sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 118 : Thú Hoang Sơn Mạch.

Ngày hôm sau, tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương liền đưa thành trấn đã thua cho Hoàng gia, phân biệt chia ra ba vị trí ở cực tây, cực bắc và cực nam của Bắc Mạc huyện, cách Hoàng Bách Trấn ở phía đông cũng mấy trăm dặm, Hoàng gia tuy là tức giận, nhưng lại chẳng có biện pháp gì để đối phó với tam đại gia tộc, chỉ đành cắn răng nhận lấy ba tòa thành trống không kia...

Tất cả những thứ này, tuy là Huyền Thiên cũng đoán trước được phần nào, nhưng Huyền Thiên cũng không quan tâm chút nào, ba ngày liên tiếp, Huyền Thiên đều bế quan, tập trung trùng kích võ đạo cảnh thập trọng, nội khí vốn đã có chứa ý Thực, không ngừng vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân.

Không biết đã vận hành được bao nhiêu cái chu thiên, kinh mạch dưới sự trùng kích liên tục không ngừng của nội khí, dần dà đã mở rộng, cường hóa, cả lực lượng của thân thể cũng tăng cường không ngừng, nội khí cũng trở nên ngày càng chân thật, ý thực ngày càng rõ ràng, thực lực mỗi khắc đều tăng trưởng không ngừng.

Rốt cuộc, trải qua ba ngày trùng kích không ngừng, tại thời khắc nào đó, kinh mạch đã cường hóa và mở rộng tới một trình độ nhất định, tất cả nội khí đều vận hành một cách thông suốt, không còn cảm thấy bức bối chật chội nữa, bích chướng cửu trọng trong lúc vô hình đã dần dần bị hòa tan.

Một cỗ cảm giác thoải mái tới cực điểm, lan tràn khắp cơ thể của Huyền Thiên, tu vi của Huyền Thiên lại bước thêm một bước, đạt tới trạng thái đỉnh phong của võ đạo cảnh, cảnh giới thập trọng.

Không tới một tháng, tu vi của Huyền Thiên liền từ võ đạo cảnh cửu trọng bước chân vào cảnh giới thập trọng, so với lúc từ bát trọng tới cửu trọng lúc trước còn tốn ít thời gian hơn, cũng là nhờ vào dược linh Ngọc linh chi mà hắn lấy được từ tay của m Cừu Cừu.

Hơn nữa, Huyền giai bí kỹ Luyện khí quyết mà Huyền Hồng dạy hắn, cũng phát huy được tác dụng cực lớn, làm cho nội khí trong người của Huyền Thiên ngày càng Thực hơn, phẩm chất cũng ngày càng cao, khiến cho việc tu luyện Tiên Thiên công không gặp chút trở ngại nào, càng luyện tới cuối cùng thì lại càng ngày càng có xu thế dễ dàng hơn.

Bước vào võ đạo cảnh thập trọng, Huyền Thiên đối với việc tu luyện Tiên Thiên công cũng đã đạt tới cảnh giới cao nhất của tầng thứ bảy, nội khí trong cơ thể so với lúc cửu trọng thì lại ngày càng thực hơn, mơ hồ đã bắt đầu lộ ra một cỗ khí tức tiên thiên chân khí, đây là dấu hiệu chỉ khi tu luyện Tiên Thiên công tới cảnh giới đại viên mãn mới có được.

Hơn nữa, trải qua Luyện khí quyết tinh luyện, nội khí của Huyền Thiên hiện tại, ý thực đã hết sức rõ ràng, so với chân khí của một Tiên thiên cảnh nhất trọng thì hơn hẳn rất nhiều.

Từ lúc còn ở võ đạo cảnh cửu trọng, nội khí của Huyền Thiên cũng đã không yếu hơn hay kém hơn so với tiên thiên chân khí của một võ giả Tiên thiên cảnh nhất trọng, hiện tại tu vi đã bước vào thập trọng, thực lực tăng lên gấp bội, cho dù là võ giả tiên thiên cảnh nhị trọng cũng chưa chắc đã so được với hắn.

Bất quá, cho dù là có thực lực của tiên thiên cảnh nhị trọng đi nữa, thì ở sâu trong ngàn dặm của Thú Hoang sơn mạch thì mức độ nguy hiểm cũng rất cao.

Phân chia tu vi của yêu thú rất rộng, không giống chi tiết giống như võ giả, yêu thú cấp một, cấp hai, tương đương với võ giả võ đạo cảnh, loại yếu kém nhất trong yêu thú cấp hai tu vi chỉ tương đương với võ giả võ đạo cảnh lục trọng, thất trọng, mà mấy yêu thú hàng đầu trong cấp hai thì có thực lực cỡ võ giả võ đạo cảnh thập trọng.

Cho nên, yêu thú cho dù cùng cấp đi nữa thì tu vi cũng có khác biệt rất lớn, yêu thú cấp ba, tương ứng với võ giả Tiên thiên cảnh từ nhất trọng tới ngũ trọng, cấp thấp tương ứng với tiên thiên cảnh nhất trọng tới nhị trọng, tầm trung tương ứng với với tam trọng, loại cao cấp thì tương ứng với tứ trọng, loại phách chủ thì tương ứng với cảnh giới ngũ trọng cao nhất.

Huyền Thiên bây giờ tuy là có thể đánh chết được yêu thú cấp ba thật đấy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là yêu thú cấp ba loại cấp thấp nhất, cho nên, trước khi tiến vào Thú Hoang sơn mạch, nếu như có thể tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, đây sẽ trở thành con bài bảo mệnh của hắn, bảo đảm hắn có thể sống sót trong Thú Hoang sơn mạch.

Trong những ngày kế tiếp, Huyền Thiên mỗi ngày đều tốn một nửa thời gian để tu luyện Long Hổ bộ, thời gian còn lại thì tiếp tục tu luyện Tiên thiên công và Luyện khí quyết, không ngừng cường hóa phẩm chất của nội khí, tinh luyện phẩm chất nội khí, củng cố tu vi, chuẩn bị sẵn sàng để bước vào Tiên thiên cảnh.

Long Hổ bộ là võ học Huyền giai, đối với võ giả Võ đạo cảnh mà nói thì mức độ khó khăn tu luyện phải nói là khó hơn gấp mười lần.

Võ giả bình thường, ở tu vi võ đạo cảnh, trên cơ bản có thể học được võ học Huyền giai, rồi lại đạt được chút thành tựu phải nói là cực ít, tuyệt đối chỉ có thiên tài mới làm được.

Mà có thể ở tu vi Võ đạo cảnh, tu luyện võ học Huyền giai đạt tới cảnh giới đại thành thì lại càng ít ỏi hơn nữa, phải nói là thiên tài trong thiên tài, là yêu nghiệt trong thiên tài, giống như lông phượng sừng lân vậy. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com

Thiên tài như vậy, địa phương nhỏ như Thần Đao vương triêu, mấy trăm năm qua đều chưa từng xuất hiện qua, cho dù là cả Thần Châu đại địa, số lượng cũng rất thưa thớt.

Bất quá, Huyền Thiên tu luyện Long Hổ bộ tựa hồ cũng không có trở ngại gì, nguyên nhân lớn nhất cũng có thể là vì Huyền Thiên đã lĩnh ngộ được Tuyệt Ảnh kiếm pháp.

Tuyệt Ảnh kiếm pháp ít nhất cũng là võ học từ Huyền giai trung phẩm trở lên, tuy rằng lĩnh ngộ được không đầy đủ hết, nhưng Huyền Thiên là kiếm khách, kiếm kỹ nhất thông thì võ học bách thông, mới có thể ở tu vi võ đạo cảnh mà tu luyện được võ học Huyền giai không chút trở ngại.

Bất quá, độ khó của võ học Huyền giai, chung quy cũng khó hơn võ học Hoàng giai rất nhiều, tu vi không tới Tiên thiên cảnh, tu luyện lại càng làm nhiều công ít, siêu cấp khó khăn, mặc dù Huyền Thiên tu luyện Long Hổ bộ không có chút trở ngại gì, so với tốc độ tu luyện của rất nhiều võ giả Tiên thiên cảnh thì đã nhanh hơn nhiều lắm rồi, thế nhưng, trong một khoảng thời gian ngắn, thực sự khó mà tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành được.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Trong nháy mắt, đã trôi qua hơn mười ngày, tuy là cuối năm, Huyền Thiên ngoại trừ một ít lễ nghi cần thiết như đi chúc tết cho ngoại công, cha mẹ, mấy vị cữu cữu ra, thời gian còn lại đều dồn hết cho việc tu luyện, hoàn toàn khác hẳn với mấy đệ tử hậu bối khác của Hoàng gia, thừa dịp cuối năm mà thả lỏng tinh thần, thoải mái chơi đùa.

Buổi tối, ngày mười lăm tháng giêng!

Trên trời cao, vầng trăng tròn vành vạnh, trên mặt đất ánh đèn sáng ngời, đất trời rực lên, bóng tối cũng như lùi bước.

Hôm nay là lễ đốt đèn, là ngày cuối cùng trong cuối năm, vào ngày này, tất cả mọi người ở Thần Châu đại địa sẽ tiến hành chúc mừng cuối cùng, vô cùng náo nhiệt.

Hoàng Bách Trấn cũng không ngoại lệ, hai bên đường treo đầy đèn lồng, người trong trấn đi lại tấp nập, so với ban ngày thì còn nhiều hơn, đủ các loại ăn mừng vui chơi kiểu như ngắm đèn, xem pháo hoa, xem hát hí khúc, nghe kể chuyện, cùng với nhảy múa tập thể.

Hoàng gia hôm nay, đang ở quý phủ cử hành nghi lễ ăn mừng, phi thường náo nhiệt.

Bất quá, so với vẻ náo nhiệt của Hoàng phủ thì viện lạc của Huyền Thiên lại càng lộ vẻ quạnh quẽ và tĩnh mịch.

Trăng tròn nhô lên cao, tuy là ban đem, nhưng ánh sáng so với ban ngày cũng chẳng yếu hơn là mấy, tầm nhìn không bị ảnh hưởng, Huyền Thiên đang ở trong sân tu luyện Long Hổ bộ.

Dưới ánh trăng, thân ảnh của Huyền Thiên khi thì như long đằng, lúc lại như hổ dược. (dược: nhảy)

Huyền Thiên không biết đã tu luyện Long Hổ bộ biết bao nhiêu lần, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nhìn một cái là biết ngay hắn lúc này nhất định là mệt muốn chết rồi.

Nhưng Huyền Thiên không có nghỉ ngơi, vẫn khắc khổ tu luyện như cũ, mấy năm trước khi tiến vào Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên hầu như mỗi ngày đều tới sau núi luyện kiếm tới tận tối mịch, mãi cho tới lúc tiếng kẻng nửa đêm vang lên, mới có thể trở về nghỉ ngơi trước khi chấp sự đi tuần.

Chính là liên tục nhiều năm khắc khổ cố gắng, đã luyện nên một khỏa tâm kiên định cho Huyền Thiên, một khi đã quyết định sẽ làm chuyện gì đó, nhất định sẽ kiên trì tới cuối cùng, sẽ không chỉ vì mệt mỏi khổ cực mà dừng bước được.

Bên ngoài sân, Huyền Hồng lẳng lặng đứng đó, nhìn theo thân ảnh của Huyền Thiên đang tu luyện, mãi tới khi Huyền Thiên luyện qua một lần, vừa muốn tiếp tục luyện thêm lần hai, Huyền Hồng mới đi tới.

- Thiên Nhi! truyện copy từ tunghoanh.com

Thân ảnh của Huyền Thiên dừng lại, xoay người nói:

- Cha, sao cha lại tới đây?

Nói xong, ánh mắt của Huyền Thiên khẽ ngẩn ra, chỉ thấy khí thế của Huyền Hồng khác hẳn với ngày thường, tản ra một cỗ khí tức của cao thủ Tiên thiên.

Huyền Thiên lập tức vui vẻ nói:

- Cha, tu vi của người khôi phục rồi sao?

Huyền Hồng cười cười, nói: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com

- Cũng là nhờ Long Chi trọng tục đan của con, khiến cho kinh mạch đã đứt trọng của ta đã bình phục không ít, chỉ là ta bị thương quá nặng, chỉ dựa vào một viên Long Chi trọng tục đan cũng không thể nào lành lặn toàn bộ được, tu vi vẻn vẹn chỉ có thể khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng mà thôi.

Trừ phi là có đươc thánh dược chữa thương, mới có thể để tu vi của ta khôi phục tới cảnh giới địa giai, nếu muốn khôi phục hoàn toàn như trước, thì chỉ có thể là thánh dược chữa thương cấp phi thiên mới được, trong thiên hạ, ngoại trừ tông môn nhất phẩm như Thiên Tinh các là có tông sư đan dược cấp thiên ra, thế lực khác chẳng nói nào có, nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi thương thế, khôi phục tu vi, sợ là không thể nào.

Bất quá, cha cũng đã rất thỏa mãn rồi, tu vi của ta đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng, cho dù là võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, cũng không thắng nổi ta, thực lực của Hoàng gia đại tăng, tương đương với ba võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, thực lực chẳng kém gì tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương.

Trong nội tâm của Huyền Thiên vẫn một mực lo lắng là tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương thật sự sẽ gây chiến với Hoàng gia, hiện tại tu vi của cha hắn đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút.

Huyền Thiên vui vẻ nói:

- Chúc mừng cha đã khôi phục tu vi, cha cũng đừng thất vọng quá, hiện tại ta đã có thể tìm được linh dược chữa thương Huyền cấp như Long Chi trọng tục đan, sau này con nhất định có thể tìm được thánh dược chữa thương địa cấp, thiên cấp thôi.

Cho dù là chỉ có Thiên Tinh các mới có tông sư đan dược cấp thiên, vậy thì ta liền tới Thiên Tiên các cầu một viên thánh dược chữa thương thiên cấp, nếu cầu không được, cho dù là cướp ta cũng sẽ cướp cho bằng được, để cho cha khôi phục hoàn toàn, chúng ta cùng đi cứu gia gia, tìm người nọ tính sổ.

Huyền Hồng hết sức hài lòng nhìn Huyền Thiên, trong mắt lộ vẻ vui mừng, có con trai như vậy, người làm cha còn mong gì hơn nữa?

Huyền Hồng nói:

- Vừa rồi ta xem con tu luyện Long Hổ bộ, thập phần khắc khổ, hơn nữa cũng đã tu luyện tới hỏa hậu nhất định, nhưng vẫn còn kém một bước nữa mới tới đại thành, cha hiện tại đã khôi phục được chút tu vi, có thể thi triển được một ít võ học Huyền giai rồi, đêm nay, cha liền biểu diễn cho con xem Long Hổ bộ một lần, con nhìn cho kỹ đây!

Thấy Huyền Hồng muốn đích thân làm mẫu, Huyền Thiên mừng rỡ, bởi vì cái gọi là: tự mình luyện mười ngày, không bằng một lời của sư phụ, độc tu trăm ngày, không bằng một câu của sư phụ.

Có tiền nhân chỉ điểm kinh nghiệm, so với một mình mày mò khổ tu thì dễ dàng hơn gấp trăm lần, nếu là một mình tu luyện dễ hơn có thầy dạy thì thiên hạ này cần gì phải có nhiều tông môn, nhiều sư đồ như vậy để làm gì?

Huống hồ gì, Huyền Hồng không chỉ dạy lí thuyết suông không thôi, mà lại còn đích thân làm mẫu để dạy dỗ.

Huyền Thiên lùi lại một bên sân, Huyền Hồng khởi thức Long Hổ bộ, một cỗ khí thế kinh thiên, từ trên người Huyền Hồng phát ra ngoài.

Trong lòng Huyền Thiên cả kinh, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, trước mắt tựa hồ không phải một người mà là một con thần long, một đầu mãnh hổ, một cỗ ý cảnh cường đại, vây quanh trong cổ thần, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, rất nhiều chố khúc mắc mà lúc trước hắn mãi không hiểu rõ, bây giờ đã bắt đầu thông suốt rồi.

- Thiên Nhi, võ học Hoàng giai, chỉ là võ học căn bản nhất mà thôi, bắt đầu từ võ học Huyền giai trở về sau, cái cần chú trọng chính là ý cảnh và khí thế!

- Long Hổ bộ, luyện không phải chỉ là một loại thân pháp, mà là con phải thật sự coi mình là một con thần long, một đầu mãnh hổ thì mới được!

- Nếu ta là thần long, thì có thể ngao du cửu thiên, không gì ngăn trở, nếu ta là mãnh hổ, thì uy trấn sơn lâm, thế không thể cản!

- Long Hổ bộ, long bộ như Thần long bay lượn, nhanh không gì sánh, hổ bộ như mãnh hổ hoành hành, khí thế uy mãnh.

……..

…….

Huyền Hồng vừa nói, vừa thi triển Long Hổ bộ, Huyền Thiên hai mắt nhìn thẳng, rung động không thôi, hóa ra cứ nghĩ bản thân mình đối với Long hổ bộ đã có tạo nghệ rất thâm sâu rồi, nhưng so với Long Hổ bộ mà cha thi triển ra thì quả thật cũng chỉ như trẻ con chơi đùa mà thôi.

Nhìn thấy Huyền Thiên thi triển Long Hổ bộ, quả nhiên như rồng như hổ, nếu là Huyền Thiên nhắm mắt lại, ngay từ đầu cũng không biết là Huyền Hồng đang thi triển Long hổ bộ, đột nhiên cảm nhận được loại ý cảnh này, còn tưởng là có một con rồng với hổ nào đó đột nhiên nhào tới, e là sợ tới mức vã ra một thân mồ hôi lanh.

Thương thế của Huyền Hồng cũng không khôi phục hoàn toàn được, tận tâm tận lực thi triển xong một lần Long hổ bộ cũng thở hồng hộc một hồi, dạy Huyền Thiên một lần rồi lại để cho Huyền Thiên tiếp tục luyện tập.

Ngộ tính của Huyền Thiên vốn kinh người, là kỳ tài ngút trời, nhìn thấy Huyền Hồng thi triển Long hổ bộ một lần, trong lòng đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi của Long hổ bộ, tu luyện lần nữa, đã có thêm một cỗ khí thế cùng ý cảnh của Long Hổ bộ.

Tuy rằng so với Huyền Hồng thì cổ khí thế và ý cảnh này vẫn còn rất ít, thế nhưng Huyền Thiên đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi, không bao lâu nữa, tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành cũng không thành vấn đề gì.

Huyền Hồng nhìn một lần, thấy Huyền Thiên cũng đã hiểu ra, cảm nhận của hắn đối với tư chất của Huyền Thiên lại thay đổi.

Lúc trước Huyền Hồng chính là đệ nhất thiên tài của Huyền gia, tu luyện Long Hổ bộ cũng tốn tới nửa năm mới có thể tu luyện tới cảnh giới đại thành.

Tuy rằng lúc đó Huyền Hồng cũng là tự mình mày mò tu luyện, không có ai chỉ dạy, nhưng cho dù là Huyền Hồng không dạy Huyền Thiên thì chuyện Huyền Thiên tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, cũng tuyệt đối không thể nào tốn tới nửa năm thời gian, nhiều lắm là hai ba tháng mà thôi.

- Năm đó ta hai mươi tuổi, bước vào Thiên giai cảnh nhất trọng, liền được gọi là đệ nhất thiên tài của Huyền gia, Thiên Nhi lúc nhỏ bị thương, kinh mạch bị hao tổn, năm nay đã mười bốn tuổi rưỡi rồi kinh mạch mới khôi phục lại như cũ, tư chất bày ra, đối với võ giả mà nói thì khởi đầu đã chậm hơn rất nhiều.

Thế nhưng, Tần Hoàng cổ đế ngàn năm trước, lúc niên thiếu tư chất tầm thường, mãi tới năm mười lăm tuổi mới có thể một lần thông suốt, từ đó về sau tu luyện thuận buồm xuôi gió, không ai bì kịp, năm ba mươi tuổi, chỉ khoảng mười năm đã tu luyện tới cảnh giới Thiên giai thập trọng, đánh khắp Thần Châu vô địch thủ, lập nên Đại Tần Hoàng Triều, thống nhất Thần Châu, tạo nên sự nghiệp vô thượng, được gọi là đệ nhất thiên tài Thần Châu từ xưa tới nay.

Tư chất của Thiên Nhi vượt xa ta, cho dù bắt đầu có chậm hơn một chút, nhưng đã có tiền lệ của Tần Hoàng Cổ đế ở kia, sau này thành tựu của Thiên Nhi nhất định có thể vượt xa ta, có lẽ, cũng có thể giống như Tần Hoàng cổ đế, chưa hẳn là không thể đặt chân tới Thiên giai cảnh đỉnh phong, tất cả đều phải xem nhân duyên tạo hóa của hắn nữa!

Huyền Hồng trong lòng âm thầm suy nghĩ, rời khỏi viện tử của Huyền Thiên.

Mấy ngày tiếp theo, Huyền Thiên vẫn như trước mỗi ngày bảo trì việc tu luyện Tiên thiên công nửa ngày, nửa ngày càng lại thì tu luyện Long Hổ bộ.

Lại qua mười ngày, việc tu luyện của Huyền Thiên sau khi quan sát Huyền Hồng thi triển Long Hổ bộ rốt cuộc cũng có hiệu quả, thành tựu của hắn đối với Long Hổ bộ hiện nay, so với mười ngày trước đã tăng mạnh hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới đại thành.

Hơn nữa, thời gian tu luyện Tiên thiên công gần một tháng, cũng làm cho tu vi của Huyền Thiên ở võ đạo cảnh thập trọng được củng cố hoàn toàn, ý thực trong nội khí ngày càng rõ ràng, cũng tăng lên rất nhiều.

Tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, Huyền Thiên liền cáo từ cha mẹ và Hoàng gia lên đường, đi tới Thú Hoang sơn mạch, tìm kiếm bảo tàng được ghi trên bản đồ bảo tàng kia.

Về phần Hoàng Viễn Thành muốn phái một vị Tiên thiên cảnh cao thủ cùng đồng hành với Huyền Thiên, đều bị Huyền Thiên cự tuyệt, người của Hoàng gia, tất cả đều mang thương tích trong người, đi tới Thú Hoang sơn mạch e là không ổn.

Mà võ giả đầu nhập vào Hoàng gia, tu vi cao nhất chỉ mới là Tiên thiên cảnh nhất trọng, Huyền Thiên mang theo ngược lại chỉ càng thêm vướng tay vướng chân, hơn nữa, không phải người của Hoàng gia, không thể đảm bảo sau khi thấy được bảo tàng rồi thì nhân tâm có đột biến hay không.

Đương nhiên, chuyện Huyền Thiên tiến vào Thú Hoang sơn mạch tìm bảo tàng, chỉ có Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt biết rõ mà thôi, việc này không nên cho quá nhiều người biết, đối với những người khác, chỉ nói là Huyền Thiên muốn tới Thú Hoang sơn mạch lịch lãm mà thôi.

Huyền Thiên rời khỏi Hoàng Bách Trấn, từ phía đông bắc của Bắc Mạc huyện đi về phía Thú Hoang sơn mạch không được bao lâu sau thì một con bồ câu đưa tin liền bay tới Ngưu gia ở Bắc Mạc huyện.

Ngưu gia, đại thính!

Ngưu Chấn Sơn ngồi ở trên chủ tọa, Ngưu Chấn Nhạc từ bên ngoài đi vào phòng, trong giọng nói pha chút vội vã và vui mừng:

- Đại ca, Hoàng Bách Trấn có tin truyền tới, nói tên tiểu súc sinh kia rốt cuộc cũng rời khỏi Hoàng Bách Trấn rồi.

Vừa nói vừa đi tới trước mặt của Ngưu Chấn Sơn, Ngưu Chấn Nhạc đưa tờ giấy nhỏ trong tay mình cho Ngưu Chấn Sơn.

Ngưu Chấn Sơn vừa nghe thấy vậy, hai mắt lóe lên tinh quang, cầm lấy tờ giấy xem xét một hồi, mới thoáng kinh ngạc mà hỏi lại:

- Không phải trở lại Thiên Kiếm Tông, làm cho quân mai phục ta thiết kế ở phía nam mất đi tác dụng, bất quá tên tiểu súc sinh này đi về hướng Thú Hoang sơn mạch ở phía bắc để làm gì cơ chứ?

Ngưu Chấn Nhạc nói:

- Theo như tin tức truyền về thì tên tiểu súc sinh này muốn tới Thú Hoang sơn mạch để lịch lãm!

Ngưu Chấn Sơn mỉm cười nói:

- Tên tiểu súc sinh này tìm tới Thú Hoang sơn mạch để lịch lãm ngay lúc này quả thật là tự tìm đường chết, tin tức của hai nhà Trình, Trương đã truyền tới chưa?

Ngưu Chấn Nhạc nói:

- Vẫn chưa có, hẳn là cũng giống như chúng ta, chỉ mới vừa thu được tin tức mà thôi, bất quá lão tiểu tử Ngô Văn Tưởng kia đã theo dấu tên tiểu súc sinh kia đi vào Thú Hoang sơn mạch rồi.

Ở trên đại hội luận võ của đệ tử hậu bối của tứ đại gia tộc, Ngưu Chí Cường bị Huyền Thiên chặt đứt một cánh tay, Ngưu Chấn Sơn không cách nào tìm Hoàng gia tính sổ được, nên toàn bộ lửa giận đều trút hết lên người người chủ trì luận võ lần đó là Ngô Văn Tường, Ngô Văn Tường liền thề thốt cam đoan, nhất định sẽ giết chết được Huyền Thiên để chuộc tội.

Cho nên, ngoại trừ mật thám của ba nhà Ngưu Trình Trương mai phục bên Hoàng Bách Trấn ra thì Ngô Văn Tường cũng một mực mai phục rình rập ở phụ cận Hoàng Bách Trấn, sau khi biết được Huyền Thiên rời khỏi Hoàng Bách Trấn thì lập tức một đường đuổi theo, đi theo Huyền Thiên vào bên trong Thú Hoang sơn mạch.

Một người chết trong Thú Hoang sơn mạch thì cũng như chết một con kiến bé nhỏ chẳng đáng kể gì, đúng là một địa phương vô cùng thích hợp để ra tay giết người hủy thi. truyện copy từ tunghoanh.com

Tiên thiên cảnh, mỗi nhất trọng cảnh giới, thực lực đều cách biệt rất lớn.

Huyền Thiên tuy là thắng được Ngưu Chí Cường, Trình Kình Phong, Trương Trạch Đào tu vi Tiên thiên cảnh nhất trọng thật đấy, nhưng Ngô Văn Tường lại có tu vi Tiên Thiên Cảnh nhị trọng, căn bản sẽ không cho là Huyền Thiên sẽ là đối thủ của hắn.

Ngoại trừ vài người thân bên cạnh Huyền Thiên ra thì không ai biết rõ tu vi của Huyền Thiên bây giờ, so với lúc luận võ đã có bước đột phá lớn, thực lực tăng lên gấp bội.

Ngưu Chấn Sơn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:

- Tên tiểu súc sinh kia cũng không phải đèn cạn dầu, hừ, đã dám đi vào Thú Hoang sơn mạch, nhất định sẽ có một ít thủ trọng bảo mệnh, lão già Ngô Văn Tường kia chưa chắc gì đã có thể giết được hắn, Chấn Nhạc, ngươi cũng tới Thú Hoang sơn mạch một chuyến đi, thông báo cho cả Trương gia và Trình gia, để cho Trình Nguyên Công và Trương Cốc Tùng đi cùng với ngươi, cần phải giết chết được tên tiểu súc sinh kia, nhất định không thể thất thủ!

- Vâng, đại ca!

Ngưu Chấn Nhạc gật đầu nói.

….

Thú Hoang sơn mạch!

Cây cao rừng rậm, Huyền Thiên một đường đi về phía bắc.

Mới vừa đi vào Thú Hoang sơn mạch, ít thấy bóng dáng của yêu thú đâu, Huyền Thiên lướt băng băng trong rừng rậm với tốc độ cực nhanh, vượt qua một ngọn núi.

Theo Huyền Thiên tiến vào Thú Hoang sơn mạch, ở ngay chỗ lúc đầu Huyền Thiên đi vào Thú Hoang sơn mạch, đồng dạng cũng có mấy người đi theo tới.

Trong đó có một vị lão giả, chính là người chủ trì trận luận võ của đệ tử hậu bối Ngô Văn Tường.

Ngô Văn Tường có tu vi tiên thiên cảnh nhị trọng, tốc độ cũng nhanh nhất, dọc theo dấu vết của Huyền Thiên lưu lại mà đi, rất nhanh liền bỏ mấy tên khác lại phía sau, đuổi theo vào sâu bên trong Thú Hoang sơn mạch.

Yêu thú bên trong Thú Hoang sơn mạch so với m Phong sơn mạch thì nhiều hơn một chút, cho dù là đang giữa ban ngày, trên đường Huyền Thiên đi qua cũng gặp được vài con yêu thú.

Thế nhưng, yêu thú nhị cấp bình thường đều từ trên người Huyền Thiên cảm nhận được một cỗ khí tức uy hiếp, cho nên cứ đứng từ xa mà nhìn, không dám tiến lên, đại đa số đều quay đầu đi mất, có vài con lớn gan thì cũng chỉ đi vòng qua mà thôi.

Tốc độ di chuyển của Huyền Thiên cũng cực nhanh, nên không bao lâu sau đã tiến vào khoảng hơn ba bốn mươi dặm trong Thú Hoang sơn mạch, phía trước lại xuất hiện một con yêu thú nhị cấp bá chủ là Ám Nguyệt Sơn Miêu chặn đường.

Yêu thú nhị cấp bá chủ, tương đương với võ giả võ đạo cảnh thập trọng, ở phạm vi trăm dặm vòng ngoài của Thú Hoang sơn mạch là nơi không có yêu thú cấp ba xuất hiện, cho nên chúng là loại có năng lực xưng vương ở đây.

Hơn nữa, có chút yêu thú nhị cấp phách chủ có năng lực đặc thù cũng chẳng yếu hơn so với yêu thú cấp ba cấp thấp, giống như võ giả của nhân loại vậy, cũng có thiên tài có thể vượt cấp để khiêu chiến.

Đặc điểm của Ám Nguyệt Sơn Miêu chính là tốc độ cực nhanh của nó, so với tộc độ của một ít yêu thú cấp ba thì cũng phải nhanh hơn không ít.

Bằng vào tốc độ cực nhanh của mình, Ám Nguyệt Sơn Miêu dù gặp phải yêu thú cấp ba bình thường cũng có thể chiếm được ưu thế lớn, thậm chí, móng vuốt sắc bén của nó còn có thể lấy được mạng của một ít yêu thú cấp ba bình thường.

Thực lực cường đại khiến cho Ám Nguyệt Sơn Miêu có tự tin cực lớn, nhìn thấy võ giả nhân loại, tự nhiên cũng không né tránh như mấy con yêu thú cấp hai khác mà ngược lại, ánh mắt lộ ra hung quang, chặn lại phía trước.

Nhìn thấy Huyền Thiên, giống như nhìn thấy một con mồi ngon, khóe miệng tươm nướt bọt, hệt như thấy được một món mỹ vị vậy.

Yêu thú đối với võ giả mà nói thì cả người đều là bảo khố, võ giả đối với yêu thú mà nói thì cảm giác cũng giống hệt như vậy, hơn nữa, yêu thú muốn lấy được chỗ tốt từ võ giả thì lại càng đơn giản và trực tiếp hơn nữa, chỉ cần nuốt chửng võ giả vừa mới chết thì sẽ lấy được một phần lực lượng của võ giả.

Giống như ăn một viên linh đan tuyệt thế giúp tăng tu vi lên vậy.

Hô!

Ám Nguyệt Sơn Miêu vừa tung người một cái, thân thể hoasd thành một đạo hư ảnh màu đen giữa hư không, đánh tới chỗ Huyền Thiên

Tuyệt Ảnh kiếm pháp - - Trảm Đầu thức!

Huyền Thiên thi triển một đại sát chiêu.

Kiếm quang lóe lên, quang hoa rực rỡ!

Đầu của Ám Nguyệt Sơn Miêu trong nháy mắt liền bắn ra xa.

Máu tươi phun ra ồ ạt ở chỗ cổ, thi thể của Ám Nguyệt Sơn Miêu rầm một cái ngã xuống đất, vẫn còn chưa chết hẳn mà tiếp tục giãy giụa, co quắp một hồi.

Trong hai mắt của Ám Nguyệt Sơn Miêu lộ ra vẻ kinh hãi và hoảng sợ.

Tốc độ của nó đã rất nhanh rồi, thế nhưng, so với kiếm quang của võ giả nhân loại kia, lại khiến nó có một loại cảm giác hệt như thời gian đột nhiên chậm lại, ngay cả tốc độ của nó cũng chậm lại.

Mà kiếm của đối phương, tuyệt đối không hề chậm chút nào.

Huyền Thiên bây giờ đối với kiếm ý đã đạt tới biên giới ý cảnh rồi, có thể khiến cho đối thủ sinh ra một chút cảm giác sai lầm, cách kiếm ý chỉ còn kém một bước nhỏ mà thôi.

Huyền Thiên bổ một kiếm trên đỉnh đầu của con Ám Nguyệt Sơn Miêu, sau đó lấy yêu hạch của nó, phần còn lại thì không cần thiết phải lấy, rồi hắn tiếp tục đi về phía Bắc.

Trên đường đi, yêu thú nhị cấp bình thường nhìn thấy Huyền Thiên thì đều né tránh, mà một ít yêu thú bá chủ nhị cấp cường đại, thì dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Huyền Thiên, thậm chí còn chủ động phát công kích.

Nhưng mà, cho dù bất cứ yêu thú nào ở phía trước ngăn cản cuộc hành trình của Huyền Thiên, thì đều không đỡ được nỗi một kiếm của hắn, trực tiếp dùng chiêu ‘Trảm đầu thức!’, vậy cũng đủ khiến chúng nó mất đầu.

Chém giết yêu thú, Huyền Thiên liền lấy yêu hạch của chúng nó ra, sau đó tiếp tục đi đến chỗ đánh dấu tàng bảo đồ.

Nhưng mà, cho dù yêu thú bá chủ nhị cấp bị Huyền Thiên dùng một kích giết chết, chỉ lấy yêu hạch rồi tiếp tục lên đường, nhưng như vậy làm cho tốc độ của Huyền Thiên chậm lại hơn trước.

Ngô Văn Tường ở phía sau, vẫn một mạch truy đuổi mãnh liệt, hắn là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, trên người tỏa ra khí tức của cao thủ tiên thiên, tất cả yêu thú nhị cấp, ánh mắt mà nhìn thấy hắn liền mang theo vẻ hoảng sợ xoay người bỏ chạy, không có một con yêu thú nào dám ngăn cản sự truy đuổi của hắn.

Cho nên, khoảng cách giữa Ngô Văn Tường cùng Huyền Thiên càng lúc càng rút ngắn thêm một ít!

Vèo - -!

Kiếm quang chớp động, một cái đầu của con lợn rừng cực lớn bắn ra ngoài, một cái thi thể lợn rừng khổng lồ không đầu nặng bốn năm trăm cân ngã xuống ở trong vũng máu.

Lại một con yêu thú bá chủ nhị cấp chết ở dưới kiếm của Huyền Thiên.

Hàn Tuyết Kiếm nhảy lên, phá vỡ đầu của lợn rừng thành một cái hố thật to, yêu hạch bay ra, bị Huyền Thiên thu vào trong túi.

Làm xong hết thảy mọi việc, Huyền Thiên xoay người một cái, tầm mắt nhìn thấy ở bên ngoài rừng cách đó vài trăm mét, một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, đang chạy vội về phía Huyền Thiên.

Đúng là Ngô Văn Tường, trông thấy Huyền Thiên đang nhìn về phía hắn, Ngô Văn Tường hét lớn một tiếng:

- Tiểu tử thúi, đứng lại cho lão phu!

Huyền Thiên lẳng lặng đứng yên nhìn vào Ngô Văn Tường, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Phía sau lưng Ngô Văn Tường không có người nào khác.

Một cao thủ tiên thiên cảnh nhị trọng, tu vi của Huyền Thiên vừa đột phá lên võ đạo cảnh mười trọng vừa đúng lúc dùng hắn để kiểm tra thực lực của mình một chút!

Tu vi Ngô Văn Tường có thể đạt tới tiên thiên cảnh nhị trọng, rõ ràng tu luyện Huyền giai hạ phẩm công pháp cực phẩm.

Nhất bộ Huyền giai hạ phẩm công pháp, có thể tạo thành một cái cửu phẩm gia tộc, có thể làm cho người có thiên phú tu luyện đạt tới cảnh giới tiên thiên cảnh tam trọng.

Ngô Văn Tương năm nay đã năm mươi tuổi, sống cũng hơn nửa đời người rồi, tỷ lệ tu vi lần tiếp theo tăng lên hình như là không có, rõ ràng thiên phú cũng không được cao.

Tuy rằng thiên phú không cao, nhưng Ngô Văn Tường cũng là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, hơn nữa tu luyện Huyền giai hạ phẩm công pháp gia truyền, cùng với một bộ gia truyền là Huyền giai hạ phẩm võ kỹ, cùng với một bộ gia truyền nữa là Huyền giai hạ phẩm thân pháp.

Bất luận là võ kỹ, hay là thân pháp, Ngô Văn Tường cũng đã luyện đến cảnh giới tiểu thành, thực lực so với ba vị thanh thiếu niên tiên thiên cảnh một trọng là Ngưu Chí Cường, Trương Trạch Đào, Trình Kính Phong thì đúng là mạnh hơn không ít.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx