6
Kế trong kế
“Em ngủ chưa?”
“Chưa!”
“Ra ngoài một chút đi!”
Bảo Phương ra ngoài đã thấy chiếc xe của Lăng Phong đậu ngay chỗ ngày hôm qua cô thấy, vẫn là khoảng không im lìm và tối mờ, lớp kính đen khiến không ai biết được động tĩnh phía bên trong. Lần này Lăng Phong không bước xuống xe mà ngồi im chờ đợi Bảo Phương mở cửa chui vào bên trong, tài xế không có mặt, có lẽ anh ta đã đi nơi khác tránh mặt.
Bảo Phương vừa vào bên trong thì Lăng Phong đã vòng tay đón cô vào lòng mình.
- Sao anh lại tới đây? - Cô thỏ thẻ trong lòng Lăng Phong.
- Anh muốn gặp em. - Lăng Phong phủ lên đỉnh đầu cô hơi thở của cậu.
Bảo Phương liền nép đầu sát vào lồng ngực cậu, vòng tay của cậu siết chặt cô hơn, họ không cần nói nhiều thêm chỉ cần cảm nhận cảm giác có nhau lúc này là được.
- Ngày mai mấy giờ em xuất phát? - Lát sau Lăng Phong mới lên tiếng hỏi.
- 8 giờ.
- Đừng liều lĩnh!
- Ừm…
- Phải tự bảo vệ mình!
- Ừm…
- Không được để bị thương!
- Ừm…
Lăng Phong siết cô chặt thêm nữa để cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh vì lo lắng của cậu, Bảo Phương ngẩng đầu hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Còn. Còn rất nhiều… nếu có thể anh chẳng muốn để em đi chút nào. - Lăng Phong thở dài nói.
- Đó là nhiệm vụ của em mà. - Cô nũng nịu nói.
- Rất nguy hiểm, bọn chúng nhất định trang bị vũ khí tốt. - Lăng Phong không thôi lo lắng ngẫm nghĩ một lát nói - Hay đợi anh điều tra rõ xem hắn ta đang trốn ở đâu rồi em cho người đánh úp là được.
- Không được đâu. Đã báo cáo lên cấp trên rồi, với lại số hàng này càng để đây lâu càng nguy hiểm hơn.
Nhìn nét mặt trầm xuống, hai chân mày chau lại của Lăng Phong, Bảo Phương thở dài, đưa tay xoa xoa vầng trán cậu nói:
- Em sẽ thật cẩn thận, không để mình xảy ra chuyện gì đâu. Với lại kế hoạch anh vẽ ra vô cùng hoàn hảo, em tin bọn chúng sẽ sa lưới mà không bị mất mát gì.
Nói xong, cô chủ động nhổm người hôn Lăng Phong, cậu cũng nhiệt tình đáp lại.
Ở trên lầu, một ánh mắt trầm lặng mang đầy lo lắng nhìn xuống chiếc xe.
***
Trước khi xuất phát, Bảo Phương nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Cẩn thận”. Cô khẽ chớp mắt mỉm cười, dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng cũng có thể cho cô thêm lòng tin và nghị lực hoàn thành tốt nhiệm vụ vận chuyển lần này.
- Tất cả xuất phát! - Một tiếng hô vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng trở về vị trí của mình rồi lên xe chuẩn bị xuất phát. Có ba chiếc xe đi theo hộ tống một chiếc xe hàng chở số vũ khí, một xe đi trước dẫn đầu, hai chiếc bọc hậu phía sau. Tất cả mọi người đều mang tâm trạng cực kì căng thẳng, ai cũng biết bọn tội phạm lần này nhất định đều mang theo súng. Để di chuyển mà không bị chú ý, họ chọn một xe hàng của một hãng vận chuyển.
Gần đến chặng đường hẹp, đó là chặng đường dễ dàng bị đánh cướp nhất, bởi vì con đường này vắng nhưng lại hẹp. Chỉ cần bọn tội phạm chặn đường ngay tại đây, chắc chắn sẽ có một trận chiến quyết liệt giành xe hàng. Tất cả mọi người đều căng thẳng, xe chạy suốt một tiếng đồng hồ, tức là một tiếng đồng hồ đó họ đều sống trong sự lo lắng bất an, không biết bọn chúng khi nào xuất hiện đánh chiếm.
