Kim Ngọc Mãn ĐườngChương 3
Mưa phùn mênh mông, chốn kinh thành phồn hoa càng thêm ý thơ. Trên đường cái, ngẫu nhiên có mấy người miễn cưỡng khen rồi lại vội vàng quay lại, sau đó lại bị tiếng mưa rơi bao phủ át đi thanh âm khác.
Tiểu Hồng ra khỏi Đông Chức Phường, một tay ôm cẩm y bào lông cừu, một tay cầm ô, vội vàng chạy về Thiên Hương Lâu. Thời điểm qua cầu, một chiếc xe ngữa vội vã chạy vọt qua. Nàng hướng một bên né tránh, dưới chân không đứng vững, liền ngã xuống sông lý lạnh băng. Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. “A... cô lỗ lỗ... cô lỗ lỗ...”
Vừa mới phát ra một tiếng thét kinh hãi, nước sông liền tiến vào miệng của nàng, tháng mười nước sông rét lạnh thấu tâm, lạnh đến nàng không thể giãy dụa, chốc lát tay chân lạnh lẽo dần dần cứng ngắc lại. Tiểu Hồng tâm hoảng, một cái bàn tay to rẽ nước mà đến, nắm lấy xiêm y của nàng, kéo nàng bơi đi lên. Nàng lạnh đến phát run, miệng nhỏ rên rên, khụ khụ mấy tiếng, sau một lúc lâu vẫn không biệt chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy trước mắt mơ hồ có bóng người. Nàng run run đẩy tóc ướt đẫm ra liền thấy rõ một thân ảnh cao lớn
Người cứu nàng là Nghiêm gia Cảnh Võ. Hai cái chủ tử đấu nhiều như vậy năm, nàng đối Cảnh Võ là thập phần quen thuộc. Lúc trước, nàng rất sợ người nam nhân lãnh khốc này, nghĩ đến hắn nghiêm khắc vô tình, mỗi khi vô tình gặp hắn liền tránh xa. Vài năm nay nàng mới biết được hắn là ít nói,chứ không hề tàn khốc, có mấy lần nàng thậm chí thấy hắn cứu trợ một tiểu khất cái trong kinh thành. “Cảnh,... Ca... Cảnh...” Tiểu Hồng thử mở miệng hỏi, lại lạnh đến răng run run, mún nói cũng không được. “Lạnh lắm sao?” “Lạnh..lạnh..lạnh...”
Thân mình nàng mỏng manh, tự nhiên không chịu nổi nước sông lạnh như băng, khí lạnh tiến nhập vào xiêm y, làm cho nàng lạnh đến gân cốt phát đau. Cảnh Võ nhìn thấy cẩm bố trong tay nàng, bên trên thêu chữ Đông Chức Phường, biết là đồ của Tiền Kim Kim, một đôi mạy rậm chợt nhíu lại. Nữ nhân ngốc thật, đem quần áo chủ nhân còn quan trọng hơn tính mạng bản thân, đã ngã xuống sông, còn không biết vứt bỏ gánh nặng mà cầu cứu, ngược lại còn ôm thật chặt, kiên quyết không chịu buông ra, nếu không phải hắn trùng hợp đi qua, khẳng định nàng đã muốn chết đuối ở dưới sông.
Cảnh Võ khoát hai tay lên bả vai run run của nàng, vận nội lực đẩy nhiệt năng vào cơ thể làm ấm kinh mạch cho nàng, tạm thời xua đi rét lạnh. Nhiệt năng trong cơ thể làm cho nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn từ xanh tím chuyển thàng trắng bệch, lại dần dần hồng nhuận trở lại, hài hàm răng trắng không còn khua lập cập nữa. “Đỡ rồi chứ?” Hắn trầm giọng mở miệng. “Ân.” Tiểu Hồng liều mình gật đầu, tóc ẩm ướt không ngừng nhỏ giọt, trông đáng thương giống con chó nhỏ rơi xuống nước. Cảnh Võ không nói được một lời, ôm lất Tiểu Hồng ướt át ngượng ngùng, dọc b6n sống đi đến của hàng của Nghiêm gia. “Cảnh..Cảnh... Cảnh gia...”
Nàng lại bắt đầu lắp bắp, bất quá không phải bởi vì rét lạnh, mà là bởi vì xấu hổ. Nam nữ thụ thụ bất thân, Cảnh gia ôm nàng như vậy, thật sự không thỏa đáng. Nhưng mà toàn thân nàng ướt đẫm, xiêm y đẫm nước, căn bản là không thể động đậy, mà than mình Cảnh Võ lại ấm như vậy, dựa vào hắn giống như dựa vào lò sưởi ấm áp vậy... Cảnh Võ bước đi như bay, bước vào bên trong cửa hàng, đem nàng giao cho quản sự, hai mắ đăm chiêu. “Tìm bộ quần áo cho nàng thay.”
Hắn lời ít mà ý nhiều, công đạo xong liền xoay người muốn đi. “Cảnh gia...” Tiểu Hồng vội vàng mở miện Hắn ở trước cửa dừng lại cước bộ, quay đầu, mặt vẫn lạnh lùng. Nàng còn ôm cái kia cẩm bố gánh nặng, ký xấu hổ lại thẹn thùng, mặt hồng nhuận nhuận, một bên giọt thủy, một bên nhỏ giọng nói lời cảm tạ. “Ách, đa tạ Cảnh gia ân cứu mạng.”
Con ngươi đen như ngọc yên lặng nhìn nàng. Sau một lúc lâu, Cảnh Võ mới gật đầu, trầm mặc xoay người rời đi, thân ảnh cao lớn ở trong mưa càng lúc càng xa. Nàng đứng bên cửa, hồng nhuận trên mặt chưa tan, nhìn theo bóng dáng hắn, thẳng đến kia thân ảnh biến mất, hoàn toàn nhìn không thấy mới thôi. *** Trời thu gió lạnh. Lá cây vì thời tiết mà chuyển hồng, rồi theo gió rơi xuống đất. Tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa Tiền phủ, nhìn thấy xe ngựa quên thuộc của Nghiêm phủ, thủ vệ gia đinh rất nhanh tiến ra đón. Nghiêm Diệu Ngọc đi xuống xe, không chờ hạ nhân đuổi kịp, liền tự mình bước vào cửa. Hạ nhân hài nhà đã tập thành thói quen, tiếp đón lẫn nhau, chỉ có Cảnh Võ nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp, còn lại chính là Giáp, Ất, Bính, Đinh còn chưa tỉnh ngủ.
Bốn nha đầu còn buồn ngủ, khoan thai xuống xe ngựa mới cầm trúc giỏ trúc đuổi theo cước bộ chủ tử. Xuyên qua đình viện, Nghiêm Diệu Ngọc đi qua hành lang gấp khúc, hành lang gấp khúc như mê cung khắp lâm viên, dẫn đến một cái ao có cầu bắc ngang. Qua cầu, lại đi qua mấy cái sân, hắn mới nhìn thấy Kim Kim ở tại Trân Châu các. Trân Châu các xa hoa, quý khí bức người. Ngoài cửa bằng đồng, sa trướng hồng mềm mại, dưới chân là thảm lót đỏ thẫm. Nghiêm Diệu Ngọc bước vào cửa, Cảnh Võ theo thói quen tính đứng ở ngoài, bốn nha đầu sau mới đến, lại tham ấm theo đi vào, lui ở trong góc, nắm chắc thời gian lại trộm ngủ một hồi. “Nghiêm công tử sớm.” Tiểu Hồng nhìn thấy hắn đến, lập tức phúc thân nghênh đón. Hắn gật đầu.“Nàng ở bên trong?”
“Đúng vậy, đại cô nương sáng sớm đã tỉnh, ăn một chén cháo, lúc này đang nghỉ ngơi.” Tiền Phủ trời gió mát mẻ, Kim Kim không có mặc ấm, ở trong kinh thành tuần tra tình hình các cửa hàng, sau hồi phủ thì bắt đầu ho nhẹ. Tiểu Hồng khuyên nàng nghỉ tạm, nàng không nghe, vừa ho vừa làm việc nên nhiễm phong hàn, đến hôm qua rốt cục chống đỡ không được, bệnh nằm liệt giường, vô lực đứng dậy. Nghiêm Diệu Ngọc nghe được tin tức, không hề do dự, tự mình đến Tiền phủ thăm bệnh. “Trong này là thuốc trân phẩm dung để bổ khí, đem đi sắc cho nàng uống.”
Hắn chỉ vào giỏ trúc trên tay Giáp, Ất, Bính, Đinh, phân phó từng thứ một.“Mặt khác, đây là áo da biên cương, nhớ rõ cấp nàng mặc nàng thêm xiêm y.” “Đa tạ Nghiêm công tử.” Nàng nhận lấy giỏ trúc, gật đầu cảm ơn. “Biết nên xử lý như thế nào?” “Đúng vậy, như cũ xử lý, vô luận là chén thuốc hay áo da, cũng sẽ không để đại cô nương biết là Nghiêm công tử tặng.” Nàng mỉm cười, sớm hiểu được đây là an bài tốt nhất. “Nàng uống thuốc rồi sao?”
“Vừa mới uống, nhưng là...” Tiểu Hồng muốn nói lại thôi, cười khổ nhìn khuê các yên tĩnh không tiếng động. “Ta đã biết.” Nghiêm Diệu Ngọc nói đơn giản, khóe miệng khẽ nhếch, hơi hơi vuốt cằm, thân hình cao lớn xuyên qua màn che, đi vào nội thất. Trân Châu Các, bên cửa sổ tinh xảo, mỹ nhân đang nằm. Kim Kim nằm nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trái xoan, làn mi tinh tế, trông ôn nhu mảnh mai. Tóc dài của nàng rối tung như nước như tơ, theo động tác bất giác của nàng mà đong đưa, sa y trên ngươi hơi mở ra, lộ ra bờ vai thuỷ nộn.
Nghiêm Diệu Ngọc không tiếng động đi đến bên giường, phát hiện cho dù đang ngủ, tay nhỏ bé của nàng như cũ nắm chặt một quyển thương sách (sách về kinh thương). “Thật đúng là vật nhỏ mạnh mẽ.” Miệng hắn giác nhếch lên, lấy bản thương sách ra, ở bên giường ngồi xuống, thay nàng kéo lại vạt áo. Lòng bàn tay trống không, Kim Kim trong mộng khẽ nhíu mày, tay nhỏ bé quơ qua sờ soạng trên giường. Nghiêm Diệu Ngọc không tiếng động cười yếu ớt, không đi lấy thương sách, ngược lại đứa tay qua tuỳ ý để nàng nắm.
Tay nàng rất nhỏ, thực mềm, nhu nhược không có xương, giống như chỉ cần nám chặt thì tan ra. Hắn ngóng nhìn thiếu nữ đang ngủ say, trong lúc nhất thời cơ hồ đã quên, lúc thanh tỉnh thì nàng có bao nhiêu sao ương ngạnh vô lý. Hắn cúi đầu xuống, bạc môi đặt trên trán nàng một nụ hôn, nắm chắc thời gian quý giá lúc nàng không thể tức giận hay giận dỗi. (Diệp: vâng vâng, lúc ngủ đố ai làm gì dk anh ạ =.=!) Con ngươi thâm u, trong một khắc không tự giác trở nên nhu hòa. Lư hương trên bàn thản nhiết toát ra hương thơm, trong phòng hô hấp của Kim Kim khẽ biến, mãy liễu của nàng nhíu lại, không biết là mơ cái gì... “Nghiêm Diệu Ngọc!”
Kim Kim thét chói tai tỉnh lại, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Thật đáng sợ!Nàng mơ thấy cuộc tỉ thí mười năm trước, nàng thua rối tinh rối mù, suốt ba tháng, mỗi người đều bàn tán, đem nàng ra mà nói chuyện phiếm lúc nhàn hạ. Mà tên vô lại đáng giận kia lại còn cười tới gần nàng, uy hiếp nàng khộng được để lộ chuyện kia... (mời xem lại^_^) “Ta ở trong này.” Tiếng nói nam tính ôn nhu ở gần đó truyền đến, bàn tay thô ráp thay nàng lau đi mồ hôi trên trán.“Như thế nào, ngươi mơ thấy ta sao?” Thanh âm kia lại hỏi.
Kim Kim hoàn toàn tỉnh, vội vàng quay đầu liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú vốn trong mộng lại gần trong gang tấc, lửa giận càng mạnh, theo phản xạ hô to. “Ngươi, vô lại!” Tiếng hét tức giận chói tai đột nhiên vang lên, truyền đến từng góc gách Tiền phủ, nô bộc đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo nhún vai, lộ ra tươi cười hiểu biết, cúi đầu tiếp tục công tác.
A, nghe tiếng hét của Đại cô nương rõ chói tai, chắc là Nghiêm công tử đến đây! Nhiều năm “Giao tình”, làm cho Nghiêm Diệu Ngọc quá rõ tính xấu của nàng. Hắn phản ứng nhanh chóng, đại chưởng duỗi ra, dễ dàng tiếp được phấn quyền đánh qua của nàng. “Đã mười năm rồi, ngươi còn nhớ cái việc nhỏ này sao?” Hắn thở dài một hơi, hạ xuống thương sách trong tay. “Việc nhỏ? Điều này sao gọi là việc nhỏ?!” Nếu là tại nàng tính toán không kĩ, thì thua trận cũng là chuyện thường thôi, nhưng mà từ đầu tới đuôi, mọi chuyện với hắn cũng chỉ là đùa giỡn...
Nghiêm Diệu Ngọc cười nhẹ, ôn tồn trấn an, kiên nhẫn nói.“Hảo, như vậy, vì ngươi, ta nguyện ý thông cáo thiên hạ, nói cho toàn kinh thành, trậ tỷ thí lúc trước là do ta phá hư, người thắng thật sự chính là người, vậy được rồi chứ?” Được? Được cái quỷ? Nàng giận trừng mắt hắn, bụng đầy phẫn nộ chưa giảm, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Đây là chuyện nàng luôn buồn bực.
Nghiêm Diệu Ngọc ngụy trang quá mức hoàn hảo, mọi người đều bị hắn lừa mười năm, luôn khen hắn là người nhân hậu, xem hắn là thánh nhân chuyển thế, tuyệt đối không tin hắn có làm nửa điểm chuyện xấu. Như vậy, nay cho dù hắn có thẳng thắn trước mặt mọi người công bố sự thật, nói năm đó hắn sự dụng phương pháp ti tiện mà thắng, mọi người tuyệt đối sẽ không tin, nói không chừng còn hoài nghi là nàng ức hiếp hắn, làm cho hắn bị ủy khuất!
(Diệp: xong, anh giả nai quá mức thành công =.=) Người này biến hoá khôn lường, trước mặt người khác thì nho nhã lễ độ, sau lưng thì trở mặt luôn tìm cách trêu chọc nàng nổi trận lôi đình. Người bên ngoài chỉ nhìn thấy nàng tính khí hỏa bạo, nghĩ nàng ỷ thế hiếp người, lại không biết rằng nàng là bị tên nam nhân ác liệt này khi dễ đến thảm. Xem nàng chu môi đỏ mọng, bộ dáng nén giận, Nghiêm Diệu Ngọc lại lần nữa thở dài một hơi.
“Ta là nói thật, chỉ cần ngươi cao hứng, ta dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ.” Hắn nói thật, khuôn mặt tuấn tú hiện ra nụ cười ôn nhu. “Lời ngon tiếng ngọt này, đi mà nói với nữ nhân khác đi!” “Lời ngon tiếng ngọt của ta, chỉ để dành cho một người nữ nhân duy nhất.” “Ngươi có ý đồ gì?” Nàng vẫn không tin, phẫn nộ trên mặt dần chuyển thành hoài nghi, trừng mắt nhìn hắn. Nam nhân này tâm sâu như biển, làm việc niến hoá khôn lường, nhất cử nhất động luôn dụng tâm kín đáo. Đánh chết nàng cũng không tin, tên gian trá giảo hoạt này sẽ vì niềm vui của nàng, liền dễ dàng vứt bỏ hình tượng kinh doanh nhiều năm mà nói cho mọi người biết, hắn thực chất là một cái hồ ly ti tiện. Biểu tình cảnh giác kia, làm cho ý cười trên môi hắn trở nên có chút sầu não.
“Ta chỉ là muốn đối tốt với ngươi, chẳng lẽ cũng không được?” Xem ra, mười năm trước, hắn thật sự đả kích nàng. Chuyện tới nay, hết thảy đều chỉ có thể nói là hắn gieo gió gặt bão, vô luận hắn nói cái gì, làm cái gì, tiểu nữ nhân này cũng không chịu tin, ngược lại luôn có ý nghĩ tiêu cực. “Ai thèm ngươi đối tốt.” Nàng lạnh lùng cự tuyệt, không phát hiện hắn không bình thường, ngược lại tay nhỏ bé đẩy, muốn đem nam nhân chướng mắt này đẩy xuống giường đi.“Mặt khác, nếu không có việc gì, phiền toái ngài mau ly khai.” Nàng không khách khí hạ lệnh trục khách.
Chỉ tiếc, hắn da mặt dày, thân mình to lớn không những không rời đi, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay to giương lên, đem cơ thể nhỏ bé của nàng kéo vào trong lòng. Một lực lớn mạnh xông tới khiến Kim Kim không thể phản kháng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bắt nép vào khôn ngực rộng lớn của hắn, tức giận không thể nén, nàng vung ra quyền, muốn hắn buông tay. “Uy, buông tay, Nghiêm Diệu Ngọc ngươi...”
Nàng đánh loạn liên hồi, nhưng hắn da thịt kiên cường, ngực cứng rắn như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không đem giãy dụa của nàng để ở trong mắt, ngược lại hai tay nàng lại đau. “Kim Nhi, nhỏ giọng xuo16ng đi, lại ầm ỹ thì chỉ sợ sẽ khiến cho người bên ngoài chú ý. Nếu có người xông tới, nhìn thấy ngươi và ta ôm nhau giống bánh bột mì nửa nằm ở trên giường, truyền ra ngoài chẳng phải là hỏng đến danh tiết của người hay sao?” Hắn hảo tâm nhắc nhở.
“Danh tiết của ta? Ngươi có khi nào để ý đến danh tiết của ta hả?” Nàng đánh càng dùng sức, muốn đánh hắn cho hả giận. Mười năm nay, hắn cũng không buông tha cơ hội khi dễ nàng, nàng bị hắn lừa đi, trộm đi, đoạt đi bao nhiêu nụ hôn đến tính cũng không xuể! (Diệp: ách o_O) “Dù sao cũng không có người phát hiện?” Nghiêm Diệu Ngọc cúi xuống khuôn mặt tuấn tú, ở bên tai nàng cười khẽ. Đây là tính toàn của hắn, không có người phát hiện, hắn có làm đủ loại hành vi ác liệt cũng không sao. “Ngươi thật vô lại! Ngươi... ngươi... khụ.. khụ... khụ...”
Lúc trước nhiễm phong hàn, thân thể suy yếu, lúc này lại mắng quá mức kích động, nàng nhất thời nghẹt thở, lập tức ho. Đại chưởng ngăm đen rán chắc khẻ vuốt tấm lưng mảnh khảnh của nàng, nàng thuận khí. Cách hắn vuốt ve nhẹ nhàng chậm chạp lại ôn nhu, như là vuốt trân bảo của hắn. “Bình tĩnh chút, cẩn thận đừng tức giận mà hỏng thân mình, nếu không ta sẽ đau lòng.” Nghiêm Diệu Ngọc nói mà mặt không đỏ, khí không suyễn, nàng lại nghe đế mặt đỏ bừng.“Đau lòng ta? Ta có phải biểu muột non nớt mềm mại của ngươi mà đáng để ngươi đau lòng?”
“Ngươi đang ghen?” Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú, con ngươi đen như lửa thiêu đốt, tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng quay sang vuốt tóc, không chịu đối mặt với con ngươi có thể xuyên thấu long người của hắn. “Ai thèm ăn dấm chua của ngươi?” Nàng không ngừng giãy dụa, lại phát hiện kiềm chế của hắn nhìn như ôn nhu, kỳ thật là ôm chặt giãy không ra.“Trâu già gặm cỏ non, đều đã ba mươi, lại tính đi trêu chọc tiểu cô nương, ngươi đúng là không biết xấu hổ?” Nghiêm Diệu Ngọc nhếch mày, thực lễ phép hỏi. “Ý của ngươi là nói, ngươi và ta có vẻ xứng đôi hơn sao?” “Ai nói với ngươi.” Nàng mặt càng hồng, hồ ngôn loạn ngữ.“
Cho nam nhân có chết sạch, ta cũng không gả cho ngươi!” Con ngươi đen nhíu lại, đại chưởng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giữ chặt cằm nhỏ của nàng. “Kim Nhi, không cần nói quá sớm a!” Hắn cười, ý cười ôn nhu thường ngày nay giảm mất nửa phần, giờ phút này ánh mắt hắn lại mang theo một cỗ tà khí, không giống chính nhân quân tử mà lại như đạo tặc.
Tươi cười kia làm cho nàng run sợ. Nàng rất hiểu hắn, biết nam nhân này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn... (Diệp: trời sinh một cặp _ __!) Lông tơ sau gáy căng thẳng nổ lên, Kim Kim cắn môi đỏ mọng, không tính tranh cãi. “Ta mệtchết được, muốn nghỉ ngơi, có thể mời ngươi đi ra ngoài?” Nàng cũng học ngoan, cứng rắn không được liền chuyển mềm. “Không được.” Đáng tiếc, hắn cứng mềm cũng không ăn. “Đáng chết, ngươi rốt cuộc là muốn muốn...” Cơn tức của nàng lại muốn bốc lên đây! Ngón tay thon dài điểm trụ môi nàng, ngăn lại không cho nàng thao thao bất tuyệt tức giận mắng.“Muốn ta đi cũng được, ngươi trước đem thuốc uống hết, ta mới đi.” “Không cần?” Hắn không phải đại phu, cũng không phải cha mẹ nàng, dựa vào cái gì mà ép? (Diệp: à thì, là phu quân tương lai của tỷ đó ^o^) “Ngươi không ngoan ngoãn uống thuốc, hay là ta dùng miệng uy ngươi uống?” lời nói tuy rằng khó tin, nhưng là chuyện có thể chiếm tiện nghi, hắn tuyệt đối nói được thì làm được. Kim Kim ảo não trừng mắt hắn, lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan. Vừa không muốn cho hắn chiếm tiện nghi, lại không muốn uống chén thuốc doạ người kia.
“Làm sao vậy? Đường đường Tiền gia đại cô nương,trong kinh thành nổi tiếng gần xa Tiền Kim Kim, chẳng lẽ lại sợ khổ a?” mặt hắn tươi cười, ý định kích nàng. “Ai nói, ta...” Nàng quật cường nâng cằm lên, vì sĩ diện thuận miệng bịa cái lý do.“Nó lạnh.” Nghiêm Diệu Ngọc nhếch mày, mở miệng kêu. “Tiểu Hồng.” Vừa dứt lời, tầng tầng sa trướng trong khuê các được vén lên, Tiểu Hồng bưng một chén thuốc ấm đã sớm chuẩn bị, thật cẩn thận tiêu sái tiến vào. “Tiểu Hồng, ngươi...” Kim Kim không dám tin, không nghĩ tới ngay cả nha hoàn trung thành nhất của mình cũng phản chiến. Tiểu Hồng đặt chén thuốc xuống, làm bộ không phát hiện biểu tình tức giận của chủ tử, cũng làm bộ không thấy tư thế không hợp lễ giáo của cả hai trên giường, đem chén thuốc đặt ở trên bàn, sau đó lòng bàn chân như bôi mỡ mà chạy nhanh ra ngoài. “Tiểu Hồng!”
Phía sau truyền đến tiếng thét ảo não chói tai. Nha, không có nghe thấy, không có nghe thấy, nàng cái gì cũng chưa nghe thấy... Nàng tự lẩm bẩm, dùng ngón trỏ che lại hai tai, ba bước thành hai bước chạy về phòng khách, làm bộ chính mình cái gì cũng chưa nghe thấy. Ai, không có biện pháp, đại cô nương tuy rằng tài trí hơn người, có thể nói không gì làm không được, miệng lưỡi khéo léo có thể làm cho nam nhân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng cũng có nhược điểm không muốn ai biết. Nhất là việc uống thuốc, cho dù bỏ them mật ong nàng cũng không chịu uống, mỗi lần bênh đều phải tốn chút thời gian ép nàng uống thuốc.
Chính là, nếu không uống thuốc thì sao có thề lành bệnh? Tiểu Hồng biết, chỉ có Nghiêm công tử trị được Đại cô nương, mỗi gập tình huống này, nàng đều kiên trì làm phản đồ, tạm thời thực xin lỗi Đại cô nương. Chén thuốc ấm áp bị đưa đến trước mặt Kim Kim, nàng ngửi thấy hương vị đắng chát, cổ họng liền cảm thấy khó chịu. “Đây là bát thuốc nóng.” Nghiêm Diệu Ngọc ung dung nói. Nam nhân này thích xem nàng chịu khổ! “Rất nóng.” Nàng không ngừng lui về sau, cố gắng giãy dụa. Hắn không bức bách, ngược lại buông lỏng bàn tay to đang kiềm sau lưng nàng, chậm rãi cầm lấy cái thìa, múc lấy một muỗng thuốc đen như mực, thổi cho nguội, đưa đến bên miệng nàng. “Nha, không nóng.” Hắn nhẹ giọng mở miệng, thanh âm cùng ánh mắt đều hảo ôn nhu. Bộ dáng hắn cúi đầu vì nàng thổi nguội chén thuốc, ánh mắt, bạc môi, tư thái, đều khiến lòng nàng ngũ vị tạp trần, rõ ràng buồn bực hắn bá đạo, lại cảm thấy có chút ấm ngọt.
“Nếu không uống, ta cũng muốn đút cho ngươi.” Nghiêm Diệu Ngọc dùng giọng nói ôn nhu uy hiếp. Hảo hán không sợ khổ. Kim Kim trừng mắt nhìn thìa thuốc, hít sâu một hơi lấy dũng khí, mới tâm không cam tình không nguyện hé mở môi đỏ mọng. Chén thuốc màu đen, từng thìa vào miệng đắng dọa người, làm cho nàng nhịn không được một trận buồn nôn, trong mắt nhất thời lệ nóng doanh tròng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng nhăn thành lại. Kim Kim nhịn xuống lệ nơi khoé mắt, không chịu yếu thế, giận dỗi uống thuốc, trong lòng lại đem hắn mắng cẩu huyết lâm đầu. Nghiêm Diệu Ngọc nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ xám ngắt, mỉm cười.
“Kim Nhi, việc kinh doanh muối ở Hoài Nam, ngươi buông tha đi!” Hắn thản nhiên nói. Những lời này, hữu hiệu đem lực chú ý của nàng khỏi chén thuốc. Kim Kim đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Thời thế thay đồi, đem giảm giá muối đến mức thấp nhất, lợi nhuận chắc rất nhiều. Nhưng nghành muối đều do chính phủ độc quyền, nắm trên tay hai nơi phân phối muối tốt nhất, bọn họ độc chiếm ruộng muối, nhiều năm lũng đoạn thị trường tiêu thụ muối ở lục tỉnh hai trăm năm mươi châu huyện, buôn lậu muối một khi bị truy ra, vượt qua trăm cân, liền bị chém đầu.
(Diệp: như ma tuý ấy @_@) Kim Kim tuy rằng tham tài, nhưng có giới hạn, không thể phạm pháp, đặt tài phú trên cả tánh mạng. Nàng muốn rút lui, buông tha việc kinh doanh muối. Nhưng mà có thể vận chuyển muối từ hai nơi kia đến kinh thành, như là đường thuỷ hay giao thông đường bộ, lựa chọn lộ tuyến là sự tình trọng đại, tuy rằng so ra kém phiến muối món lãi kếch sù, nhưng phi thường khả quan. “Đáng chết! Ngươi là làm sao mà biết chuyện này?” Nàng giận dữ chất vấn. Đây chính giao dịch trọng đại à nàng khẩn cấp chuẩn bị một năm nay. Vì để mọi chuyện được thuận lợi, nàng thậm chí đã sớm phái muội muội đi về phía nam, tìm kiếm tư liệu về việc buôn muối, mọi chuyện đều được giữ bí mật kín đáo. “Ta có tình báo ở khắp nơi.” Nghiêm Diệu Ngọc thần sắc tự nhiên, lại uy cho nàng một muỗng thuốc, trả lời tránh nặng tìm nhẹ. Nàng vô ý thức nuốt thuốc vào, ôm hận nhớ tới mạng lưới tình báo của hắn rọng khắp đại giang nam bắc, ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng biết. Còn nữa, trước kia nàng từng nghe nói, còn có nhiếu đối thủ cảnh tranh khác để ý đến việc kinh doanh này, nhưng nhìn khắp thiên hạ, có năng lực cùng nàng cạnh tranh, trừ bỏ Nghiêm Diệu Ngọc thì không có người thứ hai. Hắn bây giờ nhắc tới chuyện buôn muối ở Hoài Nam, chính là chứng thực phán đoán lúc trước của nàng. “Vì sao không phải là ngươi buông?”
Nàng hỏi lại, ngoại trừ giận hắn nhiều chuyện, nhưng cũng không thể không bội phục hắn sâu sắc. Nghiêm Diệu Ngọc không có trả lời, chỉ kiên nhẫn khuyên bảo.“Ngươi nếu cố ý muốn làm, tốt nhất lại lùi thời gian đến tháng chạp sau.” “Như thế nào, ngươi sợ không thắng được ta?” Hắn nhấc thìa, lại uy nàng một muỗng thuốc. “Trận này, đường đến Hoài Nam cũng không an ổn, có không ít đạo phỉ xứng bá, cướp đoạt của thương buôn trên đường. Quan phủ còn chưa có phái binh đến dẹp loạn, tới Hoài Nam thật không sáng suốt.” “Phải không?” Nàng nâng mày liễu, mắt phượng đảo qua lại trên khuôn mặt tuấn tú, trong lòng cân nhắc kĩ chủ ý của hắn.“Như vậy, ngươi cũng không xuống phía Nam?” Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười. “Ta biết võ, đối phó được này đạo phỉ.” Binh đến tướng chặn, nước đến thì đắp đê. Nàng cười ngọt ngào. “Ngươi đừng quên, ta cũng biết võ công.” Tiền Đại Phú kiên trì cho các nữ nhi luyện võ, một vì khoẻ mạnh, hai là phòng thân, miễn cho lúc gặp nguy nan thì lại không té xỉu. Ngoại trừ Ngân Ngân tham ngủ, mỗi lần luyện công đều nhàn hạ, còn nhửng người khác thì từ nhỏ đã tập võ, luyện được một hảo thân thủ.
“Tóm lại, việc làm ăn này đã chuẩn bị từ lâu, tuyệt đối sẽ không bỏ ngang giữa chừng. Ngươi cũng đừng tốn nhiều lời, vọng tưởng làm ta sợ, lấy cường đạo thổ phỉ làm cái cớ.Nếu ngươi không tính hoãn lại, thì có tư cách gì khuyên ta trì hoãn mà nhường người?” Mắt phượng khẽ liếc, ngón trỏ duỗi ra, không khách khí chọc vào ngực hắn.“Ta nghĩ, các hạ căn bản là tính thừa cơ giành trước thị trường phía Nam đi?” Tiếp chưởng việc làm ăn của Tiền gia nhiều năm, trường hợp nguy hiểm nào mà nàng chưa thấy qua? Cho dù là thật sự gặp đạo phỉ, nàng cũng có tự tin, có thể ứng phó được. Có câu, muốn phú quý thì phải liều, muốn kiếm tiền làm sao có thể không mạo điểm hiểm được? Nghiêm Diệu Ngọc nhìn thẳng đôi mắt đa nghi kia, thẳng thắn nói.“Ta không có ý tứ này.” Hắn từ từ nói, thái độ thành khẩn.“Chính là, ta chính mồm đáp ứng cha mẹ ngươi, hội hảo hảo chiếu cố ngươi, không cho ngươi bị một chút tổn thương.”
Cha mẹ hai nhà sau khi từ dỡ xuống gánh nặng, liền thường xuyên đi du lịch danh lam thắng cảnh khắp thiên hạ, vài năm trước đi Tứ Xuyên, đam mê nơi sơn minh thủy tú, nhà trúc đơn giản, đem mọi việc quăng cho con cái, yên tâm dưỡng lão, không trở về kinh thành. Trước khi đi định cư ở Tứ Xuyên, Tiền Đại Phú nắm lấy tay Nghiêm Diệu Ngọc, chỉ kém không rưng rưng khẩn cầu, muốn hắn hảo hảo chăm sóc Kim Kim. Nàng hừ một tiếng, gạt bỏ thẳng thắn cùng thành khẩn của hắn, phân hắn vào loại bụng dạ khó lường. “Ta mới không cần ngươi tới chiếu cố.”
Đúng vậy, không biết là ai bắt nàng uống chén thuốc đắng ngắt kia, hải nàng suýt khóc! Hắn đáy mắt hiện lên ý cười, tay hạ xuống chén thuốc đã hết sạch, vẻ mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ. “Kim Nhi, ta chỉ là lo sợ ngươi ở trên đường gặp nạn.” Hắn vươn tay, dùng ngón cái lau đi giọt thuốc bên môi nàng. “Không cần Nghiêm công tử phải lo lắng.” Kim Kim quay đầu nhỏ đi mà né tránh, lớn mật hạ chiến thư.“Dù sao, đến lúc đó chúng ta công bằng tỷ thí, xem ai có tư cách tiếp nhập việc bận chuyển muối.” Chính là, ngay cả khi hoài nghi hắn có mưu đồ khác, nhưng mà lúc nãy, khi hắn ôn nhu nói chuyện, hoặc là làm có hành động thân thiết, nàng mặt ngoài nhìn như trấn định, kỳ thật tâm vẫn bị hắn nhẹ nhàng dấy nên một vòng vòng gợn sóng.
Cảm xúc không rõ này, ngược lại làm cho nàng càng buồn bực. Đáng chết a! Nàng không phải cực kỳ ghét nam nhân này sao? Không phải sớm biết, hắn căn bản là trêu đùa nàng sao? Một khi đã như vậy, vì sao nàng vẫn khôngthể gạt bỏ tâm tư đã rung động nhiều năm nay?Ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Lưu Quảng mập mạp chạy vào cửa, gấp đến độ cái trán đổ mồ hôi. Hắn vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Nghiêm Diệu Ngọc ngồi ở trước thư án, tay cầm bút đang viết gì đó. “Thiếu chủ, ngài tìm ta sao?” Theo lời nô bộc nói, thiếu chủ tìm hắn gấp đâu! Hắn ăn cơm được một nửa, lập tức ném chiếc đũa, không dám chậm trễ chạy đến đây. “Ân.” Nghiêm Diệu Ngọc không có ngẩng đầu, vẫn còn đang múa bút viết thư, ở giấy trên giấy kí tên.“Trước đem này hai phong thư đưa đến phía Nam đi.” Ngón tay thon dài ngăm đen, gấp hai lá thư lại nhét vào phong thư, vung tay lên, hai phong thư gọn gàng dừng ở trước mặt Lưu Quảng.
“Vâng.” Hắn đem thận trọng nhận lấy hai phong thư, không dám hỏi nhiều. Phía sau thư án truyền đến câu hỏi. “Mặt khác, triển lãm thi hoạ lần trước, chúng ta tốn bao nhiêu?” (mời xem lại tập 1 ^_^) “Này...” Nhắc tới đến hội triển lãm thi hoạ, Lưu Quảng mổi hôi lạnh như mưa. Hắn hít sâu một hơi, quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng dậy.“Sau khi kiểm kê, tổn thất mười tám vạn lượng. Thuộc hạ hành sự bất lực, không thể cứu vãn, thỉnh thiếu chủ trách phạt!” Nhớ tới khoản ngân lượng này, hắn muốn khóc. “Trách phạt là không thể thiếu.”
Nghiêm Diệu Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện lên một chút cười. Nụ cười của hắn nhất quán tao nhã, nhưng cũng cất giấu vài phần hứng thú làm cho người khác đoán không ra. “Nhưng là, thiếu chủ...” “Đừng nóng vội, ta có sự kiện muốn giao cho ngươi.” Lưu Quảng khom người ôm quyền, lòng đầy căm phẫn, kích động đến cả người đều run run. “Chuyện Thiếu chủ phân phó, thuộc hạ nhất định máu chảy đầu rơi, đem hết tâm lực, cho dù là thiếu chủ hạ lệnh muốn ta đi phóng hỏa đốt cả Tiền phủ, ta cũng sẽ làm!” “Cũng không cần máu chảy đầu rơi, càng không cần phải đi phóng hoả Tiền phủ.” Hắn chậm rãi nhặt lên tấm lụa đỏ của nàng lúc trước để quên trên bàn học, tuỳ ý nằm trên tay mà thưởng thức.“Ta chỉ muốn ngươi đi đối phó Tiền Kim Kim.” Lưu Quảng dập đầu như giã tỏi. “Thuộc hạ tuân mệnh!” Hừ, Tiền Kim Kim, còn không phải là đối thủ của thiếu chủ đâu! “Hảo.” Nghiêm Diệu Ngọc mày kiếm giương lên, công đạo chi tiết.“Khi người theo nàng xuất phát về phía Nam, phải làm sao mà thua nàng cho ta, ít nhất cũng phải lỗ trăm vạn lượng bạc.”
“A? phải thua, thua tốn trăm vạn lượng bạc?” Lưu Quảng ngây người, vội vàng đem lỗ tai khoét sạch sẽ, mới dám xác nhận lại.“Thiếu... thiếu chủ? Ngài nói sai gì sao? Phải thua? Lỗ trăm vạn lượng bạc?” “Không nói sai, chỉ cho phép ngươi thua, ngươi không được thắng, vô luận Tiền Kim Kim đấu ở mặt nào, loại làm ăn nào, ngươi đều phải cùng nàng cạnh tranh, nhất định phải tha. Nếu trong kỳ hạn, không thể thua, lỗ trăm vạn lượng bạc, đừng trở về gặp ta.” Hắn công đạo xong, đứng dậy đi khỏi thư phòng. Ô ô, xong rồi xong rồi, không tốt a, thiếu chủ bị nữ nhân kia làm cho thần trí bất thường rồi! Lưu Quảng vội vàng đuổi theo, kéo lấy tay áo Nghiêm Diệu Ngọc, gấp đến độ ngay cả nói cũng không biết nên nói như thế nào.“Thiếu chủ... nhưng là... nhưng là...”
Ông trời, muốn hắn chịu lỗ? Như thế nào lỗ a? Hắn từ nhỏ là họ phương pháp kiếm tiền, chứ chưa từng học phương pháp chịu lỗ a! “Ngươi không cần phải nói, ta phân phó cái gì, ngươi cứ làm theo đi?” Nghiêm Diệu Ngọc cười đến thập phần hòa ái dễ gần, cách tấm lụa đỏ vỗ nhẹ lên khuôn mặt béo tròn của thuộc hạ. Vài cái vỗ nhẹ, làm cho da đầu Lưu Quảng run lên, chỉ có thể liên tiếp gật đầu, mồ hôi văng khắp nơi. “Vâng, vâng, vâng thuộc hạ sẽ làm theo.” Đi theo Nghiêm Diệu Ngọc nhiều năm, hắn biết chủ tử tuy hướng nội nhưng cũng rầt cứng rắn, một khi đã ra chỉ thị, không chấp nhận được nửa phần trái ý. “Vậy đi thôi!” Cười cười bỏ lại câu này, Nghiêm Diệu Ngọc liền bước ra cửa, tiêu sái rời đi. Ngốc nhìn bóng dáng Thiếu chủ càng lúc càng xa, Lưu Quảng khóc không ra nước mắt, thân hình mập mạp đứng dậy, chạy đi tìm cứu binh. Ô ô, làm ơn a, ai tới dạy hắn làm như thế nào để thua tiền a?! (Diệ: cái này cũng phải dạy cơ à =.=!) *** Bắt đầu mùa đông, hàn ý càng sâu. Miệng mũi thở ra khói, hoà vào không khí mịt mù sương trắng. Phía Nam thời tiết so với phương bắc ấm hơn một ít, mặc dù chưa có tuyết rơi, mặt đường cũng đã kết một tầng tuyết trắng. Con đường đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Mười sáu ngời võ sư mang đao, toàn bộ mặc trang phục bộ hành, hộ tống một chiếc xe tứ mã chạy như bay mà đi. Tuấn mã màu đen lôi kéo xe ngựa, vững vàng chạy về phía trước, đi đến một khe núi hẹp. Bánh xe quay nhanh, kéo theo một đường tuyết trắng, bông tuyết văng khắp nơi, nhanh chóng hóa thành nước bùn. Trên vách núi, một bóng đen quỳ rạp trên mặt đất, lén lút quan sát đoàn xe ngựa bên dưới. Nhất là xe ngựa đi đầu, có ấn kỳ của hiệu buôn Tiền gia, hắn về sau, lấy ra một quả thuốc nổ nhỏ bằng đồng, ném xuống khe núi.
Thuốc nổ rơi xuống đất, phát ra một tiếng nổ ầm ầm, vang động khắp nơi.Cây cối phía trước và sau đều bị đổ ngã, vắt ngang trên đường, cắt đứt thông lộ. “Có biến!” Võ sư cầm đầu quát, cảnh giác giữ chặt dây cương, trấn an con ngựa. Các võ sư phía sau, mắt thấy tình huống khác thường, cũng khẩn cấp dừng lại, đồng thời rút ra binh khí, vây quanh toa xe. Tiểu Hồng vốn ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, bị thanh âm nổ kia làm cho sợ tới mức tỉnh lại, vội vàng nhấc rèm cửa lên. “Sao lại thế này?” Nàng hỏi, đầu nhỏ tò mò tìm hiểu. “Tiểu Hồng, đừng đi ra ngoài!”
Kim Kim phản ứng mau, lớn tiếng thét ra lệnh, kéo lấy xiêm y của nàng. Hưu! Mộtmũi tên dài bay vụt xuống, nguy hiểm xẹt qua tóc Tiểu Hồng, Một tiếng trống vang lên, cửa xe chính giữa vì mũi tên bay cắm vào mà chấn động. Tiểu Hồng thở gấp một tiếng, ngã ngồi trong xe, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch. Vừa rồi nếu đại cô nương tay chân chậm một chút, hoặc là của nàng đầu thò ra bên ngoài tìm hiểu, mũi tên kia sẽ không trung cửa xe, mà là đầu nhỏ của nàng. Cùng thời gian, vô số mũi tên xuyên gió bay tới, giống mưa tên, theo sau là tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, cùng vô số tiếng kêu rít gào, ngay cả mặt đất cũng chấn động. “Đáng chết, có cường đạo!” Võ sư đứng đầu quát một tiếng.“Bảo vệ tốt Đại cô nương!” “Vâng!” Mọi người cùng kêu lên hưởng ứng, múa đại đao, đem mấy tên chạy đang chạy tới toàn bộ đánh rớt xuống ngựa.
Khoảng một trăm tên cường đạo mặt dữ tợn, cầm trong tay đủ loại binh khí, miệng gào thét, từ sau mưa tên trước sau khe núi liều chết chạy tới, bao vây đoàn xe của Tiền gia, trong nháy mắt đã cùng võ sư nhóm chính diện giao đấu, binh khí ma sát, phát ra tiếng vang, tiếng rít gào cùng tiếng ngựa, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.
Mặc dù đạo phỉ hung hãn, nhưng nhóm võ sư Tiền gia cũng không phải vừa, bọn họ, người người đều là cao thủ được tuyển chọn khắp nơi, hơn nữa do sốt ruột bảo vệ chủ, tự nhiên cũng không có khả năng cho đối phương chiếm tiện nghi. Sau một trận chém giết, đạo phỉ vốn người đông thế mạnh ngược lại ở thế hạ phong,bị nhóm võ sư giết mất hơn phân nửa. “Lão đại, những người này khó đối phó!” Một tên đạo phỉ quát, vừa tránh một đao vừa yểm trợ huynh đệ.
“Kêu thêm viện binh lại đây, ta cũng không tin những người này đều làm bằng sắt!” Từ trong hỗn chiến, truyền đến tiếng cuồng tiếu kiêu ngạo. Lại là một quả thuốc nổ rơi xuống đất, thanh âm vang vọng khắp nơi, nhiều đạo phỉ thu được tín được, xuyên quacây cối, tre già măng mọc vọt tới. Lực lượng đạo phỉ ngày càng nhiều, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nhóm võ sư khí lực dần dần hao tổn, cho dù là võ công có cao tới đâu, cũng không thể đối phó với một biển quân địch, đao kiếm vung lên, tình chiền chiến đấu biến đổi. Lại là một trận mưa tên bay tới, toàn bộ báy tới bên cỗ xe ngựa, tên cắm vào người ngựa quanh xe, con ngựa kêu thảm thiết, rốt cuộc chống đỡ không được, suy sụp ngã xuống đất,những người chung quanh cũng ngã theo. Màn xe tung bay, một thân ảnh nhỏ bé tay cầm song đao, vén rèm phi thân ra.
Nàng một thân áo lam, thân thủ gọn gàng, lượn vòng quang đám người, giày thêu đá đạp trên mặt đạo phỉ, tay múa song đao, thuận thế giải vây cho vài tên võ sư, tư thái nho nhã, đẹp mắt, ra tay cũng như miệng lưỡi sắc sảo, không lưu tình chút nào, làm người xem đỏ mắt. Chỉ thấy nàng từng bước từng bước đánh ngã mười tên đạo phỉ, mấy tên bị đá trung đều kêu oai oái, thảm thiết bị đá bay. Nàng nhẹ dừng ở trên đỉnh xe, Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lạnh lùng.
“Ai là lão đại, xưng tên cho ta!” Kim Kim trầm giọng khẽ quát, ánh kiếm loé lên, làm cho đôi mắt nàng càng thêm sáng ngời. Liếc thấy một cô nương xinh đẹp như hoa gia nhập cuộc chiến, chúng đạo phỉ nháy mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng là thiên tiên hạ phàm, tất cả đều xem đến ngây người. Phút chốc, một tiếng cười dài vang lên, mộtnam nhân ánh mắt dâm tà, cầm kiếm bay lên xe đỉnh. “Hảo khí phách! Thấy các huynh đệ của ta, cư nhiên không có nhuyễn chân, còn dám lấy đao nghênh đón.” Nam nhân khen, nhìn đến Kim Kim tay cầm song đao,vươn tay tính bắt nàng. Nàng tránh né lộc sơn chi trảo của đối phương, vung song đao, cùng hắn khai chiến.
Trong khoảng thời gian ngắn, do trường hợp lại hỗn loạn, các võ sư không thể thoát thân đi đến hỗ trợ, mắt thấy Kim Kim chiến đấu trên đỉnh xe ngựa cực kỳ nguy hiểm, cũng chỉ có thể lo lắng dưới đáy lòng. Hai người đánh qua đánh lại, từ trên đỉnh xe đánh tới trên đường, đao kiếm ma sát, Kim Kim đao pháp cao minh, tuy nhiên sức lực chênh lệch, không thể địch lại tên đạo tặc cậy mạnh lỗ mãng. Thời gian qua lâu, nàng hết khí lực, không chú ý trường kiếm đối phương vung tới, sắp đầm vào ngực nàng...
“Tiểu thư, cẩn thận!” Tiểu Hông đang tránh trong xe thấy thế, quên mình lao tới. “Đừng tới đây!” Nàng lấy đao ngăn trường kiếm, Tiểu Hồng lỗ mãng cũng đã xông đến. Đối phương cười lạnh, trường kiếm lại vung lên. Lúc này có Tiểu Hồng che ở đằng trước, Kim Kim đao pháp căn bản thi triển không được, mắt thấy mũi kiếm thẳng tắp đánh úp lại —
Keng! Chợt tiếng kim loại va chạm vang lên, một cây phi đao phóng tới, chuẩn xác vô cùng, đúng lúc đánh trật trường kiếm. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một đạo bóng đen bay tới, ôm lấy Tiểu Hồng, đánh vài chiêu rồi thoát ly chiến trường, phi thân lên vách núi. “A...” Nàng kêu lên sợ hãi, bản năngôm lấy cổ đối phươn, chỉ sợ một khi ngã xuống thì tan xác, đến khi hai chân đứng trên đỉnh núi, mới dám ngẩng đầu. Một đôi con ngươi lạnh lùng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Là Cảnh Võ.
Tiểu Hồng trợn mắt há hốc mồm, mờ mịt nhìn Cảnh gia trước mắt, cơ hồ muốn nhéo đùi, xác định xem có phải do nàng khẩn trương quá độ, nên nhìn thấy ảo giác. Ngô, không đúng, ảo giác không có độ ấm, lại càng không cánh tay rắn chắc như vậy... Nàng lúc này mới tỉnh ngộ, hai tay mình còn đang ôm Cảnh Võ không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng đỏ như táo, lúc này mới lùi ra. Cảnh Võ sắc mặt âm trầm, tức giận chửi ầm lên.“Không biết võ còn lao ra, ngươi là không muốn sống nữa hả?” Những lời này, mắng nàng đến hoàn hồn, một lòng muốn quay trở về trên chiến trường. “Chỉ cần có thể bảo hộ Đại cô nương, mạng của ta tính cái gì.” Tiểu Hồng nhảy xuống, tay chân bám vào sườn núi, vội vã lại chạy xuống. Mắt thấy lòng trung thành của nàng, Cảnh Võ không hiểu sao lại căm tức, thân thủ kéo nàng lại. “Cái loại nữ nhân đó, không đáng cho người liều mạng bảo hộ.”
Hắn thanh âm lạnh lùng, hai mắt lạnh hơn, yên lặngquan sát, cự tuyệt không muốn vì nữ nhân đáng sợ kìa mà gia nhập chiến cuộc. Tiểu Hồng trừng lớn mắt, khiếp sợ cùng hảo cảm với Cảnh Võ hưu một tiếng tất cả đều bay đi. Nàng không chút nghĩ ngợi, phẫn nộ kéo hắn áo, hét to vào khuôn mặt tuấn tú mà nghiêm khắc kia. “Ngươi không được ô nhục đại cô nương!” Nàng kêu gào, khóe mắt nhìn đến tình hình chiến đấu phía dưới lại có biến, vội vàng thu hồi tay nhỏ bé, mau muốn đi xuống. Lúc này, Cảnh Võ kéo đầu vai nàng lại.“Người không cần đi xuống làm loạn, sẽ có người khác đến cứu nữ nhân kia.” Hắn nói đơn giản, thả người hướng vào trong rừng chạy đi.
Tiểu Hồng ở trên vai hắn giãy dụa, hai tay lung tung đánh vào lưng hắn, lại không có hiệu quả, chỉ có thể tùy ý hắn khiêng đi, dần dần rời xa chiến trường. “Buông tay a! Ta muốn đi cứu Đại cô nương, a, buông ra a, Đại cô nương...” Bên trong khe núi, một thanh trường kiếm kề đến cổ họng Kim Kim. Nàng hoa dung thất sắc, gáy thượng cảm giác được hàn khí, cố gắng xoay đao ra chắn, nhưng mà đao vừa mới động, cổ tay đối phương run lên, đánh bay song đao trên tay nàng, nhanh như chới kề kiếm lên cổ nàng. “Tiểu mỹ nhân, ngươi còn không mau đầu hàng?” Bộ dạng nam như trôn đoan chính, nhưng cặp mắt kia quá mức dâm tà, lô ra bộ mặt thật của hắn. Hắn éo Kim Kim lên xe đỉnh, đối bốn phía rống to.“Toàn bộ cho ta dừng tay!”
Mũi kiếm bén nhọn, để ở cổ họng nàng, thoáng dùng sức. Nàng không dám hô hấp, biết người này chỉ cần hơi dùng sức, có thể đâm thủng yết hầu của nàng. Chúng võ sư thấy thế, sắc mặt trắng bệch, rất sợ Kim Kim có mệnh hệ gì, lập tức dừng lại động tác. “Tước vũ khí của bọn họ, trói lại hết cho ta!” Nam nhân ra lệnh nói, chỉ vào vài cái thuộc hạ.“Đi xem trong xe có cái hàng hoá đáng giá nào không.” Bọn đạo phỉ nghe theo tên đầu lĩnh, hướng toa xe đi đến, đem toàn bộ hàng hoá bên trong xe đổ ra, tùy ý ném trên mặt đất. Nam nhân cười lạnh vài tiếng, tầm mắt trở lại trên người Kim Kim. “Tiểu mỹ nhân, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn ngân lượng trên người toàn bộ giao ra đây, nếu không... hắc hắc hắc hắc...” Trong mắt hắn dấy lên hai ngọn lửa dâm dục, vươn tay đùa bỡn tóc dài của nàng.“Nếu không cũng đừng trách ta tự mình soát thân nàng nha.” Mọi người cười vang ra tiếng, đánh trống reo hò không thôi. “Con bé này trông được đấy!” “Lão đại, lột quần áo con bé này, làm cho mọi người mở mang tầm mắt!”
Có người gầm rú. “Đúng vậy, lột nàng!” “Hắc hắc, lão đại chờ ngươi hưởng xong rồi, đừng quên đem nàng thưởng cho các huynh đệ a!” Các tầm mắt các nam nhân đều tập trung ở trên người Kim Kim, người người nhìn mà nhỏ dãi ba thước, hai mắt đăm đăm, đoán thần hình nàng sau quần áo có bào nhiêu mê người, ngôn từ cũng càng lúc càng khó nghe. Nàng cố giữ vững trấn định, khuôn mặt lạnh như băng. “Ngươi chẳng lẽ không biết ta là ai?” “Ta đương nhiên biết ngươi là ai, là võ sư của Tiền gia đúng không?” Nam nhân cười dâm đãng,cúi gần tới khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của nàng.“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, ngươi võ công rất tốt, bộ dạng lại đẹp như vậy. Ta xem, ngươi đừng có làm công cho xấu bà nương quá hai mười lăm mà còn chưa gả ra ngoài kia, không bằng làm áp trại phu nhân của ta, ta sẽ hảo hảo thương ngươi.” Hắn càn rỡ nói, đắc ý cực kỳ.
Hai mươi lăm tuổi? Gả không được? Xấu, bà, nương? Lời nói vũ nhục chói tai, Kim Kim mắt trừng mắt, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, giận sôi lên, xúc động vung tay hung hăng tát đối phương một cái. Nam nhân kia vạn vạn không nghĩ tới, kiếm còn kề bên cổ mà nàng thế nhưng còn dám vọng động.Một cái tát kia đánh cho hắn đầu quay một bên, khóe miệng chảy ra chút tơ máu. Thật đau, hắn lau quệt tơ máu bên khóe miệng, không hề giận giữ, ngược lại cười ha ha.“Tốt, tính tình nóng nảy, Lão Tử chính là thích loại mỹ nhân như ngươi!” “Thực thật có lỗi, thứ cho tại hạ quấy rầy một chút?” Giọng nam chậm rãi, ở phía sau hai người vang lên. Dọa?! Phía sau có người?
@by txiuqw4