sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khoảng cách tình yêu - Chương 11 - Phần 4

Ngay thời khắc hắn ta khom xuống đã để lộ ra khẩu súng đang giắt trên thắt lưng. Bảo Phương thấy được bèn không chút né tránh xoáy ánh mắt của cô vào ánh mắt của hắn, giây lát nhanh tay đưa tay tới bên khẩu súng rút ra khỏi thắt lưng hắn ta. Đồng thời bổ tay kia của mình về phía xương sườn của Demons.

Demons nhanh nhẹn nghiêng thân người né tránh, rồi nắm lấy tay cô bẻ ngoặt ra sau đồng thời cướp lại cây súng vừa bị cô rút ra.

- Anh có nên khen em không đây!? - Hắn cười cười nhìn cô nói.

- Tay của anh cũng rất nhanh! - Bảo Phương làm như không có gì, sắc mặt không đổi.

- Haha, làm nghề như anh mà không nhanh nhẹn thì thật là khó sống, có lẽ chết trăm ngàn lần rồi. - Demons nhún vai đáp.

Hắn vừa nói xong, Bảo Phương đã xoay người tung chân đá vào người hắn. Hắn lùi lại mấy bước tránh né, nhờ vậy Bảo Phương thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn. Cô vội vàng vùng dậy bước thật nhanh tiếp tục tấn công Demons, muốn đánh phủ đầu trước khi hắn ta kịp trấn tĩnh lại.

Nhưng đối với loại người như Demons, chỉ một vài đau đớn nhỏ nhặt không thể nào đánh gục được hắn. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đón nhận và đáp trả đòn tấn công của Bảo Phương. Hắn rõ ràng là muốn chơi đùa với cô nên toàn né tránh. Dù những đòn tấn công của Bảo Phương đều là những đòn hiểm và chính xác nhưng vẫn không thể đấu lại với thân hình rắn chắc và phản ứng cực kì nhanh nhẹn của hắn. Sau đó hắn đã nhanh chóng khống chế cô lần nữa:

- Thế nào? Biết rõ là em không thể nào đánh thắng anh mà. Cảnh sát bọn em vẫn chưa đủ khả năng hạ được những sát thủ như bọn anh đâu. Là em thôi… nếu là kẻ khác thì đã chết từ lâu rồi.

Hắn bế bổng cô lên rồi mở cửa một phòng đưa cô vào. Sau đó hắn quăng cô lên giường, Bảo Phương vừa nhổm dậy thì đã nghe mấy tiếng lách cách rồi phát hiện tay trái của cô đã bị còng vào trong song sắt đầu giường.

- Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra! - Bảo Phương la hét điên cuồng, tay cố giật còng sắt mong có thể thoát được.

- Suỵt! Ngoan ngoãn ở đây đợi anh đi. Anh làm xong nhiệm vụ thì sẽ thả em ra ngay. - Ngón trỏ của Demons đặt lên môi cô.

Nhiệm vụ! Hắn ta muốn giết ai?

Bảo Phương hoảng hốt trố mắt nhìn hắn.

- Bé cưng… - Giọng hắn bỗng trở nên mềm mại hẳn, Demons đưa ngón tay lên vén tóc đã rũ trên gương mặt cô, rồi một đường vuốt ve gương mặt cô, Bảo Phương lần nữa quay đầu né tránh, Demons có chút buồn bã nói. - Em vẫn chẳng chịu nhìn anh gì hết, anh đau lòng đến chết mất.

Rồi bàn tay hắn từ từ di chuyển trên da thịt ở cổ cô, Bảo Phương tức giận quay người nhìn hắn, vùng vẫy cố gắng thoát ra.

- Ngoan ngoãn ở đây đi, nếu em mà cứ vùng quẫy như vậy càng gây kích thích trong anh biết bao. Nói không chừng anh không dằn lòng được sẽ làm ra chuyện không nên mất. - Demons cười gian nhìn cô khoái chí nói.

Bảo Phương lập tức nằm im không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Demons phá ra cười rồi cúi người hôn lên môi cô một cái xong đứng dậy bỏ đi.

Lăng Phong nghe tiếng điện thoại bị ngắt giữa chừng thì hoảng hốt, cậu nhấn nút gọi lại nhưng chẳng thể nào gọi được. Linh tính mách bảo chắc chắn Bảo Phương đã xảy ra chuyện, cậu lập tức lao ra xe, vừa đi vừa gọi điện cho Jay. Đến khi Jay nhận máy thì Lăng Phong đã mất bình tĩnh gào lên trong điện thoại.

“Mau chóng xác định vị trí của Bảo Phương cho mình!”

Jay nghe xong cũng không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ bật máy lên bắt đầu dò tìm vị trí của Bảo Phương. Nhưng cậu phát hiện ra Bảo Phương đã đi khá xa, vị trí dò tìm mập mờ không thể xác định rõ.

“Khốn khiếp! Cố gắng xác định vị trí của cô ấy đi!”

Lăng Phong tức giận ra lệnh cho Jay thì điện thoại của cậu reo lên, là điện thoại của Bảo Phương.

“Em đang ở đâu?” Cậu vội vàng lên tiếng hỏi.

“Là ngươi đang hỏi ta hay là cô ấy?” Giọng thích thú của Demons vang lên.

“Demons…!” Lăng Phong khẽ run ngón tay cầm điện thoại rồi gầm lên.

“Thật không phải khi cắt ngang cuộc gọi điện thân mật giữa hai người.” Demons nằm dài trên ghế ngón tay nghịch cái móc điện thoại của Bảo Phương dửng dưng hỏi: “Không biết một ông chủ như ngươi có rảnh rỗi đến chỗ ta tham gia một trò chơi hay không?”

Lăng Phong đáp không chút chần chừ do dự:

“Được!”

“Rất mau lẹ!” Demons cười khúc khích đầy khoái chí nói.

“Ngươi đưa cô ấy đi đâu?” Lăng Phong siết chặt tay lái nghiến răng gằn giọng hỏi.

“Cứ bình tĩnh, ta sẽ không làm gì nguy hiểm cho cô ấy đâu, đừng quá lo lắng. Nhưng mà, có làm chuyện gì khác hay không thì ta không dám hứa đâu.” Demons cười ha ha khiêu khích, mấy từ cuối hắn cố ý kéo dài để cho Lăng Phong nghe rõ.

Quả nhiên khi nghe xong thì sắc mặt Lăng Phong tối sầm giận dữ, cậu không còn chút bình tĩnh nào nữa, hét lên:

“Nói địa chỉ đi!”

Demons không để cậu sốt ruột thêm nữa, hắn lập tức nói ra địa chỉ đang giam giữ cô.

Ngay lúc đó Lăng Phong gọi điện thoại cho Jay rồi nói:

“Không cần dò nữa, mình biết cô ấy ở đâu rồi.”

“Được! Mình đến ngay.”

“Không cần,” Lăng Phong dứt khoát từ chối. “Cứ để một mình mình chấm dứt chuyện này đi.”

Nói xong cậu tắt máy rồi quay xe phóng thật nhanh đến chỗ hẹn.

Đoạn đường cậu đi cũng không quá tối, Lăng Phong phóng thật nhanh, chẳng mấy chốc mọi thứ đều ở sau lưng cậu. Cậu cứ lăm lăm phóng tới con đường trong địa chỉ rồi dừng lại trước căn nhà lầu cũ kĩ.

Cậu nhanh chóng bước xuống xe, tiến thẳng vào bên trong mà không gặp chút trở ngại nào. Nhưng căn nhà gần như chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh đèn vàng mờ nhạt.

Lăng Phong bước từng bước chậm rãi cẩn thận đi lên lầu, chậm rãi cởi áo khoác của mình ra rồi vắt luôn lên thành cầu thang, khỏi vướn bận trong lúc đối phó với Demons.

Demons tắt điện thoại xong, hắn nhìn Bảo Phương chằm chằm, khóe môi vểnh lên thành một đường cong. Bảo Phương nhìn trừng trừng hắn đầy tức giận, muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng thành lời chút nào. Cô căm hận ném ánh mắt nhìn sang người phụ nữ đang nhàn nhạ nhấm nháp ly rượu ngồi kế bên Demons. Demons cũng quay sang nhìn người phụ nữ ấy tuy là hỏi nhưng lại là với giọng tin tưởng.

- Chị chắc sẽ không làm cô ấy câm suốt đời chứ?

Người phụ nữ ăn bận rất đẹp và sành điệu bĩu môi nhìn Demons khinh thường nói:

- Có bao giờ chú mày thấy chị nói dối chưa hả?

- Haha, đúng là chị không nói dối. Nhưng về tài gạt người em còn thua xa chị. - Demons vui vẻ đáp lời.

- Yên tâm đi, một tiếng đồng hồ sau tự động cô ta sẽ nói lại được thôi. - Người phụ nữ đó hướng ánh mắt về Bảo Phương cười ngạo nghễ nói.

Bảo Phương khinh thường cụp mắt quay đi chỗ khác.

- Cô em này đúng là chẳng dễ chịu chút nào cả. - Người phụ nữ cười nhạt đứng lên nhìn Demons nói. - Có trêu đùa gì thì nhanh lên, người sắp đến rồi.

Nói xong cô ta đủng đỉnh bước đi uyển chuyển ra khỏi phòng. Demons bèn đứng dậy bước đến bên giường của Bảo Phương, hắn đưa tay vuốt má cô. Bảo Phương vừa định dùng tay hất bàn tay kia của hắn ra thì toàn thân đã bị đối phương ôm cứng lấy. Chưa kịp phản ứng thì bờ môi đã bị phủ trùm lên. Cô vội nghiêng đầu né tránh nhưng hắn vẫn tiếp tục rượt theo, Bảo Phương tức giận há miệng cắn mạnh vào vành môi của hắn ta.

Demons bị cắn bất ngờ đau điếng đành buông cô ra. Ánh mắt Bảo Phương như có lửa nhìn trừng trừng hắn ta. Demons đứng dậy không hề tỏ vẻ tức tối gì cả, hắn bình thản dùng tay quệt qua môi rồi cười nói với cô:

- Đáng lẽ anh nghĩ nếu em chấp nhận anh, thì anh có thể buông tha cho tên đó. Nhưng xem ra, hắn là trở ngại lớn cho tình cảm của hai ta. Phải tiêu diệt hắn ta thôi.

Bảo Phương nghe xong thì kinh hãi. Cô cố gắng giật giật tay để thoát khỏi chiếc còng số tám kia. Nghĩ cũng thật là nực cười, là cảnh sát điều tra tội phạm cô đã quá quen với chiếc còng số tám này, cái mà cô luôn còng vào tay bọn tội phạm, vậy mà không ngờ có ngày nó lại bị còng trên tay cô.

Nhìn cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, Demons liền nói:

- Thật sự anh cũng chẳng muốn đối phó với hắn ta chút nào cả, căn bản là ở trên đời này, ngoài hắn ta ra không ai có khả năng bảo vệ em được cả. Nhưng rất đáng tiếc, đây là nhiệm vụ, anh đành phải tiêu diệt y mà thôi.

Sau câu nói của hắn, tim Bảo Phương ngừng đập, cô biết người hắn nói là ai. Dù cô biết Lăng Phong rất giỏi, khả năng ứng biến của cậu cũng rất nhanh nhạy nhưng dù thế nào đi nữa cậu cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp. Cậu là một ông chủ lớn, ít khi phải chiến đấu như bọn sát thủ, vậy thì liệu cậu có thể đánh thắng được Demons hay không, kẻ được đồn là sát thủ số một hiện nay.

Càng nghĩ, cô càng thấy lạnh toát người, ra sức giật cái còng tay ra khỏi song sắt, vùng quẫy đến nỗi tay cô bị trầy trụa đỏ ửng cả lên. Demons thấy vậy mới nói:

- Đừng phí sức nữa, em sẽ không thoát được đâu, dù em thoát được anh cũng đã giải quyết hắn ta xong mất rồi. - Demosn cười hờ hững rồi xoay người bỏ đi, hắn còn cẩn thận đóng cửa lại.

Bảo Phương dỏng tai nghe tiếng bước chân của Demons càng ngày càng xa, nhịp tim của cô cũng đập mạnh gần như đi theo từng tiếng nện giày.

Cô không muốn Lăng Phong xảy ra chuyện, thật sự không muốn chút nào cả. Cô càng ra sức vùng quẫy, muốn rút tay ra khỏi chiếc còng này, không để ý đến việc nó đang cứa vào da thịt đến rướm máu.

Khi Lăng Phong bước lên căn lầu có ánh đèn sáng, cậu lừng chừng lo lắng liệu Demons có tập kích bất ngờ hay không? Suy nghĩ đó khiến cậu chần chừ đứng bên ngoài nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Nhưng sau đó cậu nhếch môi tự cười nhạt mình. Cậu và Demons đều trải qua những khóa huấn luyện sinh tử. Cho dù hắn có tấn công cậu, thì cơ hội thắng được cậu cũng chỉ có 50% mà thôi. Hắn cũng sẽ không dùng súng để tập kích, vì nếu làm như vậy, hắn không cần mất công hẹn cậu đến đây làm chi.

Khi cậu mở cửa bước vào thì đã thấy Bảo Phương bị buộc ngồi trên một cái ghế, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy cậu. Điều đáng nói là, trên người cô lại đặt hai con rắn màu xanh lục, dường như chỉ cần một cử động của Bảo Phương sẽ khiến hai con rắn tấn công ngay lập tức. Demons đang ngồi bên cạnh cô thích thú khi thấy Lăng Phong đi vào một mình.

- Ta đang nghĩ phải đợi bao nhiêu lâu thì ngươi mới chịu bước chân vào đây. - Thấy Lăng Phong vào, Demons bèn nhếch môi cười.

Lăng Phong không nói gì chỉ tiến về phía họ.

Thấy Lăng Phong tiến lại gần, Demons cũng đứng bật dậy, đi lên phía trước mấy bước.

- Như thế nào? - Lăng Phong nhếch môi khinh bạc hỏi.

- Dễ thôi. Cả hai người đều rơi vào tay của bọn tôi. Tuy rằng cậu rất giỏi nhưng khả năng của cậu và Demons gần như ngang nhau. Nếu chiến đấu sống còn, cậu chưa chắc nắm được bàn thắng trong tay. - Cô gái nhìn Lăng Phong bằng cặp mắt tươi cười gợi mở. - Khả năng sống sót của cả hai gần như bằng không tại thời điểm này. Vậy thì thay vì cả hai người cùng chết, chi bằng để một người hy sinh vậy.

Nói xong, cô ta liếc nhìn sắc mặt của hai người bọn họ, trong khi Demons thì mím môi cười. Bị ánh mắt hất lên cảnh cáo của cô gái bèn nín thinh, nhún vai tỏ vẻ đành chịu.

- Thế nào? - Cô gái nhìn hai người họ hỏi.

Không ai trong hai người bọn họ trả lời, gương mặt đồng thời đanh lại, mắt họ chẳng nhìn nhau. Dường như lúc này hai người hoàn toàn xa lạ.

- Ai thử trước? - Cô gái mỉm cười đầy ngụ ý lên tiếng hỏi.

- Tôi!

Bảo Phương lên tiếng ngay lập tức. Dường như bọn họ đã tính toán rất chính xác thời gian mà cô có thể nói lại được.

Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Lăng Phong với ánh mắt cương quyết, nếu có một người phải hy sinh, vậy thì cứ để cô. Hai đôi mắt chạm vào nhau, sợi dây tình ái yêu thương dâng tràn.

Lăng Phong nhìn vẻ cương quyết của cô không nói gì thêm, khẽ nhắm hờ đôi mắt lại.

- Tốt! Chúng ta bắt đầu thôi.

- Đây là thử thách của cô. - Cô gái đẩy chiếc lồng về phía Bảo Phương.

Bảo Phương nhìn chiếc lồng, hiện rõ trong lồng là một cao nhện màu đen, trên lưng có vệt đỏ. Cô dễ dàng nhận ra loài nhện này có tên là góa phụ đen, với nét nhận biết đặc trưng là hình giống chiếc đồng hồ cát hay hình cái chuông trên bụng. Đây là một trong những loài nhện độc nhất thế giới, nọc độc của chúng có tính oxi hóa rất mạnh nên thường gây ra những vùng lở loét nặng cho những nạn nhân bị cắn. Cũng giống như nhiều loài nhện khác, loài nhện này sau khi giao phối con cái thường ăn thịt cả con đực để bổ sung dinh dưỡng, chuẩn bị cho quá trình sinh nở.

Nhưng loài nhện góa phụ đen thường được tìm thấy tại những khu vực phía tây của Bắc Mỹ. Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Cô gái này quả thật còn đáng sợ hơn cả Demons, nhìn cái cách cô ta vuốt ve hai con rắn lục mà không chút e dè sợ sệt nào cả cho thấy cô ta am hiểu về các chất độc một cách thành thạo.

Cô ta đang tìm cách thử cô và Lăng Phong. Nếu muốn giết hai người thì cần gì phải rườm rà như thế. Chắc chắn cô ta chỉ muốn hù dọa làm cho cô và Lăng Phong sợ hãi mà thôi.

Nếu như cô ta thật sự hù dọa thì chắc là có cách giải độc của con nhện này. Nhưng nếu lỡ như sơ suất, cứu chữa chậm trễ thì cô sẽ chết ngay lập tức. Không phải cô sợ chết, nếu cô chết mà đổi lại Lăng Phong bình an, cô cũng chấp nhận đánh đổi. Chỉ có điều, cô chưa muốn chết vào thời điểm này, khi mà cô đang tiếp cận gần với sự thật mà bao lâu nay tìm kiếm.

Nhưng cô cứ thử đánh cá một phen xem sao.

- Bỏ tay cô vào đó trong vòng 5 phút, nếu cô hoàn thành, tôi sẽ cho cậu ấy ra đi. - Cô gái nói xong nhìn Lăng Phong cười. - Cậu sẽ không có cơ hội báo thù cho cô ấy đâu, bởi vì chúng tôi hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ bỏ đi ngay.

Nói xong họ giải thoát hai bàn tay của Bảo Phương nhưng cô vẫn không dám nhúc nhích thân người vì hai con rắn dưới thân.

Không có cơ hội lựa chọn, Bảo Phương nhìn Lăng Phong với ánh mắt chan chứa tình cảm, đồng thời ẩn chứa sự chia lìa. Nét mặt cô tái nhợt khi nhìn thấy cái chân lòi ra đầy lông lá của con nhện, bàn tay sờ vào nắp hộp.

Cô cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi. Vẫn nghĩ bản thân rất mạnh mẽ nhưng giờ phút đối mặt với sinh tử lại thấy mình nhút nhát sợ chết.

Tay cô run rẩy từng cơn, phải làm ba lần mới mở được cái nắp khóa. Cô đang chuẩn bị bật nắp hộp ra thì Demons đã đưa tay ra chặn lại, hắn cười cười nói:

- Bé cưng, anh không đành lòng đứng nhìn em chết thảm đâu. Cho nên hãy để anh bạn đây thay thế đi!

Bảo Phương định lên tiếng phản đối thì Lăng Phong đã lên tiếng:

- Tôi rất mong chờ.

Bảo Phương giật mình quay đầu nhìn Lăng Phong lắc đầu. Nhưng Lăng Phong đã mỉm cười nhìn cô trấn an.

Demons bèn lần nữa đến bên chiếc bàn góc tường mang tới một cái mâm được phủ khăn. Hắn đặt cái mâm xuống sàn rồi lật cái khăn lên, bên dưới cái khăn là một khẩu súng.

- Cậu biết rõ loại súng lục này chứ? - Demons nheo mắt nhìn Lăng Phong hỏi.

- Biết! - Lăng Phong tự tin đáp, sau đó cậu kể ra một loạt hiểu biết của mình về loại súng này từ chiều dài, cân nặng, loại đạn, đường súng…

- Không hổ là con ông trùm ngành vận chuyển và buôn bán vũ khí. - Cô gái nghe Lăng Phong nói bèn vỗ tay khen gợi.

Tuy biết Lăng Phong có dính líu đến pháp luật nhưng cô cũng không rõ ba cậu làm việc gì. Giờ cô mới biết là buôn bán vũ khí. Hèn chi số vũ khí lần trước ở trên tàu của Thục Quyên, Lăng Phong lại nhận hết về mình mà ko hề bị nghi ngờ.

- Nói luật chơi đi! - Lăng Phong giục.

- Rất đơn giản, ở đây có 6 lỗ nhưng chỉ duy nhất một viên đạn. - Demons nói xong chìa cho Lăng Phong coi, rồi xoay ổ đạn một vòng. - Vậy là ngay cả tôi cũng không biết viên đạn nằm ở đâu cả. Luật chơi là, nếu như cậu may mắn có thể bắn ba phát súng vào mình mà không sao, tôi sẽ lập tức thả hai người ra. Còn nếu như cậu xui xẻo bắn trúng phát có đạn thì… tôi không bảo đảm bé cưng được thả ra đâu. Tôi muốn cô ấy là người của tôi mãi mãi.

Vừa nói, hắn vừa dùng tay vuốt má Bảo Phương. Cô hất tay hắn ra khỏi mặt mình.

- Bắt đầu thôi! - Lăng Phong siết chặt hai tay lại kìm nén cơn giận của mình nói.

Bảo Phương kinh sợ nhìn Lăng Phong lắc đầu:

- Đừng làm như thế. Đừng ngu ngốc như vậy!

- Vì em, làm chuyện gì cũng rất xứng đáng. - Lăng Phong trầm giọng nhìn cô chân thành nói.

Bảo Phương bị tình yêu của Lăng Phong dành cho mình làm cảm động vô cùng. Ngay thời khắc Lăng Phong nhấc cây súng lên chĩa vào đầu mình, nước mắt cô lăn dài trên má.

Thời gian như lắng đọng lại, mọi người gần như chìm trong sự im lặng. Nhưng là với hai tâm trạng khác nhau. Bảo Phương là với tâm trạng đau đớn sợ hãi và tuyệt vọng. Còn cô gái kia và Demons là tâm trạng thích thú và thỏa mãn. Chỉ có Lăng Phong là sắc mặt không đổi.

Tách…

Bụp…

Phát súng thứ nhất không có gì xảy ra.

Bảo Phương thở nhẹ một cái, hơi thở cô dồn dập, tim co thắt liên hồi, quả thật toàn bộ thần kinh thị giác của cô đều đập trung vào đôi mắt, nhìn Lăng Phong chuẩn bị phát súng thứ hai.

Tách…

Bụp…

Phát súng thứ hai cũng chẳng có gì xảy ra. Bảo Phương lần nữa mừng thầm. Chỉ còn một phát súng nữa thôi, cô nhắm mắt hy vọng phát súng thứ ba cũng không có gì xảy ra.

Nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại, Lăng Phong đã chuyển hướng khẩu súng về phía ngực mình.

Một âm thanh xé gió bay ra ngoài, Lăng Phong lảo đảo lùi lại mấy bước, máu bắt đầu loang ra trước ngực.

Tiếng súng lần này rất khác với hai lần kia khiến Bảo Phương hoảng hốt mở mắt ra, cô thấy Lăng Phong gục xuống, mấu thấm qua áo.

- Lăng Phong, anh không sao chứ?

- Đừng lo! Cậu ta không sao đâu. - Demons lên tiếng rồi thở dài - Dù rất tiếc nhưng anh cũng phải xa em thôi bé cưng à! Hy vọng em sống tốt nha. Bọn anh đi đây.

- Cô bé, là muốn hù em cho vui thôi. Cái cảm giác nhìn thấy người khác sợ hãi van cầu mình thật là hứng thú. Nhưng em và cậu ta chả thú vị chút nào cả. Haizz.

- Chúng ta thua rồi, đi thôi! - Demons nhìn bà chị buồn buồn nói.

Đợi hai người kia đi, Bảo Phương mới ra sức gọi:

- Lăng Phong!

Nghe tiếng gọi, Lăng Phong từ từ ngồi dậy, Bảo Phương mừng rỡ.

- Anh không sao, ổn rồi.

- Nhưng viên đạn đã bắn vào anh, máu vẫn đang chảy. - Bảo Phương không yên tâm nói.

Lăng Phong cười nói:

- Viên đạn không có đầu nên không thể làm anh trọng thương được đâu.

Nói xong cậu đứng dậy về phía cô, dùng tay bắt mấy con rắn ra khỏi người cô:

- Nó sẽ cắn anh đó, nó rất độc.

- Yên tâm đi, đây là loại rắn Thúy Thanh Xà, chứ không phải Trúc Diệp Thanh. Loại Thúy Thanh xà này có hình dạng giống Trúc Diệp Thanh nhưng hiền lành hơn và không có độc.

- Anh nhìn thấy sao không nói cho em biết. - Bảo Phương trách cứ vì sự sợ hãi của cô vẫn còn khiến tim đập mạnh.

- Họ muốn diễn kịch, anh diễn cho họ xem. Haha…

Lăng Phong vừa nói vừa cởi trói cho cô, Bảo Phương liền ôm chầm lấy cậu khẽ nói:

- Sau này đừng làm bất cứ việc gì cho em nữa. Em không muốn anh phải mạo hiểm hy sinh mạng sống của anh vì em.

- Đừng lo, ngay từ đầu anh đã biết đây là một vở kịch rồi. Con nhện độc trong đó đã chết lâu rồi, nó bị lật ngửa lên cho nên anh xác định nó đã chết, họ đem nó về đây chỉ mục đích hù dọa mà thôi. Có lẽ họ phát hiện ra chuyện đó nên mới ngăn em mở nắp hộp ra.

Nghe những lời Lăng Phong nói, Bảo Phương thấy rất đúng, lúc nhìn thấy con nhện cô mải run sợ và lo lắng nên không chú ý kỹ con nhện đã bị phơi bụng như thế.

- Mặc kệ là anh biết trước hay không. Nhưng từ nay đừng vì em mà làm nhiều chuyện như vậy. Em không xứng.

- Vậy thì em cứ lấy thân báo đáp anh đi. Kết hôn cùng anh thì dù anh có làm gì cho em cũng xứng đáng mà. - Lăng Phong cười cười ôm Bảo Phương vào lòng giữ chặt.

Vừa vào trong xe, cô gái đã đội bộ tóc giả, khoác áo blouse vào, đeo thêm cặp mắt kính màu nâu hiện nguyên hình là cô bác sĩ ZuZu Linh. Còn Demons cũng lột miếng mặt nạ ra, hiện nguyên hình là anh chàng thiết kế thời trang nổi tiếng.

- Từ chối nhiệm vụ để chơi trò chơi này kể ra cũng đáng. Hai người này xem ra cũng rất yêu nhau, nhất là anh chàng đó. - Zuzu Linh cười cười nói.

- Haizz, chị có nghĩ xem thử, anh chàng đó đã biết cái tẩy của chị em mình rồi hay không? Vẻ mặt hắn ta bình tĩnh vô cùng. - Ken nhìn chị mình hỏi.

- Mặc kệ cậu ta biết hay không, trò chơi đã kết thúc, chúng ta cũng sớm đi khỏi đây thôi.

Hai người nói xong, chiếc xe vụt đi mất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx