sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Khoảng trống - Phần V - Chương 10 - 11 - 12 - 13 - 14

X

Gavin đeo kính râm tránh ánh nắng chói chang chứ chẳng mong giấu được mình chút nào, Samantha Mollison chắc hẳn sẽ nhận ra xe hơi của gã. Thoáng thấy chị ta đang một mình cúi đầu đi dọc vỉa hè, tay đút túi, Gavin lập tức ngoặt gắt sang trái thay vì tiếp tục chạy thẳng tới nhà Mary. Gã băng qua cây cầu đá cũ rồi đậu xe trên con đường nhỏ tại bờ bên kia.

Gã không muốn Samantha thấy mình đậu xe ngay bên ngoài nhà Mary. Chỉ là cuộc ghé thăm rất bình thường nếu hôm nay là ngày thường, hay nếu gã đóng bộ đồ đi làm và xách cặp, hay vào lúc trước khi gã nhận ra mình yêu Mary..., nhưng giờ lại thành chuyện. Dù sao buổi sáng nay thật đẹp trời, đi bộ như vậy cũng cho gã thêm chút thời gian chuẩn bị.

Cứ để mở các lựa chọn thôi. - gã thầm cân nhắc khi đi bộ ngược qua cầu. Dưới chân cầu có đứa bé đang ngồi một mình trên ghế băng ăn kẹo. - Mình không phải nói gì cả... Cứ tùy tình hình rồi sẽ liệu...

Lòng bàn tay gã đã ướt nhẹp. Suốt đêm qua, gã cứ thấp thỏm sợ Gaia kể với hai chị em sinh đôi nhà đó gã đang yêu mẹ chúng.

Mary có vẻ rất vui khi gã đến.

- Xe hơi của anh đâu? - Cô hỏi, nhìn qua vai gã.

- Đậu chỗ bờ sông. - Gã đáp. - Sáng nay trời đẹp quá. Tôi tự nhiên thích đi bộ, với lại nếu chị cần, tôi có thể giúp xén cỏ...

- À, Graham làm giúp việc ấy rồi - Cô đáp. - anh thật tử tế quá. Vào nhà dùng tách café nhé.

Mary vừa chuyện vãn vừa loay hoay trong bếp. Hôm nay cô mặc chiếc quần jean cũ đã cắt ống và áo thun. Mặc thế này cô càng lộ rõ vẻ gầy guộc, nhưng mái tóc đã lấy lại vẻ bóng mượt đúng như gã thường mơ đến. Gavin thấy hai cô bé song sinh đang nằm lăn trên tấm chăn đặt trên thảm cỏ vừa cắt, chụp headphone nghe nhạc từ iPod.

- Anh thế nào rồi? - Mary hỏi, ngồi xuống cạnh gã.

Gã không hiểu sao cô lại tỏ ra ân cần đến thế, rồi sực nhớ hôm qua gã đã kịp kể mình và Kay vừa chia tay.

- Tôi vẫn ổn, - Gã đáp. - có lẽ như thế là tốt nhất.

Cô mỉm cười vỗ nhẹ cánh tay gã.

- Tối qua tôi nghe nói, - Miệng gã chợt se lại. - chị có lẽ sắp dọn đi.

- Tin tức ở Pagford này lan nhanh thật đấy. - Mary đáp. - Chỉ mới định như vậy thôi. Theresa cứ muốn tôi dọn về lại Liverpool.

- Còn ý bọn trẻ thế nào?

- À, ít ra tôi cũng phải chờ hai đứa con gái và Fergus thi xong vào tháng Sáu. Declan thì không vấn đề gì. Nói thế chứ cả nhà chăng ai muốn rời xa...

Cô ứa nước mắt, gã sung sướng lại có cớ chạm vào cổ tay mảnh dẻ dịu dàng ấy.

- Tất nhiên là chị không...

- Mộ của Barry.

- À. - niềm sung sướng của Gavin lập tức tắt phụt.

Mary gạt nước mắt. Xét về chuyện này, gã thấy cô là lạ thế nào đó. Gia đình gã luôn hỏa táng người đã khuất. Đám tang của Barry là đám thứ hai gã dự từ trước đến giờ, và gã ghét tất tật mọi thủ tục trong đó. Gavin chỉ coi bia mộ là dấu mốc chỉ vị trí vùi xác chết xuống đất. Nghĩ mà phát rùng mình, thế mà người ta cứ lui tới viếng thăm, mang theo cả hoa hoét, như thể cái xác ấy còn sống lại được.

