bảo Phương.
Bảo Phương không nói gì, cô nhìn chằm chằm vào ba cái lỗ trên người của tấm bia kia rồi nhìn Lăng Phong. Trong lòng thật sự rất khâm phục khả năng bắn súng của cậu, quả thật rất hiếm người có được khả năng tuyệt vời này.
Đang miên man suy nghĩ nên cô không hề phát giác có người thừa dịp cô thừ người đã lập tức tấn công không một giây chậm trễ. Môi cậu nhanh chóng phủ lên môi cô thật nhẹ. Bảo Phương tỉnh trí tức giận định mở miệng mắng:
- Anh…
Nhưng những từ sau đó của cô không thể nào thốt ra được bởi vì Lăng Phong đã thừa dịp cô hé môi mà nhanh chóng đưa lưỡi mình xâm nhập vào bên trong khoang miệng cô. Khoảnh khắc ấy, Lăng Phong khẽ nghiêng đầu thay đổi góc độ khiến cho chóp mũi hai người không ngớt cọ vào nhau. Bảo Phương hoảng sợ cùng cực, nhịp tim đập cũng thoát ly khỏi tần suất sẵn có của nó. Khẩu súng trên tay rơi xuống đất.
Cô đưa tay lên định đánh Lăng Phong để cậu buông cô ra nhưng không ngờ Lăng Phong đã chụp lấy hai tay cô bẻ ngược ra sau lưng, hai cánh tay nhỏ bé bị giữ chặt trong một bàn tay khỏe mạnh, tay kia ôm lấy cô kéo sát vào người cậu hơn đến mức giữa hai người không còn kẽ hở. Dù cô cố vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được, Bảo Phương lúc này mới biết được, thì ra sức lực của cô so với một người đàn ông to lớn khỏe mạnh như Lăng Phong chẳng khác nào một chú kiến nhỏ so với một con voi. Cô càng vùng vẫy chỉ càng khiến bản thân thiệt thòi hơn.
Lăng Phong đoạt được môi Bảo Phương nhanh chóng tiến hành càn quét, một sự xâm lấn điên cuồng. Bảo Phương kinh hoàng chỉ có thể đưa lưỡi trốn tránh, song không gian khoang miệng cô nhỏ hẹp không có chỗ để tránh. Cô cố gắng đẩy lưỡi Lăng Phong ra khỏi khoang miệng mình nhưng kết cuộc lại giống như việc cô muốn nghênh đón lưỡi của cậu. Khiến Lăng Phong không chút chần chừ bắt lấy nó.
Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau không rời khiến cả người Bảo Phương đã không còn chút kháng cự nào nữa, mềm nhũn ngã dựa vào lòng Lăng Phong để mặc cho cậu cuốn lấy mình.
Cho đến khi oxy của cô bị Lăng Phong cướp hết, gần như không thể thở được nữa cô mới cong người muốn vùng thoát khỏi cậu.
Lăng Phong tựa hồ nhận thấy Bảo Phương sắp không thở được nữa mới chầm chậm lui khỏi khoang miệng cô nhưng vẫn di chuyển dọc bờ môi đã bắt đầu sưng lên của cô. Nhẹ nhàng lướt lên nó lưu luyến không muốn rời khỏi nơi ấm nóng kia.
Bảo Phương vô lực ngả đầu vào vai cậu dựa dẫm và thở dốc. Cảm giác lúc nãy làm cô muốn nổ tung ra. Cô nghe rõ tiếng tim Lăng Phong cũng đập mạnh không thua kém tiếng tim mình bao nhiêu.
Cảm xúc ấm áp trong lòng tỏa khắp người, nhất là khi Lăng Phong ôm chầm lấy cô vuốt nhẹ mái tóc dài.
- Lần sau không cho phép em quyến rũ anh nữa, không được thử tính nhẫn nại của anh. - Lăng Phong khàn giọng cười ngọt ngào nói. - Có biết anh đã nhớ em đến phát điên như thế nào trong mấy năm qua không?
Bảo Phương nghe mấy từ “nhớ em đến phát điên” từ chính miệng của Lăng Phong khiến tim lần nữa đập mạnh. Nhưng cô ngóc đầu dậy đẩy mạnh Lăng Phong ra trừng mắt hỏi:
- Em quyến rũ anh khi nào chứ?
- Tất cả đều quyến rũ anh, ngay cả bộ dạng tức giận lúc này của em cũng khiến anh bị cuốn hút đến không ngừng. - Lăng Phong cười nham nhở nói.
Bảo Phương xấu hổ đến đỏ cả mặt sau câu nói của Lăng Phong, anh ta đúng là biến thái hết thuốc chữa.
- Được rồi, em mau bắn thử xem, nếu em không thể bắn thì nguyện vọng làm cảnh sát của em khó thực hiện được. - Lăng Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc nói.
Bảo Phương nhìn Lăng Phong với ánh mắt cảm kích, thì ra cậu hẹn cô đến đây là vì mục đích này. Bảo Phương gật đầu quay người nhặt khẩu súng lên, đứng thẳng lưng hai tay giơ cao súng về tấm bia.
Lăng Phong liền đưa tay vuốt dọc cơ thể cô. Bảo Phương run lên giật mình quay đầu trừng mắc nhìn Lăng Phong nhưng sắc mặt Lăng Phong rất nghiêm túc không có chút đùa cợt nào. Cậu thấy cô nhìn mình bèn lên tiếng nhắc nhở:
- Em muốn bắn tốt thì phải tập trung, anh đã nói, dù hoàn cảnh nào mà em vẫn có thể nổ súng thì mới có thể sống sót được. Anh là nghiêm túc dạy em, đừng cho là anh lợi dụng cơ hội để làm bậy.
Bảo Phương thoáng xấu hổ, cô đúng là đã nghĩ anh đang cố tình trêu chọc cô, bây giờ thì cô đã biết anh là cố ý làm vậy. Tuy cách dạy của anh có chút biến thái thật nhưng anh nói đúng, chỉ cần cô tập trung dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể nhìn thấy được vị trí cần bắn. Chỉ cần khống chế được bọn họ mà không cần phải nổ súng bắn chết là được. Vậy thì cô có thể vượt qua trở ngại tâm lí của mình.
Bảo Phương liền nhắm bắn. Ba phát đạn nổ ra, tuy không nhanh, không chuẩn xác như Lăng Phong nhưng cũng có thể nói khá tốt.
- Tiếp tục! - Lăng Phong khẽ nói bên tai cô.
Bảo Phương lập tức giương súng lên chuẩn bị bắn tiếp thì Lăng Phong cắn nhẹ lên vành tai cô một cái, nói khẽ:
- Thật ra anh nói dối đó. Anh vốn là đang lợi dụng để gần gũi em.
Bảo Phương đứng ra rúng động khi bị Lăng Phong cắn nhẹ trên vành tai mình, cả người thật sự bị cơn chấn động này mà không còn sức nhưng cô ghi nhớ lời Lăng Phong, cắn chặt môi rồi siết cò.
Ba phát đạn của cô đúng là không tốt bằng ba phát đạn đầu nhưng dù sao cô cũng cố gắng hết sức.
- Anh đừng có làm loạn nữa. - Cô đẩy Lăng Phong ra hít thở sâu hơn kiềm nén hơi thở gấp gáp của mình.
- Haizz! Người ta thật lòng hướng dẫn em mà còn bị mắng nữa, em thật là máu lạnh mà. - Lăng Phong giả vờ than thở.
Bảo Phương xém chút nữa là phì cười trước bộ dạng của Lăng Phong nhưng cô kiềm chế được. Chỉ khẽ nguýt cậu một cái. Nhưng nét mặt hàm chứa nụ cười của cô càng khiến Lăng Phong thích thú hơn, cậu khẽ kéo cô vào lòng hôn trộm một cái.
- Anh… - Bảo Phương tức giận quá bèn đá cho cậu một cái thật mạnh vào chân.
- Nếu anh mà còn giở trò này nữa, em sẽ bắt anh về tội sàm sỡ cho xem. - Nói xong rồi cô bỏ đi ra bên ngoài, nơi có bia di động.
Khác với bên trong, bên ngoài có rất nhiều người. Lăng Phong nhìn thấy thì nhíu mày mắng thầm:
“Cái tên khốn Jay này, đã bảo là hôm nay không cho ai vào mà.”
Phía bên kia, Jay khoái trá cười khi nghĩ đến bộ mặt tức giận của Lăng Phong. Bên ngoài nhiều người như vậy chắc chắn Lăng Phong không thể giở trò gì được.
Tiếng súng rền vang khắp sân tập bắn.
Bên ngoài có mấy người đang ngồi xem bắn súng. Có một phụ nữ ăn bận rất đẹp, cô ta mặc một chiếc váy lục ôm sát thân hình kiều diễm gợi cảm của mình, đầu đội chiếc nón rộng vành. Cô nhìn những người đang tập bắn trên sân thì cười nói với một chàng trai bên cạnh. Chàng trai chỉ bận chiếc áo T-shirt bình thường nhưng vẫn rất cuốn hút.
- Ken này, nhìn bọn họ bắn chán quá. Cậu mà nhắm mắt lại bắn còn chính xác hơn bọn họ.
- Bà chị quá khen rồi đó. - Chàng trai bên cạnh cười cười, vành môi tách ra thành một đường cong thản nhiên. Cậu đang đưa mắt nhìn vào tivi của người bảo vệ xem các cô người mẫu đang trình diễn thời trang.
- Xì… các cô gái đó, chẳng cô gái nào xinh đẹp bằng chị hết cả. - Cô gái bĩu môi nói.
- Linh! Chị đúng là mắc bệnh hoa thủy tiên, chỉ yêu chính mình thôi. - Ken phá ra cười nắc nẻ nhìn Linh.
- Xì… cậu không thế chắc… - Linh bĩu môi lườm Ken một cái.
- Haha… em chỉ thích cái kiểu giương súng hiên ngang, đầu hơi chếch về một bên mà ngắm - Ken nhếch môi đáp. - Khoảnh khắc bóp cò phải linh hoạt tựa như muốn chấm dứt thời gian, bẻ đôi không gian ra thành hai mảnh. Song bả vai vẫn phải vững chắc như cũ, đảm bảo cho viên đạn tiếp theo có thể ngắm trúng vị trí y thế.
- Được rồi, mau làm việc đi! - Linh đứng phắt dậy phủi tay giục.
Hai người liền ra bãi tập bắn, Linh cầm một cây súng lên tạo tư thế bắn, còn Ken ra sức chụp hình.
Ngay lúc đó, có một doanh nhân rất giàu có người Bỉ đang ngồi trên khán đài dành cho VIP bị trụy tim đột ngột ngã vật xuống đất.
@by txiuqw4