Khi cô đã mãn nguyện và ngủ thật sâu trong lòng cậu, Bảo Nam mới khẽ vuốt má cô, trước đây cậu luôn là người ngủ sâu, Thục Quyên thường không ngủ được, bởi vì cô sợ khi mở mắt ra đã không còn nhìn thấy Bảo Nam nữa. Nhưng cô chưa từng mở miệng cầu xin cậu ở lại, có lẽ cô đã thật sự cô đơn đến nỗi phải mở miệng cầu xin.
Tương lai của cậu là một màu đen tối, cô nếu theo cậu sẽ mãi mãi không thấy ánh sáng. Một cô gái như cô vì sao lại chấp nhận theo một người như cậu. Chỉ có thể dùng một chữ để lý giải: ”Chính là yêu”.
Suốt cả tháng kể từ lúc ba cô bị ám sát, Thục Quyên thường thấy khó ngủ, giấc ngủ hay chập chờn. Đến khi ba cô mất, cô trở thành người thừa kế, âm mưu ám sát vẫn đeo đẳng khiến cô càng mất ngủ. Hôm nay mới là lần đầu tiên cô ngủ ngon giấc đến thế.
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô thức giấc. Thục Quyên hoảng hốt mò tay sang bên cạnh, chiếc giường lạnh tanh không một bóng người khiến cô hụt hẫng vô cùng. Cô chán chường ngồi dậy tìm quần áo mặc vào, mới phát hiện quần áo vẫn trên người cô. Thục Quyên nghi ngờ có lẽ đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân của cô mà thôi, cô thở dài nói:
- Vào đi!
Bảo Phương bước vào, tâm trạng có vẻ nhẹ nhõm hơn hôm qua, cô nhìn Thục Quyên nói:
- Đã khỏe hơn chưa?
Thục Quyên khẽ gật đầu, trong lòng buồn bã.
- Sao lại tháo băng mắt ra? - Bảo Phương nhìn gương mặt thẫn thờ của Thục Quyên khẽ trách.
- Mình đeo không quen lắm, thấy hơi khó chịu nên mới tháo ra. - Thục Quyên cười ngượng đáp.
- Thật là… mình dìu bạn xuống ăn sáng, lát nữa chúng ta đi bệnh viện băng lại mắt cho bạn. - Bảo Phương đành nói.
- Mình không muốn ăn, mình thấy rất mệt, mình muốn nghỉ thêm một chút. - Thục Quyên lắc đầu đáp rồi từ từ ngả người nằm xuống.
- Được rồi, vậy Quyên nằm nghỉ đi, mình đặt điện thoại kế bên gối. Chỉ cần bấm số 1 thì gọi được mình. - Bảo Phương đặt điện thoại lên gối Thục Quyên dặn dò - Bạn mò được phím số 1 chứ?
- Mình mò được. - Thục Quyên đáp, cô nằm quay lưng về phía Bảo Phương.
Bảo Phương thấy Thục Quyên có vẻ mệt mỏi nên cũng không làm phiền nữa, đối với một cô gái hiền lành yếu đuối như Thục Quyên, những sự cố dồn dập ập đến đúng là quá sức chịu đựng.
- Bảo Phương… - Thục Quyên đột nhiên lên tiếng gọi. - Bảo Nam… anh ấy…
- Không sao… không tìm được xác anh ấy. - Bảo Phương khẽ đáp, trong giọng nói không giấu được niềm vui.
- Vậy à?
Bất luận đêm qua là một giấc mơ đi chăng nữa thì chỉ cần anh còn sống là được rồi. Cô khẽ chớp mắt rũ giọt nước mắt chực trào xuống.
Tiếng điện thoại di động của cô bỗng vang lên, cô chưa kịp trả lời thì:
“Là anh…”
Trái tim cô liền đập rộn ràng…
“Thấy em ngủ ngon nên anh không nỡ đánh thức. Để tránh mọi người đến nên anh phải đi…” Ngừng một lát Bảo Nam mới nói tiếp: “Em hãy nhớ giữ gìn bản thân mình, đừng có khóc nữa… nếu không mắt em sẽ trở nên xấu đi đó... Đừng nói với Bảo Phương về anh.”
Cô im lặng nghe cậu dặn dò không lên tiếng.
“… Nếu có thể… anh lại đến bên em.”
Nói xong Bảo Nam cúp máy, Thục Quyên cầm điện thoại thẫn thờ. Đêm qua không phải là một giấc mơ, Bảo Nam thật sự đã đến bên cô, anh đã nói yêu cô, anh còn nói anh sẽ lại đến bên cô… Thục Quyên khẽ cười hạnh phúc.
***
- Con cũng mệt nhiều rồi, cũng đã khóc một trận, còn phải bảo vệ Thục Quyên, giờ về nhà nghỉ ngơi một chút đi! - Dì Dung vỗ vai Bảo Phương nói.
Ông Hoàng Danh - chồng dì Dung hỏi:
- Nghe nói… người đó là Bảo Nam đúng không?
Bảo Phương gật đầu. Ông Hoàng Danh thở dài:
- Trước đây chú dạy nó trong trường cảnh sát. Thằng bé là một đứa thông minh, chú rất thích tài bắn súng của nó… thằng bé có thiên chất của cha cháu… đáng tiếc là… cũng may là lần này thằng bé không sao.
Nói xong ông Hoàng Danh thở dài một hơi lắc đầu khoát tay vợ quay đi.
- Bảo Phương, con về trước đi, chú bàn chút chuyện với Trí Lâm đã. - Ông Văn Lâm đột nhiên lên tiếng bảo.
Cô gật đầu. Chào hỏi bàn bạc với mấy đồng nghiệp vài câu rồi ra về. Vừa bước ra khỏi cửa, định gọi taxi về nhà thì thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở đó. Thấy cô đi ra, Lăng Phong bước xuống xe, cậu đến trước mặt cô hỏi:
- Tại sao không nhận điện thoại của anh?
- Không thích thì không nhận. - Cô làm mặt lạnh đáp rồi bước qua cậu bỏ đi.
- Lên xe đi! - Lăng Phong ra lệnh.
- Tại sao tôi phải lên xe của anh. Anh nghĩ anh là ai? - Bảo Phương trừng mắt hỏi lại.
- Nếu em muốn có sự lôi lôi kéo kéo trước cửa cảnh sát thì anh sẵn lòng. - Lăng Phong nhướn mày nhìn cô thách thức.
Bảo Phương tức giận trợn mắt nhìn cậu, sau đó đành mở cửa đi vào bên trong xe, cô đóng sầm cửa lại đầy tức tối. Lăng Phong khẽ cười nhìn thái độ bất phục tùng của cô. Lại giận rồi… lại phải tốn công dỗ dành. Cậu ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe bỏ đi.
Xe vừa chạy được một đoạn ra khỏi cửa cảnh sát thì Bảo Phương đã ra lệnh:
- Dừng xe!
Lăng Phong lập tức dừng xe lại. Bảo Phương liền mở cửa định bỏ ra ngoài thì Lăng Phong đã nhanh tay bấm nút khóa. Bảo Phương không tài nào mở cửa xe được, cô tức tối quay đầu nhìn Lăng Phong nói:
- Mở cửa!
Lăng Phong làm như không thấy không nghe tiếng cô, hai tay thoải mái đặt lên trên đầu, mắt chăm chú nhìn phía trước. Bảo Phương thấy vậy không thèm nói thêm nữa, cô nhào người qua bên cậu, đưa tay muốn nhấn nút mở cửa thì bị Lăng Phong ôm lấy.
Quá bất ngờ vì cái ôm này, Bảo Phương khuỵu tay ngã luôn vào lòng Lăng Phong, cậu nhìn cô đang trừng mắt tức giận, gương mặt có chút đỏ vì cảm giác tiếp xúc này thì cười khùng khục trêu:
- Anh cũng thích cảm giác thế này mãi nhưng tiếc là đèn chuyển sang màu xanh rồi, nếu chúng ta không chạy xe phía sau sẽ bóp còi inh ỏi đó.
Bảo Phương mới quay đầu nhìn lại, phát hiện họ đang dừng trước một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đèn cũng vừa chuyển sang xanh. Hóa ra Lăng Phong dừng xe lại là vì đèn xanh đèn đỏ. Cô hậm hực thoát khỏi người Lăng Phong, cậu cũng buông tay ra, cười giả vờ tiếc rẻ nói:
- Anh chẳng muốn buông tay chút nào, cảm giác ôm em trong lòng rất là thoải mái. Hay là cứ mặt kệ những người ở phía sau đi, chúng ta tiếp tục.
Bảo Phương biết là Lăng Phong cố tình trêu mình, cô trừng mắt nhìn cậu rồi ngoan ngoãn ngồi yên, không cố chấp xuống xe nữa. Bởi vì cô biết, nếu bây giờ mà lại nhào sang đó thì cũng chẳng được gì chỉ tổ thiệt thòi mà thôi.
Lăng Phong thấy cô ngồi im thì khẽ cười lái xe đi.
Cậu dừng xe trên một con đường vắng, cũng không mở cửa xe, chỉ đưa tay mở máy nghe nhạc, một giai điệu êm đềm vang lên. Bảo Phương từng nghe bài này rồi nhưng cô lại chẳng nhớ nổi tên.
Bài hát vang lên một lúc, cả hai ngồi im lặng không ai lên tiếng một câu nào hết, Bảo Phương cũng thôi ý định xuống xe. Mãi cho đến khi bài hát gần kết thúc, Lăng Phong mới quay đầu hỏi:
- Vẫn còn giận sao?
Bảo Phương không trả lời, cô quay mặt ra phía cửa.
- Anh là lo lắng cho em.
- Ai mượn anh lo lắng. - Cô gắt lên.
Lăng Phong nhoài người qua bên cô, đưa tay nắm nhẹ lấy cái cằm cô định xoay mặt cô lại nhưng cô ngang bước xoay mặt thoát khỏi tay cậu. Lăng Phong lại giữ cằm cô xoay lại lần nữa, lần này cậu giữ chặt, không cho cô thoát.
Bảo Phương miễn cưỡng phải đối diện với Lăng Phong.
- Em có biết không, trên đời này sẽ không có ai yêu em được nhiều như anh đâu. - Giọng nói của Lăng Phong nhẹ nhàng tới nỗi khiến tim Bảo Phương thổn thức.
Môi cậu chạm vào môi cô, cảm giác ấm mềm khiến Bảo Phương mạnh một hơi hít vào, tim đập không thôi.
- Anh đã từng nói, dù có trả giá thế nào cũng phải bảo vệ em. Lúc anh phát giác mình bị lừa, trong lòng anh như có lửa đốt hết tim gan vì lo sợ. Anh lo sợ em sẽ có chuyện, chạy như điên ra ngoài phát hiện em và tên sát thủ đang cùng nhau ngồi trên xe, hắn uy hiếp em, cả người anh run lên. Anh giương súng bắn hắn ta mà tay run rẩy. Em cũng biết, người cầm sung kỵ nhất là run tay nhưng lúc đó lòng anh rất bấn loạn.
Anh rất sợ với tốc độ đó, khoảng cách đó, mình sẽ bắn hụt. Nhưng anh buộc mình phải bắn chính xác, nếu không em sẽ bị hắn đưa đi mất. Hắn là một sát thủ tàn nhẫn, sẽ không để em sống sót trở về đâu. Và nếu em có chuyện gì xảy ra, anh sẽ hận bản thân mình đến chết. - Giọng cậu có chút run khi kể lại cái phút giây hoảng loạn đó.
Bảo Phương nhìn hai mắt của Lăng Phong, đó là một vực tình cảm sâu hun hút không hề thấy đáy. Nỗi lòng của Lăng Phong đã kìm nén và ẩn nhẫn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng nói ra.
- Anh biết em rất lo lắng cho Bảo Nam. Nhưng mà để em vào đó, trái bom phát nổ, cho nên anh chẳng thà để em giận anh còn hơn để em có chút thương tích nào.
Bảo Phương cụp mắt xuống, không phải là cô không hiểu nhưng Bảo Nam là anh trai của cô, dù có thế nào, cô cũng muốn được nhìn thấy anh mình, còn hơn phải đoán mò đoán non và phập phồng lo sợ. Lúc trái bom phát nổ cô kinh hãi đến nỗi rụng rời tay chân, cứ nghĩ Bảo Nam đã chết mà không ngừng khóc. Khi biết Bảo Nam còn sống, cô vui lắm nhưng lại lo lắng trái bom nổ ra dù thoát chết cũng chắc chắn sẽ bị thương. Mà anh thì không biết ở đâu mà đi tìm cho nên mới sinh ra giận dỗi như vậy.
- Còn giận không? - Lăng Phong nâng mặt cô lên hỏi khẽ.
Cô lắc đầu, mặt hơi hối lỗi vì đã trẻ con như thế. Lăng Phong khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cô. Những cái hôn vụn vỡ điểm trên mặt Bảo Phương khiến cô run rẩy.
Dần dà, nụ hôn của Lăng Phong từ mơn man liền trở nên nôn nóng, cắn khẽ lên môi của Bảo Phương rồi xâm chiếm vòm miệng của cô. Bảo Phương chỉ có thể dựa sát vào thành ghế để không đổ người xuống. Dây dưa mãi, cậu mới luyến tiếc rời Bảo Phương ra trở về ghế lái của mình:
- Đi thôi, anh đưa em đi gặp Bảo Nam.
Bảo Phương theo Lăng Phong bước vào trong ngôi biệt thự màu xanh, bài cách rất đẹp, vẫn mang kiến trúc cổ kính. Bước chân hơi run, cảm giác vui mừng đến nỗi hiện cả trên nét mặt. Sao cô lại quên mất chuyện này, Bảo Nam vốn là vệ sĩ của Andy, dù có thế nào đi chăng nữa cậu cũng sẽ quay lại bên cô ấy tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Cô lén lút nhìn Lăng Phong. Cậu dừng lại nhìn cô một cái rồi đưa tay vuốt chóp mũi cô cười:
- Đáng lí dẫn em đi gặp Bảo Nam sớm hơn nhưng vì có người nổi giận, không chịu nghe điện thoại, anh bắt buộc phải đến sở cảnh sát chờ cả buổi. Có biết công ty anh còn biết bao nhiêu việc hay không, có biết anh đã bỏ dở biết bao nhiêu thời gian hay không. Tổn thất bao nhiêu không hả?
Bảo Phương nghe xong thì xấu hổ cúi đầu hối lỗi.
- Bỏ đi, ai bảo người đó là em làm chi. - Lăng Phong thở dài nói.
Bảo Phương nghe vậy thì cười, nhón chân hôn cậu một cái nhưng bị cậu bắt giữ. Lăng Phong nheo mắt cười nhìn gương mặt đáng yêu của Bảo Phương hỏi:
- Có biết hậu quả hôn trộm là thế nào không?
Cô đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn cậu nhưng Lăng Phong đã kéo cô lại, tiếp tục hôn cô một nụ hôn thật sâu đến mức cô đứng không vững. Phải dựa vào cậu mà đi vào bên trong.
Vào bên trong, Lăng Phong buông Bảo Phương ra, sửa lại áo quần chỉnh tề rồi bước nhanh vào phòng khách. Cửa vừa mở, cả hai đã nhìn thấy Bảo Nam đứng trước mặt mình. Andy đang ngồi thưởng thức trà bên bàn, thấy Lăng Phong vào thì đứng bật dậy vui vẻ gọi:
- Mar… anh về rồi…
Cô sà vào lòng Lăng Phong nũng nịu:
- Người ta nhớ anh quá đi hà. Mấy hôm nay anh bận lắm sao?
Bảo Phương ở phía sau, nhìn Lăng Phong và Andy có chút buồn. Dù Lăng Phong đã nói hãy tin tưởng cậu nhưng cô vẫn không hiểu mối quan hệ giữa cậu và Andy là thế nào. Cô ta giống như tình nhân nhỏ bé cần được yêu thương che chở.
Andy thấy Bảo Phương nhìn mình thì cười chào hỏi:
- Sao cô lại ở đây?
- Vì sự việc lần trước, cô ấy đến đây tìm chúng ta để viết báo cáo. Em hãy cho anh bạn vệ sĩ này thay em báo cáo tình hình lúc đó đi. Chúng ta lên nhà trên, cứ để họ ở dưới này làm việc. - Lăng Phong lập tức đáp thay Bảo Phương.
Nói xong cậu kéo Andy đi lên trên. Chỉ còn lại Bảo Phương và Bảo Nam ở dưới. Chờ hai người đó khuất bóng, Bảo Phương ngay lập tức chạy đến ôm chầm anh trai mình gọi khẽ:
- Anh…
Bảo Nam vội đẩy Bảo Phương ra, nắm tay cô kéo đi theo mình.
- Chúng ta ra ngoài nói.
Bảo Phương khó hiểu đi theo Bảo Nam. Rõ ràng Lăng Phong cố tình lôi kéo Andy đi lên trên để cô và cậu có thể nói chuyện thoải mái, tại sao Bảo Nam lại còn kêu cô đi ra ngoài. Là vì anh muốn cẩn thận hay là vì điều gì, không thể nào Bảo Nam không nhận ra dụng ý của Lăng Phong được, cậu là người rất tinh ý.
Bảo Nam kéo Bảo Phương ra phía sân bên hông của ngôi biệt thự mới đứng lại. Bảo Phương ngơ ngác nhìn hành động hơi lạ của Bảo Nam.
- Anh… - Cô gọi khẽ lần nữa.
Bảo Nam quay người lại, cậu nhìn đứa em gái nhỏ giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và giỏi giang, đưa tay vuốt tóc đen dài đang để xõa của Bảo Phương, lát sau cậu mới nói:
- Xin lỗi vì đã bỏ em một mình.
Bảo Phương đứng im tận hưởng cảm giác thân quen của anh trai mình, sau đó mới nói:
- Em không sao, em có chú Lâm và mọi người chăm sóc, anh mới phải lo đó, anh ốm đi rất nhiều. - Cô nhìn kĩ Bảo Nam từ trên xuống dưới, Bảo Nam thật sự ra dáng đàn ông, da sậm hơn, thân hình cao nhưng gầy gò. Mắt sâu và lạnh lùng hơn, đến cả cách nói chuyện cũng không còn cảm giác ấm áp như trước đây nữa.
Cô thật sự đau lòng vì anh trai mình, cô biết mấy năm nay Bảo Nam sống rất vất vả.
- Anh sống rất tốt. - Bảo Nam trầm giọng đáp.
- Anh… nói cho em biết, những năm qua anh đã điều tra ra được gì chưa? - Bảo Phương nhìn anh trai dò hỏi.
Bảo Nam không muốn Bảo Phương dây vào chuyện này, cậu muốn cô có một cuộc sống bình thường như bao người con gái khác. Nhưng cậu biết, nếu bây giờ nói dối là chưa điều tra được gì thì chắc chắn cô sẽ dùng mọi cách bắt cậu quay trở về nhà. Nếu nói ra những gì mình điều tra được, cô chắc chắn sẽ liều lĩnh tìm hiểu.
- Anh… - Bảo Phương khẽ gọi khi thấy Bảo Nam đứng ngây người ra đó.
- À… anh điều tra ra một số chuyện. - Bảo Nam định thần lại vô thức đáp.
- Là chuyện gì? - Bảo Phương hồi hộp hỏi dồn, cô siết lấy tay áo của Bảo Nam chờ đợi câu trả lời mà cô luôn muốn tìm kiếm.
- Hứa với anh không được liều lĩnh, khi em muốn hành động điều gì thì cũng phải bàn bạc với anh trước. - Bảo Nam nhìn cô nghiêm khắc bảo.
Bảo Phương nôn nóng muốn biết câu trả lời là gì nên không ngần ngại gật đầu.
- Anh điều tra được cây súng đã bắn ba chính là loại súng có tên là K365 với tầm bắn chính xác cao, bọn chúng chỉ sản xuất với số lượng có hạn. Việt Nam chúng ta có tất cả là 23 cây. 23 cây đều thuộc các vị lãnh đạo cao cấp. Lúc trước, anh đã điều tra và biết, trong nội bộ của chúng ta có nội gián, chính người đó là người đã bắn ba. Chỉ có thể là người trong nội bộ mới khiến ba mất cảnh giác và bị bắn chết như thế, cho nên… - Bảo Nam ngần ngại nói.
- Ý anh là… người bắn chết ba mình có thể là người rất quen thuộc. - Bảo Phương chấn động hỏi.
- Ừm! - Bảo Nam gật đầu.
- Anh điều tra ra được ai chưa? - Bảo Phương phẫn nộ hỏi.
- Vẫn chưa, nhưng anh biết có hai người được cấp phát loại súng này.
- Là ai?
- Một người là thầy giáo dạy anh ở trường cảnh sát - Lưu Hoàng Danh, người còn lại chính là chú Lâm. - Bảo Nam chậm rãi đáp.
- Ý anh là… - Bảo Phương trợn mắt nhìn Bảo Nam đầy sửng sốt, tim cô co thắt dữ dội vì phát hiện ra sự thật này. - Chú Lâm rất có thể là người đã giết ba chúng ta sao, lúc đó, chú ấy có mặt cùng với chúng ta.
- Anh không biết có phải chú ấy hay không nhưng anh không nghĩ là chú ấy. Tuy chú ấy và anh có một khoảng không ở bên cạnh nhau nhưng khoảng thời gian đó anh e là không đủ để sát hại ba chúng ta.
- Biết đâu do tinh thần căng thẳng, anh mới cảm thấy khoảng thời gian đó ngắn. Nếu không tại sao chú ấy lại giấu chúng ta sự thật về cái chết của ba!? - Bảo Phương nhớ lại khoảng thời gian cô và Lăng Phong bị nhốt trong cái hộp, đó là khoảng thời gian dài vô tận, cô không ngừng cầu xin cho có người tìm thấy và giải cứu cho họ.
- Cũng có thể là như vậy. - Bảo Nam gật đầu.
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Bảo Phương nghiêm khắc cảnh cáo:
- Em không được liều lĩnh, cứ xem như chưa biết gì. Nếu anh thấy cần, sẽ phối hợp cùng em. Nghe lời anh được không?
Bảo Phương mím môi nhìn đôi mắt lo lắng của Bảo Nam, cô quyết định gật đầu cho cậu an lòng.
- Còn nữa, tránh xa Lăng Phong ra! - Bảo Nam nhìn cô khuyên.
- Anh ấy là manh mối duy nhất để truy ra hung thủ giết ba mình. - Bảo Phương bèn đáp.
- Bảo Phương! - Bảo Nam rít nhẹ. - Em có biết là không được liều lĩnh một mình như vậy hay không, nếu em có bề gì, anh làm sao ăn nói với ba mẹ được đây. Nghe lời anh, tránh xa cậu ta ra!
- Anh ấy không làm hại em, biết bao nhiêu lần anh ấy cứu em thoát hiểm. - Bảo Phương bèn kể ra.
- Nhưng bên cạnh cậu ta đầy rẫy nguy hiểm, với lại chắc gì cậu ta thật lòng với em. Nếu cậu ấy thật lòng với em, thì Andy là như thế nào? Em có biết cô ta là ai hay không? - Bảo Nam bèn gặng hỏi.
Bảo Phương cúi đầu, không dám đối mặt với chất vấn của Bảo Nam. Cô quả thật không biết mối quan hệ giữa Lăng Phong và Andy là như thế nào. Cô chỉ là tin vào lời của cậu, cô chọn lựa tin tưởng mà không nghi ngờ.
- Em đừng nghĩ cô ấy không biết sự thân mật giữa em và cậu ta. Chính cô ấy bảo anh dẫn em ra đây để chứng kiến cảnh cậu ta và cô ấy âu yếm bên nhau. Mục đích của cô ta quá rõ ràng. - Bảo Nam vừa nói vừa chỉ tay lên phía tầng trên, nơi có một cái cửa sổ đã mở, bên trong là hình ảnh hai con người đang quấn quýt lấy nhau.
Cả người cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng, như người vừa bước hụt chân xuống vực thẳm. Cảm giác như ai đó xát muối vào tim, chua xót vô hạn. Đôi bàn tay vừa nãy đã ôm lấy cô, đôi môi vừa nãy đã nói những lời ngọt ngào đầy cảm động đang hôn một cô gái khác.
Dù có bao nhiêu tin tưởng, dù có bao nhiêu yêu thương, khoảnh khắc này cũng đều đã xóa bỏ hết những thứ trong lòng cô.
- Bảo Phương nghe lời anh, cô ta không đơn giản thế đâu. Tuy hiện giờ cô ấy chỉ là người bình thường nhưng nếu em càng ở bên cạnh cậu ta, cô ta rất có thể sẽ đối phó với em. Hôm nay bảo anh cố dụ dỗ em, đưa em ra đây chứng kiến cảnh tượng của họ, ngày mai không ai biết cô ta sẽ làm gì. - Bảo Nam nắm lấy hai bên cánh tay Bảo Phương ra sức khuyên nhủ.
- Em biết rồi, anh yên tâm đi. - Bảo Phương cúi đầu buồn bã đáp, giọng cô có phần lạc đi đôi chút.
Bảo Nam không đành lòng nhìn đứa em gái buồn bã, cậu giơ tay ôm lấy Bảo Phương:
- Đừng buồn nữa. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Bảo Phương nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào bên trong.
- Xem ra cô nàng cảnh sát này và anh chàng vệ sĩ của em cũng hợp nhau quá đó. - Andy từ trên nhìn xuống thấy cảnh tượng Bảo Nam ôm lấy Bảo Phương vỗ về, cô ta cười cố tình kéo Lăng Phong nhìn thấy cảnh đó.
Lăng Phong đưa tay với lấy khăn giấy chùi miệng mình nhìn Andy nói:
- Mặc kệ chuyện của họ. Anh đã nói đừng tùy tiện hôn anh, anh không thích con gái quá chủ động.
Thấy Lăng Phong có chút giận, Andy bèn cười hối lỗi nói:
- Chỉ vì hôm nay anh quá đẹp trai khiến em không cầm lòng được.
Nói xong cô ta tiến sát vào Lăng Phong, nở nụ cười gợi cảm nói:
- Mar! Anh biết là em yêu anh mà. Em tình nguyện hiến dâng cho anh.
Vừa nói, tay cô ta vừa kéo chiếc khóa phía sau váy xuống, cả thân hình gợi cảm của cô ta hiện ra trước mặt Lăng Phong. Nhưng cậu đã cúi người xuống kéo chiếc váy lên rồi bước ra sau lưng giúp cô ta kéo lại khóa. Sau đó cậu xoay người cô ta lại, hôn lên môi cô ta một nụ hôn rất sâu.
- Bây giờ không phải là lúc, bên dưới nhà còn có người, chúng ta là chủ, không thể để khách chờ quá lâu được.
Nói xong, cậu ôm lấy eo của Andy xuống bên dưới.
Nụ hôn vừa rồi của cậu khiến Andy hài lòng. Cô cười tươi bước đi.
- Hai người nói chuyện xong rồi chứ? - Lăng Phong nhìn Bảo Phương hỏi.
Cô gật đầu rồi nói:
- Chúng tôi đã nói chuyện xong rồi, tôi về đây.
Cô quay lưng bỏ đi thì Lăng Phong đã lên tiếng nói:
- Để anh đưa em về!
- Không cần. Chúng ta cũng không thân thiết lắm, hơn nữa bạn gái anh ở đây, anh không thể bỏ cô ấy mà đi. Tôi tự bắt taxi về là được rồi. - Bảo Phương làm mặt lạnh từ chối.
- Hay là để tôi bảo vệ sĩ của tôi đưa cô về! - Andy có nhã ý giúp.
- Không cần đâu, tôi có thể tự lo cho mình được.
Nói xong cô dứt khoát ra đi không quay đầu lại.
@by txiuqw4