Mary đứng dậy lấy khăn giấy. Trên bãi cỏ, hai cô con gái xoay người để nghe chung một bản nhạc, đầu gục gặc nhịp nhàng.

- Vậy là Miles đã thế chỗ Barry, - Cô cất tiếng. - tối qua người ta ăn uống chúc tụng vang cả phố.

- À, tối qua là vì Howard... phải, đúng thế. - Gavin đồng ý.

- Pagford coi như sắp rứt bỏ được khu Fields rồi đấy nhỉ? - Cô nhận xét.

- Phải, có vẻ thế.

- Giờ Miles vào hội đồng rồi thì càng dễ đóng cửa Bellchapel. - Cô tiếp.

Mỗi lần nghe đến tên Bellchapel là Gavin lại phải nghĩ nghĩ một tí mới nhớ ra nó là chỗ nào, gã vốn chẳng thích gì mấy chuyện kiểu này.

- Vâng, chắc là vậy.

- Thế nghĩa là, tất cả những điều Barry theo đuổi đều chấm dứt. - Cô nói.

Nước mắt đã khô, cơn giận cao độ khiến má cô ửng đỏ.

- Tôi hiểu, - Gã đáp. - thật là buồn.

- Tôi không rõ - Mary đỏ bừng mặt giận dữ. - vì sao Pagford phải thanh toán các chi phí cho khu Fields chứ? Barry toàn chỉ nhìn từ một phía thôi, ông ấy nghĩ mọi người ở khu Fields ai cũng như ông ấy, làm như con bé Krystal Weedon cũng giống ông ấy, nhưng có phải đâu. Có khi người ở đó đã tự bằng lòng với cuộc sống thế rồi, mà ông ấy có bao giờ nghĩ tới khả năng đó đâu.

- Phải đấy, - Gavin hân hoan thấy cô bất đồng ý kiến với Barry, cái bóng mộ bia u ám khi nãy giữa hai người đã biến mất. - tôi hiểu ý chị. Theo những điều tôi biết về Krystal Weedon thì...

- Ông ấy dành thời gian tâm sức cho nó quá con đẻ - Mary tiếp. - mà nó chớ hề góp xu nào mua vòng hoa viếng ông ấy. Mấy đứa nhỏ kể với tôi mà. Toàn đội đua thuyền đều góp, trừ Krystal. Thậm chí nó còn không tới dự đám tang nữa, mà ông ấy làm cho nó biết bao nhiêu chuyện.

- À, vâng, thế chứng tỏ...

- Xin lỗi nhé, tôi thật không thể nào nguôi được, - Giọng cô đã mất bình tĩnh. - tôi cứ cảm giác ông ấy vẫn cứ muốn tôi lo lắng cho cái con Krystal Weedon đó. Tôi không quên nổi. Ngày cuối cùng ông ấy bị đau đầu mà đâu có màng tới, vẫn cắm cúi viết cho xong cái bài báo chết tiệt đó.

- Tôi hiểu, - Gavin lặp lại, - tôi hiểu, tôi nghĩ là... - Gã thận trọng lựa từ như tìm chỗ đặt chân lên cây cầu dây mục rã. - thế chẳng tế nhị chút nào. Miles cũng vậy nữa. Samantha không muốn anh ta ra ứng cử hội đồng, nhưng anh ta vẫn làm theo ý mình. Chị biết đấy, một số đàn ông có phần ham mê quyền lực...

- Barry đâu có làm vì quyền lực. - Mary ngắt lời, Gavin vội vã rút lại.

- Không không, Barry thì đâu có thế. Ông ấy vào hội đồng vì...

- Vì không đừng được - Cô nói nốt. - ông ấy nghĩ ai cũng như mình, chỉ cần được ai đó chìa cho bàn tay giúp đỡ là sẽ lập tức khá lên ngay.

- Phải, - Gavin đồng tình. - nhưng vấn đề là còn có những người khác cần bàn tay ấy, như người nhà...

- Trời ơi, đúng vậy đấy! - Mary lại bật khóc.

- Chị Mary này - Gavin đứng dậy tiến lại gần (vẫn với tâm thế đi dây, đầy sợ hãi và đề phòng). - chị này... thật sự là quá sớm... ý tôi nói là chuyện còn mới quá... Nhưng rồi chị sẽ gặp được người khác thôi.

- Ở tuổi bốn mươi, và bốn đứa con à... - Mary nức nở.

- Rất nhiều người... - Fã bắt đầu nhưng khựng lại ngay, nói thế không hay, gã không muốn cô nghĩ mình có nhiều lựa chọn, bèn sửa. - người đàn ông thích hợp không quan tâm chị có bao nhiêu con đâu. Dù sao thì chúng cũng rất đáng yêu... Ai cũng sẽ vui lòng được làm cha chúng.

- Gavin, anh thật tử tế quá! - Cô chấm chấm mắt.

Gã vòng tay qua người cô, Mary không rùng mình gạt ra. Hai người đứng yên lặng một lát rồi cô xì mũi, gã cảm thấy cô muốn lui lại, bèn đánh bạo lên tiếng: - Mary...

- Sao?

- Tôi phải... Mary, tôi nghĩ là tôi yêu chị rồi.

Trong vài giây ngắn ngủi, gã tràn ngập cảm giác kiêu hãnh như tay nhảy dù can đảm từ chối bề mặt vững chắc để lao vào khoảng không vô tận.

Cô lui lại.

- Gavin, tôi...

- Xin lỗi chị. - Gã vội nói, cảnh giác nhìn dáng vẻ cự tuyệt của cô. - Tôi chỉ muốn chị nghe chuyện này từ chính tôi. Tôi đã nói với Kay lý do chia tay cô ấy, tôi chỉ sợ chị biết chuyện do người này người nọ đồn đãi. Tôi đã giữ kín nhiều tháng rồi. Nhiều năm rồi. - Gã nói thêm, cố làm cô mỉm cười và trở lại cái tâm trạng khi khen gã tử tế.

Nhưng Mary lắc đầu, khoanh chặt tay trước bộ ngực gầy.

- Gavin, tôi chưa khi nào, chưa từng...

- Thôi quên chuyện tôi vừa nói đi - Gã nói một cách ngớ ngẩn. - ta cùng quên đi.

- Tôi nghĩ là anh hiểu được. - Cô nói.

Phải, đúng ra gã phải hiểu cái áo giáp buồn đau vô hình bao bọc lấy cô sẽ phản ứng.

- Tôi rất hiểu, - Gã nói dối. - tôi chỉ muốn nói với chị, chỉ là...

- Barry luôn bảo là anh mê tôi. - Mary nói.

- Đâu có. - Gã điên cuồng chối.

- Gavin, tôi thấy anh là người tốt - Mary hổn hển. - nhưng tôi không... ý tôi là... cho dù...

- Không. - Gã lớn tiếng cố nói át đi. - Tôi hiểu rồi. Nghe này, Tôi sẽ đi.

- Không cần phải...

Tình cảm với cô ta đã gần như chuyển thành căm ghét. Gã hiểu cái ý tứ nửa chừng ấy cho dù tôi không phải chôn chồng đi nữa, tôi cũng chẳng muốn anh.

Cuộc viếng thăm lần này của gã ngắn ngủi đến mức khi Mary, vẫn còn bàng hoàng, cầm tách café của gã đi rửa, nó hãy còn nóng hổi.

XI

Howard bảo Shirley lão không khỏe nên cần nằm nghỉ và sẽ không đến tiệm Ấm Đồng buổi chiều nay.

- Để tôi báo cho Mo. - Lão nói.

- Không, tôi sẽ gọi. - Shiriey đáp sắc lẻm.

Ông ấy nói mà không kịp nghĩ, Shirley nghĩ lúc khép cửa phòng ngủ cho ông chồng.

Giả mà lão nói “đừng có nói ngớ ngẩn thế Shirl”, rồi nổi cáu “rắm thối, đúng là trò bẩn thỉu”, bà cũng không gặng thêm nữa. Nhiều năm nay cái thói quen trưởng giả luôn né tránh những chủ đề đáng sợ đã khoá kín một góc nào đó trong lòng bà (Shirley từng chết lặng đúng theo nghĩa đen khi cô con gái Patricia năm đó hai mươi ba tuổi nói... Mẹ ơi, con là người đồng tính.)

Chuông cửa reo. Lexie hiện ra: - Bố mẹ bảo con qua đây chơi, bố mẹ có việc bận. Ông nội đâu ạ?

- Còn trên giường - Bà Shirley đáp. - tối qua ông con mệt quá.

- Tiệc vui quá phải không ạ? - Lexie lại hỏi.

- Ừ, hay lắm. - Bà trả lời, trong lòng cuộn sóng.

Ngồi nói chuyện linh tinh kiểu trẻ con với con bé được một lát, bà Shirley phát mệt.

- Hay là mình ra tiệm café ăn trưa nhé? - Bà nói rồi gọi với qua cánh cửa phòng ngủ đóng kín. - Howard, em dẫn Lexie đi ăn trưa ở tiệm Ấm Đồng nhé.

Bà khoan khoái thấy ông chồng ừ hữ có vẻ lo lắng. Bà chẳng sợ gì Maureen. Bà sẵn sàng nhìn thẳng vào mặt mụ ta...

Nhưng lúc đi trên đường, Shirley sực nghĩ có khi ông chồng sẽ điện cho Maureen ngay khi bà rời khỏi nhà. Đúng là mụ mẫm quá... bà nghĩ, đúng ra mình mà gọi cho Maureen báo tin chồng ốm, thế là chặn được hai người đó liên lạc với nhau rồi... bà quên bẵng đi...

Những con đường quen thuộc đáng yêu thường ngày giờ sao khác lạ. Bà lặng lẽ điểm lại những “giao diện” mình phô ra trước thế giới nhỏ bé đẹp đẽ này: Vai làm vợ, làm mẹ, tình nguyện viên tại bệnh viện, thư ký hội đồng khu, đẳng cấp công dân hạng nhất; Pagford chính là tấm gương phản ánh một cách tao nhã giá trị và trị giá của con người bà. Nhưng Hồn Ma đã cộp con dấu ô uế làm vấy bẩn bộ hồ sơ cuộc đời không tì vết đó, làm tất thảy đều trở nên vô giá trị: “Kìa, chồng bà ta ngủ với bà bạn làm ăn, có mình bà ta chẳng biết gì...”

Giờ cứ mỗi khi nhắc tới bà, người ta sẽ bàn tán những lời như thế, giờ đó sẽ là tất cả những gì người ta nhớ về bà.

Bà đẩy cửa tiệm café, tiếng chuông lanh canh vang lên, Lexie gọi: - Có cả Củ Lạc kìa!

- Howard khỏe không? - Maureen quàng quạc hỏi.

- Chỉ mệt thôi mà. - Shirley nhẹ nhàng lướt tới bàn ngồi xuống, tim đập nhanh tới nỗi bà e sắp tới lượt mình lên cơn nhồi máu cơ tim.

- Chị nói với ông ấy là hai cô giúp việc chả cô nào tới hết đấy nhé, - Maureen cáu kỉnh nói, vẫn lần chần quanh bàn hai bà cháu. - mà cũng chả đứa nào thèm gọi điện xin phép. May là hôm nay không bận quá.

Lexie lại quầy tán chuyện với Andrew, hôm nay cậu ta được nâng cấp lên làm phục vụ. Cô đơn một mình bên bàn, Shirley nghĩ tới Mary Fairbrother, nhớ cái vẻ hốc hác cứng nhắc của cô ta ở đám tang của Barry, hai chữ “góa-phụ” bao siết quanh Mary như chiếc áo choàng của nữ hoàng làm người ta vừa thương vừa kính. Khi mất chồng, Mary lặng thầm nhận được sự kính trọng của những người xung quanh, còn bà lại bị xích với người đàn ông phản bội, bị bôi tro trát trấu, mặc tình cho người ta nhạo báng...

(Thời còn ở Yarvil, đám đàn ông cũng lấy Shirley làm đầu đề cho những câu chuyện cười tục tĩu của bọn họ vì tiếng tăm của bà mẹ, dù Shirley khi đó gắng giữ mình trong sạch hết mức.)

- Ông nội ốm rồi, - Lexie kể với Andrew. - trong bánh này có gì thế?

Andrew cúi người sau quầy cố giấu bộ mặt đỏ chín.

Đây đã hôn mẹ mày đấy.

Andrew suýt chút nữa đã trốn việc hôm nay. Nó sợ bị Howard đuổi vì dám hôn con dâu lão, càng sợ Miles Mollison xông vào tìm nó. Nhưng nó cũng đủ khôn để có gì thì đổ mọi chuyện lên đầu Samantha, dù gì chị ta cũng hơn bốn mươi tuổi đầu rồi còn gì, nó nghĩ không thương xót. Nó chỉ việc nói “Chị ta say nhè ra rồi quậy cháu”, thế thôi.

Dù xấu hổ, nó cũng loáng thoáng tự hào. Nó chỉ mong gặp Gaia để khoe rằng một phụ nữ trưởng thành hẳn hoi đã đâm bổ vào nó. Nó ước hai đứa có thể cùng cười chuyện đó như từng cười mụ Maureen, nhưng hẳn cô nàng sẽ bị ấn tượng. Rồi trong lúc cười như thế, nó sẽ hỏi dò xem Gaia đã làm gì với Fats, đã cho thằng đó tiến xa tới đâu rồi. Nó sẵn lòng tha thứ cho cô nàng. Nàng của nó cũng say bét nhè mà. Nhưng hôm nay Gaia không đi làm.

Nó đi lấy cho Lexie cái khăn ăn và suýt chút nữa va vào bà vợ ông chủ đang đứng sau quầy, tay cầm ống Epipen.

- Howard muốn tôi kiểm tra vài thứ, - Shirley bảo. - không nên bỏ ống tiêm ở đây. Tôi sẽ đem để ra đằng sau.

XII

Ăn được nửa gói kẹo Rolos, Robbie khát cháy cả cổ. Krystal không mua cho nó cái gì uống cả. Nó trèo khỏi ghế, bò xuống bờ cỏ ấm áp, từ đó nó vẫn thấy bà chị thấp thoáng trong bụi với ai đó. Chỉ lát sau nó đã bò xuống chỗ bờ kè gần chị.

- Uống nướcccc. - Nó kêu.

- Robbie, ra ngay. - Krsytal hét. - Đi lại chỗ ghế ngồi.

- Muốn uống nướcc!

- Mẹ... đi ra ghế chờ, tí nữa tao cho nước! Đi đi Robbie!

Nó vừa khóc vừa trèo lên bờ kè trơn trượt lại chỗ ghế băng.

Nó đã quen không có được thứ mình đòi và không vâng lời thành thói, vì người lớn sảng lên là nổi cáu hay ra quy tắc này nọ, nó đã học được cách nắm lấy chút sung sướng cho mình ở bất kỳ đâu, bất kỳ khi nào có thể.

Giận chị, nó lẫm đẫm bỏ ra gần đường. Có một gã đàn ông đeo kính râm đang đi về phía nó.

(Gavin đã quên bẵng mất ban nãy mình đậu xe chỗ nào. Ra khỏi nhà Mary, gã đi thẳng xuống phố Church Row, tới khi đi ngang nhà Miles và Samantha mới sực nhớ mình nhầm. Gã không muốn đi ngang nhà Fairbrother lần nữa nên đi đường vòng ra chỗ cây cầu.

Gã thấy một thằng bé mặt mày nhem nhuốc sôcôla, quần áo lôi thôi lếch thếch chẳng dễ thương chút nào. Gã bỏ đi luôn, hạnh phúc của gã thế là tan nát, gã hơi hơi mong được về nhà Kay để được lặng lẽ vỗ về... cứ khi nào gã bất hạnh là cô đối xử với gã đáng yêu nhất, cũng chính vì điểm này mà ban đầu gã thích cô.)

Con sông cuồn cuộn chảy càng làm Robbie thấy khát thêm. Nó khóc thêm vài tiếng khi bỏ đi xa khỏi cây cầu, vòng qua đằng sau chỗ chị nó. Mấy bụi cây bắt đầu rung bần bật. Nó đi tiếp, khát khô cả cổ, rồi nó thấy một lỗ trống bên hàng rào trái. Khi lại gần, nó thấy sân chơi thấp thoáng.

Robbie bò qua lỗ hổng đứng sững nhìn thảm cỏ xanh ngắt với cây dẻ xòe tán và cột gôn xa xa. Robbie biết đây là sân bóng, anh họ Dane của nó từng dạy nó đá bóng ở sân chơi. Nhưng chưa khi nào nó thấy thảm xanh bát ngát đến thế.

Một phụ nữ tay khoanh chéo trước ngực đang cúi đầu đi ngang sân cỏ.

(Samantha vẩn vơ bước, đi để mà đi, miễn là càng xa phố Church Row càng tốt. Cô tự vấn mình hàng bao nhiêu câu hỏi mà xem ra chẳng tìm được mấy câu trả lời. Phải chăng cô đã quá đà khi kể hết với Miles về lá thư viết khi say xỉn và gửi khi giận dữ đó, giờ càng nghĩ càng thấy nó chẳng có gì là hay ho thông thái hết...

Cô ngẩng nhìn lên là chạm phải ánh mắt của Robbie. Bọn trẻ con vẫn thường chui lỗ rào để vào sân chơi dịp cuối tuần. Khi trước hai con cô cũng thường chơi như thế.

Cô trèo qua cổng rồi rời con sông đi về hướng quảng trường. Có cố gắng thế nào cảm giác chán ghét chính mình vẫn cứ bám chặt lấy cô.)

Robbie bò ngược lại qua lỗ rào rồi đi vài bước theo người phụ nữ kia, nhưng chị ta đã nhanh chóng mất hút. Nửa gói Rolos còn lại chảy nhoét ra trên tay nó, bỏ kẹo đi thì tiếc, nhưng mà nó khát quá. Chắc Krystal xong rồi. Nó đi ngược lại.

Lúc tới khoảnh cây bụi trên bờ sông, nó thấy những nhánh cây không rung nữa, nó nghĩ bây giờ lại gần không sao.

- Krystal! - Nó gọi.

Nhưng chỗ đó trống trơn. Krystal đã đi đâu mất.

Robbie bắt đầu khóc, mếu máo gọi chị. Nó vụng về trèo lên lại, ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi con đường, vẫn chẳng thấy chị nó đâu.

- Krsytal! - Nó gào lên.

Một phụ nữ với mái tóc bạch kim cắt ngắn liếc nhìn nó rồi cau mặt hấp tấp đi tiếp dọc vỉa hè đối diện.

Shirley để Lexie ngồi ở Ấm Đồng, con bé có vẻ đang thích ở đó. Đang đi được vài bước qua quảng trường, bà thoáng thấy Samantha liền vội vã rẽ hướng ngược lại, bà chúa ghét gặp cô con dâu.

Tiếng thằng bé lèo nhèo khóc văng vẳng bên tai khi bà bước vội. Tay Shirley nắm chặt ống Epipen đút trong túi. Bà không thể nào trở thành đầu đề cho những trò cười bẩn thỉu được. Bà muốn mình được thanh sạch và xót thương như Mary Fairbrother. Cơn thịnh nộ dữ dội nguy hiểm cuốn phăng mọi suy nghĩ mạch lạc: bà chỉ muốn hành động, muốn trừng phạt, muốn chấm dứt.

Ngay trước khi tới cây cầu đá cũ, đám cây bụi rung rinh bên trái Shirley. Bà liếc nhìn xuống thoáng thấy một cảnh nhớp nhúa kinh tởm, bà càng bước vội hơn.

XIII

Sukhvinder lang thang quanh Pagford còn lâu hơn Samantha. Nghe bà mẹ bắt phải đi làm, nó bỏ ra khỏi nhà luôn rồi cứ thế vẩn vơ đi dọc khắp các phố, nhìn ngó những vùng cấm vô hình nó không thể vào quanh phố Church Row, đường Hope và quảng trường.

Trong túi nó còn gần năm chục bảng, đó là tiền lương làm cho quán café và công phục vụ bữa tiệc, còn có lưỡi dao cạo nữa. Nó muốn cầm theo cả sổ tiết kiệm nhưng sổ bỏ trong tủ hồ sơ phòng làm việc của bố, lúc nó đi bố lại đang ngồi trong đó. Nó đứng chờ ở trạm xe buýt chỗ có tuyến đi Yarvil nhưng vội tránh ngay khi thấy Shirley và Lexie đang đi bộ lại gần.

Không ngờ Gaia lại độc ác phản bội nó như thế. Lại đi rủ thằng Fats Wall... Chắc chắn thằng kia mà có Gaia sẽ bỏ ngay Krystal. Thằng nào cũng sẽ bỏ bạn gái vì Gaia, nó biết. Nó chỉ không chịu nổi chuyện phải tới chỗ làm nghe cô bạn đồng minh duy nhất tỉ tê rằng rốt cuộc thi thằng Fats cũng đâu có đến nỗi nào...

Điện thoại trong túi nó rung lên. Đã có hai tin nhắn của Gaia.

Tối qua mình say cỡ nào lận?

Bồ có đi làm không?

Không nói gì về Fats Wall. Không nói gì về kẻ luôn tra tấn Sukhvinder. Tin nhắn mới nhất, Bồ vẫn OK chứ hả?

Sukhvinder đút điện thoại vào túi. Nó định đi về hướng Yarvil; rồi bắt xe buýt ở trạm ngoài thị trấn, vậy thì sẽ không ai để ý. Bố mẹ vẫn nghĩ nó đi làm ở tiệm café nên năm rưỡi chiều nay chưa thấy nó về mới để ý.

Giữa chặng đường đi bộ vừa nóng vừa mệt, một kế hoạch tuyệt vọng hình thành trong đầu nó: Nếu tìm được chỗ nào trọ rẻ hơn năm mươi bảng... Giờ nó chỉ muốn được một mình với lưỡi dao lam.

Nó đã tới đường bờ sông, dòng Orr chảy xiết bên cạnh nó. Nếu băng qua cầu, nó sẽ tới được con đường sau dẫn đến đoạn đường vòng vào thành phố.

- Robbie! Robbie! Mày đâu rồi?

Krystal Weedon đang chạy ngược xuôi dọc bờ sông. Fats Wall tay đút túi phì phèo hút thuốc, thản nhiên nhìn nó chạy.

Sukhvinder vội vàng ngoặt phải chạy lên cầu, chỉ sợ một trong hai đứa nhìn thấy nó. Tiếng hét gọi của Krystal vang vọng mặt nước chảy xiết bên dưới.

Rồi Sukhvinder thấy thứ gì đó giữa sông.

Trước khi kịp hiểu rõ mình đang làm gì, tay nó đã nắm lấy lan can cầu bằng đá nóng hổi, nó nhoài người khỏi cầu, gào lên: - Krys, nó dưới sông kìa! - Rồi nhảy xuống sông, chân xuống trước. Chân nó lập tức bị cái màn hình máy tính vỡ cứa rách toạc, dòng nước kéo nó xuống.

XIV

Khi mở cửa phòng ngủ, Shirley chỉ thấy hai chiếc giường trống không. Muốn thực hiện công lý thì Howard phải đang ngủ, bà phải bảo lão quay lại giường ngay mới được.

Nhưng bếp lẫn phòng tắm đều yên ắng. Shirley đâm lo, lúc đi dọc đường bờ sông về nhà, bà đã bắt đầu thấy nhớ lão. Chắc lão đã thay đồ đi làm mất rồi, giờ có khi đang cùng với Maureen ở phòng sau tiệm bàn tán về Shirley. Có khi còn tính cách làm sao ly dị bà để cưới Maureen cũng nên, giờ bài ngửa cả rồi, đâu còn gì để mà vờ vĩnh nữa.

Bà đi như chạy ra phòng khách, định gọi ra tiệm café. Howard đang nằm sõng soài trên thảm, người vẫn mặc nguyên bộ pyjamas.

Mặt lão tím ngắt, mắt lồi cả ra. Miệng lão khò khè rất khẽ. Một bàn tay yếu ớt úp lên ngực. Áo lão tốc ngược lên. Shirley nhìn thấy cả khoảng da viêm mới lên vảy chỗ bà định cắm ống tiêm vào.

Mắt Howard đang trừng trừng nhìn bà với vẻ van xin câm lặng.

Shirley kinh hoàng nhìn lại lão rồi chạy vụt ra khỏi phòng. Đầu tiên bà giấu ống Epipen vào thùng bánh quy, nhưng lại lôi ra dúi vào sau đống sách dạy nấu ăn.

Bà chạy lại chỗ phòng khách nhấc máy gọi 999.

- Pagford, Orrbank Cottage phải không? Có một xe đang đến rồi nhé.

- Ôi lạy Chúa, cảm ơn anh. - Shirley nói, định gác ống nghe, rồi sực nghĩ lại mấy từ vừa nghe, bà hét lên. - Không không, không phải Orrbank Cottage đâu...

Nhưng bên kia đã cúp máy, bà phải gọi lần nữa, tay run cầm cập tới nỗi làm rơi cả ống nghe. Tiếng khò khè của Howard trên thảm ngày càng yếu đi.

- Không phải Orrbank Cottage, - Bà gào lên. - số ba mươi sáu Nhà Trăng Khuyết, Pagford, chồng tôi bị nhồi máu cơ tim...

Trên đường Church Row, Miles Mollison lao bổ ra khỏi nhà, vẫn còn đi nguyên dép, cuống cuồng chạy dọc vỉa hè dốc đứng đến Nhà Giáo Sĩ Cũ ở góc đường. Anh ta ra sức nện cửa bằng tay trái, tay phải bấm số gọi cho vợ.

- Có chuyện gì vậy? - Parminder ra mở cửa.

- Bố tôi - Miles hụt cả hơi... - lên cơn nhồi máu cơ tim... - Mẹ tôi đang gọi xe cấp cứu... Bà ghé qua dùm nhé, làm ơn đi nhé?

Parminder vội quay phắt vào nhà định lấy túi thuốc nhưng nghĩ lại.

- Không được. Tôi đang bị tạm thời đình chỉ công tác Miles à. Tôi không đi được.

- Bà đùa sao... làm ơn đi mà... xe cấp cứu chưa thể tới trong...

- Tôi không đi được, Miles. - Bà lặp lại.

Anh quay phắt người chạy khỏi cánh cửa mở toang. Samantha đang rẽ vào lối ngang vườn nhà họ. Anh gào lên gọi vợ, giọng khản đặc, cô vợ ngạc nhiên quay lại. Thoạt nhìn cô cứ nghĩ anh ta đang cáu điên vì mình.

- Bố... đột quỵ... xe cấp cứu đang đến... Con mụ Parminder Jawanda chết tiệt không chịu qua...

- Ôi trời ơi! - Samantha hoảng theo. - Trời ơi.

Cả hai lao ra xe hơi lái đi. Miles vẫn đi dép trong nhà, Samantha mang đôi guốc cao đã bắt đầu làm cô phồng chân.

- Nghe kìa, Miles, có tiếng còi hụ... xe đến rồi.

Nhưng khi rẽ vào Nhà Trăng Khuyết, không có chiếc xe nào trong sân, tiếng còi đã bặt mất.

Trên bãi cỏ cách đó một dặm, Sukhvinder đang nằm dưới bóng cây liễu nôn ra từng bụm nước sông, một phụ nữ lớn tuổi quấn cho nó mấy tấm chăn giờ cũng đã ướt sũng như quần áo nó. Cách đó vài bước, người dắt chó đi dạo khi nãy vừa túm tóc túm áo kéo Sukhvinder vào bờ đang cúi người bên cái xác nhỏ bé bất động.

Sukhvinder ngỡ như cảm thấy Robbie đang vùng vẫy trong tay mình, nhưng phải chăng đó chỉ là dòng sông tàn nhẫn đang cố giật thằng bé khỏi tay nó. Con bé vốn bơi giỏi, nhưng dòng sông Orr đã lôi nó xuống, kéo nó đi không cưỡng nổi. Tới chỗ rẽ, dòng sông đẩy nó dạt lên bờ, nó cố gào lên, rồi nó thấy người đàn ông với con chó đang chạy dọc bờ sông về phía nó...

- Không được rồi, - Người đàn ông cất tiếng, ông đã cố cấp cứu cơ thể nhỏ bé của Robbie suốt hai mươi phút. - cậu bé đi rồi.

Sukhvinder rú lên khóc, co quắp người trên nền đất ướt lạnh run bần bật khi tiếng còi xe cấp cứu đang ngày càng gần, quá trễ rồi.

Ở Nhà Trăng Khuyết, nhân viên y tế khó khăn lắm mới vần được Howard lên cáng, Miles và Samantha phải giúp một tay.

- Mẹ đi cùng cha, tụi con lái xe theo. - Miles hét to với bà mẹ hoang mang lần chần có vẻ không muốn chui vào xe cấp cứu.

Maureen tiễn vị khách cuối cùng trong tiệm café ra cửa rồi đứng đó nghe ngóng.

- Nhiều xe cấp cứu quá, - Mụ ngoái lại nói với Andrew mệt nhừ đang lau bàn. - chắc có chuyện gì rồi đây.

Rồi mụ hít sâu một hơi như thể muốn nếm cái vị tai họa đang lan ra trong bầu không khí buổi chiều ấm áp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx