Chương I. Người thứ mười ba...
Hơn mười một giờ đêm, tiếng gào thét điên loạn từ khu vực tiếp nhận - hỗ trợ xé toang không khí tĩnh lặng của nhà nhóm. Tiếng khóc nức nở lẫn vào những tiếng than khiến cả nhóm dự án đưa mắt nhìn nhau như tự thán: Lại có ca khó rồi đây! Nơi góc phòng có ánh đèn vàng nhờ nhờ tách biệt khỏi không gian chung, Gió vẫn đang cặm cụi dán mắt vào màn hình lappy cùng những con chữ dài đằng đẵng, cái thứ âm thanh hỗn độn kia có vẻ không đủ sức mạnh xuyên thấu thính giác. Với tay tìm cốc cà-phê, chiếc cốc rỗng tênh, Gió lặng lẽ tiến về khu vực bàn nước, pha cho mình cốc cà-phê mới rồi quay về chỗ ngồi tự giải lao bằng điếu thuốc lá. Khói thuốc hòa vào màn khói chung, mờ mịt. Trong khi cả thế giới đang kêu gọi lẫn lên án, nhân loại cự tuyệt với thuốc lá thì nhà nhóm là một ngoại lệ. Họ giảm đau bằng thuốc lá, thư giãn bằng thuốc lá và vượt cơn buồn ngủ trong những đêm trắng cũng bằng thuốc lá. Phải chăng độc dược cũng có hai mặt?
Cộc cộc…
Một nhân viên y tế lao vào phòng, giọng gấp gáp:
- Có chị nào biết tiếng Việt Nam không? Nhóm đi thực tế vừa ra ngoài…
Sáu người còn lại trong phòng đều lắc đầu. Riêng Gió bước nhanh ra cửa và đi thẳng xuống khu y tế trong sự khó hiểu của mọi người.
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Nơi chiếc bàn tiếp nhận, hai người phụ nữ, một trạc tuổi bốn mươi – một chừng hai lăm – đang run rẩy quỳ mọp van xin. Còn các nhân viên tiếp nhận lại luống cuống phân bua nhưng cả hai phía đều chẳng thể hiểu nhau bởi rào cản ngôn ngữ. Gió đứng tựa lưng vào tường, nhìn quanh như định hình sự việc qua làn khói thuốc, gương mặt vẫn trơ lì. Cho đến khi hai người phụ nữ kia không còn sức để khóc than, Gió hỏi bằng tiếng Việt rất rành mạch:
- Cụ thể là đứa bé kia bị bắt cóc hay bị ai bán? Nam hay nữ?
Cô gái trẻ đưa tay vuốt dòng nước mắt trên gương mặt vằn vện như mèo, giọng nghẹn ngào:
- Tại… tại cái thằng chồng khốn nạn của tui thua bài nên bán thằng nhỏ. Tui đi làm cả ngày đâu có biết, tối dzìa mới biết. Chạy tùm lum, có người chỉ má con tui dzô đây xin giúp đỡ. Chị cứu thằng nhỏ đi chị, nó mới mười một tuổi hà…
Gió lại cười mà thực sự cũng chả hiểu được nụ cười ấy có thực sự là cười hay không, chỉ biết nó có chút gì đó phũ phàng. Gió nói qua những kẽ răng:
- Mẹ kiếp! Làm con mẹ mà không biết bảo vệ con mình thì đừng sống làm gì cho bẩn đời. Cái lúc thằng chồng đè ra có kêu cứu không?
Mặc kệ cái cúi gầm xấu hổ của hai mẹ con kia hay ánh nhìn khó hiểu từ thầy và những người bạn, Gió bình thản châm điếu thuốc khác, giọng vẫn nhàn nhạt:
- Bán ở đâu? Bao nhiêu tiền?
Cô gái trẻ bấu người mẹ, giọng rụt rè:
- Nghe bạn ổng nói ổng bán thằng nhỏ cho người trong sòng bài “Phun” gì đó gần trên Ăn-co. Nhiu tiền thì tui hông biết, chỉ nghe là có nhiều đứa khác cũng bị bán giống con tui nữa…
- Đời chó chết!
Lia ánh nhìn lạnh lẽo ngang qua hai mẹ con cô gái, Gió quay sang thầy và thuật lại ngắn gọn sự việc:
- Hai mẹ con này là người Việt sống tại Siem. Thằng bố bán thằng con mười một tuổi cho người trong một sòng bài có tên Fun hay tương tự, gần Angkor và con số có thể không chỉ dừng lại ở một. Thầy xem có giúp được họ hay không.
Thầy còn đang nghĩ ngợi thì một người lên tiếng:
- Theo công ước, với trẻ em dưới mười sáu tuổi thì dù bên mua hay bên bán đều phạm vào tội buôn người. Chúng ta có đủ quyền can thiệp nhưng…
- Nhưng gần Angkor, chỉ một sòng bài có tên liên quan đến chữ Fun. Dù thế nào, chúng ta cũng không nên gây thêm hiềm khích...
Từ đâu, Rượu xuất hiện và tiếp lời người kia.
Nhóm dù là một tổ chức N.G.O được sự bảo hộ của chính quyền địa phương nhưng ở cái nơi mà sức mạnh đồng tiền là quyền lực như nơi đây thì gây thù với quan chức vẫn chưa nguy hại bằng chuốc oán với thế lực ngầm. Tình huống đêm nay đưa thầy – người đứng đầu nhóm – vào một thế chân vạc. Đôi tay ông đan vào nhau rất lâu trước khi đưa ra quyết định khó khăn:
- Mọi người cứ tiếp tục công việc của mình, tự tôi biết cách xử lý việc này.
Ông quay sang trưởng nhóm thực tế:
- Anh liên lạc với bên chính quyền và tổ chức quyền trẻ em để bàn giao “ca” này, bên ta chỉ có thể hỗ trợ.
Rồi ông nói tiếp cùng Gió:
- Phiền cô đi thực tế cùng tôi vì đêm nay là cuối tuần, các nhóm đều rất bận nên không chắc sẽ còn ai biết tiếng Việt...
Trên lý thuyết, sự việc đêm nay không thuộc trách nhiệm của nhóm nhưng họ không thể ngó lơ bởi con đường của những nhóm thiện nguyện nơi đây có thể không giống nhau nhưng đều có một điểm dừng chung. Không phải bất kỳ tình huống nào, họ cũng có thể hỗ trợ hay giúp đỡ mà họ chỉ làm hết sức có thể. Chiếc SUV đưa thầy, Gió và hai mẹ con nọ đến gần điểm tập kết, tại đó có thêm hai chiếc xe cảnh sát và một chiếc Jeep khác. Tất cả đều vẫn đang chờ đợi người đưa tin đến. Thời gian trôi qua thật chậm… Đến hơn hai giờ sáng, một bóng đen thì thầm vào tai viên cảnh sát rất nhanh, trước khi lẫn vào màn đêm… Thầy thở phào, đúng như suy nghĩ ban đầu của ông, vụ buôn người này không bắt nguồn từ sòng bài kia. Có chăng chỉ là tay chân nhỏ nào đó trong sòng bài có liên đới. Đoàn xe tiếp tục vượt đêm, tiến nhanh về hướng biên giới Cam – Thái...
Còn chừng 50 km nữa là biên giới. Ánh sáng chớp tắt của đèn hiệu hòa nhịp cùng tiếng còi hú vang rền một góc trời, nơi hai chiếc xe tải nhỏ bị chặn lại. Có lẽ tình mẫu tử thiêng liêng luôn có sự gắn kết, chiếc SUV chưa kịp dừng thì người mẹ trẻ đã lao ra khỏi xe bất chấp hiểm nguy. Cái dáng chạy tất tả ấy lao nhanh như mũi tên về phía chiếc xe tải nhỏ, miệng không ngớt gọi:
- Cu Rớt ơi… Cu Rớt ơi…
Nhưng người mẹ trẻ đâu hay rằng hạnh động nông nổi ấy của cô chẳng những không cứu được con mình mà còn đưa cả nhóm người vào hoàn cảnh nguy nan. Cuộc chiến bỗng chốc nổ ra, nhanh đến độ mọi người chưa kịp hình dung ra chuyện gì thì cả nhóm thanh niên hung tợn từ một trong hai chiếc xe tải nhỏ kia túa xuống. Trong tay ai cũng là kiếm, là mã tấu, là phớ dài sáng loáng… Tiếng va chạm của kim loại, tiếng la hét, tiếng chó tru,… kéo dài tưởng chừng không hồi kết cho đến khi phát súng chỉ thiên xé toạc bầu trời đêm.
Nhưng… cuộc hỗn loạn vẫn chưa thực sự kết thúc, ở một góc tối gần thùng sau của chiếc xe tải còn lại, người mẹ trẻ kia ngã sóng soài khi cửa thùng xe vừa bật mở, ánh sáng kim loại rợn người vút xuống như tia sét. Viên cảnh sát đứng gần đó vội lao đến nhưng có một người còn nhanh hơn anh… Lưỡi dao bén ngót tạo thành một đường dài đỏ thẫm trên chân Gió. Tên thanh niên ấy vẫn chưa thôi, vẫn điên cuồng lia dao tứ tung hòng thoát thân. Cuộc giằng co lại tiếp diễn nhưng bên cảnh sát vẫn không thể nổ súng bởi sau lưng hắn là đám trẻ con chưa đủ khôn để tránh tên bay đạn lạc, một bà mẹ trẻ sợ hãi đến độ nhũn người và một cô gái bị thương. Thầy cố đảo mắt giữa đống hỗn độn để tìm Gió, Gió như bốc hơi. Bỗng…
Bốp!
Thanh gỗ quất mạnh vào phía sau ót khiến tên thanh niên hung hãn ngã vật xuống đất, theo sau hắn ta là Gió. Người Gió lấm lem bụi đất hòa lẫn cùng máu tươi và rồi rất nhanh chóng, Gió gượng đứng lên bằng cách tì cả phần thân thể vào thành xe. Nhóm hỗ trợ y tế chưa kịp đến, Gió đã tự nhặt thanh mã tấu nằm trên nền đất, cắt phăng ống quần jean ở chân bị thương rồi xé nó thành những sợi vải dài, tự sơ cứu cầm máu cho mình.
Thầy cũng nhanh chóng mang hộp sơ cứu đến, tay ông thoăn thoắt với công việc đã thành quen sau mười bảy năm gắn bó cùng đời thiện nguyện đầy gian truân này. Ông nhìn Gió cảm kích:
- Bây giờ chúng ta quay về nhà nhóm, liệu cô có thể chịu được không hay...?
- Tôi ổn!
Gió thản nhiên cắt ngang câu hỏi, mặt chẳng chút đớn đau dù làn da đã tái xanh vì mất máu quá nhiều.
Chiếc SUV lao nhanh trong ánh ban mai le lói theo những đốm đỏ lập lòe. Gió một tay giữ chặt vết thương, một tay kẹp điếu thuốc lá, mắt ơ hờ nhìn làn khói mong manh…
Gần sáu giờ sáng, khi hầu hết còn đang say ngủ thì Gió lại đang lê từng bước nặng nhọc vào phòng y tế. Máu đông thành từng vệt dài trên chân cô bởi vết cắt khá sâu. Các nhân viên trực vội vàng thực hiện công việc của mình. Thầy vừa đo xong huyết áp và thân nhiệt cho Gió thì vội hỏi:
- Cô thuộc nhóm máu nào?
Gió phẩy tay, giọng có phần yếu ớt hơn:
- AB(Rh-)! Tiêm cho tôi một liều tái tạo hồng cầu cấp là được, sẵn tiện cho tôi một ít thức uống có hàm lượng đường cao.
- Cô uống tạm thứ này nhé! Tôi vừa pha xong.
Cốc cacao thơm lừng ngay lập tức được đặt lên bàn khi Gió vừa dứt lời. Rượu – một thành viên trong nhóm dự án đang mỉm cười ấm áp. Rượu có vẻ đẹp rất lạ với mái tóc đen dày, óng ả điểm tô cho đôi mắt sâu hun hút màu xanh ngọc và làn da nâu nhạt đặc trưng của miền Địa Trung Hải. Sau thầy, giờ đây có lẽ Rượu là thành viên thâm niên nhất trong nhóm. Đến tận lúc này, mọi người vẫn không hiểu nguyên nhân vì sao Rượu tham gia vào nhóm mà họ chỉ biết Rượu rất giỏi, thông thạo năm ngoại ngữ và tốt nghiệp loại ưu tại Harvard cộng với tính nết có phần quái dị.
Sau cái gật đầu như thầm cảm ơn, Gió nốc cạn cốc cacao nóng bằng một hơi dài. Cô lại châm thuốc và lãnh đạm nhìn chiếc ống tiêm đang hướng về phía mình:
- Gây tê không có tác dụng nhiều với tôi nên chẳng cần phải phí một liều thuốc.
Người thanh niên có vẻ là bác sĩ trực chính nhìn Gió hồ nghi:
- Ý cô là khâu sống? Với vết thương này, ít nhất là hai mươi mũi khâu.
Như có hẹn trước, mọi người đều hướng về phía Gió với cùng một ánh mắt. Gió vẫn lặng lẽ rít thuốc cùng cái nhún vai:
- Tôi ổn!
Vết thương tạm ổn cùng với hai mươi bảy vết khâu sống và nét mặt tự tại như không của Gió. Ngay khi chiếc kéo cắt ngang đoạn chỉ y tế cuối cùng, Gió đã gượng đứng lên:
- Cảm ơn! Tôi về phòng đây.
Thầy giữ chặt cánh tay Gió, giọng mềm mỏng nhưng cương quyết:
- Tôi là người chịu trách nhiệm của cả nhóm vì thế tôi không muốn bất kỳ anh chị em nào gặp nguy hiểm. Cô có thực sự ổn không?
- Nếu ngay bây giờ, thầy không cho tôi nghỉ ngơi, tôi sẽ thực sự không ổn.
Vẫn giữ cái vẻ phớt lờ đến khinh bạc, Gió vừa trả lời vừa tập tễnh quay đi.
Nhìn theo Gió, thầy chợt thở dài xót xa. Rượu thì với tay cầm lấy chiếc cốc của mình và hối hả bước theo:
- Để tôi dìu cô về phòng!
- Tôi có thể tự đi.
Gió thẳng thừng chối từ.
Đợi cho đến khi cánh cửa thang máy khép kín, một người trong nhóm trực y tế bâng quơ:
- Thế này thì sao có thể làm việc nhóm được!
Sự mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt thầy sau đêm trắng đầy sự cố nhưng ánh mắt vẫn ánh lên niềm tin tưởng vô danh:
- Hãy kiên nhẫn trước khi hiểu đủ về một người!
...
Gió - người tiếp tục con số mười ba của nhóm!
@by txiuqw4