“Đây là cách mà tôi muốn cậu thể hiện cảnh này” Vanessa bảo Marjorie Jaffe, sinh viên năm hai tại trường Constance và cô gái duy nhất đến thử vai Natasha trong bộ phim của Vanessa. Marjorie có mái tóc đỏ xoăn tít với cái mũi tẹt lấm tấm đầy tan nhang và trông như là không có cổ. Nó luôn miệng nhai kẹo cao su và rõ ràng sẽ là một viễn cảnh đầy ác mộng nếu chọn nó vào vai này.
Mặt trời đang lặn dần và một thứ ánh sáng ủng hồng phủ đầy Công viên Madison Square. Trong không khí là mùi đặc trưng của thành phố New York mỗi khi thu về, đó là mùi hỗn hợp của khói từ các lò sưởi, của lá khô, của những bánh mì kẹp nóng hổi, nước đái chó và khói xe buýt.
Daniel đang nằm ngửa trên băng ghế gỗ trong công viên theo tư thế Vanessa đã chỉ trước đó, tư thế một người lính bị thương, tay chân sõng sượi hết sức đau đớn. Bị thương do chiến tranh và do tình yêu, anh lính gày gò xanh xao một cách bi thảm và trông hết sức nhàu nhĩ. Một cái tẩu nhỏ bằng thủy tinh đặt nằm trên ngực anh. Vanessa đã may mắn tìm thấy cái tẩu này trên đường phố ở Williámburg vào một dịp nghỉ lễ cuối tuần. Đó là một thứ đạo cụ hoàn hảo mà nó dành cho chàng quý tộc gợi tình và bị tổn thương của mình.
“Tôi sẽ đọc lời thoại nhân vật Natasha. Bạn diễn theo cẩn thận nhé,” nó bảo Marjorie. “Ok, Dan, diễn.”
“Anh có ngủ được chút nào không?” Vanessa đọc lời nàng Natasha và hướng nhìn chăm chăm vào Dan – trong vai chàng quú tộc Andrei.
“Không, anh đã nhìn ngắm em rất lâu rồi. Tận sâu thẳm trong anh, anh biết em sẽ ở đây. Ngoài em ra, không ai có thể mang đến cho anh cảm giác nghỉ ngơi trong sự êm ái thế này… quá ư là dịu dàng êm ái! Anh thấy như đang thả mình trong niềm vui dịu ngọt nào đó.” Dan – trong vai chàng quí tộc Andrei chậm rãi nói.
Vanessa quỳ gối xuống trước đầu ghế của Dan, khuôn mặt nó tỏa ngời một niềm vui sướng đầy vẻ tôn nghiêm.
“Natashan thân thương, anh yêu em quá đỗi! Yêu em hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này!” Dan thở hổn hển, cố gắng để ngồi dậy nhưng lại nằm vật xuống băng ghế như thể đang phải chịu đựng đau đớn lắm.
Cậu đang nói lời yêu với nó! Vanessa chộp lấy cánh tay cậu, khuôn mặt nó đỏ bừng và đầy niềm phấn khích. Nó hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc thần tiên này! Rồi chợt nó nhớ lại thực tại, buông tay Dan ra rồi đứng dậy.
“Bây giờ đến lượt cậu,” nó bảo với Marjorie.
“Được rồi, Kay,” Marjorie nói, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép. Nó tháo cái dây buộc ra khỏi mớ tóc thô, xoăn tít màu đỏ của nó và lấy tay giũ giũ cho tóc xõa ra. Đoạn nó quỳ gối bên cạnh băng ghế Dan đang nằm và cầm lầy tờ kịch bản. “Sẵn sàng chưa?” nó hỏi cậu.
Dan gật đầu.
“Anh có ngủ được chút nào không? Marjorie hỏi, mắt chớp điệu lia lịa và mồm liên tục nhai kẹo cao su.
Dan nhắm tịt mắt và đọc lời thoại của cậu. Nếu không nhắm mắt lại cậu không thể nào diễn xong vai mà không phá lên cười.
Đến khoảng giữa cảnh này, Marjorie còn bắt chước sai bét cách phát âm theo giọng Nga. Thiệt là kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.
Vanessa im lặng chịu đựng, thầm suy nghĩ nó sẽ xử lý bộ phim theo cách nào nếu không có nhân vật Natasha. Trong phút chốc nó bỗng hình dung ra cảnh mình sẽ đi mua một bộ tóc giả và tự đóng vai này luôn và để cho ai đó sẽ thay nó thực hiện phần ghi hình. Nhưng mà đây là một dự án rất quan trọng của nó, nó phải đích thân quay phim mới được chứ.
Bỗng nhiên, có ai đó thúc vào khuỷu tay nó và thỏ thẻ: “Cậu có phiền nếu tớ cũng muốn thử vai sau khi cô bạn kia đóng xong?”
Vanessa quay lại và nhìn thấy Serena van der Woodsen thở hổn hển, vì vừa chạy băng qua công viên, và đang đứng trước mặt nó. Hai má của cô ửng hồng và đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Serena chắc chắn chính là nàng Serena nó đang tìm kiếm, nếu quả thật trên đời này từng có một nàng Natasha như thế.
Dan bật dậy, quên phắt cái vụ đang bị thương và những lời thoại của cậu. Cái tẩu nhỏ rơi lăn tròn trên đất.
“Khoan chứ, tụi mình chưa đóng xong mà,” Marjorie kêu lên. Nó chìa tay trước mặt Dan. “Đoạn này cậu phải hôn vào tay tớ.”
Dan liếc nhìn nó với ánh mắt hờ hững.
“Được thôi” Vanessa bảo với Serena. “Marjorie, nhờ cậu đưa kịch bản cho Serena!”
Serena và Marjorie đổi chỗ cho nhau. Lúc này mất Dan mở to hết sức. Cậu thậm chí còn không chớp mắt một cái.
Và cả hai bắt đầu đọc lời thoại. “Anh đã nhìn ngắm em rất lâu rồi” Dan nói, thả hồn vào từng lời phát ra.
Serena quỳ gối cạnh cậu và nắm lấy tay cậu. Dan tưởng như suýt ngất và cậu thầm biết ơn là đạo diễn đã cho cảnh này cậu nằm trên ghế.
Ối chu choa, thiệt là một cậu chàng dễ rung động.
Cậu đã từng đóng trong nhiều vở kịch nhưng cậu chưa bao giờ cảm nhận được thứ cảm xúc mà người ta gọi là “điện giật” như thế này trước bất kỳ đứa con gái nào. Được trải qua điều này với Serena van der Woodsen thật chẳng khác một cảm giác chết lịm đê mê. Giống như thể cậu và Serena đang chia cùng nhau một luồng hơi thở, đều đặn, nhịp nhàng và hài hòa. Cậu im lặng và sững sờ, trong khi cô rực rỡ tỏa sáng quanh cậu như những chùm pháo hoa nhiều màu sắc.
Serena cũng đắm chìm trong cảm xúc như thế. Lời thoại trong kịch bản quá đẹp và đầy mê đắm, và cái cậu Dan dáng vẻ lùi xùi trước mắt cô diễn vai của cậu quá đạt.
Mình sẽ tham gia vào trò này, cô nghĩ ngợi và khẽ rùng mình. Cô chưa bao giờ thực sự nghĩ ngợi về những điều mà cô muốn làm trong cuộc đời mình, nhưng có lẽ diễn xuất là một thứ rất thích hợp với cô.
Cả hai diễn viên tiếp tục đọc lời thoại lố qua khỏi cần đọc. Cả hai trông như quên luôn là mình đang diễn. Vanessa cau mày. Serena rất tuyệt – cả hai người này diễn với nhau rất tuyệt – nhưng Dan đang mê mẩn con nhỏ. Quả thật là khốn nạn không thể chịu được mà!
Con trai thì đứa nào cũng thế! Vanessa nghĩ bụng, đoạn hắng giọng thật lớn “Rồi. Cám ơn Serena. Cám ơn Dan,” nó vờ nguyệch ngoạc vào cuốn tập cầm trên tay như đang viết dòng nhận xét. “Ngày mai tôi sẽ báo kết quả cho bạn, được chứ? nó bảo với Serena. Cứ mà nằm mơ đi, nó viết thế.
“Đóng phim vui ghê,” Serena nói và mỉm cười với Dan.
Trên chiếc ghế chỗ cậu ngồi, Dan vẫn còn đang mơ màng nhìn cô đắm đuối, chưa thoát ra khỏi đợt sóng cảm xúc.
“Marjorie, ngày mai tôi cũng sẽ báo cho bạn biết kết quả, được chứ?” Vanessa bảo với con bé đầu đỏ.
“Cám ơn rất nhiều vì đã cho tớ thử vai,” Serena ngọt ngào nói và quay đi.
“Hẹn gặp lại sau nhé!,” Dan chào, giọng vẫn đắm đuối.
“Tạm biệt” Marjorie nói, vẫy tay chào cậu và rồi chạy đuổi theo sau Serena.
“Bọn mình tập lại cảnh độc thoại của cậu đi Dan,” Vanessa khẽ gắt giọng. “Tớ muốn quay cảnh đó đầu tiên.”
***
“Cậu đón chuyến tàu số mấy vậy?” Marjorie hỏi Serena khi cả hai đứa đang cùng rảo bước ra khỏi khu công viên.
“À, ừm” Serena trả lời, cô chưa từng bao giờ đón tàu điện ngầm nhưng cũng chẳng chết gì nếu đi cùng với Marjorie “Tớ nghĩ là chiếc số 6.”
“Hả, tớ cũng vậy” Marjorie vui vẻ nói “Tụi mình đi cùng đường nhau đó.”
Đang giờ cao điểm, chuyến tàu điện ngầm nhồi chật ních người. Serena nhận ra mình bị kẹt cứng giữa một người phụ nữ đeo cái túi hiệu Daffy to đùng và một thằng bé béo mũm không có cái gì để vịn vào ngoại trừ chiếc áo khoác của Serena. Marjorie đang vịn vào thanh ray trên đầu hành khách nhưng nó cũng chỉ có thể dùng mấy đầu ngón tay chạm vào thanh sắt và cả người nó cứ bị đùn đẩy về phía sau, giẫm cả lên chân người khác.
“Cậu có nghĩ Dan cực kỳ đẹp trai không?” Marhorie hỏi Serena “Tớ không thể chờ nổi cho đến khi hai đứa được đóng phim chung với nhau. Tớ sẽ phải thường xuyên gặp gỡ cậu ấy mỗi ngày.”
Serena mỉm cười. Hiển nhiên là Marjorie, với một chút buồn bã, sẽ nghĩ rằng Serena sẽ nhận được vai này thôi, bởi vì Serena tuyệt đối chắc chắn rằng cô sẽ nhận được vai này. Cô tin chắc như đinh đóng cột.
Serena tưởng tượng ra cảnh làm quen với Dan. Cô tự hỏi không biết cậu học trường nào. Cậu ấy có đôi mắt sẫm màu, đầy sức ám ảnh, và cậu đọc lời thoại trong phim như thể cậu sống trong thế giới ấy. Cô thích điều đó. Cả hai đứa sẽ phải tập diễn chăm chỉ sau giờ học ở trường. Cô tự hỏi liệu cậu có thích đi chơi với cô không, và cậu ấy thích uống thứ gì.
Chuyến tàu đột ngột dừng lại ở chặng đường số 59 và đường Lexington-Bloomingdale’s. Serena té nhào vào cậu bé phía trước cô.
“Ối ối” thằng bé kêu lên và liếc xéo cô.
“Tớ xuống ở đây rồi” Marjorie nói và chen ra phía cửa “Chia buồn nếu như cậu không được nhận vai nhé. Gặp cậu ngày mai tại trường.”
“Chúc may mắn” Serena gọi với theo. Chuyến tàu đã thưa người một chút, đầu óc cô cứ nghĩ loanh quanh về Dan.
Cô tưởng tượng ra cảnh mình đang ngồi cùng cậu trong một quán nước mờ tối, cùng uống cà phê Ai-len và bàn về văn học Nga. Có vẻ như Dan đọc sách rất nhiều. Cậu có thể cho cô mượn sách để đọc và giúp cô diễn xuất. Có thể hai người còn thậm chí trở thành bạn bè của nhau. Cô hoàn toàn có thể chơi với một người mới mẻ.
Gossipgirl.net
Khuyến cáo: Tất cả những tên thật về nơi chốn, con người và sự kiện đều được thay đổi hoặc viết tắt để đảm bảo khách quan. Cụ thể là tên tớ.
Xin chào các cậu!
Tớ đã từng tham gia vào một vở kịch của câu lạc bộ kịch nói liên trường. Tớ đã nói một câu thoại nổi tiếng: “Núi băng kìa!” Đố các cậu biết tớ đóng trong vở kịch nào? Một trăm người đoán đúng được tặng miễn phí một bức ảnh của anh em nhà Remi.
Mà thôi, chuyện về tớ như thế đủ rồi.
Hình ảnh làm người mẫu đầu tiên của S
Những bức ảnh chụp sẽ được tung ra cuối tuần này. Đó là những tấm áp phích hoàn toàn mới và tuyệt đẹp được trang trí hai bên thành của mấy chiếc xe buýt, trên những chuyến tàu điện ngầm, trên hộp quảng cáo của taxi và còn xuất hiện đầy rẫy trên mạng Internet nữa (kể với các cậu là tớ cũng lên mạng xem rồi). Đó là một bức ảnh tuyệt vời của S – không phải khuôn mặt của cô, nhưng có tên của cô trên đó vì vậy các cậu sẽ nhận ra đó là cô ấy. Xin chúc mừng S với những hình ảnh đầu tiên trong vai trò người mẫu!
Những cảnh trông thấy
B,K và I cả bọn đang ngồi cùng nhau ở quán Ba gã trai để ăn khoai tây chiên, uống sô-cô-la nóng. Những chiếc túi xách hiệu Intermix căng phồng của chúng được đặt dưới gầm bàn. Có phải là bọn con gái này không còn chỗ nào khác để đi? Vậy mà tớ nghĩ là nhóm này ra đường là cứ đến nơi nhậu nhẹt, say xỉn chốn tiệc tùng thôi. Vì thế thấy cảnh này thật thất vọng. Dù vậy, chính mắt tớ thấy B rót một ít rượu brandy vào ly sô-cô-la nóng của nó. Khá lắm cô bé. Tớ cũng nhìn thấy một cô gái đội tóc giả trông quen quen đang đi vô một bệnh viện nổi tiếng về trị bệnh lây truyền qua đường tình dục ở khu trung tâm. Nếu đó chính là S, cô ấy dứt khoát là một ca bệnh khó chịu nhất. À, để phòng trường hợp các cậu thắc mắc tại sao tớ luôn luôn bắt gặp được những chuyện xảy ra ở cái bệnh viện chuyên trị bệnh qua đường tình dục đó thì tớ xin giải thích thêm là tớ thường hay đi làm tóc ở một tiệm rất nổi tiếng, nằm đối diện bệnh viện này, trên cùng một con đường.
Email của các cậu:
H: GNC thân mến,
Cậu có thực sự là một đứa con gái không vậy? Sao cậu giống dạng người giả vờ nói mình là một đứa con gái trong khi kỳ thực lại là một nhà báo già 50 tuổi và chán phèo, không có việc gì hay ho để làm, trừ việc đi hù dọa tụi con nít như tớ. Đồ thảm bại.
-khongtinai
Đ: khongtinai vô cùng thân mến,
Tớ là đứa con gái nhất mà cậu từng ao ước muốn gặp. Và tớ cũng chỉ ở tuổi sắp đi học đại học, sắp được đi bầu cử thôi. Làm sao tớ biết cậu không phải là một lão cay cú 50 tuổi đầy mụn nhọt trên mặt, cảm thấy đầy mặc cảm tội lỗi trước những cô gái ngây thơ trong trắng như tớ đây?
-GNC
H: GNC thân mến,
Tớ thích chuyên mục của cậu quá trời quá đất đi, tớ đã đưa cho bố tớ đọc và bố cũng cực thích luôn!!! Bố tớ có bạn bè làm việc ở tờ Paper, tờ Village Voice và vài tạp chí khác. Đừng có ngạc nhiên nếu chuyên mục của cậu ngày càng có nhiều, thật nhiều người đọc! Tớ hy vọng cậu không thấy phiền nhé!!! Mãi mãi yêu cậu!!!
-Fancuongcuanc
Đ: Phiền ư? Không đời nào. Chuyên mục của tớ luôn sẵn sàng trở nên lớn mạnh. Tớ cũng sẽ trở nên nổi tiếng. Tớ sẽ không còn phải đóng những vai độc thoại dở ẹc trong câu lạc bộ kịch nói của trường nữa. Thậm chí sắp tới đây, cậu sẽ được thấy hình ảnh của tớ trên những chiếc xe buýt.
Tớ chẳng hề sợ chi cả!
Các cậu biết các cậu yêu tớ mà!
GNC
Một kẻ bị hắt hủi
“Ngon quá đi” Serena nói, dán mắt vào những chiếc bánh bích quy đặt trên bàn trong phòng ăn trưa của trường Constance. Bánh quy kem bơ lạc, sô-cô-la, bánh bột yến mạch. Cạnh những chiếc bánh là các ly nhựa rót đầy nước cam hoặc sữa. Một chị phục vụ đang phân chia mấy chiếc bánh, để đảm bảo mỗi cô gái chỉ được ăn hai chiếc thôi. Lúc này là giờ ra chơi. Hàng ngày, trường Constance dành cho các cô gái của mình khoảng 20 phút ra chơi sau tiết học thứ hai, khối lớp nào cũng được nghỉ như thế.
Khi chị phục vụ quay đầu đi, Serena chộp lấy sáu cái bánh kem bơ lạc và chuồn tức khắc để ăn ngấu nghiến. Rõ ràng kiểu này thì không phải là bữa ăn sáng lành mạnh nhưng cô không thể nào cưỡng lại được. Tối hôm trước cô đã thức rất khuya để đọc bộ Chiến tranh và hòa bình bìa bọc da dày cộp của bố cô để chuẩn bị thật tốt cho việc vào vai trong bộ phim của Vanessa.
Ối chu choa, cuốn Chiến tranh và Hòa bình nó dài như thể là có đến hai triệu trang vậy. Sao chưa nghe cuốn cẩm nang học đường CliffsNotes đề cập đến vậy ta?
Serena nhìn thấy Vanessa vẫn mặc chiếc áo cổ lọ màu đen như lệ thường và trông có vẻ đang chán nản, vừa bước ra khỏi quầy bếp của quán ăn với tách trà cầm trên tay. Serena cầm một chiếc bánh vẫy vẫy con nhỏ, và Serena tiến đến.
“Xin chào!,” Serena vui vẻ nói “Có kết quả chưa cậu nhỉ?”
Vanessa hớp một ngụm trà. Tối qua nó đã thức quá nửa đêm chỉ để cố suy nghĩ xem sẽ chọn ai giữa Serena và Marjorie vào vai diễn. Nhưng nó không thể nào xóa được khỏi ánh mắt đắm đuối trên khuôn mặt của Dan khi cậu đọc kịch bản với Serena. Và dù cho Serena có xuất sắc như thế nào thì nó không bao giờ muốn thấy ánh mắt ấy xuất hiện trên mặt Dan một lần nữa. Hiển nhiên là nó cũng không muốn ghi cái cảnh ấy vào phim của mình.
“Thật ra là có kết quả rồi. Tôi chưa kịp nói với Marjorie nữa,” Vanessa bình tĩnh đáp “nhưng tôi quyết định chọn bạn ấy vào vai diễn.”
Serena làm rơi chiếc bánh quy cô đang ăn dở xuống sàn nhà và bật lên thảng thốt “Hả!”
“Vâng” Vanessa nói, đầu óc rối bời để suy nghĩ tìm ra lý do chính đáng tại sao nó lại chọn Marjorie trong khi Serena rõ mười mươi là hoàn hảo để nhận vai. “Nét diễn của Marjorie thô mộc và ngây thơ. Đó là điều tôi đang tìm kiếm. Dan và tôi nghĩ rằng màn trình diễn của bạn có một chút gì…à…ừm… phô quá.”
“Hả” Serena lại bật kêu lên. Cô không thể nào tin được điều đó. Cả Dan cũng loại cô ra luôn à? Vậy mà cô cứ nghĩ hai đứa sắp sửa có thể kết bạn với nhau rồi cơ chứ.
“Tôi cũng lấy làm tiếc” Vanessa nói, cảm thấy có một chút tội lỗi. Nó biết là nó không nên lôi Dan vào vụ này, cậu thậm chí không biết Serena đã bị loại ra. Nhưng thông báo kiểu như thế thì có vẻ chuyên nghiệp hơn. Nghe không có vẻ như nó đang chống lại Serena vì lý do cá nhân, không chút nào cả. Rõ ràng đấy là một quyết định khắt khe mang tính công việc. “Dù vậy cậu là một nữ diễn viên rất giỏi” nó nói thêm “Đừng nản chí nhé.”
“Cám ơn” Serena đáp lời. Giờ sẽ không còn cảnh cô đi chơi cùng Dan, cùng tập dượt mấy đoạn hội thoại trong kịch bản như cô tưởng tượng. Và cô sẽ phải ăn nói làm sao với bà giáo Glos đây chứ? Đến giờ cô vẫn chưa tham gia bất kỳ một hoạt động ngoại khóa nào và sẽ không có một trường đại học tử tế nào muốn nhận cô vào.
Vanessa bỏ đi tìm Marjorie để báo cho con bé biết về cái tin tốt lành. Nó sẽ phải thay đổi hoàn toàn bộ phim bởi bây giờ Marjorie là “ngôi sao” của nó. Có lẽ sẽ đổi thành phim hài cũng nên. Nhưng dù sao, ít ra, nó cũng đã tự cứu mình ra khỏi cái viễn cảnh của bộ phim Tình yêu bất tận trong công viên khi ánh chiều buông do nàng Serena van der Woodsen và chàng trai Daniel Humphrey đóng với nhau. Nghĩ đến đã thấy phát ớn luôn!
Serena đứng lặng ở một góc quán ăn. Mấy chiếc bánh quy còn lại vỡ vụn trong tay cô. Kịch Cuốn theo chiều gió hoàn toàn là thứ nhạt phèo còn cô thì lại quá phô để đóng trong phim Chiến tranh và hòa bình. Vậy cô còn có thể làm gì khác nữa? Cô lại gặm móng tay và đang suy nghĩ miên man.
Có lẽ cô nên tự mình làm một bộ phim. Blair sẽ tham gia bộ phim còn cô sẽ hỗ trợ. Khi hai đứa còn nhỏ, hai đứa luôn bàn luận về vụ làm ra những bộ phim. Blair luôn muốn trở thành một ngôi sao, được diện những bộ cánh tuyệt vời của hãng Givendy giống như minh tinh Audrey Hepburn, ngoại trừ việc Blair thích đồ của hàng Fendi hơn. Và Serena luôn nói là muốn đạo diễn phim do Blair đóng. Cô sẽ mặc chiếc quần bằng vải lanh nhẹ, tha hồ phét lác quá một cái loa và được ngồi trên một chiếc ghế có ghi dòng chữ “Đạo diễn” trên đó.
Đây quả thật là cơ hội dành cho tụi nó.
“Blair”, Serena gần như muốn thét toáng lên khi cô nhìn thấy Blair đứng cạnh bàn đặt sữa. Cô chạy vội đến bên bạn, rối cả lên vì ý tưởng tuyệt vời vừa lóe trong đầu mình. “Tớ cần cậu giúp” Serena nói, lắc mạnh cánh tay của Blair.
Blair đứng im phắc cho đến khi Serena bỏ tay ra.
“Xin lỗi cậu,” Serena nói “Nghe nè, tớ muốn làm một bộ phim và tớ nghĩ là cậu có thể giúp tớ, cậu biết đấy, giúp tớ mấy cái vụ quay phim và nhiều thứ khác vì cậu có học về phim mà.”
Blair liếc nhìn Kati và Isabel, hai đứa này đang đứng sau nó, im thin thít và hớp từng ngụm sữa. Đoạn nó quay lại nhìn Serena mỉm cười và lắc đầu “Xin lỗi tớ không tham gia được” nó nói “Hôm nào tan lớp tớ cũng có hoạt động ngoại khóa. Tớ không có đủ thời gian để tham gia thêm.”
“Ô, thôi đi mà. Blair” Serena nói, chộp lấy bàn tay của Blair. “Cậu nhớ không, chúng ta luôn muốn làm phim mà. Cậu muốn trở thành Audrey Hepburn mà.”
Blair gỡ tay cô bạn ra và khoanh tay trước ngực, rồi lại liếc sang Isabel và Kati.
“Cậu đừng có lo lắng, tớ sẽ làm hết mọi việc” Serena nói thêm, giọng lưỡng lự “Tất cả mọi việc mà cậu cần làm là chỉ bảo cho tớ cách sử dụng máy quay phim như thế nào, bày đặt ánh sáng và các thứ khác ra sao mà thôi.”
“Tớ không tham gia được mà,” nó cương quyết “Xin lỗi cậu.”
Serena mím chặt để môi không run bật lên. Hai mắt cô trông như càng ngày càng to hơn và trở nên đỏ nhừ.
Blair đã nhiều lần nhìn thấy những lần chấn động cảm xúc như thế này ở Serena vào ngày xưa, khi hai đứa quấn quýt bên nhau. Có một lần, khi hai đứa lên 8 tuổi, chúng đã đi bộ 3 dặm từ căn nhà ở vùng quê của Serena xuống thị trấn ở Ridgefield để mua kem ốc quế dâu cao ba tầng có sô-cô-la phủ bên trên. Cô bé cúi xuống vuốt ve một con chó được cột phía ngoài tiệm kem. Ba viên kem đổ ụp xuống đất. Đôi mắt Serena trợn to lên và khuôn mặt trông như sắp phát ban sởi đến nơi. Nước mắt cứ chực trào lăn tròn xuống má cô bé và khi Blair sắp sửa phải đến bên cạnh bạn để chia cho con bé que kem của mình thì người chủ tiệm đã đi ra mang theo một que kem mới.
Cảnh Serena đang sắp sửa bật khóc đến nơi chạm đến lòng trắc ẩn sâu thẳm trong Blair. Nó giống như một cơn bộc phát cảm xúc hoàn toàn vô tình.
“Ừm. Nhưng bọn mình sẽ đi chơi vào thứ sáu này.” nó bảo với Serena “Chè chén gì đó đến 8 giờ tại quầy bar Tribeca Star nếu cậu muốn tham gia.”
Serena hít một hơi thật sâu và gật đầu “Giống như ngày xưa há!” cô nói, cố nuốt nước mắt vào trong và ráng nặn ra một nụ cười.
“Đúng rồi” Blair đáp.
Nó ghi chú vào cái máy PalmPilot thông minh của mình để nhớ báo cho Nate biết là tụi nó sẽ không cùng đi chơi vào ngày thứ sáu mà thay vào đó là nó đi với Serena. Kế hoạch mới của Blair là đi với Serena nốc vài thứ gì đấy tại quán Tribeco Star, rồi hai đứa chia tay sớm, rồi Blair về nhà, thắp nến khắp phòng mình, tắm rửa và nằm chờ Nate đến. Và rồi cả hai đứa sẽ làm tình suốt đêm trong tiếng nhạc lãng mạn. Nó đã tậu được một đĩa CD có giai điệu gợi tình để bật lên khi hai đứa làm chuyện đó.
Ngay cả những cô gái con nhà danh giá nhất cũng phải viện đến những thứ tồi tệ kiểu như bật đĩa CD khi chúng sắp đánh mất trinh tiết.
Chuông tan học reo lên và các cô gái từ lớp học túa ra các hướng. Blair đi vào lớp học Nâng cao buổi trưa, còn Serena thì đi đến lớp học cũ, đơn điệu về cách làm phô mai Mỹ hiệu Kraft.
Serena không thể nào tin được rằng chỉ trong vòng 10 phút vừa rồi cô đã bị người khác cự tuyệt hai lần. Và khi cô lấy mấy cuốn sách trong tủ đựng đồ riêng của mình ra, cô cố gắng nghĩ đến một kế hoạch hành động hoàn toàn mới. Cô không bao giờ có ý định bỏ cuộc.
Ảnh của cô nằm bên hông những chiếc xe buýt không thể trở thành vô dụng.
@by txiuqw4