Bỗng phía trước có một chiếc xe tải loại nhỏ, chạy có vẻ chậm chạp khiến tất cả mọi người đều lo lắng, tay siết chặt khẩu súng của mình.
Chiếc xe tải sau một hồi khấp khiểng thì dừng hẳn lại. Khiến cho mấy chiếc xe của họ đồng loạt dừng lại giữa đường.
Ngay tiếp đó, có hai chiếc xe từ phía trước chạy ngược chiều xe họ, hai chiếc xe khác cũng từ phía sau chạy lên. Rõ ràng là đoạn đường vắng này lại cùng lúc xuất hiện mấy chiếc xe thật khiến người ta nghi ngờ, lo lắng bất an.
“Đây là pháo… anh sẽ đặt quân xe ở gần đây gây áp lực nhưng anh không thể ăn pháo.” Bảo Phương nhớ lại lời Lăng Phong khi chỉ vào vị trí này. Cô bĩnh tĩnh ngồi yên quan sát. Quả nhiên một gã tài xế nhảy khỏi xe quan sát một lát rồi chửi thề tức giận đá vào thành xe một cái thật mạnh.
Hai chiếc xe phía trước chạy vụt qua rồi mất dạng mà không hề ngừng lại. Còn hai xe phía sau, bóp còi thúc giục inh ỏi. Mọi người mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm đem tâm trạng thoải mái xuống xe hỏi người tài xế.
- Không có gì chứ? - Một đồng chí bước xuống xe hỏi.
- Không có gì, chiếc xe này nó cũ quá rồi nên mới thế. Chắc có lẽ nó lại đình công nữa. - Người tài xế hóm hỉnh đáp.
- Có thể đem xe tránh vào phía trong một chút không, đây là xe công, đang trên đường làm việc.
- Chờ một chút. - Gã tài xế nhìn hàng xe phía sau mình, bất đắc dĩ nói rồi lên xe khởi động, cố lách chiếc xe của mình vào trong lề nhường đường cho xe phía sau.
Mọi người vội vàng lên xe bắt đầu di chuyển tiếp. Việc ăn uống được làm ngay trên xe, thậm chí đến việc vệ sinh họ cũng không dám dừng lại
Trên đường đi là một khu sầm uất, mọi người có thể thở phào an lòng, bởi vì bọn chúng dám đánh cướp nơi này thì cũng khó lòng thoát thân.
Đi thêm một đoạn đường dài nữa, họ dừng lại ngay trạm xăng. Một là tiếp thêm xăng, hai là để cho mọi người có thể thoải mái thay phiên nhau đi vệ sinh.
Nhưng ở đây cũng có thể nói là giao điểm cuối cùng dễ dàng đánh cướp nhất.
Ở bãi đỗ xe của trạm xăng có một xe hàng của cùng hãng xe này đang đậu ở đó, gã tài xế mặc áo đồng phục của chính cái hãng mà chiếc xe chở số vũ khí của cảnh sát, hắn kéo mũ sụp xuống che kín mặt, hai chân gác lên tay lái, hai tay thả lỏng phía trên đầu. Trông cậu ta như người vừa chạy một chuyến đường dài và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ vài giây sau hắn lái xe đến đậu song song với chiếc xe chở hàng, hai chiếc xe hoàn toàn giống nhau ngoại trừ việc hàng hóa bên trong và biển số xe bên ngoài là khác. Hắn cũng đến bơm xăng.
- Này, tôi đi vệ sinh rồi ra trả tiền. - Hắn ta hét lên với người nhân viên ở trạm xăng.
Hắn ta vừa đi vào bên trong thì chiếc xe của hắn bỗng nhiên bốc khói khiến tất cả mọi người một phen kinh hãi.
- Cháy… cháy… - Tiếng hét thất thanh vang lên chẳng rõ là của ai, bởi vì tất cả mọi người đều một phen thót tim khi nơi họ đang đứng là một trạm xăng, còn kế bên là một thùng vũ khí đạn dược.
- Trạm xăng bị cháy mất, mau dập lửa! - Tiếng người nhân viên trạm xăng hét lên đầy lo lắng.
Mấy người nhân viên còn lại vội vàng chạy đi lấy bình chữa lửa rồi nhanh chóng lao đến chiếc xe đang bốc cháy kia. Tài xế lái xe của xe hàng vội vã di chuyển xe đạn dược đi chỗ khác nhưng rồi phát hiện xe đã bị nổ lốp lúc nào không hay, đành nằm chết dí tại chỗ.
Hoảng sợ xe sẽ bị nổ người tái xế vội lao xuống thoát thân. Trong khi mọi người đang ra sức mở cửa xe hàng đang bốc cháy kia nhưng nó bị khóa chặt quá, không tài nào mở ra được.
Bảo Phương lập tức lao vào bên trong nhà vệ sinh. Cô đạp mạnh cửa chĩa súng vào bên trong, người tài xế lúc nãy vẫn còn đang tiểu tiện, cánh cửa bất ngờ đập vào liền hét lên. Hắn ta giận dữ quay sang định mắng kẻ nào lại chơi trò mất dạy này, vừa mở miệng đã thấy khẩu súng của Bảo Phương chĩa vào mặt mình.
- Ra ngoài! - Cô hét lên.
Hắn ta vội vàng ngậm miệng lại, dây kéo quần vẫn còn dang dở run run nói:
- Đừng giết tôi. Muốn lấy tiền cứ lấy đi.
Nói xong hắn đưa tay định móc túi thì liền bị Bảo Phương đánh bật vào tường, cô nhanh chóng khống chế hắn. Lục xoát người hắn nhưng hoàn toàn không có gì nguy hiểm cả.
- Tui chỉ có bấy nhiêu tiền thôi. - Hắn mếu máo kêu lên.
- Cảnh sát! - Bảo Phương lấy tấm thẻ ngành của mình ra giơ trước mặt hắn ta, cơ mặt của hắn mới bắt đầu giãn ra.
- Chị cảnh sát à, tui đã làm gì sai vậy? - Hắn quay mặt lại có chút sợ hãi hỏi.
- Ai bảo anh chạy xe này đến đây? - Bảo Phương nghi hoặc nhìn anh ta hỏi.
- Có một khách hàng thuê tôi làm vậy mà. Họ bảo là đã thuê một xe chở hàng của hãng chạy đến con đường này, bảo tôi chờ ở đây để sang hàng rồi chở đi hai nơi. Họ còn bảo, khi thấy xe hàng đến thì cho xe chạy đến sát gần rồi kêu đổ xăng trong lúc chờ họ chuyển hàng. Tôi cũng tranh thủ đi vệ sinh trước.
- Anh không nghe mọi người la ó cháy rồi hay sao?
- Tôi đang đeo tai phone nghe nhạc mà nên đâu có nghe mọi người kêu. - Người tài xế vội giải thích.
- Theo tôi ra ngoài! - Bảo Phương ngoắc tay kéo người đó ra ngoài.
Mọi người bên ngoài cũng đã phá được cửa để vào bên trong xe dập tắt lửa. Hóa ra bên trong xe chỉ là thiết bị tạo khói điều khiển từ xa. Bọn chúng cố tình gây hoang mang cho mọi người.
Cả một tổ đi bảo vệ, mặt người nào người nấy đều xanh xao cả lên, mặt đổ mồ hôi nhìn chiếc máy tạo khói đầy tức giận. Thấy Bảo Phương bắt người tài xế ra, một người bèn lên tiếng chất vấn:
- Có phải anh cố tình làm vậy để cướp xe hàng hay không?
- Không! Không, tui không biết gì hết, có người sai tôi. Có hợp đồng rõ ràng đây. - Người tài xế vội vàng trình ra tờ hợp đồng.
Trong lúc chờ thay lốp xe mới, người chỉ huy của bọn họ đã ra lệnh gọi điện thoại xác định lời người tài xế. Sau đó lại tiếp tục lên đường, vượt qua khỏi ranh giới nguy hiểm có thể bị phục kích và bắt đầu chuyển sang khu vực có thể xem là an toàn.
Trong lòng ai cũng mừng thầm, bắt đầu thả lỏng cảnh giới của mình. An tâm ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến lúc này, trời cũng chập tối, có thể dừng lại nghỉ ngơi và ăn cơm thoải mái.
Nhưng họ không biết, tại thời điểm họ cho là an toàn này, chính là lúc bọn tội phạm hành động. Bọn chúng cố tình tạo ra hai vụ việc gây căng thẳng khiến cho tất cả mọi người thấy mệt mỏi rồi nhân lúc họ mất cảnh giác sẽ ra tay.
“Anh sẽ làm tượng.” Câu nói này Lăng Phong luôn khắc sâu trong đầu của Bảo Phương. Trong khi các đồng nghiệp vui mừng thì một mình cô ngồi im lặng. Nếu đúng như Lăng Phong đã nói thì trong nội bộ cô có nội gián của tên trùm buôn vũ khí kia, vậy thì từng đường đi nước bước của kế hoạch đều bị hắn ta nắm gọn trong lòng bàn tay. Chỉ cần đảo lộn lại một chút, sẽ khiến đầu óc hắn ta bị lạc hướng ngay. Là kế họach giương đông kích tây nhưng thực chất lại là kế hoạch giương tây kích đông.
“Bọn chúng chắc chắn sẽ chờ đến lúc bọn em mệt mỏi thật sự và cho rằng đã đến địa phận an toàn mà hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, lúc đó mới là thời cơ thuận lợi nhất để bọn chúng ra tay. Cho nên hai vị trí được xem là thuận lợi dễ ra tay nhất lại bị chúng bỏ qua, nghĩa là chúng sẽ bỏ xe và pháo để chọn tượng… còn nữa…
- Này! Sao vậy, sao lại ngồi thừ ra như thế? - Một đồng nghiệp của Bảo Phương vỗ vai cô cắt đứt mạch suy nghĩ, nhìn cô cười nói.
Bảo Phương quay sang nhìn thì thấy đó là Bảo, một đàn anh hơn cô hai khóa và hiện giờ là đồng nghiệp của cô. Bảo Phương chỉ cười nhẹ quay đầu đưa mắt nhìn về phía xe hàng đang được ba đồng nghiệp khác canh giữ.
- Yên tâm đi, tới đây là chúng ta có thể an tâm rồi. Khoảng hai tiếng nữa là có thể tới nơi. Cứ nghỉ ngơi thoải mái đi. - Anh Bảo thấy vậy bèn trấn an cô.
- Em biết rồi, anh và mọi người cứ ăn trước đi, em thấy mệt quá nên không muốn ăn.
- Ừ, vậy thì em cứ nghỉ một chút đi! - Anh Bảo khuyên rồi đứng dậy đi nơi khác.
Bảo Phương nhìn về phía tất cả đồng nghiệp của mình, cẩn thận dò xét từng hành động của họ: “Trong nội bộ cảnh sát có nội gián của ông Vương”. Nhưng người đó là ai mới được, đó chính là điều khó khăn nhất, Bảo Phương thầm thở dài. Tuy cô không thân với bất kì ai ở đây nhưng họ đều là những đồng nghiệp tốt, rất nhiệt tình trong công tác. Cô quả thật không mong một ai trong số họ sẽ làm nội gián.
Các đồng nghiệp nam thay phiên nhau lái xe và nghỉ ngơi. Đồng nghiệp nữ chỉ có một mình Bảo Phương, đáng lí ra vị trí này là của Trí Lâm nhưng cậu đang bị thương, vả lại…
Chiếc xe cuối cùng cũng bắt đầu xuất phát, lăn bánh trong màn đêm cùng với nhiều xe. Về đêm, các loại xe tải mới bắt đầu ồ ạt vào, chạy song song với xe họ. Đêm tối khuya, những người lãnh nhiệm vụ lái xe uể oải thức, còn những người ở phía sau mệt mỏi ngả lưng vào thành ghế nghỉ ngơi trong giây lát.
Chiếc xe vừa lăn bánh không bao lâu thì đột nhiên bị ngừng lại khiến cho tất cả mọi người đều đổ ập về phía trước, phá tan không khí chìm đắm. Mọi người boàng hoàng tỉnh giấc, vội tìm hiểu nguyên nhân.
Thì ra hai chiếc xe tải hàng nhỏ đã áp sát và bắn nổ lốp xe của họ, cả bốn chiếc xe đều bị bắn bể lốp. Bọn chúng giả vờ là những chiếc xe tải bình thường đang đổ xô về thành phố lấy hàng, chạy cách họ một đoạn khá xa. Bề ngoài không có chút gì khả nghi nhưng không ngờ chỉ lát sau, chúng lại vượt thật nhanh bắn nổ lốp, chặn đứng xe của họ.
Những khẩu súng nhanh chóng chĩa vào họ trước khi họ kịp rút súng.
Một tên hất đầu ra hiệu cho họ ra ngoài, tất cả mọi người đành phải bước ra. Vẻ mặt ai nấy đều xanh xám, không ngờ vào giây phút này lại bị tập kích. Càng không ngờ bọn này lại chọn nơi đông đúc để tập kích họ.
Những chiếc xe tải đang chạy đến thấy tình cảnh bị vây bắt của họ thì hoảng sợ, một là chạy thật nhanh, hai là dừng một đoạn xa, không dám đến gần, chỉ sợ đạn lạc, chết lúc nào không hay.
Trước mặt Bảo Phương chẳng ai xa lạ, chính là ông Vương người gác cổng. Khác với những lần cô gặp, ông ta không còn khoác lên người chiếc áo sơ mi đã bạc mà là một bộ vest sang trọng, vẻ mặt không còn nét thâm trầm kín đáo mà để lộ một khuôn mặt gian xảo thâm hiểm.
Gã nhìn thấy Bảo Phương bước xuống xe thì có chút kinh ngạc, hai mắt gã mở to nhìn cô chằm chằm nhưng rồi nhanh chóng hiện lên vẻ nham hiểm vốn có của mình, gã ung dung đến gần cô, tát bốp một cái vào mặt cô.
- Mày giỏi lắm, cả tao cũng có thể bị mày lừa.
- Chỉ tại ông dễ bị lừa thôi. - Bảo Phương cười nhạt đáp, cô đưa mắt nhìn lại hắn ta không một chút e dè.
- Tao là người chưa từng tin ai. Nhưng tao lại tin mày bị câm thật. - Gã nói với vẻ bực tức bản thân. - Mày giỏi lắm!
- Cám ơn, cũng không thể trách ông được, tôi từng là người câm nên việc qua mặt ông cũng không phải khó khăn gì. - Bảo Phương nói với giọng cười cợt khiến gã càng tức điên.
- Nhốt bọn chúng lại, mau chóng thu dọn tàn cuộc, đưa hàng đi khỏi đây nhanh lên! - Hắn ta hô hoán bọn đàn em, khi biết rằng những tài xế xe tải lén lút bấm số điện thoại gọi cho cảnh sát.
Mọi người nhanh chóng bị lùa vào bên trong chiếc xe tải hàng nhỏ mà chúng đem tới. Khi cánh cửa sắt đóng sầm lại nhốt họ vào bên trong thì đồng loạt những tiếng còi hú vang lên, từ những chiếc xe tải hàng xem chừng như sợ hãi không dám chạy qua lại đồng loạt ùa đến bao quây lấy chúng. Cánh cửa xe mở ra, hơn hai mươi chiến sĩ công an đều chĩa súng vào bọn chúng khiến chúng không kịp trở tay. Không một kẻ nào có thể phản kháng để trốn thoát nên nhanh chóng đầu hàng. Sa lưới nhanh chóng.
Từ một chiếc xe, ông Văn Lâm bước xuống nhìn tên Vương rồi giơ ra lệnh truy bắt. Khi tất cả mọi người bị nhốt trong xe được thả ra, một người trong số họ tái mặt khi nhìn thấy tên Vương bị khống chế.
@by txiuqw4