sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Không là Neverland - Chương 03

Chương III. Chạm... cho thêm đau...?

Lại hai tuần sau...

Ngoài kia mây giăng thấp, những bước chân thêm hối hả tìm đường về nhà. Ai rồi cũng có một nơi để về hoặc giả phải về nhưng ngay lúc này, tại nơi đây - góc quán nhỏ trong thương xá cao chọc trời, bề thế bậc nhất một vùng, có người không muốn quay về...

- Chào em!

- Chào anh!

Câu chào nghe xa xôi dẫu khoảng cách chỉ là một cái với tay. Giữa thành phố vài triệu người, Gió ngồi đó, ủ rũ so vai lệch - Điên đứng đối diện với ánh nhìn thẳng. Gió muốn bay nhưng hình dung ẩn hiện bên trong đối phương bảo cô phải đối mặt. Giọng Gió gượng bình thản:

- Lại gặp nhau! Anh có việc ở gần đây?

- Tôi chờ Sex, nó còn vài việc chưa xong. Nếu em có thời gian thì uống với tôi cốc cà-phê!

Nói đoạn, Điên ngồi xuống ghế bọc vải đối diện Gió. Anh gọi cho mình cà-phê đen và đưa tay nới lỏng nút thắt cà-vạt. Gió ngồi chệch hướng trái, lười nhác dõi theo ánh hoàng hôn không trọn vẹn bởi những bức tường cao ngút qua ô cửa kính. Cô trông gầy và chênh vênh hơn xưa - ngay cả khi cô của hơn mười năm trước trong cơn tuyệt vọng nhất cũng không như lúc này. Có chút chạnh lòng, anh cố nhẹ giọng:

- Công việc của em thế nào? Nếu gặp chướng ngại nào, tôi có thể giúp...

Câu nói vốn dĩ đơn thuần nhưng phát ngôn bởi Điên nên khiến Gió không mấy hài lòng. Cô nhìn anh thật gần, mày trái hơi nhếch lên:

- Ngần ấy thời gian... cuộc sống này đã đổi thay, tôi đã thay đổi, nhiều và rất nhiều, chỉ có anh là vẫn như xưa, luôn tử tế không thích hợp với hoàn cảnh.

- Tôi có thay đổi chỉ là em không nhận ra, ai rồi cũng phải đổi thay...

Giọng Điên lành lạnh kèm theo ánh nhìn sắc nhưng tĩnh. Anh chợt tự hỏi vì sao bản thân muốn ngồi lại nơi này cùng Gió. Thương hại hay luyến tiếc, đều không phù hợp với đời sống tình cảm phũ và rũ của anh. Hối lỗi ư? Lại càng sai. Có lẽ, bạn cũ gặp lại cũng nên chào hỏi là lý do khiên cưỡng tạm chấp nhận được nhất trong thời điểm này. Tuy nhiên nét đớn đau che phủ nét mặt Gió khiến anh hiểu mình nên khéo léo hơn:

- Em có việc gì ở đây à?

Không nhìn thẳng vào Điên, Gió nhát gừng:

- Tôi có cuộc hội thảo trong tòa nhà đối diện, cuối giờ chiều hơi mệt nên ra sớm.

Mỗi người mỗi hướng nhìn, nét mặt Điên vẫn lãnh đạm như trong ám ảnh, Gió thầm quan sát anh qua hình ảnh phản chiếu từ tấm kính trang trí. Có nỗi xót xa, hờn oán, lúng túng đang từng bước xâm chiếm không gian, đối thoại rơi vào điểm chết khá lâu trước khi vị cứu tinh mang tên Sex hiện thân...

- Ố ồ... Chào nàng Gió xinh đẹp. Tôi có làm phiền hai bạn không đây?

Hai bàn tay Gió nhất thời thả lỏng cùng giọng nói nhẹ nhàng hơn đôi phần:

- Tất nhiên là không! Tôi phải đi đây, có lẽ Rượu đang chờ.

Sex vẫn đỏm dáng như mọi ngày, trên người toát ra tổ hợp mùi hương nam tính kết hợp với nước hoa cao cấp khiến vài cô nàng chân dài văn phòng phải bắn tia liên tục. Anh lướt mắt qua Gió và hợp cùng ánh mắt Điên nhìn quanh toàn diện khi nghe đến “Rượu”. Điên uể oải đứng lên:

- Bọn tôi đưa hai người một đoạn.

Điên nhìn sang Sex:

- Cậu tự lái hay có tài xế?

- Tự! - Sex vắn gọn.

Chân bước vội ra cửa, Gió không chút khách khí:

- Không cần, bọn tôi còn loanh quanh thương xá. Tạm biệt!

Bóng Gió khuất sau cánh cửa nhanh tựa làn gió. Đưa nhau ư? Để làm gì...? - câu hỏi cứ vang vang trong tâm trí cô. Ngoài trời, mưa rơi thêm dày. Rượu đứng bên kia đường, tay vẫy vẫy, gào toáng lên:

- Cô đứng bên ấy đi, tôi có ô!

Rượu mở ô và vội vã băng qua đường. Dòng xe thưa thớt vì hôm nay là chiều thứ Bảy mưa dầm, mấy ai còn tất bật với công việc như hai người bọn họ. Rượu đung đưa nếp áo đọng mưa, vừa trao chiếc ô vào tay Gió vừa rũ những hạt nước bám vào gấu váy, miệng trễ xuống càu nhàu:

- Mưa này thì bắt taxi thôi, xe bus phải chuyển trạm phiền phức lắm. Sao mưa trên phim ảnh “lỡn mợn” đến thế mà đời thực thì chán quá thể...

Gió lặng nhìn màn mưa trắng xóa. Ngày xưa... cũng một ngày mưa... mưa phả vào da thịt, nhẹ nhàng mà nhói đau, cô nghe mưa lạnh buốt cõi hồn. Một giọng nói không mong chờ cất lên, mưa thêm não nề.

- Đừng chờ nữa, taxi không được phép dừng ở đoạn đường này.

Chỉ là cơn mê? Không, Gió không thể mê vì ngày chưa qua hết và đêm chưa buông. Qua ô cửa xe, Điên đang nhìn cô và Rượu. Ngay sau anh, Sex vừa kịp nối đuôi. Rượu loay hoay nhìn trước ngó sau nhằm thẩm định lại lời Điên, đúng là chẳng thấy chiếc taxi nào dừng lại dù hơn mười phút đã trôi qua. Vai Gió chợt run lên vì lạnh hay vì chiếc Ferrari đỏ đến chói mắt kia? Dòng xe chí yêu của một người.

Rượu hết nhìn Gió rồi lại nhìn về phía hai chiếc xe, đôi bên đều bất động thi tài nhẫn nại bất phân thắng bại. Công việc là ưu tiên hàng đầu, cô hít một hơi thật sâu trước khi quyết định:

- Đi thôi, Gió! Đường khu ấy càng muộn càng khó vào vì chưa có hệ thống chiếu sáng.

Gió khẽ cười nhạt rồi thản nhiên ngồi vào xe Điên. Xe chỉ có hai ghế chính, Rượu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng hành cùng Sex - gã trai đẹp có đôi mắt nhìn thấu da thịt người khác.

- Ta lại gặp nhau, thiên thần cô độc!

Sex kéo cánh cửa xe theo hướng lên, mỉm cười đắc ý nên danh xưng “thiên thần cô độc” chỉ là tiếng nói thầm.

Chiếc Dodge sàn thấp, cửa ngược khiến Rượu lúng túng bởi váy chữ A vừa ngang gối mà giày lại đủ cao. Bất ngờ, Sex cởi phăng áo vest và phủ lên hai chân cô:

- Sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn!

Hành động lịch thiệp một cách thành thục ấy đủ làm Rượu đỏ mặt. Chờ Sex từ tốn đóng cửa xe, từ tốn tăng tốc, cô đọc địa chỉ cần đến cho anh và ý nhị:

- Nếu không thuận đường, anh cho tôi xuống khu nào dễ bắt taxi là được.

- Sự thật, tôi và Điên có cuộc hẹn cách khu thương xá kia khoảng 500 m nên dừng ở đây hay đi tiếp đều như nhau.

Sex không màu mè giả tạo. Xe vẫn lao nhanh giữa ánh mưa nhập nhoạng ánh đèn đầu đêm nhưng Rượu thì lộ vẻ lo lắng:

- Hai người sẽ muộn giờ hẹn mất, cho tôi xuống ngay đây đi!

Nhìn Rượu lo lắng, Sex cảm thấy vui vui. Anh lém lỉnh nghiêm giọng:

- Muộn là thật, không phải là “sẽ”. Tôi đang có ý định yêu cầu cô đền bù thiệt hại...

Rượu cười như mếu:

- Tôi xin lỗi... Giờ phải làm sao?

- Đợi tôi thống kê xong rồi báo với cô sau, ok?

- Tôi... tôi không có nhiều tiền đâu... Nhưng sẽ cố gắng hết sức...

Mới vui vui là thế, Sex bỗng thấy mình thật độc ác khi đôi mắt Rượu lóng lánh nước. Cô lại thu mình vào một góc, đôi mày cong lên vì nghĩ ngợi. Anh ấn ngón trỏ vào chiếc cằm tròn xinh của cô, giọng nói có phần áy náy:

- Chỉ là cuộc hẹn phiếm thôi, tôi không nghĩ cô lại tin...

Rượu thở phào nhẹ nhõm dù âm điệu vẫn chưa hết hồ nghi:

- Thật chứ? Nhìn nét mặt như thật của anh, tôi không thể không âu lo.

- Chắc là cô rất giận?

- Không! Sao tôi lại giận anh?

- Cảm ơn cô!

Bầu trời dường quang đãng hơn qua nụ cười tươi tắn của Rượu dẫu mưa vẫn rơi và đêm dần buông xuống. Sex căng mắt nhìn đường, chập chập lại cười thầm vì hình như lâu lắm rồi anh mới dành lời cảm ơn chân thành cho nữ giới. Từ bỏ một cuộc vui mà lúc nào muốn cũng có để làm tài xế bất đắc dĩ là lựa chọn không hề bất đắc dĩ tí nào. Ghế cạnh bên, Rượu đang bơi trong giấy tờ cùng những con số.

Chiếc Ferrari đỏ vẫn lao nhanh một cách vững vàng trên đoạn đường hướng ra ngoại ô. Cả hai không buồn lên tiếng, Điên chuyên chú lái xe còn Gió mải miết với những email công việc. Đôi mắt màu cà-phê loang loáng sau gọng kính bạc, cô rất giống tạo hình các nhà mô phạm trong điện ảnh nếu trên mu bàn tay trái không có hình xăm văn tự kỳ lạ và chữ “D” theo phong cách Gothic ẩn hiện sau vành tai. Điên hơi cau mày khi nhận ra chữ “D” ấy, cảm giác hỗn tạp chợt ùa về vì tên thật của anh bắt đầu bằng “D”. Có một người nữ xăm tên mình không là điều hổ thẹn nhưng cũng mong đợi sự trùng lặp ngẫu nhiên.

Tạm biệt xa lộ phẳng phiu, tạm biệt những ngọn đèn cao áp vàng ấm, tạm biệt tốc độ, con đường vào làng nhầy nhụa bùn đất đang chào đón họ sau khúc cua. Đó là nơi cần đến của Rượu và Gió - nhà mở dành cho những bóng hồng không còn nơi để về khi sắc tàn lực rũ. Khí tài có hạn nên vị trí nhà mở khá xa trung tâm lại thêm hạ tầng cơ sở gần như bằng không khiến cho tất cả lọt thỏm giữa cánh đồng bao la mông mênh nước và hằng hà thân dừa cao lêu khêu. Cả làng chỉ có hơn mười hộ cư ngụ với thu nhập bấp bênh từ nghề trồng dừa, từ khi nhà mở được thành lập thì có thêm kế sinh nhai từ việc sản xuất hàng mỹ nghệ từ những sản phẩm của cây dừa. Công việc nghe chừng đơn giản nhưng nhóm của Rượu đã mất gần sáu năm để lên kế hoạch, xin vốn tài trợ, khởi động dự án và một trong mười ba cô gái đã rao bán chính cuộc hôn nhân của mình để bảo đảm sự ổn định ấy. Hạnh phúc đôi khi rất mong manh... bằng cách này hoặc cách khác...

Đường càng lúc càng hẹp hơn dưới màn đêm đen kịt, Gió mím môi thầm đánh giá tình hình. Còn Điên cho xe dừng hẳn, hạ kính, hướng mặt sang hướng Sex cũng vừa hạ kính xuống:

- Liệu xe cậu vào được không?

Sex nhún vai tự tin:

- Vào tốt!

Hai chiếc xe tiếp tục nối đuôi nhau vượt qua những vũng nước đọng, dù tốc độ đã giảm đến mức tối thiểu nhưng bùn vẫn bắn lên tận mui xe. Cả hai chiếc đều thuộc dòng gầm thấp nên chốc chốc lại cạ vào mặt đường lởm chởm kêu lên sàn sạt. Rượu cắn môi xót xa:

- Thế này thì còn gì xe?

- Đừng ngại! Tôi không tiếc hay cảm thấy phiền.

Sex nhanh chóng trấn an Rượu với kiểu nói chuyện tự phụ của mình.

Cuối cùng, con đường gian nan cũng đã kết thúc. Ánh đèn le lói từ nhà mở chìm nổi giữa muôn vàn luống hoa màu xanh biếc mang lại nguồn thu nhập lớn thứ hai sau công việc thủ công của những cô gái trong kia.

Vì nguyên tắc bảo mật đời tư, Sex và Điên phải ở bên ngoài. Sex vươn vai hít thở không khí trong lành xen lẫn dăm hạt mưa bay bay. Giọng anh vẫn cợt nhả kiểu thường thấy:

- Liệu tình xưa còn vương?

Điên cũng ra khỏi xe, khoan thai làm vài động tác thể dục trước khi đưa ra đáp án:

- Cậu đoán xem!

Sex nhe hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp trong nụ cười chẳng mấy thiện chí:

- Đoán à?... Nhiều lắm chỉ có thể lên giường với nhau.

- Biết thế sao còn hỏi!

- Ánh mắt cô nàng dành cho cậu khá lạ mà cách cậu đối xử cũng không bình thường.

- Vậy sao?

Sex cười ẩn ý. Điên cười nhạt. Lời Sex có vẻ vô lý, nếu luôn phải bận tâm đến “người cũ” thì Điên đến thời gian ăn uống còn chẳng có. Bản thân anh cũng chắc chắn mình không phí thời gian cho những điều đã qua nhưng ở Gió có đôi khoảnh khắc thật sự rất mơ hồ. Cô của hơn mười năm trước và hiện thực như một mà hai, như hai mà một. Anh cố quay ngược dòng ký ức để phân định đâu là điểm mơ hồ ấy, cuối cùng vẫn phải khẽ nhăn trán chịu thua. Có lẽ... anh chưa từng đặt “Ann ngày xưa” vào vị trí nào đó trong tâm trí; có lẽ... Gió của hôm nay đã thay đổi; có lẽ... anh đang tự làm khó bản thân... Chốc sau, Điên tỏ ra lưỡng lự:

- Khi về, cậu chở cô ấy hộ tôi...

- Quên đi! Tôi không muốn làm người phát ngôn tình cũ cho cậu.

Điên quay phắt lại nhìn xoáy vào Sex:

- Hay vì cậu muốn “ăn” cô kia?

Ánh mắt long lanh nước của Rượu khiến giọng Sex thôi đùa bỡn:

- Chưa! Ý nghĩ ấy chưa hiện diện trong đầu tôi. Cô nàng lành quá!

Bất giác, Điên bâng quơ:

- Dù sao... tôi vẫn là người có lỗi trong chuyện cũ... Đôi khi không trách oán còn đáng sợ hơn!

- Ai? À... Đàn bà nên nhạy cảm hơn và tỉnh táo hơn. Rất khó để trách cậu, xác định là trò chơi thì hãy cứ nghĩ đó là trò chơi.

- Tôi đã biến trò chơi thành có vẻ như thật, vấn đề chính là đây.

Sex gật gù tỏ vẻ cảm thông:

- Hỏi thật, cậu chưa bao giờ có ý định nghiêm túc với cô ta?

- Chưa! Tôi từng thương hại, từng quý mến nhưng chưa từng nghĩ đến mối quan hệ có thể gọi tên. Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó trong hiện tại tôi thực sự bận tâm đến cô ấy.

- Muốn hay không, cậu sẽ phải đối mặt với cô ta thêm nhiều lần nữa. Tính sao?

Điên phẩy tay tỏ vẻ không muốn nghĩ thêm nhưng vẫn trầm tư:

- Làm được điều gì tốt cho cô ấy, tôi nhất định sẽ làm.

...

Đêm đã lên cao, trăng lưỡi liềm mờ ảo chẳng đủ soi cỏ cây vạn vật. Giữa dàn hợp xướng côn trùng, Điên và Sex tranh thủ giải quyết công việc tồn đọng trong ngày. Tiếng trao đổi qua điện thoại vang lên không ngừng cho đến tận lúc Gió cùng Rượu quay lại. Cả hai người đều ánh lên nét hân hoan, thỏa mãn.

Dẫu vừa đói vừa mệt và chỉ muốn được ngủ ngay lúc này nhưng Gió vẫn cố hoàn thành nốt email trả lời còn dở dang. Tuy nhiên, Điên không nghĩ như thế bởi không gian vẫn nặng nề như quãng đường vừa đi qua. Gió đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương rồi che miệng ngáp khẽ. Phản chiếu qua gương quan sát, cô biết Điên đang nhìn mình. Cô hạ kính chắn gió xuống, lặng lẽ châm thuốc và sự im lặng kéo dài. Mãi một lúc sau, Điên mới phá toang bầu ngột ngạt:

- Muốn đi ăn gì không?

- Không! Cảm ơn.

- Trông em rất xanh xao!

- Cảm ơn anh!

Giọng Gió hạ xuống thấp, có cái gì đó nghẹn nơi cuống họng. Cô đang tự cay nghiệt với lòng mình: Xanh xao như thế này đã thấm vào đâu...

Trạng thái ấy không qua khỏi sự nhạy cảm của Điên. Anh hơi dịu giọng:

- Mai là Chúa Nhật, em có phải làm việc không?

- Không!

- Tôi muốn mời em đi ăn tối!

- Vậy cũng được!

Gương mặt Gió vẫn như hồ thu tĩnh lặng nhưng ánh mắt mang mang nét thê lương thấm đẫm mỉa mai. Đêm mai... sẽ giống đêm nao trong những đêm cũ...?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx